Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng
Chương 13: Tg1 (13)
Sống trên đời mấy mươi năm, Tuyết Úc chưa gặp trường hợp này bao giờ. Cậu nhịn nhịn, nhưng vẫn tức giận nói:
"Nếu không muốn cái điện thoại này nện lên mặt anh, thì im miệng."
Phó Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn cố gắng thương lượng.
"Như vậy không tốt đâu. Dù là trong nhà có máy sưởi, nhưng nếu mặc đồ ngắn như vậy vẫn dễ bị cảm.
Bao nhiêu lời văn đã soạn ra trong đầu còn đang treo bên khóe miệng, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt tức giận của Tuyết Úc, Phó Dương liền ngoan ngoãn nín thinh. Hắn chịu không nổi bộ dạng đáng thương của người này. Tuyết Úc thấy tên này đã biết điều câm miệng, cậu lại thử rút tay mình, lên án.
"Sao còn chưa buông?"
Lần thứ hai, lần thứ hai cậu bị người này đè trên sofa.
"Đỏ rồi." - Phó Dương rũ mắt, nhìn cổ tay non mịn của cậu. -"Là tôi sai, tôi xoa cho em."
Tuyết Úc ngơ ngác nhìn người đàn ông nhẹ nhàng nâng niu xoa xoa cổ tay mình. Như đang đối xử với trân bảo, hắn cố gắng khống chế lực đạo để không làm đau Tuyết Úc. Nhẹ đến nỗi, cậu cảm thấy như hắn đang không phải xoa tay, mà đang vuốt ve gãi ngứa vậy.
Hết biết nói gì, Tuyết Úc dùng tay còn lại chấm dứt cuộc gọi video, sau đó lại cố đẩy Phó Dương tránh ra.
"Tôi không đau. Chỉ là thể chất bẩm sinh thôi, đụng vào sẽ bị đỏ, không cần phải nhẹ tay như vậy."
Phó Dương hạ mắt, môi mỏng rũ xuống, đột nhiên hỏi.
"Sức khỏe của em luôn không tốt như vậy?"
Tuyết Úc không ngờ hắn sẽ hỏi lời này. Cậu ngẩn người, không để ý đến bàn tay đang nắn bóp mình một cách tùy tiện.
"Trời sinh, từ trong bụng mẹ đã yếu nhớt vậy đó... Sao hôm nay anh nói nhiều thế?"
Phó Dương nuốt nước bọt, không trả lời. Hắn đã xoa đến bắp tay phía trên của cậu. Nơi này vẫn có thịt, nhưng chẳng có cơ bắp gì, mà lại mềm mại trắng nõn tựa như đậu hủ. Sao một người có thể mềm đến như vậy?
So với cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của hắn, quả là hai kiểu đối lập trái ngược nhau.
Trong đầu Phó Dương xuất hiện một ý nghĩ. Nếu bây giờ có người cầm dao kề cổ hắn, ép hắn làm culi xoa tay cho Tuyết Úc cả đời, hắn cũng nguyện ý.
Sợ Tuyết Úc phát hiện điểm lạ thường, tay của Phó Dương chỉ ngừng ở khuỷu tay cậu. Hắn dè dặt hỏi: "Vậy ăn chút đồ bổ nhé? Ngày mai tôi nấu cho em?"
Lời này vừa nói ra, chân mày Tuyết Úc liền vô thức giãn. Mấy ngày nay Tạ Thanh Vân nằm viện, cậu còn nghĩ chính mình sẽ tiếp tục chuỗi ngày sống tạm nhờ cơm hộp. Ai ngờ Phó Dương lại mở lời, tự mình xuống bếp.
Sau khi ăn xong, Tuyết Úc rưng rưng nước mắt, nghĩ thầm, không hổ là công chính, đúng là đỉnh cao của chân thiện mỹ - nấu ăn như một đầu bếp thực thụ. Hơn nữa, món ăn đều là khẩu vị của cậu. Tuyết Úc chớp chớp mắt, rầm rì yêu cầu thêm.
"Còn muốn ăn cá, có thể chứ?"
Phó Dương bị bộ dáng khẩn cầu mềm như bông của cậu làm con tim run rẩy. Lưng hắn tê dại, thần trí đều không có cách nào chối từ người này. Thật ra, đây là lần đầu tiên hắn nấu cơm cho người khác. Từ nhỏ hắn đã vốn có năng lực xuất sắc trong tài chính và thương trường, đến khi lớn lên, mọi sự quan tâm đều đổ vào đó. Nấu ăn chỉ là trong lúc rảnh rỗi tự học. Lúc đó hắn nghĩ, hắn nấu cơm chỉ cho chính mình ăn, sẽ chẳng bao giờ có người thứ hai được nếm thử.
Thế nhưng, Tuyết Úc thì khác. Em ấy mỏng manh yếu đuối như vậy, nếu không cho ăn, ẻm sẽ đói xỉu nhỉ?
Hầu kết lại khẽ chuyển động, Phó Dương khàn giọng nói: "Được, em muốn ăn gì cũng được."
Tuyết Úc lúc này đã chìm trong sự hân hoan đối với mỹ thực. Tâm tình vui vẻ, đối với tâm tư mờ ám của Phó Dương cậu chẳng hề để ý. Cuối cùng, vẫn là hệ thống chịu không nổi mà xuất hiện nhắc nhở cậu không được cùng công chính thân mật quá mức. Tuyết Úc mới treo lên biểu tình lạnh nhạt, nói với Phó Dương là mình buồn ngủ rồi.
Phó Dương vô thức nắm chặt ngón tay mình, rầu rĩ hỏi:
"Đắp chăn đàng hoàng, hay em lấy cái thảm lông này luôn đi?"
"Không cần! Không có đắp điếc cái gì hết!" - Tuyết Úc quát.
*
Trời đổ mưa bất chợt. Mây xám giăng kín trời, không gian bị bao phủ bởi màn mưa trắng xóa. Mưa cuốn theo từng đợt gió lạnh ẩm ướt phủ sương, như muốn xuyên qua lớp quần áo thấm đến tận xương cốt.
Dẫu vậy, trong nhà thi đấu vẫn ầm ĩ như mọi ngày. Tiếng hô của huấn luyện viên nghiêm khắc vang vọng, phá tan mọi cảm giác rét lạnh.
"Dừng! Hà Gia Lâm, hôm nay trò bị sao vậy? Liên tục phạm lỗi, lần thứ mấy rồi? Thật mất mặt, mau ra ngoài sân làm nguội cái đầu lại đi!"
Thanh niên tóc húi cui mặt mày cáu kỉnh hung hăng xoa cằm, vẫn một bộ dạng không để tâm. Hắn nhai nhai kẹo cao su, liếc nhìn gương mặt già nua đỏ au tức giận của vị huấn luyện viên, khẽ khàng tặc lưỡi một tiếng rồi ôm bóng rổ rời sân.
Hà Gia Lâm mở nắp chai nước khoáng, ngửa đầu trút miệng bình lên cổ áo, tùy ý để cả người bị xối trong làn nước. Xác thật, hắn nghĩ mình nên nghỉ ngơi một chốc. Quầng thâm ở mắt biểu lộ sự mỏi mệt trăn trở của thanh niên. Đã là ngày thứ tư, từ lúc hắn tình cờ gặp được Bùi Tuyết Úc ở phòng thay quần áo.
Kể từ lúc đó, mỗi ngày, hắn đều nằm mộng.
Còn là giấc mộng mà một thẳng nam không nên có. Mộng tinh ướt át, hắn thấy Bùi Tuyết Úc da thịt trắng đến lóa mắt, ánh mắt ẩm ướt rưng rưng, đỏ ửng từ mặt đến cổ, đang cầm một bộ quần áo trên tay, dùng giọng nói dễ nghe nũng nịu hỏi mình: Muốn ngửi một chút không?
Mẹ nó, mộng mơ thế này quá bất thường rồi. Hắn... cong rồi hả?
Cái chai trong tay bị bóp méo, từng ngón tay hữu lực nắm chặt lại. Hà Gia Lâm ngồi đó, trong mắt là sự hoảng sợ hoang mang. Không có khả năng, hai mươi năm trên đời, hắn thẳng tắp không thể thẳng hơn. Vậy mà từ lúc gặp Bùi Tuyết Úc, tính hướng của hắn liền bị bẻ cong?
Hoang đường, không có khả năng! Hà Gia Lâm nghĩ nghĩ.
Mặc dù danh tiếng của hắn trong trường có thể nói là không quá tốt. Trừ vài thằng bạn xưng huynh gọi đệ, nữ sinh thường không dám nói nhiều với hắn. Nhưng khách quan mà nói, hắn lớn lên cũng cao lớn, mặt mũi cũng đẹp trai, đương nhiên là đã từng được tỏ tình.
Đội trưởng đội cổ vũ, hoa khôi của trường khoa học tự nhiên kế bên... Đều là mỹ nữ da trắng eo thon. Nói ra có vẻ kéo thù hận, nhưng chính hắn chưa bao giờ để ai vào mắt, hai mươi năm một lần luyến ái cũng chưa trải qua. Trước kia, Hà Gia Lâm nghĩ là mình chưa gặp được chân ái. Nhưng hiện tại, ngay lúc này, một suy nghĩ hoang đường trỗi dậy.
...Có lẽ nào, vì bản chất hắn vốn là đồng tính nên mới chưa từng để ý nữ sinh nào?
Má nó, không thể nào.
Hà Gia Lâm lau mồ hôi chảy dài trên cổ. Trong mắt là sự sợ hãi mơ hồ, hắn không tiếp thu được sự thật này. Hay có lẽ, chỉ là cảm giác mới mẻ nhất thời? Nam sinh xinh đẹp như Bùi Tuyết Úc quá hiếm có, nên hắn mới nóng đầu cảm thấy hứng thú với cậu ta? Nếu là như vậy, chỉ cần trong thời gian này không chạm mặt cậu, không nói chuyện, không tiếp xúc, hắn sẽ trở lại bình thường? Không tiếp tục trải qua những giấc mộng đáng sợ đó nữa?
Uống mấy ngụm nước, Hà Gia Lâm xoa hai tai nóng bừng của mình. Hắn gật gù khẳng định, chắc chắn là như vậy. Chỉ cần tránh xa Bùi Tuyết Úc là được!
Dùng mười phút để thuyết phục bản thân, Hà Gia Lâm không nhận ra buổi huấn luyện buổi sáng đã kết thúc. Một nam sinh vỗ vai hắn, cợt nhả hỏi:
"Lâm ca, nghĩ gì đấy? Mặt hết trắng rồi đỏ?"
Hà Gia Lâm nhìn bàn tay đầy mồ hôi trên vai mình, cáu kỉnh hất ra. Hắn nhìn ra cửa sổ đang mịt mù mưa.
"Không có gì, còn mưa hả?"
"Đúng vậy. Ai da, thời tiết đẹp để thoát cảnh đơn côi đó."
"Mưa bão với có bồ liên quan gì nhau? Điên hả mậy?"
"Không phải, không phải. Lâm ca không biết sao, Chu Lộ và bạn gái quen nhau như vậy đó. Lần trước trời mưa to, nữ sinh kia không mang theo dù, nàng lại vội về. Chu Lộ liền dầm mưa chạy qua cửa hàng tiện lợi mua dù cho cổ, lại còn đưa người về tận nhà. Sau hôm đó, hai người liền thành đôi."
Hà Gia Lâm đối với chuyện này chẳng có mấy hứng thú. Hắn tùy ý ném chai nước rỗng lên ghế, hướng cửa ra ngoài.
Đã là giờ ăn trưa, mưa vẫn xối xả khắp chốn. Sinh viên vội vã đi tới đi lui trong sảnh. Hà Gia Lâm cũng bung dù, định hòa vào dòng người. Mắt hắn tùy ý nhìn sang, trái tim lại lộp bộp rơi thật khẽ. Bên dưới mái hiên khu dạy học, một dáng hình xinh đẹp đứng đó. Cái cổ thiên nga hơi cúi, cánh môi đỏ bừng thấm nước mưa, bị cậu dùng mu bàn tay tùy ý gạt đi. Lông mi cong rũ xuống, một biểu tình uể oải chán nản.
Hà Gia Lâm ngơ ngác nhìn, bỗng như chợt nhớ đến điều gì, hắn quay đầu đi.
Nửa phút sau, thanh niên đã đi đến cổng trường liền quay về đứng ở trước mặt Bùi Tuyết Úc. Trong lòng hắn đang hung hăng vả chết chính mình.
Mé, mới bảo không muốn chạm mặt cậu ta...
Nhỡ tối nay lại nằm mơ rồi sao?
Nhưng mà, trông cậu rõ ràng là không mang dù. Người yếu ớt như cậu, bị cảm thì làm sao bây giờ? Trong đầu Hà Gia Lâm loạn như cào cào, miệng mở ra khép lại, cuối cùng chịu thua mà lên tiếng: "Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi."
Tuyết Úc ngẩng đầu, cũng không khách khí: "Đi nhà ăn."
Hôm nay tài xế Lưu xin nghỉ ở nhà vì vợ ốm, nên cậu đành tự mình thân chinh đi nhà ăn giải quyết bữa trưa, rồi tự gọi xe về.
Hà Gia Lâm nuốt nước bọt, nghiêng tán dù về phía cậu, cứng đờ nói: "Vậy đi thôi."
Hắn thề, nốt lần này nữa thôi. Hắn sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa! Nghĩ như vậy, Hà Gia Lâm hồn phách trên mây, cứng người nghiêng dù che cho tiểu thiếu gia hộ tống cậu đến nhà ăn. Hắn ngồi đối diện, nhìn cậu chậm rãi nhai kỹ nuốt chậm bữa trưa tựa như một chú sóc nhỏ. Hơi nóng bốc lên từ đồ ăn làm mặt cậu hơi ửng hồng.
Hà Gia Lâm trốn tránh chuyển tầm mắt, hắn gấp hai chân dài dưới bàn. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn lại hỏi: "Tạ Thanh Vân đâu, sao hắn không đưa em đi?"
Tuyết Úc đang ăn cơm, hàm hồ trả lời: "Anh ta có việc rồi."
"Vậy, hắn ta không ở đây. Có phải sẽ rất bất tiện không? Tỷ như không có ai xách ba lô này kia."
Ngoài dự đoán, Tuyết Úc lắc đầu.
"Anh ta không đi theo cũng tốt. Nhiều khi anh ta thật chẳng biết điều, không nghe lời gì cả. Nhưng mà anh nói đúng, có hơi bất tiện thật."
Đầu óc nóng lên, nhìn đôi môi đóng mở của cậu, Hà Gia Lâm như nhìn thấy hình ảnh trong mơ đang chồng lên trước mắt. Hắn vô thức nói tiếp.
"Tôi có thể làm những việc đó. Xách đồ, chạy vặt, cái gì cũng được."
"Chỉ cần em muốn, chuyện gì tôi cũng có thể làm."
"Nhưng khen thưởng em cho hắn, tôi cũng muốn."
Lời nói này có hơi kỳ quái. Tuyết Úc ngưng đũa. Đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng thanh niên ngồi đối diện, lời nói mang ý đùa cợt, nửa thật nửa giả.
"Khen thưởng? Nếu anh ta làm tôi vui, tôi sẽ hôn anh ta."
"Anh cũng muốn loại khen thưởng này hả?"
"Nếu không muốn cái điện thoại này nện lên mặt anh, thì im miệng."
Phó Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn cố gắng thương lượng.
"Như vậy không tốt đâu. Dù là trong nhà có máy sưởi, nhưng nếu mặc đồ ngắn như vậy vẫn dễ bị cảm.
Bao nhiêu lời văn đã soạn ra trong đầu còn đang treo bên khóe miệng, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt tức giận của Tuyết Úc, Phó Dương liền ngoan ngoãn nín thinh. Hắn chịu không nổi bộ dạng đáng thương của người này. Tuyết Úc thấy tên này đã biết điều câm miệng, cậu lại thử rút tay mình, lên án.
"Sao còn chưa buông?"
Lần thứ hai, lần thứ hai cậu bị người này đè trên sofa.
"Đỏ rồi." - Phó Dương rũ mắt, nhìn cổ tay non mịn của cậu. -"Là tôi sai, tôi xoa cho em."
Tuyết Úc ngơ ngác nhìn người đàn ông nhẹ nhàng nâng niu xoa xoa cổ tay mình. Như đang đối xử với trân bảo, hắn cố gắng khống chế lực đạo để không làm đau Tuyết Úc. Nhẹ đến nỗi, cậu cảm thấy như hắn đang không phải xoa tay, mà đang vuốt ve gãi ngứa vậy.
Hết biết nói gì, Tuyết Úc dùng tay còn lại chấm dứt cuộc gọi video, sau đó lại cố đẩy Phó Dương tránh ra.
"Tôi không đau. Chỉ là thể chất bẩm sinh thôi, đụng vào sẽ bị đỏ, không cần phải nhẹ tay như vậy."
Phó Dương hạ mắt, môi mỏng rũ xuống, đột nhiên hỏi.
"Sức khỏe của em luôn không tốt như vậy?"
Tuyết Úc không ngờ hắn sẽ hỏi lời này. Cậu ngẩn người, không để ý đến bàn tay đang nắn bóp mình một cách tùy tiện.
"Trời sinh, từ trong bụng mẹ đã yếu nhớt vậy đó... Sao hôm nay anh nói nhiều thế?"
Phó Dương nuốt nước bọt, không trả lời. Hắn đã xoa đến bắp tay phía trên của cậu. Nơi này vẫn có thịt, nhưng chẳng có cơ bắp gì, mà lại mềm mại trắng nõn tựa như đậu hủ. Sao một người có thể mềm đến như vậy?
So với cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của hắn, quả là hai kiểu đối lập trái ngược nhau.
Trong đầu Phó Dương xuất hiện một ý nghĩ. Nếu bây giờ có người cầm dao kề cổ hắn, ép hắn làm culi xoa tay cho Tuyết Úc cả đời, hắn cũng nguyện ý.
Sợ Tuyết Úc phát hiện điểm lạ thường, tay của Phó Dương chỉ ngừng ở khuỷu tay cậu. Hắn dè dặt hỏi: "Vậy ăn chút đồ bổ nhé? Ngày mai tôi nấu cho em?"
Lời này vừa nói ra, chân mày Tuyết Úc liền vô thức giãn. Mấy ngày nay Tạ Thanh Vân nằm viện, cậu còn nghĩ chính mình sẽ tiếp tục chuỗi ngày sống tạm nhờ cơm hộp. Ai ngờ Phó Dương lại mở lời, tự mình xuống bếp.
Sau khi ăn xong, Tuyết Úc rưng rưng nước mắt, nghĩ thầm, không hổ là công chính, đúng là đỉnh cao của chân thiện mỹ - nấu ăn như một đầu bếp thực thụ. Hơn nữa, món ăn đều là khẩu vị của cậu. Tuyết Úc chớp chớp mắt, rầm rì yêu cầu thêm.
"Còn muốn ăn cá, có thể chứ?"
Phó Dương bị bộ dáng khẩn cầu mềm như bông của cậu làm con tim run rẩy. Lưng hắn tê dại, thần trí đều không có cách nào chối từ người này. Thật ra, đây là lần đầu tiên hắn nấu cơm cho người khác. Từ nhỏ hắn đã vốn có năng lực xuất sắc trong tài chính và thương trường, đến khi lớn lên, mọi sự quan tâm đều đổ vào đó. Nấu ăn chỉ là trong lúc rảnh rỗi tự học. Lúc đó hắn nghĩ, hắn nấu cơm chỉ cho chính mình ăn, sẽ chẳng bao giờ có người thứ hai được nếm thử.
Thế nhưng, Tuyết Úc thì khác. Em ấy mỏng manh yếu đuối như vậy, nếu không cho ăn, ẻm sẽ đói xỉu nhỉ?
Hầu kết lại khẽ chuyển động, Phó Dương khàn giọng nói: "Được, em muốn ăn gì cũng được."
Tuyết Úc lúc này đã chìm trong sự hân hoan đối với mỹ thực. Tâm tình vui vẻ, đối với tâm tư mờ ám của Phó Dương cậu chẳng hề để ý. Cuối cùng, vẫn là hệ thống chịu không nổi mà xuất hiện nhắc nhở cậu không được cùng công chính thân mật quá mức. Tuyết Úc mới treo lên biểu tình lạnh nhạt, nói với Phó Dương là mình buồn ngủ rồi.
Phó Dương vô thức nắm chặt ngón tay mình, rầu rĩ hỏi:
"Đắp chăn đàng hoàng, hay em lấy cái thảm lông này luôn đi?"
"Không cần! Không có đắp điếc cái gì hết!" - Tuyết Úc quát.
*
Trời đổ mưa bất chợt. Mây xám giăng kín trời, không gian bị bao phủ bởi màn mưa trắng xóa. Mưa cuốn theo từng đợt gió lạnh ẩm ướt phủ sương, như muốn xuyên qua lớp quần áo thấm đến tận xương cốt.
Dẫu vậy, trong nhà thi đấu vẫn ầm ĩ như mọi ngày. Tiếng hô của huấn luyện viên nghiêm khắc vang vọng, phá tan mọi cảm giác rét lạnh.
"Dừng! Hà Gia Lâm, hôm nay trò bị sao vậy? Liên tục phạm lỗi, lần thứ mấy rồi? Thật mất mặt, mau ra ngoài sân làm nguội cái đầu lại đi!"
Thanh niên tóc húi cui mặt mày cáu kỉnh hung hăng xoa cằm, vẫn một bộ dạng không để tâm. Hắn nhai nhai kẹo cao su, liếc nhìn gương mặt già nua đỏ au tức giận của vị huấn luyện viên, khẽ khàng tặc lưỡi một tiếng rồi ôm bóng rổ rời sân.
Hà Gia Lâm mở nắp chai nước khoáng, ngửa đầu trút miệng bình lên cổ áo, tùy ý để cả người bị xối trong làn nước. Xác thật, hắn nghĩ mình nên nghỉ ngơi một chốc. Quầng thâm ở mắt biểu lộ sự mỏi mệt trăn trở của thanh niên. Đã là ngày thứ tư, từ lúc hắn tình cờ gặp được Bùi Tuyết Úc ở phòng thay quần áo.
Kể từ lúc đó, mỗi ngày, hắn đều nằm mộng.
Còn là giấc mộng mà một thẳng nam không nên có. Mộng tinh ướt át, hắn thấy Bùi Tuyết Úc da thịt trắng đến lóa mắt, ánh mắt ẩm ướt rưng rưng, đỏ ửng từ mặt đến cổ, đang cầm một bộ quần áo trên tay, dùng giọng nói dễ nghe nũng nịu hỏi mình: Muốn ngửi một chút không?
Mẹ nó, mộng mơ thế này quá bất thường rồi. Hắn... cong rồi hả?
Cái chai trong tay bị bóp méo, từng ngón tay hữu lực nắm chặt lại. Hà Gia Lâm ngồi đó, trong mắt là sự hoảng sợ hoang mang. Không có khả năng, hai mươi năm trên đời, hắn thẳng tắp không thể thẳng hơn. Vậy mà từ lúc gặp Bùi Tuyết Úc, tính hướng của hắn liền bị bẻ cong?
Hoang đường, không có khả năng! Hà Gia Lâm nghĩ nghĩ.
Mặc dù danh tiếng của hắn trong trường có thể nói là không quá tốt. Trừ vài thằng bạn xưng huynh gọi đệ, nữ sinh thường không dám nói nhiều với hắn. Nhưng khách quan mà nói, hắn lớn lên cũng cao lớn, mặt mũi cũng đẹp trai, đương nhiên là đã từng được tỏ tình.
Đội trưởng đội cổ vũ, hoa khôi của trường khoa học tự nhiên kế bên... Đều là mỹ nữ da trắng eo thon. Nói ra có vẻ kéo thù hận, nhưng chính hắn chưa bao giờ để ai vào mắt, hai mươi năm một lần luyến ái cũng chưa trải qua. Trước kia, Hà Gia Lâm nghĩ là mình chưa gặp được chân ái. Nhưng hiện tại, ngay lúc này, một suy nghĩ hoang đường trỗi dậy.
...Có lẽ nào, vì bản chất hắn vốn là đồng tính nên mới chưa từng để ý nữ sinh nào?
Má nó, không thể nào.
Hà Gia Lâm lau mồ hôi chảy dài trên cổ. Trong mắt là sự sợ hãi mơ hồ, hắn không tiếp thu được sự thật này. Hay có lẽ, chỉ là cảm giác mới mẻ nhất thời? Nam sinh xinh đẹp như Bùi Tuyết Úc quá hiếm có, nên hắn mới nóng đầu cảm thấy hứng thú với cậu ta? Nếu là như vậy, chỉ cần trong thời gian này không chạm mặt cậu, không nói chuyện, không tiếp xúc, hắn sẽ trở lại bình thường? Không tiếp tục trải qua những giấc mộng đáng sợ đó nữa?
Uống mấy ngụm nước, Hà Gia Lâm xoa hai tai nóng bừng của mình. Hắn gật gù khẳng định, chắc chắn là như vậy. Chỉ cần tránh xa Bùi Tuyết Úc là được!
Dùng mười phút để thuyết phục bản thân, Hà Gia Lâm không nhận ra buổi huấn luyện buổi sáng đã kết thúc. Một nam sinh vỗ vai hắn, cợt nhả hỏi:
"Lâm ca, nghĩ gì đấy? Mặt hết trắng rồi đỏ?"
Hà Gia Lâm nhìn bàn tay đầy mồ hôi trên vai mình, cáu kỉnh hất ra. Hắn nhìn ra cửa sổ đang mịt mù mưa.
"Không có gì, còn mưa hả?"
"Đúng vậy. Ai da, thời tiết đẹp để thoát cảnh đơn côi đó."
"Mưa bão với có bồ liên quan gì nhau? Điên hả mậy?"
"Không phải, không phải. Lâm ca không biết sao, Chu Lộ và bạn gái quen nhau như vậy đó. Lần trước trời mưa to, nữ sinh kia không mang theo dù, nàng lại vội về. Chu Lộ liền dầm mưa chạy qua cửa hàng tiện lợi mua dù cho cổ, lại còn đưa người về tận nhà. Sau hôm đó, hai người liền thành đôi."
Hà Gia Lâm đối với chuyện này chẳng có mấy hứng thú. Hắn tùy ý ném chai nước rỗng lên ghế, hướng cửa ra ngoài.
Đã là giờ ăn trưa, mưa vẫn xối xả khắp chốn. Sinh viên vội vã đi tới đi lui trong sảnh. Hà Gia Lâm cũng bung dù, định hòa vào dòng người. Mắt hắn tùy ý nhìn sang, trái tim lại lộp bộp rơi thật khẽ. Bên dưới mái hiên khu dạy học, một dáng hình xinh đẹp đứng đó. Cái cổ thiên nga hơi cúi, cánh môi đỏ bừng thấm nước mưa, bị cậu dùng mu bàn tay tùy ý gạt đi. Lông mi cong rũ xuống, một biểu tình uể oải chán nản.
Hà Gia Lâm ngơ ngác nhìn, bỗng như chợt nhớ đến điều gì, hắn quay đầu đi.
Nửa phút sau, thanh niên đã đi đến cổng trường liền quay về đứng ở trước mặt Bùi Tuyết Úc. Trong lòng hắn đang hung hăng vả chết chính mình.
Mé, mới bảo không muốn chạm mặt cậu ta...
Nhỡ tối nay lại nằm mơ rồi sao?
Nhưng mà, trông cậu rõ ràng là không mang dù. Người yếu ớt như cậu, bị cảm thì làm sao bây giờ? Trong đầu Hà Gia Lâm loạn như cào cào, miệng mở ra khép lại, cuối cùng chịu thua mà lên tiếng: "Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi."
Tuyết Úc ngẩng đầu, cũng không khách khí: "Đi nhà ăn."
Hôm nay tài xế Lưu xin nghỉ ở nhà vì vợ ốm, nên cậu đành tự mình thân chinh đi nhà ăn giải quyết bữa trưa, rồi tự gọi xe về.
Hà Gia Lâm nuốt nước bọt, nghiêng tán dù về phía cậu, cứng đờ nói: "Vậy đi thôi."
Hắn thề, nốt lần này nữa thôi. Hắn sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa! Nghĩ như vậy, Hà Gia Lâm hồn phách trên mây, cứng người nghiêng dù che cho tiểu thiếu gia hộ tống cậu đến nhà ăn. Hắn ngồi đối diện, nhìn cậu chậm rãi nhai kỹ nuốt chậm bữa trưa tựa như một chú sóc nhỏ. Hơi nóng bốc lên từ đồ ăn làm mặt cậu hơi ửng hồng.
Hà Gia Lâm trốn tránh chuyển tầm mắt, hắn gấp hai chân dài dưới bàn. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn lại hỏi: "Tạ Thanh Vân đâu, sao hắn không đưa em đi?"
Tuyết Úc đang ăn cơm, hàm hồ trả lời: "Anh ta có việc rồi."
"Vậy, hắn ta không ở đây. Có phải sẽ rất bất tiện không? Tỷ như không có ai xách ba lô này kia."
Ngoài dự đoán, Tuyết Úc lắc đầu.
"Anh ta không đi theo cũng tốt. Nhiều khi anh ta thật chẳng biết điều, không nghe lời gì cả. Nhưng mà anh nói đúng, có hơi bất tiện thật."
Đầu óc nóng lên, nhìn đôi môi đóng mở của cậu, Hà Gia Lâm như nhìn thấy hình ảnh trong mơ đang chồng lên trước mắt. Hắn vô thức nói tiếp.
"Tôi có thể làm những việc đó. Xách đồ, chạy vặt, cái gì cũng được."
"Chỉ cần em muốn, chuyện gì tôi cũng có thể làm."
"Nhưng khen thưởng em cho hắn, tôi cũng muốn."
Lời nói này có hơi kỳ quái. Tuyết Úc ngưng đũa. Đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng thanh niên ngồi đối diện, lời nói mang ý đùa cợt, nửa thật nửa giả.
"Khen thưởng? Nếu anh ta làm tôi vui, tôi sẽ hôn anh ta."
"Anh cũng muốn loại khen thưởng này hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất