Chương 88: Tôi và em còn chưa li hôn
Cố Long lợi dụng thói quen mua sắm bừa bãi của Bảo Bối, sau đó mua thêm một cái sim khác để liên lạc cậu. Thành công đánh lừa Tiểu Bảo Bối.
Tiểu Bảo Bối vừa nhìn thấy Cố Long thì hoảng hốt lùi về sau một bước. Gương mặt có chút bối rối cất tiếng gọi.
"Ông...Anh Cố Long!"
Cố Long cảm thấy mình hôm nay thức dậy đúng cách rồi, thế mà người mở cửa cho hắn lại là Bảo Bối. Xem như là gặp mặt trực tiếp luôn rồi.
"Sao vậy? Gặp lại tôi em không vui sao?"
Tiểu Bảo Bối vô thức ôm cái bụng nhỏ đã nhô lên một chút của mình, xem chừng còn ám ảnh chuyện cũ. Cậu vội vã nói.
"Đây là con của Bảo Bối, là...là của Bảo Bối với ông xã. Không phải của anh Dương, cũng không phải của anh Cố Long"
Đứa con của cậu là với ông xã, người đã ở bên cậu gần ba năm. Dùng danh phận chính thức mà tạo ra đứa bé hiện tại, người trước mặt đối với cậu là người lạ. Ông xã...từ lâu đã biến mất rồi, người này thuộc về Từ Khánh. Thuộc về một tình yêu tự do.
Nhìn bộ dáng hốt hoảng của Bảo Bối, Cố Long thật sự rất đau lòng. Đứa bé này ngốc nhưng tổn thương nhiều, chỉ vì lời nói dại dột của hắn mà ám ảnh.
"Bảo Bối, hôm nay tôi đến không phải để chọc tức em. Trước hết là muốn nói lời xin lỗi, sau đó chỉ đơn giản mời em ăn một bữa thôi"
Cố Long cố hạ giọng của mình xuống, dỗ dành Bảo Bối. Nhưng Bảo Bối lại lắc đầu từ chối.
"Em và anh đã không còn liên quan đến nhau. Anh không cần cảm thấy có lỗi, lỗi là ở em. Anh cũng không cần mời Bảo Bối đi ăn, Bảo Bối có thể ăn ở nhà. Anh Long mau đi về đi, hai anh trai mà biết được anh ở đây sẽ đánh anh chết mất"
Tiểu Bảo Bối dòm ngó xung quanh, chỉ sợ anh trai chạy về lại đánh Cố Long. Cậu thật sự không muốn người nam nhân này bị thương, vì cậu sẽ đau lòng.
Tiểu Bảo Bối ở ngoài mặt đều cho mọi người thấy rằng mình đã ổn, nhưng trong đầu lúc nào cũng nhớ đến Cố Long. Thậm chí cậu hy vọng đứa bé khi sinh ra sẽ giống ông xã để cậu vơi đi bớt nổi nhớ.
Chỉ tiếc là bây giờ gặp lại được người hiện tại, trong tâm cậu bắt đầu dậy sóng.
"Sao vậy? Gặp lại chồng em khiến em không thoả mái sao?"
"Mới...mới không phải chồng em. Chúng ta li hôn rồi, anh cả nói đợi anh kí giấy xong sẽ mang ra toà"
Tiểu Bảo Bối bĩu môi trả lời lại Cố Long, bộ dạng nhỉ nhắn mang thai biết hung dữ với người khác của cậu khiến hắn có chút buồn cười. Cố Long lại nói tiếp.
"Làm sao đây? Tôi hiện tại không muốn li hôn, đơn li hôn cũng xé rồi. Em trên danh nghĩa vẫn là vợ tôi"
Tiểu Bảo Bối có chút bất ngờ, tại sao lại xé đơn li hôn? Cố Long muốn làm gì? Chẳng phải anh ấy nên quay về với Từ Khánh sao?
Tiểu Bảo Bối cảnh giác nói.
"Xé đơn này...thì...thì viết đơn khác"
"Em cứ viết đi, tôi cứ xé?"
Tiểu Bảo Bối tức đến phồng má nhìn Cố Long. Cố Long mặt dày không ngại đưa túi bánh đến cho cậu nói.
"Bánh dành riêng cho người mang thai, tôi sợ em ăn uống không được tốt nên làm riêng cho em. Em không nhận thì mỗi ngày tôi đều tới tìm em"
Tiểu Bảo Bối không muốn nhận nhưng lại bị Cố Long nhét bánh vào tay, hắn lại hỏi.
"Có muốn đi ăn với tôi không? Tôi cũng không làm gì em. Chỉ muốn được một lần đưa hai mẹ con em đi khám, thai không được sao? Chẳng lẽ em ích kỉ với tôi"
Không phải Bảo Bối không muốn, nếu là ngày trước. Hắn muốn đưa cậu đi khám thai chắc chắn cậu sẽ vui vẻ ngồi lên xe. Hối thúc hắn như trước.
Chỉ là hiện tại không giống như trong mơ, Cố Long muốn mang cậu đi khám thai. Bảo Bối lại lắc đầu từ chối.
Nhìn cậu có vẻ kiên quyết, Cố Long đành thở dài nói.
"Được rồi, em không muốn đi thì thôi vậy. Tôi cũng không ép em. Tôi...tôi về đây"
Cố Long làm bộ dạng đáng thương, thất thần quay đầu đi. Tiểu Bảo Bối còn tưởng hắn đi thật, định nhón người lên hóng hớt một chút thì bất ngờ Cố Long quay đâu. Hành động dứt khoát bế cậu nhét vào trong xe trong sự hoảng loạn của Bảo Bối.
"Khoan...khoan đã, anh làm cái gì vậy"
"Em hôm nay không đi với tôi thì đừng hòng tôi bỏ đi"
Cố Long vừa nói vừa đóng sầm cửa xe lại!
Tiểu Bảo Bối vừa nhìn thấy Cố Long thì hoảng hốt lùi về sau một bước. Gương mặt có chút bối rối cất tiếng gọi.
"Ông...Anh Cố Long!"
Cố Long cảm thấy mình hôm nay thức dậy đúng cách rồi, thế mà người mở cửa cho hắn lại là Bảo Bối. Xem như là gặp mặt trực tiếp luôn rồi.
"Sao vậy? Gặp lại tôi em không vui sao?"
Tiểu Bảo Bối vô thức ôm cái bụng nhỏ đã nhô lên một chút của mình, xem chừng còn ám ảnh chuyện cũ. Cậu vội vã nói.
"Đây là con của Bảo Bối, là...là của Bảo Bối với ông xã. Không phải của anh Dương, cũng không phải của anh Cố Long"
Đứa con của cậu là với ông xã, người đã ở bên cậu gần ba năm. Dùng danh phận chính thức mà tạo ra đứa bé hiện tại, người trước mặt đối với cậu là người lạ. Ông xã...từ lâu đã biến mất rồi, người này thuộc về Từ Khánh. Thuộc về một tình yêu tự do.
Nhìn bộ dáng hốt hoảng của Bảo Bối, Cố Long thật sự rất đau lòng. Đứa bé này ngốc nhưng tổn thương nhiều, chỉ vì lời nói dại dột của hắn mà ám ảnh.
"Bảo Bối, hôm nay tôi đến không phải để chọc tức em. Trước hết là muốn nói lời xin lỗi, sau đó chỉ đơn giản mời em ăn một bữa thôi"
Cố Long cố hạ giọng của mình xuống, dỗ dành Bảo Bối. Nhưng Bảo Bối lại lắc đầu từ chối.
"Em và anh đã không còn liên quan đến nhau. Anh không cần cảm thấy có lỗi, lỗi là ở em. Anh cũng không cần mời Bảo Bối đi ăn, Bảo Bối có thể ăn ở nhà. Anh Long mau đi về đi, hai anh trai mà biết được anh ở đây sẽ đánh anh chết mất"
Tiểu Bảo Bối dòm ngó xung quanh, chỉ sợ anh trai chạy về lại đánh Cố Long. Cậu thật sự không muốn người nam nhân này bị thương, vì cậu sẽ đau lòng.
Tiểu Bảo Bối ở ngoài mặt đều cho mọi người thấy rằng mình đã ổn, nhưng trong đầu lúc nào cũng nhớ đến Cố Long. Thậm chí cậu hy vọng đứa bé khi sinh ra sẽ giống ông xã để cậu vơi đi bớt nổi nhớ.
Chỉ tiếc là bây giờ gặp lại được người hiện tại, trong tâm cậu bắt đầu dậy sóng.
"Sao vậy? Gặp lại chồng em khiến em không thoả mái sao?"
"Mới...mới không phải chồng em. Chúng ta li hôn rồi, anh cả nói đợi anh kí giấy xong sẽ mang ra toà"
Tiểu Bảo Bối bĩu môi trả lời lại Cố Long, bộ dạng nhỉ nhắn mang thai biết hung dữ với người khác của cậu khiến hắn có chút buồn cười. Cố Long lại nói tiếp.
"Làm sao đây? Tôi hiện tại không muốn li hôn, đơn li hôn cũng xé rồi. Em trên danh nghĩa vẫn là vợ tôi"
Tiểu Bảo Bối có chút bất ngờ, tại sao lại xé đơn li hôn? Cố Long muốn làm gì? Chẳng phải anh ấy nên quay về với Từ Khánh sao?
Tiểu Bảo Bối cảnh giác nói.
"Xé đơn này...thì...thì viết đơn khác"
"Em cứ viết đi, tôi cứ xé?"
Tiểu Bảo Bối tức đến phồng má nhìn Cố Long. Cố Long mặt dày không ngại đưa túi bánh đến cho cậu nói.
"Bánh dành riêng cho người mang thai, tôi sợ em ăn uống không được tốt nên làm riêng cho em. Em không nhận thì mỗi ngày tôi đều tới tìm em"
Tiểu Bảo Bối không muốn nhận nhưng lại bị Cố Long nhét bánh vào tay, hắn lại hỏi.
"Có muốn đi ăn với tôi không? Tôi cũng không làm gì em. Chỉ muốn được một lần đưa hai mẹ con em đi khám, thai không được sao? Chẳng lẽ em ích kỉ với tôi"
Không phải Bảo Bối không muốn, nếu là ngày trước. Hắn muốn đưa cậu đi khám thai chắc chắn cậu sẽ vui vẻ ngồi lên xe. Hối thúc hắn như trước.
Chỉ là hiện tại không giống như trong mơ, Cố Long muốn mang cậu đi khám thai. Bảo Bối lại lắc đầu từ chối.
Nhìn cậu có vẻ kiên quyết, Cố Long đành thở dài nói.
"Được rồi, em không muốn đi thì thôi vậy. Tôi cũng không ép em. Tôi...tôi về đây"
Cố Long làm bộ dạng đáng thương, thất thần quay đầu đi. Tiểu Bảo Bối còn tưởng hắn đi thật, định nhón người lên hóng hớt một chút thì bất ngờ Cố Long quay đâu. Hành động dứt khoát bế cậu nhét vào trong xe trong sự hoảng loạn của Bảo Bối.
"Khoan...khoan đã, anh làm cái gì vậy"
"Em hôm nay không đi với tôi thì đừng hòng tôi bỏ đi"
Cố Long vừa nói vừa đóng sầm cửa xe lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất