Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam
Chương 135
Trần Lê nhắm hai mắt lại: "Đoạn Nghị, anh nghĩ tôi không biết anh ngoại tình bao nhiêu lần sao?"
Cậu vừa dứt lời, Đoạn Nghị bên kia liền trầm mặc.
"Nghe điện thoại cũng không biết tìm nơi nào yên tĩnh mà nghe." Trần Lê miễn cưỡng cười một tiếng: "Lần nào cũng khiến tôi nghe thấy mấy tiếng ồn ào đinh tai nhức óc đó."
Đoạn Nghị trầm mặc một hồi lâu rồi mới ôn nhu mở miệng nói: "Lê Lê, đừng nghĩ nhiều, em ngủ trước đi. Một lát nữa anh sẽ về, nghe lời..."
Trần Lê không muốn nghe lời xảo biện của gã nam nhân, liền lập tức tắt điện thoại.
Cậu áp lực tắt TV rồi vào phòng tắm tắm rửa một hồi, sau đó ngã lên giường, chui vào trong chăn, cái gì cũng không nghĩ nữa. Khoảng chừng hai giờ sáng, phòng khách vang lên một tiếng lạch cạch. Tiếng vang này vang lên một lát, tiếng bước chân người bước dần tới phòng ngủ,
Trần Lê vẫn đang chìm trong giấc mộng, chỉ cảm thấy bản thân được được bao bọc vào một lồng ngực dịu dàng ấm áp.
Chờ đến ngày hôm sau, sau khi cậu mở mắt một lần nữa liền thấy Đoạn Nghị đã nằm bên cạnh, hô hấp nhợt nhạt. Dường như cảm nhận được động tĩnh bên người, Đoạn Nghị hơi mở mắt ra, cười nói: "Bảo bối, chào buổi sáng."
Trần Lê mặt không biểu tình rời khỏi giường, trầm mặc rửa mặt rồi đi ăn sáng. Khi cậu vừa đi đến nhà ăn, trên bàn cơm rỗng tuếch.
Tờ giấy ly hôn hôm qua cậu trịnh trọng đặt lên bàn, bây giờ chẳng thấy đâu. Trần Lê nhíu mày, nhìn xung quanh một hồi.
Sau đó cậu nhìn trong thùng rác thì liền thấy tờ giấy đã bị xé ra thành từng mảnh nhỏ.
"Vợ, em muốn ăn gì không? Anh xuống mua đồ ăn sáng cho em nhé?" Đoạn Nghị cười ôn nhu nhìn Trần Lê: "Canh cua với bánh bao thịt em thích nhất, được không?"
"Đơn ly hôn tôi đặt trên bàn bị anh xé rồi?" Trần Lê lạnh lùng nhìn Đoạn Nghị.
Đoạn Nghị nhún vai: "Đơn gì cơ? Anh không biết."
"Hôm qua tôi có đặt trên bàn một đơn ly hôn, định chờ anh về xem rồi kí tên." Trần Lê an tĩnh ngồi xuống: "Nhưng anh xé nó mất rồi."
Đoạn Nghị lắc đầu, lấy tư thế mà hắn cho là phong lưu, phấn chấn oai phong đi đến trước mặt Trần Lê, cưỡng bách nắm lấy cằm cậu rồi đặt lên đó một nụ hôn: "Thừa thãi, loại chuyện như ly hôn này từ giờ về sau em không cần nói đâu, anh không muốn nghe. Giấy tờ hôm qua, anh coi như chưa nhìn thấy gì, nhé?"
Hắn đứng thẳng người: "Sắp tới anh phải đi công tác một thời gian, Lê Lê ngoan ngoãn ở nhà nhé, không được nghĩ linh tinh." Dứt lời hắn bước ra ngoài cửa: "Anh đi mua đồ ăn sáng cho em, chờ anh."
Tiêu Diệp làm một loạt huấn luyện phục hồi, đến khi bác sĩ kết luận cơ thể đã không còn trở ngại mới xuất viện.
Ở bệnh viện ngây người tầm hơn nửa năm, hiện tại Tiêu Diệp rốt cuộc cũng có thể bình yên xuất viện, tảng đá trong lòng Triệu Hướng Hải như được hạ xuống. Ngày xuất viện đó, thời tiết khá đẹp.
Tiêu Diệp thay quần áo bình thường, thoạt nhìn anh tuấn đến lóa mắt. Hắn nắm tay Triệu Hướng Hải, hai người chậm rãi bước ra khỏi bệnh viện. Ánh hoàng hôn nhu hòa chiếu lên người hai người đàn ông, cực kỳ ấm áp. Trợ lý Vương đã sớm dừng xe trước cửa, nghênh đón Tiêu tổng và Triệu tổng.
Tiêu Nhạc Nhạc đứng ở bên cạnh xe, mặc bộ váy mà bé thích nhất, trong tay còn cầm bó hoa xinh đẹp, tươi cười đáng yêu.
Vừa thấy baba với cha nắm tay nhau xuất hiện trong tầm mắt, cô bé đã sáng rực hai mắt, chạy vọt tới trước mặt hai người cha, nâng hoa lên: "Baba, cha, tặng người này."
Tiêu Diệp nhướn mày, duỗi tay nhận lấy bó hoa: "Nhạc Nhạc ngoan quá."
"Hì hì, nhìn hai người khỏe mạnh, quan hệ cũng tốt hơn, con vui lắm." Tiêu Nhạc Nhạc cười, ánh mắt linh động: "Hai ba sẽ không xa nhau nữa đúng không?"
Triệu Hướng Hải bế Nhạc Nhạc lên, hôn lên trán cô bé một cái: "Sẽ không rời xa nhau, luôn ở bên Nhạc Nhạc, được không?
Tiêu Nhạc Nhạc lập tức cười xán lạn: "Dạ được!"
Một nhà ba người ngồi vào trong xe, Tiêu Nhạc Nhạc hưng phấn hơn thường ngày, nắm chặt lấy tay hai người ba hỏi ríu rít giống như con chim nhỏ. Lúc xe chạy đến cửa biệt thự quen thuộc, Triệu Hướng Hải đột nhiên nhíu mày.
Trước cửa biệt thự lúc này có một người phụ nữ đang đứng, người phụ nữ ăn mặc xa hoa, chỉ tiếc trên mặt bà đầy vẻ phẫn nộ, nhe răng trợn mắt, vừa khóc vừa mắng, lớn tiếng gầm lên. Vì khá xa nên Triệu Hướng Hải không nghe rõ bà ta nói gì, nhưng chỉ bằng thần thái trên mặt cũng có thể biết đây không phải lời hay ho gì.
Tiêu Diệp rõ ràng cũng chú ý tới nữ nhân kia, nhưng hắn chỉ cười lạnh một tiếng. Ủng hộ chính chủ vào nga
Cậu vừa dứt lời, Đoạn Nghị bên kia liền trầm mặc.
"Nghe điện thoại cũng không biết tìm nơi nào yên tĩnh mà nghe." Trần Lê miễn cưỡng cười một tiếng: "Lần nào cũng khiến tôi nghe thấy mấy tiếng ồn ào đinh tai nhức óc đó."
Đoạn Nghị trầm mặc một hồi lâu rồi mới ôn nhu mở miệng nói: "Lê Lê, đừng nghĩ nhiều, em ngủ trước đi. Một lát nữa anh sẽ về, nghe lời..."
Trần Lê không muốn nghe lời xảo biện của gã nam nhân, liền lập tức tắt điện thoại.
Cậu áp lực tắt TV rồi vào phòng tắm tắm rửa một hồi, sau đó ngã lên giường, chui vào trong chăn, cái gì cũng không nghĩ nữa. Khoảng chừng hai giờ sáng, phòng khách vang lên một tiếng lạch cạch. Tiếng vang này vang lên một lát, tiếng bước chân người bước dần tới phòng ngủ,
Trần Lê vẫn đang chìm trong giấc mộng, chỉ cảm thấy bản thân được được bao bọc vào một lồng ngực dịu dàng ấm áp.
Chờ đến ngày hôm sau, sau khi cậu mở mắt một lần nữa liền thấy Đoạn Nghị đã nằm bên cạnh, hô hấp nhợt nhạt. Dường như cảm nhận được động tĩnh bên người, Đoạn Nghị hơi mở mắt ra, cười nói: "Bảo bối, chào buổi sáng."
Trần Lê mặt không biểu tình rời khỏi giường, trầm mặc rửa mặt rồi đi ăn sáng. Khi cậu vừa đi đến nhà ăn, trên bàn cơm rỗng tuếch.
Tờ giấy ly hôn hôm qua cậu trịnh trọng đặt lên bàn, bây giờ chẳng thấy đâu. Trần Lê nhíu mày, nhìn xung quanh một hồi.
Sau đó cậu nhìn trong thùng rác thì liền thấy tờ giấy đã bị xé ra thành từng mảnh nhỏ.
"Vợ, em muốn ăn gì không? Anh xuống mua đồ ăn sáng cho em nhé?" Đoạn Nghị cười ôn nhu nhìn Trần Lê: "Canh cua với bánh bao thịt em thích nhất, được không?"
"Đơn ly hôn tôi đặt trên bàn bị anh xé rồi?" Trần Lê lạnh lùng nhìn Đoạn Nghị.
Đoạn Nghị nhún vai: "Đơn gì cơ? Anh không biết."
"Hôm qua tôi có đặt trên bàn một đơn ly hôn, định chờ anh về xem rồi kí tên." Trần Lê an tĩnh ngồi xuống: "Nhưng anh xé nó mất rồi."
Đoạn Nghị lắc đầu, lấy tư thế mà hắn cho là phong lưu, phấn chấn oai phong đi đến trước mặt Trần Lê, cưỡng bách nắm lấy cằm cậu rồi đặt lên đó một nụ hôn: "Thừa thãi, loại chuyện như ly hôn này từ giờ về sau em không cần nói đâu, anh không muốn nghe. Giấy tờ hôm qua, anh coi như chưa nhìn thấy gì, nhé?"
Hắn đứng thẳng người: "Sắp tới anh phải đi công tác một thời gian, Lê Lê ngoan ngoãn ở nhà nhé, không được nghĩ linh tinh." Dứt lời hắn bước ra ngoài cửa: "Anh đi mua đồ ăn sáng cho em, chờ anh."
Tiêu Diệp làm một loạt huấn luyện phục hồi, đến khi bác sĩ kết luận cơ thể đã không còn trở ngại mới xuất viện.
Ở bệnh viện ngây người tầm hơn nửa năm, hiện tại Tiêu Diệp rốt cuộc cũng có thể bình yên xuất viện, tảng đá trong lòng Triệu Hướng Hải như được hạ xuống. Ngày xuất viện đó, thời tiết khá đẹp.
Tiêu Diệp thay quần áo bình thường, thoạt nhìn anh tuấn đến lóa mắt. Hắn nắm tay Triệu Hướng Hải, hai người chậm rãi bước ra khỏi bệnh viện. Ánh hoàng hôn nhu hòa chiếu lên người hai người đàn ông, cực kỳ ấm áp. Trợ lý Vương đã sớm dừng xe trước cửa, nghênh đón Tiêu tổng và Triệu tổng.
Tiêu Nhạc Nhạc đứng ở bên cạnh xe, mặc bộ váy mà bé thích nhất, trong tay còn cầm bó hoa xinh đẹp, tươi cười đáng yêu.
Vừa thấy baba với cha nắm tay nhau xuất hiện trong tầm mắt, cô bé đã sáng rực hai mắt, chạy vọt tới trước mặt hai người cha, nâng hoa lên: "Baba, cha, tặng người này."
Tiêu Diệp nhướn mày, duỗi tay nhận lấy bó hoa: "Nhạc Nhạc ngoan quá."
"Hì hì, nhìn hai người khỏe mạnh, quan hệ cũng tốt hơn, con vui lắm." Tiêu Nhạc Nhạc cười, ánh mắt linh động: "Hai ba sẽ không xa nhau nữa đúng không?"
Triệu Hướng Hải bế Nhạc Nhạc lên, hôn lên trán cô bé một cái: "Sẽ không rời xa nhau, luôn ở bên Nhạc Nhạc, được không?
Tiêu Nhạc Nhạc lập tức cười xán lạn: "Dạ được!"
Một nhà ba người ngồi vào trong xe, Tiêu Nhạc Nhạc hưng phấn hơn thường ngày, nắm chặt lấy tay hai người ba hỏi ríu rít giống như con chim nhỏ. Lúc xe chạy đến cửa biệt thự quen thuộc, Triệu Hướng Hải đột nhiên nhíu mày.
Trước cửa biệt thự lúc này có một người phụ nữ đang đứng, người phụ nữ ăn mặc xa hoa, chỉ tiếc trên mặt bà đầy vẻ phẫn nộ, nhe răng trợn mắt, vừa khóc vừa mắng, lớn tiếng gầm lên. Vì khá xa nên Triệu Hướng Hải không nghe rõ bà ta nói gì, nhưng chỉ bằng thần thái trên mặt cũng có thể biết đây không phải lời hay ho gì.
Tiêu Diệp rõ ràng cũng chú ý tới nữ nhân kia, nhưng hắn chỉ cười lạnh một tiếng. Ủng hộ chính chủ vào nga
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất