Cùng Phong Đô Đại Đế Thành Hôn Sau Đó Tôi Liền Hot
Chương 7
Khi phát hiện ra Thẩm Hoặc cũng đang nhìn hắn,bờ môi tái nhợt như bị đôi bàn tay vô hình cưỡng ép nhếch lên thành hình vòng cung.
Hai người đối diện nhìn nhau một chút, hắn thu hồi tầm mắt lại,dùng âm thanh khàn khàn nói chuyện cùng phó đạo.
Lời nói đầu tiên mang đến cho Thẩm Hoặc một cảm giác kỳ lạ, thật giống như thể hắn biết sau đó sẽ phát sinh ra sự tình gì đó.
“Đợi lát nữa mặc kệ có thấy cái gì, trực tiếp bỏ qua,không được ngừng xe lại.”
Phó đạo hỏi: “Vì cái gì?”
Hướng dẫn viên du lịch câu môi cười một cách quỷ dị nói: “Bởi vì con đường này ngày mưa sẽ xuất hiện một số đồ vật không sạch sẽ.”
Phó đạo tức khắc cảm giác lông tơ mình dựng thẳng.
Không phải vì nghe được việc có thứ đồ không sạch sẽ xuất hiện làm sợ hãi mà là bị biểu tình của nam nhân trước mặt dọa sợ.
Phó đạo cầm lấy bộ đàm, đối với lời hướng dẫn viên du lịch nói mà tường thuật lại cho Vương đạo đang đi theo sau xe buýt.
Vương đạo trầm mặc một hồi, chỉ đáp một câu: Đã biết.
Vương đạo quay chụp điện ảnh thần quái được mấy năm, hiện tại mới bắt đầu đổi nghề sang loại phim truyền hình thực tế, như cũ mê mẩn thể loại quỷ thần.
Hắn biết một số địa phương, nhiều hoặc ít có cách nói khá kỳ quái.
Nếu dân bản xứ đều giữ kín như bưng, chính mình càng cần thiết phải nghe.
Xe chạy trong mưa,mà sắc trời lúc này cũng dần dần tối sầm xuống.
Thẩm Hoặc từ lúc gặp phải cái giấc mộng quái quỷ kia cũng liền không còn hứng ngủ tiếp nữa.
Hơn nữa cậu phát hiện cái tên hướng dẫn viên du lịch lên xe buýt cuối cùng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu.
Nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt hắn như con đỉa nhớp nháp ghê tởm, hấp thụ ở sâu tận xương tủy, như bóng với hình.
Tuy rằng hướng dẫn viên du lịch đầu vẫn luôn cúi xuống, nhưng Thẩm Hoặc có thể chắc chắn hắn đang nhìn mình.
Cũng không biết có phải hay không là do di chứng của cái giấc mộng quái quỷ kìa, Thẩm Hoặc hiện tại trở nên rất mẫn cảm.
Đặc biệt là lúc hướng dẫn viên du lịch sau khi lên xe, cậu có cảm giác như bốn phía có rất nhiều đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm vào chính mình.
Đúng lúc này, xe đột nhiên phanh gấp.
Bên trong xe mọi người theo bản năng đụng về phía trước ghế dựa,trong xe vang lên nhiều tiếng thét chói tai cùng tiếng kinh hô.
Thẩm Hoặc nhìn thấy phó đạo vội vàng đi dò hỏi tài xế lái xe.
Từ nơi này cậu không thể nhìn thấy được mặt của tài xế, chỉ có thể thấy vừa rồi phó đạo còn hùng hùng hổ hổ, hiện tại thì như là con vịt bị bóp lấy cổ, cứng đờ thân thể thẳng tắp mà đứng ở bên người tài xế.
Mà lúc này,hướng dẫn viên du lịch đột nhiên cử động, hắn duỗi tay chỉnh lại mũ của mình, tiến lên vỗ vỗ người phó đạo.
Phó đạo giống như vừa hồi hồn, cứng đờ cả thân thể ngồi trên ghế.
Sắc mặt anh ta tái nhợt, cả người run rẩy, hình như là thấy thứ gì đó,bị dọa thành như vậy.
Sau đó Thẩm Hoặc thấy hướng dẫn viên du lịch đứng ở phía trước mặt của phó đạo,cũng nhìn thẳng vào tài xế lái xe.
“lái xe về phía trước đi.”
Tài xế do dự vài giây.
Hướng dẫn viên du lịch lúc này âm thanh trở nên nặng nề, "mau lái xe!”
Tài xế nhắm mắt lại,nghiến răng nghiến lợi, chân nhấn ga, trực tiếp vọt tới.
“Phanh!”
Thẩm Hoặc có thể nghe rõ được,giống như có thứ gì đó đụng vào phía trước đầu xe vang lên âm thanh nặng nề.
“Ha ha ha!”
Cậu vừa nghe thấy một âm thanh quái dị.
Nhìn về phía phát ra âm thanh, cậu nhìn thấy hàm răng của phó đạo đang run lên, hắn bị đồ vật bên ngoài dọa sợ không nhẹ.
Trên xe an tĩnh như gà.
Chỉ có tiếng của hướng dẫn viên du lịch ở phía trước chỉ huy tài xế lái xe.
Xe chạy một cách xiêu xiêu vẹo vẹo, bởi vậy có thể thấy được, tài xế cùng phó đạo đều giống nhau đã nhìn thấy đồ vật ở bên ngoài cho nên mới bị dọa sợ như vậy.
Thẩm Hoặc quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn chưa tối hẳn,có thể đại khái nhìn thấy ngọn núi phía xa.
Xe lao nhanh qua cánh rừng.
Trong khu rừng tăm tối giống như có thứ gì đó.
Giống như một khối màu đen đượctreo ở trên cây.
“Nó” như một cái mụn nhọt mọc ra từ cái cây bị lệch, nó bám chặt cây hấp thu chất dinh dưỡng của cây càng ngày càng lớn.
Dần dần,đồ vật kia từ từ thoát khỏi cây leo xuống dưới.
Nguyên bản chính là một đống đồ vật màu đen, hiện tại càng nhìn càng giống một con chó đang duỗi thẳng tứ chi.
Cổ của nó càng ngày càng dài ra, một bộ mặt của một con chó chậm rãi hòa tan thành bộ dáng của một con người.
Mặt người bóng loáng xa lạ kia đang nhìn chằm chằm vào xe buýt, tham lam nhìn không rời mắt khỏi chiếc xe.
Phảng phất chỉ cần có người bước tới, nó liền sẽ gấp không chờ nổi mà nhào lên.
“A ——!”
Cùng với tiếng thét cao vút vô cùng chói tai,ánh đèn bên trong xe nhấp nháy, chiếu vào giương mặt trắng bệch của một người phụ nữ,mọi người sợ tới mức đồng thời hét lớn.
Điều này cũng làm Thẩm Hoặc trong lòng khẽ chấn động.
Bị dọa sợ mọi người phát hiện người phụ nữ nằm trên mặt đất là Thích Mộng Mạn, lúc này trong lòng hiện lên một tia không vui.
Nhưng cũng có một người đàn ông vẻ ngoài trong rất hiền lành từ từ đem Thích Mộng Mạn nâng dậy, hỏi cô vừa rồi bản thân đã gặp chuyện gì?
Cô nàng hoảng sợ mà chỉ ra ngoài cửa sổ, “Mới vừa rồi tôi thấy, thấy một khuôn mặt vô cùng tái nhợt, nó ở nơi đó!”
Mọi người cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài chỉ toàn là màn đêm, cái gì cũng không thấy.
“Cô có phải hay không nhìn lầm rồi?”
“Không có khả năng!”
Giọng của người phụ nữ vừa cao vừa mỏng,đặt biệt đối lập với vẻ yên tĩnh bên trong xe.
Thích Mộng Mạn kiên trì mà chỉ vào bên ngoài cửa sổ,đôi môi trắng bệch, nhưng giọng nói lại phi thường kiên định.
“Tôi thật sự nhìn thấy, người nọ mặt giống như ở trong nước bị ngâm rất lâu, làn da sưng to đem toàn bộ khuôn mặt trở nên bành trướng, tôi chắc chắn bản thân nhìn thấy rất rõ ràng.”
Thích Mộng Mạn miêu tả quá kỹ càng tỉ mỉ, bộ dạng cũng không giống như đang nói dối.
Mà sau khi cô nói những lời này, bên trong xe nhiệt độ càng ngày càng thấp, thật giống như bên ngoài có thứ gì đó,như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người bên trong xe.
Sắc mặt của mọi người đều có chút khó coi, bọn họ an ủi Thích Mộng Mạn,gọi cô mau đến ngồi ở bên cạnh kẻ cơ bắp kia.
Kẻ cơ bắp thật ra có chút cao hứng, dùng âm thanh dịu dàng mà an ủi Thích Mộng Mạn.
Không ai để ý tới Thẩm Hoặc đang ngồi đằng sau Thích Mộng Mạn, lúc này ánh mắt cậu đang nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.
Cậu vừa rồi có nhìn thấy giương mặt quỷ kia mà Thích Mộng Mạn nói tới.
Giương mặt quỷ toàn thân không có xương cốt, kề sát ở cửa sổ, vẻ mặt đầy ác ý cười nhìn Thích Mộng Mạn.
Thấy đã dọa được rồi Thích Mộng Mạn, giương mặt quỷ càng cười rộ thêm nữq.
Nghe thấy tiếng hét ngày càng lớn của Thích Mộng Mạn,miệng hắn ngày càng mở rộng, khóe miệng chậm rãi kéo đến tận bên tai.
Đột nhiên, mặt quỷ thu hồi nụ cười,đôi mắt như kim nhọn của nó ngước lên, lộ ra con mắt đỏ ngầu với vô tơ màu trên lòng trắng.
Hai người đối diện nhìn nhau một chút, hắn thu hồi tầm mắt lại,dùng âm thanh khàn khàn nói chuyện cùng phó đạo.
Lời nói đầu tiên mang đến cho Thẩm Hoặc một cảm giác kỳ lạ, thật giống như thể hắn biết sau đó sẽ phát sinh ra sự tình gì đó.
“Đợi lát nữa mặc kệ có thấy cái gì, trực tiếp bỏ qua,không được ngừng xe lại.”
Phó đạo hỏi: “Vì cái gì?”
Hướng dẫn viên du lịch câu môi cười một cách quỷ dị nói: “Bởi vì con đường này ngày mưa sẽ xuất hiện một số đồ vật không sạch sẽ.”
Phó đạo tức khắc cảm giác lông tơ mình dựng thẳng.
Không phải vì nghe được việc có thứ đồ không sạch sẽ xuất hiện làm sợ hãi mà là bị biểu tình của nam nhân trước mặt dọa sợ.
Phó đạo cầm lấy bộ đàm, đối với lời hướng dẫn viên du lịch nói mà tường thuật lại cho Vương đạo đang đi theo sau xe buýt.
Vương đạo trầm mặc một hồi, chỉ đáp một câu: Đã biết.
Vương đạo quay chụp điện ảnh thần quái được mấy năm, hiện tại mới bắt đầu đổi nghề sang loại phim truyền hình thực tế, như cũ mê mẩn thể loại quỷ thần.
Hắn biết một số địa phương, nhiều hoặc ít có cách nói khá kỳ quái.
Nếu dân bản xứ đều giữ kín như bưng, chính mình càng cần thiết phải nghe.
Xe chạy trong mưa,mà sắc trời lúc này cũng dần dần tối sầm xuống.
Thẩm Hoặc từ lúc gặp phải cái giấc mộng quái quỷ kia cũng liền không còn hứng ngủ tiếp nữa.
Hơn nữa cậu phát hiện cái tên hướng dẫn viên du lịch lên xe buýt cuối cùng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu.
Nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt hắn như con đỉa nhớp nháp ghê tởm, hấp thụ ở sâu tận xương tủy, như bóng với hình.
Tuy rằng hướng dẫn viên du lịch đầu vẫn luôn cúi xuống, nhưng Thẩm Hoặc có thể chắc chắn hắn đang nhìn mình.
Cũng không biết có phải hay không là do di chứng của cái giấc mộng quái quỷ kìa, Thẩm Hoặc hiện tại trở nên rất mẫn cảm.
Đặc biệt là lúc hướng dẫn viên du lịch sau khi lên xe, cậu có cảm giác như bốn phía có rất nhiều đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm vào chính mình.
Đúng lúc này, xe đột nhiên phanh gấp.
Bên trong xe mọi người theo bản năng đụng về phía trước ghế dựa,trong xe vang lên nhiều tiếng thét chói tai cùng tiếng kinh hô.
Thẩm Hoặc nhìn thấy phó đạo vội vàng đi dò hỏi tài xế lái xe.
Từ nơi này cậu không thể nhìn thấy được mặt của tài xế, chỉ có thể thấy vừa rồi phó đạo còn hùng hùng hổ hổ, hiện tại thì như là con vịt bị bóp lấy cổ, cứng đờ thân thể thẳng tắp mà đứng ở bên người tài xế.
Mà lúc này,hướng dẫn viên du lịch đột nhiên cử động, hắn duỗi tay chỉnh lại mũ của mình, tiến lên vỗ vỗ người phó đạo.
Phó đạo giống như vừa hồi hồn, cứng đờ cả thân thể ngồi trên ghế.
Sắc mặt anh ta tái nhợt, cả người run rẩy, hình như là thấy thứ gì đó,bị dọa thành như vậy.
Sau đó Thẩm Hoặc thấy hướng dẫn viên du lịch đứng ở phía trước mặt của phó đạo,cũng nhìn thẳng vào tài xế lái xe.
“lái xe về phía trước đi.”
Tài xế do dự vài giây.
Hướng dẫn viên du lịch lúc này âm thanh trở nên nặng nề, "mau lái xe!”
Tài xế nhắm mắt lại,nghiến răng nghiến lợi, chân nhấn ga, trực tiếp vọt tới.
“Phanh!”
Thẩm Hoặc có thể nghe rõ được,giống như có thứ gì đó đụng vào phía trước đầu xe vang lên âm thanh nặng nề.
“Ha ha ha!”
Cậu vừa nghe thấy một âm thanh quái dị.
Nhìn về phía phát ra âm thanh, cậu nhìn thấy hàm răng của phó đạo đang run lên, hắn bị đồ vật bên ngoài dọa sợ không nhẹ.
Trên xe an tĩnh như gà.
Chỉ có tiếng của hướng dẫn viên du lịch ở phía trước chỉ huy tài xế lái xe.
Xe chạy một cách xiêu xiêu vẹo vẹo, bởi vậy có thể thấy được, tài xế cùng phó đạo đều giống nhau đã nhìn thấy đồ vật ở bên ngoài cho nên mới bị dọa sợ như vậy.
Thẩm Hoặc quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn chưa tối hẳn,có thể đại khái nhìn thấy ngọn núi phía xa.
Xe lao nhanh qua cánh rừng.
Trong khu rừng tăm tối giống như có thứ gì đó.
Giống như một khối màu đen đượctreo ở trên cây.
“Nó” như một cái mụn nhọt mọc ra từ cái cây bị lệch, nó bám chặt cây hấp thu chất dinh dưỡng của cây càng ngày càng lớn.
Dần dần,đồ vật kia từ từ thoát khỏi cây leo xuống dưới.
Nguyên bản chính là một đống đồ vật màu đen, hiện tại càng nhìn càng giống một con chó đang duỗi thẳng tứ chi.
Cổ của nó càng ngày càng dài ra, một bộ mặt của một con chó chậm rãi hòa tan thành bộ dáng của một con người.
Mặt người bóng loáng xa lạ kia đang nhìn chằm chằm vào xe buýt, tham lam nhìn không rời mắt khỏi chiếc xe.
Phảng phất chỉ cần có người bước tới, nó liền sẽ gấp không chờ nổi mà nhào lên.
“A ——!”
Cùng với tiếng thét cao vút vô cùng chói tai,ánh đèn bên trong xe nhấp nháy, chiếu vào giương mặt trắng bệch của một người phụ nữ,mọi người sợ tới mức đồng thời hét lớn.
Điều này cũng làm Thẩm Hoặc trong lòng khẽ chấn động.
Bị dọa sợ mọi người phát hiện người phụ nữ nằm trên mặt đất là Thích Mộng Mạn, lúc này trong lòng hiện lên một tia không vui.
Nhưng cũng có một người đàn ông vẻ ngoài trong rất hiền lành từ từ đem Thích Mộng Mạn nâng dậy, hỏi cô vừa rồi bản thân đã gặp chuyện gì?
Cô nàng hoảng sợ mà chỉ ra ngoài cửa sổ, “Mới vừa rồi tôi thấy, thấy một khuôn mặt vô cùng tái nhợt, nó ở nơi đó!”
Mọi người cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài chỉ toàn là màn đêm, cái gì cũng không thấy.
“Cô có phải hay không nhìn lầm rồi?”
“Không có khả năng!”
Giọng của người phụ nữ vừa cao vừa mỏng,đặt biệt đối lập với vẻ yên tĩnh bên trong xe.
Thích Mộng Mạn kiên trì mà chỉ vào bên ngoài cửa sổ,đôi môi trắng bệch, nhưng giọng nói lại phi thường kiên định.
“Tôi thật sự nhìn thấy, người nọ mặt giống như ở trong nước bị ngâm rất lâu, làn da sưng to đem toàn bộ khuôn mặt trở nên bành trướng, tôi chắc chắn bản thân nhìn thấy rất rõ ràng.”
Thích Mộng Mạn miêu tả quá kỹ càng tỉ mỉ, bộ dạng cũng không giống như đang nói dối.
Mà sau khi cô nói những lời này, bên trong xe nhiệt độ càng ngày càng thấp, thật giống như bên ngoài có thứ gì đó,như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người bên trong xe.
Sắc mặt của mọi người đều có chút khó coi, bọn họ an ủi Thích Mộng Mạn,gọi cô mau đến ngồi ở bên cạnh kẻ cơ bắp kia.
Kẻ cơ bắp thật ra có chút cao hứng, dùng âm thanh dịu dàng mà an ủi Thích Mộng Mạn.
Không ai để ý tới Thẩm Hoặc đang ngồi đằng sau Thích Mộng Mạn, lúc này ánh mắt cậu đang nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.
Cậu vừa rồi có nhìn thấy giương mặt quỷ kia mà Thích Mộng Mạn nói tới.
Giương mặt quỷ toàn thân không có xương cốt, kề sát ở cửa sổ, vẻ mặt đầy ác ý cười nhìn Thích Mộng Mạn.
Thấy đã dọa được rồi Thích Mộng Mạn, giương mặt quỷ càng cười rộ thêm nữq.
Nghe thấy tiếng hét ngày càng lớn của Thích Mộng Mạn,miệng hắn ngày càng mở rộng, khóe miệng chậm rãi kéo đến tận bên tai.
Đột nhiên, mặt quỷ thu hồi nụ cười,đôi mắt như kim nhọn của nó ngước lên, lộ ra con mắt đỏ ngầu với vô tơ màu trên lòng trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất