Thầy À! Thuốc Ức Chế Của Thầy Hết Rồi
Chương 48: Đến Hẹn
Từ sau khi Trình Khiêm tuyên bố ở trong vòng bạn bè thì mạng xã hội yên lặng của hắn giống như nổ tung nghênh đón náo nhiệt chưa từng có, ngày xưa giao diện chỉ nhìn thấy tin tức công việc liên tiếp nhảy ra màu đỏ muôn hình muôn vẻ, ngoại trừ cảm thán thì càng nhiều là xã giao chúc mừng.
Nhưng mà cao giọng khoe khoang như thế, tự nhiên cũng rất nhanh truyền đến tai ba mẹ hắn.
Quả nhiên, sinh nhật Đàm Tư Cẩm vừa qua còn chưa được nửa tháng thì Lý Mạn Hi đã gọi điện thoại cho Trình Khiêm, hiếm khi bà có hứng thú nói với Trình Khiêm có một tin tốt và một tin xấu, hắn muốn nghe cái nào trước.
Đúng như Trình Khiêm dự đoán, tin tốt là Hạ Ly tuyên bố tìm được tình yêu đích thực, quấn quýt lấy ba đòi giải trừ hôn ước, mà tin xấu là ba Trình Khiêm muốn mở tiệc chiêu đãi Đàm Tư Cẩm, mỹ danh hoan nghênh thành viên mới của gia đình.
Nghe có vẻ so với Hồng Môn Yến còn đường hoàng hơn.
Trong ấn tượng của Trình Khiêm, số lần từ nhỏ đến lớn hắn gặp ba gần như hai tay là có thể đếm tới, ba có thể từ trong lúc bận rộn dành thời gian sắp xếp bữa này thì trình độ coi trọng không cần nói cũng biết.
Lời hứa trịnh trọng nhất mà ba đưa cho mẹ với nhà họ Lý chính là ông chỉ có một đứa con trai như Trình Khiêm, mà nửa kia của người thừa kế rất trọng yếu, ông không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.
Đây là trong dự tính của Trình Khiêm, hắn với Đàm Tư Cẩm nhất định phải vượt qua một cửa ải này.
Khi nghe được lời này Đàm Tư Cẩm bình tĩnh kỳ lạ, Trình Khiêm phỏng đoán, có lẽ là nguyên nhân anh còn chưa hiểu rõ tình hình gia đình mình. Ba không đưa ra đường thương lượng, mà trực tiếp định ngày, sắp đến mấy ngày đó là Trình Khiêm bắt đầu đứng ngồi không yên, gần như mỗi ngày đều suy nghĩ tìm lý do gì để từ chối bữa tiệc lần này.
Hắn cố gắng miêu tả với Đàm Tư Cẩm một cách khách quan về ba mình là người như thế nào, cũng toát ra ý muốn nửa đường bỏ cuộc, nhưng Đàm Tư Cẩm yên tĩnh nghe xong, ngược lại nắm tay hắn an ủi nói: "Yên tâm đi, nhất định phải đi đó, em cũng nên có lòng tin với chúng ta mới phải."
Một loại dũng khí chưa từng có từ đáy lòng Trình Khiêm tự nhiên sinh ra, hắn nắm ngược tay Đàm Tư Cẩm, nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út của đối phương, cảm thấy mặc dù giờ phút này để cho Trình Khiêm đối kháng với toàn thế giới thì hắn cũng có sức mạnh vô cùng vô tận.
Khói mù không biên giới cùng áp lực mà ba mang đến từ nhỏ đến lớn trong im lặng dần dần bị xua tan, Trình Khiêm cười cười, nhẹ nhàng đáp: "Vâng, em rất có lòng tin vào chúng ta."
Ngày rất nhanh đã đến, Đàm Tư Cẩm mặc âu phục giản dị một cặp mà Trình Khiêm tỉ mỉ lựa chọn cho anh, hai người cùng nhau lái xe đến trang viên khi Trình Khiêm còn bé từ sớm. Cảnh sắc dọc theo đường dần dần trở nên quen thuộc trong mắt Đàm Tư Cẩm, ký ức năm năm trước càng ngày càng rõ ràng, giống như năm đó Lý Mạn Hi lần đầu tiên dẫn anh đến trang viên này.
Cửa lớn quen thuộc chậm rãi mở ra, Trình Khiêm lái xe vào bên trong, bãi cỏ lớn vẫn được cắt tỉa tỉ mỉ chỉnh tề như trước, thủy tinh trong đài phun nước trong suốt, hết thảy đều là bộ dáng an nhàn. Quang cảnh trước mắt xẹt qua ba tòa biệt thự, dừng ở một lối vào hoa viên, bên trong đường cong chữ u là một địa điểm tiếp khách ngoài trời có cảm giác thiết kế cực tốt.
Trên bàn ăn gỗ thật dài đã bày đầy đủ các loại mỹ thực vừa mới chế biến xong, các dì trong phòng bếp còn đang điều chỉnh bày biện cuối cùng, chú Lê đứng ở một bên khẩn trương kiểm tra, sợ bỏ sót một chút chi tiết.
"Chú Lê, mấy giờ ba cháu tới?" Trình Khiêm dắt Đàm Tư Cẩm đi tới trước mặt chú Lê hỏi.
"Thiếu gia, thầy Đàm." Chú Lê khách khí gật đầu chào hỏi hai người, vẫn dùng xưng hô tôn kính, "Máy bay của ông chủ đã đến sân bay, ước chừng mười lăm phút nữa sẽ đến."
"Vâng." Trình Khiêm lên tiếng, nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, lại nhắc nhở chú Lê, "Trà không được để lạnh, chú để ý nhiệt độ, không nên chọc ông ấy không vui."
"Vâng, thiếu gia." Chú Lê ôn hòa cười gật gật đầu, chỉ nghe Trình Khiêm lại dặn dò, "Bọn cháu đi dạo hoa viên một vòng, mười phút sau sẽ về."
Hắn nói xong nghiêng người cười với Đàm Tư Cẩm, tiếp tục nắm tay anh đi dạo về phía vị trí hương hoa nồng đậm, đủ loại hoa tươi nở rộ như bất tử trong lồng thủy tinh nuôi dưỡng, vĩnh viễn đều rực rỡ vô cùng, tản ra hương thơm thấm vào ruột gan.
Rất nhanh họ đã đi tới một mảnh nhỏ trồng hoa hồng đỏ, trên cánh hoa hồng đỏ thẫm điểm xuyết sương tươi mát như từng viên trân châu trong suốt. Trình Khiêm kinh ngạc nhìn từng khóm hồng kia, vui vẻ lôi kéo Đàm Tư Cẩm kêu: "Chúng ta cũng trồng một bụi hồng như vậy đi."
Trình Khiêm đột nhiên nhớ lại quãng thời gian du học ở châu Âu, bình tĩnh kể lại: "Lúc em đi học ở nước ngoài, trong ký túc xá vẫn trồng một cây hoa hồng, nuôi không được lại trồng cây khác, bây giờ tốt rồi, chúng ta có cả sân trồng được hoa hồng."
Gần đây Trình Khiêm đang thảo luận với Đàm Tư Cẩm mua một chỗ ở yên tĩnh, còn có kế hoạch nuôi thú cưng, hắn bảo thư ký Diệp Đồ tìm mấy căn biệt thự nhỏ ngoại thành, tính toán lại tỉ mỉ lựa chọn một chút.
Đàm Tư Cẩm nghe xong những lời hời hợt này thì trong lòng đột nhiên nổi lên áy náy cùng yêu thương chua xót, anh ôm Trình Khiêm, muốn theo dõi thêm vài phần thiệt thòi năm đó hắn không nói mà như thiếu nợ: "Ngoại trừ trồng hoa hồng thì em còn muốn làm gì nữa?"
Trình Khiêm đọc ra thâm ý trong mắt anh, hình ảnh trong đầu chợt lóe, bỗng nhiên trở lại thời điểm hắn sắp xuất ngoại.
Hắn điên cuồng tìm khắp mọi ngóc ngách có thể nghĩ đến, đều không thể tìm được bóng dáng Đàm Tư Cẩm, thất bại thật sâu đánh Trình Khiêm rơi xuống nước sắp lưu lạc thiên nhai khiến hắn giãy giụa trong thất vọng, chết lặng, cuối cùng tiếp nhận hiện thực.
Trình Khiêm hẹn Cẩu Vãn Tinh lần cuối cùng gặp nhau trên sân bóng, hai người không nói nên lời nhìn chằm chằm cái giỏ trống rỗng xa xa kia, trong lòng là vô số tịch mịch phiền muộn.
"Cậu nói xem tôi có thể tìm thấy anh ấy không?" Trình Khiêm đột nhiên mở miệng, giọng có chút khàn khàn.
"Sẽ thấy." Cẩu Vãn Tinh kiên định trả lời, "Không bằng ngẫm lại sau khi tìm được anh ấy thì cậu muốn làm cái gì đi, thế nào?"
Trình Khiêm rũ mắt nhìn sàn sân bóng có chút loang lổ, lẳng lặng suy nghĩ thật lâu, sau đó nghiêm túc trả lời: "Muốn lái motor dẫn anh ấy đi dạo, muốn liều mạng lắp Lego với anh ấy, muốn cầu hôn vào sinh nhật anh ấy nữa."
Khóe miệng hắn đột nhiên dâng lên một ý cười chua xót, phảng phất Trình Khiêm nói đủ thành kính thì những thứ này thật sự có thể thực hiện.
"Muốn nghe anh ấy chơi đàn dương cầm một lần nữa, muốn ăn mì anh ấy làm một lần nữa."
Giờ này khắc này, Trình Khiêm đang cười nhìn về phía Đàm Tư Cẩm được mình ôm trong ngực, cúi người in xuống một nụ hôn dịu dàng: "Làm cái gì cũng được ạ, chỉ cần ở cùng một chỗ với anh thì làm gì cũng được."
Nhưng mà cao giọng khoe khoang như thế, tự nhiên cũng rất nhanh truyền đến tai ba mẹ hắn.
Quả nhiên, sinh nhật Đàm Tư Cẩm vừa qua còn chưa được nửa tháng thì Lý Mạn Hi đã gọi điện thoại cho Trình Khiêm, hiếm khi bà có hứng thú nói với Trình Khiêm có một tin tốt và một tin xấu, hắn muốn nghe cái nào trước.
Đúng như Trình Khiêm dự đoán, tin tốt là Hạ Ly tuyên bố tìm được tình yêu đích thực, quấn quýt lấy ba đòi giải trừ hôn ước, mà tin xấu là ba Trình Khiêm muốn mở tiệc chiêu đãi Đàm Tư Cẩm, mỹ danh hoan nghênh thành viên mới của gia đình.
Nghe có vẻ so với Hồng Môn Yến còn đường hoàng hơn.
Trong ấn tượng của Trình Khiêm, số lần từ nhỏ đến lớn hắn gặp ba gần như hai tay là có thể đếm tới, ba có thể từ trong lúc bận rộn dành thời gian sắp xếp bữa này thì trình độ coi trọng không cần nói cũng biết.
Lời hứa trịnh trọng nhất mà ba đưa cho mẹ với nhà họ Lý chính là ông chỉ có một đứa con trai như Trình Khiêm, mà nửa kia của người thừa kế rất trọng yếu, ông không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.
Đây là trong dự tính của Trình Khiêm, hắn với Đàm Tư Cẩm nhất định phải vượt qua một cửa ải này.
Khi nghe được lời này Đàm Tư Cẩm bình tĩnh kỳ lạ, Trình Khiêm phỏng đoán, có lẽ là nguyên nhân anh còn chưa hiểu rõ tình hình gia đình mình. Ba không đưa ra đường thương lượng, mà trực tiếp định ngày, sắp đến mấy ngày đó là Trình Khiêm bắt đầu đứng ngồi không yên, gần như mỗi ngày đều suy nghĩ tìm lý do gì để từ chối bữa tiệc lần này.
Hắn cố gắng miêu tả với Đàm Tư Cẩm một cách khách quan về ba mình là người như thế nào, cũng toát ra ý muốn nửa đường bỏ cuộc, nhưng Đàm Tư Cẩm yên tĩnh nghe xong, ngược lại nắm tay hắn an ủi nói: "Yên tâm đi, nhất định phải đi đó, em cũng nên có lòng tin với chúng ta mới phải."
Một loại dũng khí chưa từng có từ đáy lòng Trình Khiêm tự nhiên sinh ra, hắn nắm ngược tay Đàm Tư Cẩm, nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út của đối phương, cảm thấy mặc dù giờ phút này để cho Trình Khiêm đối kháng với toàn thế giới thì hắn cũng có sức mạnh vô cùng vô tận.
Khói mù không biên giới cùng áp lực mà ba mang đến từ nhỏ đến lớn trong im lặng dần dần bị xua tan, Trình Khiêm cười cười, nhẹ nhàng đáp: "Vâng, em rất có lòng tin vào chúng ta."
Ngày rất nhanh đã đến, Đàm Tư Cẩm mặc âu phục giản dị một cặp mà Trình Khiêm tỉ mỉ lựa chọn cho anh, hai người cùng nhau lái xe đến trang viên khi Trình Khiêm còn bé từ sớm. Cảnh sắc dọc theo đường dần dần trở nên quen thuộc trong mắt Đàm Tư Cẩm, ký ức năm năm trước càng ngày càng rõ ràng, giống như năm đó Lý Mạn Hi lần đầu tiên dẫn anh đến trang viên này.
Cửa lớn quen thuộc chậm rãi mở ra, Trình Khiêm lái xe vào bên trong, bãi cỏ lớn vẫn được cắt tỉa tỉ mỉ chỉnh tề như trước, thủy tinh trong đài phun nước trong suốt, hết thảy đều là bộ dáng an nhàn. Quang cảnh trước mắt xẹt qua ba tòa biệt thự, dừng ở một lối vào hoa viên, bên trong đường cong chữ u là một địa điểm tiếp khách ngoài trời có cảm giác thiết kế cực tốt.
Trên bàn ăn gỗ thật dài đã bày đầy đủ các loại mỹ thực vừa mới chế biến xong, các dì trong phòng bếp còn đang điều chỉnh bày biện cuối cùng, chú Lê đứng ở một bên khẩn trương kiểm tra, sợ bỏ sót một chút chi tiết.
"Chú Lê, mấy giờ ba cháu tới?" Trình Khiêm dắt Đàm Tư Cẩm đi tới trước mặt chú Lê hỏi.
"Thiếu gia, thầy Đàm." Chú Lê khách khí gật đầu chào hỏi hai người, vẫn dùng xưng hô tôn kính, "Máy bay của ông chủ đã đến sân bay, ước chừng mười lăm phút nữa sẽ đến."
"Vâng." Trình Khiêm lên tiếng, nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, lại nhắc nhở chú Lê, "Trà không được để lạnh, chú để ý nhiệt độ, không nên chọc ông ấy không vui."
"Vâng, thiếu gia." Chú Lê ôn hòa cười gật gật đầu, chỉ nghe Trình Khiêm lại dặn dò, "Bọn cháu đi dạo hoa viên một vòng, mười phút sau sẽ về."
Hắn nói xong nghiêng người cười với Đàm Tư Cẩm, tiếp tục nắm tay anh đi dạo về phía vị trí hương hoa nồng đậm, đủ loại hoa tươi nở rộ như bất tử trong lồng thủy tinh nuôi dưỡng, vĩnh viễn đều rực rỡ vô cùng, tản ra hương thơm thấm vào ruột gan.
Rất nhanh họ đã đi tới một mảnh nhỏ trồng hoa hồng đỏ, trên cánh hoa hồng đỏ thẫm điểm xuyết sương tươi mát như từng viên trân châu trong suốt. Trình Khiêm kinh ngạc nhìn từng khóm hồng kia, vui vẻ lôi kéo Đàm Tư Cẩm kêu: "Chúng ta cũng trồng một bụi hồng như vậy đi."
Trình Khiêm đột nhiên nhớ lại quãng thời gian du học ở châu Âu, bình tĩnh kể lại: "Lúc em đi học ở nước ngoài, trong ký túc xá vẫn trồng một cây hoa hồng, nuôi không được lại trồng cây khác, bây giờ tốt rồi, chúng ta có cả sân trồng được hoa hồng."
Gần đây Trình Khiêm đang thảo luận với Đàm Tư Cẩm mua một chỗ ở yên tĩnh, còn có kế hoạch nuôi thú cưng, hắn bảo thư ký Diệp Đồ tìm mấy căn biệt thự nhỏ ngoại thành, tính toán lại tỉ mỉ lựa chọn một chút.
Đàm Tư Cẩm nghe xong những lời hời hợt này thì trong lòng đột nhiên nổi lên áy náy cùng yêu thương chua xót, anh ôm Trình Khiêm, muốn theo dõi thêm vài phần thiệt thòi năm đó hắn không nói mà như thiếu nợ: "Ngoại trừ trồng hoa hồng thì em còn muốn làm gì nữa?"
Trình Khiêm đọc ra thâm ý trong mắt anh, hình ảnh trong đầu chợt lóe, bỗng nhiên trở lại thời điểm hắn sắp xuất ngoại.
Hắn điên cuồng tìm khắp mọi ngóc ngách có thể nghĩ đến, đều không thể tìm được bóng dáng Đàm Tư Cẩm, thất bại thật sâu đánh Trình Khiêm rơi xuống nước sắp lưu lạc thiên nhai khiến hắn giãy giụa trong thất vọng, chết lặng, cuối cùng tiếp nhận hiện thực.
Trình Khiêm hẹn Cẩu Vãn Tinh lần cuối cùng gặp nhau trên sân bóng, hai người không nói nên lời nhìn chằm chằm cái giỏ trống rỗng xa xa kia, trong lòng là vô số tịch mịch phiền muộn.
"Cậu nói xem tôi có thể tìm thấy anh ấy không?" Trình Khiêm đột nhiên mở miệng, giọng có chút khàn khàn.
"Sẽ thấy." Cẩu Vãn Tinh kiên định trả lời, "Không bằng ngẫm lại sau khi tìm được anh ấy thì cậu muốn làm cái gì đi, thế nào?"
Trình Khiêm rũ mắt nhìn sàn sân bóng có chút loang lổ, lẳng lặng suy nghĩ thật lâu, sau đó nghiêm túc trả lời: "Muốn lái motor dẫn anh ấy đi dạo, muốn liều mạng lắp Lego với anh ấy, muốn cầu hôn vào sinh nhật anh ấy nữa."
Khóe miệng hắn đột nhiên dâng lên một ý cười chua xót, phảng phất Trình Khiêm nói đủ thành kính thì những thứ này thật sự có thể thực hiện.
"Muốn nghe anh ấy chơi đàn dương cầm một lần nữa, muốn ăn mì anh ấy làm một lần nữa."
Giờ này khắc này, Trình Khiêm đang cười nhìn về phía Đàm Tư Cẩm được mình ôm trong ngực, cúi người in xuống một nụ hôn dịu dàng: "Làm cái gì cũng được ạ, chỉ cần ở cùng một chỗ với anh thì làm gì cũng được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất