Chương 39: Kết
Châu Văn Phương chỉ ở lại ba ngày sau đó liền vội vã rời khỏi. Do thời gian đi đi về về quá lâu, cũng phải gần một tháng nên Văn Phương không dám ở lâu. Hắn không thế giao đất nước cho Thẩm Minh Hiên đã lâu mới trở về một thời gian dài như thế được. Văn Phương rời đi, hẹn một thời gian sau sẽ quay lại tìm.
Sau đó theo lời Thiên Vũ thuyết phục, Cảnh Thần cùng hắn dọn đến thành Liêu An ở. Nơi này không quá xa kinh thành, chỉ đi ba ngày đường là tới nơi. Mục đích là để Châu Văn Phương không tốn quá nhiều thời gian chạy đến nữa. Ba người bọn họ sẽ có thêm nhiều thời gian ở cạnh nhau. Hai người mua một ngôi nhà rộng rãi vừa dùng để ở, vừa để Cảnh Thần có thể mở một quán ăn nhỏ. Còn Hoa Thiên Vũ thuê một ngôi nhà nhỏ khác trong thành làm y quán tạm thời. Chỉ sau năm tháng kinh doanh ngắn ngủi, cả hai đã kiếm được một số tiền đủ để mua nguyên căn nhà bên cạnh nhà họ ở làm y quán cho Thiên Vũ. Cứ cách hai tháng Văn Phương sẽ đến chỗ hai người ở lại mười mấy ngày rồi quay về cung. Cuộc sống cứ bình yên trôi qua như vậy, cho đến hai năm sau….
Tần Chính Phong trở thành Thái tử của Thiên Tân quốc, đến Vạn Lịch cầu thân. Châu Văn Phương tuy khó chịu nhưng cũng chỉ đồng ý gả Hiểu Nguyệt qua. Lễ cưới cũng không quên làm vài nghi thức làm khó bên đó một chút.
Khúc Viễn vượt qua kỳ kiểm tra của Thái y viện, chính thức trở thành Ngự y hoàng cung, chịu trách nhiệm chăm lo sức khỏe của hoàng đế và thái hậu. Đường Sâm trở thành tướng quân, thống lĩnh cấm vệ hoàng cung. Hai năm sau đó hai người làm đám cưới. Đường Sâm dùng hẳn kiệu tám người khiêng rước Khúc Viễn về phủ. Có hoàng đế đứng sau làm hậu thuẫn, cho dù có người không đồng tình cũng chẳng dám ho he nửa lời.
“Trông mặt ngươi ủ rũ quá nhỉ? Cũng muốn rước Cảnh Thần về giống như thế?” Thẩm Minh Hiên huých nhẹ vào khuỷu tay Văn Phương, hỏi nhỏ
“Cả ta và Thiên Vũ đều mong muốn như thế, nhưng Cảnh Thần lại không muốn. Hắn nói hắn không thích bị người khác chú ý quá nhiều đến ba người bọn ta. Hắn chỉ muốn có một cuộc sống bình yên. Bọn ta cũng đành chịu.”
“Chuyện đó có lẽ cũng không khó như hai người tưởng tượng đâu.” Thẩm Minh Hiên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cảnh Thần chẳng phải ngồi trong kiệu hoa sao? Ai biết được người các huynh là cưới nam hay nữ về chứ. Còn địa điểm cưới ấy hả? Cứ làm ở phủ của ta đi.”
Văn Phương đơ người nhìn Thẩm Minh Hiên mất một lúc, vẫn còn cảm thấy không tin được hỏi lại: “Cái này …thật sự ổn chứ? Tổ chức tại phủ của ngươi …?”
“Vậy thì có sao đâu. Bộ cứ tổ chức tại phủ của ta thì tức là ta thành thân à? Đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Cảm ơn ngươi rất nhiều, Minh Hiên. Sau này ta nhất định sẽ đền đáp.”
“Không cần khách sáo. Ta chỉ xem nó như là tập dượt trước cho chính mình thôi.”
“Hả? Ngươi sắp thành thân.”
Minh Hiên nở nụ cười sáng lạn: “Ừm. Cũng muốn có lão bà rồi.”
------
Buổi sáng hôm ấy Cảnh Thần tỉnh lại sau một giấc ngủ dài. Hắn khá là mệt vì vừa phải đi một đoạn đường dài tới kinh thành. Chẳng hiểu thế nào Thiên Vũ lại bắt hắn tới đột ngột như vậy. Đột nhiên hắn có cảm giác quần áo sao lại nặng nề, vướng víu. Đến khi nhìn lại bản thân thì thấy tá hỏa khi thấy mình đang mặc hỉ phục. Cảnh Thần còn đang hoang mang không hiểu mình có phải đang nằm mơ không thì thấy Khúc Viễn mở cửa đi vào.
“Cảnh Thần ca ca, huynh tỉnh lại rồi à? Vừa kịp lúc. Chúng ta đi thôi.”
“Đợi đã, Tiểu Viễn! Chuyện này rốt cuộc là sao? Sao ta lại mặc hỉ phục?”
“Vì hôm nay là ngày thành thân của huynh.”
“Thành thân á? Ta …ta thành thân với ai chứ?”
“Huynh nghĩ là mình có thể lấy ai a? Nhanh lên nào. Hai người họ đứng ngoài đợi nãy giờ rồi.”
Hai người, lẽ nào...? Cảnh Thần cảm thấy hồi hộp. Khúc Viễn dắt hắn ra khỏi cửa. Cửa nhà vừa mở, một cảnh tượng choáng ngợp hiện ra trước mắt khiến hắn cứng đơ người. Một đoàn rước dâu hoàng tráng mà hắn vẫn thấy trong phim cổ trang dừng ngay trước cửa nhà hắn. Đoàn người khoảng một trăm trai tráng khỏe mạnh, mặc đồ đỏ, đứng kéo dài đến cả mấy trăm mét. Kèn trống rộn ràng. Kiệu đỏ tám người khiêng. Và đứng đầu cưỡi ngựa được trải yên đỏ kia chính là Châu Văn Phương và Hoa Thiên Vũ. Cảnh Thần ngẩn người đứng nhìn, không thốt lên nổi lời nào. Bình thường hai người bọn họ vốn đã rất đẹp, giờ lại khoác lên mình bộ hỉ phục càng khiến họ trở nên soái hơn rất nhiều. Cảnh Thần có xúc động chỉ muốn đem cả hai giấu đi để không ai nhìn thấy bộ dạng quá thu hút của họ lúc này, vừa cảm thấy thật hạnh phúc và tự hào.
Văn Phương và Thiên Vũ xuống ngựa, cùng chìa tay về phía Cảnh Thần, đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc và yêu thương dạt dào: “Thần Thần, đến đây.”
Cảnh Thần hạnh phúc nắm lấy tay cả hai. Bọn họ đưa hắn ngồi vào trong kiệu tám người khiêng. Đoàn người bắt đầu di chuyển. Cảnh Thần ngồi trong kiệu không ngừng đưa tay nhéo má để chắc rằng mình không mơ. Khung cảnh này quá mức hạnh phúc. Không phải hắn không muốn có một đám cưới giống như thế này. Hắn nằm mơ cũng muốn như thế. Nhưng Châu Văn Phương là hoàng đế. Nếu làm rình rang quá sẽ khiến người khác chú ý, sẽ không có lợi cho Văn Phương, còn cả Tử Hằng nữa. Hắn chỉ muốn làm một hôn lễ đơn giản chỉ ba người với nhau là đủ rồi. Nhưng hôm nay hai người họ làm thế này, hắn không biết phải nói gì. Làm thì đã làm rồi. Đến đâu hay đến đó vậy. Nhưng quả thật…rất hạnh phúc.
Khi Cảnh Thần được đỡ xuống kiệu, trước mắt hắn là cửa phủ Thừa tướng. Cảnh Thần á khẩu.
“Đi thôi. Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Cảnh Thần ngẩn ra suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng hiểu. Đôi môi khẽ nở nụ cười. Hai người họ nghĩ ra cách này cũng thật hay. Được. Vậy thì cưới nào.
-------
Ninh Cảnh Thần ngồi thở một hơi lấy lại bình tĩnh. Cuối cùng mình đã thành thân rồi, đã có vợ …à, có chồng rồi. Thật khó tin làm sao a. Lúc mới xuyên đến đây, hắn có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ một thẳng nam như mình lại biến thành đoạn tụ, còn bị đè dưới thân. Nghĩ lại cảm thấy thật buồn cười.
“Cười cái gì a?” Thiên Vũ ngồi bên phải hắn cười cười hỏi: “Ngươi cười lên trông rất đẹp.”
“Câu này phải dùng với hai huynh mới đúng đó. Đúng là soái đến mức người khác cũng phải ghen tị.”
“Thế thì ngươi phải giữ cho kỹ vào. Nếu không bọn ta sẽ bị người khác cướp mất đấy.”
“Đã xém chút là mất rồi.” Văn Phương ngồi bên trái, dịu dàng nắm lấy tay hắn: “Thế nào? Có hối hận không?”
Cảnh Thần bật cười đáp: “Bái đường cũng đã làm, rượu giao bôi cũng đã uống, những gì cần làm đều đã làm hết rồi. Giờ ta có hối hận cũng không kịp nữa.”
“Không cho hối hận. Cho dù ngươi hối hận ta cũng sẽ không bao giờ buông tay.”
Cảnh Thần nhìn Văn Phương, tay bên kia nắm chặt lấy bàn tay Thiên Vũ. Sao hắn phải hối hận chứ? Được hai người đàn ông tuyệt vời thế này đem lòng yêu thương, hắn còn trông mong gì khác đây.
“Giờ kế tiếp là động phòng nhỉ?” Thiên Vũ cười, tay đã muốn cởi áo của Cảnh Thần
“Đợi đã! Bao lâu nay các huynh đè ta làm muốn gãy eo rồi. Hôm nay động phòng các huynh nhường ta một lần có được không? Để ta đè các huynh đi.” Nghĩ đến chuyện mình làm người này rồi sang người kia, Cảnh Thần vừa thấy phấn khích, vừa buồn cười.
“Ngươi nhắm làm nổi không đó?”
“Ta không thích bị đè. Vẫn là ngươi nằm dưới đi.” Văn Phương thẳng thắn nói
Cảnh Thần nhíu mày. Bọn họ đè hắn làm liên tục cả hai năm nay, nhường hắn một ngày cũng không được à.
”Không. Hôm nay phải để ta nằm trên, nếu không các huynh đừng hòng lên giường.”
”Ha ha. Ngươi căn bản không làm được.”
Thiên Vũ quay đầu Cảnh Thần tặng cho một nụ hôn sâu. Sau vài tiếng lẹt xẹt, đồ của Cảnh Thần đã bị hai người kia lột sạch sẽ. Thiên Vũ vừa hôn vừa đùa nghịch hai điểm hồng trên ngực hắn. Văn Phương thì nắm lấy thứ kia của hắn mà vuốt lộng, tay còn lại men tới khe mông, ngón tay mang theo dược cao đâm vào hậu huyệt. Cảnh Thần hít sâu, mắt mở lớn. Mới đầu đã làm dữ như thế, hắn sướng đến điên rồi.
”Phương, ngươi trước đi. Sau đến lượt ta.”
”Đừng. Các huynh ...từ từ đã ...ta ...ta còn chưa kịp thích ứng ...a ..woa..”
”Thần Thần, có phải chúng ta chưa làm thế này bao giờ đâu. Chẳng qua hôm nay có chút phấn khích hơn bình thường. Ngoan nào.”
”Xin lỗi. Nhưng nhìn ngươi mặc hỉ phục, bọn ta đã sớm nhịn không nổi rồi.” Văn Phương nói, ngón tay thứ ba đã bắt đầu đâm vào.
Văn Phương đứng dậy, trút bỏ hết y phục. Cảnh Thần thần người nhìn Văn Phương cúi người, bắt đầu đặt thứ kia vào trước cửa miệng huyệt. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp. Xong rồi.
------
Đám cưới hoành tráng ngày đó trở thành một giai thoại trong dân gian. Không ai biết được người có diễm phúc được hai nam nhân đẹp như thiên tiên như vậy cưới về là ai. Có người nói chắc chắn phải là một mỹ nữ đẹp nhất kinh thành, cũng có người bạo dạn nói rằng hắn thấy đó là một nam nhân. Đám cưới được tổ chức tại phủ của Thẩm Minh Hiên nhưng hắn vốn đã đánh tiếng từ trước rằng hắn tổ chức cho bằng hữu nên không bị ảnh hưởng quá nhiều. Còn Thiên Vũ và Cảnh Thần đã sớm về lại Liêu An ngay sau đám cưới một ngày. Cuộc sống của họ lại quay về vẻ bình dị như trước kia.
Sáu năm sau, hoàng đế Châu Văn Phương đột ngột thoái vị, nhường ngôi lại cho thái tử Châu Tử Hằng khi đó mới mười sáu tuổi. Thẩm Minh Hiên làm nhiếp chính cho đến khi Tử Hằng đủ mười tám tuổi. Ngay sau lễ đăng cơ Châu Văn Phương đột ngột biến mất, từ đó không biết tung tích. Có người nói y đã xuất gia đi tu.
Tại một quán ăn nhỏ ở thành Liêu An, hôm nay chủ quán cho nghỉ sớm dù quán vẫn rất đông khách. Y quán ở gần đó cũng treo biển đóng cửa. Bọn họ đang chờ một người rất quan trọng.
Từ phía xa, có tiếng chân ngựa chạy nhanh tới. Nam nhân thanh tú mặc lục y đơn giản, người hơi bụi bặm do chạy đường dài. Y nhanh chóng xuống ngựa, chậm rãi tiến về phía hai người họ, nở một nụ cười như trăm hoa đua nở.
“ Ta về rồi.”
HOÀN CHÍNH VĂN.
Sau đó theo lời Thiên Vũ thuyết phục, Cảnh Thần cùng hắn dọn đến thành Liêu An ở. Nơi này không quá xa kinh thành, chỉ đi ba ngày đường là tới nơi. Mục đích là để Châu Văn Phương không tốn quá nhiều thời gian chạy đến nữa. Ba người bọn họ sẽ có thêm nhiều thời gian ở cạnh nhau. Hai người mua một ngôi nhà rộng rãi vừa dùng để ở, vừa để Cảnh Thần có thể mở một quán ăn nhỏ. Còn Hoa Thiên Vũ thuê một ngôi nhà nhỏ khác trong thành làm y quán tạm thời. Chỉ sau năm tháng kinh doanh ngắn ngủi, cả hai đã kiếm được một số tiền đủ để mua nguyên căn nhà bên cạnh nhà họ ở làm y quán cho Thiên Vũ. Cứ cách hai tháng Văn Phương sẽ đến chỗ hai người ở lại mười mấy ngày rồi quay về cung. Cuộc sống cứ bình yên trôi qua như vậy, cho đến hai năm sau….
Tần Chính Phong trở thành Thái tử của Thiên Tân quốc, đến Vạn Lịch cầu thân. Châu Văn Phương tuy khó chịu nhưng cũng chỉ đồng ý gả Hiểu Nguyệt qua. Lễ cưới cũng không quên làm vài nghi thức làm khó bên đó một chút.
Khúc Viễn vượt qua kỳ kiểm tra của Thái y viện, chính thức trở thành Ngự y hoàng cung, chịu trách nhiệm chăm lo sức khỏe của hoàng đế và thái hậu. Đường Sâm trở thành tướng quân, thống lĩnh cấm vệ hoàng cung. Hai năm sau đó hai người làm đám cưới. Đường Sâm dùng hẳn kiệu tám người khiêng rước Khúc Viễn về phủ. Có hoàng đế đứng sau làm hậu thuẫn, cho dù có người không đồng tình cũng chẳng dám ho he nửa lời.
“Trông mặt ngươi ủ rũ quá nhỉ? Cũng muốn rước Cảnh Thần về giống như thế?” Thẩm Minh Hiên huých nhẹ vào khuỷu tay Văn Phương, hỏi nhỏ
“Cả ta và Thiên Vũ đều mong muốn như thế, nhưng Cảnh Thần lại không muốn. Hắn nói hắn không thích bị người khác chú ý quá nhiều đến ba người bọn ta. Hắn chỉ muốn có một cuộc sống bình yên. Bọn ta cũng đành chịu.”
“Chuyện đó có lẽ cũng không khó như hai người tưởng tượng đâu.” Thẩm Minh Hiên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cảnh Thần chẳng phải ngồi trong kiệu hoa sao? Ai biết được người các huynh là cưới nam hay nữ về chứ. Còn địa điểm cưới ấy hả? Cứ làm ở phủ của ta đi.”
Văn Phương đơ người nhìn Thẩm Minh Hiên mất một lúc, vẫn còn cảm thấy không tin được hỏi lại: “Cái này …thật sự ổn chứ? Tổ chức tại phủ của ngươi …?”
“Vậy thì có sao đâu. Bộ cứ tổ chức tại phủ của ta thì tức là ta thành thân à? Đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Cảm ơn ngươi rất nhiều, Minh Hiên. Sau này ta nhất định sẽ đền đáp.”
“Không cần khách sáo. Ta chỉ xem nó như là tập dượt trước cho chính mình thôi.”
“Hả? Ngươi sắp thành thân.”
Minh Hiên nở nụ cười sáng lạn: “Ừm. Cũng muốn có lão bà rồi.”
------
Buổi sáng hôm ấy Cảnh Thần tỉnh lại sau một giấc ngủ dài. Hắn khá là mệt vì vừa phải đi một đoạn đường dài tới kinh thành. Chẳng hiểu thế nào Thiên Vũ lại bắt hắn tới đột ngột như vậy. Đột nhiên hắn có cảm giác quần áo sao lại nặng nề, vướng víu. Đến khi nhìn lại bản thân thì thấy tá hỏa khi thấy mình đang mặc hỉ phục. Cảnh Thần còn đang hoang mang không hiểu mình có phải đang nằm mơ không thì thấy Khúc Viễn mở cửa đi vào.
“Cảnh Thần ca ca, huynh tỉnh lại rồi à? Vừa kịp lúc. Chúng ta đi thôi.”
“Đợi đã, Tiểu Viễn! Chuyện này rốt cuộc là sao? Sao ta lại mặc hỉ phục?”
“Vì hôm nay là ngày thành thân của huynh.”
“Thành thân á? Ta …ta thành thân với ai chứ?”
“Huynh nghĩ là mình có thể lấy ai a? Nhanh lên nào. Hai người họ đứng ngoài đợi nãy giờ rồi.”
Hai người, lẽ nào...? Cảnh Thần cảm thấy hồi hộp. Khúc Viễn dắt hắn ra khỏi cửa. Cửa nhà vừa mở, một cảnh tượng choáng ngợp hiện ra trước mắt khiến hắn cứng đơ người. Một đoàn rước dâu hoàng tráng mà hắn vẫn thấy trong phim cổ trang dừng ngay trước cửa nhà hắn. Đoàn người khoảng một trăm trai tráng khỏe mạnh, mặc đồ đỏ, đứng kéo dài đến cả mấy trăm mét. Kèn trống rộn ràng. Kiệu đỏ tám người khiêng. Và đứng đầu cưỡi ngựa được trải yên đỏ kia chính là Châu Văn Phương và Hoa Thiên Vũ. Cảnh Thần ngẩn người đứng nhìn, không thốt lên nổi lời nào. Bình thường hai người bọn họ vốn đã rất đẹp, giờ lại khoác lên mình bộ hỉ phục càng khiến họ trở nên soái hơn rất nhiều. Cảnh Thần có xúc động chỉ muốn đem cả hai giấu đi để không ai nhìn thấy bộ dạng quá thu hút của họ lúc này, vừa cảm thấy thật hạnh phúc và tự hào.
Văn Phương và Thiên Vũ xuống ngựa, cùng chìa tay về phía Cảnh Thần, đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc và yêu thương dạt dào: “Thần Thần, đến đây.”
Cảnh Thần hạnh phúc nắm lấy tay cả hai. Bọn họ đưa hắn ngồi vào trong kiệu tám người khiêng. Đoàn người bắt đầu di chuyển. Cảnh Thần ngồi trong kiệu không ngừng đưa tay nhéo má để chắc rằng mình không mơ. Khung cảnh này quá mức hạnh phúc. Không phải hắn không muốn có một đám cưới giống như thế này. Hắn nằm mơ cũng muốn như thế. Nhưng Châu Văn Phương là hoàng đế. Nếu làm rình rang quá sẽ khiến người khác chú ý, sẽ không có lợi cho Văn Phương, còn cả Tử Hằng nữa. Hắn chỉ muốn làm một hôn lễ đơn giản chỉ ba người với nhau là đủ rồi. Nhưng hôm nay hai người họ làm thế này, hắn không biết phải nói gì. Làm thì đã làm rồi. Đến đâu hay đến đó vậy. Nhưng quả thật…rất hạnh phúc.
Khi Cảnh Thần được đỡ xuống kiệu, trước mắt hắn là cửa phủ Thừa tướng. Cảnh Thần á khẩu.
“Đi thôi. Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Cảnh Thần ngẩn ra suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng hiểu. Đôi môi khẽ nở nụ cười. Hai người họ nghĩ ra cách này cũng thật hay. Được. Vậy thì cưới nào.
-------
Ninh Cảnh Thần ngồi thở một hơi lấy lại bình tĩnh. Cuối cùng mình đã thành thân rồi, đã có vợ …à, có chồng rồi. Thật khó tin làm sao a. Lúc mới xuyên đến đây, hắn có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ một thẳng nam như mình lại biến thành đoạn tụ, còn bị đè dưới thân. Nghĩ lại cảm thấy thật buồn cười.
“Cười cái gì a?” Thiên Vũ ngồi bên phải hắn cười cười hỏi: “Ngươi cười lên trông rất đẹp.”
“Câu này phải dùng với hai huynh mới đúng đó. Đúng là soái đến mức người khác cũng phải ghen tị.”
“Thế thì ngươi phải giữ cho kỹ vào. Nếu không bọn ta sẽ bị người khác cướp mất đấy.”
“Đã xém chút là mất rồi.” Văn Phương ngồi bên trái, dịu dàng nắm lấy tay hắn: “Thế nào? Có hối hận không?”
Cảnh Thần bật cười đáp: “Bái đường cũng đã làm, rượu giao bôi cũng đã uống, những gì cần làm đều đã làm hết rồi. Giờ ta có hối hận cũng không kịp nữa.”
“Không cho hối hận. Cho dù ngươi hối hận ta cũng sẽ không bao giờ buông tay.”
Cảnh Thần nhìn Văn Phương, tay bên kia nắm chặt lấy bàn tay Thiên Vũ. Sao hắn phải hối hận chứ? Được hai người đàn ông tuyệt vời thế này đem lòng yêu thương, hắn còn trông mong gì khác đây.
“Giờ kế tiếp là động phòng nhỉ?” Thiên Vũ cười, tay đã muốn cởi áo của Cảnh Thần
“Đợi đã! Bao lâu nay các huynh đè ta làm muốn gãy eo rồi. Hôm nay động phòng các huynh nhường ta một lần có được không? Để ta đè các huynh đi.” Nghĩ đến chuyện mình làm người này rồi sang người kia, Cảnh Thần vừa thấy phấn khích, vừa buồn cười.
“Ngươi nhắm làm nổi không đó?”
“Ta không thích bị đè. Vẫn là ngươi nằm dưới đi.” Văn Phương thẳng thắn nói
Cảnh Thần nhíu mày. Bọn họ đè hắn làm liên tục cả hai năm nay, nhường hắn một ngày cũng không được à.
”Không. Hôm nay phải để ta nằm trên, nếu không các huynh đừng hòng lên giường.”
”Ha ha. Ngươi căn bản không làm được.”
Thiên Vũ quay đầu Cảnh Thần tặng cho một nụ hôn sâu. Sau vài tiếng lẹt xẹt, đồ của Cảnh Thần đã bị hai người kia lột sạch sẽ. Thiên Vũ vừa hôn vừa đùa nghịch hai điểm hồng trên ngực hắn. Văn Phương thì nắm lấy thứ kia của hắn mà vuốt lộng, tay còn lại men tới khe mông, ngón tay mang theo dược cao đâm vào hậu huyệt. Cảnh Thần hít sâu, mắt mở lớn. Mới đầu đã làm dữ như thế, hắn sướng đến điên rồi.
”Phương, ngươi trước đi. Sau đến lượt ta.”
”Đừng. Các huynh ...từ từ đã ...ta ...ta còn chưa kịp thích ứng ...a ..woa..”
”Thần Thần, có phải chúng ta chưa làm thế này bao giờ đâu. Chẳng qua hôm nay có chút phấn khích hơn bình thường. Ngoan nào.”
”Xin lỗi. Nhưng nhìn ngươi mặc hỉ phục, bọn ta đã sớm nhịn không nổi rồi.” Văn Phương nói, ngón tay thứ ba đã bắt đầu đâm vào.
Văn Phương đứng dậy, trút bỏ hết y phục. Cảnh Thần thần người nhìn Văn Phương cúi người, bắt đầu đặt thứ kia vào trước cửa miệng huyệt. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp. Xong rồi.
------
Đám cưới hoành tráng ngày đó trở thành một giai thoại trong dân gian. Không ai biết được người có diễm phúc được hai nam nhân đẹp như thiên tiên như vậy cưới về là ai. Có người nói chắc chắn phải là một mỹ nữ đẹp nhất kinh thành, cũng có người bạo dạn nói rằng hắn thấy đó là một nam nhân. Đám cưới được tổ chức tại phủ của Thẩm Minh Hiên nhưng hắn vốn đã đánh tiếng từ trước rằng hắn tổ chức cho bằng hữu nên không bị ảnh hưởng quá nhiều. Còn Thiên Vũ và Cảnh Thần đã sớm về lại Liêu An ngay sau đám cưới một ngày. Cuộc sống của họ lại quay về vẻ bình dị như trước kia.
Sáu năm sau, hoàng đế Châu Văn Phương đột ngột thoái vị, nhường ngôi lại cho thái tử Châu Tử Hằng khi đó mới mười sáu tuổi. Thẩm Minh Hiên làm nhiếp chính cho đến khi Tử Hằng đủ mười tám tuổi. Ngay sau lễ đăng cơ Châu Văn Phương đột ngột biến mất, từ đó không biết tung tích. Có người nói y đã xuất gia đi tu.
Tại một quán ăn nhỏ ở thành Liêu An, hôm nay chủ quán cho nghỉ sớm dù quán vẫn rất đông khách. Y quán ở gần đó cũng treo biển đóng cửa. Bọn họ đang chờ một người rất quan trọng.
Từ phía xa, có tiếng chân ngựa chạy nhanh tới. Nam nhân thanh tú mặc lục y đơn giản, người hơi bụi bặm do chạy đường dài. Y nhanh chóng xuống ngựa, chậm rãi tiến về phía hai người họ, nở một nụ cười như trăm hoa đua nở.
“ Ta về rồi.”
HOÀN CHÍNH VĂN.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất