Chương 109: Ngoại truyện 2 Phần 05: Món quà
Tâm trạng Lục Tắc Hiên hai hôm nay rất tệ, thậm chí cậu còn mất ngủ, quầng thâm hiện rõ mồn một ở bọng mắt.
Từ lần gặp “Tần Tiểu Lạc” trong buổi tiệc thường niên, cậu rất để tâm tới cậu ấy. Suy nghĩ của cậu rất ngây ngô, vì thích chơi cùng nên mới coi đối phương là người bạn thân nhất. Kết quả, Tần Tiểu Lạc lừa gạt cậu từ đầu đến cuối, tên, thân phận, thiên phú, thành tích, chẳng cái nào là thật!
Lục Tắc Hiên vừa tức vừa đau lòng. Bản thân cậu thì đối xử thật lòng, đối phương lại bỡn cợt, coi cậu là tên ngốc. Nghĩ thế, sắc mặt Lục Tắc Hiên trông cực kỳ khó coi, lạnh lùng nói: “Cậu còn tìm tôi làm gì?”
Lục Đình Ngự ngẩn người, vốn tưởng Tắc Hiên sẽ rất vui khi có bạn tới chơi, ai ngờ cậu con trai lại sầm mặt, mắt cũng đỏ hoe vì tức. Hắn tò mò nhìn con trai rồi lại nhìn Tạ Nhiên, tinh thần hóng hớt dâng cao: “Hai đứa… Cãi nhau à?”
Tạ Nhiên cúi đầu, khẽ đáp: “Bác Lục ơi, tại cháu có lỗi với Tắc Hiên, hôm nay cháu tới để xin lỗi cậu ấy.”
Xem ra hai bạn nhỏ đang giận dỗi nhau đây mà.
Lục Đình Ngự cười nói: “Hai đứa nói chuyện nhé, bác đi làm việc.”
Tuy hắn rất muốn ngồi lại hóng thêm nhưng nhìn sắc mặt cứ xị ra của Lục Tắc Hiên, Lục Đình Ngự vẫn quyết định tránh đi, để thư phòng nhỏ của tầng 3 lại cho hai cậu nhóc. Chuyện của lũ trẻ thì để chúng nó tự giải quyết, phụ huynh không nên nhúng tay vào.
Sau khi Lục Đình Ngự rời đi, Tạ Nhiên bước vào thư phòng, đưa tay đóng cửa lại.
Lục Tắc Hiên lạnh lùng nhìn Tạ Nhiên, ánh mắt đầy vẻ đề phòng như thể Tạ Nhiên sẽ hãm hại mình.
Tạ Nhiên hơi buồn khi bị nhìn bằng thái độ đó. Hồi trước, ánh mắt Lục Tắc Hiên nhìn cậu luôn tràn ngập sự tin tưởng. Đều tại cậu lừa Lục Tắc Hiên cả nửa năm trời, phát hiện ra chân tướng, Lục Tắc Hiên ghét cậu cũng là chuyện đương nhiên. Trẻ con yêu ghét gì cũng rõ ràng vậy đó.
Tạ Nhiên mặt dày bước tới rồi dừng lại cách Lục Tắc Hiên khoảng 1 mét, nghiêm túc nói: “Tắc Hiên, tớ đến để xin lỗi cậu, đây là quà tặng cậu nè.” Cậu lấy một hộp quà đẹp mắt ra khỏi túi, đưa tới trước mặt Lục Tắc Hiên bằng hai tay.
Lục Tắc Hiên liếc trộm một cái. Là mô hình phi thuyền phiên bản giới hạn?
Tạ Nhiên nói: “Hồi trước cậu bảo cậu thích mô hình phi thuyền, rô bốt nhất. 6 giờ sáng hôm qua tớ đã dậy xếp hàng để mua được mô hình phi thuyền này đấy. Nghe bảo cả Liên bang chỉ có 100 bộ thôi, khó mua lắm. Tớ tặng cậu, cậu đừng giận tớ nữa được không?”
Lục Tắc Hiên ngoảnh sang hướng khác. Còn lâu tôi mới bị cậu mua chuộc bằng quà cáp!
Thấy cậu không chịu nhận quà, Tạ Nhiên nói tiếp: “Mô hình này phải lắp thủ công đấy. Nghe nói là mô phỏng quá trình chế tạo phi thuyền, có tận mấy nghìn chi tiết cơ, cực kỳ khó lắp luôn. Cậu có biết lắp không?”
Lục Tắc Hiên buột miệng: “Đương nhiên biết, tôi chơi mấy thứ này suốt.”
Nói xong, phát hiện hình như mình đã bị bẫy, tai Lục Tắc Hiên hơi đỏ lên, bạnh hàm nói: “Tôi không thèm quà cậu tặng.”
Tạ Nhiên dịu giọng: “Thì cũng mua rồi, cậu không nhận, tớ lại không thích chơi thứ này, chẳng lẽ vứt đi?”
Lục Tắc Hiên: “…”
Tạ Nhiên tiếp tục dỗ dành: “Nhận đi mà, đây là món quà đặc biệt tớ mua tặng cậu đó. Sau này cuối tuần nào tớ cũng tặng cậu một món bộ hình được không?”
Lục Tắc Hiên:??
Tuần nào cũng mua tặng một bộ? Vụ này… hấp dẫn quá đi.
Thấy ánh mắt Lục Tắc Hiên đã bắt đầu dao động, Tạ Nhiên tranh thủ bồi thêm vào ngay, giơ tay thề thốt: “Lúc trước lừa cậu là lỗi của tớ, tớ đảm bảo sẽ không bao giờ lừa cậu nữa đâu. Chúng mình lại làm bạn đi mà? Tớ thật sự thích chơi với cậu lắm đó.”
Lục Tắc Hiên dần dần mềm lòng. Thực ra hồi trước cậu phát hiện Tạ Nhiên đang ăn vụng đùi gà trong buổi tiệc thường niên, Tạ Nhiên sợ bị mách tội, bịa bừa một cái tên trong tình huống cấp bách cũng là chuyện có thể tha thứ về mặt tình cảm. Nhưng mà sau này đến trường, cậu ấy vẫn tiếp tục lừa cậu cả một học kỳ thì mới quá đáng.
Hiện tại Tạ Nhiên đến tận nhà xin lỗi, còn mua quà tặng cậu… Có nên tha thứ không đây? Thái độ của Tạ Nhiên rất chân thành, quà tặng cũng cực kỳ có tâm, nếu nhất quyết khước từ thì hình như cậu nh ỏ mọn quá rồi…
Lục Tắc Hiên cau mày, đây là lần đầu tiên cậu rối rắm đến thế từ khi bé tới giờ.
Tạ Nhiên đưa hộp quà tới trước mặt Lục Tắc Hiên: “Đừng giận nữa mà, tha lỗi cho tớ một lần đi, chúng mình bắt đầu lại từ đầu nhé.”
Lục Tắc Hiên đơ mặt, nói: “Sau này không được lừa tôi nữa, một câu cũng không được.”
Tạ Nhiên vui phơi phới: “Chắc chắn sẽ không lừa cậu!”
Lục Tắc Hiên nói: “Nếu lại lừa thì sao?”
Tạ Nhiên giơ tay thề: “Vậy tùy cậu xử lý, cậu muốn phạt thế nào cũng được.”
Bấy giờ Lục Tắc Hiên mới bằng lòng nhận lấy hộp mô hình phi thuyền trong tay Tạ Nhiên, vành tai chuyển màu hồng hồng: “Cảm… Cảm ơn món quà của cậu.”
Nhìn dáng vẻ xấu hổ đó, Tạ Nhiên cảm thấy bé Lục cực kỳ đáng yêu.
Cuối cùng Lục Tắc Hiên vẫn mềm lòng. Nửa năm vừa qua, dù Tạ Nhiên dùng thân phận giả nhưng tình bạn và những niềm vui khi ở cạnh nhau của hai người vẫn là thật. Tạ Nhiên không nỡ để mất người bạn này, Lục Tắc Hiên cũng tương tự.
Chút hiểu lầm con con, giải quyết trực tiếp với nhau, giải thích chân thành, thế là mọi chuyện đều xong xuôi.
Tạ Nhiên kéo một cái ghế tới ngồi cạnh Lục Tắc Hiên, giục: “Mở ra xem đi. Tớ chưa chơi mấy món mô hình này bao giờ đâu, cậu dạy tớ nhé.”
Lục Tắc Hiên mở hộp mô hình rất thành thạo, dọn sạch đồ đạc trên bàn rồi đổ hết linh kiện ra, nói: “Thực ra việc lắp ghép dễ lắm, cứ lắp từng bước theo tờ hướng dẫn là được. Giờ sẽ lắp hệ thống động cơ, hệ thống trọng lực trước…”
Lục Tắc Hiên kiên nhẫn hướng dẫn một lượt, Tạ Nhiên ngồi bên cạnh hiếu kỳ lắng nghe, ghi nhớ rất nhanh: “Nói cách khác, cái này mô phỏng quá trình chế tạo phi thuyền, lắp ráp từng hệ thống trước rồi mới ghép vào nhau, sau đó lắp vỏ phi thuyền bên ngoài, cố định toàn bộ lại là xong?”
Lục Tắc Hiên nói: “Đúng vậy. Quá trình không được làm sai, nếu không thì phi thuyền sẽ không khởi động được sau khi ghép hoàn chỉnh.”
Tạ Nhiên nhìn mớ linh kiện với ánh mắt kinh ngạc: “Ghép xong còn khởi động được hả?”
Lục Tắc Hiên đáp: “Ừ, có thể mô phỏng quá trình cất cánh và hạ cánh của phi thuyền.”
Tạ Nhiên rất hào hứng: “Hai chúng mình cùng lắp đi, tớ sẽ giúp cậu!”
Lục Tắc Hiên thắc mắc: “Không phải cậu bảo cậu không hứng thú với mấy món đồ chơi kiểu này à?”
Tạ Nhiên nói: “Chúng mình cùng lắp với nhau sẽ có ý nghĩa kỷ niệm. Với lại, lắp cùng cậu khiến tớ thấy thú vị hơn hẳn.”
Lục Tắc Hiên: “…”
Cái cậu Tạ Nhiên này láu cá cực kỳ, không biết những câu cậu ấy nói ra có bao nhiêu phần trăm là thật. Nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt trong veo, xinh xắn kia, Lục Tắc Hiên đều mềm lòng. Có lẽ người này chính là khắc tinh của mình nhỉ? Vốn đã quyết định sẽ không chơi với cậu ấy nữa, kết quả, được tặng một hộp quà, được dỗ dành vài câu, cơn giận của cậu lại bay sạch…
Lục Tắc Hiên nhìn đống mảnh ghép trên bàn với tâm trạng rối ren.
Nếu cậu ấy đã chủ động đề nghị muốn lắp cùng, Lục Tắc Hiên lập tức hào phóng chia một phần mảnh ghép trong đó sang: “Lần đầu cậu chơi, lắp hệ thống cân bằng với hệ thống trọng lực khá đơn giản này trước đã. Tôi sẽ lắp động cơ.”
Tạ Nhiên đồng ý rất dứt khoát: “Được, cậu dạy tớ lắp nhé.”
Hai bạn nhỏ bắt đầu nghiêm túc lắp ghép từng chi tiết, Lục Tắc Hiên tự tay hướng dẫn Tạ Nhiên cách lắp ráp. Những chi tiết bé tí xíu này phức tạp hơn hẳn Tạ Nhiên nghĩ, có những cái trông hình dáng giống y như nhau, phải phân biệt bằng màu sắc chỉ khác nhau chút chút và kết cấu bên trong.
Lần đầu tiên lắp mô hình kiểu này, tốc độ của Tạ Nhiên khá chậm.
Lục Tắc Hiên lại cực kỳ thành thạo.
Ngón tay cậu vừa nhanh vừa chuẩn xác như đang làm ảo thuật, một mớ mảnh ghép nhỏ xíu trên bàn dần dần hợp lại thành hình dạng của hệ thống động cơ hoàn chỉnh. Thấy thế, Tạ Nhiên cất lời khen: “Khả năng vận dụng tay chân của Lính gác đỉnh thật đấy, mới thế mà đã lắp xong rồi!”
Dẫn đường có sở trường ghi nhớ kiến thức và nắm bắt cảm xúc, Lính gác lại giỏi vận dụng tay chân hơn. Hầu hết sinh viên ưu tú chuyên ngành Chế tạo máy móc của Liên bang đều là Lính gác, ngón tay họ có thể dễ dàng cảm nhận được sự khác biệt cực nhỏ của từng linh kiện, chế tạo ra các loại máy móc tinh vi nhất.
Tạ Nhiên nhận lấy động cơ Lục Tắc Hiên đã lắp xong, ngắm nghía tỉ mỉ một lượt: “Cậu giỏi thật đấy, động cơ phi thuyền trông cũng giống như thế này à?”
Lục Tắc Hiên rất sung sướng khi được khen, cậu nghiêm túc nói: “Các chi tiết của mô hình đã được đơn giản hóa rồi, phi thuyền thật chắc chắn phải phức tạp hơn nhiều.”
Tạ Nhiên hỏi: “Cậu từng thấy phi thuyền thật rồi à?”
Lục Tắc Hiên lắc đầu: “Tôi còn bé, cha chưa cho đi xem bao giờ.”
Tạ Nhiên cười nói: “Không sao, cậu là con trai của Tướng quân Lục mà. Sau này lớn lên, thể nào cậu cũng có phi thuyền của riêng mình.”
Lục Tắc Hiên nói với vẻ ao ước: “Tôi thích màu đen. Đến lúc đó sẽ sơn toàn bộ vỏ phi thuyền thành màu đen được không nhỉ?”
Tạ Nhiên nói: “Thế thì cực kỳ ngầu luôn!”
Hai cậu vừa lắp mô hình, vừa nói chuyện phiếm, giận dỗi lúc trước đã sớm tan thành mây khói.
Lục Tắc Hiên không phải người thù dai, hoặc là không tha thứ, còn nếu đã chọn tha thứ thì cậu sẽ xí xóa chuyện Tạ Nhiên từng lừa mình, không bận tâm đ ến nó nữa. Giả sử sau này Tạ Nhiên lại lừa cậu, vậy thì cậu sẽ thực sự tuyệt giao với Tạ Nhiên. Suy nghĩ của cậu đơn giản như vậy đấy.
Hai cậu lắp mô hình suốt cả chiều, đến 6 giờ tối, Lục Đình Ngự tới gõ cửa: “Các bé ơi, ăn cơm nào!”
Lục Tắc Hiên cất gọn chỗ mảnh ghép chưa lắp xong lại, nói: “Bộ này nhiều chi tiết lắm, chắc phải mất một tuần mới lắp xong cơ.”
Tạ Nhiên cười nói: “Vậy mai tớ lại tới lắp cùng cậu tiếp nhé.”
Lục Tắc Hiên nói: “Mai là thứ Bảy mà, chẳng phải cậu bảo muốn đi khu vui chơi sao?”
Tuy cậu ấy giận liền mấy hôm nhưng vẫn không quên lời hẹn trước đó. Tạ Nhiên vui lắm, nói: “Vé khu vui chơi đổi ngày được mà. Chúng mình lắp cho xong mô hình trước đã, cuối tuần tới lại đi khu vui chơi sau được không?”
Lục Tắc Hiên đáp khẽ một câu: “Cũng được.”
Chẳng mấy khi Lục Đình Ngự có tâm trạng đích thân xuống bếp nấu một bữa tối thịnh soạn. Hắn mỉm cười chỉ chỗ ngồi cho Tạ Nhiên: “Nhiên Nhiên, cháu là người bạn đầu tiên của Tắc Hiên tới nhà chơi đấy. Bác xuống bếp nấu mấy món, cháu ăn thử xem, sau lại đến chơi nhiều hơn nhé!”
Tạ Nhiên lễ phép trả lời: “Cảm ơn bác Lục. Mai cháu lại đến chơi với Tắc Hiên được không ạ?”
Lục Đình Ngự cười nói: “Được được. Tắc Hiên ở nhà một mình buồn lắm, có cháu đến chơi cùng chắc chắn nó vui lắm! Đúng không Tắc Hiên?”
Tai Lục Tắc Hiên hơi đỏ lên, lí nhí “vâng” một tiếng.
Lục Đình Ngự nhìn dáng vẻ lúng túng này của con trai thì thấy hơi buồn cười. Xem ra trước đó hai bạn nhỏ có chút xích mích với nhau, giờ Tạ Nhiên đã dỗ Lục Tắc Hiên nguôi rồi.
Tạ Nhiên vừa ăn vừa khen: “Thức ăn bác Lục nấu ngon quá!”
Đứa nhóc này cười tươi trông cực kỳ đáng yêu, Lục Đình Ngự rất vui khi được khen: “Vậy cháu ăn nhiều vào. Mấy đứa đang tuổi ăn tuổi lớn, thích ăn gì sau bác lại nấu cho.”
Tạ Nhiên chủ động gắp một miếng cánh gà cho Lục Tắc Hiên: “Tắc Hiên, cậu cũng ăn nhiều vào.”
Nhìn hình ảnh hai đứa nhóc vui vẻ chơi với nhau, tâm trạng Lục Đình Ngự hơi rối.
Người thừa kế của các quân đoàn lớn không được kết hôn với nhau là luật ngầm đã duy trì hai trăm năm nay, các Quân đoàn trưởng đều tự giác tuân thủ. Nhưng suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản, chắc chắn chúng sẽ không tính toán nhiều đến thế. Nếu hai đứa trẻ muốn làm bạn với nhau, cha mẹ cũng không thể bắt chúng nghỉ chơi.
Hy vọng hai đứa nó chỉ là tình bạn đơn thuần.
Làm thanh mai trúc mã cùng trưởng thành, là anh em tốt không giấu giếm gì nhau thì quá ổn.
Lục Đình Ngự thầm cầu nguyện trong lòng: Ngàn vạn lần đừng có thích nhau đấy!
Từ lần gặp “Tần Tiểu Lạc” trong buổi tiệc thường niên, cậu rất để tâm tới cậu ấy. Suy nghĩ của cậu rất ngây ngô, vì thích chơi cùng nên mới coi đối phương là người bạn thân nhất. Kết quả, Tần Tiểu Lạc lừa gạt cậu từ đầu đến cuối, tên, thân phận, thiên phú, thành tích, chẳng cái nào là thật!
Lục Tắc Hiên vừa tức vừa đau lòng. Bản thân cậu thì đối xử thật lòng, đối phương lại bỡn cợt, coi cậu là tên ngốc. Nghĩ thế, sắc mặt Lục Tắc Hiên trông cực kỳ khó coi, lạnh lùng nói: “Cậu còn tìm tôi làm gì?”
Lục Đình Ngự ngẩn người, vốn tưởng Tắc Hiên sẽ rất vui khi có bạn tới chơi, ai ngờ cậu con trai lại sầm mặt, mắt cũng đỏ hoe vì tức. Hắn tò mò nhìn con trai rồi lại nhìn Tạ Nhiên, tinh thần hóng hớt dâng cao: “Hai đứa… Cãi nhau à?”
Tạ Nhiên cúi đầu, khẽ đáp: “Bác Lục ơi, tại cháu có lỗi với Tắc Hiên, hôm nay cháu tới để xin lỗi cậu ấy.”
Xem ra hai bạn nhỏ đang giận dỗi nhau đây mà.
Lục Đình Ngự cười nói: “Hai đứa nói chuyện nhé, bác đi làm việc.”
Tuy hắn rất muốn ngồi lại hóng thêm nhưng nhìn sắc mặt cứ xị ra của Lục Tắc Hiên, Lục Đình Ngự vẫn quyết định tránh đi, để thư phòng nhỏ của tầng 3 lại cho hai cậu nhóc. Chuyện của lũ trẻ thì để chúng nó tự giải quyết, phụ huynh không nên nhúng tay vào.
Sau khi Lục Đình Ngự rời đi, Tạ Nhiên bước vào thư phòng, đưa tay đóng cửa lại.
Lục Tắc Hiên lạnh lùng nhìn Tạ Nhiên, ánh mắt đầy vẻ đề phòng như thể Tạ Nhiên sẽ hãm hại mình.
Tạ Nhiên hơi buồn khi bị nhìn bằng thái độ đó. Hồi trước, ánh mắt Lục Tắc Hiên nhìn cậu luôn tràn ngập sự tin tưởng. Đều tại cậu lừa Lục Tắc Hiên cả nửa năm trời, phát hiện ra chân tướng, Lục Tắc Hiên ghét cậu cũng là chuyện đương nhiên. Trẻ con yêu ghét gì cũng rõ ràng vậy đó.
Tạ Nhiên mặt dày bước tới rồi dừng lại cách Lục Tắc Hiên khoảng 1 mét, nghiêm túc nói: “Tắc Hiên, tớ đến để xin lỗi cậu, đây là quà tặng cậu nè.” Cậu lấy một hộp quà đẹp mắt ra khỏi túi, đưa tới trước mặt Lục Tắc Hiên bằng hai tay.
Lục Tắc Hiên liếc trộm một cái. Là mô hình phi thuyền phiên bản giới hạn?
Tạ Nhiên nói: “Hồi trước cậu bảo cậu thích mô hình phi thuyền, rô bốt nhất. 6 giờ sáng hôm qua tớ đã dậy xếp hàng để mua được mô hình phi thuyền này đấy. Nghe bảo cả Liên bang chỉ có 100 bộ thôi, khó mua lắm. Tớ tặng cậu, cậu đừng giận tớ nữa được không?”
Lục Tắc Hiên ngoảnh sang hướng khác. Còn lâu tôi mới bị cậu mua chuộc bằng quà cáp!
Thấy cậu không chịu nhận quà, Tạ Nhiên nói tiếp: “Mô hình này phải lắp thủ công đấy. Nghe nói là mô phỏng quá trình chế tạo phi thuyền, có tận mấy nghìn chi tiết cơ, cực kỳ khó lắp luôn. Cậu có biết lắp không?”
Lục Tắc Hiên buột miệng: “Đương nhiên biết, tôi chơi mấy thứ này suốt.”
Nói xong, phát hiện hình như mình đã bị bẫy, tai Lục Tắc Hiên hơi đỏ lên, bạnh hàm nói: “Tôi không thèm quà cậu tặng.”
Tạ Nhiên dịu giọng: “Thì cũng mua rồi, cậu không nhận, tớ lại không thích chơi thứ này, chẳng lẽ vứt đi?”
Lục Tắc Hiên: “…”
Tạ Nhiên tiếp tục dỗ dành: “Nhận đi mà, đây là món quà đặc biệt tớ mua tặng cậu đó. Sau này cuối tuần nào tớ cũng tặng cậu một món bộ hình được không?”
Lục Tắc Hiên:??
Tuần nào cũng mua tặng một bộ? Vụ này… hấp dẫn quá đi.
Thấy ánh mắt Lục Tắc Hiên đã bắt đầu dao động, Tạ Nhiên tranh thủ bồi thêm vào ngay, giơ tay thề thốt: “Lúc trước lừa cậu là lỗi của tớ, tớ đảm bảo sẽ không bao giờ lừa cậu nữa đâu. Chúng mình lại làm bạn đi mà? Tớ thật sự thích chơi với cậu lắm đó.”
Lục Tắc Hiên dần dần mềm lòng. Thực ra hồi trước cậu phát hiện Tạ Nhiên đang ăn vụng đùi gà trong buổi tiệc thường niên, Tạ Nhiên sợ bị mách tội, bịa bừa một cái tên trong tình huống cấp bách cũng là chuyện có thể tha thứ về mặt tình cảm. Nhưng mà sau này đến trường, cậu ấy vẫn tiếp tục lừa cậu cả một học kỳ thì mới quá đáng.
Hiện tại Tạ Nhiên đến tận nhà xin lỗi, còn mua quà tặng cậu… Có nên tha thứ không đây? Thái độ của Tạ Nhiên rất chân thành, quà tặng cũng cực kỳ có tâm, nếu nhất quyết khước từ thì hình như cậu nh ỏ mọn quá rồi…
Lục Tắc Hiên cau mày, đây là lần đầu tiên cậu rối rắm đến thế từ khi bé tới giờ.
Tạ Nhiên đưa hộp quà tới trước mặt Lục Tắc Hiên: “Đừng giận nữa mà, tha lỗi cho tớ một lần đi, chúng mình bắt đầu lại từ đầu nhé.”
Lục Tắc Hiên đơ mặt, nói: “Sau này không được lừa tôi nữa, một câu cũng không được.”
Tạ Nhiên vui phơi phới: “Chắc chắn sẽ không lừa cậu!”
Lục Tắc Hiên nói: “Nếu lại lừa thì sao?”
Tạ Nhiên giơ tay thề: “Vậy tùy cậu xử lý, cậu muốn phạt thế nào cũng được.”
Bấy giờ Lục Tắc Hiên mới bằng lòng nhận lấy hộp mô hình phi thuyền trong tay Tạ Nhiên, vành tai chuyển màu hồng hồng: “Cảm… Cảm ơn món quà của cậu.”
Nhìn dáng vẻ xấu hổ đó, Tạ Nhiên cảm thấy bé Lục cực kỳ đáng yêu.
Cuối cùng Lục Tắc Hiên vẫn mềm lòng. Nửa năm vừa qua, dù Tạ Nhiên dùng thân phận giả nhưng tình bạn và những niềm vui khi ở cạnh nhau của hai người vẫn là thật. Tạ Nhiên không nỡ để mất người bạn này, Lục Tắc Hiên cũng tương tự.
Chút hiểu lầm con con, giải quyết trực tiếp với nhau, giải thích chân thành, thế là mọi chuyện đều xong xuôi.
Tạ Nhiên kéo một cái ghế tới ngồi cạnh Lục Tắc Hiên, giục: “Mở ra xem đi. Tớ chưa chơi mấy món mô hình này bao giờ đâu, cậu dạy tớ nhé.”
Lục Tắc Hiên mở hộp mô hình rất thành thạo, dọn sạch đồ đạc trên bàn rồi đổ hết linh kiện ra, nói: “Thực ra việc lắp ghép dễ lắm, cứ lắp từng bước theo tờ hướng dẫn là được. Giờ sẽ lắp hệ thống động cơ, hệ thống trọng lực trước…”
Lục Tắc Hiên kiên nhẫn hướng dẫn một lượt, Tạ Nhiên ngồi bên cạnh hiếu kỳ lắng nghe, ghi nhớ rất nhanh: “Nói cách khác, cái này mô phỏng quá trình chế tạo phi thuyền, lắp ráp từng hệ thống trước rồi mới ghép vào nhau, sau đó lắp vỏ phi thuyền bên ngoài, cố định toàn bộ lại là xong?”
Lục Tắc Hiên nói: “Đúng vậy. Quá trình không được làm sai, nếu không thì phi thuyền sẽ không khởi động được sau khi ghép hoàn chỉnh.”
Tạ Nhiên nhìn mớ linh kiện với ánh mắt kinh ngạc: “Ghép xong còn khởi động được hả?”
Lục Tắc Hiên đáp: “Ừ, có thể mô phỏng quá trình cất cánh và hạ cánh của phi thuyền.”
Tạ Nhiên rất hào hứng: “Hai chúng mình cùng lắp đi, tớ sẽ giúp cậu!”
Lục Tắc Hiên thắc mắc: “Không phải cậu bảo cậu không hứng thú với mấy món đồ chơi kiểu này à?”
Tạ Nhiên nói: “Chúng mình cùng lắp với nhau sẽ có ý nghĩa kỷ niệm. Với lại, lắp cùng cậu khiến tớ thấy thú vị hơn hẳn.”
Lục Tắc Hiên: “…”
Cái cậu Tạ Nhiên này láu cá cực kỳ, không biết những câu cậu ấy nói ra có bao nhiêu phần trăm là thật. Nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt trong veo, xinh xắn kia, Lục Tắc Hiên đều mềm lòng. Có lẽ người này chính là khắc tinh của mình nhỉ? Vốn đã quyết định sẽ không chơi với cậu ấy nữa, kết quả, được tặng một hộp quà, được dỗ dành vài câu, cơn giận của cậu lại bay sạch…
Lục Tắc Hiên nhìn đống mảnh ghép trên bàn với tâm trạng rối ren.
Nếu cậu ấy đã chủ động đề nghị muốn lắp cùng, Lục Tắc Hiên lập tức hào phóng chia một phần mảnh ghép trong đó sang: “Lần đầu cậu chơi, lắp hệ thống cân bằng với hệ thống trọng lực khá đơn giản này trước đã. Tôi sẽ lắp động cơ.”
Tạ Nhiên đồng ý rất dứt khoát: “Được, cậu dạy tớ lắp nhé.”
Hai bạn nhỏ bắt đầu nghiêm túc lắp ghép từng chi tiết, Lục Tắc Hiên tự tay hướng dẫn Tạ Nhiên cách lắp ráp. Những chi tiết bé tí xíu này phức tạp hơn hẳn Tạ Nhiên nghĩ, có những cái trông hình dáng giống y như nhau, phải phân biệt bằng màu sắc chỉ khác nhau chút chút và kết cấu bên trong.
Lần đầu tiên lắp mô hình kiểu này, tốc độ của Tạ Nhiên khá chậm.
Lục Tắc Hiên lại cực kỳ thành thạo.
Ngón tay cậu vừa nhanh vừa chuẩn xác như đang làm ảo thuật, một mớ mảnh ghép nhỏ xíu trên bàn dần dần hợp lại thành hình dạng của hệ thống động cơ hoàn chỉnh. Thấy thế, Tạ Nhiên cất lời khen: “Khả năng vận dụng tay chân của Lính gác đỉnh thật đấy, mới thế mà đã lắp xong rồi!”
Dẫn đường có sở trường ghi nhớ kiến thức và nắm bắt cảm xúc, Lính gác lại giỏi vận dụng tay chân hơn. Hầu hết sinh viên ưu tú chuyên ngành Chế tạo máy móc của Liên bang đều là Lính gác, ngón tay họ có thể dễ dàng cảm nhận được sự khác biệt cực nhỏ của từng linh kiện, chế tạo ra các loại máy móc tinh vi nhất.
Tạ Nhiên nhận lấy động cơ Lục Tắc Hiên đã lắp xong, ngắm nghía tỉ mỉ một lượt: “Cậu giỏi thật đấy, động cơ phi thuyền trông cũng giống như thế này à?”
Lục Tắc Hiên rất sung sướng khi được khen, cậu nghiêm túc nói: “Các chi tiết của mô hình đã được đơn giản hóa rồi, phi thuyền thật chắc chắn phải phức tạp hơn nhiều.”
Tạ Nhiên hỏi: “Cậu từng thấy phi thuyền thật rồi à?”
Lục Tắc Hiên lắc đầu: “Tôi còn bé, cha chưa cho đi xem bao giờ.”
Tạ Nhiên cười nói: “Không sao, cậu là con trai của Tướng quân Lục mà. Sau này lớn lên, thể nào cậu cũng có phi thuyền của riêng mình.”
Lục Tắc Hiên nói với vẻ ao ước: “Tôi thích màu đen. Đến lúc đó sẽ sơn toàn bộ vỏ phi thuyền thành màu đen được không nhỉ?”
Tạ Nhiên nói: “Thế thì cực kỳ ngầu luôn!”
Hai cậu vừa lắp mô hình, vừa nói chuyện phiếm, giận dỗi lúc trước đã sớm tan thành mây khói.
Lục Tắc Hiên không phải người thù dai, hoặc là không tha thứ, còn nếu đã chọn tha thứ thì cậu sẽ xí xóa chuyện Tạ Nhiên từng lừa mình, không bận tâm đ ến nó nữa. Giả sử sau này Tạ Nhiên lại lừa cậu, vậy thì cậu sẽ thực sự tuyệt giao với Tạ Nhiên. Suy nghĩ của cậu đơn giản như vậy đấy.
Hai cậu lắp mô hình suốt cả chiều, đến 6 giờ tối, Lục Đình Ngự tới gõ cửa: “Các bé ơi, ăn cơm nào!”
Lục Tắc Hiên cất gọn chỗ mảnh ghép chưa lắp xong lại, nói: “Bộ này nhiều chi tiết lắm, chắc phải mất một tuần mới lắp xong cơ.”
Tạ Nhiên cười nói: “Vậy mai tớ lại tới lắp cùng cậu tiếp nhé.”
Lục Tắc Hiên nói: “Mai là thứ Bảy mà, chẳng phải cậu bảo muốn đi khu vui chơi sao?”
Tuy cậu ấy giận liền mấy hôm nhưng vẫn không quên lời hẹn trước đó. Tạ Nhiên vui lắm, nói: “Vé khu vui chơi đổi ngày được mà. Chúng mình lắp cho xong mô hình trước đã, cuối tuần tới lại đi khu vui chơi sau được không?”
Lục Tắc Hiên đáp khẽ một câu: “Cũng được.”
Chẳng mấy khi Lục Đình Ngự có tâm trạng đích thân xuống bếp nấu một bữa tối thịnh soạn. Hắn mỉm cười chỉ chỗ ngồi cho Tạ Nhiên: “Nhiên Nhiên, cháu là người bạn đầu tiên của Tắc Hiên tới nhà chơi đấy. Bác xuống bếp nấu mấy món, cháu ăn thử xem, sau lại đến chơi nhiều hơn nhé!”
Tạ Nhiên lễ phép trả lời: “Cảm ơn bác Lục. Mai cháu lại đến chơi với Tắc Hiên được không ạ?”
Lục Đình Ngự cười nói: “Được được. Tắc Hiên ở nhà một mình buồn lắm, có cháu đến chơi cùng chắc chắn nó vui lắm! Đúng không Tắc Hiên?”
Tai Lục Tắc Hiên hơi đỏ lên, lí nhí “vâng” một tiếng.
Lục Đình Ngự nhìn dáng vẻ lúng túng này của con trai thì thấy hơi buồn cười. Xem ra trước đó hai bạn nhỏ có chút xích mích với nhau, giờ Tạ Nhiên đã dỗ Lục Tắc Hiên nguôi rồi.
Tạ Nhiên vừa ăn vừa khen: “Thức ăn bác Lục nấu ngon quá!”
Đứa nhóc này cười tươi trông cực kỳ đáng yêu, Lục Đình Ngự rất vui khi được khen: “Vậy cháu ăn nhiều vào. Mấy đứa đang tuổi ăn tuổi lớn, thích ăn gì sau bác lại nấu cho.”
Tạ Nhiên chủ động gắp một miếng cánh gà cho Lục Tắc Hiên: “Tắc Hiên, cậu cũng ăn nhiều vào.”
Nhìn hình ảnh hai đứa nhóc vui vẻ chơi với nhau, tâm trạng Lục Đình Ngự hơi rối.
Người thừa kế của các quân đoàn lớn không được kết hôn với nhau là luật ngầm đã duy trì hai trăm năm nay, các Quân đoàn trưởng đều tự giác tuân thủ. Nhưng suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản, chắc chắn chúng sẽ không tính toán nhiều đến thế. Nếu hai đứa trẻ muốn làm bạn với nhau, cha mẹ cũng không thể bắt chúng nghỉ chơi.
Hy vọng hai đứa nó chỉ là tình bạn đơn thuần.
Làm thanh mai trúc mã cùng trưởng thành, là anh em tốt không giấu giếm gì nhau thì quá ổn.
Lục Đình Ngự thầm cầu nguyện trong lòng: Ngàn vạn lần đừng có thích nhau đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất