Sau Khi Tôi Xuyên Không Thành Hoa Sen Trắng
Chương 17: Hóa Người
Quả nhiên là có chuyện sắp diễn ra. Thứ ánh sáng lóa mắt đó ngày một sáng chói trong đêm đen, nếu không phải đã là giữa đêm e là người trong cung sẽ bị thứ ánh sáng này làm cho giật mình thức giấc chạy ra xem có chuyện gì.
Tố Liên đau đến ngất đi, loại đau đớn này vượt qua sức chịu đựng của y mất rồi, cứ như vậy mà ngất đi, trước lúc đó Tố Liên chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu.
Chuyện gì thế?
Suy nghĩ chưa được giải đáp thì y rơi vào mảng mơ hồ tối đen. Trong không gian trôi nổi vô định lại không thấy rõ năm ngón tay nhưng y lại cảm nhận được cơ thể của mình ra sao, từng đầu ngón tay đến các ngón chân đều tỉ mỉ mà soi.
?
Khoan, có gì đó không đúng lắm.
Tay? Chân?
Hiện tại y là sen cơ mà sao có được tay chân?
Tố Liên rất muốn tỉnh táo lại để xem tình huống hiện tại nhưng y không có cơ hội đó, một giây ngay sau đó lại có một chùm tia sáng chói mắt xâm chiếm tầm mắt của y.
_ _ _
Mơ màng tỉnh dậy, Tố Liên cả người ê ẩm, chỉ là….ngay sau đó y liền dùng hết sực bình sinh ngoi ra khỏi mặt nước hồ..
Cũng không biết đã ở dưới bao lâu nhưng y không có cảm giác được, thậm chí còn có thể thở được? Nếu không nhờ ánh trăng soi xuống mặt hồ y e rằng mình có chết ở đó cũng không biết nguyên nhân là gì. Kì quái, sao có chuyện thở được dưới nước cơ chứ?!
Thở hồng hộc một hồi mới phát hiện, bây giờ là nữa đêm, trăng đã lên cao, xung quanh yên lặng không nghe tiếng động gì khác ngoài tiếng thở dốc của y.
Tiếng thở dốc?
Sen làm gì có tiếng thở dốc?.
Tố Liên cứng người, cúi đầu xuống nhìn mình được mặt hồ phản chiếu. Trong hình ảnh phản chiếu, một thiếu niên tuổi không lớn lắm mặt mày trắng nõn mềm mại, làn da sáng bóng căng mọng, môi hồng răng trắng, ánh mắt to tròn đen láy, gương mặt lại đầy nét trẻ con thuần túy ngây thơ.
Tố Liên:..........
Đúng là đẹp thật đấy. Nhưng cái bản mặt non choẹt của đứa con nít này là sao a!
Kiếp trước dù không đẹp trai lắm nhưng cũng là nam nhi trầm lặng lạnh lùng còn cái mặt này đâu đâu nhìn cũng thấy dễ bị ức hiếp bắt nạt, động vào liên rơi lệ!
Này không khoa học! Trả lại mặt cũ cho gia!
Nhưng còn một vấn đề lớn hơn nữa, sao y lại đột ngột biến lại thành người?
Đúng là y rất mong chờ biến thành người trở thành sự thật, chỉ là ít ra cũng phải báo trước là hôm nay sẽ thành người một tiếng chứ, nhưng cái quá trình thành hình này đau nha, y không muốn thử lại nữa đâu.
Lặng lẽ bơi theo dòng nước lên bờ hồ, gió đêm vốn lạnh lại thêm việc y ở dưới hồ không biết đã bao lâu.
Hắt xì –----.
Không phải là cảm đó chứ.
Lấy ngón tay chà chà xát cái mũi một hồi y mới có thời gian xem sét bản thân một chút. Trên người mặc một bộ y phục trắng tinh khôi, vải là loại thượng hạng vừa mềm vừa mỏng, bên trên còn thêu hình sen trắng bằng chỉ bạc. Có đều hiện tại, cả người đều ướt nhẹp….
Tố Liên:.......
Nếu ta không phải sen, nếu ta không thành hình người dưới hồ thì sẽ không có ướt đúng không?!
_ _ _
Lúc này trong Càn điện, Bạch Truy Thiên ngồi trong phòng đang vắt óc đọc thư từ tuyền tuyến đưa đến. Xem ra hắn phải đích thân ngự giá thân chinh một chuyến rồi.
Phòng đã được đóng cửa và cửa sổ lại từ trước, Bạch Truy Thiên cũng không nhận ra được ánh sáng khác thường màu bạc.
Bên này, Tố Liên cả người ướt nhẹp mặt kệ gió lạnh trong đêm mòn theo đường đi trong trí nhớ là sen lúc trước đến Càn điện. Có lẽ tên trần truông không thích có người ở cùng, trừ tiểu thái giám lần trước gặp cũng không thấy binh lính canh gác gì thêm. Mặc kệ, như vậy càng tiện cho ta hành động. Ngươi không đến tìm ta được vậy để lão tử đến tìm ngươi chơi.
Tố Liên đau đến ngất đi, loại đau đớn này vượt qua sức chịu đựng của y mất rồi, cứ như vậy mà ngất đi, trước lúc đó Tố Liên chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu.
Chuyện gì thế?
Suy nghĩ chưa được giải đáp thì y rơi vào mảng mơ hồ tối đen. Trong không gian trôi nổi vô định lại không thấy rõ năm ngón tay nhưng y lại cảm nhận được cơ thể của mình ra sao, từng đầu ngón tay đến các ngón chân đều tỉ mỉ mà soi.
?
Khoan, có gì đó không đúng lắm.
Tay? Chân?
Hiện tại y là sen cơ mà sao có được tay chân?
Tố Liên rất muốn tỉnh táo lại để xem tình huống hiện tại nhưng y không có cơ hội đó, một giây ngay sau đó lại có một chùm tia sáng chói mắt xâm chiếm tầm mắt của y.
_ _ _
Mơ màng tỉnh dậy, Tố Liên cả người ê ẩm, chỉ là….ngay sau đó y liền dùng hết sực bình sinh ngoi ra khỏi mặt nước hồ..
Cũng không biết đã ở dưới bao lâu nhưng y không có cảm giác được, thậm chí còn có thể thở được? Nếu không nhờ ánh trăng soi xuống mặt hồ y e rằng mình có chết ở đó cũng không biết nguyên nhân là gì. Kì quái, sao có chuyện thở được dưới nước cơ chứ?!
Thở hồng hộc một hồi mới phát hiện, bây giờ là nữa đêm, trăng đã lên cao, xung quanh yên lặng không nghe tiếng động gì khác ngoài tiếng thở dốc của y.
Tiếng thở dốc?
Sen làm gì có tiếng thở dốc?.
Tố Liên cứng người, cúi đầu xuống nhìn mình được mặt hồ phản chiếu. Trong hình ảnh phản chiếu, một thiếu niên tuổi không lớn lắm mặt mày trắng nõn mềm mại, làn da sáng bóng căng mọng, môi hồng răng trắng, ánh mắt to tròn đen láy, gương mặt lại đầy nét trẻ con thuần túy ngây thơ.
Tố Liên:..........
Đúng là đẹp thật đấy. Nhưng cái bản mặt non choẹt của đứa con nít này là sao a!
Kiếp trước dù không đẹp trai lắm nhưng cũng là nam nhi trầm lặng lạnh lùng còn cái mặt này đâu đâu nhìn cũng thấy dễ bị ức hiếp bắt nạt, động vào liên rơi lệ!
Này không khoa học! Trả lại mặt cũ cho gia!
Nhưng còn một vấn đề lớn hơn nữa, sao y lại đột ngột biến lại thành người?
Đúng là y rất mong chờ biến thành người trở thành sự thật, chỉ là ít ra cũng phải báo trước là hôm nay sẽ thành người một tiếng chứ, nhưng cái quá trình thành hình này đau nha, y không muốn thử lại nữa đâu.
Lặng lẽ bơi theo dòng nước lên bờ hồ, gió đêm vốn lạnh lại thêm việc y ở dưới hồ không biết đã bao lâu.
Hắt xì –----.
Không phải là cảm đó chứ.
Lấy ngón tay chà chà xát cái mũi một hồi y mới có thời gian xem sét bản thân một chút. Trên người mặc một bộ y phục trắng tinh khôi, vải là loại thượng hạng vừa mềm vừa mỏng, bên trên còn thêu hình sen trắng bằng chỉ bạc. Có đều hiện tại, cả người đều ướt nhẹp….
Tố Liên:.......
Nếu ta không phải sen, nếu ta không thành hình người dưới hồ thì sẽ không có ướt đúng không?!
_ _ _
Lúc này trong Càn điện, Bạch Truy Thiên ngồi trong phòng đang vắt óc đọc thư từ tuyền tuyến đưa đến. Xem ra hắn phải đích thân ngự giá thân chinh một chuyến rồi.
Phòng đã được đóng cửa và cửa sổ lại từ trước, Bạch Truy Thiên cũng không nhận ra được ánh sáng khác thường màu bạc.
Bên này, Tố Liên cả người ướt nhẹp mặt kệ gió lạnh trong đêm mòn theo đường đi trong trí nhớ là sen lúc trước đến Càn điện. Có lẽ tên trần truông không thích có người ở cùng, trừ tiểu thái giám lần trước gặp cũng không thấy binh lính canh gác gì thêm. Mặc kệ, như vậy càng tiện cho ta hành động. Ngươi không đến tìm ta được vậy để lão tử đến tìm ngươi chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất