Mi Ngôn

Chương 18: Trời lạnh thế này thì lấy đâu ra muỗi?

Trước Sau
"Vút--"

Mũi tên cacbon màu đen giống như một ngôi sao băng, bay thẳng tắp không chút chần chừ trúng thẳng hồng tâm.

"Ma Xuyên cậu giỏi quá đi thôi, mấy vòng liên tục rồi đều trúng hồng tâm hết, trình độ này của cậu chắc là phải đi thi chuyên nghiệp luôn ấy nhỉ?"

"Tuần sau có một trận thi đấu nghiệp dư đó, nhờ vào cậu hết..."

"Câu lạc bộ cung săn của chúng ta rốt cuộc cũng có thể nở mày nở mặt rồi!"

Đám đông xung quanh khen ngợi đủ kiểu về kỹ năng bắn cung của Ma Xuyên. Một cô gái tóc xoăn năm nhất cầm cung của mình đứng bên cạnh, mấy lần muốn mở lời nói lại bị người khác át mất tiếng. Cuối cùng đứa bạn đi cùng nhìn hết nổi nữa nên mới đẩy cô nàng một cái. Cô nàng hoảng hốt lảo đảo đi tới trước mặt Ma Xuyên, luống cuống ngẩng đầu lên nhìn một cái thì gương mặt đỏ bừng cả lên.

"Ch-chào cậu, cậu có thể dạy tớ... dạy tớ cách dùng cung truyền thống được không?"

Những người khác đều tự ngầm hiểu, cười mấy tiếng thiện ý rồi để lại không gian cho hai người, tự mình tìm cớ rời đi hết.

Ma Xuyên nhường vị trí của mình lại rồi cười ôn hoà: "Trước kia cậu đã từng học qua chưa? Bắn một tên thử cho tôi xem thử đi."

Cô gái căng thẳng nâng cung lên, nói: "Trước kia tớ đã từng học cung phản khúc dành cho thi đấu nhưng lâu rồi không tập, thấy mọi người có câu lạc bộ cung săn cảm thấy có hứng thú nên... nên báo danh tham gia."

Ha, trùng hợp ghê, từ sau khi Ma Xuyên tham gia câu lạc bộ thì mọi người ai cũng tự nhiên thấy hứng thú với cung truyền thống.

"Ma Xuyên đúng là bảng hiệu sống hàng thật giá thật đó, có không ít mấy cô năm nhất đều tới đây vì cậu ấy." Đàn chị đứng bên trái mũi tên của tôi thuận theo tầm mắt tôi, như vừa bị nhấn mở công tắc nói, cảm thán: "Dịu dàng lễ phép, kĩ năng quá cứng, vẻ ngoài còn vừa cao ráo vừa đẹp trai, lần này câu lạc bộ của chúng ta đúng là nhặt được báu vật rồi."

Tôi trợn trắng mắt một cái không rõ lắm, một mũi tên rời khỏi tay lướt qua bên cạnh hồng tâm. Ngược lại với Ma Xuyên, tên của tôi hôm nay không biết bị cái chứng gì mà cứ bắn lệch mãi, chưa trúng hồng tâm lần nào.

Tên trong ống tên đã bắn hết rồi, vì để tránh ngộ thương nên lúc tên bay thì không cho phép người khác đi vào khu vực bắn tên nhổ tên. Tôi chỉ đành phải đợi hai bên trái phải bắn xong hết rồi cùng đi nhặt tên.

Trong lúc đợi lại nhịn không được nhìn về phía bia bắn bên phải.

"Cậu hơi nhún xuống... Đúng rồi, thêm chút nữa..." Ma Xuyên giống hệt như những gì đàn chị nói, nho nhã lễ độ lại rất biết điều, không tiếp xúc cơ thể quá nhiều với con gái mà chỉ đứng một bên hướng dẫn bằng lời.

Tầm mắt của tôi cũng không hề che giấu, hắn cảm nhận được rất nhanh rồi nhìn về phía bên tôi, xong rồi lại nhìn về phía bia bắn của tôi.

Đột nhiên tôi bắt đầu cảnh giác, vô thức ưỡn thẳng lưng lên tìm cớ cho mình: "Khụ, hôm qua tôi sơ ý tập thể dục quá mức, hôm nay bả vai hơi nhức nên không nhắm chuẩn được vậy..."

Thực ra hôm qua tôi hoàn toàn không tập thể dục chút nào mà chỉ nằm trong kí túc xá chơi game cả ngày.

Ma Xuyên cũng không nói gì, đưa tay lên đặt trên cung của cô gái tóc xoăn, ra hiệu tạm ngừng, nói: "Dừng lại một chút đã, để họ đi rút tên."

Tôi nhìn qua bên trái một cái, thì ra đàn chị cũng bắn hết tên rồi.

"Người tới đây vì em thật ra cũng nhiều mà, dù sao em và Ma Xuyên cũng hot trên trang tỏ tình của trường lắm." Tôi và đàn chị cùng đi đến trước bia bắn, lúc chị ấy nhổ tên thì chợt xen vào một câu không đầu không đuôi như thế.

Tôi giật mình: "Cái gì?"

"Em vẫn chưa biết à?" Đàn chị cũng hơi ngạc nhiên: "Đợi chút chị chụp màn hình cho em xem."

Cho hết đống tên vừa rút ra vào trong ống tên xong tôi đi qua khu nghỉ ngơi bên cạnh uống nước, điện thoại đột nhiên rung lên mấy cái. Mở ra xem thử thì là hình chụp màn hình trang tỏ tình mà đàn chị gửi qua.

[Trang ơi, hôm nay được đàn chị kéo đi tham gia một câu lạc bộ là câu lạc bộ cung săn. Tôi gặp được một cậu trai cực kì đẹp trong đó luôn, trông có vẻ như là con lai, da trắng lắm. Tôi không dám qua đó xin info, sau khi về lại kí túc xá càng nghĩ thì càng thấy hối hận. Có ai biết tên của cậu ấy không, xu hướng tính dục thế nào, có bạn gái chưa? (Đính kèm một ảnh)]

Trong ảnh là góc nghiêng của Ma Xuyên đang kéo cung, chất lượng tuy hơi mờ nhưng nhờ hết vào giá trị nhan sắc, cho dù có mờ hết ba phần đẹp thì bảy phần còn lại vẫn đủ để đè nát đa số con trai bây giờ.

[Dm, đẹp trai quá, câu lạc bộ cung săn ở đâu vậy? Tôi cũng muốn đi qua đó gặp anh đẹp trai này một cái.]

[Đây là nhan sắc có thật hay sao? Chắc chắn không phải là ngành Khoa học máy tính của tụi tôi:(]

[Tôi biết nè, tôi biết nè! Đây là sinh viên năm nhất của chuyên ngành Dân tộc, tên là Ma Xuyên, không phải con lai mà là người của tộc Tằng Lộc.]

[Câu lạc bộ cung săn năm nay nhiều trai đẹp ghê, hôm đó tôi cũng chụp được một người, hình như cũng là tân sinh viên năm nhất (Đính kèm một ảnh)]

[Wow! Cái khí chất này đỉnh quá! Tui mê tui mê, xin tên!]

[Đây là đàn em ngành Nghệ thuật của tụi tôi, tên là Bách Dận, fu.ckboy lắm nha, mấy em con ngoan đừng đụng vào.]

[Không sao cả, tui cũng không phải con gái tốt lành gì, cậu ấy fu.ckboy tôi redflag, chúng tôi là một cặp trời sinh!]

[Không phải đâu, Bách Dận không phải chỉ đơn giản là fu.ckboy vậy thôi đâu, cậu ấy là gay đó. Mấy em gái tỉnh táo lại một chút đi, không thôi thì vẫn nên chọn Ma Xuyên đi (Cười ghê, làm như chọn được thiệt vậy đó)]

[Xứng đôi quá, ship thôi!]

[Tự nhiên tui cũng cắn được ke OTP rồi?]

[Là sao vậy? Mấy người đang cắn ke OTP gì đó? Cho tui cắn chung với!]

[Người đẹp cấm dục x Cậu ấm fu.ckboy, tôi cắn ke OTP tới chết!!]

1

Suýt chút nữa tôi đã phun ngụm nước khoáng trong miệng ra rồi. Rốt cuộc là ai đã đồn nhảm tôi là fu.ckboy vậy? Còn cả cái "Người đẹp cấm dục x Cậu ấm fu.ckboy" kia là cái đéo gì vậy? Tôi là gay thì đúng rồi nhưng mà không phải con trai nào tôi cũng thích ok?

Trong ảnh chụp hình vẫn còn rất nhiều nhưng tôi lại lười xem tiếp.

"Ảo quá." Tôi nhắn lại hai chữ cho đàn chị.



Đối phương gửi lại một cái sticker ôm bụng cười.

Uống nước xong tôi lại quay về bia bắn của mình, phát hiện cô gái tóc xoăn xin Ma Xuyên hướng dẫn trước đó đã không còn ở đây nữa rồi, đàn chị bên tay trái cũng đã đổi thành một cậu trai khác. Còn Ma Xuyên lúc này đang đứng ở cái bia bên tay phải tôi, đang điều chỉnh găng tay bảo vệ của mình.

Một vòng bắn mới, tâm ngắm vẫn không được chuẩn. Tôi từ từ không giữ được bình tĩnh, bắt đầu bắn loạn hết cả lên.

"Trọng tâm đặt ở gót chân, ngón cái và ngón trỏ kéo cung không nên giữ mũi tên quá chặt, sau đó thử lại lần nữa đi."

Tôi đang kẹp lấy đuôi tên thì nghe thấy giọng của Ma Xuyên, cho dù trong lòng không phục nhưng vẫn điều chỉnh tư thế của mình theo lời hắn nói.

"Thế này à?"

Hắn chống nạnh hai tay, ánh mắt quét từ trên xuống dưới của tôi một lượt: "Nhún vai xuống."

Tôi cau mày, cố hết sức chùn vai xuống.

"Nhún xuống nữa... Nhún nữa... Nhún..."

Cánh tay của tôi bắt đầu mỏi nhừ rồi mà vẫn chưa đạt được đến yêu cầu của hắn, cuối cùng không chịu được nữa phải buông cung xuống.

"Cậu cố ý phải không?" Tôi cực kì nghi ngờ.

Hắn liếc tôi một cái rồi không để ý tới tôi, dáng vẻ kiểu lười tranh cãi với tôi, ra hiệu cho tôi kéo cung ra lần nữa.

Tôi buông lỏng cổ tay, cố nhớ lại hết những kiến thức trọng tâm của việc kéo cung trong lòng, bao gồm cả mấy vấn đề hắn vừa nhắc tới rồi giơ cây cung gỗ trong tay lên lần nữa.

Lần này thì hắn vòng quay ống đựng tên giữa hai chúng tôi đến sau lưng tôi, ngón tay mang theo dụng cụ bảo hộ nhẹ nhàng đè đầu vai trái của tôi xuống.

"Cậu không hề nhún vai, thế này là cái gì?" Giọng nói lành lạnh của hắn vang lên bên tai tôi.

Tôi rùng mình, cố gắng thuận theo lực của hắn đè cục xương kia xuống.

Trên người của Ma Xuyên tản ra một mùi hương như có như không... của miếu thờ. Trừ mùi đàn hương ra còn có một chút mùi thơm của loại gỗ khác nữa. Chóp mũi tôi run run, cố ngửi kĩ hơn một chút, lực chú ý rời đi vài giây, lúc quay lại thì đã bị Ma Xuyên phát hiện ra vừa thất thần.

"Tập trung chú ý đi." Hắn nâng mí mắt lên giống như một người thầy nghiêm khắc bất mãn với hành vi thất thần khi đang học của tôi: "Đây là vũ khí tự vệ nhưng cũng là hung khí gây hại, đối xử với nó thì phải cẩn thận giống như đối xử với hai tròng mắt của cậu vậy."

Tròng mắt? Tôi không đặt trong lòng, cảm thấy Ma Xuyên nói quá lố.

Điều chỉnh lại tư thế mãi tới khi cánh tay và bả vai đã tạo thành một đường thẳng hoàn hảo rồi hắn mới dời ngón tay ra, ra lệnh: "Bắn."

Giống như phản xạ có điều kiện, ngón tay móc dây cung buông lỏng, theo sau đó là một tiếng xé gió, mũi tên dài bay thẳng tới trên bia bắn, là hồng tâm khó khăn lắm mới đạt được.

Tôi vô cùng hưng phấn, nội tâm vừa mới trào lên niềm vui sướng thì sau lưng đã vang lên một giọng nói khàn khàn cười như có như không.

"Lần sau trước khi chất vấn tôi thì nhớ ngẫm kĩ lại trình độ của mình đi." Ma Xuyên thấp giọng nói xong thì đi về lại bia bắn của mình.

Khoé miệng vừa cong lên được một nửa thì lại nhanh chóng cụp xuống, muốn phản bác lại nhưng lại không thể nào phản bác được. Một cơn lửa giận nghẹn trong lòng khiến cho lục phủ ngũ tạng của tôi bỏng đau phát điên lên.

Vậy mà đàn chị còn bảo cái tên này dịu dàng lễ phép, ai đồn nhảm đấy hả?

Đặt tên lên cung lần nữa, lần này tôi như là đánh cược tôn nghiêm đàn ông của mình, nín thở, một mũi tên rời khỏi tay mang theo khí thể không gì cản được bay thẳng tới hồng tâm.

Chầm chậm thở ra một hơi, tôi đắc ý hếch cằm về phía Ma Xuyên nhưng lại phát hiện ra hắn hoàn toàn không để ý tới tôi.

"Wow cậu giỏi quá à." Cậu trai ở bên bia còn lại ngược lại chú ý tới một tên hoàn hảo này của tôi, đưa mắt nhìn ngưỡng mộ: "Cậu tiến bộ nhanh quá vậy, rõ ràng cũng không đến tập nhiều mà, chẳng lẽ đây là thiên phú sao?"

Tôi nhìn bia bắn của cậu ta thì phát hiện ra đừng nói tới hồng tâm mà ngay cả vòng số tám, chín cũng rất ít, thậm chí còn không bắn được trúng bia.

"Cậu cũng học năm nhất à?" Tôi có chút ấn tượng hình như cậu ta cũng vừa mới tham gia câu lạc bộ.

"Tôi là Triệu Thần Nguyên của ngành Khoa học máy tính." Cậu ta chìa tay phải ra.

"Bách Dận."

Sau khi bắt tay, trao đổi danh tính xong cũng coi như là đã quen nhau rồi, tôi và Triệu Thần Nguyên bắt đầu tán gẫu với nhau câu được câu không.

Cậu ta bảo cậu ta và bạn cùng phòng đang làm một trò chơi, cậu ta cho rằng sau khi trò chơi này ra mắt sẽ tạo ra tiếng vang toàn cầu.

Tôi thấy cậu ta cứ thần thần bí bí lại làm ra vẻ vô cùng tự tin nên vừa kéo cung vừa tò mò hỏi: "Trò chơi kiểu gì?"

"Cậu có thể hiểu là trò chơi kiểu kinh doanh thành phố mô phỏng lại theo kiểu <Người đứng đến cùng>."

Tôi cau mày: "<Người đứng đến cùng>?"

Cậu ta thấy tôi không hiểu thì lập tức giải đáp: "<Người đứng đến cùng> mà cậu không biết à? Là cái chương trình trả lời câu hỏi rất nổi tiếng ấy."

"Ồ, vậy cũng hay." Tôi vẫn không biết nên đáp nghe hơi qua loa.

"Khi nào có bản beta rồi thì tôi cho cậu chơi test lỗi, để cậu là người đầu tiên được chấn động!" Triệu Thần Nguyên bày ra vẻ ý chí sục sôi.

Tôi kéo căng dây cung, nhìn cậu ta cười nói: "Được thôi, nếu mà hay thì tôi sẽ nạp tiền cho các cậu..."

Khoảnh khắc buông dây cung ra kia tôi không hề nhìn về trước, nhưng khoé mắt lại thấy mờ mờ có bóng người lướt qua.



"A!" Triệu Thần Nguyên đột nhiên trợn trừng mắt cực kì hoảng sợ.

Trong tôi dâng lên một loại dự cảm không hay, nhìn lại về phía trước thì đã thấy được một màn khiến hơi thở của tôi như ngừng lại.

Cô gái tóc xoăn không biết xuất hiện từ lúc nào hình như làm rơi cái gì đó, vậy mà lại tới chính giữa bia bắn nhặt. Mũi tên của tôi vừa bắn ra thì cô nàng cũng vừa hay đứng dậy, mũi tên kia bay thẳng về phía mặt của cô nàng.

Mọi thứ trở nên cực kì chậm, chậm tới một tiếng "cẩn thận" truyền đi từ trên đại não xuống tứ như mà cứ như đã trôi qua ngàn sông muôn biển rồi vậy.

Mọi thứ lại trở nên rất nhanh, nhanh tới mức chữ "cẩn" còn chưa thốt ra khỏi miệng mà mũi tên của tôi đã bị một mũi tên ở bên khác bắn ra cản lại rơi xuống từ trên không trung. Mà sau đó thì mũi tên kia bay xuyên qua mấy tấm bia bắn rồi ghim thẳng lên trên vách tường trắng của sân luyện tập.

Nhịp tim đập thình thịch không ngừng, tôi nghĩ mà sợ thở hắt ra một hơi. Còn cô gái tóc xoăn kia thì chân mềm nhũn ra, ngồi thụp xuống trên đường tên bắn.

Một giây sau, cổ áo của tôi đã bị người ta kéo lấy.

Ma Xuyên nắm lấy vạt áo của tôi bằng một tay, sắc mặt lạnh băng chất vấn tôi: "Vừa mới nãy cậu đã nhìn đi đâu?"

"Tôi..." Dù sao cũng vừa mới suýt chút đã xảy ra sự cố mất mạng, khí thế của tôi đã không còn lại chút nào nữa, chỉ biết ngập ngừng nói: "Tôi không nhìn thấy đằng trước có người..."

"Tôi hỏi cậu, vừa mới nãy cậu đã nhìn đi đâu?" Hắn gằn giọng hỏi lại lần nữa, không hề có ý định cho qua việc này: "Mắt không rời khỏi cung, cung không ngắm vào người, những lời tôi đã nói với cậu rốt cuộc cậu có nghe vào hay không? Cậu có biết vừa mới nãy suýt chút nữa cậu đã giết cô ấy rồi không?"

"Bách Dận cũng không phải cố ý đâu mà, bỏ đi bỏ đi, không phải đã không sao rồi sao..." Triệu Thần Nguyên vội vàng đi qua khuyên can.

Có không ít người đang vây quanh cô gái tóc xoăn hỏi thăm cô nàng, đối phương bị hù cho sợ khiếp cả vía, sau khi được người ta dìu đứng dậy thì bắt đầu khóc thút thít không ngừng.

"Xin... Xin lỗi... Tên của tôi bị rơi mất, tôi cứ tưởng là cậu ấy nhìn thấy tôi..."

Không phải. Tôi ngẫm kĩ lại rồi. Tôi không nhìn về đằng trước là tôi sai, nhưng mà tuỳ tiện đi vào đường tên bắn cũng có lỗi mà? Dựa vào cái gì mà chỉ trách mỗi mình tôi?

Khi hai người đều phạm lỗi sai mà chỉ có mỗi một người bị phê bình, đây rõ ràng là cố ý chĩa mũi dùi vào tôi, mà từ trước tới giờ tôi đều là người không thể chịu thiệt thòi được.

"Buông ra!" Tôi hắt văng tay của hắn ra, khí thế nháy mắt lại như đống tro tàn lại cháy bùng lên, càng cháy càng hăng: "Cậu bớt lo chuyện bao đồng đi, tôi nhìn đi đâu thì có liên quan gì tới cậu?"

Trước khi cha mẹ ly dị thì hai người họ cũng coi như là cưng chiều tôi, sau khi hai người ly hôn mạnh ai nấy đi thì tôi sống cùng với bà nội. Bà lại là người cưng tôi nhất, dì Uyển thì càng khỏi nói, cho tôi hưởng thụ được hạnh phúc của một đứa con ruột mà không cần phải nghe mấy câu chửi mắng mà con ruột phải nghe. Có thể nói đây là lần đầu tiên mà tôi bị người ta dạy dỗ như cháu trai trước mặt đám đông.

Cái nào ra cái đó, làm sai thì tôi sẽ nhận, thế như cố ý bắt bẻ tôi thì tôi sẽ không nhịn đâu.

"Xin lỗi!" Tôi lớn tiếng xin lỗi với cô gái đang đứng ở xa kia, giọng nói vang vọng hết khắp sân tập.

Sau đó tôi vứt cây cung trong tay xuống đất, nhìn Ma Xuyên với vẻ khiêu khích: "Năng lực của tôi kém, không xứng học cung. Thích lên mặt dạy đời như vậy thì cậu tự ở lại rồi từ từ mà dạy đi, ông đây không theo nổi!"

Trong sân tập yên ắng tới tiếng kim rơi cũng nghe rõ được, lúc này không có ai dám phát ra bất kì âm thanh không đúng lúc nào. Sắc mặt Ma Xuyên âm trầm như nước, tay phải cầm cây cung dùng sức siết tới nổi đầy gân xanh.

Tôi cởi đồ bảo hộ tay ra ném xuống đất, rời khỏi sân tập mà không thèm quay đầu lại.

Kể từ đó thì tôi cũng rời câu lạc bộ luôn, người phụ trách câu lạc bộ là đàn chị hôm đó cũng có mặt ở hiện trường, biết là có nói nhiều lời cũng vô ích nên không khuyên tôi nữa.

Mấy ngày sau, cô gái tóc xoăn kia chạy tới trước cửa phòng học xin lỗi tôi. Cô nàng bảo sau khi tôi đi thì Ma Xuyên cũng dạy dỗ cô nàng một trận, cô nàng cảm thấy vì sự vô ý của mình mà làm cho mọi chuyện thành thế này, cảm thấy rất áy náy nên muốn chính miệng nói một tiếng xin lỗi với tôi.

Thấy bộ dáng mất hồn mất vía này của cô gái thì chắc là lúc Ma Xuyên dạy dỗ cô nàng cũng không hề nể mặt chút nào.

Nói thật thì khi tôi biết được không phải chỉ có mỗi mình tôi bị mắng thì trong lòng tôi đã dễ chịu hơn một chút rồi, nhưng chuyện đã tới nước này thì quay về là việc không thể nữa rồi. Tôi an ủi đối phương hai câu, bảo cô nàng đừng để trong lòng, sau đó thì nên thế nào thì cứ thế ấy, không đến câu lạc bộ cung săn nữa.

Không bao lâu sau thì kì nghỉ đông cũng đến, tôi đến nhà của Nghiêm Sơ Văn làm khách. Cũng trong chính ngày hôm đó tôi đã biết được thì ra Ma Xuyên chính là Ngôn quan nhỏ ở trong phòng củi nhiều năm về trước.

Ánh nắng chiếu thẳng lên trên mi mắt, tôi khó chịu nhíu nhíu mày, từ từ tỉnh lại từ cơn mơ ngủ.

Ánh mắt đầu tiên, nhìn thấy được bầu trời xanh thẳm ngoài khung cửa sổ; Ánh mắt thứ hai, đó là cái người đang đứng trước cửa sổ bị ánh nắng ôm lấy kia.

Tôi yên lặng nhìn một lúc rồi mới lên tiếng: "Cậu thật sự không ngủ cả đêm luôn à?"

Tôi duỗi eo một cái trên giường rồi chợt khựng lại, chợt nhớ lại tối qua lúc mơ mơ màng màng ngủ thì tự nhiên thấy trên mặt hơi ngứa ngứa, giống như có thứ gì đó rơi xuống trên lông mày, một lát sau lại rơi xuống mặt. Tôi còn tưởng là muỗi, gãi gãi mặt rồi chả buồn mở mắt ra, trở mình qua ngủ tiếp.

8

Nhưng mà bây giờ ngẫm lại mới thấy, trời lạnh thế này thì lấy đâu ra muỗi? Không lẽ là... gián hả? Chỉ vừa mới nghĩ tới khả năng này thôi mà cả người tôi rợn hết cả da gà lên.

"Tối qua cậu có bị muỗi cắn không?" Tôi vội vàng hỏi Ma Xuyên.

Hắn nghe thấy động tĩnh thì xoay người qua, không biết có phải là tối qua đã nghỉ trên ghế rồi không mà trông có vẻ cũng không mệt mỏi gì lắm.

Đi đến trước mặt tôi, hắn đưa tay chỉ chỉ cái điện thoại đặt trên tủ đầu giường của tôi, toàn bộ quá trình đều im lặng không lên tiếng.

Vậy là bị sao rồi? Bộ tiêm uốn ván còn có tác dụng phụ là bị câm hả?

Tôi không hiểu gì nhưng vẫn mở khoá điện thoại đưa cho đối phương.

Ma Xuyên nhận lấy điện thoại thao tác một lúc rồi xoay ngược màn hình lại đưa cho tôi.

Tôi đọc lên từng chữ mà hắn đã gõ: "Hôm qua phá giới, hôm nay ngừng nói, trừ tội... miễn hoạ?"

1

- -------------------------------------

June: Mỗi khi cậu làm bậy bạ xong là tự cấm ngôn á=)))))))))))))))) Ví dụ như ở quyển Không hợp, cậu với Bách Dận balabum với nhau xong rồi cậu cấm ngôn 1 tuần. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau