Chương 39: Tôn Đặng Dương
Tiểu Chính Lâm xem chừng thấy tình hình sắp đánh nhau đến nơi rồi mới ho khụ khụ vài tiếng. Dù sao có Tiểu Chính Lâm ở đây, nếu dám làm loạn thì anh cả đây cũng sẵn sàn đấm hai thằng lớn xác kia ngay tại đây vài cú.
Cố Long cùng Tôn Đặng Dương vì tiếng ho của Tiểu Chính Lâm mà quay đầu lại, nhìn bản mặt đằng đằng sát khí của anh cả thì thôi không dám ngọ nguậy nữa.
Tiểu Chính Lâm tiến đến kéo em trai ra khỏi hai con chó điên kia, sau đó nhíu mày hỏi.
"Cuối cùng là hai người có quen biết gì sao?"
Tôn Đặng Dương là con của một vị đại gia có tiếng ở thành phố Y, nếu như nói ở thành phố X do gia tộc nhà họ Tiểu thống trị về độ giàu có thì chắc chắn ở thành Y nhắc đến Tôn gia không ai mà không biết.
Huống hồ vừa qua dịp giáng sinh, Tôn Đặng Dương bỗng dưng tìm cách liên lạc với Tiểu Chính Lâm ngỏ ý muốn hợp tác làm cổ đông. Những hạng mục chưa hoàn thành nhờ có Tôn Đặng Dương nhúng tay vào đều thuận lợi. Thậm chí người này còn không hề gây khó dễ cho Tiểu Chính Lâm, chỉ yêu cầu khi nào tiệm bánh của Tiểu Bảo Bối khai trương thì nói ngày giờ cho y biết để y đến là được.
Tôn Đặng Dương tính tình cợt nhả, nhìn y không khác gì một tên công tử ăn chơi lêu lỏng nhưng ngược lại rất thông minh. Chuyện công việc y xử lí rất nhanh, thậm chí là một kẻ chuyên gia sử dụng đánh nhanh thắng nhanh khiến đối phương trở tay không kịp.
Tiểu Chính Lâm rất hài lòng với vị cổ đông mới này, ngoại trừ việc họp ra y không đến, chuyện bàn bạc về các hạng mục y không góp mặt ra thì chỉ cần chuyện gì có dính líu đến y thì y đều làm rất tốt.
Nhưng xem Cố Long có thái độ thù địch thế này với Tôn Đặng Dương thì xem ra là có vấn đề rồi.
Hai con chó điên kia vẫn nhe răng như chực chờ cắn xé nhau, Tiểu Chính Lâm bế em trai nhỏ lên hỏi.
"Em và Cố Long có quen biết gì Tôn Đăng Dương sao?"
Tiểu Bảo Bối liếm ngón tay còn dính socola một lúc rồi mới đáp.
"Lúc ở Mỹ có lần Tiểu Bảo Bối ngủ dậy không thấy ông xã đâu còn đi lạc, sau đó anh trai tốt còn giúp em đi tìm ông xã"
Tiểu Chính Lâm gật gù, cùng em trai nhỏ nói chuyện.
"Chậc! Vậy thì Đặng Dương là người tốt còn gì. Cố Long làm như vậy với ân nhân là quá lỗ mãng rồi"
Tôn Đặng Dương cùng Cố Long vừa hay thu được cuộc trò chuyện của hai anh em nhà họ Tiểu vào tai. Tôn Đặng Dương nhanh trí chạy đến khóc than với Tiểu Bảo Bối.
"Ôi! Đau lòng chết mất, là anh trai tốt giúp em trai nhỏ đi tìm chồng. Bây giờ nghe tin Tiểu Bảo Bối mở cửa tiệm, anh lập tức từ thành phố Y chạy đến đây để chúc mừng em. Vậy mà cái tên ông xã nhà em làm ơn mắc oán, đúng là làm anh tổn thương gần chết"
Tôn Đặng Dương thật ra là fan cuồng chính hiệu của Tiểu Bảo Bối. Sau khi về nước y điên cuồng tìm kiếm thông tin của Tiểu Bảo Bối, nhờ nhiều người bán tin tức y biết được tiểu thiếu gia nhà họ Tiểu này quá khứ tội nghiệp đến thế nào, bé con hiểu chuyện ra làm sao. Y cũng thầm nghĩ nếu y là anh trai của Tiểu Bảo Bối, y cũng sẽ sống chết bày ra đủ mưu mẹo để chiều em trai.
Hơn nữa Tôn Đặng Dương còn tìm được những video lúc nhỏ của Tiểu Bảo Bối, nhóc con trắng trắng mềm mềm bụ bẫm mang chiếc tã chạy lon ton đến cạnh anh trai.
Một bé con bảy tuổi đang ở trên trường biểu diễn văn nghệ, hay đại loại cuộc sống thường ngày của Bảo Bối. Tôn Đặng Dương vừa coi vừa đập bàn gào thét vì độ đáng yêu của cậu.
Tôn Đặng Dương tự lẩm bẩm nếu như Tiểu Bảo Bối tham gia vào giới showbiz, hoặc làm người mẫu ảnh hay là một thứ gì đó khác y chắc chắn sẽ thu mua poster của cậu về treo khắp phòng.
Tôn Đăng Dương- một thiếu gia nổi tiếng ăn chơi của nhà họ Tôn chính thức trở thành fan cuồng của Tiểu Bảo Bối đến độ từ bỏ mọi cuộc chơi, điên cuồng quay trở về công ty để được hợp tác với gia tộc họ Tiểu để được đu idol.
Cố Long nghe lời than vãn của Tôn Đặng Dương đến chướng tai, hắn liếc nhìn Đặng Dương rồi nói.
"Đồ nói dối không biết ngượng"
Tôn Đặng Dương bày ra vẻ mặt thách thức như thể cậu làm được gì tôi? Khiến Cố Long tức đến hộc máu, Tiểu Chính Lâm cứ tưởng hắn chỉ đang ganh ghét với y liền khuyên can.
"Thôi được rồi! Đặng Dương là người tốt, cậu đừng xấu tính như vậy!"
Cố Long tức đến nổ phổi, chỉ trỏ thẳng mặt Đăng Dương hét lên.
"Anh nghĩ thử xem có thằng người tốt nào mà dẫn Tiểu Bảo Bối đi tìm ông xã mà liếm tay em ấy không? Hơn nữa y còn áp sát Tiểu Bảo Bối vào tường chiếm tiện nghi của em ấy. Chưa kể đến việc nếu muốn kiếm người thì chỉ việc dẫn đến thang máy hoặc hành lang để kiếm. Hà cớ gì phải dẫn về hướng ngược lại? Nơi dẫn đến các phòng khách sạn? Chính hắn ta còn khiêu khích tôi nữa"
Cố Long vừa nói vừa mắng nhiếc kinh khung, Tiểu Chính Lâm nhíu mày hỏi có thật không? Cố Long tự vỗ ngực đáp.
"Tôi là chồng của Bảo Bối còn chưa làm gì Bảo Bối, nói dối thì có ích gì? Dù gì chẳng phải anh mới là người có quyền sao? Việc gì tôi phải nói dối đám có tiền các người. Tiểu Bảo Bối ngốc nhưng tôi không ngốc! Ngày hôm đó nếu tôi không tan học sớm về kịp thì Tiểu Bảo Bối thế nào?"
Cố Long vừa nói vừa liếc nhìn Tôn Đặng Dương, vậy mà Tiểu Chính Lâm lại đặt em trai xuống đất. Cố Long còn chưa hiểu chuyện gì thì đã nghe tiếng khớp tay kêu rắc rắc vài cái. Khuôn mặt của Chính Lâm bình thường đã lạnh, bây giờ trông còn đáng sợ vài phần.
Tiểu Chính Vũ vẻ mặt bày ra kiểu không biết nói gì, chỉ che mắt Cố Tinh Anh rồi nói.
"Trẻ con không nên xem cảnh bạo lực nha"
Tiểu Bảo Bối đứng ở một bên, tựa đầu vào ngực Cố Long bình thản đáp.
"Chà chà! Anh cả tức giận thật rồi! Tức giận thật rồi"
Hiện tại ngay bây giờ, nhân dịp khai trương tiệm bánh gấu con. Chủ tịch khiêm cựu vận động viên quyền anh toàn quốc một thời Tiểu Chính Lâm chính thức tẩn Tôn Đặng Dương một trận nên thân vì cái tội dám ăn hiếp em trai anh ta.
Cố Long nhìn người kia đánh Tôn Đặng Dương đến kêu la oai oái, trong lòng thầm nghĩ.
"Liệu rằng có khi nào sau này mình làm gì Bảo Bối anh ta sẽ đấm mình như vậy không?"
————-*****———-
Trước khi chương sau được đăng lên vào ngày mai, chương này đủ 150 vote bộ này tui sẽ viết H nha chị em️
Cố Long cùng Tôn Đặng Dương vì tiếng ho của Tiểu Chính Lâm mà quay đầu lại, nhìn bản mặt đằng đằng sát khí của anh cả thì thôi không dám ngọ nguậy nữa.
Tiểu Chính Lâm tiến đến kéo em trai ra khỏi hai con chó điên kia, sau đó nhíu mày hỏi.
"Cuối cùng là hai người có quen biết gì sao?"
Tôn Đặng Dương là con của một vị đại gia có tiếng ở thành phố Y, nếu như nói ở thành phố X do gia tộc nhà họ Tiểu thống trị về độ giàu có thì chắc chắn ở thành Y nhắc đến Tôn gia không ai mà không biết.
Huống hồ vừa qua dịp giáng sinh, Tôn Đặng Dương bỗng dưng tìm cách liên lạc với Tiểu Chính Lâm ngỏ ý muốn hợp tác làm cổ đông. Những hạng mục chưa hoàn thành nhờ có Tôn Đặng Dương nhúng tay vào đều thuận lợi. Thậm chí người này còn không hề gây khó dễ cho Tiểu Chính Lâm, chỉ yêu cầu khi nào tiệm bánh của Tiểu Bảo Bối khai trương thì nói ngày giờ cho y biết để y đến là được.
Tôn Đặng Dương tính tình cợt nhả, nhìn y không khác gì một tên công tử ăn chơi lêu lỏng nhưng ngược lại rất thông minh. Chuyện công việc y xử lí rất nhanh, thậm chí là một kẻ chuyên gia sử dụng đánh nhanh thắng nhanh khiến đối phương trở tay không kịp.
Tiểu Chính Lâm rất hài lòng với vị cổ đông mới này, ngoại trừ việc họp ra y không đến, chuyện bàn bạc về các hạng mục y không góp mặt ra thì chỉ cần chuyện gì có dính líu đến y thì y đều làm rất tốt.
Nhưng xem Cố Long có thái độ thù địch thế này với Tôn Đặng Dương thì xem ra là có vấn đề rồi.
Hai con chó điên kia vẫn nhe răng như chực chờ cắn xé nhau, Tiểu Chính Lâm bế em trai nhỏ lên hỏi.
"Em và Cố Long có quen biết gì Tôn Đăng Dương sao?"
Tiểu Bảo Bối liếm ngón tay còn dính socola một lúc rồi mới đáp.
"Lúc ở Mỹ có lần Tiểu Bảo Bối ngủ dậy không thấy ông xã đâu còn đi lạc, sau đó anh trai tốt còn giúp em đi tìm ông xã"
Tiểu Chính Lâm gật gù, cùng em trai nhỏ nói chuyện.
"Chậc! Vậy thì Đặng Dương là người tốt còn gì. Cố Long làm như vậy với ân nhân là quá lỗ mãng rồi"
Tôn Đặng Dương cùng Cố Long vừa hay thu được cuộc trò chuyện của hai anh em nhà họ Tiểu vào tai. Tôn Đặng Dương nhanh trí chạy đến khóc than với Tiểu Bảo Bối.
"Ôi! Đau lòng chết mất, là anh trai tốt giúp em trai nhỏ đi tìm chồng. Bây giờ nghe tin Tiểu Bảo Bối mở cửa tiệm, anh lập tức từ thành phố Y chạy đến đây để chúc mừng em. Vậy mà cái tên ông xã nhà em làm ơn mắc oán, đúng là làm anh tổn thương gần chết"
Tôn Đặng Dương thật ra là fan cuồng chính hiệu của Tiểu Bảo Bối. Sau khi về nước y điên cuồng tìm kiếm thông tin của Tiểu Bảo Bối, nhờ nhiều người bán tin tức y biết được tiểu thiếu gia nhà họ Tiểu này quá khứ tội nghiệp đến thế nào, bé con hiểu chuyện ra làm sao. Y cũng thầm nghĩ nếu y là anh trai của Tiểu Bảo Bối, y cũng sẽ sống chết bày ra đủ mưu mẹo để chiều em trai.
Hơn nữa Tôn Đặng Dương còn tìm được những video lúc nhỏ của Tiểu Bảo Bối, nhóc con trắng trắng mềm mềm bụ bẫm mang chiếc tã chạy lon ton đến cạnh anh trai.
Một bé con bảy tuổi đang ở trên trường biểu diễn văn nghệ, hay đại loại cuộc sống thường ngày của Bảo Bối. Tôn Đặng Dương vừa coi vừa đập bàn gào thét vì độ đáng yêu của cậu.
Tôn Đặng Dương tự lẩm bẩm nếu như Tiểu Bảo Bối tham gia vào giới showbiz, hoặc làm người mẫu ảnh hay là một thứ gì đó khác y chắc chắn sẽ thu mua poster của cậu về treo khắp phòng.
Tôn Đăng Dương- một thiếu gia nổi tiếng ăn chơi của nhà họ Tôn chính thức trở thành fan cuồng của Tiểu Bảo Bối đến độ từ bỏ mọi cuộc chơi, điên cuồng quay trở về công ty để được hợp tác với gia tộc họ Tiểu để được đu idol.
Cố Long nghe lời than vãn của Tôn Đặng Dương đến chướng tai, hắn liếc nhìn Đặng Dương rồi nói.
"Đồ nói dối không biết ngượng"
Tôn Đặng Dương bày ra vẻ mặt thách thức như thể cậu làm được gì tôi? Khiến Cố Long tức đến hộc máu, Tiểu Chính Lâm cứ tưởng hắn chỉ đang ganh ghét với y liền khuyên can.
"Thôi được rồi! Đặng Dương là người tốt, cậu đừng xấu tính như vậy!"
Cố Long tức đến nổ phổi, chỉ trỏ thẳng mặt Đăng Dương hét lên.
"Anh nghĩ thử xem có thằng người tốt nào mà dẫn Tiểu Bảo Bối đi tìm ông xã mà liếm tay em ấy không? Hơn nữa y còn áp sát Tiểu Bảo Bối vào tường chiếm tiện nghi của em ấy. Chưa kể đến việc nếu muốn kiếm người thì chỉ việc dẫn đến thang máy hoặc hành lang để kiếm. Hà cớ gì phải dẫn về hướng ngược lại? Nơi dẫn đến các phòng khách sạn? Chính hắn ta còn khiêu khích tôi nữa"
Cố Long vừa nói vừa mắng nhiếc kinh khung, Tiểu Chính Lâm nhíu mày hỏi có thật không? Cố Long tự vỗ ngực đáp.
"Tôi là chồng của Bảo Bối còn chưa làm gì Bảo Bối, nói dối thì có ích gì? Dù gì chẳng phải anh mới là người có quyền sao? Việc gì tôi phải nói dối đám có tiền các người. Tiểu Bảo Bối ngốc nhưng tôi không ngốc! Ngày hôm đó nếu tôi không tan học sớm về kịp thì Tiểu Bảo Bối thế nào?"
Cố Long vừa nói vừa liếc nhìn Tôn Đặng Dương, vậy mà Tiểu Chính Lâm lại đặt em trai xuống đất. Cố Long còn chưa hiểu chuyện gì thì đã nghe tiếng khớp tay kêu rắc rắc vài cái. Khuôn mặt của Chính Lâm bình thường đã lạnh, bây giờ trông còn đáng sợ vài phần.
Tiểu Chính Vũ vẻ mặt bày ra kiểu không biết nói gì, chỉ che mắt Cố Tinh Anh rồi nói.
"Trẻ con không nên xem cảnh bạo lực nha"
Tiểu Bảo Bối đứng ở một bên, tựa đầu vào ngực Cố Long bình thản đáp.
"Chà chà! Anh cả tức giận thật rồi! Tức giận thật rồi"
Hiện tại ngay bây giờ, nhân dịp khai trương tiệm bánh gấu con. Chủ tịch khiêm cựu vận động viên quyền anh toàn quốc một thời Tiểu Chính Lâm chính thức tẩn Tôn Đặng Dương một trận nên thân vì cái tội dám ăn hiếp em trai anh ta.
Cố Long nhìn người kia đánh Tôn Đặng Dương đến kêu la oai oái, trong lòng thầm nghĩ.
"Liệu rằng có khi nào sau này mình làm gì Bảo Bối anh ta sẽ đấm mình như vậy không?"
————-*****———-
Trước khi chương sau được đăng lên vào ngày mai, chương này đủ 150 vote bộ này tui sẽ viết H nha chị em️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất