Tình Yêu Sét Đánh Giữa Hotboy Khoa Và Hotboy Trường
Chương 4
Thẩm Dịch đi vào nhà vệ sinh, thấy mặt hơi nóng, vặn vòi nước lạnh, vỗ vỗ lên mặt, nhìn khuôn mặt đỏ ửng không biết do nóng hay do rượu trong gương, chép miệng.
Anh trở về phòng riêng, thấy Chu Nghệ Xu đứng ở cửa, cô gái thẳng lưng, mái tóc xoăn buông xõa trên vai, ánh mắt dường như có chút sáng lên khi Thẩm Dịch đến gần.
"Đàn anh Thẩm, em nói chuyện riêng với anh một lát được không?"
Trong lòng Thẩm Dịch thở dài một hơi, gật đầu với cô, hai người một trước một sau đi lên sân thượng, Thẩm Dịch nhìn bóng đêm nặng nề, chống hai tay vào lan can.
Chu Nghệ Xu cũng dựa vào lan can: "Đàn anh Thẩm, em thật sự rất thích anh, anh rất ưu tú, em cũng không quá kém cạnh, sao anh lại từ chối em?"
Thẩm Dịch quay mặt sang, nhìn thấy dáng vẻ cố chấp của Chu Nghệ Xu, trong lòng thở dài.
"Xin lỗi, trước đây từ chối em mà không nói nguyên nhân vì đây là lý do cá nhân, em rất tốt, cũng rất ưu tú, nhưng anh thích nam." Thẩm Dịch nhìn thẳng vào đôi mắt đang trừng lớn vì câu trả lời của anh của Chu Nghệ Xu.
"Đàn anh, sao anh lại.." Chu Nghệ Xu hơi hoảng hốt, nhưng không thể thay đổi điều gì.
".. Em biết rồi, em.." Nói chưa xong nước mắt cô đã rơi, cô vẫn luôn nghĩ rằng Thẩm Dịch không hẹn hò với cô là vì cô chưa đủ tốt, nào ngờ ngay từ đầu cô còn không phải đối tượng của người ta.
Thẩm Dịch lấy ra một gói khăn giấy từ trong túi áo, rút một tờ đưa cho cô, nhỏ giọng nói: "Em rất tốt, thật đấy. Em sẽ gặp người tốt hơn anh, đừng khóc, trôi phấn mất."
Chu Nghệ Xu hít mũi, cầm khăn giấy, nói đứt quãng: "Em..em sẽ không nói chuyện này cho ai, anh yên tâm." Nói xong xoay người rời đi.
Thẩm Dịch nhìn cô chạy như bay, cười bất đắc dĩ, anh cũng không quan tâm người khác có biết chuyện này không.
Đột nhiên khoé mắt anh nhìn thấy một mảng màu đỏ trong bóng đêm, hơi chập chờn.
"Em đứng đó bao lâu rồi?" Thẩm Dịch quay mặt về phía điểm đỏ.
"Đứng từ nãy." Lâm Hoài chậm rãi đi ra từ bóng tối.
"Đàn anh." Tay hắn kẹp điếu thuốc, lúc nói chuyện có khói từ phía dưới từ từ bay lên.
Thẩm Dịch gật đầu chuẩn bị rời khỏi, gió cuối thu thổi hơi lạnh, anh sờ cổ.
Lâm Hoài vẫn luôn nhìn, nhìn tay anh lướt qua cổ thon dài, như cảm nhận được gió thu lạnh lẽo.
"Đàn anh, sao hôm nay lại mặc ít vậy?" Lâm Hoài tháo khăn quàng cổ của mình xuống, từng bước đi về phía Thẩm Dịch, đưa khăn quàng cho anh.
Thẩm Dịch dừng bước, nghi hoặc nhìn hắn: "Không sao, em không cần.."
Thẩm Dịch còn chưa nói xong liền thấy một luồng hơi nóng đến gần, Lâm Hoài cắm điếu thuốc trong tay vào tay Thẩm Dịch, quấn khăn quàng mấy vòng quanh cổ Thẩm Dịch, vừa lòng nhìn màu đỏ từ cổ lan lên mặt anh.
""Sẽ lạnh." Khói thuốc quẩn quanh lúc hai người nói chuyện.
Thẩm Dịch hơi nghiêng người về phía sau, không từ chối, "Vậy hôm khác trả lại em." Nói xong, anh xoay người rời đi.
Lâm Hoài nhìn điếu thuốc vẫn cắm ở giữa hai ngón tay anh, nhếch miệng.
Thẩm Dịch trở về phòng riêng, điếu thuốc trong tay đang cháy từng chút một, Thẩm Dịch dùng ngón tay chậm rãi vuốt đầu lọc của điếu thuốc rồi ấn mạnh nó vào gạt tàn, đẩy cửa đi vào.
Thẩm Dịch không nhìn người xung quanh, đi thẳng đến trước mặt Chương Nghiêm: "Hội trưởng Chương, hơi muộn rồi, tao về trước."
Chương Nghiêm vừa mới thấy Chu Nghệ Xu theo sau Thẩm Dịch ra ngoài, bây giờ hai người người trước người sau quay lại, đoán là đã giải quyết xong.
"Được, vậy mày về trước đi, không cần đợi cửa, lát nữa tao còn đưa bọn này đi ăn đêm, tối thuê phòng ở ngoài là được."
Thẩm Dịch gật đầu, xoay người mở phòng, vừa ngẩng đầu liền thấy Lâm Hoài đứng trước cửa.
"Đàn anh về sao?"
"Ừm." Thẩm Dịch mở cửa to hơn một chút, định vòng qua Lâm Hoài để ra ngoài, không ngờ Lâm Hoài đi theo bước chân anh, chặn đường ra.
"Em đi cùng anh, đúng lúc giảng viên tìm em có chút việc, để em chào hội trưởng một câu." Nói xong liền đi vào tìm Chương Nghiêm, không cho Thẩm Dịch cơ hội từ chối.
Thẩm Dịch không trả lời, nhưng cũng không đi, đứng chờ ở cửa. Lâm Hoài liếc thấy Thẩm Dịch ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa, trong lòng tự nhiên vui vẻ.
Chào tạm biệt xong, Lâm Hoài và Thẩm Dịch im lặng đi trong hành lang, Thẩm Dịch đã quen với việc im lặng, Lâm Hoài lại rất hưởng thụ.
Hắn cẩn thận nhìn lén Thẩm Dịch, ánh đèn neon chiếu xuống mặt Thẩm Dịch, lông mi hơi rung, môi mỏng, khoé miệng cong cong.
Rất muốn chạm vào, Lâm Hoài nghĩ.
Anh trở về phòng riêng, thấy Chu Nghệ Xu đứng ở cửa, cô gái thẳng lưng, mái tóc xoăn buông xõa trên vai, ánh mắt dường như có chút sáng lên khi Thẩm Dịch đến gần.
"Đàn anh Thẩm, em nói chuyện riêng với anh một lát được không?"
Trong lòng Thẩm Dịch thở dài một hơi, gật đầu với cô, hai người một trước một sau đi lên sân thượng, Thẩm Dịch nhìn bóng đêm nặng nề, chống hai tay vào lan can.
Chu Nghệ Xu cũng dựa vào lan can: "Đàn anh Thẩm, em thật sự rất thích anh, anh rất ưu tú, em cũng không quá kém cạnh, sao anh lại từ chối em?"
Thẩm Dịch quay mặt sang, nhìn thấy dáng vẻ cố chấp của Chu Nghệ Xu, trong lòng thở dài.
"Xin lỗi, trước đây từ chối em mà không nói nguyên nhân vì đây là lý do cá nhân, em rất tốt, cũng rất ưu tú, nhưng anh thích nam." Thẩm Dịch nhìn thẳng vào đôi mắt đang trừng lớn vì câu trả lời của anh của Chu Nghệ Xu.
"Đàn anh, sao anh lại.." Chu Nghệ Xu hơi hoảng hốt, nhưng không thể thay đổi điều gì.
".. Em biết rồi, em.." Nói chưa xong nước mắt cô đã rơi, cô vẫn luôn nghĩ rằng Thẩm Dịch không hẹn hò với cô là vì cô chưa đủ tốt, nào ngờ ngay từ đầu cô còn không phải đối tượng của người ta.
Thẩm Dịch lấy ra một gói khăn giấy từ trong túi áo, rút một tờ đưa cho cô, nhỏ giọng nói: "Em rất tốt, thật đấy. Em sẽ gặp người tốt hơn anh, đừng khóc, trôi phấn mất."
Chu Nghệ Xu hít mũi, cầm khăn giấy, nói đứt quãng: "Em..em sẽ không nói chuyện này cho ai, anh yên tâm." Nói xong xoay người rời đi.
Thẩm Dịch nhìn cô chạy như bay, cười bất đắc dĩ, anh cũng không quan tâm người khác có biết chuyện này không.
Đột nhiên khoé mắt anh nhìn thấy một mảng màu đỏ trong bóng đêm, hơi chập chờn.
"Em đứng đó bao lâu rồi?" Thẩm Dịch quay mặt về phía điểm đỏ.
"Đứng từ nãy." Lâm Hoài chậm rãi đi ra từ bóng tối.
"Đàn anh." Tay hắn kẹp điếu thuốc, lúc nói chuyện có khói từ phía dưới từ từ bay lên.
Thẩm Dịch gật đầu chuẩn bị rời khỏi, gió cuối thu thổi hơi lạnh, anh sờ cổ.
Lâm Hoài vẫn luôn nhìn, nhìn tay anh lướt qua cổ thon dài, như cảm nhận được gió thu lạnh lẽo.
"Đàn anh, sao hôm nay lại mặc ít vậy?" Lâm Hoài tháo khăn quàng cổ của mình xuống, từng bước đi về phía Thẩm Dịch, đưa khăn quàng cho anh.
Thẩm Dịch dừng bước, nghi hoặc nhìn hắn: "Không sao, em không cần.."
Thẩm Dịch còn chưa nói xong liền thấy một luồng hơi nóng đến gần, Lâm Hoài cắm điếu thuốc trong tay vào tay Thẩm Dịch, quấn khăn quàng mấy vòng quanh cổ Thẩm Dịch, vừa lòng nhìn màu đỏ từ cổ lan lên mặt anh.
""Sẽ lạnh." Khói thuốc quẩn quanh lúc hai người nói chuyện.
Thẩm Dịch hơi nghiêng người về phía sau, không từ chối, "Vậy hôm khác trả lại em." Nói xong, anh xoay người rời đi.
Lâm Hoài nhìn điếu thuốc vẫn cắm ở giữa hai ngón tay anh, nhếch miệng.
Thẩm Dịch trở về phòng riêng, điếu thuốc trong tay đang cháy từng chút một, Thẩm Dịch dùng ngón tay chậm rãi vuốt đầu lọc của điếu thuốc rồi ấn mạnh nó vào gạt tàn, đẩy cửa đi vào.
Thẩm Dịch không nhìn người xung quanh, đi thẳng đến trước mặt Chương Nghiêm: "Hội trưởng Chương, hơi muộn rồi, tao về trước."
Chương Nghiêm vừa mới thấy Chu Nghệ Xu theo sau Thẩm Dịch ra ngoài, bây giờ hai người người trước người sau quay lại, đoán là đã giải quyết xong.
"Được, vậy mày về trước đi, không cần đợi cửa, lát nữa tao còn đưa bọn này đi ăn đêm, tối thuê phòng ở ngoài là được."
Thẩm Dịch gật đầu, xoay người mở phòng, vừa ngẩng đầu liền thấy Lâm Hoài đứng trước cửa.
"Đàn anh về sao?"
"Ừm." Thẩm Dịch mở cửa to hơn một chút, định vòng qua Lâm Hoài để ra ngoài, không ngờ Lâm Hoài đi theo bước chân anh, chặn đường ra.
"Em đi cùng anh, đúng lúc giảng viên tìm em có chút việc, để em chào hội trưởng một câu." Nói xong liền đi vào tìm Chương Nghiêm, không cho Thẩm Dịch cơ hội từ chối.
Thẩm Dịch không trả lời, nhưng cũng không đi, đứng chờ ở cửa. Lâm Hoài liếc thấy Thẩm Dịch ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa, trong lòng tự nhiên vui vẻ.
Chào tạm biệt xong, Lâm Hoài và Thẩm Dịch im lặng đi trong hành lang, Thẩm Dịch đã quen với việc im lặng, Lâm Hoài lại rất hưởng thụ.
Hắn cẩn thận nhìn lén Thẩm Dịch, ánh đèn neon chiếu xuống mặt Thẩm Dịch, lông mi hơi rung, môi mỏng, khoé miệng cong cong.
Rất muốn chạm vào, Lâm Hoài nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất