Thầy À! Thuốc Ức Chế Của Thầy Hết Rồi

Chương 22: Tình Cờ Gặp

Trước Sau
Đêm Giáng Sinh.

Cẩu Vãn Tinhnhanh chóng thoát khỏi tu la tràng vọt vào thế giới hoa mỹ độc quyền của hắn ta, ở ngoài trời bao phủ pháo hoa rực rỡ, nam nữ thưởng thức tiệc nướng phong phú mỹ vị trong tiếng va chạm của ly rượu mừng Giáng Sinh.

Tiếng chuông vang lên, cả ngoài trời là bầu không khí hơi men, thời cơ thích hợp, mọi người bắt đầu tụm năm tụm ba kiếm bạn rồi giải tán, Cẩu Vãn Tinh kéo một cô gái tóc vàng mắt xanh, trao đổi tay chân với người ta một lúc rồi mang người về phòng mình.

Em gái nước ngoài là một Beta rất hợp ý của hắn ta, hắn ta không thích bị mùi pheromone làm xáo trộn sự hưng phấn khi ân ái.

Cửa vừa đóng là Cẩu Vãn Tinh không chút che giấu ý đồ của mình, ngay cả màn dạo đầu cũng lười làm, ôm đối phương bắt đầu hôn, cũng may kỹ thuật hôn của hắn ta cao siêu, hôn em gái nhỏ say khướt đến choáng váng đầu óc, toàn thân mềm nhũn không hề có lực chống đỡ.

Chờ lên đến giường thì hai người đã cởi sạch sành sanh, Cẩu Vãn Tinh cúi người nhìn em gái nhỏ có thân hình tương đối tốt, không khỏi nhấc lông mày lên, thầm than mắt nhìn người đẹp của mình, mà em gái nhỏ thì nhìn về phía thân thể cơ bắp săn chắc trước mắt đánh giá từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt dừng ở chỗ đã ngẩng cao đầu, hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt là mười phần hài lòng.

Vừa rồi khi hai người nói chuyện qua lại, Cẩu Vãn Tinh cười hì hì chỉ vào đũng quần mình nói một câu "big" rồi còn khoa trương ưỡn háng, lại nhảy ra một câu "excellent", em gái nhỏ thấy hắn ta cười là một vẻ mặt học sinh ngoan, lúc ấy còn bán tín bán nghi thì giờ phút này lại sinh ra một loại cảm giác thoải mái khi đánh cược thắng lợi.

Cẩu Vãn Tinh tiếp nhận tín hiệu cảm xúc rất tốt của đối phương, lấy một chiếc bao cao su size siêu to khổng lồ đắt nhất trong khách sạn đưa đến bên miệng của em gái nhỏ, để cho cô tự đeo cho mình.

Em gái nước ngoài nhếch môi cười đến quyến rũ động lòng người, rất nghe lời xé mở túi nhỏ, thuần thục đeo áo giáp từ trên xuống, một hồi không cần ngôn ngữ giao tiếp như một trò đùa cứ như vậy bắt đầu.

Ngay khi Cẩu Vãn Tinh làm đến mồ hôi đầm đìa, ở trong nháy mắt hắn ta nhớ tới bộ dáng Trình Khiêm với Đàm Tư Cẩm ở cùng nhau, trong lòng đột nhiên dâng lên một đợt quạnh quẽ tịch mịch lạnh lẽo, mà theo cao trào đến cực nhanh thì hắn ta rất nhanh đã quên đi ý niệm chợt lóe này trong đầu.

Vui sướng đến chết là niềm tin trung thành nhất của hắn ta bây giờ, đặc biệt là sau khi bị phản bội bởi sự trung thành.

Cách âm của khách sạn được làm khá chất lượng, hoàn toàn che chắn được tiếng la hét điên cuồng 103 dặm, em gái nước ngoài chịu đựng giỏi đến kỳ lạ, rượu vào giống như mở chốt công tắc chứa đựng, có thể liên tục không ngừng nghỉ chịu sự nghiền nát của Cẩu Vãn Tinh, thân hình mềm mại dùng đủ loại tư thế lấy lòng người cũng đang lấy lòng hắn ta.

Bọn họ ngủ một giấc, tỉnh ngủ có cảm giác lại tiếp tục làm, thời gian cả đêm rất nhanh đã bị hao sạch, chờ dịch vụ phòng đưa bữa sáng tới theo yêu cầu thì ngoài cửa sổ đã sớm sáng trưng.

Cẩu Vãn Tinh ăn xong đồ ăn trực tiếp tiến vào thời gian giả lành giả hiền, hắn ta vỗ vỗ mông của em gái nhỏ ý bảo đối phương đã kết thúc, em gái nhỏ mỹ mãn đến phòng tắm tắm rửa đơn giản, để lại một nụ hôn gió phóng thân rời đi.

Vốn ngôn ngữ không thông, ngầm câu thông tiết kiệm được trao đổi lãng phí, Cẩu Vãn Tinh mệt mỏi một buổi tối đã sớm đói bụng, bắt đầu càn quét từng đĩa thức ăn.

Hắn ta ăn no uống đủ mới cầm lấy điện thoại tùy ý lật qua lật lại vài cái, lướt qua loa tin nhắn của một số anh em thân thiết gửi tới sao chép dán chúc mừng Giáng Sinh, sau đó đi tắm rửa trùm chăn ngủ.

Đang lúc hắn ta ngủ say thì điện thoại lại vang lên một cách không đúng lúc, Cẩu Vãn Tinh bấm tắt lung tung đổi lại là một tiếng gõ cửa kịch liệt.

Mẹ nó, chó người thật chứ, có để cho người ta ngủ không.



Hắn ta tức giận bật dậy từ trên giường, loạng choạng mở cửa cho Trình Khiêm, kết quả còn chưa nổi giận thì chợt nghe đối phương nói câu không thể từ chối: "Giờ đặt vé máy bay, về thôi."

Não Cẩu Vãn Tinh đột nhiên chập mạch, ngơ ngác nhìn hắn không kịp phản ứng, Trình Khiêm ngửi thấy mùi còn sót lại trong phòng, như không có việc gì thoáng lùi nửa bước, lặp lại: "Tôi nói, bây giờ chúng ta về."

Bảng mạch ngắn ngủi bị cưỡng ép chập liên tiếp, dòng điện tức giận như quá tải trực tiếp châm lên tính tình thối rữa của Cẩu Vãn Tinh, hắn ta nhếch miệng vừa muốn ầm ĩ mắng to nhưng lại nghe thấy Trình Khiêm đột nhiên lên tiếng: "Có muốn chữ ký theo ý muốn không?"

Trong nháy mắt Cẩu Vãn Tinh biến thành một ngọn núi lửa bị cưỡng ép lụi, nghẹn đến nước mắt hắn ta cũng sắp chảy ra nhưng ngẫm về ngôi sao cầu thủ yêu mến nhất trong đời mình thì nắm đấm của hắn ta nắm chặt đến rắc rắc vài tiếng, vẫn là cố nén sức lực của chính mình xuống.

Vì Black Mamba của mình, ông đây nhịn!

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Đại ca, có chuyện gì mà lại đột ngột như vậy?"

Trình Khiêm thành thật trả lời: "Đoàn của anh ấy sắp trở về rồi."

Cẩu Vãn Tinh đã đoán được nguyên nhân, rũ khóe mắt xuống nhụt chí rồi lại giương nanh múa vuốt oán giận nói: "Nhưng tôi còn chơi chưa đủ sướng đâu! Ngược lại cậu trở về có vợ ôm, còn tôi thì sao?"

Trình Khiêm thấy thế biết hắn ta đã đáp ứng nên cầm lấy điện thoại bắt đầu đặt vé máy bay, chớp chớp mắt: "Cậu có ảnh ký tên đó thôi."

Tiếng máy bay xé toạc màn đêm, một đám người trẻ tuổi còn chưa thoả mãn lặng lẽ đáp đất trong ánh mặt trời nghênh đón, sau khi mọi người tạm biệt nhau thì tản ra bốn phía cửa sân bay, Đàm Tư Cẩm chào hỏi những người khác rồi bước về con đường một mình đi về phía trước.

Điện thoại di động đột nhiên rung lên truyền đến một tin nhắn ngắn gọn, là Lục Đông gửi tới hỏi anh đi du lịch chơi thế nào rồi.

Toàn bộ phát sinh trên đảo Hải Nam bị tin nhắn này kéo mạnh trở lại trong đầu, những cảm giác như mộng như ảo giao nhau trong nước vẫn còn rõ ràng, giống như là dìm đầu làm cho Đàm Tư Cẩm nhớ lại hết thảy mọi thứ không muốn đối mặt. Anh xách túi hành lý im lặng một lát không biết nên trả lời như thế nào, trầm ngâm liếm liếm đôi môi có chút khô bởi vì thiếu nước, bỗng nhiên hoài niệm hương vị rượu ngon.

Anh xóa mấy câu trả lời mơ hồ qua loa sau đó gửi một lời mời: Buổi tối có muốn ra ngoài uống một ly không?

Mặc dù bệnh viện bận rộn nhưng Lục Đông vẫn nghỉ ba ngày, đối mặt với lời mời của Đàm Tư Cẩm thì anh ta không có lý do gì để từ chối.

Tối xuống hai người hẹn nhau ở một quán bar thường xuyên đến, Lục Đông vẫn như cũ đến trước mười phút. Anh ta đã gọi một ly rượu, là ly cocktail có vẻ thích hợp cho phụ nữ uống hơn, đến khi nhìn thấy Đàm Tư Cẩm đi vào cửa quán bar thì giơ tay vẫy người tới, Đàm Tư Cẩm lập tức nhìn thấy, sải bước lại gần.

"Anh Đông." Đàm Tư Cẩm chào hỏi đơn giản, ngay sau đó gọi rượu với bartender, "Cho tôi một ly Whisky Midnight."

Lục Đông mở to hai mắt nhìn anh, có chút khó hiểu hỏi: "Từ khi nào mà em có thể uống thế?"

Đàm Tư Cẩm nhìn anh ta một cái, ánh mắt lại nhanh chóng chuyển về phía bartender: "Thêm đá, cảm ơn... Chỉ là muốn uống một chút."



Lục Đông bất đắc dĩ giơ ly rượu lên nhấp một ngụm: "Tửu lượng của em... Nhớ kiềm chế một chút."

Đàm Tư Cẩm đáp một câu "Không sao", nhưng đúng là anh có chút ý tứ muốn mượn rượu giải sầu, mà Lục Đông cũng nhìn ra ý đồ của anh nên trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đưa anh về trường.

Bartender nhanh chóng đẩy một ly whisky tới, tiếng đá lách cách là tiếng vang làm cho người khác nhẹ nhàng thoải mái thì người hưởng thụ nó lại mang tâm trạng trầm trọng như rót chì, chỉ vì đề tài trong đầu muốn nói ra ngoại trừ áp lực thì chỉ là áp lực hơn.

Đàm Tư Cẩm ngửa đầu buồn bực uống một ngụm lớn, mùi rượu cay lập tức nổ tung ở đầu lưỡi, theo thực quản xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng làm cả người nóng lên trong chớp mắt, cảm giác kích thích thẳng đến não bộ sau đó mang đến hương vị tê liệt, Đàm Tư Cẩm không khỏi lắc đầu, tầm mắt hoảng hốt một chút.

Còn chưa đủ, cảm giác whisky đắt tiền như vậy cũng kém mùi vị của Trình Khiêm, mãnh liệt, bá đạo lại dịu dàng đến mức khiến người ta hít thở không thông.

Lục Đông nhìn bộ dạng ẩn nhẫn đắng cay không ngừng hồi tưởng của anh, đột nhiên nhận ra cái gì đó. Anh ta nảy sinh ý niệm hoang đường trong đầu nhưng lại cảm thấy sự việc không đến mức trùng hợp như vậy.

Nhưng mà cuối cùng anh ta vẫn không nhịn được hỏi ra: "Lần này em đi du lịch chắc là sẽ không gặp Trình Khiêm đâu nhỉ?"

Đàm Tư Cẩm không trả lời, chỉ rũ mi nhìn về phía ly whisky kia, im lặng như chấp nhận.

Lục Đông hít một hơi khí lạnh, phảng phất như một nhát ngắm trúng hồng tâm, anh ta suy nghĩ một lát vẫn hỏi ra vấn đề khó có thể mở miệng kia.

"Cho nên, hai đứa đã làm rồi?"

"Vâng." Lần này Đàm Tư Cẩm trả lời rất nhanh, rất có loại ý tứ vò mẻ lại sứt.

"Em đã làm với cậu ta." Đầu ngón tay anh vuốt ve mép ly "Thế mà em lại muốn làm với cậu ta. Anh Đông, em cảm thấy mình không thể trốn thoát."

Cửa quán bar mở ra một lúc rồi khép lại, chuông gió đón khách vang lên một chuỗi mới yên tĩnh, trong phòng theo đó mà có chút gió lạnh tiến vào, mà một đám nam nữ trẻ tuổi vào cửa lại ôm ấp ầm ĩ tăng thêm một phần sinh động cho quán bar hơi vắng vẻ.

Bọn họ cười đi đến chỗ ngồi ở đầu kia, lúc này quán bar mới bắt đầu có chút bầu không khí nửa đêm, trong đó có một anh đẹp trai hào sảng gọi một bàn rượu, ngẩng đầu nhìn về phía quầy bar, lại mạnh mẽ ngây ngẩn cả người.

Giáo viên của hắn ta mặc một chiếc áo màu be, bên ngoài mặc áo khoác denim, phía dưới là một chiếc quần đen giản dị và giày âu cổ điển, thoạt nhìn bóng lưng thì không khác gì học sinh sinh viên, phảng phất nhìn qua còn trẻ hơn một chút.

Nhưng mà nhan sắc tuấn mỹ này, mặc cho bất luận kẻ nào nhìn qua một cái cũng sẽ không quên

Cẩu Vãn Tinh bỏ qua tiếng gọi của cô gái bên cạnh, hắn ta lấy điện thoại ra nhanh chóng gửi tin nhắn riêng cho Trình Khiêm, thuận tiện đính kèm một tin nhắn định vị.

"Vợ cậu uống rượu cùng trai lạ, mau đến!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau