Chương 15: Quà
Edit + Beta: @Banhsuaz
- --------------------------------------------------
Lộc Dư An thức dậy khi ánh bình minh đã chạng vạng.
Trong giấc mơ đêm qua, cậu loáng thoáng mơ thấy một ít việc khi còn nhỏ.
Cậu có lúc cảm thấy kiếp trước mình quá cố chấp, nhưng cậu biết nếu từ đầu đến cuối chưa từng sở hữu nó thì cậu nhất định sẽ dứt khoát buông bỏ.
Nhưng vấn đề là cậu thực sự biết mình có gì, đó là những ngôi sao duy nhất trên bầu trời yếu ớt nhưng chỉ nằm trong những năm tháng đen tối của quá khứ nên chúng trở thành nỗi ám ảnh của cậu.
Nhưng bây giờ, cậu phải buông bỏ nỗi ám ảnh của mình, tiếp tục tiến về phía trước.
Lộc Dư An đi xuống lầu, tìm thấy một hộp quà màu xanh sapphire ở giữa bàn trà trong phòng khách, bên dưới có một tờ giấy nhắn, trên tờ giấy là nét chữ của Lộc Vọng Bắc, sắc bén và mạnh mẽ.
Đây là món quà mà Lộc Vong Bắc mang đến cho cậu. Lộc Dữ Ninh khi còn nhỏ rất gắn bó với Lộc Vong Bắc, mỗi lần Lộc Vong Bắc rời khỏi nhà đều rưng rưng nước mắt nói rằng sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trai về. Vọng Bắc mỗi lần ra ngoài đều mang quà về cho Lộc Dữ Ninh ngoan ngoãn.
Sau khi trở về, để chứng tỏ mình đối xử bình đẳng, anh ấy cũng sẽ mang quà đến cho Lộc Dư An.
Cậu không cần mở cũng biết bên trong có một cây bút.
Mỗi lần một cây bút khác nhau.
Cậu đã từng rất vui khi nhận được những chiếc bút này mà căn bản cậu sẽ không dùng, cho đến khi cậu phát hiện ra rằng thư ký của Lộc Vọng Bắc cũng sử dụng chiếc bút tương tự.
Kiếp trước cậu luôn tin rằng dù cha cậu không thích cậu thì anh trai anh nhìn chung vẫn đối xử công bằng đối với họ, bây giờ nhìn lại, cậu thấy mối quan hệ giữa họ cho có lệ cùng chán ghét.
Trong ký ức của cậu, người anh trai từng đưa cậu đi chơi bóng rổ, người ghét bỏ cậu bị bong gân mắt cá chân và chỉ khóc đến mức hại anh không thể chơi, nhưng vẫn bế cậu về nhà, chỉ còn lại một cái bóng mờ nhạt giống trong mộng.
Đối với mỗi cậu bé, người anh trai gắn bó huyết thống luôn không giống nhau, Lộc Vọng Bắc đối với cậu cũng vậy.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cậu nhận ra rằng Lộc Vong Bắc không hề có lỗi với mình, sự tồn tại của cậu từ đầu đến cuối chỉ mang đến cho Lộc Vong Bắc những rắc rối.
Trước khi mẹ qua đời, bà để lại một số bức tranh, trong đó chỉ có một nửa được vẽ, vì không có mình bên cạnh nên bà đã giao tất cả cho Lộc Vong Bắc bảo quản, kiếp trước cậu chính mình lấy lại được một phần ba, nhưng sau khi chết, cậu đã mất đi một phần ba khi trở về Lộc gia, Lộc Vong Bắc đã giao tất cả những thứ này cho Lộc Dữ Ninh.
Sau đó, Lộc Dữ Ninh gặp rắc rối, bị trả thù, tất cả những bức tranh đó đều bị tiêu hủy, mặc dù những người phá hủy những bức tranh đã bị những người bảo vệ của Lộc Dữ Ninh trả thù rất nặng nề, nhưng gần như tất cả những bức tranh mà mẹ để lại cũng bị phá hủy.
Xung quanh Lộc Dữ Ninh luôn có đủ loại rắc rối kỳ lạ, cậu muốn lấy lại tất cả những bức tranh càng sớm càng tốt, những bức tranh này luôn an toàn hơn khi ở trong tay cậu.
Cậu sáng sớm đi tìm Lộc Vong Bắc, nhưng Lộc Vong Bắc không có ở trong phòng.
Lộc Dư An đi đến sân bóng rổ sau vườn tìm Lộc Vong Bắc.
Sân bóng rổ này được xây dựng khi cậu còn ở nhà học Lộc, Lộc Vọng Bắc luôn thích chơi bóng rổ, quanh năm nhất quyết tập luyện, anh từng là đội trưởng đội bóng rổ ở trường trung học, thậm chí còn giành chức vô địch giải trẻ quốc gia năm đó. Trường trung học Tĩnh An nằm trong tay anh ấy, anh thậm chí còn nhận được lời mời huấn luyện cho một đội bóng rổ nước ngoài.
Dù đã nhiều năm không tham gia một cuộc thi nào nhưng Lộc Vong Bắc vẫn kiên trì tập luyện hàng ngày.
Trên thực tế, Lộc Vong Bắc không biết, trước khi Lộc Dư An trở lại nhà Lộc, cậu đã biết về Lộc Vọng Bắc, Lộc Vọng Bắc lớn hơn cậu 6 tuổi, khi anh thay mặt cho Trung học Tĩnh An giành chức vô địch giải đấu quốc gia. Ở trường trung học, tên của anh ấy được nhắc đến hàng ngày bởi những đứa trẻ gần đó thích bóng rổ.
Nơi Lộc Dư An ở có một sân bóng rổ ngoài trời, trong kỳ nghỉ hè, Lộc Vong Bắc thường chơi ở sân bóng rổ ngoài trời, lúc đó cậu đang giúp ông Lý bán nước đá ở sân bóng. Ngày nào cậu cũng cầm hộp xốp đựng nước đá dưới nắng như thiêu đốt, khi Lộc Vọng Bắc đến chơi bóng rổ là lúc cậu vui nhất vì có rất nhiều người đến xem và nước được mua rất nhanh, cậu nghe thấy những người đó khen ngợi Lộc Vọng Bắc, cảm thấy rằng Lộc Vọng Bắc cùng anh trai mình thực giống nhau.
Vì vậy, khi Lộc Vong Bắc tới mua nước, cậu luôn rất chăm chú, thậm chí lâu lâu mới có lúc Lộc Vong Bắc mới nói vài câu. Cuối kỳ nghỉ hè, Lộc Vong Bắc còn tặng cho cậu quả bóng rổ của mình, cậu còn mạnh dạn yêu cầu Lộc Vong Bắc ký tên.
Có lẽ Lộc Vọng Bắc đã quên mất cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó. Chỉ là cậu không ngờ rằng Lộc Vong Bắc thực sự là anh trai mình, tên và ngoại hình mà cậu đã quên mất, nên khi lần đầu trở về nhà họ Lộc, cậu đã thực sự vui mừng, cảm thấy số phận cuối cùng cũng sẽ trả lại tất cả những gì đã bị đánh cắp cho cậu.
Quả nhiên, Lộc Dư An ở trên sân bóng rổ tìm được Lộc Vong Bắc.
Lộc Dữ Ninh ôm một quả bóng rổ có chữ ký, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, cậu ta bị hen suyễn, không thể vận động mạnh.
Một quả bóng rổ có chữ ký chắc chắn sẽ là món quà của Lộc Dữ Ninh lần này.
Lộc Dư An mơ hồ nhớ tới cách đây không lâu Lộc Vọng Bắc đưa bọn họ đi xem một lần sân bóng, ngoài sân vận động có một cửa hàng bán đồ thể thao, khi cậu đi ngang qua cửa kính và nhìn thấy quả bóng rổ có chữ ký, ánh mắt Lộc Dư An dán chặt vào đó. Cậu khó có thể xé nó ra được, cậu nghĩ đến quả bóng rổ mà Lộc Vong Bắc tặng mình.
Cậu quay đầu lại thì phát hiện Lộc Vong Bắc đang nhìn quả bóng rổ. Cuối cùng, anh ấy đưa quả bóng rổ cho Lộc Dữ Ninh. Lộc Dữ Ninh dường như có một loại sức mạnh kỳ diệu, có thể mang lại những điều tốt nhất từ những người xung quanh đến bên mình vậy.
Lộc Vong Bắc mặc áo đấu số 80, trên cơ thể rắn chắc và mạnh mẽ có một lớp mồ hôi mỏng, thở hổn hển ném quả bóng rổ trong tay lên không trung, vào lúc ném bóng, anh dường như cảm nhận được điều gì đó, nhìn thẳng vào Lộc Dư An, trong lúc phân tâm, quả bóng rổ không hề đi vào rổ mà bị tấm ván sau bật ngược lại, rầm một tiếng, bay về phía Lộc Dữ Ninh đang ngồi bên cạnh, Lộc Dữ Ninh tái mặt, vặn vẹo thân thể né tránh.
Tuy nhiên, quả bóng rổ đã bị Lộc Dư An bắt được một cách nhẹ nhàng, ngay lúc bắt được, Lộc Dư An quay tay ném về phía rổ, quả bóng rổ vẽ một đường vòng cung đẹp mắt giữa không trung và đập mạnh vào lưới. Trước khi đáp xuống đất, nó đã bị bắt lại, Lộc Vong Bắc cầm lấy nó, quay đầu nhìn Lộc Dư An hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"
Hai anh em hiếm khi đứng cùng nhau như thế này, hơn nữa Lộc Vong Bắc luôn ăn mặc chính trang, nên hai anh em không có cảm tình sâu sắc với nhau, nhưng hôm nay cuối tuần, Lộc Dư An lại mặc áo hoodie xanh xám đứng cùng Lộc Vong Bắc, người mặc đồ giống nhau, đồng thời đường nét trên khuôn mặt của hai người giống nhau đến bất ngờ.
Lộc Dữ Ninh nhìn hai người với ánh mắt ghen tị, nhìn xuống quả bóng rổ trong tay, nhưng sự mát mát trong không thể che giấu được nữa.
Anh hai rõ ràng là người thích quả bóng rổ này, hắn từ nhỏ đã không chơi bóng rổ và cũng không có hứng thú với những thứ này, nhưng anh cả lại vừa cho hắn quả bóng rổ này.
Thực ra từ khi anh hai đến, quà tặng cho anh càng ngày càng xa lạ, nhiều khi anh cảm thấy quà không phải dành cho mình mà là dành cho anh hai.
Nhưng hắn không hiểu tại sao anh cả lại đưa những thứ này cho mình mà không phải là anh hai.
Anh cả rõ ràng rất quan tâm đến anh hai, thường xuyên có thể nhìn thấy ánh mắt của anh trai luôn dõi theo anh hai, ngay cả bản thân hắn cũng không biết rằng mình luôn chú ý đến việc anh hai đang làm, nhưng hai người lại hòa hợp với nhau rất kỳ lạ.
Lúc này mới nhìn ra sự giống nhau đến kinh ngạc giữa hai người họ.
Tại sao hắn không phải là con của nhà họ Lộc? Hắn lại nghĩ đến bức tranh đèn lồng cung điện xuất hiện trong phòng mình, nó có phải là do anh trai anh vẽ không?
Không có khả năng.
Hắn đã từng chứng kiến người anh thứ hai của mình đánh người, làm sao anh có thể vẽ được một bức tranh có tư tưởng rộng rãi và đầy cảm hứng như vậy?
Vùi chôn những suy nghĩ thoáng qua trong lòng, Lộc Dữ Ninh vui lên, không còn cảm thấy có lỗi với bản thân nữa, mỉm cười chen vào giữa hai người, dùng giọng tràn đầy sinh lực hỏi: "Anh hai, sao hôm nay anh lại tới đây?"
Lộc Dư An vốn tưởng rằng lấy lại bức tranh sẽ dễ dàng.
Suy cho cùng thì đó là đồ vật của mẹ, cậu có quyền lấy nó. Nhưng sau khi cậu nói ra.
Lộc Vong Bắc sắc mặt có chút u ám, hắn không khỏi nghĩ đến ngày hôm qua Lộc Dư An, Dương Xuân Quy và Mạc Nhân Tuyết ở chung, tại sao trước đó không lấy lại, mà chỉ sau khi nhìn thấy bọn họ mới lấy?
Lộc Dư An đang có ý đồ gì? Lộc Dư An từ nhỏ đến nay chưa bao giờ thay đổi điều này, chỉ cần là hắn muốn thứ gì, hắn nhất định phải có được.
Có phải Lộc Dư An chỉ muốn những bức tranh của mẹ sao?
Lộc Dư Ninh vẻ mặt có chút lo lắng, mặc dù mẹ nói anh cả sẽ giữ, nhưng kỳ thực anh cả cũng không có hứng thú với những bức tranh, kỳ thực chính là hắn giữ lại những bức tranh.
Lộc Vong Bắc sắc mặt có chút lạnh lùng, nhẹ nhàng hỏi: "Dự An, sao đột nhiên nghĩ đến tranh của mẹ?"
Lộc Dư An nhận ra ánh mắt không tự nhiên của Lộc Dữ Ninh, liền sắc bén hỏi: "Bức tranh ở chỗ Lộc Dũ Ninh? Cho nên ngay cả tôi cũng không thể nghĩ tới sao?"
Lời nói của cậu rất tàn nhẫn, vẻ mặt của Lộc Vong Bắc gần như không nhịn được, điều khiến Lộc Vong Bắc càng bối rối hơn là Dư An chưa bao giờ nói chuyện với anh ta bằng giọng sắc bén như vậy.
Lộc Dữ Ninh vội vàng giải thích: "Em cũng chỉ la bảo quản một chút." Trong khoảng thời gian này, hắn và chú Dương đã trao đổi rất nhiều, nhưng ngoại trừ bức tranh đó ra, chú Dương không hài lòng với bức tranh nào của hắn, chú Dương hài lòng với bức tranh nên hắn đã mượn tác phẩm của mẹ từ anh trai.
Rốt cuộc, chú Dương đối với tranh của mẹ rất tán thưởng.
Có lẽ bởi vì giọng điệu của Lộc Dư An quá gay gắt, Lộc Vong Bắc không khỏi cau mày: "DữNinh hiện tại đang trong giai đoạn đặc biệt, tạm thời để ở chỗ em ấy sẽ xảy ra chuyện sao?"
"Anh thích đưa đồ của anh cho hắn, tôi cũng không khống chế được." Lộc Dư An lạnh lùng nói: "Đồng thời đồ vật của tôi, anh cũng không quản được."
Chỉ cần cậu nhận ra Lộc Vong Bắc không còn là anh trai mình mà là anh trai của Lộc Dữ Ninh, Lộc Dư An sẽ không còn quan tâm đến suy nghĩ của anh nữa, sẽ trở nên gò bó, không còn giống mình nữa.
"Tôi đã hỏi ý kiến luật sư rồi." Lộc Dư An vội vàng nói: "Anh không thể cứ đưa đồ của tôi cho người khác mà không có sự đồng ý của tôi, cũng không thể thay mặt tôi mà giữ."
"Lộc Vong Bắc, anh không muốn gây ra cảnh tượng khó coi như vậy phải không?" Lộc Dư An rất ý thức được điểm yếu của Lộc Vong Bắc. Kiếp trước cậu đã có nhiều cách để ngăn cản Lộc Dữ Ninh xuất hiện ở thế giới của mình.
Nhưng mỗi người trong số họ đều sẽ làm tổn thương Lộc Vong Bắc và Lộc Chính Thanh, lúc đó cậu không thể chịu nổi.
Mà bây giờ cậu không còn chút đắn đo nào nữa. Cho dù có gây chuyện lớn thì cũng sẽ mang đến sự ô nhục cho nhà họ Lộc, vậy thì liên quan gì đến cậu.
Lộc Vong Bắc đột nhiên trở nên u ám, đi ra khỏi sân bóng rổ: "Dư An, đừng cố chấp như vậy!"
"Trong mắt các người không phải tôi là như vậy sao?" Lộc Dư An cười lạnh nói, "Tôi bất quá là các người đều cảm thấy tôi sẽ làm như vậy mà thôi."
"Đều là lỗi của em!" Lộc Dữ Ninh đột nhiên xen vào giữa hai người: "Anh hai, em vì tò mò mà tự ý mang đi bức tranh, hiện tại liền đem bức tranh đưa cho anh."
Hắn nhanh chóng nói xong chuỗi lời, đổ hết trách nhiệm về mình, chỉ không muốn hai người tranh cãi.
Lộc Dữ Ninh giống như đã tranh cãi với Lộc Dư An vô số lần trước đây, gần như nhượng bộ không có điểm dừng, chỉ để duy trì sự bình tĩnh bề ngoài của gia đình.
Lộc Vong Bắc thấy vậy, không khỏi đau lòng, lạnh lùng nhìn Lộc Dư An, mới phát hiện ra rằng Lộc Dư An không hề tự hào vì mọi việc diễn ra như mình mong đợi, mà thay vào đó chỉ có một vẻ lãnh đạm xa cách.
Lộc Dư An không hề cảm động trước lời xin lỗi của Lộc Dữ Ninh, cậu chỉ nhẹ nhàng nói: "Nếu cảm thấy mình sai, thì xin lỗi đi."
"Đã làm sai thì phải xin lỗi, đúng không?"
Bây giờ ngay cả Lộc Dữ Ninh cũng kinh ngạc.
Tuy rằng hắn và anh hai có mâu thuẫn, nhưng anh hai lại ghét hắn, phớt lờ hắn, gần như chưa bao giờ cố ý làm khó hắn như thế này. Hắn thậm chí luôn cảm thấy chỉ cần hắn cố gắng hơn, một ngày nào đó anh hai nhất định sẽ chấp nhận hắn, gia đình họ sẽ quay lại như thuở ban đầu.
Đây gần như là lần đầu tiên trong trí nhớ của hắn, gây khó dễ như này vẫn là lần đầu tiên.
Suy cho cùng, nhận lỗi và xin lỗi là hai việc khác nhau, mọi người xung quanh luôn dịu dàng với hắn, khi hắn mắc lỗi, hắn thường nhận lỗi liền nhẹ nhàng bỏ qua, hắn hầu như không bao giờ trịnh trọng nói xin lỗi với ai.
Nhưng thừa nhận rằng đó là lỗi của mình, mà không xin lỗi thì có vẻ quá đạo đức giả.
Lộc Dữ Ninh do dự hồi lâu, cảm giác được mặt nóng bừng, vội vàng nói: "Thực xin lỗi."
Lộc Dư An bình tĩnh nói: "Được rồi, tôi nghe thấy rồi." Ngoài ra cậu không giải thích gì thêm. Trong tâm trí của Lộc Dư An, lời xin lỗi của Lộc Dữ Ninh là dành cho những bức tranh đó.
Bởi vì hắn đã không chăm sóc tốt cho chúng nó.
"Còn có..." Lộc Dư An tùy ý ném hộp quà lại vào trong túi, "Những thứ này tôi không cần, sau này anh cũng không cần đưa cho tôi."
Lộc Vong Bắc dùng tay trái bắt lấy, cúi đầu nhìn xem, đó là quà hắn tặng cho Lộc Dư An, bao bì còn nguyên vẹn, thậm chí còn chưa mở ra. Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy thanh niên bước đi mà không thèm quay đầu lại.
Anh mấp máy môi, hai chữ Dư An sắp thốt ra, anh đột ngột nuốt xuống.
Lộc Dư An có thể rời đi bất cứ khi nào cậu muốn.
Đùa gì vậy, chẳng lẽ hắn vẫn muốn giữ Lộc Dư An lại sao?
Tuy nhiên, anh không để ý rằng các ngón tay của mình vặn vẹo do dùng sức nắm chặt hộp quà, thậm chí anh còn không để ý rằng tờ giấy gói màu xanh sapphire đã bị biến dạng.
Lộc Dư An không quan tâm tới bọn họ, cậu hài lòng cất đi những bức tranh đó.
Sau khi cậu bước sang tuổi 18 ở kiếp trước, luật sư đã đến gặp cậu, cậu nhận ra rằng mẹ đã lo lắng cho cậu cả ngày lẫn đêm trong suốt cuộc đời của bà, cũng lo lắng cho tương lai của cậu vào giây phút cuối cùng trước khi bà qua đời, sợ rằng sẽ không có ai làm vậy, che chắn cho cậu khỏi gió và mưa. Ngoài việc lấy danh nghĩa cậu thành lập nhiều quỹ từ thiện, mẹ cậu còn lập di chúc từ rất sớm, để lại cho cậu đủ tài sản để sống thoải mái.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cậu vào giây phút cuối cùng của kiếp trước không cảm thấy cô đơn. Cậu biết trên đời này từng có một người yêu mình một cách thuần khiết. Chỉ là bà đã rời đi trước.
Cậu ở bên mẹ một thời gian, mẹ cậu nhớ cậu cả đời.
———————————————————-
*Cha con Lộc gia sau này sẽ.... Hihi chờ đợi là hạnh phúc mà, tui khum spoil đâu
- --------------------------------------------------
Lộc Dư An thức dậy khi ánh bình minh đã chạng vạng.
Trong giấc mơ đêm qua, cậu loáng thoáng mơ thấy một ít việc khi còn nhỏ.
Cậu có lúc cảm thấy kiếp trước mình quá cố chấp, nhưng cậu biết nếu từ đầu đến cuối chưa từng sở hữu nó thì cậu nhất định sẽ dứt khoát buông bỏ.
Nhưng vấn đề là cậu thực sự biết mình có gì, đó là những ngôi sao duy nhất trên bầu trời yếu ớt nhưng chỉ nằm trong những năm tháng đen tối của quá khứ nên chúng trở thành nỗi ám ảnh của cậu.
Nhưng bây giờ, cậu phải buông bỏ nỗi ám ảnh của mình, tiếp tục tiến về phía trước.
Lộc Dư An đi xuống lầu, tìm thấy một hộp quà màu xanh sapphire ở giữa bàn trà trong phòng khách, bên dưới có một tờ giấy nhắn, trên tờ giấy là nét chữ của Lộc Vọng Bắc, sắc bén và mạnh mẽ.
Đây là món quà mà Lộc Vong Bắc mang đến cho cậu. Lộc Dữ Ninh khi còn nhỏ rất gắn bó với Lộc Vong Bắc, mỗi lần Lộc Vong Bắc rời khỏi nhà đều rưng rưng nước mắt nói rằng sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trai về. Vọng Bắc mỗi lần ra ngoài đều mang quà về cho Lộc Dữ Ninh ngoan ngoãn.
Sau khi trở về, để chứng tỏ mình đối xử bình đẳng, anh ấy cũng sẽ mang quà đến cho Lộc Dư An.
Cậu không cần mở cũng biết bên trong có một cây bút.
Mỗi lần một cây bút khác nhau.
Cậu đã từng rất vui khi nhận được những chiếc bút này mà căn bản cậu sẽ không dùng, cho đến khi cậu phát hiện ra rằng thư ký của Lộc Vọng Bắc cũng sử dụng chiếc bút tương tự.
Kiếp trước cậu luôn tin rằng dù cha cậu không thích cậu thì anh trai anh nhìn chung vẫn đối xử công bằng đối với họ, bây giờ nhìn lại, cậu thấy mối quan hệ giữa họ cho có lệ cùng chán ghét.
Trong ký ức của cậu, người anh trai từng đưa cậu đi chơi bóng rổ, người ghét bỏ cậu bị bong gân mắt cá chân và chỉ khóc đến mức hại anh không thể chơi, nhưng vẫn bế cậu về nhà, chỉ còn lại một cái bóng mờ nhạt giống trong mộng.
Đối với mỗi cậu bé, người anh trai gắn bó huyết thống luôn không giống nhau, Lộc Vọng Bắc đối với cậu cũng vậy.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cậu nhận ra rằng Lộc Vong Bắc không hề có lỗi với mình, sự tồn tại của cậu từ đầu đến cuối chỉ mang đến cho Lộc Vong Bắc những rắc rối.
Trước khi mẹ qua đời, bà để lại một số bức tranh, trong đó chỉ có một nửa được vẽ, vì không có mình bên cạnh nên bà đã giao tất cả cho Lộc Vong Bắc bảo quản, kiếp trước cậu chính mình lấy lại được một phần ba, nhưng sau khi chết, cậu đã mất đi một phần ba khi trở về Lộc gia, Lộc Vong Bắc đã giao tất cả những thứ này cho Lộc Dữ Ninh.
Sau đó, Lộc Dữ Ninh gặp rắc rối, bị trả thù, tất cả những bức tranh đó đều bị tiêu hủy, mặc dù những người phá hủy những bức tranh đã bị những người bảo vệ của Lộc Dữ Ninh trả thù rất nặng nề, nhưng gần như tất cả những bức tranh mà mẹ để lại cũng bị phá hủy.
Xung quanh Lộc Dữ Ninh luôn có đủ loại rắc rối kỳ lạ, cậu muốn lấy lại tất cả những bức tranh càng sớm càng tốt, những bức tranh này luôn an toàn hơn khi ở trong tay cậu.
Cậu sáng sớm đi tìm Lộc Vong Bắc, nhưng Lộc Vong Bắc không có ở trong phòng.
Lộc Dư An đi đến sân bóng rổ sau vườn tìm Lộc Vong Bắc.
Sân bóng rổ này được xây dựng khi cậu còn ở nhà học Lộc, Lộc Vọng Bắc luôn thích chơi bóng rổ, quanh năm nhất quyết tập luyện, anh từng là đội trưởng đội bóng rổ ở trường trung học, thậm chí còn giành chức vô địch giải trẻ quốc gia năm đó. Trường trung học Tĩnh An nằm trong tay anh ấy, anh thậm chí còn nhận được lời mời huấn luyện cho một đội bóng rổ nước ngoài.
Dù đã nhiều năm không tham gia một cuộc thi nào nhưng Lộc Vong Bắc vẫn kiên trì tập luyện hàng ngày.
Trên thực tế, Lộc Vong Bắc không biết, trước khi Lộc Dư An trở lại nhà Lộc, cậu đã biết về Lộc Vọng Bắc, Lộc Vọng Bắc lớn hơn cậu 6 tuổi, khi anh thay mặt cho Trung học Tĩnh An giành chức vô địch giải đấu quốc gia. Ở trường trung học, tên của anh ấy được nhắc đến hàng ngày bởi những đứa trẻ gần đó thích bóng rổ.
Nơi Lộc Dư An ở có một sân bóng rổ ngoài trời, trong kỳ nghỉ hè, Lộc Vong Bắc thường chơi ở sân bóng rổ ngoài trời, lúc đó cậu đang giúp ông Lý bán nước đá ở sân bóng. Ngày nào cậu cũng cầm hộp xốp đựng nước đá dưới nắng như thiêu đốt, khi Lộc Vọng Bắc đến chơi bóng rổ là lúc cậu vui nhất vì có rất nhiều người đến xem và nước được mua rất nhanh, cậu nghe thấy những người đó khen ngợi Lộc Vọng Bắc, cảm thấy rằng Lộc Vọng Bắc cùng anh trai mình thực giống nhau.
Vì vậy, khi Lộc Vong Bắc tới mua nước, cậu luôn rất chăm chú, thậm chí lâu lâu mới có lúc Lộc Vong Bắc mới nói vài câu. Cuối kỳ nghỉ hè, Lộc Vong Bắc còn tặng cho cậu quả bóng rổ của mình, cậu còn mạnh dạn yêu cầu Lộc Vong Bắc ký tên.
Có lẽ Lộc Vọng Bắc đã quên mất cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó. Chỉ là cậu không ngờ rằng Lộc Vong Bắc thực sự là anh trai mình, tên và ngoại hình mà cậu đã quên mất, nên khi lần đầu trở về nhà họ Lộc, cậu đã thực sự vui mừng, cảm thấy số phận cuối cùng cũng sẽ trả lại tất cả những gì đã bị đánh cắp cho cậu.
Quả nhiên, Lộc Dư An ở trên sân bóng rổ tìm được Lộc Vong Bắc.
Lộc Dữ Ninh ôm một quả bóng rổ có chữ ký, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, cậu ta bị hen suyễn, không thể vận động mạnh.
Một quả bóng rổ có chữ ký chắc chắn sẽ là món quà của Lộc Dữ Ninh lần này.
Lộc Dư An mơ hồ nhớ tới cách đây không lâu Lộc Vọng Bắc đưa bọn họ đi xem một lần sân bóng, ngoài sân vận động có một cửa hàng bán đồ thể thao, khi cậu đi ngang qua cửa kính và nhìn thấy quả bóng rổ có chữ ký, ánh mắt Lộc Dư An dán chặt vào đó. Cậu khó có thể xé nó ra được, cậu nghĩ đến quả bóng rổ mà Lộc Vong Bắc tặng mình.
Cậu quay đầu lại thì phát hiện Lộc Vong Bắc đang nhìn quả bóng rổ. Cuối cùng, anh ấy đưa quả bóng rổ cho Lộc Dữ Ninh. Lộc Dữ Ninh dường như có một loại sức mạnh kỳ diệu, có thể mang lại những điều tốt nhất từ những người xung quanh đến bên mình vậy.
Lộc Vong Bắc mặc áo đấu số 80, trên cơ thể rắn chắc và mạnh mẽ có một lớp mồ hôi mỏng, thở hổn hển ném quả bóng rổ trong tay lên không trung, vào lúc ném bóng, anh dường như cảm nhận được điều gì đó, nhìn thẳng vào Lộc Dư An, trong lúc phân tâm, quả bóng rổ không hề đi vào rổ mà bị tấm ván sau bật ngược lại, rầm một tiếng, bay về phía Lộc Dữ Ninh đang ngồi bên cạnh, Lộc Dữ Ninh tái mặt, vặn vẹo thân thể né tránh.
Tuy nhiên, quả bóng rổ đã bị Lộc Dư An bắt được một cách nhẹ nhàng, ngay lúc bắt được, Lộc Dư An quay tay ném về phía rổ, quả bóng rổ vẽ một đường vòng cung đẹp mắt giữa không trung và đập mạnh vào lưới. Trước khi đáp xuống đất, nó đã bị bắt lại, Lộc Vong Bắc cầm lấy nó, quay đầu nhìn Lộc Dư An hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"
Hai anh em hiếm khi đứng cùng nhau như thế này, hơn nữa Lộc Vong Bắc luôn ăn mặc chính trang, nên hai anh em không có cảm tình sâu sắc với nhau, nhưng hôm nay cuối tuần, Lộc Dư An lại mặc áo hoodie xanh xám đứng cùng Lộc Vong Bắc, người mặc đồ giống nhau, đồng thời đường nét trên khuôn mặt của hai người giống nhau đến bất ngờ.
Lộc Dữ Ninh nhìn hai người với ánh mắt ghen tị, nhìn xuống quả bóng rổ trong tay, nhưng sự mát mát trong không thể che giấu được nữa.
Anh hai rõ ràng là người thích quả bóng rổ này, hắn từ nhỏ đã không chơi bóng rổ và cũng không có hứng thú với những thứ này, nhưng anh cả lại vừa cho hắn quả bóng rổ này.
Thực ra từ khi anh hai đến, quà tặng cho anh càng ngày càng xa lạ, nhiều khi anh cảm thấy quà không phải dành cho mình mà là dành cho anh hai.
Nhưng hắn không hiểu tại sao anh cả lại đưa những thứ này cho mình mà không phải là anh hai.
Anh cả rõ ràng rất quan tâm đến anh hai, thường xuyên có thể nhìn thấy ánh mắt của anh trai luôn dõi theo anh hai, ngay cả bản thân hắn cũng không biết rằng mình luôn chú ý đến việc anh hai đang làm, nhưng hai người lại hòa hợp với nhau rất kỳ lạ.
Lúc này mới nhìn ra sự giống nhau đến kinh ngạc giữa hai người họ.
Tại sao hắn không phải là con của nhà họ Lộc? Hắn lại nghĩ đến bức tranh đèn lồng cung điện xuất hiện trong phòng mình, nó có phải là do anh trai anh vẽ không?
Không có khả năng.
Hắn đã từng chứng kiến người anh thứ hai của mình đánh người, làm sao anh có thể vẽ được một bức tranh có tư tưởng rộng rãi và đầy cảm hứng như vậy?
Vùi chôn những suy nghĩ thoáng qua trong lòng, Lộc Dữ Ninh vui lên, không còn cảm thấy có lỗi với bản thân nữa, mỉm cười chen vào giữa hai người, dùng giọng tràn đầy sinh lực hỏi: "Anh hai, sao hôm nay anh lại tới đây?"
Lộc Dư An vốn tưởng rằng lấy lại bức tranh sẽ dễ dàng.
Suy cho cùng thì đó là đồ vật của mẹ, cậu có quyền lấy nó. Nhưng sau khi cậu nói ra.
Lộc Vong Bắc sắc mặt có chút u ám, hắn không khỏi nghĩ đến ngày hôm qua Lộc Dư An, Dương Xuân Quy và Mạc Nhân Tuyết ở chung, tại sao trước đó không lấy lại, mà chỉ sau khi nhìn thấy bọn họ mới lấy?
Lộc Dư An đang có ý đồ gì? Lộc Dư An từ nhỏ đến nay chưa bao giờ thay đổi điều này, chỉ cần là hắn muốn thứ gì, hắn nhất định phải có được.
Có phải Lộc Dư An chỉ muốn những bức tranh của mẹ sao?
Lộc Dư Ninh vẻ mặt có chút lo lắng, mặc dù mẹ nói anh cả sẽ giữ, nhưng kỳ thực anh cả cũng không có hứng thú với những bức tranh, kỳ thực chính là hắn giữ lại những bức tranh.
Lộc Vong Bắc sắc mặt có chút lạnh lùng, nhẹ nhàng hỏi: "Dự An, sao đột nhiên nghĩ đến tranh của mẹ?"
Lộc Dư An nhận ra ánh mắt không tự nhiên của Lộc Dữ Ninh, liền sắc bén hỏi: "Bức tranh ở chỗ Lộc Dũ Ninh? Cho nên ngay cả tôi cũng không thể nghĩ tới sao?"
Lời nói của cậu rất tàn nhẫn, vẻ mặt của Lộc Vong Bắc gần như không nhịn được, điều khiến Lộc Vong Bắc càng bối rối hơn là Dư An chưa bao giờ nói chuyện với anh ta bằng giọng sắc bén như vậy.
Lộc Dữ Ninh vội vàng giải thích: "Em cũng chỉ la bảo quản một chút." Trong khoảng thời gian này, hắn và chú Dương đã trao đổi rất nhiều, nhưng ngoại trừ bức tranh đó ra, chú Dương không hài lòng với bức tranh nào của hắn, chú Dương hài lòng với bức tranh nên hắn đã mượn tác phẩm của mẹ từ anh trai.
Rốt cuộc, chú Dương đối với tranh của mẹ rất tán thưởng.
Có lẽ bởi vì giọng điệu của Lộc Dư An quá gay gắt, Lộc Vong Bắc không khỏi cau mày: "DữNinh hiện tại đang trong giai đoạn đặc biệt, tạm thời để ở chỗ em ấy sẽ xảy ra chuyện sao?"
"Anh thích đưa đồ của anh cho hắn, tôi cũng không khống chế được." Lộc Dư An lạnh lùng nói: "Đồng thời đồ vật của tôi, anh cũng không quản được."
Chỉ cần cậu nhận ra Lộc Vong Bắc không còn là anh trai mình mà là anh trai của Lộc Dữ Ninh, Lộc Dư An sẽ không còn quan tâm đến suy nghĩ của anh nữa, sẽ trở nên gò bó, không còn giống mình nữa.
"Tôi đã hỏi ý kiến luật sư rồi." Lộc Dư An vội vàng nói: "Anh không thể cứ đưa đồ của tôi cho người khác mà không có sự đồng ý của tôi, cũng không thể thay mặt tôi mà giữ."
"Lộc Vong Bắc, anh không muốn gây ra cảnh tượng khó coi như vậy phải không?" Lộc Dư An rất ý thức được điểm yếu của Lộc Vong Bắc. Kiếp trước cậu đã có nhiều cách để ngăn cản Lộc Dữ Ninh xuất hiện ở thế giới của mình.
Nhưng mỗi người trong số họ đều sẽ làm tổn thương Lộc Vong Bắc và Lộc Chính Thanh, lúc đó cậu không thể chịu nổi.
Mà bây giờ cậu không còn chút đắn đo nào nữa. Cho dù có gây chuyện lớn thì cũng sẽ mang đến sự ô nhục cho nhà họ Lộc, vậy thì liên quan gì đến cậu.
Lộc Vong Bắc đột nhiên trở nên u ám, đi ra khỏi sân bóng rổ: "Dư An, đừng cố chấp như vậy!"
"Trong mắt các người không phải tôi là như vậy sao?" Lộc Dư An cười lạnh nói, "Tôi bất quá là các người đều cảm thấy tôi sẽ làm như vậy mà thôi."
"Đều là lỗi của em!" Lộc Dữ Ninh đột nhiên xen vào giữa hai người: "Anh hai, em vì tò mò mà tự ý mang đi bức tranh, hiện tại liền đem bức tranh đưa cho anh."
Hắn nhanh chóng nói xong chuỗi lời, đổ hết trách nhiệm về mình, chỉ không muốn hai người tranh cãi.
Lộc Dữ Ninh giống như đã tranh cãi với Lộc Dư An vô số lần trước đây, gần như nhượng bộ không có điểm dừng, chỉ để duy trì sự bình tĩnh bề ngoài của gia đình.
Lộc Vong Bắc thấy vậy, không khỏi đau lòng, lạnh lùng nhìn Lộc Dư An, mới phát hiện ra rằng Lộc Dư An không hề tự hào vì mọi việc diễn ra như mình mong đợi, mà thay vào đó chỉ có một vẻ lãnh đạm xa cách.
Lộc Dư An không hề cảm động trước lời xin lỗi của Lộc Dữ Ninh, cậu chỉ nhẹ nhàng nói: "Nếu cảm thấy mình sai, thì xin lỗi đi."
"Đã làm sai thì phải xin lỗi, đúng không?"
Bây giờ ngay cả Lộc Dữ Ninh cũng kinh ngạc.
Tuy rằng hắn và anh hai có mâu thuẫn, nhưng anh hai lại ghét hắn, phớt lờ hắn, gần như chưa bao giờ cố ý làm khó hắn như thế này. Hắn thậm chí luôn cảm thấy chỉ cần hắn cố gắng hơn, một ngày nào đó anh hai nhất định sẽ chấp nhận hắn, gia đình họ sẽ quay lại như thuở ban đầu.
Đây gần như là lần đầu tiên trong trí nhớ của hắn, gây khó dễ như này vẫn là lần đầu tiên.
Suy cho cùng, nhận lỗi và xin lỗi là hai việc khác nhau, mọi người xung quanh luôn dịu dàng với hắn, khi hắn mắc lỗi, hắn thường nhận lỗi liền nhẹ nhàng bỏ qua, hắn hầu như không bao giờ trịnh trọng nói xin lỗi với ai.
Nhưng thừa nhận rằng đó là lỗi của mình, mà không xin lỗi thì có vẻ quá đạo đức giả.
Lộc Dữ Ninh do dự hồi lâu, cảm giác được mặt nóng bừng, vội vàng nói: "Thực xin lỗi."
Lộc Dư An bình tĩnh nói: "Được rồi, tôi nghe thấy rồi." Ngoài ra cậu không giải thích gì thêm. Trong tâm trí của Lộc Dư An, lời xin lỗi của Lộc Dữ Ninh là dành cho những bức tranh đó.
Bởi vì hắn đã không chăm sóc tốt cho chúng nó.
"Còn có..." Lộc Dư An tùy ý ném hộp quà lại vào trong túi, "Những thứ này tôi không cần, sau này anh cũng không cần đưa cho tôi."
Lộc Vong Bắc dùng tay trái bắt lấy, cúi đầu nhìn xem, đó là quà hắn tặng cho Lộc Dư An, bao bì còn nguyên vẹn, thậm chí còn chưa mở ra. Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy thanh niên bước đi mà không thèm quay đầu lại.
Anh mấp máy môi, hai chữ Dư An sắp thốt ra, anh đột ngột nuốt xuống.
Lộc Dư An có thể rời đi bất cứ khi nào cậu muốn.
Đùa gì vậy, chẳng lẽ hắn vẫn muốn giữ Lộc Dư An lại sao?
Tuy nhiên, anh không để ý rằng các ngón tay của mình vặn vẹo do dùng sức nắm chặt hộp quà, thậm chí anh còn không để ý rằng tờ giấy gói màu xanh sapphire đã bị biến dạng.
Lộc Dư An không quan tâm tới bọn họ, cậu hài lòng cất đi những bức tranh đó.
Sau khi cậu bước sang tuổi 18 ở kiếp trước, luật sư đã đến gặp cậu, cậu nhận ra rằng mẹ đã lo lắng cho cậu cả ngày lẫn đêm trong suốt cuộc đời của bà, cũng lo lắng cho tương lai của cậu vào giây phút cuối cùng trước khi bà qua đời, sợ rằng sẽ không có ai làm vậy, che chắn cho cậu khỏi gió và mưa. Ngoài việc lấy danh nghĩa cậu thành lập nhiều quỹ từ thiện, mẹ cậu còn lập di chúc từ rất sớm, để lại cho cậu đủ tài sản để sống thoải mái.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cậu vào giây phút cuối cùng của kiếp trước không cảm thấy cô đơn. Cậu biết trên đời này từng có một người yêu mình một cách thuần khiết. Chỉ là bà đã rời đi trước.
Cậu ở bên mẹ một thời gian, mẹ cậu nhớ cậu cả đời.
———————————————————-
*Cha con Lộc gia sau này sẽ.... Hihi chờ đợi là hạnh phúc mà, tui khum spoil đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất