Kế Hoạch Lật Đổ Anh Bạn Nhất Khối!
Chương 22
Tiếng cười khẽ của Vương Ngạn chính thức khiến cậu nổi gai người.
Thanh Giang Ninh gạt tay ra sau
Bộp một tiếng không nặng không nhẹ.
Vương Ngạn thình lình bị đập vào cái vào cổ, không đau lắm nhưng hơi giật mình, ánh mắt nhìn cậu hơi giận dữ.
Rõ ràng tên bạn gì gì đó ôm ôm ấp ấp không đánh, còn hắn lại đánh là sao.
Vương Ngạn nhìn cái gáy đang định qua lại, hắn vương tay lên trước, bóp một cái thật mạnh lên cổ của bản thân mình. Da dẻ hắn chắc chắn, có màu nâu sáng, muốn để lại vệt đỏ trên đó phải dùng rất nhiều sức.
Đến khi Thanh Giang Ninh quay đầu lại, ngoại trừ cái cổ đỏ như máu còn có gương mặt Vương Ngạn như cún con mắc mưa, lộ rõ vẻ đáng thương.
Cậu né ra khỏi hắn hai mét, gương mặt hơi ửng đỏ, vành tai vẫn còn lưu lại cảm giác nóng bỏng ươn ướt của hơi thở xa lạ.
Cậu không tìm được cách phát tiết khác cảm xúc này nên chỉ đành mở miệng......chửi.
“Bộ bị khùng hả ? Làm gì ạ ? Điên à ?!”
Vương Ngạn vẫn giữ nguyên gương mặt như cún con mắc mưa của mình.
“Cậu mới khùng, tự nhiên làm gì vậy ? Đau chết được, đụng chút là dựng lông vậy à ? Y như.... con nít” hắn nói, tay vừa sờ sờ lên cổ.
Làn da màu nâu sáng có một vệt đỏ rất rõ ràng như máu, nhìn bằng mắt thường có thể thấy được mấy dấu ngón tay rất rõ ràng.
Thanh Giang Ninh nhìn mà cũng giật mình, rõ ràng sức cậu quật không lớn mà, nhưng lúc đó cậu hơi hoảng, không nhớ bản thân mình đã dùng bao nhiêu sức, dù có mạnh đi nữa thì sức cậu cũng không thể in được dấu đậm và lớn như vậy. Thanh Giang Ninh nghi ngờ.
“Tôi.....tự nhiên lại gần chi vậy ? Với lại, sao mà dấu lớn như vậy được, tay tôi....nhỏ mà”
Nói đoạn, cậu đến gần hắn, lấy tay mình ướm thử vào dấu tay rên cổ kia, ngón tay dài hơn hẳn 3 xen ti mét, bàn tay cũng to hơn rõ ràng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Vương Ngạn không ngờ cam nhỏ dễ dụ lại tinh ý như vậy, hơi ngoài ý muốn gương mặt giả tạo của hắn vỡ tan, vốn cho rằng bản thân mình tài giỏi không cố lúc ngoài ý muốn nhưng lần này người tính không bằng trời tính, hắn nhìn cậu không chớ mắt.
“Đụng trúng không xin lỗi, trách tôi ?”
Hắn đến gần ép sát cậu vào góc giường. Thanh Giang Ninh không chịu yếu thế, cậu ưỡn ngực thẳng lưng. Lại mở miệng chửi tiếp.
“Ê, cậu quá đáng rồi đó, có khi tự mình đụng trúng không biết thì sao, tay tôi sao bự như vậy được, trước khi đổ thừa cũng phải suy nghĩ cho logic chứ”
“Đụng một vết lớn như vậy sao tôi không biết được, hôm nay chỉ có cậu đụng vào thôi” Hắn kéo dài ngữ khí, ngoài ý muốn, rõ rằng hắn đang muốn làm nũng một chút nhưng giọng điệu lại có hồi âm muội, khiến người ta đỏ mặt.
Thanh Giang Ninh đây là lần đầu tiên gặp người tràn ngập hóc-môn đàn ông thế này, có thể dễ dàng áp bức cậu như trái cam khô. Cả người toát ra mùi ngô đồng mặc dùng ngọt ngào lại có cảm giác áp bức khó tả. Cả người như bị lạc trong vườn ngô.
“Đứng xích ra coi, trên người mùi hôi quá”
Cậu lấy tay đẩy ngực hắn ra, nhưng Vương Ngạn không hề nhúng nhích, ngược lại càng đứng lại gần hơn, gần hơn, gần hơn một chút.
“Hôi gì ? Sữa tắm của tôi làm gì có mùi, chẳng lẽ phải giống như mùi cam của cậu mới thơm à ?”
“Tên điên !”
Cậu đẩy hắn ra, vọt vào nhà tắm, đóng chặt cửa, cố gắng ép xuống cảm xúc hoảng loạn trong lồng ngực của mình, cố tình chửi vào nhà tắm tìm nơi chốn, nhưng ngoài ý muốn.
Vương Ngạn vừa tắm xong, mùi ngô của hắn vẫn còn thoang thoảng. Đây là lần đầu tiên cậu cảm giác mùi hương trên cơ thể hắn nồng đậm đến vậy, cứ như đã đè mắt trái bắp vắt nước lên người hắn vậy.
Thanh Giang Ninh tự hỏi, sao cậu không có thể áp bức người khác như vậy được nhỉ, cứ có cảm giác đứng gần hơn một chút nữa thì sẽ bị nuốt xuống bụng vậy.
Vương Ngạn vẫn đứng nghiêm chỗ cũ, khô nóng trong cơ thể giảm bớt một chút mới mở cửa đi ra ngoài, hắn đi trong vô định, thỉnh thoảng nhớ lại gương mặt đo đỏ của cậu hơi mềm lòng ra, nhưng xen theo đó cũng có chút bất mãn.
Người gì đâu mà vừa dễ dụ, vừa dễ lừa, vừa dễ thương.
Hắn lấy điện thoại trong túi ra, vào nhóm chat.
Vương Ngạn: [đi uống rượu, quán cũ, đi không ?]
Chưa đến 5 giây, nhóm chat đã có phản hồi. Đầu tiên không ai khác chính là Hạng Từ.
Hạng Từ: [Anh Ngạn có chuyện gì à ? Chuyện buồn hả ?]
Nhất Lộ: [Anh Ngạn có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng quá xúc động]
Nhất Lộ: [jpg.động viên]
Vương Ngạn: [Đi không ?]
Nhất Lộ: [đi chứ, chờ tao tí]
Hạng Từ: [Ghé kí túc tao nữa, rước tao]
Tập hợp đủ ở quán rượu Nam Vinh, Nhất Lộ quen ông chủ, gọi hẳn 10 chai rượu nặng đặt trên bàn.
“Anh Ngạn, có chuyện gì à ? Sao lại gọi đi uống thế này” Hạng Từ hỏi.
“Có chuyện mới uống à ? Vậy tao lấy đại một lí do nhé, thi xong thì uống thôi” Vương Ngạn nói.
“Đệt đệt đệt !” Nhất Lộ hét lên giữa quán, ai cũng nhìn nhưng cậu ta lại không đổi giọng thấp xuống chút nào “Có kết quả rồi nè tụi mày ơi !”
Tác giả có lời muốn tâm sự cùng độc giả:
“Truyện có vấn đề hay mọi người cảm thấy không hợp ý chỗ nào thì góp ý dùm mình nhé, kĩ thuật của tác giả vẫn hơi non, mong thông cảm ạ”
“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình”
Thanh Giang Ninh gạt tay ra sau
Bộp một tiếng không nặng không nhẹ.
Vương Ngạn thình lình bị đập vào cái vào cổ, không đau lắm nhưng hơi giật mình, ánh mắt nhìn cậu hơi giận dữ.
Rõ ràng tên bạn gì gì đó ôm ôm ấp ấp không đánh, còn hắn lại đánh là sao.
Vương Ngạn nhìn cái gáy đang định qua lại, hắn vương tay lên trước, bóp một cái thật mạnh lên cổ của bản thân mình. Da dẻ hắn chắc chắn, có màu nâu sáng, muốn để lại vệt đỏ trên đó phải dùng rất nhiều sức.
Đến khi Thanh Giang Ninh quay đầu lại, ngoại trừ cái cổ đỏ như máu còn có gương mặt Vương Ngạn như cún con mắc mưa, lộ rõ vẻ đáng thương.
Cậu né ra khỏi hắn hai mét, gương mặt hơi ửng đỏ, vành tai vẫn còn lưu lại cảm giác nóng bỏng ươn ướt của hơi thở xa lạ.
Cậu không tìm được cách phát tiết khác cảm xúc này nên chỉ đành mở miệng......chửi.
“Bộ bị khùng hả ? Làm gì ạ ? Điên à ?!”
Vương Ngạn vẫn giữ nguyên gương mặt như cún con mắc mưa của mình.
“Cậu mới khùng, tự nhiên làm gì vậy ? Đau chết được, đụng chút là dựng lông vậy à ? Y như.... con nít” hắn nói, tay vừa sờ sờ lên cổ.
Làn da màu nâu sáng có một vệt đỏ rất rõ ràng như máu, nhìn bằng mắt thường có thể thấy được mấy dấu ngón tay rất rõ ràng.
Thanh Giang Ninh nhìn mà cũng giật mình, rõ ràng sức cậu quật không lớn mà, nhưng lúc đó cậu hơi hoảng, không nhớ bản thân mình đã dùng bao nhiêu sức, dù có mạnh đi nữa thì sức cậu cũng không thể in được dấu đậm và lớn như vậy. Thanh Giang Ninh nghi ngờ.
“Tôi.....tự nhiên lại gần chi vậy ? Với lại, sao mà dấu lớn như vậy được, tay tôi....nhỏ mà”
Nói đoạn, cậu đến gần hắn, lấy tay mình ướm thử vào dấu tay rên cổ kia, ngón tay dài hơn hẳn 3 xen ti mét, bàn tay cũng to hơn rõ ràng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Vương Ngạn không ngờ cam nhỏ dễ dụ lại tinh ý như vậy, hơi ngoài ý muốn gương mặt giả tạo của hắn vỡ tan, vốn cho rằng bản thân mình tài giỏi không cố lúc ngoài ý muốn nhưng lần này người tính không bằng trời tính, hắn nhìn cậu không chớ mắt.
“Đụng trúng không xin lỗi, trách tôi ?”
Hắn đến gần ép sát cậu vào góc giường. Thanh Giang Ninh không chịu yếu thế, cậu ưỡn ngực thẳng lưng. Lại mở miệng chửi tiếp.
“Ê, cậu quá đáng rồi đó, có khi tự mình đụng trúng không biết thì sao, tay tôi sao bự như vậy được, trước khi đổ thừa cũng phải suy nghĩ cho logic chứ”
“Đụng một vết lớn như vậy sao tôi không biết được, hôm nay chỉ có cậu đụng vào thôi” Hắn kéo dài ngữ khí, ngoài ý muốn, rõ rằng hắn đang muốn làm nũng một chút nhưng giọng điệu lại có hồi âm muội, khiến người ta đỏ mặt.
Thanh Giang Ninh đây là lần đầu tiên gặp người tràn ngập hóc-môn đàn ông thế này, có thể dễ dàng áp bức cậu như trái cam khô. Cả người toát ra mùi ngô đồng mặc dùng ngọt ngào lại có cảm giác áp bức khó tả. Cả người như bị lạc trong vườn ngô.
“Đứng xích ra coi, trên người mùi hôi quá”
Cậu lấy tay đẩy ngực hắn ra, nhưng Vương Ngạn không hề nhúng nhích, ngược lại càng đứng lại gần hơn, gần hơn, gần hơn một chút.
“Hôi gì ? Sữa tắm của tôi làm gì có mùi, chẳng lẽ phải giống như mùi cam của cậu mới thơm à ?”
“Tên điên !”
Cậu đẩy hắn ra, vọt vào nhà tắm, đóng chặt cửa, cố gắng ép xuống cảm xúc hoảng loạn trong lồng ngực của mình, cố tình chửi vào nhà tắm tìm nơi chốn, nhưng ngoài ý muốn.
Vương Ngạn vừa tắm xong, mùi ngô của hắn vẫn còn thoang thoảng. Đây là lần đầu tiên cậu cảm giác mùi hương trên cơ thể hắn nồng đậm đến vậy, cứ như đã đè mắt trái bắp vắt nước lên người hắn vậy.
Thanh Giang Ninh tự hỏi, sao cậu không có thể áp bức người khác như vậy được nhỉ, cứ có cảm giác đứng gần hơn một chút nữa thì sẽ bị nuốt xuống bụng vậy.
Vương Ngạn vẫn đứng nghiêm chỗ cũ, khô nóng trong cơ thể giảm bớt một chút mới mở cửa đi ra ngoài, hắn đi trong vô định, thỉnh thoảng nhớ lại gương mặt đo đỏ của cậu hơi mềm lòng ra, nhưng xen theo đó cũng có chút bất mãn.
Người gì đâu mà vừa dễ dụ, vừa dễ lừa, vừa dễ thương.
Hắn lấy điện thoại trong túi ra, vào nhóm chat.
Vương Ngạn: [đi uống rượu, quán cũ, đi không ?]
Chưa đến 5 giây, nhóm chat đã có phản hồi. Đầu tiên không ai khác chính là Hạng Từ.
Hạng Từ: [Anh Ngạn có chuyện gì à ? Chuyện buồn hả ?]
Nhất Lộ: [Anh Ngạn có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng quá xúc động]
Nhất Lộ: [jpg.động viên]
Vương Ngạn: [Đi không ?]
Nhất Lộ: [đi chứ, chờ tao tí]
Hạng Từ: [Ghé kí túc tao nữa, rước tao]
Tập hợp đủ ở quán rượu Nam Vinh, Nhất Lộ quen ông chủ, gọi hẳn 10 chai rượu nặng đặt trên bàn.
“Anh Ngạn, có chuyện gì à ? Sao lại gọi đi uống thế này” Hạng Từ hỏi.
“Có chuyện mới uống à ? Vậy tao lấy đại một lí do nhé, thi xong thì uống thôi” Vương Ngạn nói.
“Đệt đệt đệt !” Nhất Lộ hét lên giữa quán, ai cũng nhìn nhưng cậu ta lại không đổi giọng thấp xuống chút nào “Có kết quả rồi nè tụi mày ơi !”
Tác giả có lời muốn tâm sự cùng độc giả:
“Truyện có vấn đề hay mọi người cảm thấy không hợp ý chỗ nào thì góp ý dùm mình nhé, kĩ thuật của tác giả vẫn hơi non, mong thông cảm ạ”
“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất