Chương 24
Đèn công trường chỉ lắp có mấy cái, có chỗ khuất sáng đưa bàn tay lên không thấy rõ năm ngón, hắn tiên phong đi vào trước dò đường cho năm người kia theo sau. Lúc vào sâu bên trong, hắn lớn tiếng gọi lớn.
“Thanh Phong, cậu có ở đây không?” hiện giờ không biết rõ vị trí của cậu ta, đánh phải đánh rắn động cỏ vậy
Trong đêm tối, tiếng Hoàng Bách vang vọng, hắn đợi một lúc lâu cũng không nghe ai đáp lại bèn định chia ra tìm thì tòa nhà bên trái khuất sau đống xi măng vang lên tiếng đỗ vỡ.
Hoàng Bách tức tốc chạy qua, vừa đi vào chỗ khuất, một đường sáng kim loạt liền xẹt qua trước mắt hắn.
“M* mày” đánh hụt cú đầu, tên đó tiếp tục nhào lên bửa tới tấp
Hoàng Bách dùng hết sức tranh ra sau bao xi măng, thanh sắt vừa đánh xuống liền làm vỡ một bao, bụi xi măng bay mù mịt.
Năm người theo sau Hoàng Bách thấy tình thế nguy cấp liền thủ thế kẹp cổ tên nọ vật ngược ra sau, mấy người còn lại tìm vài thành sắt chia cho nhau. Hoàng Bách cũng lụm được thanh kim doạn dài khoảng một tất gần đó.
“Anh Bách” tiếng Thanh Phong vừa vang lên liền bị người khác chặn lại, mấy âm cuối yếu đến không ra hơi.
Nghe được âm thanh hắn liền đoán được vị trí, Hoàng Bách cẩn thận đi lên lầu một, bóng đêm làm giảm thị lực nhưng lại tăng thêm thính lực và trực giác của con người. Hoàng Bách vừa bước chân lên, liền nhanh chóng lùi xuống, một tiếng bụp vang lên rõ to. Thế đứng không vững, hắn chỉ biết tạm thời lui xuống, dụ người nọ ra chỗ sáng hơn đế tấn công.
Đúng như hắn đoán, tên kia cần thận lần xuống cầu thang, cậu bảo vệ lúc nãy ở cổng liền bụp một phát chính xác vào nhượng chân của gã, gã ta đau đớn kêu la thảm thiết, chẳng cho gã la thêm cậu lại bụp thêm một phát nữa vào đầu gối phải rồi nhét giẻ lau vào miệng khóa tay gã ra sau.
Hoàng Bách thấy tình hình không ổn lắm, phía trên khá tối lại có nhiều vách ngăn làm cản tầm nhìn, kiểu này phải đề phòng vạn nhất thôi.
“Thanh Phong, tôi đến cứu cậu đây” Hoàng Bách hét lớn hết sức bình sinh, một là để hỏi thăm tình hình người kia, hai là để báo cho Tấn Lộc đang đợi ở ngoài gọi báo cảnh sát đi.
Phía lầu trên vang lên tiếng ầm ầm, tiếng Thanh Phong ú ớ vang lên “Ba, ba” rồi lại tiếp tục im bặt
Còn ba tên nữa, Hoàng Bách khẽ hít sâu mấy hơi, mấy tên này không biết từ đâu đến nếu hắn không kịp thời phát hiện sợ rằng ngay mai người nọ bốc hơi ở đâu cũng chẳng biết. Hắn khẽ đưa mắt nhìn ba người còn lại, hai người kia đang giữ hai tên ở ngoài nên hiện giờ chỉ còn lại ba cậu nhóc này nhìn độ mới vừa qua hai mươi.
Chắc có lẽ lần đầu tiên gặp chuyện này nên mặt mày đã chuyển xanh không biết từ lúc nào, dù sao cũng là con người ta hắn cũng không dám để ba người này mạo hiểm nhưng nếu mình hắn lên thì lại càng nguy hiểm.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hôn Nhân Chớp Nhoáng Với Bạn Trai Cũ Không Thể Ly Hôn
2. Đại Boss Mafia Muốn Tôi Làm Thế Thân
3. Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà
4. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
=====================================
“Hôm nay, xong việc này tôi cho các cậu nghỉ phép ba ngày có tiền thưởng” cách tốt nhất là dùng tiền động viên tinh thần đi.
Ba cậu nhóc quay đầu nhìn hắn rồi tiên phong lên dò đường trước, hắn cũng cẩn thận đi theo. Mong là cậu ta vẫn bình an.
Có vẻ ba tên kia đã có sự cảnh giác nên rút về canh giữ con tin, lên tới lầu hai hắn vẫn không bị ai tấn công. Lúc định lên tiếp nữa thì chợt nhận ra cầu thang lầu ba chưa xây xong, vậy tức có nghĩa Thanh Phong chỉ ở quanh quẩn lầu một và lầu hai nhưng hắn đã dò hết các hai lầu những không có ai.
“Phong à” Hoàng Bách khẽ kêu tên người nọ rồi im lặng lắng nghe âm thanh lần nữa nhưng hắn biết lần này sẽ chẳng có ai lên tiếng đâu, bọn chúng đã có sự phòng ngừa.
Hắn cũng không dám làm gấp quá, sợ bức dây động rừng Phong sẽ gặp nguy hiểm, giờ chủ yếu là kéo dài thời gian đợi cảnh sát tới mà thôi. Đang bối rối không biết nên làm thế nào thì cậu bảo vệ đi sau hắn liền bước lên nói nhỏ.
“Ở cuối dãy lầu một em có thấy một vài viên gạch bị sụp xuống không giống như sụp gãy không thường”
Cậu nhóc nói xong liền quay lại nhìn hai người còn lại, hai người còn lại đều mím môi gật đầu “Để tụi em xuống đó, có gì sếp yểm trợ cho tụi em là được”
Hoàng Bách khẽ gật đầu rồi đi theo ba người, trời đêm gió lạnh nhưng mồ hồi hắn thì lại đang úa ra, tai hắn mơ hồ nghe được âm thanh tiếng còi cảnh sát vang lên. Phải mau chóng đảm bảo an toàn cho người kia trước đã.
Lầu một có một đường nhỏ xuống sâu phía dưới, kết cấu này là kiểu nhà âm tầng nhưng do bị bỏ phế nên liền bị vọng âm ra bên ngoài khiến hắn lầm tưởng cậu đang ở lầu hai. Cậu bảo vệ khều lấy viên đá chọi xuống dưới xác nhận độ sâu rồi nhảy xuống, cậu không đeo dây bảo hộ, dứt khoác nhảy xuống làm hắn cũng bất ngờ.
Không biết cậu ta lấy đâu ra cây đèn pin nhỏ, khẽ bật nhìn xung quang rồi ra hiệu cho mọi người đi xuống. Hoàng Bách cũng theo chân ba người đi xuống.
Cái công trình chết tiệt này, khởi công sau công trình của công ty hắn nữa nhưng đến giờ vẫn chưa hoàn thành mấy tháng nay cũng không thấy đá động gì hóa ra là bị bỏ phế luôn rồi. Xuống đây ai cũng căn dây thần kinh cảnh giác, bốn người chụp lưng lại với nhau căn mắt quan sát bốn phía.
“Bụp” tiếng gập kim loại đánh trúng da thịt người vang lên lên, cậu bảo vệ bên tay trái Hoàng Bách ngã phụp xuống đất thì người phía bên tay trái hắn cũng bị đánh gục. Hoàng Bách cùng người bảo vệ còn lại kéo hai người kia dựa vào góc tường, không biết bọn chúng tấn công bằng gì nhưng nhìn dáng vẻ hai người nọ nói không ra hơi.
Tiếng còi cảnh sát vang lên phía ngoài công trường tự dưng lại cổ vũ tinh thần của hắn đến lạ, trong bóng tối thính lực con người như được buff thêm sức mạnh nghe rõ mọi thứ đến lạ thường.
“Bên trái” Hoàng Bách hét lên rồi đánh một gậy thật mạnh về phía trái mình, nhưng vũ khí tên kia dùng lại là gậy điện làm thanh sắc trong tay Hoàng Bách giật bung ra, tay hắn cũng tê rần mất cảm giác.
“Cẩn thận, là gậy điện” hắn hét lớn lên báo hiệu cho người còn lại, hèn gì hai người kia đau đớn không cựa người nổi, dòng điện kiểu này đánh vào không tắt thở là may mắn lắm rồi.
“Thanh Phong, cậu có ở đây không?” hiện giờ không biết rõ vị trí của cậu ta, đánh phải đánh rắn động cỏ vậy
Trong đêm tối, tiếng Hoàng Bách vang vọng, hắn đợi một lúc lâu cũng không nghe ai đáp lại bèn định chia ra tìm thì tòa nhà bên trái khuất sau đống xi măng vang lên tiếng đỗ vỡ.
Hoàng Bách tức tốc chạy qua, vừa đi vào chỗ khuất, một đường sáng kim loạt liền xẹt qua trước mắt hắn.
“M* mày” đánh hụt cú đầu, tên đó tiếp tục nhào lên bửa tới tấp
Hoàng Bách dùng hết sức tranh ra sau bao xi măng, thanh sắt vừa đánh xuống liền làm vỡ một bao, bụi xi măng bay mù mịt.
Năm người theo sau Hoàng Bách thấy tình thế nguy cấp liền thủ thế kẹp cổ tên nọ vật ngược ra sau, mấy người còn lại tìm vài thành sắt chia cho nhau. Hoàng Bách cũng lụm được thanh kim doạn dài khoảng một tất gần đó.
“Anh Bách” tiếng Thanh Phong vừa vang lên liền bị người khác chặn lại, mấy âm cuối yếu đến không ra hơi.
Nghe được âm thanh hắn liền đoán được vị trí, Hoàng Bách cẩn thận đi lên lầu một, bóng đêm làm giảm thị lực nhưng lại tăng thêm thính lực và trực giác của con người. Hoàng Bách vừa bước chân lên, liền nhanh chóng lùi xuống, một tiếng bụp vang lên rõ to. Thế đứng không vững, hắn chỉ biết tạm thời lui xuống, dụ người nọ ra chỗ sáng hơn đế tấn công.
Đúng như hắn đoán, tên kia cần thận lần xuống cầu thang, cậu bảo vệ lúc nãy ở cổng liền bụp một phát chính xác vào nhượng chân của gã, gã ta đau đớn kêu la thảm thiết, chẳng cho gã la thêm cậu lại bụp thêm một phát nữa vào đầu gối phải rồi nhét giẻ lau vào miệng khóa tay gã ra sau.
Hoàng Bách thấy tình hình không ổn lắm, phía trên khá tối lại có nhiều vách ngăn làm cản tầm nhìn, kiểu này phải đề phòng vạn nhất thôi.
“Thanh Phong, tôi đến cứu cậu đây” Hoàng Bách hét lớn hết sức bình sinh, một là để hỏi thăm tình hình người kia, hai là để báo cho Tấn Lộc đang đợi ở ngoài gọi báo cảnh sát đi.
Phía lầu trên vang lên tiếng ầm ầm, tiếng Thanh Phong ú ớ vang lên “Ba, ba” rồi lại tiếp tục im bặt
Còn ba tên nữa, Hoàng Bách khẽ hít sâu mấy hơi, mấy tên này không biết từ đâu đến nếu hắn không kịp thời phát hiện sợ rằng ngay mai người nọ bốc hơi ở đâu cũng chẳng biết. Hắn khẽ đưa mắt nhìn ba người còn lại, hai người kia đang giữ hai tên ở ngoài nên hiện giờ chỉ còn lại ba cậu nhóc này nhìn độ mới vừa qua hai mươi.
Chắc có lẽ lần đầu tiên gặp chuyện này nên mặt mày đã chuyển xanh không biết từ lúc nào, dù sao cũng là con người ta hắn cũng không dám để ba người này mạo hiểm nhưng nếu mình hắn lên thì lại càng nguy hiểm.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hôn Nhân Chớp Nhoáng Với Bạn Trai Cũ Không Thể Ly Hôn
2. Đại Boss Mafia Muốn Tôi Làm Thế Thân
3. Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà
4. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
=====================================
“Hôm nay, xong việc này tôi cho các cậu nghỉ phép ba ngày có tiền thưởng” cách tốt nhất là dùng tiền động viên tinh thần đi.
Ba cậu nhóc quay đầu nhìn hắn rồi tiên phong lên dò đường trước, hắn cũng cẩn thận đi theo. Mong là cậu ta vẫn bình an.
Có vẻ ba tên kia đã có sự cảnh giác nên rút về canh giữ con tin, lên tới lầu hai hắn vẫn không bị ai tấn công. Lúc định lên tiếp nữa thì chợt nhận ra cầu thang lầu ba chưa xây xong, vậy tức có nghĩa Thanh Phong chỉ ở quanh quẩn lầu một và lầu hai nhưng hắn đã dò hết các hai lầu những không có ai.
“Phong à” Hoàng Bách khẽ kêu tên người nọ rồi im lặng lắng nghe âm thanh lần nữa nhưng hắn biết lần này sẽ chẳng có ai lên tiếng đâu, bọn chúng đã có sự phòng ngừa.
Hắn cũng không dám làm gấp quá, sợ bức dây động rừng Phong sẽ gặp nguy hiểm, giờ chủ yếu là kéo dài thời gian đợi cảnh sát tới mà thôi. Đang bối rối không biết nên làm thế nào thì cậu bảo vệ đi sau hắn liền bước lên nói nhỏ.
“Ở cuối dãy lầu một em có thấy một vài viên gạch bị sụp xuống không giống như sụp gãy không thường”
Cậu nhóc nói xong liền quay lại nhìn hai người còn lại, hai người còn lại đều mím môi gật đầu “Để tụi em xuống đó, có gì sếp yểm trợ cho tụi em là được”
Hoàng Bách khẽ gật đầu rồi đi theo ba người, trời đêm gió lạnh nhưng mồ hồi hắn thì lại đang úa ra, tai hắn mơ hồ nghe được âm thanh tiếng còi cảnh sát vang lên. Phải mau chóng đảm bảo an toàn cho người kia trước đã.
Lầu một có một đường nhỏ xuống sâu phía dưới, kết cấu này là kiểu nhà âm tầng nhưng do bị bỏ phế nên liền bị vọng âm ra bên ngoài khiến hắn lầm tưởng cậu đang ở lầu hai. Cậu bảo vệ khều lấy viên đá chọi xuống dưới xác nhận độ sâu rồi nhảy xuống, cậu không đeo dây bảo hộ, dứt khoác nhảy xuống làm hắn cũng bất ngờ.
Không biết cậu ta lấy đâu ra cây đèn pin nhỏ, khẽ bật nhìn xung quang rồi ra hiệu cho mọi người đi xuống. Hoàng Bách cũng theo chân ba người đi xuống.
Cái công trình chết tiệt này, khởi công sau công trình của công ty hắn nữa nhưng đến giờ vẫn chưa hoàn thành mấy tháng nay cũng không thấy đá động gì hóa ra là bị bỏ phế luôn rồi. Xuống đây ai cũng căn dây thần kinh cảnh giác, bốn người chụp lưng lại với nhau căn mắt quan sát bốn phía.
“Bụp” tiếng gập kim loại đánh trúng da thịt người vang lên lên, cậu bảo vệ bên tay trái Hoàng Bách ngã phụp xuống đất thì người phía bên tay trái hắn cũng bị đánh gục. Hoàng Bách cùng người bảo vệ còn lại kéo hai người kia dựa vào góc tường, không biết bọn chúng tấn công bằng gì nhưng nhìn dáng vẻ hai người nọ nói không ra hơi.
Tiếng còi cảnh sát vang lên phía ngoài công trường tự dưng lại cổ vũ tinh thần của hắn đến lạ, trong bóng tối thính lực con người như được buff thêm sức mạnh nghe rõ mọi thứ đến lạ thường.
“Bên trái” Hoàng Bách hét lên rồi đánh một gậy thật mạnh về phía trái mình, nhưng vũ khí tên kia dùng lại là gậy điện làm thanh sắc trong tay Hoàng Bách giật bung ra, tay hắn cũng tê rần mất cảm giác.
“Cẩn thận, là gậy điện” hắn hét lớn lên báo hiệu cho người còn lại, hèn gì hai người kia đau đớn không cựa người nổi, dòng điện kiểu này đánh vào không tắt thở là may mắn lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất