Chương 83: Tiệc chúc mừng
Hồng Thanh tỉnh dậy hai lần. Một lần là gần trưa, lần thứ hai là xế chiều nhưng lần nào hắn cũng không dậy nổi. Cảm giác cả người đau nhức, cứ như vừa bị đánh một trận vậy. Đêm qua Tử Hằng hành hắn từ đêm đến tận sáng, vậy mà sáng nay y vẫn có thể thần thanh khí sảng thượng triều, còn hắn thì đừ người nằm ngủ mê mệt đến tận trưa. Vậy mà trưa hắn ngủ dậy vẫn không thể cử động được. Đêm qua Tử Hằng trói hắn, đem hắn ra làm đủ mọi tư thế, không chút nghỉ ngơi. Hắn thực sự nghi ngờ tên này là thú chứ không phải người, nếu không thì lấy đâu ra lắm tinh lực thế? Làm suốt từ đêm đến tận sáng, đến mức hắn ngất đi lúc nào không hay.
Buổi chiều Hồng Thanh tỉnh lại thì đã có thể ngồi dậy nhưng lại không thể nhấc nổi chân xuống giường. Cả hai chân hắn như nhũn ra, chân đặt xuống đất mà run run đi không nổi. Rốt cuộc đành ngồi yên trên đó cho đến khi Tử Hằng hạ triều trở về. Đây là lần đầu tiên hắn bị Tử Hằng làm đến mức này. Thế mới biết khi y nổi giận thật đáng sợ. Hắn không dám chọc giận y lần nữa.
“Ngươi dậy rồi à? Đã ăn uống gì chưa?”
Hồng Thanh làm mặt dỗi quay đi nói:
“Mệt lắm. Không ăn nổi.”
“Vậy để trẫm dùng miệng đút cho ngươi ăn nhé.”
Hồng Thanh tức giận quay lại mắng: “Biến thái!”
“Ngươi nói không ăn được, ta giúp ngươi ăn thì tại sao lại gọi là biến thái chứ?”
“Ngươi… Để ta tự mình ăn là được.”
Tử Hằng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Hồng Thanh, mỉm cười hỏi:
“Còn giận?”
“Ngươi nói xem?”
“Chuyện này không phải là do ngươi trước sao? Nếu không phải tại ngươi…”
“Được rồi. Ta thừa nhận lỗi lầm của ta rồi đó. Ta cũng không phải cố ý. Sau đó ta cũng đã múa theo yêu cầu của ngươi rồi còn gì. Vậy mà ngươi vẫn không chịu nhân nhượng với ta. Ngươi quá đáng lắm!”
Tử Hằng nhìn xuống cổ tay Hồng Thanh vẫn còn hằn đỏ dấu bị trói lại bởi dây thừng, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy. Thực chất hôm qua hắn làm một lần là đã phát tiết xong rồi, nhưng nhìn dáng vẻ yếu ớt đầy khêu gợi của người thương trên giường hắn không nhịn nổi, rốt cuộc quyết định làm cho thật tận hứng mới thôi. Kết quả là làm hơi quá đà, hình như khiến Hồng Thanh bị thương rồi.
“Ta biết là ta hơi quá đáng. Ta xin lỗi. Lúc sáng trong lúc ngươi ngủ, ta đã bôi thuốc vào chỗ đó cho ngươi. Hiện tại ngươi có còn đau lắm không?”
Mặt Hồng Thanh đỏ bừng khi vừa tưởng tượng đến hình ảnh Tử Hằng bôi thuốc vào xung quanh miệng nhỏ của hắn. Vậy mà hắn lại ngủ say không biết chút gì. Xấu hổ quá đi mất.
“Sao hả? Nếu còn đau thì để ta bôi thêm thuốc cho ngươi.”
“Không… không cần. Ta đỡ đau rồi. Nếu ngươi không nhắc tới ta cũng chẳng cảm thấy gì cả.”
“Vậy còn chỗ cổ tay này thì sao? Nhìn đỏ tất cả rồi. Đau không?”
“Ngươi nói xem có đau không?”
Tử Hằng lấy từ trong tay áo ra một lọ cao, nhẹ nhàng bôi cao dược lên cổ tay Hồng Thanh. Mùi cao dược rất thơm, bôi lên da tay mát lạnh khiến Hồng Thanh cảm thấy rất thoải mái.
“Vậy được rồi. Ăn cháo nhé. Để ta đút cho ngươi.”
Tử Hằng múc cháo từ tô ra một cái chén nhỏ sau đó đút cho Hồng Thanh ăn. Mỗi lần đút đều dỗ Hồng Thanh nói “a” như đang dỗ con nít vậy, khiến Hồng Thanh tức đỏ mặt.
“Ta không phải Diên nhi nhé. Ngươi thôi cái kiểu dỗ con nít đó cho ta.”
“Trẫm chỉ muốn chăm sóc ngươi, yêu chiều ngươi thôi mà. Nếu ngươi không thích thì trẫm không gọi nữa vậy.”
Tử Hằng chăm sóc hắn rất chu đáo. Đút cho hắn ăn, lau mặt cho hắn, cho hắn uống nước. Một vị hoàng đế mà đích thân phục vụ người khác đến tận răng thế kia thực sự đối với Hồng Thanh là một đãi ngộ đáng tự hào. Ai nhìn thấy cũng phải ghen tị với hắn. (Nhưng hắn đã phục vụ y đến như thế cũng đáng được hưởng quyền lợi này chứ.)
“Bây giờ trẫm có việc muốn hỏi ngươi. Cái hộp kia là thế nào? Tạm thời trẫm không nói đến việc ngươi làm thế nào mà biết cách mở nó, ngươi có biết giá trị của nó là rất lớn không? Vậy mà ngươi nói đây là phần thưởng?”
“Đúng vậy. Ta cũng rất ngạc nhiên. Nhưng đúng là nàng vũ công biểu diễn ở đó đã tặng nó cho ta và bảo đó là phần thưởng. Lúc về mở nó ra ta mới biết đó là một cơ quan.”
Tử Hằng suy nghĩ cảm thấy việc này rất khó hiểu. Người của hội thơ Cảnh Minh chắc chắn biết rõ giá trị rất lớn của chiếc hộp cơ quan này, không thể cứ vậy mà đem đi tặng người khác tùy tiện như thế. Hay chiếc hộp này còn có ý nghĩa gì khác?
“Chuyện này dù sao cũng rất kì lạ. Trẫm đã cho người đi điều tra rồi. Trước mắt ngươi đem chiếc hộp này cất đi cái đã. Tuyệt đối đừng để người khác biết về sự tồn tại của nó.”
Hồng Thanh gật đầu. Trong lòng cũng thấy lo lắng, bồn chồn không yên. Tử Hằng xoa đầu trấn an hắn:
“Không sao đâu. Mọi việc cứ giao cho trẫm. Trẫm sẽ bảo vệ ngươi và con thật tốt.”
“Ta biết.”
“Ngươi có muốn nghỉ ngơi thêm không? Trẫm đỡ ngươi nằm xuống.”
“Không cần. Ta ngủ gần như cả ngày hôm nay rồi, không muốn ngủ nữa. Ngươi có muốn ngủ thì ngủ đi.”
“Ta làm xong vài việc rồi sẽ ngủ.”
Tử Hằng hôn nhẹ lên trán Hồng Thanh rồi mỉm cười rời qua thư phòng. Hồng Thanh liền sai người lấy cái hộp qua xem xét lần nữa.
Hắn quan sát một lúc phát hiện ra dưới cái hộp này còn một tầng nữa rất nông. Hắn tìm cách mở tầng dưới ra thì nhìn thấy bên trong có một tờ giấy và một mảnh da dê. Hồng Thanh mở mảnh da dê ra xem thì giật mình. Đó là một tấm da dê viết phương pháp chế thuốc trường sinh bất lão. Hồng Thanh xem mà kinh ngạc, cảm thấy rất khó tin. Có cách chế thuốc này thật sao? Bên cạnh thứ này còn có một tờ giấy khác. Một bức thư. Chữ viết trên thư rất đẹp, rất nắn nót.
“Tiểu nữ thành thật xin lỗi vì đã làm phiền Hồng phi nương nương theo cách này. Nhưng tiểu nữ cũng chẳng còn cách nào khác. Hiện tại có rất nhiều người đang săn lùng dược phương quý giá này, trong đó có cả đương kim thánh thượng. Tính mạng của tiểu nữ lúc nào cũng bị đe dọa, chỉ sợ rằng không giữ được dược phương này, để nó rơi vào tay kẻ ác thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Chỉ có thể tạm thời nhờ cậy nương nương giữ dược phương này giùm tiểu nữ. Nếu có cơ hội tiểu nữ sẽ đến tìm nương nương xin lại. Tiểu nữ Liên Nhi kính thư.”
Nghe tiếng lục đục ở phòng bên, Hồng Thanh hoảng hốt vội vàng đem giấu bức thư và mảnh da dê đó đi. Sau đó không còn tiếng động gì nữa, cũng không thấy Tử Hằng bước qua bên này Hồng Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Trước mắt vẫn chưa xác minh được tính xác thực của những gì viết trong bức thư, hắn nghĩ không nên vội vàng báo cho Tử Hằng biết, nhất là khi việc này lại có liên quan trực tiếp đến Tử Hằng. Hắn nghĩ có lẽ nên đợi đến lúc cô nương ấy xuất hiện để hỏi lại cho rõ ràng.
Hồng Thanh nhanh chóng giấu bức thư lại vào trong cơ quan. Tử Hằng có vẻ như không hoàn toàn biết mở thứ này nếu không đã phát hiện ra bức thư rồi. Trong lúc Hồng Thanh đang xếp chiếc hộp trở lại hình dạng ban đầu thì chợt nghe tiếng Tử Hằng phát ra từ bên cạnh.
“Làm sao ngươi biết cách mở thứ này vậy?”
Bước đi của Tử Hằng rất nhẹ nhàng, gần như không phát ra âm thanh nên khi Tử Hằng lên tiếng, Hồng Thanh giật nảy mình xém chút làm rớt cái hộp.
“Ngươi không thể bước mạnh hơn một chút à? Làm ta giật cả mình.”
“Sao ngươi lại biết mở vật này thế? Đây là vật rất hiếm có. Không phải ai cũng biết mở đâu.”
“Ta chỉ tình cờ biết được cách mở thôi. Ngươi có biết cách mở không?”
“Trẫm không biết. Trong bảo khố cũng có một cái cơ quan nhưng khác với cái này. Cái này nhìn có vẻ tinh vi hơn.”
Hồng Thanh nở nụ cười tự hào hỏi y:
“Có muốn học cách mở không? Cầu xin đi rồi ta dạy ngươi.”
Tử Hằng nhíu mày. Lòng tự tôn của hắn rất cao, sao có thể chấp nhận để thê tử của mình dạy cho mình chứ.
“Không cần. Ta sẽ tự học.”
“Được. Tuỳ ngươi thôi. Đến lúc đó đừng có năn nỉ ta dạy cho nha!”
Tử Hằng khó chịu quay đầu vào trong phòng làm việc. Hồng Thanh nghĩ cách giấu hai vật kia đi.
***
Buổi tối hôm đó là bữa tiệc chúc mừng Phương Hồng Thanh khỏi bệnh. Hồng Thanh không hề biết gì về bữa tiệc này vì Tử Hằng giấu hắn từ đầu đến cuối. Buổi tối đó Tử Hằng lấy cớ muốn đưa hắn đi ăn ở một địa điểm bí mật, thế là hắn bịt mắt Hồng Thanh rồi bế y đi một mạch đến sảnh tiệc bên bờ hồ mà hắn đã chuẩn bị sẵn.
Tất cả những người có mặt đều im lặng tuyệt đối cho đến khi Tử Hằng đặt Hồng Thanh ngồi xuống và để y tự tháo khăn che mắt ra. Mọi người cùng ồ lên chúc mừng trước sự sửng sốt và vui mừng của Hồng Thanh.
Bữa tiệc hôm đó Tử Hằng chỉ mời những người có quan hệ khá thân thiết với Hồng Thanh và hai người họ, tạo nên một bữa tiệc vô cùng ấm áp và vui vẻ.
Hồng Thanh mới khỏi bệnh nên Tử Hằng không cho hắn uống rượu. Chỉ cho Hồng Thanh nhấp một ngụm còn lại hắn giành uống cả khiến Hồng Thanh rất bực bội. Đành rằng hắn tửu lượng kém cũng đâu đến mức một ly rượu cũng không uống được. Tử Hằng uống rượu của hắn, lại thêm bị chuốc rượu đến mấy lần đã có dấu hiệu say. Hồng Thanh ra lệnh giải tán tiệc sớm để đỡ Tử Hằng trở về.
Tần Mạc mấy lần muốn qua hỏi chuyện Hồng Thanh nhưng vì ngại Tử Hằng ở đó nên không dám. Vậy là lúc Hồng Thanh đỡ Tử Hằng về hắn cũng chạy qua giúp.
“Ta cứ lo biểu ca sẽ làm khó ngươi. Ngươi không sao đấy chứ?”
“Đi nhiên là không sao rồi. Ta đã nói đây là một loại tình thú mà.”
Tần Mạc nhìn thấy đâu dây thừng trên cổ tay Hồng Thanh mà nhăn mày tức giận. Tình thú gì mà trói tay thê tử như vậy?
* Trói tay lại rồi làm mới gọi là tình thú a.
Buổi chiều Hồng Thanh tỉnh lại thì đã có thể ngồi dậy nhưng lại không thể nhấc nổi chân xuống giường. Cả hai chân hắn như nhũn ra, chân đặt xuống đất mà run run đi không nổi. Rốt cuộc đành ngồi yên trên đó cho đến khi Tử Hằng hạ triều trở về. Đây là lần đầu tiên hắn bị Tử Hằng làm đến mức này. Thế mới biết khi y nổi giận thật đáng sợ. Hắn không dám chọc giận y lần nữa.
“Ngươi dậy rồi à? Đã ăn uống gì chưa?”
Hồng Thanh làm mặt dỗi quay đi nói:
“Mệt lắm. Không ăn nổi.”
“Vậy để trẫm dùng miệng đút cho ngươi ăn nhé.”
Hồng Thanh tức giận quay lại mắng: “Biến thái!”
“Ngươi nói không ăn được, ta giúp ngươi ăn thì tại sao lại gọi là biến thái chứ?”
“Ngươi… Để ta tự mình ăn là được.”
Tử Hằng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Hồng Thanh, mỉm cười hỏi:
“Còn giận?”
“Ngươi nói xem?”
“Chuyện này không phải là do ngươi trước sao? Nếu không phải tại ngươi…”
“Được rồi. Ta thừa nhận lỗi lầm của ta rồi đó. Ta cũng không phải cố ý. Sau đó ta cũng đã múa theo yêu cầu của ngươi rồi còn gì. Vậy mà ngươi vẫn không chịu nhân nhượng với ta. Ngươi quá đáng lắm!”
Tử Hằng nhìn xuống cổ tay Hồng Thanh vẫn còn hằn đỏ dấu bị trói lại bởi dây thừng, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy. Thực chất hôm qua hắn làm một lần là đã phát tiết xong rồi, nhưng nhìn dáng vẻ yếu ớt đầy khêu gợi của người thương trên giường hắn không nhịn nổi, rốt cuộc quyết định làm cho thật tận hứng mới thôi. Kết quả là làm hơi quá đà, hình như khiến Hồng Thanh bị thương rồi.
“Ta biết là ta hơi quá đáng. Ta xin lỗi. Lúc sáng trong lúc ngươi ngủ, ta đã bôi thuốc vào chỗ đó cho ngươi. Hiện tại ngươi có còn đau lắm không?”
Mặt Hồng Thanh đỏ bừng khi vừa tưởng tượng đến hình ảnh Tử Hằng bôi thuốc vào xung quanh miệng nhỏ của hắn. Vậy mà hắn lại ngủ say không biết chút gì. Xấu hổ quá đi mất.
“Sao hả? Nếu còn đau thì để ta bôi thêm thuốc cho ngươi.”
“Không… không cần. Ta đỡ đau rồi. Nếu ngươi không nhắc tới ta cũng chẳng cảm thấy gì cả.”
“Vậy còn chỗ cổ tay này thì sao? Nhìn đỏ tất cả rồi. Đau không?”
“Ngươi nói xem có đau không?”
Tử Hằng lấy từ trong tay áo ra một lọ cao, nhẹ nhàng bôi cao dược lên cổ tay Hồng Thanh. Mùi cao dược rất thơm, bôi lên da tay mát lạnh khiến Hồng Thanh cảm thấy rất thoải mái.
“Vậy được rồi. Ăn cháo nhé. Để ta đút cho ngươi.”
Tử Hằng múc cháo từ tô ra một cái chén nhỏ sau đó đút cho Hồng Thanh ăn. Mỗi lần đút đều dỗ Hồng Thanh nói “a” như đang dỗ con nít vậy, khiến Hồng Thanh tức đỏ mặt.
“Ta không phải Diên nhi nhé. Ngươi thôi cái kiểu dỗ con nít đó cho ta.”
“Trẫm chỉ muốn chăm sóc ngươi, yêu chiều ngươi thôi mà. Nếu ngươi không thích thì trẫm không gọi nữa vậy.”
Tử Hằng chăm sóc hắn rất chu đáo. Đút cho hắn ăn, lau mặt cho hắn, cho hắn uống nước. Một vị hoàng đế mà đích thân phục vụ người khác đến tận răng thế kia thực sự đối với Hồng Thanh là một đãi ngộ đáng tự hào. Ai nhìn thấy cũng phải ghen tị với hắn. (Nhưng hắn đã phục vụ y đến như thế cũng đáng được hưởng quyền lợi này chứ.)
“Bây giờ trẫm có việc muốn hỏi ngươi. Cái hộp kia là thế nào? Tạm thời trẫm không nói đến việc ngươi làm thế nào mà biết cách mở nó, ngươi có biết giá trị của nó là rất lớn không? Vậy mà ngươi nói đây là phần thưởng?”
“Đúng vậy. Ta cũng rất ngạc nhiên. Nhưng đúng là nàng vũ công biểu diễn ở đó đã tặng nó cho ta và bảo đó là phần thưởng. Lúc về mở nó ra ta mới biết đó là một cơ quan.”
Tử Hằng suy nghĩ cảm thấy việc này rất khó hiểu. Người của hội thơ Cảnh Minh chắc chắn biết rõ giá trị rất lớn của chiếc hộp cơ quan này, không thể cứ vậy mà đem đi tặng người khác tùy tiện như thế. Hay chiếc hộp này còn có ý nghĩa gì khác?
“Chuyện này dù sao cũng rất kì lạ. Trẫm đã cho người đi điều tra rồi. Trước mắt ngươi đem chiếc hộp này cất đi cái đã. Tuyệt đối đừng để người khác biết về sự tồn tại của nó.”
Hồng Thanh gật đầu. Trong lòng cũng thấy lo lắng, bồn chồn không yên. Tử Hằng xoa đầu trấn an hắn:
“Không sao đâu. Mọi việc cứ giao cho trẫm. Trẫm sẽ bảo vệ ngươi và con thật tốt.”
“Ta biết.”
“Ngươi có muốn nghỉ ngơi thêm không? Trẫm đỡ ngươi nằm xuống.”
“Không cần. Ta ngủ gần như cả ngày hôm nay rồi, không muốn ngủ nữa. Ngươi có muốn ngủ thì ngủ đi.”
“Ta làm xong vài việc rồi sẽ ngủ.”
Tử Hằng hôn nhẹ lên trán Hồng Thanh rồi mỉm cười rời qua thư phòng. Hồng Thanh liền sai người lấy cái hộp qua xem xét lần nữa.
Hắn quan sát một lúc phát hiện ra dưới cái hộp này còn một tầng nữa rất nông. Hắn tìm cách mở tầng dưới ra thì nhìn thấy bên trong có một tờ giấy và một mảnh da dê. Hồng Thanh mở mảnh da dê ra xem thì giật mình. Đó là một tấm da dê viết phương pháp chế thuốc trường sinh bất lão. Hồng Thanh xem mà kinh ngạc, cảm thấy rất khó tin. Có cách chế thuốc này thật sao? Bên cạnh thứ này còn có một tờ giấy khác. Một bức thư. Chữ viết trên thư rất đẹp, rất nắn nót.
“Tiểu nữ thành thật xin lỗi vì đã làm phiền Hồng phi nương nương theo cách này. Nhưng tiểu nữ cũng chẳng còn cách nào khác. Hiện tại có rất nhiều người đang săn lùng dược phương quý giá này, trong đó có cả đương kim thánh thượng. Tính mạng của tiểu nữ lúc nào cũng bị đe dọa, chỉ sợ rằng không giữ được dược phương này, để nó rơi vào tay kẻ ác thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Chỉ có thể tạm thời nhờ cậy nương nương giữ dược phương này giùm tiểu nữ. Nếu có cơ hội tiểu nữ sẽ đến tìm nương nương xin lại. Tiểu nữ Liên Nhi kính thư.”
Nghe tiếng lục đục ở phòng bên, Hồng Thanh hoảng hốt vội vàng đem giấu bức thư và mảnh da dê đó đi. Sau đó không còn tiếng động gì nữa, cũng không thấy Tử Hằng bước qua bên này Hồng Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Trước mắt vẫn chưa xác minh được tính xác thực của những gì viết trong bức thư, hắn nghĩ không nên vội vàng báo cho Tử Hằng biết, nhất là khi việc này lại có liên quan trực tiếp đến Tử Hằng. Hắn nghĩ có lẽ nên đợi đến lúc cô nương ấy xuất hiện để hỏi lại cho rõ ràng.
Hồng Thanh nhanh chóng giấu bức thư lại vào trong cơ quan. Tử Hằng có vẻ như không hoàn toàn biết mở thứ này nếu không đã phát hiện ra bức thư rồi. Trong lúc Hồng Thanh đang xếp chiếc hộp trở lại hình dạng ban đầu thì chợt nghe tiếng Tử Hằng phát ra từ bên cạnh.
“Làm sao ngươi biết cách mở thứ này vậy?”
Bước đi của Tử Hằng rất nhẹ nhàng, gần như không phát ra âm thanh nên khi Tử Hằng lên tiếng, Hồng Thanh giật nảy mình xém chút làm rớt cái hộp.
“Ngươi không thể bước mạnh hơn một chút à? Làm ta giật cả mình.”
“Sao ngươi lại biết mở vật này thế? Đây là vật rất hiếm có. Không phải ai cũng biết mở đâu.”
“Ta chỉ tình cờ biết được cách mở thôi. Ngươi có biết cách mở không?”
“Trẫm không biết. Trong bảo khố cũng có một cái cơ quan nhưng khác với cái này. Cái này nhìn có vẻ tinh vi hơn.”
Hồng Thanh nở nụ cười tự hào hỏi y:
“Có muốn học cách mở không? Cầu xin đi rồi ta dạy ngươi.”
Tử Hằng nhíu mày. Lòng tự tôn của hắn rất cao, sao có thể chấp nhận để thê tử của mình dạy cho mình chứ.
“Không cần. Ta sẽ tự học.”
“Được. Tuỳ ngươi thôi. Đến lúc đó đừng có năn nỉ ta dạy cho nha!”
Tử Hằng khó chịu quay đầu vào trong phòng làm việc. Hồng Thanh nghĩ cách giấu hai vật kia đi.
***
Buổi tối hôm đó là bữa tiệc chúc mừng Phương Hồng Thanh khỏi bệnh. Hồng Thanh không hề biết gì về bữa tiệc này vì Tử Hằng giấu hắn từ đầu đến cuối. Buổi tối đó Tử Hằng lấy cớ muốn đưa hắn đi ăn ở một địa điểm bí mật, thế là hắn bịt mắt Hồng Thanh rồi bế y đi một mạch đến sảnh tiệc bên bờ hồ mà hắn đã chuẩn bị sẵn.
Tất cả những người có mặt đều im lặng tuyệt đối cho đến khi Tử Hằng đặt Hồng Thanh ngồi xuống và để y tự tháo khăn che mắt ra. Mọi người cùng ồ lên chúc mừng trước sự sửng sốt và vui mừng của Hồng Thanh.
Bữa tiệc hôm đó Tử Hằng chỉ mời những người có quan hệ khá thân thiết với Hồng Thanh và hai người họ, tạo nên một bữa tiệc vô cùng ấm áp và vui vẻ.
Hồng Thanh mới khỏi bệnh nên Tử Hằng không cho hắn uống rượu. Chỉ cho Hồng Thanh nhấp một ngụm còn lại hắn giành uống cả khiến Hồng Thanh rất bực bội. Đành rằng hắn tửu lượng kém cũng đâu đến mức một ly rượu cũng không uống được. Tử Hằng uống rượu của hắn, lại thêm bị chuốc rượu đến mấy lần đã có dấu hiệu say. Hồng Thanh ra lệnh giải tán tiệc sớm để đỡ Tử Hằng trở về.
Tần Mạc mấy lần muốn qua hỏi chuyện Hồng Thanh nhưng vì ngại Tử Hằng ở đó nên không dám. Vậy là lúc Hồng Thanh đỡ Tử Hằng về hắn cũng chạy qua giúp.
“Ta cứ lo biểu ca sẽ làm khó ngươi. Ngươi không sao đấy chứ?”
“Đi nhiên là không sao rồi. Ta đã nói đây là một loại tình thú mà.”
Tần Mạc nhìn thấy đâu dây thừng trên cổ tay Hồng Thanh mà nhăn mày tức giận. Tình thú gì mà trói tay thê tử như vậy?
* Trói tay lại rồi làm mới gọi là tình thú a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất