Chương 47: Sự chờ đợi
Cố Long tẩy rửa sơ qua thân thể, dòng nước xối thẳng lên mặt hắn. Từng âm thanh của cuộc nói chuyện tối hôm nay lại vang vọng trong đầu hắn.
Từ Khánh đã về, anh kể cho hắn nghe về cuộc sống ở bên Mỹ, thời gian bên đó anh một mình cô độc thế nào, vì nhớ hắn mà đã lén trốn về Trung Quốc vào hôm giáng sinh nhưng lại hay tin hắn đã sang Mỹ cũng vợ mình. Sau đó anh quyết tâm học hành để tốt nghiệp sớm, một lòng một dạ muốn quay trở về tìm Cố Long.
Hắn hỏi vì sao anh không liên lạc, Từ Khánh đã nói rằng thời gian đầu bị người của Tiểu Chính Lâm kèm cặp khá gay gắt cho nên không thể liên lạc được, Cố Long hiểu điều đó cho nên không trách anh.
Từ Khánh lại hỏi tại sao hắn không liên lạc với anh. Cố Long lại cười khổ đáp vì sợ làm phiền anh học hành.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng lại nhắc thêm nhiều chuyện nữa. Cả hai trao đổi số liên lạc, Cố Long mới đầu năm nay vừa hay mới mua một căn nhà nhỏ, dự tính rằng đây là bất động sản đầu tiên của hắn. Nào ngờ Từ Khánh quay về, đến chìa khoá nhà hắn cũng đưa cho anh.
Trải qua một thời gian, Cố Long vẫn tự cho rằng mình vẫn luôn yêu Từ Khánh. Nhưng lại nhớ đến lời Cố Tinh Anh nói, hắn và Bảo Bối sẽ li hôn thật sao?
Ngày hôm ấy cách đây gần ba năm về trước, Tiểu Chính Lâm xuất hiện tại nhà hắn. Lúc đó hắn đến một số tiền nhỏ cũng không thể đưa cho đám côn đồ, em trai cùng mẹ suýt mất một ngón tay. Chính Lâm xuất hiện ném một vali tiền cứu nguy cho em trai và mẹ ngay tức khắc. Sau đó khi mọi chuyện ổn thoả, cũng chính Chính Lâm đề cập đến chuyện hắn phải cưới Bảo Bối.
Ban đầu Cố Long từ chối, muốn cố sống cố chết làm việc trả nợ cho Chính Lâm. Nào ngờ người kia nhanh tay hơn tìm đến Từ Khánh, cũng không biết làm thế nào mà ngày hôm sau Từ Khánh nói đã biết chuyện hắn sẽ lấy người khác.
Chính anh cũng đồng ý điều kiện thoả thuận của Chính Lâm, chính thức bước sang Mỹ học thiết kế. Ngày chia tay Cố Long thật sự không thể tin vào tai mình, Từ Khánh tự quyết định kí kết rời xa để sang Mỹ học tập. Lúc hắn hỏi lí do, Từ Khánh chỉ đáp.
"Em cũng muốn giàu, em muốn chúng ta sau này có sự nghiệp tử tế. Em muốn chúng ta có một tương lai sáng"
Chỉ một câu nói của Từ Khánh, Cố Long nhận ra vào thời điểm đó Từ Khánh cũng đã bị chính sự nghèo hèn của hắn bào mòn đi một phần của thanh xuân của anh. Ở bên hắn anh không có tương lai.
Lại nhìn về hiện tại, Từ Khánh có thể mặc áo quần mới, có thể đi xin việc ở một công ty tử tế, một nữa ăn anh cũng có thể trả. Vậy thì cuộc hôn nhân này của Cố Long, hắn là người lỗ hay là lời.
Thời gian qua ở cạnh Bảo Bối hắn thế nào? Cũng chưa từng đối xử tệ với cậu.
Thời gian quan cậu đối xử với hắn thế nào? Cậu cho hắn một đường đi tốt.
Hơn hai năm bên nhau, Tiểu Bảo Bối nhận được từ Cố Long cũng không phải là ít. Sự chăm sóc tốt, một sự dịu dàng tuy không chân thật nhưng đủ ấm áp.
Nhưng Cố Long vẫn luôn mặc định mình có chấp niệm với Từ Khánh. Trước ngày anh bay, hắn đã từng hứa với anh đợi khi hai người thật sự có tiền vẫn sẽ tìm về đến nhau, đây chẳng phải là lúc bù đắp cho Từ Khánh sao?
Nhưng còn Tiểu Bảo Bối...hắn cũng không muốn làm tổn thương cậu. Chuyện li hôn nhất định sẽ xảy ra sớm, chỉ là...Tiểu Bảo Bối sẽ chấp nhận thế nào đây?
Một bên là Từ Khánh, một bên là xót cho Tiểu Bảo Bối. Cố Long đã quyết chọn Từ Khánh, nhưng trong tâm hắn càng không muốn Tiểu Bảo Bối đau khổ.
Hắn nếu không dứt khoát thì sẽ đau khổ cả ba, Cố Long cảm thấy khó thở. Bức bối đến đấm vào tường, tiếng nước chảy ở trong phòng tắm vang lên, Tiểu Bảo Bối vẫn cũng không hề bị tiếng động làm ồn, tiếp tục chìm vào giấc mơ của mình.
———*****————-
Tiểu Chính Lâm ngồi trên bàn làm việc, nhìn tấm ảnh ba anh em chụp chung với nhau. Lúc đó Tiểu Chính Vũ mới chỉ mặc đồ học sinh cấp hai, anh cả thì mặc đồ vest, trên tay bế em trai út đang còn ngậm núm vú giả chụp một tấm hình.
Cha mẹ mất, anh hai vừa đi học vừa chăm sóc em út, em út nhỏ bé vừa lọt lòng đã không cảm nhận được tình cảm cha mẹ đã thế còn thiểu năng. Đã thiểu năng thì thôi đi, làm ơn hãy để em ấy sống một đời vô tư vô lo, hà cớ gì lại để một đứa ngốc hiểu chuyện đến đau lòng vậy?
Tiểu Chính Lâm nhìn tấm hình, rồi lại nhìn đến đơn li hôn mình tự chuẩn bị cho em trai. Hắn gục đầu xuống bàn, nước mắt không ngừng rơi, miệng lẩm bẩm.
"Anh xin lỗi, anh cả xin lỗi. Là anh cả hại em rồi, là anh cả chăm sóc em khóc tốt. Là anh hại Bảo Bối rồi..."
————***————-
Cố Long cứ chần chừ thì để Bảo Bối, để Bảo Bối đề nghị li hôn cho phẻ nha:v
Từ Khánh đã về, anh kể cho hắn nghe về cuộc sống ở bên Mỹ, thời gian bên đó anh một mình cô độc thế nào, vì nhớ hắn mà đã lén trốn về Trung Quốc vào hôm giáng sinh nhưng lại hay tin hắn đã sang Mỹ cũng vợ mình. Sau đó anh quyết tâm học hành để tốt nghiệp sớm, một lòng một dạ muốn quay trở về tìm Cố Long.
Hắn hỏi vì sao anh không liên lạc, Từ Khánh đã nói rằng thời gian đầu bị người của Tiểu Chính Lâm kèm cặp khá gay gắt cho nên không thể liên lạc được, Cố Long hiểu điều đó cho nên không trách anh.
Từ Khánh lại hỏi tại sao hắn không liên lạc với anh. Cố Long lại cười khổ đáp vì sợ làm phiền anh học hành.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng lại nhắc thêm nhiều chuyện nữa. Cả hai trao đổi số liên lạc, Cố Long mới đầu năm nay vừa hay mới mua một căn nhà nhỏ, dự tính rằng đây là bất động sản đầu tiên của hắn. Nào ngờ Từ Khánh quay về, đến chìa khoá nhà hắn cũng đưa cho anh.
Trải qua một thời gian, Cố Long vẫn tự cho rằng mình vẫn luôn yêu Từ Khánh. Nhưng lại nhớ đến lời Cố Tinh Anh nói, hắn và Bảo Bối sẽ li hôn thật sao?
Ngày hôm ấy cách đây gần ba năm về trước, Tiểu Chính Lâm xuất hiện tại nhà hắn. Lúc đó hắn đến một số tiền nhỏ cũng không thể đưa cho đám côn đồ, em trai cùng mẹ suýt mất một ngón tay. Chính Lâm xuất hiện ném một vali tiền cứu nguy cho em trai và mẹ ngay tức khắc. Sau đó khi mọi chuyện ổn thoả, cũng chính Chính Lâm đề cập đến chuyện hắn phải cưới Bảo Bối.
Ban đầu Cố Long từ chối, muốn cố sống cố chết làm việc trả nợ cho Chính Lâm. Nào ngờ người kia nhanh tay hơn tìm đến Từ Khánh, cũng không biết làm thế nào mà ngày hôm sau Từ Khánh nói đã biết chuyện hắn sẽ lấy người khác.
Chính anh cũng đồng ý điều kiện thoả thuận của Chính Lâm, chính thức bước sang Mỹ học thiết kế. Ngày chia tay Cố Long thật sự không thể tin vào tai mình, Từ Khánh tự quyết định kí kết rời xa để sang Mỹ học tập. Lúc hắn hỏi lí do, Từ Khánh chỉ đáp.
"Em cũng muốn giàu, em muốn chúng ta sau này có sự nghiệp tử tế. Em muốn chúng ta có một tương lai sáng"
Chỉ một câu nói của Từ Khánh, Cố Long nhận ra vào thời điểm đó Từ Khánh cũng đã bị chính sự nghèo hèn của hắn bào mòn đi một phần của thanh xuân của anh. Ở bên hắn anh không có tương lai.
Lại nhìn về hiện tại, Từ Khánh có thể mặc áo quần mới, có thể đi xin việc ở một công ty tử tế, một nữa ăn anh cũng có thể trả. Vậy thì cuộc hôn nhân này của Cố Long, hắn là người lỗ hay là lời.
Thời gian qua ở cạnh Bảo Bối hắn thế nào? Cũng chưa từng đối xử tệ với cậu.
Thời gian quan cậu đối xử với hắn thế nào? Cậu cho hắn một đường đi tốt.
Hơn hai năm bên nhau, Tiểu Bảo Bối nhận được từ Cố Long cũng không phải là ít. Sự chăm sóc tốt, một sự dịu dàng tuy không chân thật nhưng đủ ấm áp.
Nhưng Cố Long vẫn luôn mặc định mình có chấp niệm với Từ Khánh. Trước ngày anh bay, hắn đã từng hứa với anh đợi khi hai người thật sự có tiền vẫn sẽ tìm về đến nhau, đây chẳng phải là lúc bù đắp cho Từ Khánh sao?
Nhưng còn Tiểu Bảo Bối...hắn cũng không muốn làm tổn thương cậu. Chuyện li hôn nhất định sẽ xảy ra sớm, chỉ là...Tiểu Bảo Bối sẽ chấp nhận thế nào đây?
Một bên là Từ Khánh, một bên là xót cho Tiểu Bảo Bối. Cố Long đã quyết chọn Từ Khánh, nhưng trong tâm hắn càng không muốn Tiểu Bảo Bối đau khổ.
Hắn nếu không dứt khoát thì sẽ đau khổ cả ba, Cố Long cảm thấy khó thở. Bức bối đến đấm vào tường, tiếng nước chảy ở trong phòng tắm vang lên, Tiểu Bảo Bối vẫn cũng không hề bị tiếng động làm ồn, tiếp tục chìm vào giấc mơ của mình.
———*****————-
Tiểu Chính Lâm ngồi trên bàn làm việc, nhìn tấm ảnh ba anh em chụp chung với nhau. Lúc đó Tiểu Chính Vũ mới chỉ mặc đồ học sinh cấp hai, anh cả thì mặc đồ vest, trên tay bế em trai út đang còn ngậm núm vú giả chụp một tấm hình.
Cha mẹ mất, anh hai vừa đi học vừa chăm sóc em út, em út nhỏ bé vừa lọt lòng đã không cảm nhận được tình cảm cha mẹ đã thế còn thiểu năng. Đã thiểu năng thì thôi đi, làm ơn hãy để em ấy sống một đời vô tư vô lo, hà cớ gì lại để một đứa ngốc hiểu chuyện đến đau lòng vậy?
Tiểu Chính Lâm nhìn tấm hình, rồi lại nhìn đến đơn li hôn mình tự chuẩn bị cho em trai. Hắn gục đầu xuống bàn, nước mắt không ngừng rơi, miệng lẩm bẩm.
"Anh xin lỗi, anh cả xin lỗi. Là anh cả hại em rồi, là anh cả chăm sóc em khóc tốt. Là anh hại Bảo Bối rồi..."
————***————-
Cố Long cứ chần chừ thì để Bảo Bối, để Bảo Bối đề nghị li hôn cho phẻ nha:v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất