Chương 9: Giúp tôi giải quyết nó đã.
Hoắc Mạt bị đôi thỏ mâu hắc bạch phân minh không chút tạp chất kia nhìn, ham muốn gì đó thoáng chốc bị ép xuống, còn có cảm giác như bị nó hút lấy, không thoát ra được. Nhưng hắn không có giãy giụa, cứ vậy cùng cậu đối mặt một lúc, đến khi nó thoáng hiện một tia bối rối hắn mới lên tiếng: "Chín mươi ba phần trăm. Nếu em không tin hôm nay tôi có thể đưa em đi kiểm tra lại lần nữa."
Chưa nói không tin, Bạch Kỷ trước tiên là bị phần trăm độ tương thích kia dọa cho mở lớn đôi mắt. Ở trong cái nhìn của ai đó biểu tình kinh ngạc này của cậu thật sự là quá đáng yêu. Nhưng hắn cảm thấy lúc này hắn không nên động cái gì tâm tư đi trêu chọc cậu mới tốt.
Quả thật, trực giác của loài sói vốn không phải là để trưng. Khi đối diện với con mồi của mình, thứ cảm giác kia lại càng phát ra nhuần nhuyễn hơn, cũng đáng để coi trọng mười vạn lần.
Sau đó hắn nghe con thỏ nói: "Ngài nói vậy thì trước khi em đi làm chúng ta kiểm tra lại thử xem."
"Sau đó thì sao?"
Con sói lớn vừa nghe đã nhướng mày lên, chăm chú nhìn chằm chằm con thỏ nhỏ. Ánh mắt lập lòe không ngừng.
"...Sau đó…"
Bạch Kỷ khẽ cúi đầu né tránh ánh mắt nóng rực của người đàn ông, lí nhí nói: "Sau đó nghe theo sự an bài thôi."
"..."
Con sói to khó hiểu lại nhất thời không nói được nên lời.
Hoắc Mạt đã từng thử tưởng tượng rất nhiều tình huống về một ngày nào đó Bạch Kỷ sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận ở bên hắn. Nhưng nói thật là hắn chưa từng nghĩ đến việc mọi chuyện có thể suôn sẽ đến thế này. Trong lúc nhất thời hắn có chút không kịp phản ứng.
Mãi đến khi con thỏ trong ngực bồn chồn bất an hắn mới ép sát lại nguy hiểm nói: "Con thỏ nhỏ em… Em có phải quá dễ dãi rồi không? Em có biết bản thân càng như vậy tôi càng muốn đem em ra ăn sạch sẽ liền bây giờ?"
Bạch Kỷ vốn cho rằng bản thân nghĩ thông suốt rồi thì hẳn nên đúng ý người đàn ông kia mới đúng. Sao phản ứng của hắn lại không giống như vậy chút nào hết. Tự nhiên bị âm thanh có phần dọa dẫm này chọc cho run rẩy, mới đầu cậu còn sợ đến ngây người. Thế nhưng sau khi cậu hiểu được ý tứ của hắn thì ngoài việc không cảm thấy sợ nữa, cậu còn có chút xấu hổ mà nhỏ giọng đáp lại: "Em... Em không có khả năng từ chối sự an bài của cục quản lý mà... Em... Em biết ngài có khả năng, nhưng chính ngài đã bày tỏ bản thân muốn thuận theo cái sự an bài này, vậy thì cứ thế đi. Chỉ cần ngài không hối hận, em cũng sẽ không có ý kiến. Đương nhiên có những chuyện vẫn cần hai người ngồi xuống nói rõ ràng, em còn cần thông báo chuyện này cho người thân của mình nữa."
"Có... Có những chuyện có thể từ từ rồi mới..."
Nói đến đây hai cái tai trên đỉnh đầu của con thỏ đã muốn bốc cháy đến nơi rồi. Âm thanh từ nhỏ hóa không, cuối cùng cái đầu nhỏ kia đều muốn dúi vào trong ngực hắn, không thèm ra nữa.
Hoắc Mạt từ lúc nhìn con thỏ nhỏ nghiêm túc bày tỏ bản thân đã suy nghĩ rõ ràng chứ không phải là lỗ mãng chấp nhận hắn, cho đến lúc này xem cậu ngượng ngùng trốn tránh, toàn thân ửng hồng mê người... Ánh mắt hắn tối sầm, đầu lưỡi lại bất giác liếm liếm răng nanh. Rất nhiều ý nghĩ hiện lên trong đầu lại không ngừng bị hắn đè xuống khiến cái nhìn của hắn ẩn giấu một tia nguy hiểm nhượng người run rẩy. Mãi đến lúc con thỏ từ ngượng ngùng đến bất an hắn mới lên tiếng.
"Em muốn sao cũng được."
Âm thanh có chút trầm còn mang theo một tia đè nén. Nhưng như vậy không phải nói tạm thời cậu có thể an tâm, không sợ bị người ăn sạch khi chưa chuẩn bị xong hay sao. Chỉ là khi Bạch Kỷ chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm thì đã bị hiện thực đập cho một cái choáng váng: "Nhưng mà em phải giúp tôi giải quyết nó cái đã."
Nói thôi chưa đủ, hắn còn sợ cậu không hiểu mà đem hai tay nhỏ của cậu kéo xuống, mạnh mẽ phủ lên vật to lớn nơi hạ thân của hắn kia.
Phừng!
Bạch Kỷ cảm thấy nếu lúc này cậu đưa tay chạm vào mặt mình, nhất định sẽ cảm giác được độ nóng kinh người của nó cho xem. Nhưng trong chốc lát cậu lại cảm thấy thứ bản thân đang chạm vào có khi còn nóng đến phỏng tay hơn. Chỉ là cậu muốn giãy ra lại không giãy được.
"Em không dùng tay thì cho tôi mượn cái khác."
Đầu Bạch Kỷ như muốn bốc cháy lên, trong lúc nhất thời lại không hiểu được cái khác mà hắn nói là cái gì.
Cho đến lúc hai tay cậu mỏi nhừ ra mà người đàn ông này vẫn chưa chịu bắn, hắn lại đem thứ to lớn đến không hợp thói thường kia kẹp ở giữa hai đùi cậu mãnh liệt ma sát thì Bạch Kỷ mới hiểu cái khác mà hắn nói là cái gì. Rồi kết quả của một trận ma sát đầy sắc tình vào sáng sớm này là bản thân cậu cũng bị hắn ép cho bắn tận hai lần, toàn thân đều muốn mềm nhũn ra, vách đùi trong còn bị hắn mài đến nóng bừng, tê tê dại dại.
Chưa nói không tin, Bạch Kỷ trước tiên là bị phần trăm độ tương thích kia dọa cho mở lớn đôi mắt. Ở trong cái nhìn của ai đó biểu tình kinh ngạc này của cậu thật sự là quá đáng yêu. Nhưng hắn cảm thấy lúc này hắn không nên động cái gì tâm tư đi trêu chọc cậu mới tốt.
Quả thật, trực giác của loài sói vốn không phải là để trưng. Khi đối diện với con mồi của mình, thứ cảm giác kia lại càng phát ra nhuần nhuyễn hơn, cũng đáng để coi trọng mười vạn lần.
Sau đó hắn nghe con thỏ nói: "Ngài nói vậy thì trước khi em đi làm chúng ta kiểm tra lại thử xem."
"Sau đó thì sao?"
Con sói lớn vừa nghe đã nhướng mày lên, chăm chú nhìn chằm chằm con thỏ nhỏ. Ánh mắt lập lòe không ngừng.
"...Sau đó…"
Bạch Kỷ khẽ cúi đầu né tránh ánh mắt nóng rực của người đàn ông, lí nhí nói: "Sau đó nghe theo sự an bài thôi."
"..."
Con sói to khó hiểu lại nhất thời không nói được nên lời.
Hoắc Mạt đã từng thử tưởng tượng rất nhiều tình huống về một ngày nào đó Bạch Kỷ sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận ở bên hắn. Nhưng nói thật là hắn chưa từng nghĩ đến việc mọi chuyện có thể suôn sẽ đến thế này. Trong lúc nhất thời hắn có chút không kịp phản ứng.
Mãi đến khi con thỏ trong ngực bồn chồn bất an hắn mới ép sát lại nguy hiểm nói: "Con thỏ nhỏ em… Em có phải quá dễ dãi rồi không? Em có biết bản thân càng như vậy tôi càng muốn đem em ra ăn sạch sẽ liền bây giờ?"
Bạch Kỷ vốn cho rằng bản thân nghĩ thông suốt rồi thì hẳn nên đúng ý người đàn ông kia mới đúng. Sao phản ứng của hắn lại không giống như vậy chút nào hết. Tự nhiên bị âm thanh có phần dọa dẫm này chọc cho run rẩy, mới đầu cậu còn sợ đến ngây người. Thế nhưng sau khi cậu hiểu được ý tứ của hắn thì ngoài việc không cảm thấy sợ nữa, cậu còn có chút xấu hổ mà nhỏ giọng đáp lại: "Em... Em không có khả năng từ chối sự an bài của cục quản lý mà... Em... Em biết ngài có khả năng, nhưng chính ngài đã bày tỏ bản thân muốn thuận theo cái sự an bài này, vậy thì cứ thế đi. Chỉ cần ngài không hối hận, em cũng sẽ không có ý kiến. Đương nhiên có những chuyện vẫn cần hai người ngồi xuống nói rõ ràng, em còn cần thông báo chuyện này cho người thân của mình nữa."
"Có... Có những chuyện có thể từ từ rồi mới..."
Nói đến đây hai cái tai trên đỉnh đầu của con thỏ đã muốn bốc cháy đến nơi rồi. Âm thanh từ nhỏ hóa không, cuối cùng cái đầu nhỏ kia đều muốn dúi vào trong ngực hắn, không thèm ra nữa.
Hoắc Mạt từ lúc nhìn con thỏ nhỏ nghiêm túc bày tỏ bản thân đã suy nghĩ rõ ràng chứ không phải là lỗ mãng chấp nhận hắn, cho đến lúc này xem cậu ngượng ngùng trốn tránh, toàn thân ửng hồng mê người... Ánh mắt hắn tối sầm, đầu lưỡi lại bất giác liếm liếm răng nanh. Rất nhiều ý nghĩ hiện lên trong đầu lại không ngừng bị hắn đè xuống khiến cái nhìn của hắn ẩn giấu một tia nguy hiểm nhượng người run rẩy. Mãi đến lúc con thỏ từ ngượng ngùng đến bất an hắn mới lên tiếng.
"Em muốn sao cũng được."
Âm thanh có chút trầm còn mang theo một tia đè nén. Nhưng như vậy không phải nói tạm thời cậu có thể an tâm, không sợ bị người ăn sạch khi chưa chuẩn bị xong hay sao. Chỉ là khi Bạch Kỷ chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm thì đã bị hiện thực đập cho một cái choáng váng: "Nhưng mà em phải giúp tôi giải quyết nó cái đã."
Nói thôi chưa đủ, hắn còn sợ cậu không hiểu mà đem hai tay nhỏ của cậu kéo xuống, mạnh mẽ phủ lên vật to lớn nơi hạ thân của hắn kia.
Phừng!
Bạch Kỷ cảm thấy nếu lúc này cậu đưa tay chạm vào mặt mình, nhất định sẽ cảm giác được độ nóng kinh người của nó cho xem. Nhưng trong chốc lát cậu lại cảm thấy thứ bản thân đang chạm vào có khi còn nóng đến phỏng tay hơn. Chỉ là cậu muốn giãy ra lại không giãy được.
"Em không dùng tay thì cho tôi mượn cái khác."
Đầu Bạch Kỷ như muốn bốc cháy lên, trong lúc nhất thời lại không hiểu được cái khác mà hắn nói là cái gì.
Cho đến lúc hai tay cậu mỏi nhừ ra mà người đàn ông này vẫn chưa chịu bắn, hắn lại đem thứ to lớn đến không hợp thói thường kia kẹp ở giữa hai đùi cậu mãnh liệt ma sát thì Bạch Kỷ mới hiểu cái khác mà hắn nói là cái gì. Rồi kết quả của một trận ma sát đầy sắc tình vào sáng sớm này là bản thân cậu cũng bị hắn ép cho bắn tận hai lần, toàn thân đều muốn mềm nhũn ra, vách đùi trong còn bị hắn mài đến nóng bừng, tê tê dại dại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất