Chương 2
Cảnh Thần trở về Cung, trên đường đi quan sát xung quanh, cố gắng ghi nhớ tuyến đường để sau này không bị lạc. Vừa nãy trước mặt hoàng đế hắn hơi kích động nên nói năng không giữ chừng mực, may mà giữ lại kịp. Thấy hoàng thượng không trách phạt, hắn thuận thế hướng sự nghi ngờ của người đến các vị phi tần. Cho dù không thực sự tin vào những lời hắn nói nhưng với tính muội muội khống của hắn thể nào cũng cho người giám sát chặt chẽ hơn hành động của mấy vị phi tần kia. Bọn họ cũng sẽ không dám tùy tiện gây chuyện với công chúa nữa.
Mấy ngày sau đó, Cảnh Thần ở trong Cung sẽ làm việc rất chăm chỉ, cũng rất nghe lời, luôn vui vẻ, cố gắng hoà đồng với mọi người. Dần dần những người trong Cung Minh Nguyệt cũng bớt ác cảm với hắn, không còn đề phòng với hắn quá nhiều nữa. Hiểu Nguyệt khá là thích hắn, vì hắn hay bày ra nhiều trò chơi thú vị cho nàng, thậm chí còn chỉ cách cho nàng tránh tai mắt của hoàng huynh để tự do ở bên Chính Phong. Thanh Ca rất không hài lòng khi thấy công chúa thường xuyên cùng tên thái giám mới tới thì thầm to nhỏ một cách bí mật. Thanh Ca đã từng khuyên nàng: “ Điện hạ, người không nên tin tưởng hắn quá như vậy. Cho đến giờ vẫn chưa có gì chắc chắn rằng hắn không phải tay sai của Lệ phi đưa đến đây để tìm cách hại người. Người nên giữ khoảng cách với hắn, đừng thân thiết quá.”
Nhưng Hiểu Nguyệt chỉ cười cười, đáp: “ Không sao đâu. Ta tin Tiểu Cảnh là người tốt. Hắn sẽ không hại ta."
Thanh Ca cảm thấy không khuyên được công chúa, đành chuyển sang cảnh cáo Tiểu Cảnh. Nhưng đến lúc đối mặt với y, nàng lại không biết phải nói cái gì. Từ lúc chuyển đến Cung Minh Nguyệt, Tiểu Cảnh chưa từng làm điều gì phật ý nàng, luôn ngoan ngoãn nghe lời nàng, chưa từng chống đối. Ngay cả Tiểu Thuận Tử ban đầu có ác cảm với y, bây giờ lại trở nên thân thiết, thưòng xuyên kéo y đi khắp nơi. Rốt cuộc Thanh Ca cũng không thể mở lời, đành tự nhủ sau này chú ý đến y hơn chút là được.
Cuộc sống cứ như vậy yên bình trôi qua khoảng một tuần, trong một lần Cảnh Thần ra khỏi Cung đi làm việc thì bị thị nữ thân cận của Lệ phi bí mật kéo đi đến chỗ vắng người.
“ Tại sao lâu như vậy rồi vẫn không thấy ngươi báo tin về?”
“ Bích Ngọc tỷ, ta vừa chuyển đến đã bị toàn bộ đám người ở đó canh chừng, đề phòng mọi lúc mọi nơi. Ngay hôm đó còn bị hoàng thượng cho gọi ta đến đe doạ một trận. Đại tỷ bảo ta nào dám truyền tin.”
Bích Ngọc ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy cũng có lý. Hoàng thượng trước giờ đều rất cưng chiều công chúa, vì công chúa bất chấp rất nhiều thứ. Trước kia, Lệ phi vì nghĩ cho đại sự quốc gia nên khuyên hoàng thượng gả công sang nước liên bang để tạo liên minh. Hoàng thượng đùng đùng nổi giận, bắt cấm túc Lệ phi một năm, từ đó về sau không bao giờ sủng hạnh nữa dù nàng là mẹ của đứa con duy nhất lúc này của người. Không chỉ Lệ phi, bất kì ai có ý nghĩ không tốt về công chúa, hoàng thượng sẽ trừng phạt kẻ đó. Cho đến giờ ở hậu cung cũng đã chẳng còn người nào được lòng hoàng thượng nữa. Lệ phi dĩ nhiên căm ghét công chúa, rất muốn giết chết ả ta, nhưng chỉ có thể làm trong bí mật. Trong hậu cung chỉ có duy nhất hai vị phi được sắc phong là Trân phi và Lệ phi. Trân phi không thông minh lắm, lại nóng nảy nên dễ bị lợi dụng. Lệ phi đã lợi dụng Trân phi, nhiều lần đứng sau giở trò hại công chúa. Người trong Cung Minh Nguyệt đêù biết nhưng không có bằng chứng. Tiểu Cảnh là người Lệ phi đưa qua nên bị nghi ngờ, rồi đề phòng cũng không có gì lạ.
“ Được rồi. Bây giờ ta có việc giao cho ngươi. Một tháng sau là sinh thần của Thái hậu, nương nương muốn biết công chúa chuẩn bị quà gì?”
“ Ta hiểu rồi. Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Cảnh Thần rời đi mà trong lòng rất căng thẳng. Cuối cùng việc cần đến cũng sẽ xảy đến. Đây chính là sự kiện dẫn đến cái chết của nhân vật Tiểu Cảnh, cũng là một trong những phân đoạn quan trọng của tiểu thuyết. Tại sự kiện này nam chính thứ hai lần đầu xuất hiện: thần y Hoa Thiên Vũ.
Theo trong tiểu thuyết, trong tiệc sinh thần của Thái hậu, Hiểu Nguyệt đã hiến một điệu vũ làm say đắm lòng người. Nhưng sau đó đã bị trúng độc nặng. Trên bộ vũ y của nàng có bôi một loại kịch độc của Tây Vực, không màu, không mùi, cũng không gây đau đớn. Nó đưa đối tượng vào trạng thái hôn mê sâu rồi từ từ tắt thở. Hoa Thiên Vũ xuất hiện kịp thời cứu sống Hiểu Nguyệt. Hoàng thượng tức giận cho Hình bộ điều tra chuyện này. Cuối cùng thái giám Tiểu Cảnh sợ tội tự sát trong tù. Chính xác hơn là người đó bị ép phải tự sát. Cảnh Thần phải nghĩ cảch để vừa bảo toàn được mạng sống vừa khiến Lệ phi không nghĩ ngờ hắn. Hiện tại hắn chỉ là một thái giám không quyền không thế, thấp cổ bé họng, nếu bị rơi vào tầm ngắm thì cái mạng này khó giữ.
Đầu tiên Cảnh Thần thuyết phục Hiểu Nguyệt may hai bộ vũ y, nhưng phải tuyệt đối bí mật. Hiện tại chỉ có hắn, Hiểu Nguyệt và Thanh Ca biết. Sau đó hắn viết một bức mật thư báo cho Lệ phi biết về việc Hiểu Nguyệt muốn biểu diễn một điệu múa trong tiệc sinh thần. Lệ phi lại đem chuyện này làm như vô tình để lộ cho Trân phi biết.
“ Lần này con a đầu đó chắc chắn lại dùng mỹ nhân kế mê hoặc hoàng thượng và Hoa Thần y. Ai chẳng biết nó múa giỏi chứ. Thật tức chết mà!”
“ Muội quên mình bây giờ có thân phận gì, còn dám tơ tưởng đến Hoa Thiên Vũ?”
“ Tỷ tỷ à, hoàng thượng vì con a đầu đó mà bỏ mặc chúng ta suốt bao năm. Muội có mơ tưởng một chút thì cũng là hợp lẽ thôi. Chỉ cần muội không làm gì quá phận là được.”
“ Muội hiểu vậy là được rồi. Còn chuyện Hiểu Nguyệt, muội nên cho qua đi. Tam công chúa nổi danh ca vũ xuất sắc mấy ai sánh bằng. Chúng ta vẫn là nên cam chịu số phận thôi.”
“ Không. Muội không muốn cam chịu dễ dàng như thế.” Trân phi tức tối suy nghĩ. Chợt nảy ra một ý: “ Tỷ tỷ, chẳng phải tỷ tặng cho ả một thái giám sao? Chúng ta bảo hắn hạ độc còn ả đó cho nó chết đi!”
Lệ Hiên hoảng hồn nhìn ra ngoài, biết không có ai khác ngoài người nhà mình mới thở phào quay sang trách móc: “ Muội khẽ mồm thôi chứ. Nếu để ai nghe được nói lại với hoàng thượng thì chúng ta chết chắc.”
“ Tỷ yên tâm. Muội đã cho người ở ngoài canh gác, sẽ không ai nghe thấy gì đâu. Trở lại chuyện lúc nãy đi. Tỷ thấy cách của muội thế nào?”
“ Không được. Tên thái giám đó dù gì cũng là do ta đưa qua đó. Ngươi bảo hắn đi đầu độc khác gì nói ta là chủ mưu?”
“ Làm sao có thể. Tỷ không biết đấy thôi. Muội có một loại thuốc độc từ Tây Vực rất lợi hại. Nó không màu, không mùi, không vị, nếu như bôi nó lên vũ y của nàng ta thì bảo đám không một ai phát hiện. Quan trọng là tên thái giám đó có đáng tin hay không?”
“ Nó là tên ăn mày ta nhặt được ngoài đường đem về. Nó vẫn luôn chịu ân huệ của ta, sẽ không phản bội ta đâu. Nhưng Trân Hạ, ta vẫn khuyên muội nên suy nghĩ thật kỹ. Chuyện này rất nguy hiểm. Nếu chẳng may bị phát hiện thì chúng ta sẽ chết không toàn thây đó."
“ Không sao. Không phải còn có tên thái giám đó làm thế thân ư? Bị phát hiện cứ đổ hết tội cho hắn là được.”
“ Ha ha. Vậy cứ theo ý muội.” Lệ Hiên làm bộ bất đắc dĩ thở dài nhưng trong lòng mừng thầm vì dụ được còn mồi trúng kế.
Vậy là hôm sau Cảnh Thần bị một nhóm người bắt cóc đến gặp Trân phi. Trân phi đưa cho hắn một lọ thuốc nhỏ sai hắn bôi lên vũ y mà Hiểu Nguyệt định dùng để biểu diễn trong tiệc sinh thần. Ở bên cạnh Trân phi lúc đó còn có cung nữ Bích Ngọc. Cô ta ở đây để truyền lệnh cho hắn rằng chuyện này do được Lệ phi đứng sau. Cảnh Thần đã biết chuyện này từ trước, vờ như vừa sợ vừa hốt hoảng, tay run run nhận lấy lọ thuốc độc rồi vâng vâng dạ dạ sẽ làm theo. Hắn không quên thề độc rằng sẽ không khai chuyện này với bất kỳ ai khác. Nếu xảy ra chuyện thì một mình hắn sẽ gánh chịu. Sau đó hắn trở về Minh Nguyệt Cung sinh hoạt bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Kế hoạch dù đã lên tỉ mỉ nhưng trong lòng hắn vẫn rất run. Hắn trước giờ không phải chưa từng diễn. Từ nhỏ hắn đã phải bươn chải kiếm sống, cũng làm qua đủ mọi nghề, gặp đủ loại người, cũng phải giả bộ trước mặt người khác. Nhưng diễn liên quan đến sống chết thế này quả thật không thể không hồi hộp, không run được.
-------
Trong khoảng thời gian yên bình trước tiệc sinh thần, có một lần nam chính Tần Chính Phong chủ động tới Cung Minh Nguyệt. Trước giờ vì thân phận đặc biệt nên Hiểu Nguyệt và Chính Phong thường lén gặp nhau, hoặc giả như tình cờ gặp mặt. Ngày hôm đó là lần đầu tiên Tần Chính Phong đường đường chính chính đến Cung Minh Nguyệt tìm người, cũng là lần đầu tiên Cảnh Thần chính thức gặp nam chính. Thấy Chính Phong đến, Hiểu Nguyệt không khỏi ngạc nhiên và lo lắng.
“ Phong ca, sao đột nhiên huynh lại tới đây?”
“ Không sao. Uyển Nhi nhờ ta đưa đồ tới cho muội.”
Uyển Nhi mà Chính Phong nhắc đến chính là Thượng Quan Uyển Nhi, phu nhân của đại công tử Thượng Thư Phủ, Lam Hà. Lam Hà và Chính Phong là bạn thân. Uyển Nhi và Hiểu Nguyệt cũng chơi với nhau rất hợp.
Chính Phong đưa cho Hiểu Nguyệt một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Bên trong là một chiếc trâm cài hoa mai bằng bạc được chạm khắc tinh xảo đặt trên lớp vải nhung tinh tế, mang lại cảm giác vừa quý phái, sang trọng, lại thùy mị, dịu dàng. Hôm qua Hiểu Nguyệt đến tham gia Hội bình thơ của các vương tôn, công tử tổ chức tại Thừa tướng Phủ, gặp Uyển Nhi và nhìn thấy chiếc trâm hoa mai này cài trên búi tóc nàng ấy. Hiểu Nguyệt rất thích và khen nó thật đẹp. Uyển Nhi khi đó đã nói sẽ tặng cho nàng một cái. Không ngờ hôm nay đã đưa đến rồi. Chiếc trâm này tuy không giống cái trâm mà Uyển Nhi dùng nhưng cũng rất đẹp và tinh xảo không kém gì.
“ Uyển Nhi tỷ thật chu đáo. Không ngờ chỉ mới một hôm đã có rồi, lại còn phiền huynh mang đến đây giao cho muội.”
“ Uyển Nhi nói ngay từ đầu khi nhìn thấy chiếc trâm cài ấy đã nghĩ nó sẽ rất hợp với muội nên đã cho người làm thêm một cái. Đến hôm nay thì vừa xong. Ta cũng là tiện đường. Không có gì phiền cả. Thật trùng hợp là muội cũng thích nó.”
“ Ừm. Đúng là muội rất thích nó.”
“ Vâỵ để ta cài lên cho muội nhé.”
Chính Phong cầm trâm hoa mai nhẹ nhàng cài lên tóc Hiểu Nguyệt. Nàng công chúa ngượng ngùng đỏ mặt, còn hoàng tử thì nhìn nàng âu yếm, hai má cũng phớt hồng. Tình chàng ý thiếp, không khí xung quanh cứ như được tô thêm màu hường phấn.
Cảnh Thần đứng bên ngoài lặng lẽ quan sát hai người. Việc Tần Chính Phong đến Cung Minh Nguyệt vào thời điểm này vốn không được nhắc đến trong tiểu thuyết nên hắn rất bất ngờ. Nhưng nhìn màn ân ái của hai người trước mặt hắn đủ vui sướng bỏ quên luôn chuyện đó mà dành thời gian nhìn kỹ nam chính một chút. Theo tiểu thuyết, giai đoạn này nam chính Tần Chính Phong được mười tám tuổi. Một nam tử hán cao to, thân hình khoẻ mạnh, rắn chắc; gương mặt tuấn mỹ ít ai sánh bằng, nhưng trông dạn dày và phong sương hơn so với độ tuổi mà hắn đang có. Chuyện này cũng là lẽ dĩ nhiên. Tần Chính Phong tuy là hoàng tử nhưng lại do tỳ nữ sinh ra nên từ nhỏ đã không được yêu quý. Mẹ hắn đã mất do bị băng huyết. Hắn từ nhỏ đã bị các hoàng tử khác bắt nạt, nhịn nhục mà lớn lên. Mười bốn tuổi đã bị đưa sang Vạn Lịch làm con tin. Ở đây hắn ngấm ngầm tự xây dựng thế lực cho riêng mình, để rồi sau này trở lại Thiên Tân hạ bệ tất cả những kẻ cản đường, trở thành hoàng đế trẻ nhất trong lịch sự lập quốc của Thiên Tân. Nhưng lúc này đây, ánh mắt của kẻ đầy tâm cơ chỉ đang nhìn vào người con gái trước mặt đầy yêu thương, sủng nịnh khiến ai nhìn vào cũng không khỏi cảm thấy ghen tị.
Bất chợt, Chính Phong nhìn qua bên này. Hắn đến gần Cảnh Thần, lạnh lùng nhìn y khiến Cảnh Thần có chút giật mình. Cảnh Thần có thể mơ hồ cảm nhận được khí thế áp bức mà Chính Phong tạo ra đè lên người mình.
“ Ngươi tên gì?”
“ Nô tài là Tiểu Cảnh, tham kiến Ninh Vương gia."
“ À, là Tiểu Cảnh sao? Ta nghe Nguyệt nhi nhắc đến ngươi mấy lần nhưng hôm nay mới gặp. Nghe nói ngươi cái gì cũng biết?”
“ Bẩm Vương gia, là công chúa quá đề cao nô tài rồi. Chỉ là những trò vặt vãnh mà thôi. Công chúa điện hạ tính tình hồn nhiên, trong sáng lại vô tư nên đối với những thứ mới lạ cho dù hình thức đơn giản đều cảm thấy hiếu kỳ cùng thích thú. Thực ra nô tài cái gì cũng không biết.”
Tần Chính Phong nhíu mày. Trả lời thông mình đấy chứ. Tên tiểu thái giám chỉ mới chuyển đến đây có vài ngày nhưng cái kiểu trả lời đó cứ như thể hiểu Hiểu Nguyệt lắm vậy. Nhưng điều hắn bận tâm không phải chỉ có vậy. Hiểu Nguyệt tuy nhìn bên ngoài thì hồn nhiên, vô tư như thế nhưng bên trong lại chất chứa nhiều tâm sự. Từ nhỏ Hiểu Nguyệt đã được Thái hậu và thái tử cũng là hoàng thượng bây giờ yêu thương nên khiến nhiều công chúa và hoàng tử khác sinh lòng ganh tị. Lúc nào cũng tìm cơ hội bắt nạt nàng. Rất nhiều cung nữ, thái giám hầu hạ nàng hoặc là ham tiền phản bội, hoặc là vì bảo vệ cho nàng mà bị hại chết. Hiểu Nguyệt bắt đầu khép mình lại, không dám thân cận cũng không dám đặt quá nhiều tin tưởng vào bất kỳ ai. Cho đến giờ người mà nàng tin tưởng mở lòng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cung nhân hầu hạ nàng khiến cho nàng yêu thích và tin tưởng cho đến giờ chỉ còn lại một mình Thanh Ca, vì đó là người mà hoàng thượng tặng cho nàng. Với một người chưa quen biết được bao lâu như Tiểu Cảnh mà lại được Hiểu Nguyệt yêu quý và tin tưởng như thế thì đúng là kỳ lạ. Không biết tên thái giám đó đã làm cách nào. Theo như những gì Hiểu Nguyệt kể lại Chính Phong có thể nhận định tên Tiểu Cảnh này rất thông minh. Nhưng trong suốt một năm y ở tại cung của Lệ phi, hắn chưa từng nghe nói cô ta có thái giám lợi hại như vậy. Hoặc là cô ta cố tình che giấu, hoặc là Tiểu Cảnh sau khi đến Cung Minh Nguyệt mới bắt đầu lộ ra. Nếu y toàn tâm toàn ý trung thành với Hiểu Nguyệt thì quá tốt, nhưng nếu ngược lại thì chẳng phải quá nguy hiểm sao? Dù là nguyên nhân nào thì việc này cũng quá đáng ngờ. Hắn không phải không tin con mắt nhìn người của Hiểu Nguyệt, nhưng nếu nàng đã khẳng định Tiểu Cảnh là người tốt thì hắn sẽ tạm thời tin tưởng. Nếu hắn phát hiện ra kẻ này có ý đồ không tốt với Hiểu Nguyệt thì hắn sẽ là người đầu tiên xử tử y.
“ Vậy à? Thật ra ta cũng thích những thứ mới lạ. Hôm nay ngươi có trò mới lạ nào muốn giới thiệu cho Nguyệt nhi và bản vương xem không? Bản vương đang rất mong chờ đấy.”
Cảnh Thần nghe mà toát mồ hôi. Cái ánh mắt đe doạ kia rõ là đang ra lệnh đâu giống đang hỏi hắn chứ. Xem ra lần này Tần Chính Phong đến đây chuyển đồ là phụ, mục đích chính là thăm dò hắn. Chuyện này hắn cũng đã lường trước sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng vì đến quá đột ngột nên vẫn không khỏi bị bất ngờ. Cảnh Thần hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh. Nếu chỉ mình Hiểu Nguyệt thì còn dễ, giờ thêm một tên khó tính như Chính Phong, muốn tìm một trò gì đó để cho y cũng thích thú với bộ khó à nha. Nhưng nếu hắn thành công hắn có thể chiếm được niềm tin của Chính Phong. Như vậy sẽ thuận hơn cho kế hoạch của hắn sau này.
“ Vậy nô tài mạn phép biểu diễn một tiết mục cho hai vị điện hạ xem. Nô tài nghĩ chắc hẳn công chúa sẽ thích, còn Ninh Vương gia, nếu điện hạ không thích thì cũng xin tha thứ cho sự hèn mọn của nô tài.”
“ Nói nhiều quá. Ngươi cứ làm đi.” Chính Phong quan sát thấy Tiểu Cảnh không có vẻ gì là lo lắng hay sợ hãi, lòng cũng cảm thấy hứng thú muốn biết sắp tới tiểu thái giám này sẽ bày trò gì. Hiểu Nguyệt thì khỏi bàn, nhìn mặt háo hức đến không chờ được nữa rồi.
“ Công chúa đã bao giờ nhìn thấy những sự vật trong tranh vẽ hiện lên một cách sống động như thật chưa?”
“ Ý ngươi nói là vẽ nhìn như thật hả? Cũng có vài hoạ sư nổi tiếng trong cung có thể vẽ được như thế.”
Cảnh Thần suy nghĩ một chút. Ở thời đại này chưa có khái niệm 3D nên muốn lý giải cho họ hiểu thì rất khó. Xem ra cứ thực hành cho họ xem là hay nhất. “ Công chúa, nô tài có thể mượn dùng giấy bút của người không?”
“ Dĩ nhiên là được. Còn có yêu cầu gì ngươi cứ nói.”
“ Vậy nô tài to gan xin mượn dùng thư phòng của công chúa được không ạ?”
Hiểu Nguyệt gật đầu, ngay lập tức đưa người đi. Chính Phong thâý Hiểu Nguyệt đồng ý những điều kiện này quá dễ dàng đã có ý ngăn lại, nhưng nhìn ánh mắt đầy hứng thú chờ mong của nàng ấy dành cho Tiểu Cảnh, hắn lại im lặng không nói nữa. Hắn muốn xem kẻ này rốt cuộc đã lấy được sự tin tưởng tuyệt đối từ Hiểu Nguyệt bằng cách nào.
Sau khi vào thư phòng, Cảnh Thần cúi người một chút xin phép rồi đi thẳng đến thư án của Hiểu Nguyệt, tự nhiên lấy giấy bút xếp hết ra giữa bàn. Cho dù có sự cho phép của Hiểu Nguyệt đi nữa nhưng thấy hành động quá tự nhiên của Tiểu Cảnh vẫn khiến Chính Phong không khỏi khó chịu. Hắn nhìn sang Hiểu Nguyệt lại thấy nàng dường như chẳng để tâm đến chuyện đó.
Cảnh Thần trải một tờ giấy trắng cỡ A4 ra giữa bàn sau đó gấp đôi lại. Hắn dùng một thành gỗ nhỏ làm thước, kẻ một chiếc thang đơn giản nằm giữa nếp gấp. Sau đó lại kẻ một chiếc thang khác giống y hệt nhưng xéo qua một bên so với chiếc thang ban đầu. Nhìn sơ qua trông giống như hai chiếc thang được đặt chụm đầu vào nhau. Toàn bộ quá trình Cảnh Thần chỉ dùng bút lông ngòi nhỏ và khi kẻ trên giấy cũng dùng một lực rất nhẹ.
“ Ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy?” Hiểu Nguyệt không nhịn được tò mò hỏi
“ Thưa công chúa, đây là một kỹ xảo vẽ đánh lừa con mắt người nhìn khiến họ cảm giác những thứ vẽ ra giống như hoàn toàn hiện hữu, không phải là hình vẽ nữa. Hai vị điện hạ quan sát kỹ nhé. Nô tài bắt đầu đây.”
Cảnh Thần tô đậm chiếc thang thứ hai từng nét từng nét một. Ban đầu đôi mắt Chính Phong nhìn còn bình thường, càng về sau mắt mở càng lớn, miệng cũng há ra kinh ngạc không thôi. Bên cạnh hắn, Hiểu Nguyệt bịt miệng thốt lên kinh ngạc. Theo nét vẽ của Cảnh Thần, cái thang thứ hai dần nổi lên trên mặt giấy, còn thang thứ nhất trở thành bóng của chiếc thang. Khi Cảnh Thần đặt bút xuống, gấp giấy lại rồi từ từ mở ra. Hai người họ nhìn thấy chiếc thang nổi lên trên mặt giấy, thậm chí còn để lại bóng. Chính Phong không tin nổi vào mắt mình, cầm bức vẽ đến trước mặt xem lại thật kỹ. Hiểu Nguyệt nắm lấy cánh tay Cảnh Thần, phấn khích tột độ: “ Ngươi làm thế nào mà hay vậy. Mau chỉ cho ta! Chỉ cho ta đi!.”
Mấy ngày sau đó, Cảnh Thần ở trong Cung sẽ làm việc rất chăm chỉ, cũng rất nghe lời, luôn vui vẻ, cố gắng hoà đồng với mọi người. Dần dần những người trong Cung Minh Nguyệt cũng bớt ác cảm với hắn, không còn đề phòng với hắn quá nhiều nữa. Hiểu Nguyệt khá là thích hắn, vì hắn hay bày ra nhiều trò chơi thú vị cho nàng, thậm chí còn chỉ cách cho nàng tránh tai mắt của hoàng huynh để tự do ở bên Chính Phong. Thanh Ca rất không hài lòng khi thấy công chúa thường xuyên cùng tên thái giám mới tới thì thầm to nhỏ một cách bí mật. Thanh Ca đã từng khuyên nàng: “ Điện hạ, người không nên tin tưởng hắn quá như vậy. Cho đến giờ vẫn chưa có gì chắc chắn rằng hắn không phải tay sai của Lệ phi đưa đến đây để tìm cách hại người. Người nên giữ khoảng cách với hắn, đừng thân thiết quá.”
Nhưng Hiểu Nguyệt chỉ cười cười, đáp: “ Không sao đâu. Ta tin Tiểu Cảnh là người tốt. Hắn sẽ không hại ta."
Thanh Ca cảm thấy không khuyên được công chúa, đành chuyển sang cảnh cáo Tiểu Cảnh. Nhưng đến lúc đối mặt với y, nàng lại không biết phải nói cái gì. Từ lúc chuyển đến Cung Minh Nguyệt, Tiểu Cảnh chưa từng làm điều gì phật ý nàng, luôn ngoan ngoãn nghe lời nàng, chưa từng chống đối. Ngay cả Tiểu Thuận Tử ban đầu có ác cảm với y, bây giờ lại trở nên thân thiết, thưòng xuyên kéo y đi khắp nơi. Rốt cuộc Thanh Ca cũng không thể mở lời, đành tự nhủ sau này chú ý đến y hơn chút là được.
Cuộc sống cứ như vậy yên bình trôi qua khoảng một tuần, trong một lần Cảnh Thần ra khỏi Cung đi làm việc thì bị thị nữ thân cận của Lệ phi bí mật kéo đi đến chỗ vắng người.
“ Tại sao lâu như vậy rồi vẫn không thấy ngươi báo tin về?”
“ Bích Ngọc tỷ, ta vừa chuyển đến đã bị toàn bộ đám người ở đó canh chừng, đề phòng mọi lúc mọi nơi. Ngay hôm đó còn bị hoàng thượng cho gọi ta đến đe doạ một trận. Đại tỷ bảo ta nào dám truyền tin.”
Bích Ngọc ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy cũng có lý. Hoàng thượng trước giờ đều rất cưng chiều công chúa, vì công chúa bất chấp rất nhiều thứ. Trước kia, Lệ phi vì nghĩ cho đại sự quốc gia nên khuyên hoàng thượng gả công sang nước liên bang để tạo liên minh. Hoàng thượng đùng đùng nổi giận, bắt cấm túc Lệ phi một năm, từ đó về sau không bao giờ sủng hạnh nữa dù nàng là mẹ của đứa con duy nhất lúc này của người. Không chỉ Lệ phi, bất kì ai có ý nghĩ không tốt về công chúa, hoàng thượng sẽ trừng phạt kẻ đó. Cho đến giờ ở hậu cung cũng đã chẳng còn người nào được lòng hoàng thượng nữa. Lệ phi dĩ nhiên căm ghét công chúa, rất muốn giết chết ả ta, nhưng chỉ có thể làm trong bí mật. Trong hậu cung chỉ có duy nhất hai vị phi được sắc phong là Trân phi và Lệ phi. Trân phi không thông minh lắm, lại nóng nảy nên dễ bị lợi dụng. Lệ phi đã lợi dụng Trân phi, nhiều lần đứng sau giở trò hại công chúa. Người trong Cung Minh Nguyệt đêù biết nhưng không có bằng chứng. Tiểu Cảnh là người Lệ phi đưa qua nên bị nghi ngờ, rồi đề phòng cũng không có gì lạ.
“ Được rồi. Bây giờ ta có việc giao cho ngươi. Một tháng sau là sinh thần của Thái hậu, nương nương muốn biết công chúa chuẩn bị quà gì?”
“ Ta hiểu rồi. Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Cảnh Thần rời đi mà trong lòng rất căng thẳng. Cuối cùng việc cần đến cũng sẽ xảy đến. Đây chính là sự kiện dẫn đến cái chết của nhân vật Tiểu Cảnh, cũng là một trong những phân đoạn quan trọng của tiểu thuyết. Tại sự kiện này nam chính thứ hai lần đầu xuất hiện: thần y Hoa Thiên Vũ.
Theo trong tiểu thuyết, trong tiệc sinh thần của Thái hậu, Hiểu Nguyệt đã hiến một điệu vũ làm say đắm lòng người. Nhưng sau đó đã bị trúng độc nặng. Trên bộ vũ y của nàng có bôi một loại kịch độc của Tây Vực, không màu, không mùi, cũng không gây đau đớn. Nó đưa đối tượng vào trạng thái hôn mê sâu rồi từ từ tắt thở. Hoa Thiên Vũ xuất hiện kịp thời cứu sống Hiểu Nguyệt. Hoàng thượng tức giận cho Hình bộ điều tra chuyện này. Cuối cùng thái giám Tiểu Cảnh sợ tội tự sát trong tù. Chính xác hơn là người đó bị ép phải tự sát. Cảnh Thần phải nghĩ cảch để vừa bảo toàn được mạng sống vừa khiến Lệ phi không nghĩ ngờ hắn. Hiện tại hắn chỉ là một thái giám không quyền không thế, thấp cổ bé họng, nếu bị rơi vào tầm ngắm thì cái mạng này khó giữ.
Đầu tiên Cảnh Thần thuyết phục Hiểu Nguyệt may hai bộ vũ y, nhưng phải tuyệt đối bí mật. Hiện tại chỉ có hắn, Hiểu Nguyệt và Thanh Ca biết. Sau đó hắn viết một bức mật thư báo cho Lệ phi biết về việc Hiểu Nguyệt muốn biểu diễn một điệu múa trong tiệc sinh thần. Lệ phi lại đem chuyện này làm như vô tình để lộ cho Trân phi biết.
“ Lần này con a đầu đó chắc chắn lại dùng mỹ nhân kế mê hoặc hoàng thượng và Hoa Thần y. Ai chẳng biết nó múa giỏi chứ. Thật tức chết mà!”
“ Muội quên mình bây giờ có thân phận gì, còn dám tơ tưởng đến Hoa Thiên Vũ?”
“ Tỷ tỷ à, hoàng thượng vì con a đầu đó mà bỏ mặc chúng ta suốt bao năm. Muội có mơ tưởng một chút thì cũng là hợp lẽ thôi. Chỉ cần muội không làm gì quá phận là được.”
“ Muội hiểu vậy là được rồi. Còn chuyện Hiểu Nguyệt, muội nên cho qua đi. Tam công chúa nổi danh ca vũ xuất sắc mấy ai sánh bằng. Chúng ta vẫn là nên cam chịu số phận thôi.”
“ Không. Muội không muốn cam chịu dễ dàng như thế.” Trân phi tức tối suy nghĩ. Chợt nảy ra một ý: “ Tỷ tỷ, chẳng phải tỷ tặng cho ả một thái giám sao? Chúng ta bảo hắn hạ độc còn ả đó cho nó chết đi!”
Lệ Hiên hoảng hồn nhìn ra ngoài, biết không có ai khác ngoài người nhà mình mới thở phào quay sang trách móc: “ Muội khẽ mồm thôi chứ. Nếu để ai nghe được nói lại với hoàng thượng thì chúng ta chết chắc.”
“ Tỷ yên tâm. Muội đã cho người ở ngoài canh gác, sẽ không ai nghe thấy gì đâu. Trở lại chuyện lúc nãy đi. Tỷ thấy cách của muội thế nào?”
“ Không được. Tên thái giám đó dù gì cũng là do ta đưa qua đó. Ngươi bảo hắn đi đầu độc khác gì nói ta là chủ mưu?”
“ Làm sao có thể. Tỷ không biết đấy thôi. Muội có một loại thuốc độc từ Tây Vực rất lợi hại. Nó không màu, không mùi, không vị, nếu như bôi nó lên vũ y của nàng ta thì bảo đám không một ai phát hiện. Quan trọng là tên thái giám đó có đáng tin hay không?”
“ Nó là tên ăn mày ta nhặt được ngoài đường đem về. Nó vẫn luôn chịu ân huệ của ta, sẽ không phản bội ta đâu. Nhưng Trân Hạ, ta vẫn khuyên muội nên suy nghĩ thật kỹ. Chuyện này rất nguy hiểm. Nếu chẳng may bị phát hiện thì chúng ta sẽ chết không toàn thây đó."
“ Không sao. Không phải còn có tên thái giám đó làm thế thân ư? Bị phát hiện cứ đổ hết tội cho hắn là được.”
“ Ha ha. Vậy cứ theo ý muội.” Lệ Hiên làm bộ bất đắc dĩ thở dài nhưng trong lòng mừng thầm vì dụ được còn mồi trúng kế.
Vậy là hôm sau Cảnh Thần bị một nhóm người bắt cóc đến gặp Trân phi. Trân phi đưa cho hắn một lọ thuốc nhỏ sai hắn bôi lên vũ y mà Hiểu Nguyệt định dùng để biểu diễn trong tiệc sinh thần. Ở bên cạnh Trân phi lúc đó còn có cung nữ Bích Ngọc. Cô ta ở đây để truyền lệnh cho hắn rằng chuyện này do được Lệ phi đứng sau. Cảnh Thần đã biết chuyện này từ trước, vờ như vừa sợ vừa hốt hoảng, tay run run nhận lấy lọ thuốc độc rồi vâng vâng dạ dạ sẽ làm theo. Hắn không quên thề độc rằng sẽ không khai chuyện này với bất kỳ ai khác. Nếu xảy ra chuyện thì một mình hắn sẽ gánh chịu. Sau đó hắn trở về Minh Nguyệt Cung sinh hoạt bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Kế hoạch dù đã lên tỉ mỉ nhưng trong lòng hắn vẫn rất run. Hắn trước giờ không phải chưa từng diễn. Từ nhỏ hắn đã phải bươn chải kiếm sống, cũng làm qua đủ mọi nghề, gặp đủ loại người, cũng phải giả bộ trước mặt người khác. Nhưng diễn liên quan đến sống chết thế này quả thật không thể không hồi hộp, không run được.
-------
Trong khoảng thời gian yên bình trước tiệc sinh thần, có một lần nam chính Tần Chính Phong chủ động tới Cung Minh Nguyệt. Trước giờ vì thân phận đặc biệt nên Hiểu Nguyệt và Chính Phong thường lén gặp nhau, hoặc giả như tình cờ gặp mặt. Ngày hôm đó là lần đầu tiên Tần Chính Phong đường đường chính chính đến Cung Minh Nguyệt tìm người, cũng là lần đầu tiên Cảnh Thần chính thức gặp nam chính. Thấy Chính Phong đến, Hiểu Nguyệt không khỏi ngạc nhiên và lo lắng.
“ Phong ca, sao đột nhiên huynh lại tới đây?”
“ Không sao. Uyển Nhi nhờ ta đưa đồ tới cho muội.”
Uyển Nhi mà Chính Phong nhắc đến chính là Thượng Quan Uyển Nhi, phu nhân của đại công tử Thượng Thư Phủ, Lam Hà. Lam Hà và Chính Phong là bạn thân. Uyển Nhi và Hiểu Nguyệt cũng chơi với nhau rất hợp.
Chính Phong đưa cho Hiểu Nguyệt một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Bên trong là một chiếc trâm cài hoa mai bằng bạc được chạm khắc tinh xảo đặt trên lớp vải nhung tinh tế, mang lại cảm giác vừa quý phái, sang trọng, lại thùy mị, dịu dàng. Hôm qua Hiểu Nguyệt đến tham gia Hội bình thơ của các vương tôn, công tử tổ chức tại Thừa tướng Phủ, gặp Uyển Nhi và nhìn thấy chiếc trâm hoa mai này cài trên búi tóc nàng ấy. Hiểu Nguyệt rất thích và khen nó thật đẹp. Uyển Nhi khi đó đã nói sẽ tặng cho nàng một cái. Không ngờ hôm nay đã đưa đến rồi. Chiếc trâm này tuy không giống cái trâm mà Uyển Nhi dùng nhưng cũng rất đẹp và tinh xảo không kém gì.
“ Uyển Nhi tỷ thật chu đáo. Không ngờ chỉ mới một hôm đã có rồi, lại còn phiền huynh mang đến đây giao cho muội.”
“ Uyển Nhi nói ngay từ đầu khi nhìn thấy chiếc trâm cài ấy đã nghĩ nó sẽ rất hợp với muội nên đã cho người làm thêm một cái. Đến hôm nay thì vừa xong. Ta cũng là tiện đường. Không có gì phiền cả. Thật trùng hợp là muội cũng thích nó.”
“ Ừm. Đúng là muội rất thích nó.”
“ Vâỵ để ta cài lên cho muội nhé.”
Chính Phong cầm trâm hoa mai nhẹ nhàng cài lên tóc Hiểu Nguyệt. Nàng công chúa ngượng ngùng đỏ mặt, còn hoàng tử thì nhìn nàng âu yếm, hai má cũng phớt hồng. Tình chàng ý thiếp, không khí xung quanh cứ như được tô thêm màu hường phấn.
Cảnh Thần đứng bên ngoài lặng lẽ quan sát hai người. Việc Tần Chính Phong đến Cung Minh Nguyệt vào thời điểm này vốn không được nhắc đến trong tiểu thuyết nên hắn rất bất ngờ. Nhưng nhìn màn ân ái của hai người trước mặt hắn đủ vui sướng bỏ quên luôn chuyện đó mà dành thời gian nhìn kỹ nam chính một chút. Theo tiểu thuyết, giai đoạn này nam chính Tần Chính Phong được mười tám tuổi. Một nam tử hán cao to, thân hình khoẻ mạnh, rắn chắc; gương mặt tuấn mỹ ít ai sánh bằng, nhưng trông dạn dày và phong sương hơn so với độ tuổi mà hắn đang có. Chuyện này cũng là lẽ dĩ nhiên. Tần Chính Phong tuy là hoàng tử nhưng lại do tỳ nữ sinh ra nên từ nhỏ đã không được yêu quý. Mẹ hắn đã mất do bị băng huyết. Hắn từ nhỏ đã bị các hoàng tử khác bắt nạt, nhịn nhục mà lớn lên. Mười bốn tuổi đã bị đưa sang Vạn Lịch làm con tin. Ở đây hắn ngấm ngầm tự xây dựng thế lực cho riêng mình, để rồi sau này trở lại Thiên Tân hạ bệ tất cả những kẻ cản đường, trở thành hoàng đế trẻ nhất trong lịch sự lập quốc của Thiên Tân. Nhưng lúc này đây, ánh mắt của kẻ đầy tâm cơ chỉ đang nhìn vào người con gái trước mặt đầy yêu thương, sủng nịnh khiến ai nhìn vào cũng không khỏi cảm thấy ghen tị.
Bất chợt, Chính Phong nhìn qua bên này. Hắn đến gần Cảnh Thần, lạnh lùng nhìn y khiến Cảnh Thần có chút giật mình. Cảnh Thần có thể mơ hồ cảm nhận được khí thế áp bức mà Chính Phong tạo ra đè lên người mình.
“ Ngươi tên gì?”
“ Nô tài là Tiểu Cảnh, tham kiến Ninh Vương gia."
“ À, là Tiểu Cảnh sao? Ta nghe Nguyệt nhi nhắc đến ngươi mấy lần nhưng hôm nay mới gặp. Nghe nói ngươi cái gì cũng biết?”
“ Bẩm Vương gia, là công chúa quá đề cao nô tài rồi. Chỉ là những trò vặt vãnh mà thôi. Công chúa điện hạ tính tình hồn nhiên, trong sáng lại vô tư nên đối với những thứ mới lạ cho dù hình thức đơn giản đều cảm thấy hiếu kỳ cùng thích thú. Thực ra nô tài cái gì cũng không biết.”
Tần Chính Phong nhíu mày. Trả lời thông mình đấy chứ. Tên tiểu thái giám chỉ mới chuyển đến đây có vài ngày nhưng cái kiểu trả lời đó cứ như thể hiểu Hiểu Nguyệt lắm vậy. Nhưng điều hắn bận tâm không phải chỉ có vậy. Hiểu Nguyệt tuy nhìn bên ngoài thì hồn nhiên, vô tư như thế nhưng bên trong lại chất chứa nhiều tâm sự. Từ nhỏ Hiểu Nguyệt đã được Thái hậu và thái tử cũng là hoàng thượng bây giờ yêu thương nên khiến nhiều công chúa và hoàng tử khác sinh lòng ganh tị. Lúc nào cũng tìm cơ hội bắt nạt nàng. Rất nhiều cung nữ, thái giám hầu hạ nàng hoặc là ham tiền phản bội, hoặc là vì bảo vệ cho nàng mà bị hại chết. Hiểu Nguyệt bắt đầu khép mình lại, không dám thân cận cũng không dám đặt quá nhiều tin tưởng vào bất kỳ ai. Cho đến giờ người mà nàng tin tưởng mở lòng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cung nhân hầu hạ nàng khiến cho nàng yêu thích và tin tưởng cho đến giờ chỉ còn lại một mình Thanh Ca, vì đó là người mà hoàng thượng tặng cho nàng. Với một người chưa quen biết được bao lâu như Tiểu Cảnh mà lại được Hiểu Nguyệt yêu quý và tin tưởng như thế thì đúng là kỳ lạ. Không biết tên thái giám đó đã làm cách nào. Theo như những gì Hiểu Nguyệt kể lại Chính Phong có thể nhận định tên Tiểu Cảnh này rất thông minh. Nhưng trong suốt một năm y ở tại cung của Lệ phi, hắn chưa từng nghe nói cô ta có thái giám lợi hại như vậy. Hoặc là cô ta cố tình che giấu, hoặc là Tiểu Cảnh sau khi đến Cung Minh Nguyệt mới bắt đầu lộ ra. Nếu y toàn tâm toàn ý trung thành với Hiểu Nguyệt thì quá tốt, nhưng nếu ngược lại thì chẳng phải quá nguy hiểm sao? Dù là nguyên nhân nào thì việc này cũng quá đáng ngờ. Hắn không phải không tin con mắt nhìn người của Hiểu Nguyệt, nhưng nếu nàng đã khẳng định Tiểu Cảnh là người tốt thì hắn sẽ tạm thời tin tưởng. Nếu hắn phát hiện ra kẻ này có ý đồ không tốt với Hiểu Nguyệt thì hắn sẽ là người đầu tiên xử tử y.
“ Vậy à? Thật ra ta cũng thích những thứ mới lạ. Hôm nay ngươi có trò mới lạ nào muốn giới thiệu cho Nguyệt nhi và bản vương xem không? Bản vương đang rất mong chờ đấy.”
Cảnh Thần nghe mà toát mồ hôi. Cái ánh mắt đe doạ kia rõ là đang ra lệnh đâu giống đang hỏi hắn chứ. Xem ra lần này Tần Chính Phong đến đây chuyển đồ là phụ, mục đích chính là thăm dò hắn. Chuyện này hắn cũng đã lường trước sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng vì đến quá đột ngột nên vẫn không khỏi bị bất ngờ. Cảnh Thần hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh. Nếu chỉ mình Hiểu Nguyệt thì còn dễ, giờ thêm một tên khó tính như Chính Phong, muốn tìm một trò gì đó để cho y cũng thích thú với bộ khó à nha. Nhưng nếu hắn thành công hắn có thể chiếm được niềm tin của Chính Phong. Như vậy sẽ thuận hơn cho kế hoạch của hắn sau này.
“ Vậy nô tài mạn phép biểu diễn một tiết mục cho hai vị điện hạ xem. Nô tài nghĩ chắc hẳn công chúa sẽ thích, còn Ninh Vương gia, nếu điện hạ không thích thì cũng xin tha thứ cho sự hèn mọn của nô tài.”
“ Nói nhiều quá. Ngươi cứ làm đi.” Chính Phong quan sát thấy Tiểu Cảnh không có vẻ gì là lo lắng hay sợ hãi, lòng cũng cảm thấy hứng thú muốn biết sắp tới tiểu thái giám này sẽ bày trò gì. Hiểu Nguyệt thì khỏi bàn, nhìn mặt háo hức đến không chờ được nữa rồi.
“ Công chúa đã bao giờ nhìn thấy những sự vật trong tranh vẽ hiện lên một cách sống động như thật chưa?”
“ Ý ngươi nói là vẽ nhìn như thật hả? Cũng có vài hoạ sư nổi tiếng trong cung có thể vẽ được như thế.”
Cảnh Thần suy nghĩ một chút. Ở thời đại này chưa có khái niệm 3D nên muốn lý giải cho họ hiểu thì rất khó. Xem ra cứ thực hành cho họ xem là hay nhất. “ Công chúa, nô tài có thể mượn dùng giấy bút của người không?”
“ Dĩ nhiên là được. Còn có yêu cầu gì ngươi cứ nói.”
“ Vậy nô tài to gan xin mượn dùng thư phòng của công chúa được không ạ?”
Hiểu Nguyệt gật đầu, ngay lập tức đưa người đi. Chính Phong thâý Hiểu Nguyệt đồng ý những điều kiện này quá dễ dàng đã có ý ngăn lại, nhưng nhìn ánh mắt đầy hứng thú chờ mong của nàng ấy dành cho Tiểu Cảnh, hắn lại im lặng không nói nữa. Hắn muốn xem kẻ này rốt cuộc đã lấy được sự tin tưởng tuyệt đối từ Hiểu Nguyệt bằng cách nào.
Sau khi vào thư phòng, Cảnh Thần cúi người một chút xin phép rồi đi thẳng đến thư án của Hiểu Nguyệt, tự nhiên lấy giấy bút xếp hết ra giữa bàn. Cho dù có sự cho phép của Hiểu Nguyệt đi nữa nhưng thấy hành động quá tự nhiên của Tiểu Cảnh vẫn khiến Chính Phong không khỏi khó chịu. Hắn nhìn sang Hiểu Nguyệt lại thấy nàng dường như chẳng để tâm đến chuyện đó.
Cảnh Thần trải một tờ giấy trắng cỡ A4 ra giữa bàn sau đó gấp đôi lại. Hắn dùng một thành gỗ nhỏ làm thước, kẻ một chiếc thang đơn giản nằm giữa nếp gấp. Sau đó lại kẻ một chiếc thang khác giống y hệt nhưng xéo qua một bên so với chiếc thang ban đầu. Nhìn sơ qua trông giống như hai chiếc thang được đặt chụm đầu vào nhau. Toàn bộ quá trình Cảnh Thần chỉ dùng bút lông ngòi nhỏ và khi kẻ trên giấy cũng dùng một lực rất nhẹ.
“ Ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy?” Hiểu Nguyệt không nhịn được tò mò hỏi
“ Thưa công chúa, đây là một kỹ xảo vẽ đánh lừa con mắt người nhìn khiến họ cảm giác những thứ vẽ ra giống như hoàn toàn hiện hữu, không phải là hình vẽ nữa. Hai vị điện hạ quan sát kỹ nhé. Nô tài bắt đầu đây.”
Cảnh Thần tô đậm chiếc thang thứ hai từng nét từng nét một. Ban đầu đôi mắt Chính Phong nhìn còn bình thường, càng về sau mắt mở càng lớn, miệng cũng há ra kinh ngạc không thôi. Bên cạnh hắn, Hiểu Nguyệt bịt miệng thốt lên kinh ngạc. Theo nét vẽ của Cảnh Thần, cái thang thứ hai dần nổi lên trên mặt giấy, còn thang thứ nhất trở thành bóng của chiếc thang. Khi Cảnh Thần đặt bút xuống, gấp giấy lại rồi từ từ mở ra. Hai người họ nhìn thấy chiếc thang nổi lên trên mặt giấy, thậm chí còn để lại bóng. Chính Phong không tin nổi vào mắt mình, cầm bức vẽ đến trước mặt xem lại thật kỹ. Hiểu Nguyệt nắm lấy cánh tay Cảnh Thần, phấn khích tột độ: “ Ngươi làm thế nào mà hay vậy. Mau chỉ cho ta! Chỉ cho ta đi!.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất