Chương 107: Ngoại truyện 2 Phần 03: Hiện trường bị lật tẩy
Tạ Nhiên có thiên phú Dẫn đường cấp S, dù thực thể tinh thần bị phong ấn trong đầu, không thể sử dụng sức mạnh nhưng trí nhớ, khả năng tiếp thu và chỉ số thông minh của Dẫn đường đều rất vượt trội. Chính vì vậy, cậu học các kiến thức cơ bản cực kỳ dễ dàng, chỉ cần nghe giáo viên giảng một lần là nhớ như in.
Bài tập về nhà mà giáo viên giao, bạn học khác có lẽ phải mất một tiếng mới làm xong, Tạ Nhiên chỉ cần mười mấy phút.
Thời gian rảnh rỗi, cậu lại tới chơi cùng Lục Tắc Hiên.
Học viện St. Paul có quy định sẽ tổ chức thi khảo sát hằng tháng. Trong đợt thi đầu tiên, Tạ Nhiên đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn, xếp hạng nhất với thành tích cực cao nhưng Lục Tắc Hiên làm sai một bài, kết quả chỉ đứng hạng ngoài 30.
Lúc ăn cơm cùng nhau hôm nay, sợ Lục Tắc Hiên buồn bực không vui, Tạ Nhiên chủ động an ủi: “Cái cậu Tạ Nhiên kia tuy thi được hạng nhất nhưng tính cách đáng ghét lắm, chẳng ai ưa cậu ta. Tuy thành tích của cậu không tốt bằng nhưng các phương diện khác đều hơn đứt cậu ta.”
Lục Tắc Hiên nhìn người đang nghiêm túc động viên mình, trong lòng rất ấm áp, bèn nói: “Cảm ơn Tiểu Lạc. Tôi cũng nghĩ kỹ rồi, Lính gác học các môn văn hóa không giỏi bằng Dẫn đường là rất bình thường, sau này tôi không so sánh thành tích với Tạ Nhiên nữa.”
Tạ Nhiên mỉm cười: “Thế mới đúng chứ, để ý cậu ta làm gì. Rảnh thì đi đánh cầu với tớ đây này.”
“Được, tối nhé.”
7 giờ tối, hai cậu nhóc cùng tới sân thể thao đánh cầu lông. Thiên phú vận động của Lục Tắc Hiên xuất sắc từ nhỏ, mới ít tuổi mà đã phát cầu rất dứt khoát, gọn gàng, đường cầu cũng rất xảo quyệt. Tạ Nhiên nhất thời không đỡ được, vừa vào séc đã bị đánh liền 4:0.
Tạ Nhiên không nhịn được, nói: “Cậu đừng có phát cầu ác như thế được không, nhường tớ chút đi!”
Lục Tắc Hiên khựng lại, nói: “Bình thường tôi toàn đánh như vậy.”
Tạ Nhiên nói: “Chúng mình chỉ chơi cho vui thôi mà, có thi đấu đâu. Tớ không đỡ được quả nào của cậu thì còn chơi làm gì nữa?”
Lục Tắc Hiên thấy cũng hợp lý, bèn thu bớt sức lại, cố gắng đánh nhẹ nhàng hơn. Rốt cuộc Tạ Nhiên cũng đỡ được cầu của cậu, đánh trả lại rất gắt. Lục Tắc Hiên vốn có thể đỡ được quả này, nhưng nhìn tỉ số 4:0 trên bảng điện tử, cậu bỗng mềm lòng, cố tình bỏ qua.
Cuối cùng Tạ Nhiên cũng giành được 1 điểm.
Nhìn “Tần Tiểu Lạc” cười toe toét, tâm trạng Lục Tắc Hiên cũng vui hơn hẳn.
Tiểu Lạc cười tươi trông rất dễ thương. Lục Tắc Hiên thầm nghĩ nhường cậu ấy một chút cũng không sao, dù gì cũng chỉ chơi cho vui thôi, cậu ấy thích là được.
Hai người đánh qua đánh lại suốt 40 phút, Lục Tắc Hiên không thấy mệt chút nào nhưng Tạ Nhiên đã thở hồng hộc, ngồi sang bên cạnh nghỉ ngơi. Cậu nhìn khuôn mặt vẫn thoải mái như không của Lục Tắc Hiên, nhỏ giọng càm ràm: “Thể lực của Lính gác đúng là trâu bò, đánh lâu như thế mà vẫn chưa mệt.”
Nghe thấy câu càm ràm đó, Lục Tắc Hiên thắc mắc: “Chẳng phải cậu cũng là Lính gác à?”
Tạ Nhiên chột dạ lảng đi: “Thiên phú của tớ bì với cậu thế nào được, cậu là Lính gác cấp S lận đó.”
Lục Tắc Hiên bước tới ngồi cạnh cậu, nói với vẻ thông cảm: “Mệt thì không đánh nữa, đi dạo bộ rồi về ký túc nghỉ thôi.”
Hai người thu dọn vợt cầu lông, sóng vai rời khỏi sân thể thao.
Ngoài cổng sân thể thao, một cậu học sinh bỗng gọi to: “Tạ Nhiên, cậu cũng ở đây hả!”
Sống lưng Tạ Nhiên cứng đờ, vội kéo Lục Tắc Hiên chạy biến.
Lục Tắc Hiên chẳng hiểu gì cả: “Sao thế?”
Giọng nói phía sau vẫn đang gọi với theo: “Tạ Nhiên! Ê, tớ đang gọi cậu đấy!”
Tạ Nhiên chột dạ, kéo Lục Tắc Hiên chạy càng nhanh hơn, vừa chạy vừa giải thích: “Tớ mót quá, mót quá!”
Lục Tắc Hiên thầm nghĩ chẳng phải có nhà vệ sinh trong sân thể thao à? Cậu mót sao lại chạy ra ngoài?
Cậu không kịp nói tiếng nào đã bị Tạ Nhiên kéo chạy như điên đến tận gần tòa nhà lớp học. Nhất thời, Lục Tắc Hiên hơi hoảng hồn, bị đối phương nắm chặt tay kéo đi, cậu có thể cảm nhận rất rõ rằng tay cậu ấy rất mềm, còn mang theo nhiệt độ nóng ấm của cơ thể.
Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với bạn bè thân mật đến thế.
Lục Tắc Hiên tương đối ưa sạch sẽ, lại không thích bị người khác đụng chạm vào mình, đột nhiên bị kéo tay như thế khiến cậu khá mất tự nhiên. Thế là Lục Tắc Hiên với khuôn mặt đang xị ra bị Tạ Nhiên kéo thẳng đến cửa khu vệ sinh tầng một của tòa nhà lớp học.
Lúc này Tạ Nhiên mới buông cậu ra, cười nói: “Tớ đi vệ sinh, cậu chờ xíu nhé.”
Nhoáng cái đã không thấy đối phương đâu. Lục Tắc Hiên đứng nguyên tại chỗ chờ cậu, còn tưởng cậu thật sự quá mót.
Trong phòng vệ sinh, Tạ Nhiên cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi. Người ban nãy gọi cậu là một bạn cùng lớp, may mà cậu phản ứng nhanh, chạy trốn kịp. Bằng không, nếu bị lật tẩy ngay tại trận thì cậu cũng không biết phải giải thích sao với Lục Tắc Hiên. Xem ra sau này nên ít tới mấy chỗ đông người thôi, tránh đụng mặt người quen.
Sau khi rửa tay xong, bước ra ngoài, thấy Lục Tắc Hiên vẫn kiên nhẫn đứng chờ, Tạ Nhiên hơi chột dạ dời tầm mắt, nói: “Tớ hơi đau bụng. Sau này đừng đi đánh cầu nữa, ăn cơm chiều xong thì đến thư viện đọc sách nhé.”
Lục Tắc Hiên khó hiểu: “Sao tự nhiên lại muốn đến thư viện?” Từ khi quen nhau đến giờ, cậu nhớ Tần Tiểu Lạc chưa bao giờ chủ động đến thư viện, hình như cũng không hứng thú gì với việc học.
Tạ Nhiên nghiêm túc nói: “Thành tích tớ toàn xếp đáy trong lớp thôi. Kết thúc học kỳ này, bảng điểm sẽ được gửi về cho phụ huynh, ba mẹ tớ mà biết thể nào cũng mắng tớ. Nên là… Kể từ hôm nay, tớ muốn chăm chỉ học tập.”
Lục Tắc Hiên vui mừng nói: “Cậu quyết tâm được thế thì chắc chắn thành tích sẽ tiến bộ thôi.”
Bắt đầu từ hôm đó, mỗi tối, sau khi ăn cơm xong, Tạ Nhiên lại hẹn Lục Tắc Hiên cùng tới thư viện.
Tầng 7 có một góc rất kín, cực hiếm người đi qua, đương nhiên sẽ khó mà đụng mặt bạn học khác. Tạ Nhiên chiếm luôn chỗ đó, ngồi học bài đối diện với Lục Tắc Hiên.
Lục Tắc Hiên học rất nghiêm túc, lúc đọc sách cực kỳ chăm chú thế nên cậu không hề phát hiện đằng sau sách giáo khoa của Tạ Nhiên là những quyển sách kỳ lạ “Cuộc phiêu lưu trong vũ trụ”, “Bách khoa toàn thư động vật”, “Hướng dẫn nuôi trồng thực vật vũ trụ”,… chẳng liên quan gì đến chương trình học.
Ngày nào hai người cũng đọc sách cùng nhau, tuy mỗi người đọc một thứ nhưng bầu không khí vẫn rất hài hòa.
Thỉnh thoảng phát hiện Lục Tắc Hiên không biết cách giải một bài tập nào đó, Tạ Nhiên cũng sẽ vờ như “cùng nhau thảo luận”, vô tình gợi ý cho Lục Tắc Hiên.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Lục Tắc Hiên dần coi Tần Tiểu Lạc là người bạn thân thiết nhất.
Một học kỳ trôi qua trong chớp mắt.
Đầu tháng Bảy, Học viện St. Paul tiến hành đợt thi khảo sát cuối kỳ, thi xong sẽ chính thức được nghỉ.
Trường học nội trú quản lý rất nghiêm ngặt, học sinh không được về nhà suốt nửa năm liền, thấy sắp được nghỉ, bạn nào cũng rất hào hứng. Nộp bài thi xong, Tạ Nhiên lập tức chạy đi tìm Lục Tắc Hiên, hỏi: “Kỳ nghỉ này cậu định làm gì? Tớ muốn đến khu vui chơi, cậu đi với tớ không?”
Lục Tắc Hiên không thích những nơi ồn ào, cũng không mấy hứng thú với khu vui chơi. Nhưng thấy đôi mắt trong veo tràn ngập vẻ mong chờ của Tạ Nhiên, cậu trả lời theo bản năng: “Được, đi cùng nhau.”
Mắt Tạ Nhiên lập tức hiện rõ ý cười: “Vậy thứ Bảy tuần này nhé, gặp nhau ở cổng khu vui chơi lúc 8 giờ.”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Ừ, 8 giờ gặp.”
Hệ thống chấm điểm tự động của Học viện làm việc cực kỳ nhanh. Đến tối, kết quả thi và xếp hạng thành tích đã được công bố. Tạ Nhiên vẫn xếp hạng nhất toàn khối như trước, không ngờ Lục Tắc Hiên cũng nằm trong top 3.
Suốt khoảng thời gian qua, ngày nào cậu cũng đến thư viện học, lại thêm Tạ Nhiên lặng lẽ hướng dẫn, thành tích tiến bộ cực kỳ nhanh.
Tuy trí nhớ của Lính gác không được như Dẫn đường nhưng Lục Tắc Hiên luôn chăm chỉ, nỗ lực. Cậu tin vào câu “cần cù bù thông minh”, là con trai của Tướng quân Lục, trong lúc những người bạn 6 tuổi giống mình còn đang nghịch ngợm, ham chơi, Lục Tắc Hiên đã rất biết suy nghĩ, cũng tự yêu cầu bản thân cực kỳ nghiêm khắc.
Nhìn thứ hạng của mình, tâm trạng cậu rất vui.
Từ hạng 35 hồi mới khai giảng đến hạng 3 hiện tại khi kết thúc học kỳ, chắc chắn cha mẹ sẽ rất vui mừng khi biết chuyện này.
Sáng hôm sau, nhà trường yêu cầu toàn thể học sinh tập trung tại hội trường lớn, tổ chức tổng kết theo từng khối.
Chủ nhiệm khối các lớp 1 đứng trên sân khấu dặn dò: “Các em sẽ nghỉ từ ngày 15 tháng 7, đến 30 tháng 8 khai giảng kỳ tiếp theo. Các em đều đã học tập chăm chỉ suốt một học kỳ, có thể nghỉ ngơi một chút trong khoảng thời gian này nhưng vẫn phải nhớ hoàn thành bài tập hè các thầy cô đã giao nhé. Nếu đi chơi, đi du lịch cũng phải chú ý an toàn…”
Hội trường khá tối, Tạ Nhiên ngồi dưới khán đài, lơ đễnh nghe chủ nhiệm khối nói tràng giang đại hải, liên tục ngáp ngắn ngáp dài.
Một lúc sau, cuối cùng bài nói vừa dài vừa nhàm của chủ nhiệm khối cũng kết thúc. Ngay sau đó, thầy giáo kia bỗng chuyển chương trình, cất cao giọng: “Tiếp theo đây là phần tuyên dương các học sinh khối lớp 1 đã có thành tích xuất sắc.”
Tim Tạ Nhiên đập thình thịch, dự cảm không lành dâng lên trong lòng.
Chủ nhiệm khối nói: “Đã có tất cả 5 đợt khảo sát tháng được tiến hành trong học kỳ này. Nhà trường đã tổng hợp thành tích của cả 5 đợt thi, quyết định tuyên dương các em học sinh đã có thành tích nổi bật, mong rằng các em khác có thể coi các bạn là tấm gương để học hỏi!”
“Em Tần Vũ lớp 13, em Klein lớp 15,…”
Thầy giáo lần lượt đọc tên, từng bạn học sinh phấn khởi lên sân khấu nhận thưởng. Tạ Nhiên lại không vui nổi.
Giờ trốn còn kịp không?
“Em Lục Tắc Hiên giành được danh hiệu học sinh có tiến bộ vượt bậc của khối 1! Em Lục Tắc Hiên đã tiến bộ qua mỗi đợt thi, từ đợt thi đầu tiên chỉ xếp hạng 35, đến đợt thi cuối kỳ giành được hạng 3, em ấy đã rất nỗ lực, chăm chỉ chịu khó. Tất cả các thầy cô giáo đều thấy được sự tiến bộ này, hy vọng em Lục Tắc Hiên sẽ không ngừng cố gắng, cũng mong rằng các em học sinh khác sẽ học tập tinh thần này!”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên trong hội trường Lục Tắc Hiên rảo bước tiến lên sân khấu, nhận tấm bằng khen vinh dự từ tay thầy chủ nhiệm khối.
Cậu vui vẻ nhìn xuống dưới khán đài, muốn tìm xem cậu bạn thân Tần Tiểu Lạc ở đâu. Đáng tiếc, dưới khán đài quá tối, cậu không tìm được Tiểu Lạc đang ngồi chỗ nào. Thôi thì chờ đến lúc kết thúc buổi tổng kết thì mời Tiểu Lạc ăn cơm sau vậy. Cậu có thể tiến bộ nhanh như thế cũng nhờ Tiểu Lạc ngày ngày gọi cậu đến thư viện học bài.
Lục Tắc Hiên đang nghĩ vậy, chủ nhiệm khối lại nói tiếp: “Sau đây, thầy sẽ công bố học danh hiệu học sinh xuất sắc nhất học kỳ này!”
“Em Tạ Nhiên, học sinh lớp 16 khối 1, từ khi khai giảng tới giờ luôn đạt điểm tuyệt đối trong tất cả các môn của các kỳ thi, chưa từng làm sai bất kỳ câu hỏi nào. Em Tạ Nhiên có thiên phú nổi trội, thông minh ngoan ngoãn, dù thành tích xuất sắc nhưng không kiêu căng ngạo mạn, thường xuyên chủ động giải đáp thắc mắc của các bạn cùng lớp, được thầy cô giáo và bạn bè yêu mến. Hy vọng các em có thể lấy em ấy làm tấm gương, cố gắng rèn giũa bản thân. Mời em Tạ Nhiên lên sân khấu nhận thưởng!”
Tiếng pháo tay nhiệt liệt vang lên.
Mặt Tạ Nhiên lúc thì đỏ, lúc lại trắng, nhất thời không dám ngẩng đầu lên.
“Mời em Tạ Nhiên lên sân khấu nhận thưởng!” Thầy chủ nhiệm khối nhắc lại.
Bạn học ngồi cạnh hào hứng đẩy cậu: “Anh Nhiên, gọi anh kìa, lên nhanh lên.” “Tạ Nhiên, đừng đơ ra nữa, gọi cậu lên nhận thưởng đó!”
Tạ Nhiên: “…”
Mình không nhận phần thưởng này được không?
Giữa tiếng vỗ tay giòn giã khắp hội trường, Tạ Nhiên đành phải đứng dậy, bước từng bước lên sân khấu.
Từ nhỏ cậu đã thông minh lanh lợi, dù trong tình huống nào cũng có thể ứng phó rất dễ dàng. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên cậu cảm thấy luống cuống tay chân.
Toang rồi toang rồi, Lục Tắc Hiên cũng đang đứng trên sân khấu kìa kìa, giờ cậu đi lên, chẳng phải sẽ bị lật tẩy thẳng mặt sao?
Đèn follow chiếu xuống, Tạ Nhiên bước từng bước một, rề rà tiến lên bục nhận thưởng.
Lục Tắc Hiên vốn đang đứng vỗ tay cũng các học sinh khác, muốn xem thử “bạn Tạ Nhiên trong lời đồn” rốt cuộc trông ra sao.
Cho đến khi cậu nhìn rõ gương mặt của người đang bước lên sân khấu.
Gương mặt trắng trẻo, ngũ quan xinh xắn, còn cả đôi mắt trong veo rất quen.
Lục Tắc Hiên: “…”
Tần Tiểu Lạc?!
Khoảnh khắc tầm mắt hai người chạm nhau, mặt Lục Tắc Hiên tái mét.
Tần Tiểu Lạc ngày nào cũng lảm nhảm bên tai cậu “Tạ Nhiên rất xấu tính, rất đáng ghét” “Thành tích tớ lót đáy trong lớp” thế mà lại chính là Tạ Nhiên?!
Trong phút chốc, đủ loại cảm xúc kinh ngạc, phẫn nộ, không thể tin nổi dâng lên trong lòng. Ánh mắt Lục Tắc Hiên nhìn Tạ Nhiên tràn ngập sự đau lòng, tức giận và cả khó chịu, ảo não khi bị lừa gạt. Lục Tắc Hiên 6 tuổi mắt đỏ hoe, nắm tay siết chặt như sắp tức phát khóc.
Tạ Nhiên: “…”
Chết rồi, con thuyền tình bạn bé nhỏ của hai cậu lật úp luôn rồi.
Bài tập về nhà mà giáo viên giao, bạn học khác có lẽ phải mất một tiếng mới làm xong, Tạ Nhiên chỉ cần mười mấy phút.
Thời gian rảnh rỗi, cậu lại tới chơi cùng Lục Tắc Hiên.
Học viện St. Paul có quy định sẽ tổ chức thi khảo sát hằng tháng. Trong đợt thi đầu tiên, Tạ Nhiên đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn, xếp hạng nhất với thành tích cực cao nhưng Lục Tắc Hiên làm sai một bài, kết quả chỉ đứng hạng ngoài 30.
Lúc ăn cơm cùng nhau hôm nay, sợ Lục Tắc Hiên buồn bực không vui, Tạ Nhiên chủ động an ủi: “Cái cậu Tạ Nhiên kia tuy thi được hạng nhất nhưng tính cách đáng ghét lắm, chẳng ai ưa cậu ta. Tuy thành tích của cậu không tốt bằng nhưng các phương diện khác đều hơn đứt cậu ta.”
Lục Tắc Hiên nhìn người đang nghiêm túc động viên mình, trong lòng rất ấm áp, bèn nói: “Cảm ơn Tiểu Lạc. Tôi cũng nghĩ kỹ rồi, Lính gác học các môn văn hóa không giỏi bằng Dẫn đường là rất bình thường, sau này tôi không so sánh thành tích với Tạ Nhiên nữa.”
Tạ Nhiên mỉm cười: “Thế mới đúng chứ, để ý cậu ta làm gì. Rảnh thì đi đánh cầu với tớ đây này.”
“Được, tối nhé.”
7 giờ tối, hai cậu nhóc cùng tới sân thể thao đánh cầu lông. Thiên phú vận động của Lục Tắc Hiên xuất sắc từ nhỏ, mới ít tuổi mà đã phát cầu rất dứt khoát, gọn gàng, đường cầu cũng rất xảo quyệt. Tạ Nhiên nhất thời không đỡ được, vừa vào séc đã bị đánh liền 4:0.
Tạ Nhiên không nhịn được, nói: “Cậu đừng có phát cầu ác như thế được không, nhường tớ chút đi!”
Lục Tắc Hiên khựng lại, nói: “Bình thường tôi toàn đánh như vậy.”
Tạ Nhiên nói: “Chúng mình chỉ chơi cho vui thôi mà, có thi đấu đâu. Tớ không đỡ được quả nào của cậu thì còn chơi làm gì nữa?”
Lục Tắc Hiên thấy cũng hợp lý, bèn thu bớt sức lại, cố gắng đánh nhẹ nhàng hơn. Rốt cuộc Tạ Nhiên cũng đỡ được cầu của cậu, đánh trả lại rất gắt. Lục Tắc Hiên vốn có thể đỡ được quả này, nhưng nhìn tỉ số 4:0 trên bảng điện tử, cậu bỗng mềm lòng, cố tình bỏ qua.
Cuối cùng Tạ Nhiên cũng giành được 1 điểm.
Nhìn “Tần Tiểu Lạc” cười toe toét, tâm trạng Lục Tắc Hiên cũng vui hơn hẳn.
Tiểu Lạc cười tươi trông rất dễ thương. Lục Tắc Hiên thầm nghĩ nhường cậu ấy một chút cũng không sao, dù gì cũng chỉ chơi cho vui thôi, cậu ấy thích là được.
Hai người đánh qua đánh lại suốt 40 phút, Lục Tắc Hiên không thấy mệt chút nào nhưng Tạ Nhiên đã thở hồng hộc, ngồi sang bên cạnh nghỉ ngơi. Cậu nhìn khuôn mặt vẫn thoải mái như không của Lục Tắc Hiên, nhỏ giọng càm ràm: “Thể lực của Lính gác đúng là trâu bò, đánh lâu như thế mà vẫn chưa mệt.”
Nghe thấy câu càm ràm đó, Lục Tắc Hiên thắc mắc: “Chẳng phải cậu cũng là Lính gác à?”
Tạ Nhiên chột dạ lảng đi: “Thiên phú của tớ bì với cậu thế nào được, cậu là Lính gác cấp S lận đó.”
Lục Tắc Hiên bước tới ngồi cạnh cậu, nói với vẻ thông cảm: “Mệt thì không đánh nữa, đi dạo bộ rồi về ký túc nghỉ thôi.”
Hai người thu dọn vợt cầu lông, sóng vai rời khỏi sân thể thao.
Ngoài cổng sân thể thao, một cậu học sinh bỗng gọi to: “Tạ Nhiên, cậu cũng ở đây hả!”
Sống lưng Tạ Nhiên cứng đờ, vội kéo Lục Tắc Hiên chạy biến.
Lục Tắc Hiên chẳng hiểu gì cả: “Sao thế?”
Giọng nói phía sau vẫn đang gọi với theo: “Tạ Nhiên! Ê, tớ đang gọi cậu đấy!”
Tạ Nhiên chột dạ, kéo Lục Tắc Hiên chạy càng nhanh hơn, vừa chạy vừa giải thích: “Tớ mót quá, mót quá!”
Lục Tắc Hiên thầm nghĩ chẳng phải có nhà vệ sinh trong sân thể thao à? Cậu mót sao lại chạy ra ngoài?
Cậu không kịp nói tiếng nào đã bị Tạ Nhiên kéo chạy như điên đến tận gần tòa nhà lớp học. Nhất thời, Lục Tắc Hiên hơi hoảng hồn, bị đối phương nắm chặt tay kéo đi, cậu có thể cảm nhận rất rõ rằng tay cậu ấy rất mềm, còn mang theo nhiệt độ nóng ấm của cơ thể.
Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với bạn bè thân mật đến thế.
Lục Tắc Hiên tương đối ưa sạch sẽ, lại không thích bị người khác đụng chạm vào mình, đột nhiên bị kéo tay như thế khiến cậu khá mất tự nhiên. Thế là Lục Tắc Hiên với khuôn mặt đang xị ra bị Tạ Nhiên kéo thẳng đến cửa khu vệ sinh tầng một của tòa nhà lớp học.
Lúc này Tạ Nhiên mới buông cậu ra, cười nói: “Tớ đi vệ sinh, cậu chờ xíu nhé.”
Nhoáng cái đã không thấy đối phương đâu. Lục Tắc Hiên đứng nguyên tại chỗ chờ cậu, còn tưởng cậu thật sự quá mót.
Trong phòng vệ sinh, Tạ Nhiên cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi. Người ban nãy gọi cậu là một bạn cùng lớp, may mà cậu phản ứng nhanh, chạy trốn kịp. Bằng không, nếu bị lật tẩy ngay tại trận thì cậu cũng không biết phải giải thích sao với Lục Tắc Hiên. Xem ra sau này nên ít tới mấy chỗ đông người thôi, tránh đụng mặt người quen.
Sau khi rửa tay xong, bước ra ngoài, thấy Lục Tắc Hiên vẫn kiên nhẫn đứng chờ, Tạ Nhiên hơi chột dạ dời tầm mắt, nói: “Tớ hơi đau bụng. Sau này đừng đi đánh cầu nữa, ăn cơm chiều xong thì đến thư viện đọc sách nhé.”
Lục Tắc Hiên khó hiểu: “Sao tự nhiên lại muốn đến thư viện?” Từ khi quen nhau đến giờ, cậu nhớ Tần Tiểu Lạc chưa bao giờ chủ động đến thư viện, hình như cũng không hứng thú gì với việc học.
Tạ Nhiên nghiêm túc nói: “Thành tích tớ toàn xếp đáy trong lớp thôi. Kết thúc học kỳ này, bảng điểm sẽ được gửi về cho phụ huynh, ba mẹ tớ mà biết thể nào cũng mắng tớ. Nên là… Kể từ hôm nay, tớ muốn chăm chỉ học tập.”
Lục Tắc Hiên vui mừng nói: “Cậu quyết tâm được thế thì chắc chắn thành tích sẽ tiến bộ thôi.”
Bắt đầu từ hôm đó, mỗi tối, sau khi ăn cơm xong, Tạ Nhiên lại hẹn Lục Tắc Hiên cùng tới thư viện.
Tầng 7 có một góc rất kín, cực hiếm người đi qua, đương nhiên sẽ khó mà đụng mặt bạn học khác. Tạ Nhiên chiếm luôn chỗ đó, ngồi học bài đối diện với Lục Tắc Hiên.
Lục Tắc Hiên học rất nghiêm túc, lúc đọc sách cực kỳ chăm chú thế nên cậu không hề phát hiện đằng sau sách giáo khoa của Tạ Nhiên là những quyển sách kỳ lạ “Cuộc phiêu lưu trong vũ trụ”, “Bách khoa toàn thư động vật”, “Hướng dẫn nuôi trồng thực vật vũ trụ”,… chẳng liên quan gì đến chương trình học.
Ngày nào hai người cũng đọc sách cùng nhau, tuy mỗi người đọc một thứ nhưng bầu không khí vẫn rất hài hòa.
Thỉnh thoảng phát hiện Lục Tắc Hiên không biết cách giải một bài tập nào đó, Tạ Nhiên cũng sẽ vờ như “cùng nhau thảo luận”, vô tình gợi ý cho Lục Tắc Hiên.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Lục Tắc Hiên dần coi Tần Tiểu Lạc là người bạn thân thiết nhất.
Một học kỳ trôi qua trong chớp mắt.
Đầu tháng Bảy, Học viện St. Paul tiến hành đợt thi khảo sát cuối kỳ, thi xong sẽ chính thức được nghỉ.
Trường học nội trú quản lý rất nghiêm ngặt, học sinh không được về nhà suốt nửa năm liền, thấy sắp được nghỉ, bạn nào cũng rất hào hứng. Nộp bài thi xong, Tạ Nhiên lập tức chạy đi tìm Lục Tắc Hiên, hỏi: “Kỳ nghỉ này cậu định làm gì? Tớ muốn đến khu vui chơi, cậu đi với tớ không?”
Lục Tắc Hiên không thích những nơi ồn ào, cũng không mấy hứng thú với khu vui chơi. Nhưng thấy đôi mắt trong veo tràn ngập vẻ mong chờ của Tạ Nhiên, cậu trả lời theo bản năng: “Được, đi cùng nhau.”
Mắt Tạ Nhiên lập tức hiện rõ ý cười: “Vậy thứ Bảy tuần này nhé, gặp nhau ở cổng khu vui chơi lúc 8 giờ.”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Ừ, 8 giờ gặp.”
Hệ thống chấm điểm tự động của Học viện làm việc cực kỳ nhanh. Đến tối, kết quả thi và xếp hạng thành tích đã được công bố. Tạ Nhiên vẫn xếp hạng nhất toàn khối như trước, không ngờ Lục Tắc Hiên cũng nằm trong top 3.
Suốt khoảng thời gian qua, ngày nào cậu cũng đến thư viện học, lại thêm Tạ Nhiên lặng lẽ hướng dẫn, thành tích tiến bộ cực kỳ nhanh.
Tuy trí nhớ của Lính gác không được như Dẫn đường nhưng Lục Tắc Hiên luôn chăm chỉ, nỗ lực. Cậu tin vào câu “cần cù bù thông minh”, là con trai của Tướng quân Lục, trong lúc những người bạn 6 tuổi giống mình còn đang nghịch ngợm, ham chơi, Lục Tắc Hiên đã rất biết suy nghĩ, cũng tự yêu cầu bản thân cực kỳ nghiêm khắc.
Nhìn thứ hạng của mình, tâm trạng cậu rất vui.
Từ hạng 35 hồi mới khai giảng đến hạng 3 hiện tại khi kết thúc học kỳ, chắc chắn cha mẹ sẽ rất vui mừng khi biết chuyện này.
Sáng hôm sau, nhà trường yêu cầu toàn thể học sinh tập trung tại hội trường lớn, tổ chức tổng kết theo từng khối.
Chủ nhiệm khối các lớp 1 đứng trên sân khấu dặn dò: “Các em sẽ nghỉ từ ngày 15 tháng 7, đến 30 tháng 8 khai giảng kỳ tiếp theo. Các em đều đã học tập chăm chỉ suốt một học kỳ, có thể nghỉ ngơi một chút trong khoảng thời gian này nhưng vẫn phải nhớ hoàn thành bài tập hè các thầy cô đã giao nhé. Nếu đi chơi, đi du lịch cũng phải chú ý an toàn…”
Hội trường khá tối, Tạ Nhiên ngồi dưới khán đài, lơ đễnh nghe chủ nhiệm khối nói tràng giang đại hải, liên tục ngáp ngắn ngáp dài.
Một lúc sau, cuối cùng bài nói vừa dài vừa nhàm của chủ nhiệm khối cũng kết thúc. Ngay sau đó, thầy giáo kia bỗng chuyển chương trình, cất cao giọng: “Tiếp theo đây là phần tuyên dương các học sinh khối lớp 1 đã có thành tích xuất sắc.”
Tim Tạ Nhiên đập thình thịch, dự cảm không lành dâng lên trong lòng.
Chủ nhiệm khối nói: “Đã có tất cả 5 đợt khảo sát tháng được tiến hành trong học kỳ này. Nhà trường đã tổng hợp thành tích của cả 5 đợt thi, quyết định tuyên dương các em học sinh đã có thành tích nổi bật, mong rằng các em khác có thể coi các bạn là tấm gương để học hỏi!”
“Em Tần Vũ lớp 13, em Klein lớp 15,…”
Thầy giáo lần lượt đọc tên, từng bạn học sinh phấn khởi lên sân khấu nhận thưởng. Tạ Nhiên lại không vui nổi.
Giờ trốn còn kịp không?
“Em Lục Tắc Hiên giành được danh hiệu học sinh có tiến bộ vượt bậc của khối 1! Em Lục Tắc Hiên đã tiến bộ qua mỗi đợt thi, từ đợt thi đầu tiên chỉ xếp hạng 35, đến đợt thi cuối kỳ giành được hạng 3, em ấy đã rất nỗ lực, chăm chỉ chịu khó. Tất cả các thầy cô giáo đều thấy được sự tiến bộ này, hy vọng em Lục Tắc Hiên sẽ không ngừng cố gắng, cũng mong rằng các em học sinh khác sẽ học tập tinh thần này!”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên trong hội trường Lục Tắc Hiên rảo bước tiến lên sân khấu, nhận tấm bằng khen vinh dự từ tay thầy chủ nhiệm khối.
Cậu vui vẻ nhìn xuống dưới khán đài, muốn tìm xem cậu bạn thân Tần Tiểu Lạc ở đâu. Đáng tiếc, dưới khán đài quá tối, cậu không tìm được Tiểu Lạc đang ngồi chỗ nào. Thôi thì chờ đến lúc kết thúc buổi tổng kết thì mời Tiểu Lạc ăn cơm sau vậy. Cậu có thể tiến bộ nhanh như thế cũng nhờ Tiểu Lạc ngày ngày gọi cậu đến thư viện học bài.
Lục Tắc Hiên đang nghĩ vậy, chủ nhiệm khối lại nói tiếp: “Sau đây, thầy sẽ công bố học danh hiệu học sinh xuất sắc nhất học kỳ này!”
“Em Tạ Nhiên, học sinh lớp 16 khối 1, từ khi khai giảng tới giờ luôn đạt điểm tuyệt đối trong tất cả các môn của các kỳ thi, chưa từng làm sai bất kỳ câu hỏi nào. Em Tạ Nhiên có thiên phú nổi trội, thông minh ngoan ngoãn, dù thành tích xuất sắc nhưng không kiêu căng ngạo mạn, thường xuyên chủ động giải đáp thắc mắc của các bạn cùng lớp, được thầy cô giáo và bạn bè yêu mến. Hy vọng các em có thể lấy em ấy làm tấm gương, cố gắng rèn giũa bản thân. Mời em Tạ Nhiên lên sân khấu nhận thưởng!”
Tiếng pháo tay nhiệt liệt vang lên.
Mặt Tạ Nhiên lúc thì đỏ, lúc lại trắng, nhất thời không dám ngẩng đầu lên.
“Mời em Tạ Nhiên lên sân khấu nhận thưởng!” Thầy chủ nhiệm khối nhắc lại.
Bạn học ngồi cạnh hào hứng đẩy cậu: “Anh Nhiên, gọi anh kìa, lên nhanh lên.” “Tạ Nhiên, đừng đơ ra nữa, gọi cậu lên nhận thưởng đó!”
Tạ Nhiên: “…”
Mình không nhận phần thưởng này được không?
Giữa tiếng vỗ tay giòn giã khắp hội trường, Tạ Nhiên đành phải đứng dậy, bước từng bước lên sân khấu.
Từ nhỏ cậu đã thông minh lanh lợi, dù trong tình huống nào cũng có thể ứng phó rất dễ dàng. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên cậu cảm thấy luống cuống tay chân.
Toang rồi toang rồi, Lục Tắc Hiên cũng đang đứng trên sân khấu kìa kìa, giờ cậu đi lên, chẳng phải sẽ bị lật tẩy thẳng mặt sao?
Đèn follow chiếu xuống, Tạ Nhiên bước từng bước một, rề rà tiến lên bục nhận thưởng.
Lục Tắc Hiên vốn đang đứng vỗ tay cũng các học sinh khác, muốn xem thử “bạn Tạ Nhiên trong lời đồn” rốt cuộc trông ra sao.
Cho đến khi cậu nhìn rõ gương mặt của người đang bước lên sân khấu.
Gương mặt trắng trẻo, ngũ quan xinh xắn, còn cả đôi mắt trong veo rất quen.
Lục Tắc Hiên: “…”
Tần Tiểu Lạc?!
Khoảnh khắc tầm mắt hai người chạm nhau, mặt Lục Tắc Hiên tái mét.
Tần Tiểu Lạc ngày nào cũng lảm nhảm bên tai cậu “Tạ Nhiên rất xấu tính, rất đáng ghét” “Thành tích tớ lót đáy trong lớp” thế mà lại chính là Tạ Nhiên?!
Trong phút chốc, đủ loại cảm xúc kinh ngạc, phẫn nộ, không thể tin nổi dâng lên trong lòng. Ánh mắt Lục Tắc Hiên nhìn Tạ Nhiên tràn ngập sự đau lòng, tức giận và cả khó chịu, ảo não khi bị lừa gạt. Lục Tắc Hiên 6 tuổi mắt đỏ hoe, nắm tay siết chặt như sắp tức phát khóc.
Tạ Nhiên: “…”
Chết rồi, con thuyền tình bạn bé nhỏ của hai cậu lật úp luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất