Chương 43: Hoàng tử ếch
Trên cổ Hoắc Bắc Hành treo một sợi dây chuyền bằng vỏ sò, nhìn vỏ sò tím của Hoắc Nam Tầm, phát ra âm thanh thiếu đánh: "Ba à, sao ba chỉ có một cái vậy?"
Hoắc Nam Tầm vừa muốn mở miệng, liền nghe đối phương tiếp tục nói: "Còn nhỏ nữa chớ. "
Hoắc Nam Tầm:...
Đừng tưởng rằng ông đây không nhìn ra thằng nhóc nhà ngươi đang khoe mẽ.
Nhìn vẻ mặt Hoắc Bắc Hành, Hoắc Nam Tầm nhất thời không biết nói gì cho phải, sao ông lại sinh ra thứ như vậy.
Hoắc Bắc Hành trả thù ba mình, hai người lúc nãy đi dạo mà không đưa anh đi cùng.
Nhưng Hoắc Bắc Hành cũng không ở lâu, vợ anh còn đang ở trên bãi biển chờ anh lấy nước uống.
Không đợi Hoắc Nam Tầm trả lời, Hoắc Bắc Hành cầm mấy chai nước giải khát trong tay đi ra ngoài, trở lại bãi biển, cúi người đem đồ uống trong tay bày ra, để An Nhất chọn một.
Không có nhãn hiệu trong nước, nhưng An Nhất vẫn luôn thích uống nước ngọt, vì vậy Hoắc Bắc Hành chọn không ít ôm trở về.
Hoắc Bắc Hành: "Bà xã, em muốn cái nào? "
An Nhất nhìn đồ uống trong lòng Hoắc Bắc Hành, nhìn qua thấy loại nào cũng có vẻ rất ngon, suy nghĩ một lúc: "Táo đi. "
Tốt cho sức khỏe.
Mỗi ngày một quả táo, bác sĩ tránh xa.
Ồ, cậu quên mất, mình đang ở nước ngoài.
Nên là doctor sẽ tránh xa cậu ra.
Ếch xanh nhỏ rất khắt khe.
Sau khi đưa nước táo cho An Nhất, Hoắc Bắc Hành liền đặt đồ uống trong tay sang một bên, không có ý định uống.
An Nhất cũng là gần đây mới phát hiện hoắc Bắc Hành sở thích này, anh cũng không uống những đồ uống có đường hóa học này, cho dù là uống nước trái cây cùng sữa cũng chỉ uống vào buổi sáng, hơn nữa phải là 100% tinh khiết mới được, bằng không một ngụm cũng sẽ không động đậy, có tiêu chuẩn riêng.
Đối phương hầu hết thời gian đều uống nước, lượng nước uống mỗi ngày đều rất lớn, chắc do có liên quan đến việc anh tập thể dục cường độ lớn mỗi ngày.
An Nhất nhìn đống đồ uống kia vài lần phát hiện trong đó không có nước vậy thì anh sẽ uống cái gì?
An Nhất vươn một ngón tay trắng như tuyết chọt chọt cánh tay Hoắc Bắc Hành: "Anh không khát sao? "
Hoắc Bắc Hành lấy nước từ trong thùng nhựa ở bên cạnh đổ lên đống cát, thân thể cao lớn ngồi ở chỗ đó, đường cong lưng rộng vô cùng gợi cảm, nhìn từ phía sau rất có cảm giác trầm ổn căn bản nhìn không ra tâm trí đối phương là một cậu bé tám tuổi, nghe được An Nhất hỏi anh lắc đầu "Không khát, bà xã cứ uống đi"
Lúc nãy anh chỉ mãi nghĩ đến vợ quên lấy nước cho mình.
Nhưng chả sao cả, vợ uống là được.
Hoắc Bắc Hành tập trung xây dựng lâu đài cát của mình, vừa xây vừa nói một cách hùng hồn: "Bà xã, anh sẽ xây cho em một tòa lâu đài, sau đó em có thể ở trong đó."
Ếch xanh nhỏ được nuông chiều.
Ếch xanh nhỏ được sủng mà sợ
Không ngờ được đối phương tại Nam đảo nơi tấc đất tấc vàng này, tặng cậu một căn nhà.
Đối với hành vi tặng nhà của Hoắc Bắc Hành, An Nhất nói: "Tại sao tôi phải ở trong đó? "
Hoắc Bắc Hành cười nhìn cậu: "Hoàng tử đều ở trong lâu đài. "
An Nhất ngạc nhiên mắt mở to một chút, đột nhiên nghe anh nói vậy có chút đỏ mặt, không ngờ đối phương sẽ nói cậu là hoàng tử, từ nhỏ đến lớn đều không có ai khen cậu như vậy.
Hoắc Bắc Hành cười sáng lạn: "Tôi sẽ xây một lâu đài đẹp nhất, em chính là hoàng tử sống trong lâu đài đẹp nhất. "
An Nhất đỏ mặt: "Tôi đâu phải là hoàng tử. "
Hoắc Bắc Hành đột nhiên tới gần An Nhất, nhìn gương mặt đẹp trai của anh gần trong gang tấc, An Nhất nuốt nước miếng.
"Em đương nhiên là hoàng tử, hoàng tử đều giống như em."
Bất cứ ai nói không, Hoắc Bắc Hành sẽ đánh người đó.
Không hổ lúc trước được xứng danh là playboy, cho dù khi ngốc rồi khen người khác cũng thuận miệng đó chính là có thiên phú trên người.
An Nhất ngồi một bên thông thả chờ chủ đầu tư bàn giao nhà, trong lúc đó uống vài ngụm nước táo của mình.
Nháy mắt cảm giác bản thân khỏe mạnh lên không ít.
Mặt trời đỏ treo trên bầu trời quang đãng, xuống biển chơi đùa với nước cũng được, không thì tắm nắng trên bãi biển, ở đây thời gian ban ngày dài, dù bây giờ đã là sáu giờ chiều rồi, bầu trời quang đãng như cũ y như lúc buổi trưa.
An Nhất có thể cảm nhận được hơi nóng trên người Hoắc Bắc Hành, thấy anh liếm liếm môi có chút khô.
" Anh có muốn uống nước không, tôi về lấy cho anh"
Hoắc Bắc Hành không muốn vợ đi, lắc đầu, "Tôi không uống nước. "
An Nhất đi qua lấy mông củng củng đối phương, chặn dự án đối phương đang cố gắng hoàn thành: " Anh nghỉ ngơi đi để tôi làm phần còn lại cho"
Tiện tay đưa nước táo trong tay cho Hoắc Bắc Hành.
"Cái này rất ngon, anh có thể nếm thử."
Ngón út của đối phương cọ vào lòng bàn tay Hoắc Bắc Hành, anh cầm đồ uống trong tay sửng sốt vài giây, đây là vợ đã uống qua.
Anh xem phim truyền hình, khi hai người đàn ông và phụ nữ đều uống một chai nước chứng tỏ mối quan hệ tốt của họ rất tốt.
Hoắc Bắc Hành đỏ mặt, nhìn miệng vợ lại nhìn chai nước, có chút do dự.
Hôn môi là sẽ mang thai, mình uống vậy vợ không phải sẽ sinh đứa thứ hai sao?!
2
Sao mà như thế được?
Nhớ tới con trai lớn lần trước An Nhất mang về, Hoắc Bắc Hành bây giờ nhớ tới cũng ghét bỏ không thôi, đứa nhỏ kia vậy mà tự mình ngủ cũng không biết, còn muốn vợ ôm ngủ một chút cũng độc lập.
Bây giờ tất cả đều ủng hộ nam nữ độc lập bình đẳng.
Nhưng không thể sinh thêm đứa con thứ hai.
Hoắc Bắc Hành cầm chai nước trong tay, không hề ý thức được, hai người trước đây chưa từng hôn, vợ anh làm sao sinh cho anh một đứa con.
Sau khi pháo đài cát hoàn thành, An Nhất lấy điện thoại di động ra khỏi túi quần của mình và chụp một giấy chứng nhận bất động sản.
Lúc này phía sau truyền đến tiếng gọi.
" Anh Bắc Hành, anh An Nhất"
An Nhất và Hoắc Bắc Hành quay đầu lại, chỉ thấy Hoắc Tiêu ôm một cuộn túi lều trại đang chạy về phía bọn họ.
Hoắc Tiêu còn mấy tháng nữa sẽ thi đại học, một tháng tới Nam Đảo đều đang học tập, hai tai đều không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, một lòng chỉ lo đọc sách cày đề.
Đến Nam Đảo chính là đến thư giãn, cha mẹ bảo nó cùng bọn nhỏ cùng thế hệ chơi đùa, Hoắc Tiêu bởi vì từ nhỏ năng lực quá mức xuất chúng, cộng thêm tính cách trầm mặc ít nói nên cũng không thân thiết với ai, với lại nó cũng không muốn cùng những người đó chơi đùa, ngoại trừ ăn cơm, đa số thời gian đều ở trong phòng trải qua đoạn thời gian cuối cùng của cuộc đời học sinh.
Mãi đến vừa rồi nghe nói An Nhất và Hoắc Bắc Hành đã đến lúc này mới có tinh thần.
Nó muốn dựng lều trại bên bờ biển từ rất lâu rồi nhưng ngại đi một mình, hiện tại có An Nhất và Hoắc Bắc Hành tới, nhất định sẽ đi cùng nó.
Rốt cuộc ai có thể từ chối khoảng thời gian này chứ.
Hoắc Tiêu đứng vững trước mặt hai người, trên mặt có chút sức sống ở tuổi này, "Anh An Nhất, anh Bắc Hành hai ngừơi tới rồi. "
An Nhất gật gật đầu, cười nói: "Đến lúc trưa hôm nay. "
Hoắc Tiêu giơ túi lều trong tay, đi thẳng vào chủ đề, "Hai anh có muốn dựng lều trại hay không, lều trại này rất lớn, có thể chứa được vài người. "
Hoắc Tiêu vẻ mặt nóng lòng muốn thử, không cách nào để cho người ta cự tuyệt, Hoắc Bắc Hành nhìn lều trại, cũng có chút hứng thú, anh còn chưa cùng vợ ở lều trại, lúc này đồng ý cùng nhau dựng lên.
Hoắc Tiêu đã sớm chọn xong chỗ, chỉ chỉ một mảnh đất trống cách đó không xa, đó là một mảnh đất màu xám tương đối khô, lưng dựa vào đá ngầm, khá trống trải thích hợp dựng lều trại.
Hoắc Bắc Hành cầm lều trại từ trong tay Hoắc Tiêu vác trên lưng, thấy An Nhất cũng muốn tới, sợ trời nắng nóng, vợ sẽ mệt mỏi, liền tìm cớ: "Bà xã, em đi nhặt chút ốc biển đi, bên đó có lẽ sẽ có ốc biển. "
Lúc này, đầu óc của cậu nhóc tám tuổi cực kì thông minh, An Nhất nhất nghe bên kia có thể nhặt được ốc biển, dừng bước, không đi theo dựng lều trại với hai người nữa.
Hoắc Tiêu ở một bên nhìn, không ngờ Hoắc Bắc Hành tuy rằng ngốc, nhưng vẫn biết lo cho người.
Nó và Hoắc Bắc Hành đi tới mảnh đất trống kia.
Hoắc Tiêu hổn ha hổn hển mở lưới lều trại ra, Hoắc Bắc Hành lấy ra giá đỡ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn vị trí của An Nhất, xem xem người còn không.
Hoắc Tiêu mở miệng hỏi: "Anh Bắc Hành, anh rất thích An Nhất sao? "
Hai người liên hôn theo lý mà nói không có tình cảm gì.
Hoắc Bắc Hành vụng về gật gật đầu, nhớ tới vợ mình, đỏ mặt có chút ngượng ngùng: "Thích. "
Hoắc Tiêu tò mò: "Vì sao anh lại thích anh An Nhất? "
Hoắc Bắc Hành: "Bởi vì bà xã anh mày là hoàng tử. "
Hoàng tử ếch, anh xứng đáng có.
Hoắc Tiêu đầu đầy dấu hỏi "Không phải hoàng tử đều ở cùng một chỗ với công chúa sao? "
Hoắc Bắc Hành không chút xấu hổ: " Là anh"
Hoắc Tiêu: "... Nhưng các công chúa đều là con gái mà?"
Hoắc Bắc Hành nghe lập tức dừng lại: "Ai nói?! "
Đứng ở đỉnh cao đạo đức chỉ vào Hoắc Tiêu: "Cậu phân biệt giới tính. "
Hoắc Tiêu:...
Được rồi, công chúa, anh là công chúa!
An Nhất đi trên bãi biển, cúi đầu tìm ốc biển, đúng lúc này một quả bóng chuyền lăn đến bên chân.
Bên bãi biển có không ít thanh niên dựng lưới bóng chuyền, phân đội chơi bóng chuyền.
An Nhất cầm quả bóng lăn đến bên chân lên muốn trả lại, ai ngờ vừa ngẩng đầu, có không dưới bốn tổ đội chơi bóng chuyền, căn bản không biết quả bóng chuyền là của ai.
Cũng may chỉ chốc lát sau, một thanh niên da còn đậm hơn màu lúa mì một chút chạy tới: "Xin lỗi, quả bóng chuyền kia là của chúng tôi. "
An Nhất nghe thấy tiếng nói liền quay đầu, bắt gặp ánh mắt đối phương.
Thanh niên nhìn thấy An Nhất vài giây, rồi bước lên phía trước, nở ra một nụ cười thân thiện: "Cám ơn cậu, giúp chúng tôi nhặt bóng chuyền. "
An Nhất duỗi tay ra đưa bóng trả lại: " Không có gì trả lại cho cậu. "
Dứt lời, liền muốn đi tiếp tục hành trình tìm ốc biển của mình.
Người nọ thấy An Nhất muốn đi, mở miệng "Cái kia, cậu là người địa phương hay là đến đây du lịch? "
An Nhất không hiểu vì sao đối phương lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nói thật: "Tôi cùng người nhà đi du lịch. "
Cậu không có ý định cùng đối phương tiếp tục nói chuyện phiếm, dù sao cũng chỉ là người xa lạ, không có đề tài gì.
Thanh niên cầm bóng chuyền chạy về phía bạn thân, ném bóng chuyền cho họ, muốn nghỉ chơi.
Bạn bè hét lên "A Tiêu, cậu đi đâu vậy?" "
Thanh niên được gọi là A Tiêu đi về phía An Nhất, thuận miệng nói với bạn thân: "Nhìn thấy một người vừa mắt muốn đi qua xem một chút. "
Hắn cũng là người Hoa quốc, chẳng qua lúc tám tuổi theo cha mẹ cùng nhau di cư đến Nam Đảo, ở đây người châu Âu nhiều, mà hắn hết lần này tới lần khác thưởng thức không được vẻ đẹp của người châu Âu, nhưng ở đây cuối năm thì người châu Á sẽ nhiều hơn một chút,mà để hợp mắt của hắn lại càng khó tìm.
Yêu đương từ nhỏ đến lớn, hầu như chỉ có như vậy.
Vừa rồi nhìn thấy thanh niên nhặt bóng chuyền kia, cơ hồ là vừa thấy đã yêu, hắn cũng không thể bỏ lỡ, vui vẻ tán gẫu, nói không chừng có thể phát triển.
A Tiêu đi chân trần bước nhanh đến bên cạnh An Nhất, "Thật trùng hợp, lại gặp mặt. "
An Nhất:?
Không phải họ vừa gặp nhau sao?
A Tiêu nhìn bộ dáng mơ hồ của người ta, càng nhìn càng hứng thu, chủ động nói chuyện cùng người nhưng nhìn ra đối phương rất ngại ngùng, sợ dọa người chạy mất, liền mở miệng nói: "Tôi không có ác ý gì, chỉ là nhìn cậu thấy thân thiết, muốn làm bạn với cậu, cậu cứ gọi tôi là A Tiêu, bạn bè đều gọi tôi như vậy, cậu tên là gì? "
Đối phương nhiệt tình như lửa, thái độ cũng rất thân thiện, An Nhất lễ phép nói: "Tôi là An Nhất. "
A Tiêu đến gần An Nhất một bước, "An Nhất, tên hay. "
An Nhất: "Tốt chỗ nào? "
A Tiêu: "Nghe thôi." "
An Nhất nhìn người này với con mắt khác.
Người này có chút phẩm vị.
Biết được đối phương cùng người nhà đến du lịch, A Tiêu hỏi: "Cậu muốn ở đây bao lâu? "
An Nhất cũng không biết, Chung bá từng nói qua, Hoắc gia bình thường qua mùa đông mới trở về, nhưng cũng không thể loại trừ một ít tình huống đặc biệt.
"Tạm thời chưa biết, nhưng trong một tháng tới sẽ không quay về."
A Tiêu nghe xong trong lòng cao hứng vài phần, vậy hiện tại thừa dịp rèn sắt khi còn nóng nên nhanh chóng phát triển quan hệ tốt.
A Tiêu đi thẳng vào vấn đề: "Cậu có bạn trai hay bạn gái không? "
An Nhất lắc đầu: " không có. "
2
Thật tốt quá, A Tiêu ở trong lòng làm ra một động tác thắng lợi, lần này trời cũng giúp hắn.
"Vậy cậu xem chúng ta có thể phát triển mối quan hệ một chút hay không?"
A Tiêu có đủ niềm tin vào ngoại hình của mình, hắn được nhiều người theo đuổi khi còn đi học nhờ vào vẻ bề ngoài.
An Nhất nghe xong mở miệng: "Tôi từ chối. "
A Tiêu có chút không thể tin được: "Tại sao, không phải cậu không có bạn trai và bạn gái sao? "
An Nhất: " Nhưng tôi có chồng"
A Tiêu:...
Có cần thẳn thắn như vậy.
Một chàng trai đẹp như vậy tại sao lại có chồng chứ?
Nhưng nghĩ lại, thì lại thấy phấn khích hơn.
A Tiêu chưa từ bỏ ý định, nhiều năm như vậy hắn thật vất vả mới gặp được người phù hợp mắt như vậy, nam đức vốn không mạnh sẽ không kiềm chế bản thân chỉ cần thõa mãn được cảm xúc là được.
A Tiêu là một người như vậy, bắt đầu dụ dỗ nói: "Cậu không suy nghĩ thêm sao tôi đối xử với cậu hơn nữa tôi có nhà ở đây"
Này thì không phải là trùng hợp sao, An Nhất: "Tôi cũng vậy. "
A Tiêu không nghĩ tới đối phương còn rất có tiền, "Ở đâu? "
An Nhất đưa tay chỉ về một hướng "Ở đó. "
A Tiêu theo ánh mắt nhìn thấy được lâu đài cát.. hùng vĩ.
A Tiêu:...
Đây là loại nhà gì!!!
A Tiêu có chút đau đầu.
An Nhất cảm thấy người này rất kỳ quái, hôm nay hai người lần đầu tiên gặp nhau, đối phương còn nói muốn phát triển tình cảm, cậu đã kết hôn, thật là tự phụ.
Biết ở nước ngoài thoải mái nhưng không ngờ nó cởi mở tới mức vậy.
Cậu sẽ không đồng ý.
An Nhất muốn xua tan suy nghĩ này của đối phương, "Tôi sẽ không đồng ý, tình cảm của tôi và chồng rất tốt, không nghĩ đến chuyện ngoại tình. "
Làm người là phải nói đạo đức, cho dù hai người là liên hôn nhưng đó cũng không phải là lý do cho bản thân ngoại tình.
Bản lĩnh lớn nhất của con người là có thể tự quản lý chính mình.
Rõ ràng là ếch xanh nhỏ là người giỏi nhất.
Sau đó cúi đầu cười.
Đáng chết, mình thực sự xuất sắc.
Không nghĩ tới người trước mắt cũng rất chung thủy với chồng mình.
A Tiêu: "Chồng cậu như thế nào?"
An Nhất dẫn A Tiêu đi đến lều trại cách đó không xa, "Đó chính là chồng tôi. "
Chỉ thấy Hoắc Bắc Hành dùng búa đập cọc cố định trụ lều trại vào trong đất.
A Tiêu:...
Đó là một người bạo lực.
A Tiêu nuốt nước miếng: "Cậu thật sự không thử với tôi sao, tôi hứa sẽ không để chồng cậu phát hiện. "
An Nhất lắc đầu, ý đồ thuyết phục đối phương cải tà quy chính: "Ý nghĩ của cậu như vậy là không đúng, là một người đàn ông tốt đẹp vì sao phải làm tiểu tam, tiểu tam thì phải bị ăn tát. "
An Nhất cố ý nói nghiêm trọng hơn một chút.
A Tiêu chưa từ bỏ ý định, nếu như hai người có thể phát triển, bị tát hình như cũng không thiệt thòi, hoa mẫu đơn chết cũng phải làm quỷ cũng phong lưu!
" Không sao, tôi không sợ!"
An Nhất cảm thấy đối phương vẫn còn quá non trẻ chưa trải sự đời: "Cậu phải sợ. "
A Tiêu: "Tại sao?" "
An Nhất: "Đây không phải là một cái tát bình thường. "
A Tiêu thăm dò: "Là cái tát trong Vương Duy Thi? "*
An Nhất: "Là một cái tát xoay tròn" * ý là trong phim thần sấm Thor mỗi lần ném búa đều xoay tròn cổ tay trước xong nện búa thì ý của An Nhất cũng tương tự vậy. Một cái tát có thể tiễn bạn về nơi xa.
A Tiêu:...
~~~~~~~~*
*Vương Duy Thi: Nguyên văn của câu này bài thơ "Tương Tư" là: " Đây không phải là một hạt đậu đỏ bình thường, đây là hạt đậu đỏ trong những bài thơ của Vương Duy.
Dùng để chỉ một điều gì đó hoặc là một cái gì đó khác thường, đặc biệt, không giống với bình thường. Sau này được phối lại thành bài hát này nè quí dị.
Hoắc Nam Tầm vừa muốn mở miệng, liền nghe đối phương tiếp tục nói: "Còn nhỏ nữa chớ. "
Hoắc Nam Tầm:...
Đừng tưởng rằng ông đây không nhìn ra thằng nhóc nhà ngươi đang khoe mẽ.
Nhìn vẻ mặt Hoắc Bắc Hành, Hoắc Nam Tầm nhất thời không biết nói gì cho phải, sao ông lại sinh ra thứ như vậy.
Hoắc Bắc Hành trả thù ba mình, hai người lúc nãy đi dạo mà không đưa anh đi cùng.
Nhưng Hoắc Bắc Hành cũng không ở lâu, vợ anh còn đang ở trên bãi biển chờ anh lấy nước uống.
Không đợi Hoắc Nam Tầm trả lời, Hoắc Bắc Hành cầm mấy chai nước giải khát trong tay đi ra ngoài, trở lại bãi biển, cúi người đem đồ uống trong tay bày ra, để An Nhất chọn một.
Không có nhãn hiệu trong nước, nhưng An Nhất vẫn luôn thích uống nước ngọt, vì vậy Hoắc Bắc Hành chọn không ít ôm trở về.
Hoắc Bắc Hành: "Bà xã, em muốn cái nào? "
An Nhất nhìn đồ uống trong lòng Hoắc Bắc Hành, nhìn qua thấy loại nào cũng có vẻ rất ngon, suy nghĩ một lúc: "Táo đi. "
Tốt cho sức khỏe.
Mỗi ngày một quả táo, bác sĩ tránh xa.
Ồ, cậu quên mất, mình đang ở nước ngoài.
Nên là doctor sẽ tránh xa cậu ra.
Ếch xanh nhỏ rất khắt khe.
Sau khi đưa nước táo cho An Nhất, Hoắc Bắc Hành liền đặt đồ uống trong tay sang một bên, không có ý định uống.
An Nhất cũng là gần đây mới phát hiện hoắc Bắc Hành sở thích này, anh cũng không uống những đồ uống có đường hóa học này, cho dù là uống nước trái cây cùng sữa cũng chỉ uống vào buổi sáng, hơn nữa phải là 100% tinh khiết mới được, bằng không một ngụm cũng sẽ không động đậy, có tiêu chuẩn riêng.
Đối phương hầu hết thời gian đều uống nước, lượng nước uống mỗi ngày đều rất lớn, chắc do có liên quan đến việc anh tập thể dục cường độ lớn mỗi ngày.
An Nhất nhìn đống đồ uống kia vài lần phát hiện trong đó không có nước vậy thì anh sẽ uống cái gì?
An Nhất vươn một ngón tay trắng như tuyết chọt chọt cánh tay Hoắc Bắc Hành: "Anh không khát sao? "
Hoắc Bắc Hành lấy nước từ trong thùng nhựa ở bên cạnh đổ lên đống cát, thân thể cao lớn ngồi ở chỗ đó, đường cong lưng rộng vô cùng gợi cảm, nhìn từ phía sau rất có cảm giác trầm ổn căn bản nhìn không ra tâm trí đối phương là một cậu bé tám tuổi, nghe được An Nhất hỏi anh lắc đầu "Không khát, bà xã cứ uống đi"
Lúc nãy anh chỉ mãi nghĩ đến vợ quên lấy nước cho mình.
Nhưng chả sao cả, vợ uống là được.
Hoắc Bắc Hành tập trung xây dựng lâu đài cát của mình, vừa xây vừa nói một cách hùng hồn: "Bà xã, anh sẽ xây cho em một tòa lâu đài, sau đó em có thể ở trong đó."
Ếch xanh nhỏ được nuông chiều.
Ếch xanh nhỏ được sủng mà sợ
Không ngờ được đối phương tại Nam đảo nơi tấc đất tấc vàng này, tặng cậu một căn nhà.
Đối với hành vi tặng nhà của Hoắc Bắc Hành, An Nhất nói: "Tại sao tôi phải ở trong đó? "
Hoắc Bắc Hành cười nhìn cậu: "Hoàng tử đều ở trong lâu đài. "
An Nhất ngạc nhiên mắt mở to một chút, đột nhiên nghe anh nói vậy có chút đỏ mặt, không ngờ đối phương sẽ nói cậu là hoàng tử, từ nhỏ đến lớn đều không có ai khen cậu như vậy.
Hoắc Bắc Hành cười sáng lạn: "Tôi sẽ xây một lâu đài đẹp nhất, em chính là hoàng tử sống trong lâu đài đẹp nhất. "
An Nhất đỏ mặt: "Tôi đâu phải là hoàng tử. "
Hoắc Bắc Hành đột nhiên tới gần An Nhất, nhìn gương mặt đẹp trai của anh gần trong gang tấc, An Nhất nuốt nước miếng.
"Em đương nhiên là hoàng tử, hoàng tử đều giống như em."
Bất cứ ai nói không, Hoắc Bắc Hành sẽ đánh người đó.
Không hổ lúc trước được xứng danh là playboy, cho dù khi ngốc rồi khen người khác cũng thuận miệng đó chính là có thiên phú trên người.
An Nhất ngồi một bên thông thả chờ chủ đầu tư bàn giao nhà, trong lúc đó uống vài ngụm nước táo của mình.
Nháy mắt cảm giác bản thân khỏe mạnh lên không ít.
Mặt trời đỏ treo trên bầu trời quang đãng, xuống biển chơi đùa với nước cũng được, không thì tắm nắng trên bãi biển, ở đây thời gian ban ngày dài, dù bây giờ đã là sáu giờ chiều rồi, bầu trời quang đãng như cũ y như lúc buổi trưa.
An Nhất có thể cảm nhận được hơi nóng trên người Hoắc Bắc Hành, thấy anh liếm liếm môi có chút khô.
" Anh có muốn uống nước không, tôi về lấy cho anh"
Hoắc Bắc Hành không muốn vợ đi, lắc đầu, "Tôi không uống nước. "
An Nhất đi qua lấy mông củng củng đối phương, chặn dự án đối phương đang cố gắng hoàn thành: " Anh nghỉ ngơi đi để tôi làm phần còn lại cho"
Tiện tay đưa nước táo trong tay cho Hoắc Bắc Hành.
"Cái này rất ngon, anh có thể nếm thử."
Ngón út của đối phương cọ vào lòng bàn tay Hoắc Bắc Hành, anh cầm đồ uống trong tay sửng sốt vài giây, đây là vợ đã uống qua.
Anh xem phim truyền hình, khi hai người đàn ông và phụ nữ đều uống một chai nước chứng tỏ mối quan hệ tốt của họ rất tốt.
Hoắc Bắc Hành đỏ mặt, nhìn miệng vợ lại nhìn chai nước, có chút do dự.
Hôn môi là sẽ mang thai, mình uống vậy vợ không phải sẽ sinh đứa thứ hai sao?!
2
Sao mà như thế được?
Nhớ tới con trai lớn lần trước An Nhất mang về, Hoắc Bắc Hành bây giờ nhớ tới cũng ghét bỏ không thôi, đứa nhỏ kia vậy mà tự mình ngủ cũng không biết, còn muốn vợ ôm ngủ một chút cũng độc lập.
Bây giờ tất cả đều ủng hộ nam nữ độc lập bình đẳng.
Nhưng không thể sinh thêm đứa con thứ hai.
Hoắc Bắc Hành cầm chai nước trong tay, không hề ý thức được, hai người trước đây chưa từng hôn, vợ anh làm sao sinh cho anh một đứa con.
Sau khi pháo đài cát hoàn thành, An Nhất lấy điện thoại di động ra khỏi túi quần của mình và chụp một giấy chứng nhận bất động sản.
Lúc này phía sau truyền đến tiếng gọi.
" Anh Bắc Hành, anh An Nhất"
An Nhất và Hoắc Bắc Hành quay đầu lại, chỉ thấy Hoắc Tiêu ôm một cuộn túi lều trại đang chạy về phía bọn họ.
Hoắc Tiêu còn mấy tháng nữa sẽ thi đại học, một tháng tới Nam Đảo đều đang học tập, hai tai đều không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, một lòng chỉ lo đọc sách cày đề.
Đến Nam Đảo chính là đến thư giãn, cha mẹ bảo nó cùng bọn nhỏ cùng thế hệ chơi đùa, Hoắc Tiêu bởi vì từ nhỏ năng lực quá mức xuất chúng, cộng thêm tính cách trầm mặc ít nói nên cũng không thân thiết với ai, với lại nó cũng không muốn cùng những người đó chơi đùa, ngoại trừ ăn cơm, đa số thời gian đều ở trong phòng trải qua đoạn thời gian cuối cùng của cuộc đời học sinh.
Mãi đến vừa rồi nghe nói An Nhất và Hoắc Bắc Hành đã đến lúc này mới có tinh thần.
Nó muốn dựng lều trại bên bờ biển từ rất lâu rồi nhưng ngại đi một mình, hiện tại có An Nhất và Hoắc Bắc Hành tới, nhất định sẽ đi cùng nó.
Rốt cuộc ai có thể từ chối khoảng thời gian này chứ.
Hoắc Tiêu đứng vững trước mặt hai người, trên mặt có chút sức sống ở tuổi này, "Anh An Nhất, anh Bắc Hành hai ngừơi tới rồi. "
An Nhất gật gật đầu, cười nói: "Đến lúc trưa hôm nay. "
Hoắc Tiêu giơ túi lều trong tay, đi thẳng vào chủ đề, "Hai anh có muốn dựng lều trại hay không, lều trại này rất lớn, có thể chứa được vài người. "
Hoắc Tiêu vẻ mặt nóng lòng muốn thử, không cách nào để cho người ta cự tuyệt, Hoắc Bắc Hành nhìn lều trại, cũng có chút hứng thú, anh còn chưa cùng vợ ở lều trại, lúc này đồng ý cùng nhau dựng lên.
Hoắc Tiêu đã sớm chọn xong chỗ, chỉ chỉ một mảnh đất trống cách đó không xa, đó là một mảnh đất màu xám tương đối khô, lưng dựa vào đá ngầm, khá trống trải thích hợp dựng lều trại.
Hoắc Bắc Hành cầm lều trại từ trong tay Hoắc Tiêu vác trên lưng, thấy An Nhất cũng muốn tới, sợ trời nắng nóng, vợ sẽ mệt mỏi, liền tìm cớ: "Bà xã, em đi nhặt chút ốc biển đi, bên đó có lẽ sẽ có ốc biển. "
Lúc này, đầu óc của cậu nhóc tám tuổi cực kì thông minh, An Nhất nhất nghe bên kia có thể nhặt được ốc biển, dừng bước, không đi theo dựng lều trại với hai người nữa.
Hoắc Tiêu ở một bên nhìn, không ngờ Hoắc Bắc Hành tuy rằng ngốc, nhưng vẫn biết lo cho người.
Nó và Hoắc Bắc Hành đi tới mảnh đất trống kia.
Hoắc Tiêu hổn ha hổn hển mở lưới lều trại ra, Hoắc Bắc Hành lấy ra giá đỡ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn vị trí của An Nhất, xem xem người còn không.
Hoắc Tiêu mở miệng hỏi: "Anh Bắc Hành, anh rất thích An Nhất sao? "
Hai người liên hôn theo lý mà nói không có tình cảm gì.
Hoắc Bắc Hành vụng về gật gật đầu, nhớ tới vợ mình, đỏ mặt có chút ngượng ngùng: "Thích. "
Hoắc Tiêu tò mò: "Vì sao anh lại thích anh An Nhất? "
Hoắc Bắc Hành: "Bởi vì bà xã anh mày là hoàng tử. "
Hoàng tử ếch, anh xứng đáng có.
Hoắc Tiêu đầu đầy dấu hỏi "Không phải hoàng tử đều ở cùng một chỗ với công chúa sao? "
Hoắc Bắc Hành không chút xấu hổ: " Là anh"
Hoắc Tiêu: "... Nhưng các công chúa đều là con gái mà?"
Hoắc Bắc Hành nghe lập tức dừng lại: "Ai nói?! "
Đứng ở đỉnh cao đạo đức chỉ vào Hoắc Tiêu: "Cậu phân biệt giới tính. "
Hoắc Tiêu:...
Được rồi, công chúa, anh là công chúa!
An Nhất đi trên bãi biển, cúi đầu tìm ốc biển, đúng lúc này một quả bóng chuyền lăn đến bên chân.
Bên bãi biển có không ít thanh niên dựng lưới bóng chuyền, phân đội chơi bóng chuyền.
An Nhất cầm quả bóng lăn đến bên chân lên muốn trả lại, ai ngờ vừa ngẩng đầu, có không dưới bốn tổ đội chơi bóng chuyền, căn bản không biết quả bóng chuyền là của ai.
Cũng may chỉ chốc lát sau, một thanh niên da còn đậm hơn màu lúa mì một chút chạy tới: "Xin lỗi, quả bóng chuyền kia là của chúng tôi. "
An Nhất nghe thấy tiếng nói liền quay đầu, bắt gặp ánh mắt đối phương.
Thanh niên nhìn thấy An Nhất vài giây, rồi bước lên phía trước, nở ra một nụ cười thân thiện: "Cám ơn cậu, giúp chúng tôi nhặt bóng chuyền. "
An Nhất duỗi tay ra đưa bóng trả lại: " Không có gì trả lại cho cậu. "
Dứt lời, liền muốn đi tiếp tục hành trình tìm ốc biển của mình.
Người nọ thấy An Nhất muốn đi, mở miệng "Cái kia, cậu là người địa phương hay là đến đây du lịch? "
An Nhất không hiểu vì sao đối phương lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nói thật: "Tôi cùng người nhà đi du lịch. "
Cậu không có ý định cùng đối phương tiếp tục nói chuyện phiếm, dù sao cũng chỉ là người xa lạ, không có đề tài gì.
Thanh niên cầm bóng chuyền chạy về phía bạn thân, ném bóng chuyền cho họ, muốn nghỉ chơi.
Bạn bè hét lên "A Tiêu, cậu đi đâu vậy?" "
Thanh niên được gọi là A Tiêu đi về phía An Nhất, thuận miệng nói với bạn thân: "Nhìn thấy một người vừa mắt muốn đi qua xem một chút. "
Hắn cũng là người Hoa quốc, chẳng qua lúc tám tuổi theo cha mẹ cùng nhau di cư đến Nam Đảo, ở đây người châu Âu nhiều, mà hắn hết lần này tới lần khác thưởng thức không được vẻ đẹp của người châu Âu, nhưng ở đây cuối năm thì người châu Á sẽ nhiều hơn một chút,mà để hợp mắt của hắn lại càng khó tìm.
Yêu đương từ nhỏ đến lớn, hầu như chỉ có như vậy.
Vừa rồi nhìn thấy thanh niên nhặt bóng chuyền kia, cơ hồ là vừa thấy đã yêu, hắn cũng không thể bỏ lỡ, vui vẻ tán gẫu, nói không chừng có thể phát triển.
A Tiêu đi chân trần bước nhanh đến bên cạnh An Nhất, "Thật trùng hợp, lại gặp mặt. "
An Nhất:?
Không phải họ vừa gặp nhau sao?
A Tiêu nhìn bộ dáng mơ hồ của người ta, càng nhìn càng hứng thu, chủ động nói chuyện cùng người nhưng nhìn ra đối phương rất ngại ngùng, sợ dọa người chạy mất, liền mở miệng nói: "Tôi không có ác ý gì, chỉ là nhìn cậu thấy thân thiết, muốn làm bạn với cậu, cậu cứ gọi tôi là A Tiêu, bạn bè đều gọi tôi như vậy, cậu tên là gì? "
Đối phương nhiệt tình như lửa, thái độ cũng rất thân thiện, An Nhất lễ phép nói: "Tôi là An Nhất. "
A Tiêu đến gần An Nhất một bước, "An Nhất, tên hay. "
An Nhất: "Tốt chỗ nào? "
A Tiêu: "Nghe thôi." "
An Nhất nhìn người này với con mắt khác.
Người này có chút phẩm vị.
Biết được đối phương cùng người nhà đến du lịch, A Tiêu hỏi: "Cậu muốn ở đây bao lâu? "
An Nhất cũng không biết, Chung bá từng nói qua, Hoắc gia bình thường qua mùa đông mới trở về, nhưng cũng không thể loại trừ một ít tình huống đặc biệt.
"Tạm thời chưa biết, nhưng trong một tháng tới sẽ không quay về."
A Tiêu nghe xong trong lòng cao hứng vài phần, vậy hiện tại thừa dịp rèn sắt khi còn nóng nên nhanh chóng phát triển quan hệ tốt.
A Tiêu đi thẳng vào vấn đề: "Cậu có bạn trai hay bạn gái không? "
An Nhất lắc đầu: " không có. "
2
Thật tốt quá, A Tiêu ở trong lòng làm ra một động tác thắng lợi, lần này trời cũng giúp hắn.
"Vậy cậu xem chúng ta có thể phát triển mối quan hệ một chút hay không?"
A Tiêu có đủ niềm tin vào ngoại hình của mình, hắn được nhiều người theo đuổi khi còn đi học nhờ vào vẻ bề ngoài.
An Nhất nghe xong mở miệng: "Tôi từ chối. "
A Tiêu có chút không thể tin được: "Tại sao, không phải cậu không có bạn trai và bạn gái sao? "
An Nhất: " Nhưng tôi có chồng"
A Tiêu:...
Có cần thẳn thắn như vậy.
Một chàng trai đẹp như vậy tại sao lại có chồng chứ?
Nhưng nghĩ lại, thì lại thấy phấn khích hơn.
A Tiêu chưa từ bỏ ý định, nhiều năm như vậy hắn thật vất vả mới gặp được người phù hợp mắt như vậy, nam đức vốn không mạnh sẽ không kiềm chế bản thân chỉ cần thõa mãn được cảm xúc là được.
A Tiêu là một người như vậy, bắt đầu dụ dỗ nói: "Cậu không suy nghĩ thêm sao tôi đối xử với cậu hơn nữa tôi có nhà ở đây"
Này thì không phải là trùng hợp sao, An Nhất: "Tôi cũng vậy. "
A Tiêu không nghĩ tới đối phương còn rất có tiền, "Ở đâu? "
An Nhất đưa tay chỉ về một hướng "Ở đó. "
A Tiêu theo ánh mắt nhìn thấy được lâu đài cát.. hùng vĩ.
A Tiêu:...
Đây là loại nhà gì!!!
A Tiêu có chút đau đầu.
An Nhất cảm thấy người này rất kỳ quái, hôm nay hai người lần đầu tiên gặp nhau, đối phương còn nói muốn phát triển tình cảm, cậu đã kết hôn, thật là tự phụ.
Biết ở nước ngoài thoải mái nhưng không ngờ nó cởi mở tới mức vậy.
Cậu sẽ không đồng ý.
An Nhất muốn xua tan suy nghĩ này của đối phương, "Tôi sẽ không đồng ý, tình cảm của tôi và chồng rất tốt, không nghĩ đến chuyện ngoại tình. "
Làm người là phải nói đạo đức, cho dù hai người là liên hôn nhưng đó cũng không phải là lý do cho bản thân ngoại tình.
Bản lĩnh lớn nhất của con người là có thể tự quản lý chính mình.
Rõ ràng là ếch xanh nhỏ là người giỏi nhất.
Sau đó cúi đầu cười.
Đáng chết, mình thực sự xuất sắc.
Không nghĩ tới người trước mắt cũng rất chung thủy với chồng mình.
A Tiêu: "Chồng cậu như thế nào?"
An Nhất dẫn A Tiêu đi đến lều trại cách đó không xa, "Đó chính là chồng tôi. "
Chỉ thấy Hoắc Bắc Hành dùng búa đập cọc cố định trụ lều trại vào trong đất.
A Tiêu:...
Đó là một người bạo lực.
A Tiêu nuốt nước miếng: "Cậu thật sự không thử với tôi sao, tôi hứa sẽ không để chồng cậu phát hiện. "
An Nhất lắc đầu, ý đồ thuyết phục đối phương cải tà quy chính: "Ý nghĩ của cậu như vậy là không đúng, là một người đàn ông tốt đẹp vì sao phải làm tiểu tam, tiểu tam thì phải bị ăn tát. "
An Nhất cố ý nói nghiêm trọng hơn một chút.
A Tiêu chưa từ bỏ ý định, nếu như hai người có thể phát triển, bị tát hình như cũng không thiệt thòi, hoa mẫu đơn chết cũng phải làm quỷ cũng phong lưu!
" Không sao, tôi không sợ!"
An Nhất cảm thấy đối phương vẫn còn quá non trẻ chưa trải sự đời: "Cậu phải sợ. "
A Tiêu: "Tại sao?" "
An Nhất: "Đây không phải là một cái tát bình thường. "
A Tiêu thăm dò: "Là cái tát trong Vương Duy Thi? "*
An Nhất: "Là một cái tát xoay tròn" * ý là trong phim thần sấm Thor mỗi lần ném búa đều xoay tròn cổ tay trước xong nện búa thì ý của An Nhất cũng tương tự vậy. Một cái tát có thể tiễn bạn về nơi xa.
A Tiêu:...
~~~~~~~~*
*Vương Duy Thi: Nguyên văn của câu này bài thơ "Tương Tư" là: " Đây không phải là một hạt đậu đỏ bình thường, đây là hạt đậu đỏ trong những bài thơ của Vương Duy.
Dùng để chỉ một điều gì đó hoặc là một cái gì đó khác thường, đặc biệt, không giống với bình thường. Sau này được phối lại thành bài hát này nè quí dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất