Chương 15: Yếu đuối trước khó khăn là bản năng của con người
Hôm đó sau khi tan học, Tư Nhiên không về nhà ngay mà ở lại tự luyện tập. Vừa chạy Tư Nhiên vừa tự tính thời gian. Mỗi lần kết thúc 100 mét chạy, số thời gian của Tư Nhiên càng ngày càng tăng lên. Tư Nhiên đã kiệt sức vì thế mà càng thêm tự ti.
Trong lúc chạy, tâm trí Tư Nhiên trong ngừng xuất hiện những suy nghĩ tiêu cực.
-Mình mà chạy chậm như vậy thì lớp mình sẽ thua mất… Sao mình lại yếu đuối như vậy, có chạy cũng không nhanh được… A Minh rất tài giỏi, nếu mình không cố gắng thì sao có thể ở bên cạnh cậu ấy đây…
Càng ngày những suy nghĩ càng tiêu cực. Ấy thế mà ông trời cũng không biết chiều lòng người, một cơn mưa bất chợt ào xuống càng khiến tâm trạng Tư Nhiên thêm tuyệt vọng.
Lúc Tư Nhiên định chạy vào trường trú mưa thì không may bị ngã. Nằm trên mặt cỏ ướt nhem loáng thoáng mùi đất, cuối cùng Tư Nhiên không nhịn được nữa mà bật khóc.
Từng dòng nước mắt chua chát hòa với những giọt nước mưa rả rít. Mưa càng to Tư Nhiên càng khóc lớn hơn.
-Sao ông trời lại bất công với mình như thế. Rõ ràng mình đã từng chạy rất giỏi, nếu không vì căn bệnh đó thì mình đã không như bây giờ, đã có thể có tuổi thơ, có thể vẫn chạy thật giỏi…
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trời vẫn mưa, Tư Nhiên vẫn nằm im trên mặt cỏ mặc cho cơn mưa đang hoành hành.
Lúc này đây Tư Nhiên không còn buồn nữa, không phải vì cậu đã vực dậy được tinh thần bản thân mà là vì cậu muốn từ bỏ.
-Mình không thể làm được. Mình thật sự không thể chạy nổi nữa. Giờ mình từ bỏ vẫn được đúng không nhỉ? Mình không tham gia thì sẽ không là gánh nặng của ai cả…
Đột nhiên một suy nghĩ kì lạ loé lên trong đầu Tư Nhiên.
-Không biết mình có được như những nhân vật trong truyện ngôn tình không nhỉ? Lúc nữ chính gục ngã nam chính sẽ xuất hiện, đưa tay ra cứu lấy nữ chính. Nếu là có người tới giúp mình, thật mong đó là A Minh.
Tư Nhiên nhắm mắt lại, chờ đợi. Bỗng nhiên có tiếng bước chân đi tới. Tư Nhiên bất giác mừng thầm.
-Không lẽ A Minh đến đón mình thật?…
Đột nhiên những giọt nước vốn đang rơi trên mặt Tư Nhiên bỗng dưng biến mất. Tư Nhiên vui mừng định mở mắt ra thì một giọng nói vang lên:
"Cháu là học sinh lớp nào thế? Sao lại nằm ở đây?!"
Giọng nói đầy lo lắng của bác bảo vệ khiến Tư Nhiên tỉnh táo lại ngay lập tức. Cậu ngồi bật dậy ngơ ngác vài giây rồi luống cuống trả lời:
"Dạ cháu đang tập luyện… Mệt quá nên nằm nghỉ luôn ạ!…"
Nhìn bác bảo vệ với nụ cười gượng gạo, Tư Nhiên có chút tội lỗi vì để bác ra đây vì mình. Bác bảo vệ che ô cho Tư Nhiên, ôn tồn nói: "Vậy thì cháu mau vào trường đi không là bị cảm đấy!"
Tư Nhiên đứng dậy ríu rít cảm ơn bác bảo vệ rồi chạy vào trường. Đến chỗ để cặp, Tư Nhiên bỗng nhiên thấy có chút hụt hẫng.
-Đúng là truyện ngôi tình thì mãi mãi chỉ có ở trong sách, không bao giờ có ở ngoài đời thật…
Tư Nhiên thở dài, mở điện thoại lên. Thấy đã gần sáu giờ, Tư Nhiên liền nhanh chóng xách cặp lên ra về. Vì không mang áo mưa nên Tư Nhiên chỉ đành đội mưa về nhà. Trên đường, chợt nhớ ra phải mua ít đồ nên Tư Nhiên có ghé vào một cửa hàng tiện lợi để mua.
Để xe ở ngoài, Tư Nhiên cả người dính nước mưa vội vã chạy vào cửa hàng. Trong lúc Tư Nhiên đang ngó nghiêng xung quanh để tìm đồ thì bất chợt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trong góc.
-Là A Minh sao?!
Cẩn thận tiến lại gần, Tư Nhiên khẽ lên tiếng gọi: "A Minh?"
Gia Minh liền quay đầu lại, cũng ngạc nhiên không kém gì Tư Nhiên.
"Dạ Tư Nhiên?"
Tư Nhiên nhìn trên bàn thấy có ly mỳ thì cười, hỏi: "Cậu tới đây ăn tối sao?"
"Ừ."
Nhìn sắc mặt Gia Minh, Tư Nhiên thấy có hơi hoang mang.
-Trông cậu ấy có vẻ không vui…
Khi Tư Nhiên không biết nên mở lời thế nào thì Gia Mình đã lên tiếng trước.
"Cậu mới từ sân tập chạy của trường mình ra à?"
Tư Nhiên ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu biết?"
Gia Minh nhìn Tư Nhiên, bình thản trả lời: "Cả người ướt sũng, giày và áo thì toàn bùn, trên cặp thì có miếng giấy đánh dấu gửi đồ của khu thể dục. Thêm cả việc cậu sắp thi chạy tiếp sức thì có thể suy ra cậu đã ở lại trường tập chạy."
"Ồ, A Minh đoán giỏi quá!"
Tư Nhiên gãi đầu ngồi xuống ghế đối diện Gia Minh. Gia Minh nhìn cậu tiếp tục hỏi: "Cậu không muốn tham gia chạy tiếp sức phải không?"
Tư Nhiên lập tức phủ nhận: "Làm gì có chứ!"
"Rõ ràng là cậu không hề vui. Nếu thật sự vui thì cậu đã không do dự như thế này."
Tư Nhiên nhìn Gia Minh chằm chằm một lúc, cuối cùng cậu thở hắt ra, nghĩ bụng.
-Đúng là không thể giấu cậu ấy được mà…
Tư Nhiên nhìn bầu trời đang mưa tầm tã bên ngoài khung cửa kính, nhỏ giọng kể: "Phải, lúc Mộng Dao tìm đến tớ để mời tham gia tớ quả thật không muốn. Chỉ là cảm thấy mọi người tham gia hội thể thao lần này đều là vì sự việc của mình, lại thêm nếu từ chối sẽ khiến Mộng Dao khó xử nên tớ mới đồng ý."
Tư Nhiên càng kể trong giọng nói càng không giấu được sự buồn bã. Đôi mắt cậu cũng ánh lên những cảm xúc tiêu cực, có hối hận, có khó xử, có tủi thân.
"Nhưng mà A Minh ơi, tớ cảm thấy bản thân mình yếu đuối quá. Chỉ là chạy một trăm mét mà tớ cũng chạy không xong, lại còn ngã khiến mọi người lo lắng nữa. Tớ đúng là vô dụng mà…"
Tư Nhiên cúi gầm mặt đôi mắt đã đỏ hoe lên. Gia Minh ngồi đối diện, suy nghĩ gì đó rồi hỏi: "Vậy cậu định từ bỏ à?"
Tư Nhiên nhìn tay mình, cười chua chát.
"Chắc là vậy rồi, nếu tham gia tớ sẽ kéo thành tích của mọi người xuống mất."
Gia Minh nghe câu trả lời của Tư Nhiên không nói gì. Tư Nhiên lúc này đã ổn định lại cảm xúc, thấy Gia Minh không nói gì, Tư Nhiên hơi lo lắng ngẩng đầu lên nhìn thì tự nhiên một chiếc khăn từ đâu đáp lên mặt cậu.
Gia Minh thấy Tư Nhiên hoang mang thì giải thích: "Cậu cầm cái này mà lau mái tóc ướt nhẹp của cậu đi. Không là mai cảm đấy. Tôi đã tính tiền rồi nên đừng lo."
Tư Nhiên nhìn chiếc khăn trên tay, bất giác mỉm cười rồi nghe lời Gia Minh mà lau tóc.
Thấy tâm trạng Tư Nhiên đã tốt lên, Gia Minh mới nói, giọng nghiêm túc đến lạ: "Không ai sinh ra đã mạnh mẽ cả. Yếu đuối và sợ hãi trước khó khăn là bản năng của con người, điều quan trọng là ta có dám nhìn vào đó rồi khắc phục hay không. Tôi biết nguyên nhân khiến cậu lo lắng như vậy là vì quá khứ của cậu, nhưng tôi chỉ muốn nói rằng, quá khứ đã qua là thứ ta không thể thay đổi được, thứ duy nhất ta có thể thay đổi chính là bản thân ta của hiện tại. Vì vậy tôi mong cậu đừng từ bỏ mà hãy thử một lần. Tôi tin khi cậu cố gắng, cậu sẽ thành công."
Gương mặt chân thành của Gia Minh khiến trái tim Tư Nhiên đập hững một nhịp. Trái tim muốn từ bỏ của Tư Nhiên bắt đầu lung lay.
-A Minh đã nói đúng. Thứ khiến mình bồn chồn và lo lắng nhất là quá khứ của mình. Mình tự ti về nó. Mình rõ ràng cũng muốn thử nhưng mà… Lỡ mình không thành công thì sao? Mình đã thử rồi nhưng vẫn không được. Nếu mình thất bại các bạn sẽ thất vọng lắm. Mình không thể ích kỉ được…
"Tôi biết cậu đã thử chạy rất nhiều lúc nãy nhưng có lẽ không thành công như cậu mong muốn. Chỉ là tập luyện lúc đang suy sụp sẽ không chính xác đâu. Hơn nữa nếu cậu thất bại sẽ không ai trách cậu đâu. Vì thế nếu được, cậu có cần tôi giúp cậu không?"
Gia Minh vừa nói vừa đưa tay về phía Tư Nhiên. Bàn tay ấm áp mà Tư Nhiên mong chờ đã ở gần ngay trước mắt cậu nhưng cậu lại đột nhiên do dự.
-A Minh muốn giúp mình. Nhưng mà sao mình có thể nhờ vả cậu ấy được. Từ lúc gặp nhau tới giờ mình toàn gây rắc rối cho cậu ấy thôi. Mình có thể nắm lấy bàn tay đó sao?…
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội, cuối cùng Tư Nhiên vẫn không đồng ý sự giúp đỡ của Gia Minh. Cậu đứng dậy, nói nhanh: "Tớ xin lỗi nhé, trễ rồi nên tớ về đây!…"
Dứt lời Tư Nhiên liền quay lưng định rời đi thì Gia Mình từ phía sau bỗng kéo tay cậu lại. Khi Tư Nhiên đang muốn vùng ra thì Gia Minh đã nhét và tay cậu áo mưa, nhẹ giọng bảo: "Mặc áo mưa vào rồi hãy về."
Tư Nhiên nhìn áo mưa trong tay, cảm thấy như bản thân đã phụ lòng Gia Minh.
-Cậu ấy chắc thất vọng về mình lắm… Không được, đừng nghĩ nữa, mau về thôi!
Tư Nhiên cầm áo mưa rồi đi ra khỏi cửa hàng. Nhìn bóng dáng Tư Nhiên khuất dần dưới làn mưa nặng hạt, ánh mắt Gia Minh bỗng hiện lên những cảm xúc khó tả.
Trong lúc chạy, tâm trí Tư Nhiên trong ngừng xuất hiện những suy nghĩ tiêu cực.
-Mình mà chạy chậm như vậy thì lớp mình sẽ thua mất… Sao mình lại yếu đuối như vậy, có chạy cũng không nhanh được… A Minh rất tài giỏi, nếu mình không cố gắng thì sao có thể ở bên cạnh cậu ấy đây…
Càng ngày những suy nghĩ càng tiêu cực. Ấy thế mà ông trời cũng không biết chiều lòng người, một cơn mưa bất chợt ào xuống càng khiến tâm trạng Tư Nhiên thêm tuyệt vọng.
Lúc Tư Nhiên định chạy vào trường trú mưa thì không may bị ngã. Nằm trên mặt cỏ ướt nhem loáng thoáng mùi đất, cuối cùng Tư Nhiên không nhịn được nữa mà bật khóc.
Từng dòng nước mắt chua chát hòa với những giọt nước mưa rả rít. Mưa càng to Tư Nhiên càng khóc lớn hơn.
-Sao ông trời lại bất công với mình như thế. Rõ ràng mình đã từng chạy rất giỏi, nếu không vì căn bệnh đó thì mình đã không như bây giờ, đã có thể có tuổi thơ, có thể vẫn chạy thật giỏi…
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trời vẫn mưa, Tư Nhiên vẫn nằm im trên mặt cỏ mặc cho cơn mưa đang hoành hành.
Lúc này đây Tư Nhiên không còn buồn nữa, không phải vì cậu đã vực dậy được tinh thần bản thân mà là vì cậu muốn từ bỏ.
-Mình không thể làm được. Mình thật sự không thể chạy nổi nữa. Giờ mình từ bỏ vẫn được đúng không nhỉ? Mình không tham gia thì sẽ không là gánh nặng của ai cả…
Đột nhiên một suy nghĩ kì lạ loé lên trong đầu Tư Nhiên.
-Không biết mình có được như những nhân vật trong truyện ngôn tình không nhỉ? Lúc nữ chính gục ngã nam chính sẽ xuất hiện, đưa tay ra cứu lấy nữ chính. Nếu là có người tới giúp mình, thật mong đó là A Minh.
Tư Nhiên nhắm mắt lại, chờ đợi. Bỗng nhiên có tiếng bước chân đi tới. Tư Nhiên bất giác mừng thầm.
-Không lẽ A Minh đến đón mình thật?…
Đột nhiên những giọt nước vốn đang rơi trên mặt Tư Nhiên bỗng dưng biến mất. Tư Nhiên vui mừng định mở mắt ra thì một giọng nói vang lên:
"Cháu là học sinh lớp nào thế? Sao lại nằm ở đây?!"
Giọng nói đầy lo lắng của bác bảo vệ khiến Tư Nhiên tỉnh táo lại ngay lập tức. Cậu ngồi bật dậy ngơ ngác vài giây rồi luống cuống trả lời:
"Dạ cháu đang tập luyện… Mệt quá nên nằm nghỉ luôn ạ!…"
Nhìn bác bảo vệ với nụ cười gượng gạo, Tư Nhiên có chút tội lỗi vì để bác ra đây vì mình. Bác bảo vệ che ô cho Tư Nhiên, ôn tồn nói: "Vậy thì cháu mau vào trường đi không là bị cảm đấy!"
Tư Nhiên đứng dậy ríu rít cảm ơn bác bảo vệ rồi chạy vào trường. Đến chỗ để cặp, Tư Nhiên bỗng nhiên thấy có chút hụt hẫng.
-Đúng là truyện ngôi tình thì mãi mãi chỉ có ở trong sách, không bao giờ có ở ngoài đời thật…
Tư Nhiên thở dài, mở điện thoại lên. Thấy đã gần sáu giờ, Tư Nhiên liền nhanh chóng xách cặp lên ra về. Vì không mang áo mưa nên Tư Nhiên chỉ đành đội mưa về nhà. Trên đường, chợt nhớ ra phải mua ít đồ nên Tư Nhiên có ghé vào một cửa hàng tiện lợi để mua.
Để xe ở ngoài, Tư Nhiên cả người dính nước mưa vội vã chạy vào cửa hàng. Trong lúc Tư Nhiên đang ngó nghiêng xung quanh để tìm đồ thì bất chợt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trong góc.
-Là A Minh sao?!
Cẩn thận tiến lại gần, Tư Nhiên khẽ lên tiếng gọi: "A Minh?"
Gia Minh liền quay đầu lại, cũng ngạc nhiên không kém gì Tư Nhiên.
"Dạ Tư Nhiên?"
Tư Nhiên nhìn trên bàn thấy có ly mỳ thì cười, hỏi: "Cậu tới đây ăn tối sao?"
"Ừ."
Nhìn sắc mặt Gia Minh, Tư Nhiên thấy có hơi hoang mang.
-Trông cậu ấy có vẻ không vui…
Khi Tư Nhiên không biết nên mở lời thế nào thì Gia Mình đã lên tiếng trước.
"Cậu mới từ sân tập chạy của trường mình ra à?"
Tư Nhiên ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu biết?"
Gia Minh nhìn Tư Nhiên, bình thản trả lời: "Cả người ướt sũng, giày và áo thì toàn bùn, trên cặp thì có miếng giấy đánh dấu gửi đồ của khu thể dục. Thêm cả việc cậu sắp thi chạy tiếp sức thì có thể suy ra cậu đã ở lại trường tập chạy."
"Ồ, A Minh đoán giỏi quá!"
Tư Nhiên gãi đầu ngồi xuống ghế đối diện Gia Minh. Gia Minh nhìn cậu tiếp tục hỏi: "Cậu không muốn tham gia chạy tiếp sức phải không?"
Tư Nhiên lập tức phủ nhận: "Làm gì có chứ!"
"Rõ ràng là cậu không hề vui. Nếu thật sự vui thì cậu đã không do dự như thế này."
Tư Nhiên nhìn Gia Minh chằm chằm một lúc, cuối cùng cậu thở hắt ra, nghĩ bụng.
-Đúng là không thể giấu cậu ấy được mà…
Tư Nhiên nhìn bầu trời đang mưa tầm tã bên ngoài khung cửa kính, nhỏ giọng kể: "Phải, lúc Mộng Dao tìm đến tớ để mời tham gia tớ quả thật không muốn. Chỉ là cảm thấy mọi người tham gia hội thể thao lần này đều là vì sự việc của mình, lại thêm nếu từ chối sẽ khiến Mộng Dao khó xử nên tớ mới đồng ý."
Tư Nhiên càng kể trong giọng nói càng không giấu được sự buồn bã. Đôi mắt cậu cũng ánh lên những cảm xúc tiêu cực, có hối hận, có khó xử, có tủi thân.
"Nhưng mà A Minh ơi, tớ cảm thấy bản thân mình yếu đuối quá. Chỉ là chạy một trăm mét mà tớ cũng chạy không xong, lại còn ngã khiến mọi người lo lắng nữa. Tớ đúng là vô dụng mà…"
Tư Nhiên cúi gầm mặt đôi mắt đã đỏ hoe lên. Gia Minh ngồi đối diện, suy nghĩ gì đó rồi hỏi: "Vậy cậu định từ bỏ à?"
Tư Nhiên nhìn tay mình, cười chua chát.
"Chắc là vậy rồi, nếu tham gia tớ sẽ kéo thành tích của mọi người xuống mất."
Gia Minh nghe câu trả lời của Tư Nhiên không nói gì. Tư Nhiên lúc này đã ổn định lại cảm xúc, thấy Gia Minh không nói gì, Tư Nhiên hơi lo lắng ngẩng đầu lên nhìn thì tự nhiên một chiếc khăn từ đâu đáp lên mặt cậu.
Gia Minh thấy Tư Nhiên hoang mang thì giải thích: "Cậu cầm cái này mà lau mái tóc ướt nhẹp của cậu đi. Không là mai cảm đấy. Tôi đã tính tiền rồi nên đừng lo."
Tư Nhiên nhìn chiếc khăn trên tay, bất giác mỉm cười rồi nghe lời Gia Minh mà lau tóc.
Thấy tâm trạng Tư Nhiên đã tốt lên, Gia Minh mới nói, giọng nghiêm túc đến lạ: "Không ai sinh ra đã mạnh mẽ cả. Yếu đuối và sợ hãi trước khó khăn là bản năng của con người, điều quan trọng là ta có dám nhìn vào đó rồi khắc phục hay không. Tôi biết nguyên nhân khiến cậu lo lắng như vậy là vì quá khứ của cậu, nhưng tôi chỉ muốn nói rằng, quá khứ đã qua là thứ ta không thể thay đổi được, thứ duy nhất ta có thể thay đổi chính là bản thân ta của hiện tại. Vì vậy tôi mong cậu đừng từ bỏ mà hãy thử một lần. Tôi tin khi cậu cố gắng, cậu sẽ thành công."
Gương mặt chân thành của Gia Minh khiến trái tim Tư Nhiên đập hững một nhịp. Trái tim muốn từ bỏ của Tư Nhiên bắt đầu lung lay.
-A Minh đã nói đúng. Thứ khiến mình bồn chồn và lo lắng nhất là quá khứ của mình. Mình tự ti về nó. Mình rõ ràng cũng muốn thử nhưng mà… Lỡ mình không thành công thì sao? Mình đã thử rồi nhưng vẫn không được. Nếu mình thất bại các bạn sẽ thất vọng lắm. Mình không thể ích kỉ được…
"Tôi biết cậu đã thử chạy rất nhiều lúc nãy nhưng có lẽ không thành công như cậu mong muốn. Chỉ là tập luyện lúc đang suy sụp sẽ không chính xác đâu. Hơn nữa nếu cậu thất bại sẽ không ai trách cậu đâu. Vì thế nếu được, cậu có cần tôi giúp cậu không?"
Gia Minh vừa nói vừa đưa tay về phía Tư Nhiên. Bàn tay ấm áp mà Tư Nhiên mong chờ đã ở gần ngay trước mắt cậu nhưng cậu lại đột nhiên do dự.
-A Minh muốn giúp mình. Nhưng mà sao mình có thể nhờ vả cậu ấy được. Từ lúc gặp nhau tới giờ mình toàn gây rắc rối cho cậu ấy thôi. Mình có thể nắm lấy bàn tay đó sao?…
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội, cuối cùng Tư Nhiên vẫn không đồng ý sự giúp đỡ của Gia Minh. Cậu đứng dậy, nói nhanh: "Tớ xin lỗi nhé, trễ rồi nên tớ về đây!…"
Dứt lời Tư Nhiên liền quay lưng định rời đi thì Gia Mình từ phía sau bỗng kéo tay cậu lại. Khi Tư Nhiên đang muốn vùng ra thì Gia Minh đã nhét và tay cậu áo mưa, nhẹ giọng bảo: "Mặc áo mưa vào rồi hãy về."
Tư Nhiên nhìn áo mưa trong tay, cảm thấy như bản thân đã phụ lòng Gia Minh.
-Cậu ấy chắc thất vọng về mình lắm… Không được, đừng nghĩ nữa, mau về thôi!
Tư Nhiên cầm áo mưa rồi đi ra khỏi cửa hàng. Nhìn bóng dáng Tư Nhiên khuất dần dưới làn mưa nặng hạt, ánh mắt Gia Minh bỗng hiện lên những cảm xúc khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất