Chàng Hầu Của Đại Boss Khó Tính

Chương 6: Đêm hoang lạc (H+)

Trước Sau
Tối hôm đó, Cảnh Nhược Đông cũng đi làm về. Cậu thì đang loay hoay trong bếp, nghe tiếng cửa mở, cậu liền chạy ra chào kính cẩn:

"Anh về rồi đấy à?".

Anh đứng thẳng người lên như đang đợi một điều gì đó từ cậu. Cậu cũng không hiểu, ngơ ngác đứng nhìn. Gương mặt anh liền tối sầm lại, tức giận anh nói:

"Ái Tử Lạp, hôm nay cậu đã đọc nội quy tôi đưa chưa?".

Ái Tử Lạp bất lực gật đầu, tuy cậu đã đọc rồi và cũng đã ghi nhớ rồi nhưng cậu lại không dám thực hiện theo nội quy mà anh đưa cho cậu. Anh nhìn chăm chăm vào cậu rồi nói:

"Thế cậu định làm gì khi tôi tan làm về nhà?".

Cậu do dự một lát, cúi đầu nói:

"Vâng...thưa cậu chủ...tôi phải hôn vào môi khi cậu chủ tan làm về nhà".

"Vậy tại sao cậu vẫn chưa làm vậy?".

"Tôi..tôi hiểu..rồi, thưa cậu chủ".

Anh lập tức kéo cậu lại gần và ôm cậu, không để cậu ngần ngại nói tiếp. Anh một tay ôm chặt cậu, tay kia bóp mạnh mông của cậu và đánh nhiều phát. Cậu ngượng ngùng nói vào tai anh:

"Cậu chủ, anh đang làm gì thế?".

"Đó chính là hình phạt của cậu".



Nói xong, anh hôn lên trán và môi cậu, sau đó anh lên phòng. Cậu thở phào nhẹ nhõm nhưng bây giờ cậu lại rất bối rối. Một lúc sau anh đi xuống, cậu cũng đã dọn đồ ăn cho anh. Nhưng cậu hơi ngại ngùng vì nội quy yêu cầu cậu phải đút cho anh ăn khi ngồi trên đùi anh. Cảnh Nhược Đông, ngồi bất động trên ghế, chừa khoảng trống phía trên đùi và không nói gì. Có vẻ cậu rất ý thức được rằng anh đang cố nhắc nhở cậu phải tuân theo quy tắc mà anh đã đưa ra, cậu tiến lại và ngồi lên đùi anh. Anh vui mừng ghé sát mặt vào tai cậu và nói:

"Ngoan lắm, rất ngoan".

Cậu run rẩy khi đút cho anh một thìa cơm. Anh nắm lấy tay cậu, cậu cũng không hề run rẩy nữa. Khi anh ăn xong, cậu tự động hạ chiếc lưỡi nhỏ nhắn gợi cảm của mình xuống, từ từ liếm quanh miệng anh. Cậu ngước lên thì thấy anh đang chằm chằm nhìn cậu. Cậu định đứng dậy thì bị anh kéo lại và nhẹ nhàng hỏi:

"Cậu đã ăn cơm chưa?"

Cậu chưa ăn cơm nhưng không muốn làm phiền nên đã nói dối anh.

"Tôi ăn rồi, thưa cậu chủ".

Anh nhìn cậu chằm chằm, ôm chặt cậu vào đùi mình, một tay ấn mạnh vào một bên đùi.

"Em thật sự rất to gan, dám nói dối tôi sao?" Mỗi lần nói càng đau, cậu đành phải nói: "Đau quá. Ơ...tôi không có ý đó". Nói xong anh buông tay cậu ra, dùng thìa gắp thức ăn cho vào miệng. Cậu nhìn đi nơi khác mà không mở miệng. Anh lại siết chặt đùi cậu, cậu lập tức quay người lại và mở cái miệng nhỏ nhắn của mình. Cái miệng này rất quyến rũ nhưng sẽ khó có thể nuốt hết con rồng của anh vào miệng. Anh đang cho cậu ăn nhưng lại nghĩ về những điều vớ vẩn, đen tối quá.Khi cậu đã no, anh đưa mặt cậu lại gần mình, khéo léo liếm quanh môi cậu rồi tiến vào trong khoang miệng. Thêm vào đó nó có mùi như đồ ăn ngon và chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cậu. Anh bắt đầu xoay đầu lưỡi xung quanh, mút thật mạnh để miệng không tách ra. Dần dần, nước bọt trong suốt chảy ra từ miệng anh. Anh bất ngờ hôn mạnh vào cổ và vai , vùng da ở cổ đỏ ửng lên.

"Cậu chủ, anh dừng lại có được không xin anh đó".

Anh không quan tâm, anh không kiềm chế được nữa thì liền bế cậu lên phòng của mình. Vào tới phòng anh đẩy mạnh cậu xuống giường, rồi hôn ngấu nghiến môi của cậu.

"Ưm...ưm..."

"Tôi khó thở quá...mau buông tôi ra..ưm.."

Anh mặc kệ những gì cậu nói, vẫn tiếp tục luồn lách trong khoang miệng của cậu. Tiếp theo anh lần mò xuống cổ, xuống vai, cậu đau đớn mà la hét.



"Xin anh đó, mau thả tôi ra đi".

Đầu cậu lúc này xuất hiện một mớ hỗn độn, cậu ra sức giãy giụa thì liền bị bàn tay to lớn túm lại, giọng nói trầm ấm của anh cất lên.

"Nào, cậu mau yên nào, nếu không thì đừng trách".

Các ngón tay thon dài của anh từ từ cởi bỏ hết nút áo trên người cậu. Không thể kiểm chế nổi nữa, anh liền cắn vào cổ Ái Tử Lạp, cậu vừa đau đớn vừa khó chịu nhưng chả tài nào nhúc nhích được. Anh bắt đầu cắn mút đầu ngực của cậu, bàn tay mơn trớn, nắn bóp phía bên dưới.

"A..a..a..đau..quá..ưm..ưm"

Cậu vô thức vòng tay sau lưng Cảnh Nhược Đông. Không thèm để ý, anh sờ soạng cái mông vốn đã ướt đẫm của cậu, từng ngón tay vuốt ve chỗ đó, ngón tay thon dài ấm áp khiến Ái Tử Lạp phát điên, hai chân mềm nhũn, cậu bất giác nhấc lên, có chút run rẩy. Anh không chịu đựng nổi nữa. Anh nhấc chân cậu lên và đâm vào chỗ đó, chỗ đó đột nhiên bị nuốt chửng bởi sự xâm lấn và co thắt của con quái vật khổng lồ.

"A... đau... đau quá!".

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt, cậu cảm thấy rất đau, như thể bộ phận đó đang bị xé ra, người cậu run lên "Đây là lần đầu của em sao?" Tâm trí cậu giờ rối tung lên không hiểu gì cả, cậu chỉ biết chỗ đó đau rất nhiều.

"Thật sự rất khít".

"Ngoan nào, em mau thả lỏng cơ thể đi thì sẽ không cảm thấy đau".

Anh bắt đầu đi chuyển ra vào bên trong cơ thể cậu.

"A...a...anh nhẹ thôi có được không?".

Cơ thể cậu lúc này cũng bắt đầu nóng lên và cậu cũng không thể nghĩ gì được nữa, cuối cùng hòa mình vào đêm hoang lạc cùng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau