Chương 14
" Tại sao em không thể quay lại nơi này một lần nữa? " Lăng Viễn Kiều lên tiếng nói, khóe miệng nở ra một nụ cười thoáng ra hiện rõ tia mất mát
" Anh đã nghĩ em rất ghét nơi này, khi nào lại rời đi? " Ánh mắt Lăng Triệt không chút dậy sóng, giọng nói cũng có phần dịu nhỉ hơn, giống như đang an ủi đứa em trai này.
" Không biết " Lăng Viễn Kiều dứt câu liền bước chân rời đi, không một lần quay đầu nhìn lại, trước khi cách cửa lớn đóng lại chỉ nhìn thấy một bóng lưng lớn cô đơn đau lòng, em ấy và 3 năm trước không khác nhau cho mấy.
Vu Tử Ân tỉnh dậy chỉ nhìn thấy một căn nhà xa lạ sang trọng, bản thân nằm trên giường lớn ngồi dậy liền nhìn xung quanh, " Đã đến Nam hải rồi sao? "
quay đầu chỉ nhìn thấy một tấm rèm to lớn che gần hết bức tường, Rời khỏi giường từng bước tiến lại gần, trên tay nắm lấy tấm rèm màu xám, một giây sau liền kéo sang hai bên, trước mắt cậu là một tấm kính trong suốt to lớn, bên dưới khung cảnh gần như có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố, nếu bây giờ ban đêm thì chắc chắn sẽ lung linh hơn gầp ngàn lần, trên môi lại vô thức nớ ra một nụ cười lấy lòng người.
một vòng tay to lớn đột nhiên xuất hiện nhẹ nhàng ôm chọn lấy Vòng eo của Vu Tử Ân,cậu bị dọa giật mình lại phát ra một tiếng A rất nhỏ trong cổ họng quay đầu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cũng không phản kháng tiếp
" Có đẹp không? "Lăng Triệt nhẹ nhàng lên tiếng, vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt lấy eo cậu, đôi khi lại xiết chặt hơn. đầu đặt lên vai cậu có chút lười biếng
" Thật Đẹp "
" Ngày mai có thể về Thăm bà không? chúng ta có thể công khai không? Ân Ân " giọng nói của Lăng Triệt vang lên rất nhỏ lại càng chậm, Vu Tử Ân nhìn thấy được đó là một lời cầu xin, không phải câu hỏi.
Khiến cậu có chút e dè không biết phải làm sao, mà chính cậu cũng không rõ nên làm sao? Rõ ràng ngay từ đầu đã quyết định sau khi Lăng Triệt tỉnh lại sẽ li hôn, nhưng càng ngày Cậu lại càng Tham lam hơn, tham lam sự ấm áp sự cưng chiều này.
Bản thân cũng đã ỷ lại toàn bộ của Nam nhân này, Ánh mắt cậu rủ xuống hiện rõ tia khó chịu, Lăng Triệt cũng nhìn ra được sự khó khăn này, bàn tay vươn lên nhéo nhẹ má cậu, bản thân lại phì cười nói
" đi không chẳng sao, chờ khi em chuẩn bị đủ tâm lý, chúng ta cùng đi "
Một từ chúng ta, hai từ cũng là chúng ta, Vu Tử Ân quay đầu nhìn Lăng Triệt, lại gật đầu đồng ý
" Chúng ta đi "
Ngày hôm đó thực sự Kết thúc rất nhanh, căn Dinh thự chỉ toàn là một màu hồng của sự hạnh phúc, mà ở một nơi khác
Lăng Viễn Kiều ôm lấy một bó hoa màu trắng rất lớn trong lòng ngực anh, Trên thân cũng là một bộ Âu phục cùng màu, Khóe mắt có chút ửng đỏ cũng không rõ là do nước mưa hay nước mắt
Bản thân nhìn bia mộ trước mắt sao đó đột nhiên lại quỳ xuống, " Tiểu Nhã, hôm nay anh đã về rồi, thời gian lâu như vậy, em đã tha thứ cho anh chưa? " Trong đôi mắt Lăng Viễn Kiều chỉ hiện một tia đau thương mất mát không thể diễn tả thành lời
Trái tim như bị xé tan thành nhiều mảnh, anh biết là rõ người anh yêu chỉ đang cách xa anh vài mét dưới lòng đất, nhưng không tài nào có thể đi đến ôm chặt lấy cậu như khoản thời gian thiếu niên.
Anh cũng biết rõ Cậu rất rất hận mình, rất không muốn nhìn thấy mình, nhưng chính là nhịn không được mà đi đến, Lăng Viễn Kiều không cầu xin cậu tha thứ, cũng không cầu xin cậu yêu mình
chỉ là muốn nhìn gương mặt của cậu một lần nữa, trong suốt 3 năm ở nước ngoài, hàng đêm trong giấc mơ, Lăng Viễn Kiều nhìn thấy người thiếu niên mình yêu năm đó quay về, nhưng lại chỉ là một màn khói trắng Che phủ, muốn một lần nhìn lại khuôn mặt quen thuộc kia,
là một điều rất khó...
" Anh đã nghĩ em rất ghét nơi này, khi nào lại rời đi? " Ánh mắt Lăng Triệt không chút dậy sóng, giọng nói cũng có phần dịu nhỉ hơn, giống như đang an ủi đứa em trai này.
" Không biết " Lăng Viễn Kiều dứt câu liền bước chân rời đi, không một lần quay đầu nhìn lại, trước khi cách cửa lớn đóng lại chỉ nhìn thấy một bóng lưng lớn cô đơn đau lòng, em ấy và 3 năm trước không khác nhau cho mấy.
Vu Tử Ân tỉnh dậy chỉ nhìn thấy một căn nhà xa lạ sang trọng, bản thân nằm trên giường lớn ngồi dậy liền nhìn xung quanh, " Đã đến Nam hải rồi sao? "
quay đầu chỉ nhìn thấy một tấm rèm to lớn che gần hết bức tường, Rời khỏi giường từng bước tiến lại gần, trên tay nắm lấy tấm rèm màu xám, một giây sau liền kéo sang hai bên, trước mắt cậu là một tấm kính trong suốt to lớn, bên dưới khung cảnh gần như có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố, nếu bây giờ ban đêm thì chắc chắn sẽ lung linh hơn gầp ngàn lần, trên môi lại vô thức nớ ra một nụ cười lấy lòng người.
một vòng tay to lớn đột nhiên xuất hiện nhẹ nhàng ôm chọn lấy Vòng eo của Vu Tử Ân,cậu bị dọa giật mình lại phát ra một tiếng A rất nhỏ trong cổ họng quay đầu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cũng không phản kháng tiếp
" Có đẹp không? "Lăng Triệt nhẹ nhàng lên tiếng, vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt lấy eo cậu, đôi khi lại xiết chặt hơn. đầu đặt lên vai cậu có chút lười biếng
" Thật Đẹp "
" Ngày mai có thể về Thăm bà không? chúng ta có thể công khai không? Ân Ân " giọng nói của Lăng Triệt vang lên rất nhỏ lại càng chậm, Vu Tử Ân nhìn thấy được đó là một lời cầu xin, không phải câu hỏi.
Khiến cậu có chút e dè không biết phải làm sao, mà chính cậu cũng không rõ nên làm sao? Rõ ràng ngay từ đầu đã quyết định sau khi Lăng Triệt tỉnh lại sẽ li hôn, nhưng càng ngày Cậu lại càng Tham lam hơn, tham lam sự ấm áp sự cưng chiều này.
Bản thân cũng đã ỷ lại toàn bộ của Nam nhân này, Ánh mắt cậu rủ xuống hiện rõ tia khó chịu, Lăng Triệt cũng nhìn ra được sự khó khăn này, bàn tay vươn lên nhéo nhẹ má cậu, bản thân lại phì cười nói
" đi không chẳng sao, chờ khi em chuẩn bị đủ tâm lý, chúng ta cùng đi "
Một từ chúng ta, hai từ cũng là chúng ta, Vu Tử Ân quay đầu nhìn Lăng Triệt, lại gật đầu đồng ý
" Chúng ta đi "
Ngày hôm đó thực sự Kết thúc rất nhanh, căn Dinh thự chỉ toàn là một màu hồng của sự hạnh phúc, mà ở một nơi khác
Lăng Viễn Kiều ôm lấy một bó hoa màu trắng rất lớn trong lòng ngực anh, Trên thân cũng là một bộ Âu phục cùng màu, Khóe mắt có chút ửng đỏ cũng không rõ là do nước mưa hay nước mắt
Bản thân nhìn bia mộ trước mắt sao đó đột nhiên lại quỳ xuống, " Tiểu Nhã, hôm nay anh đã về rồi, thời gian lâu như vậy, em đã tha thứ cho anh chưa? " Trong đôi mắt Lăng Viễn Kiều chỉ hiện một tia đau thương mất mát không thể diễn tả thành lời
Trái tim như bị xé tan thành nhiều mảnh, anh biết là rõ người anh yêu chỉ đang cách xa anh vài mét dưới lòng đất, nhưng không tài nào có thể đi đến ôm chặt lấy cậu như khoản thời gian thiếu niên.
Anh cũng biết rõ Cậu rất rất hận mình, rất không muốn nhìn thấy mình, nhưng chính là nhịn không được mà đi đến, Lăng Viễn Kiều không cầu xin cậu tha thứ, cũng không cầu xin cậu yêu mình
chỉ là muốn nhìn gương mặt của cậu một lần nữa, trong suốt 3 năm ở nước ngoài, hàng đêm trong giấc mơ, Lăng Viễn Kiều nhìn thấy người thiếu niên mình yêu năm đó quay về, nhưng lại chỉ là một màn khói trắng Che phủ, muốn một lần nhìn lại khuôn mặt quen thuộc kia,
là một điều rất khó...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất