Chương 10: Mầm Non Đâm Chồi
Buồng lái chật hẹp, các thông báo lỗi hệ thống liên tục vang lên, màn hình quang năng hiển thị tình cảnh bên ngoài.
Xác cơ giáp lẫn trong xác trùng to lớn bầy nhầy, tiếng gào rống chói tai hòa lẫn với tiếng đạn năng lượng phóng ra.
Bạch Niên mơ mơ hồ hồ bị khóa lại tại nơi này, cậu biết đây không phải là cảnh cậu đã trải qua.
Là của Hàn Tiêu Hãn.
Trận chiến tàn khốc mang theo máu tươi thẫm đẫm tinh cầu đã chết này.
Nó kéo dài rất lâu, mãi cho đến khi đội quân cơ giáp của nhân loại chiếm thượng phong, Tướng quân Hàn Tiêu Hãn chỉ huy đội quân của mình xung phong đẩy lui quân địch.
Mà ở đối diện, trùng tộc đã thương tàn khó gượng. Vậy nhưng trong đó vẫn còn một con trùng tộc thân thể nhỏ bé trông như kiến với sâu hợp lại, cái miệng càng mở ra hét lên một luồng sóng âm chói tai như muốn làm điếc người nghe.
"Tướng quân! Mau rút lui! Có thứ gì đó đang tiến đến rất nhanh, số lượng rất nhiều!" thanh âm vừa lạ lại vừa quen vang lên ở kênh liên kết.
Sau đó cậu như nghe được thanh âm của y ở bên tai "Toàn quân nghe lệnh! Rút lui!"
Các cơ giáp dưới động cơ phản lực cấp tốc lui lại, chỉ có cơ giáp đen tuyền kia là ở lại bọc hậu.
Cũng bởi như vậy, một đàn trùng nho nhỏ tựa hạt gạo lao nhanh đến. Chúng có màu đen đỏ xấu xí, tuy nhỏ nhưng lại nhanh nhẹn, chưa đến vài giây mà cơ giáp cao đến mười mét đã bị chúng phủ kín.
Bọn chúng theo khe nhỏ mà chui rúc vào cơ giáp, ngay cả buồng lái cũng rất nhanh đã bị tìm thấy.
Song quyền khó địch tứ thủ, huống chi là trước hàng vạn con trùng mang theo độc đó.
Từng trận đau đớn như xẻ thịt lóc xương truyền đến đại não của Bạch Niên, đó là cơn đau của Hàn Tiêu Hãn đã từng trải qua.
Quyết đoán, nhiệt huyết, hiếu thắng lại cam nguyện hy sinh.
Đây là chiến trường của Hàn Tiêu Hãn.
***
Thời điểm Bạch Niên tỉnh lại chính là lúc cậu bị đói tỉnh.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, cậu chỉ biết bản thân đã chiêm bao một giấc mộng dài, chỉ là khi tỉnh lại đã chẳng nhớ nổi đó là gì.
"Thỏ con, tôi có bánh kem vị cà rốt, có muốn thử không?" bên tai là thanh âm mang ý trêu đùa quen thuộc.
Bạch Niên đã đói đến điên rồi, cậu không chút nghĩ ngợi mà vùng dậy.
Đến khi nhìn hai tay trống không của Hàn Tiêu Hãn thì cậu đã rõ bản thân bị lừa rồi. Cho y một cái liếc trắng dã, cậu nhào đến bóp cổ y "Ah, anh lừa tôi! Tôi giết anh!"
Cậu không dùng nhiều lực nên cũng chẳng siết y đến khó chịu, Hàn Tiêu Hãn ôm eo đỡ cậu mà bật cười nói "Tôi chỉ thử thôi. Tại cậu ngủ lâu quá, tôi thử xem làm vậy cậu có dậy hay không. Đâu ai ngờ cậu sẽ dậy thật."
Sắc mặt y ở góc cậu không thấy được mà tan đi vẻ lo lắng, thay vào đó là sự an tâm rõ ràng.
Nếu bởi vì y mà thỏ con không thể tỉnh lại, cả đời này y chắc chắn sẽ tự trách bản thân mình.
"Nào, mau thả ra đi. Trong tay tôi thật không có bánh, nhưng tôi biết có chỗ có đấy." y cười nói an ủi thỏ nhỏ đang nổi nóng.
Tay nhỏ buông ra, cậu hất cằm đầy rộng lượng nói "Thấy anh thành tâm như vậy, tôi đây bỏ qua cho anh lần này."
Đợi khi Bạch Niên thay một bộ đồ đàng hoàng để ra ngoài, lúc này Hàn Tiêu Hãn mới để ý thấy dáng vẻ của cậu so với trước kia thấp hơn một chút, non nót hơn một chút.
"Thỏ con, cậu nhỏ lại sao?" y không xác định hỏi.
Thúc giục đẩy y nhanh lên, cậu có chút buồn phiền nói "Dáng vẻ của tôi luôn dừng ở lúc chưa thành niên. Tu luyện lâu như vậy, cực khổ lắm mới lớn được một chút. Cũng tại tối đó lo cho anh, bây giờ tôi lại nhỏ lại rồi đấy."
Trong ngữ điệu của cậu đều là phiền muộn cùng không vui, vậy nhưng khi vào tai y lại như mưa xuân tưới xuống, mầm non phá đất chui ra mang theo vui mừng khó tả.
Thật dễ dàng bế cậu bằng một tay, Hàn Tiêu Hãn cười ha hả nói "Không sao cả. Nhỏ rất tốt nha, bây giờ cậu có nói ra tuổi của bản thân cũng sẽ không ai tin cậu thành niên rồi đâu. Với lại học viện chỉ thu học sinh chưa qua hai mươi tuổi, cậu như vậy coi như có thể chui lỗ hổng."
Được bế lên cao, lại không cần phải tự mình đi, Bạch Niên không hề cảm thấy có gì không đúng, thậm chí còn thấy như vậy rất tốt nha.
Suy nghĩ lời y nói, cậu gật đầu đáp "Hãn Hãn nói cũng không sai, muốn đến trường chỉ có trẻ con thôi."
Vậy nhưng đợi khi Bạch Niên đến học viện, cậu sẽ phát hiện ra rằng, cả học viện chỉ có cậu là 'trẻ con' thôi.
Hàn Tiêu Hãn mang cậu lên huyền phù để đến trung tâm thủ đô, tại một khu phố chuyên kinh doanh nhà hàng khách sạn cùng hoạt động giải trí, ở đó có một tiệm bánh nổi tiếng mà Hàn Tiêu Sương đã nhiệt tình giới thiệu cho anh trai mình.
Cũng tại đó, Bạch Niên được ăn đồ ngọt đến no căng.
Đợi khi trở về, ba vị trưởng bối trong nhà vì nghe tin thỏ con đã dậy mà chuẩn bị một bữa thịnh soạn, cuối cùng lại vì thỏ con no quá không thể ăn thêm mà toàn bộ bị tống cho Hàn Tiêu Hãn.
Nuốt xuống một miệng ớt chuông xào thịt, y cảm thấy đời này như không còn gì luyến tiếc.
Xác cơ giáp lẫn trong xác trùng to lớn bầy nhầy, tiếng gào rống chói tai hòa lẫn với tiếng đạn năng lượng phóng ra.
Bạch Niên mơ mơ hồ hồ bị khóa lại tại nơi này, cậu biết đây không phải là cảnh cậu đã trải qua.
Là của Hàn Tiêu Hãn.
Trận chiến tàn khốc mang theo máu tươi thẫm đẫm tinh cầu đã chết này.
Nó kéo dài rất lâu, mãi cho đến khi đội quân cơ giáp của nhân loại chiếm thượng phong, Tướng quân Hàn Tiêu Hãn chỉ huy đội quân của mình xung phong đẩy lui quân địch.
Mà ở đối diện, trùng tộc đã thương tàn khó gượng. Vậy nhưng trong đó vẫn còn một con trùng tộc thân thể nhỏ bé trông như kiến với sâu hợp lại, cái miệng càng mở ra hét lên một luồng sóng âm chói tai như muốn làm điếc người nghe.
"Tướng quân! Mau rút lui! Có thứ gì đó đang tiến đến rất nhanh, số lượng rất nhiều!" thanh âm vừa lạ lại vừa quen vang lên ở kênh liên kết.
Sau đó cậu như nghe được thanh âm của y ở bên tai "Toàn quân nghe lệnh! Rút lui!"
Các cơ giáp dưới động cơ phản lực cấp tốc lui lại, chỉ có cơ giáp đen tuyền kia là ở lại bọc hậu.
Cũng bởi như vậy, một đàn trùng nho nhỏ tựa hạt gạo lao nhanh đến. Chúng có màu đen đỏ xấu xí, tuy nhỏ nhưng lại nhanh nhẹn, chưa đến vài giây mà cơ giáp cao đến mười mét đã bị chúng phủ kín.
Bọn chúng theo khe nhỏ mà chui rúc vào cơ giáp, ngay cả buồng lái cũng rất nhanh đã bị tìm thấy.
Song quyền khó địch tứ thủ, huống chi là trước hàng vạn con trùng mang theo độc đó.
Từng trận đau đớn như xẻ thịt lóc xương truyền đến đại não của Bạch Niên, đó là cơn đau của Hàn Tiêu Hãn đã từng trải qua.
Quyết đoán, nhiệt huyết, hiếu thắng lại cam nguyện hy sinh.
Đây là chiến trường của Hàn Tiêu Hãn.
***
Thời điểm Bạch Niên tỉnh lại chính là lúc cậu bị đói tỉnh.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, cậu chỉ biết bản thân đã chiêm bao một giấc mộng dài, chỉ là khi tỉnh lại đã chẳng nhớ nổi đó là gì.
"Thỏ con, tôi có bánh kem vị cà rốt, có muốn thử không?" bên tai là thanh âm mang ý trêu đùa quen thuộc.
Bạch Niên đã đói đến điên rồi, cậu không chút nghĩ ngợi mà vùng dậy.
Đến khi nhìn hai tay trống không của Hàn Tiêu Hãn thì cậu đã rõ bản thân bị lừa rồi. Cho y một cái liếc trắng dã, cậu nhào đến bóp cổ y "Ah, anh lừa tôi! Tôi giết anh!"
Cậu không dùng nhiều lực nên cũng chẳng siết y đến khó chịu, Hàn Tiêu Hãn ôm eo đỡ cậu mà bật cười nói "Tôi chỉ thử thôi. Tại cậu ngủ lâu quá, tôi thử xem làm vậy cậu có dậy hay không. Đâu ai ngờ cậu sẽ dậy thật."
Sắc mặt y ở góc cậu không thấy được mà tan đi vẻ lo lắng, thay vào đó là sự an tâm rõ ràng.
Nếu bởi vì y mà thỏ con không thể tỉnh lại, cả đời này y chắc chắn sẽ tự trách bản thân mình.
"Nào, mau thả ra đi. Trong tay tôi thật không có bánh, nhưng tôi biết có chỗ có đấy." y cười nói an ủi thỏ nhỏ đang nổi nóng.
Tay nhỏ buông ra, cậu hất cằm đầy rộng lượng nói "Thấy anh thành tâm như vậy, tôi đây bỏ qua cho anh lần này."
Đợi khi Bạch Niên thay một bộ đồ đàng hoàng để ra ngoài, lúc này Hàn Tiêu Hãn mới để ý thấy dáng vẻ của cậu so với trước kia thấp hơn một chút, non nót hơn một chút.
"Thỏ con, cậu nhỏ lại sao?" y không xác định hỏi.
Thúc giục đẩy y nhanh lên, cậu có chút buồn phiền nói "Dáng vẻ của tôi luôn dừng ở lúc chưa thành niên. Tu luyện lâu như vậy, cực khổ lắm mới lớn được một chút. Cũng tại tối đó lo cho anh, bây giờ tôi lại nhỏ lại rồi đấy."
Trong ngữ điệu của cậu đều là phiền muộn cùng không vui, vậy nhưng khi vào tai y lại như mưa xuân tưới xuống, mầm non phá đất chui ra mang theo vui mừng khó tả.
Thật dễ dàng bế cậu bằng một tay, Hàn Tiêu Hãn cười ha hả nói "Không sao cả. Nhỏ rất tốt nha, bây giờ cậu có nói ra tuổi của bản thân cũng sẽ không ai tin cậu thành niên rồi đâu. Với lại học viện chỉ thu học sinh chưa qua hai mươi tuổi, cậu như vậy coi như có thể chui lỗ hổng."
Được bế lên cao, lại không cần phải tự mình đi, Bạch Niên không hề cảm thấy có gì không đúng, thậm chí còn thấy như vậy rất tốt nha.
Suy nghĩ lời y nói, cậu gật đầu đáp "Hãn Hãn nói cũng không sai, muốn đến trường chỉ có trẻ con thôi."
Vậy nhưng đợi khi Bạch Niên đến học viện, cậu sẽ phát hiện ra rằng, cả học viện chỉ có cậu là 'trẻ con' thôi.
Hàn Tiêu Hãn mang cậu lên huyền phù để đến trung tâm thủ đô, tại một khu phố chuyên kinh doanh nhà hàng khách sạn cùng hoạt động giải trí, ở đó có một tiệm bánh nổi tiếng mà Hàn Tiêu Sương đã nhiệt tình giới thiệu cho anh trai mình.
Cũng tại đó, Bạch Niên được ăn đồ ngọt đến no căng.
Đợi khi trở về, ba vị trưởng bối trong nhà vì nghe tin thỏ con đã dậy mà chuẩn bị một bữa thịnh soạn, cuối cùng lại vì thỏ con no quá không thể ăn thêm mà toàn bộ bị tống cho Hàn Tiêu Hãn.
Nuốt xuống một miệng ớt chuông xào thịt, y cảm thấy đời này như không còn gì luyến tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất