Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Thụ Chính Tuyến 18
Chương 2
Sau một thời gian giác ngộ cuối cùng Lạc Kỳ Anh cũng đến đoàn phim, vừa bước vào cậu liền thấy thụ chính đã đến và đang trao dổi kịch bản với bạn diễn. Cậu hơi bất ngờ cứ tưởng thụ chính là một người nhỏ con nhưng không thụ chính Dương Gia Vĩ tuy cũng không cao lớn lắm nhưng chiều cao cũng đã hơn cậu một chút. Lúc này trong đầu Lạc Kỳ Anh hiện lên câu hỏi sao nguyên chủ có thể đè được Dương Gia Vĩ trong khi nhìn cậu ta còn nam tính hơn cả nguyên chủ
"Em chào tiền bối"
Mạch suy nghĩ của cậu bị gián đoạn bởi một giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng hơi bất an . Đó là Dương Gia Vĩ không biết cậu ta đến từ bao giờ tuy hơi hoản
nhưng Lạc Kỳ Anh cũng nhanh chóng ổn định cảm xúc rồi đáp lại:
"A chào cậu có chuyện gì không"
Khi nhận được lời hồi đáp từ cậu mặt cậu ta lập tức tươi tỉnh hắn trong mắt còn có chút lấp lánh, cậu ta lúng túng trả lời:
"Aa e..em muốn nhờ t..tiền bối chỉ d..dẫn vì đây là lần đầu đóng vai chính n..nên hơi..."
Dương Gia Vĩ chỉ nói đến đây mặt đã đỏ như trái cà chua cảm giác như người trước mắt sẽ khinh thường bản thân chỉ vì mình là một diễn viên tuyến 18 bất tài. Lúc này Lạc Kỳ Anh khi nhìn thấy bộ dạng của Dương Gia Vĩ thì không khỏi bật cười vì sự đáng yêu của thụ chính thầm nghĩ
/Thụ chính sao lại đáng yêu như thế thảo nào đến cả công chính lẫn phản diện đều say mê cậu/
Cậu mãi suy nghĩ đến khi Kỷ Hà bên cạnh huýt nhẹ vào vai cậu mới chợt nhớ ra mình đang nói chuyện với Dương Gia Vĩ, nhận thấy ánh mắt chờ đợi của Dương Gia Vĩ dù không muốn dính líu với thụ chính nhưng cậu không thể cưỡng lại sự dễ thương này cũng như không nỡ thấy vẻ mặt buồn rầu của Dương Gia Vĩ nên đã dồng ý. Hai người thảo luận một hồi thì cũng bắt đầu quay. Bộ phim mà Lạc Kỳ Anh đóng nói về tình yêu bị thời đại ngăn cấm của 2 người con trai để rồi sau những biến cố chỉ còn lại một người giữ mãi mối tình đẹp đẽ nhưng lại bị xã hội xưa ruồng bỏ một cách phủ phàn. Và thế quái nào cậu lại cùng Dương Gia Vĩ đóng vai chính chứ nhưng vì sự nghiệp làm một ảnh đế siêu cấp dẹp trai nên cậu đành chấp nhận cả buổi quay diễn ra suông sẽ và không biết từ bao giờ Lạc Kỳ Anh lại có một cái đuôi cứ lẽo đẽo theo mình tên là Dương Gia Vĩ.
"Nè nè anh Kỷ em sao em cứ có cảm giác thiếu thiếu gì ấy"
Lúc này Lạc Kỳ Anh đang trên đường về nhà không biết sao từ lúc quay phim tới giờ cậu luôn cảm thấy thiếu thiếu một thứ dường như rất quan trọng mà cậu không thể nhớ ra, Kỷ Hà thấy thế liền bảo:
"Chắc là cậu thấy thiếu cái đuôi nhỏ của mình rồi chứ đồ của cậu tôi đều đem về hết r không xót lại đâu mà lo"
Nghe đến cái đuôi nhỏ Dương Gia Vĩ không hiểu sau cậu bất giác cười, nhưng nhanh chóng nhận ra được điều không đúng trong lời nói của Kỷ Hà cậu như bị chọc vào chỗ ngứa nhanh chóng phản bác lại:
" Đuôi nhỏ j chứ, đuôi nhỏ của ai chứ em với Dương Gia Vĩ chỉ là tiền bối với hậu bối thôi anh đừng chọc em nữa"
Nghe Lạc Kỳ Anh nói thế Kỷ Hà cũng không nói gì thêm nhưng lòng lại khinh bỉ
*Quấn lấy nhau như sam mà chỉ là quan hệ tiền bối với hậu bối sao qua mắt được anh mày mà giấu , anh mày khinh"
Vừa về đến nhà cậu đã ngâm mình vào bồn tằm rồi suy nghĩ lại xem mình quên thứ gì đột nhiên Lạc Kỳ Anh như nhớ ra gì đó rồi hét to
"PHẢI RỒI GIANG PHONG HÀNH!!!".
"Em chào tiền bối"
Mạch suy nghĩ của cậu bị gián đoạn bởi một giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng hơi bất an . Đó là Dương Gia Vĩ không biết cậu ta đến từ bao giờ tuy hơi hoản
nhưng Lạc Kỳ Anh cũng nhanh chóng ổn định cảm xúc rồi đáp lại:
"A chào cậu có chuyện gì không"
Khi nhận được lời hồi đáp từ cậu mặt cậu ta lập tức tươi tỉnh hắn trong mắt còn có chút lấp lánh, cậu ta lúng túng trả lời:
"Aa e..em muốn nhờ t..tiền bối chỉ d..dẫn vì đây là lần đầu đóng vai chính n..nên hơi..."
Dương Gia Vĩ chỉ nói đến đây mặt đã đỏ như trái cà chua cảm giác như người trước mắt sẽ khinh thường bản thân chỉ vì mình là một diễn viên tuyến 18 bất tài. Lúc này Lạc Kỳ Anh khi nhìn thấy bộ dạng của Dương Gia Vĩ thì không khỏi bật cười vì sự đáng yêu của thụ chính thầm nghĩ
/Thụ chính sao lại đáng yêu như thế thảo nào đến cả công chính lẫn phản diện đều say mê cậu/
Cậu mãi suy nghĩ đến khi Kỷ Hà bên cạnh huýt nhẹ vào vai cậu mới chợt nhớ ra mình đang nói chuyện với Dương Gia Vĩ, nhận thấy ánh mắt chờ đợi của Dương Gia Vĩ dù không muốn dính líu với thụ chính nhưng cậu không thể cưỡng lại sự dễ thương này cũng như không nỡ thấy vẻ mặt buồn rầu của Dương Gia Vĩ nên đã dồng ý. Hai người thảo luận một hồi thì cũng bắt đầu quay. Bộ phim mà Lạc Kỳ Anh đóng nói về tình yêu bị thời đại ngăn cấm của 2 người con trai để rồi sau những biến cố chỉ còn lại một người giữ mãi mối tình đẹp đẽ nhưng lại bị xã hội xưa ruồng bỏ một cách phủ phàn. Và thế quái nào cậu lại cùng Dương Gia Vĩ đóng vai chính chứ nhưng vì sự nghiệp làm một ảnh đế siêu cấp dẹp trai nên cậu đành chấp nhận cả buổi quay diễn ra suông sẽ và không biết từ bao giờ Lạc Kỳ Anh lại có một cái đuôi cứ lẽo đẽo theo mình tên là Dương Gia Vĩ.
"Nè nè anh Kỷ em sao em cứ có cảm giác thiếu thiếu gì ấy"
Lúc này Lạc Kỳ Anh đang trên đường về nhà không biết sao từ lúc quay phim tới giờ cậu luôn cảm thấy thiếu thiếu một thứ dường như rất quan trọng mà cậu không thể nhớ ra, Kỷ Hà thấy thế liền bảo:
"Chắc là cậu thấy thiếu cái đuôi nhỏ của mình rồi chứ đồ của cậu tôi đều đem về hết r không xót lại đâu mà lo"
Nghe đến cái đuôi nhỏ Dương Gia Vĩ không hiểu sau cậu bất giác cười, nhưng nhanh chóng nhận ra được điều không đúng trong lời nói của Kỷ Hà cậu như bị chọc vào chỗ ngứa nhanh chóng phản bác lại:
" Đuôi nhỏ j chứ, đuôi nhỏ của ai chứ em với Dương Gia Vĩ chỉ là tiền bối với hậu bối thôi anh đừng chọc em nữa"
Nghe Lạc Kỳ Anh nói thế Kỷ Hà cũng không nói gì thêm nhưng lòng lại khinh bỉ
*Quấn lấy nhau như sam mà chỉ là quan hệ tiền bối với hậu bối sao qua mắt được anh mày mà giấu , anh mày khinh"
Vừa về đến nhà cậu đã ngâm mình vào bồn tằm rồi suy nghĩ lại xem mình quên thứ gì đột nhiên Lạc Kỳ Anh như nhớ ra gì đó rồi hét to
"PHẢI RỒI GIANG PHONG HÀNH!!!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất