Thỏ Đáng Yêu

Chương 3

Trước Sau
Khi Trường Minh xách một đống đồ về đến nhà thì thấy người đàn ông ngồi im một đống như tượng đá trên sô-pha. Mặt hắn lạnh lùng như cả thế giới đang thiếu nợ hắn vậy, rất đáng sợ, nhưng không hiểu sao cậu lại thấy buồn cười.

Chắc vì hắn là cậu, nên cậu chẳng hề sợ tên này một chút nào.

"Tôi có mua cho mấy bộ đồ nè. Anh thử xem nào."

Trường Minh đưa túi quần áo cho người đàn ông, rồi đem đống rau củ vào bếp, định nấu một bữa đầy thịnh soạn.

Người đàn ông nhìn cậu một lát, rồi mới vào phòng thay đồ. Lát sau hắn mặc chiếc áo thun trắng với quần lửng đen đi vào bếp, không nói không rằng phụ cậu chuẩn bị nguyên liệu.

Trường Minh mới đầu có hơi bất ngờ, vì không hiểu sao cậu lại cho rằng hắn không biết nấu. Nhưng ngẫm lại, cả hai bọn họ đều cùng là một người, hắn biết nấu ăn là chuyện thường.

"À, phải rồi!" Trường Minh chợt nhận ra một chuyện. "Tôi nên gọi anh là gì đây?" Cũng không thể gọi bằng tên của bản thân được. Nó cứ là lạ sao á.

"Thỏ." Người đàn ông lạnh lùng. "Ở tương lai, con người đều dùng biệt danh để tiện hành động."

"Thỏ sao?" Trường Minh không tài nào liên hệ cái người lạnh lùng này với những chú thỏ nhỏ nhắn đáng yêu được. "Đừng nói là vì lúc chọn biệt danh, anh vì thích thỏ nên mới dùng nhé?". Đừng hỏi tại sao cậu lại biết.

Thỏ: "..."

Hắn im lặng gọt củ cà rốt.

Trường Minh lại cảm thấy buồn cười, mọi ấn tượng đáng sợ lúc đầu về người đàn ông đều đã tan biến. Cậu ngày càng cảm thấy bản thân ở tương lai đáng yêu quá chừng.

Sau đó, Trường Minh câu được câu không mà trò chuyện với Thỏ, nhưng đa phần là cậu ríu rít nói chuyện, còn Thỏ thì tích chữ như vàng. Cuộc trò chuyện của họ là về đại dịch Zombie sắp xảy đến.

Trường Minh cuối cùng cũng biết được một vài thông tin cơ bản. Ví dụ như Zombie của tương lai cũng giống như Zombie thường hay xuất hiện trên các bộ phim, nhưng được cái chúng không những nhạy bén với âm thanh mà chúng còn thấy được mọi thứ luôn cơ, chứ không phải là bị mù như những gì con người tưởng tượng.

Zombie sẽ được tiến hóa theo nhiều cấp bậc từ D đến S.

Cấp D là những con Zombie yếu ớt, chậm chạp, một người bình thường chỉ cần dùng dao bếp đâm xuyên đầu nó là đã có thể tiêu diệt được chúng.

Cấp S là cấp cao nhất mà nhân loại đo lường được. Chúng có sức mạnh và tốc độ như một lính đặc chủng đã có kinh nghiệm nhất định trên chiến trường.

Mà cấp Zombie lần cuối cùng Thỏ thấy, một con Zombie có siêu năng lực và nhận thức như con người, có thể xếp nó vào hạng SS, thậm chí là hạng SSS.

Hạng cao như vậy, cho đến lúc Thỏ chết con người vẫn chưa kịp phát hiện ra.

Nhân loại, sắp đến ngày tàn rồi.

Con người cũng thành lập căn cứ, tập hợp những người còn sống để chống lại Zombie.

Những người có sức mạnh thì sẽ tập hợp thành các tiểu đội, ra ngoài căn cứ để tìm kiếm các nguyên nhiên liệu.

Những người có trí khôn sẽ phát triển các vũ khí và thiết bị để chiến đấu với xác sống.

Các y bác sĩ thì tập trung nghiên cứu vắc xin virus Zombie, nhưng vẫn chưa nghiên cứu được.

Những người bình thường thì tập trung trồng trọt. Bọn họ không chăn nuôi vì để tránh các con vật bị nhiễm virus thì khó mà ngăn chặn lại được.

Con người cũng thức tỉnh được siêu năng lực, nhưng chỉ trong số ít mới làm được điều đó.

Mỗi người chỉ có được một siêu năng lực, là thiên tài thì có đến hai siêu năng lực.

Thỏ là một trường hợp ngoại lệ, hắn có đến năm siêu năng lực.

Đây là kết quả của một cuộc thí nghiệm sống còn, là hy vọng của nhân loại thời điểm đó.

"Siêu.. năng lực?" Sự chú ý của Trường Minh đã va phải điều này. "Là mấy cái năng lực lúc sáng anh cho tôi thấy phải không á?"

Thỏ gật gật đầu rồi bắt đầu dọn thức ăn lên bàn.

Trường Minh thấy mấy dĩa đồ ăn từ từ bay lên không trung rồi đáp ngay ngắn vào bàn ăn, mắt cậu phát sáng lên: "Đỉnh quá!". Mình ngầu quá đi!

Thỏ làm như không có gì mà ngồi vào bàn ăn, Trường Minh cũng ngồi ở đối diện. Hai người nhanh chóng ăn xong một bữa cơm mà không nói câu nào.

Rồi Thỏ thốt ra một câu khiến Trường Minh đang uống canh mà bị sặc: "Tối nay cậu xin nghỉ việc. Sau đó theo tôi tập luyện."

"Nghỉ việc sao?" Trường Minh mờ mịt

Hắn gật đầu: "Cậu có muốn làm tiếp thì cũng chẳng làm được bao lâu nữa đâu."

Trường Minh gật đầu tỏ ý hiểu rồi. Thật ra cậu cũng chẳng thiết tha gì công việc làm thêm này, vì cậu làm nhân viên phục vụ trong một quán bar.

Thường ngày, cậu gặp đủ dạng người, cũng gặp rất nhiều phiền phức trong cuộc sống vì công việc này. Nếu không phải lương cao thì cậu cũng nghỉ từ lâu rồi.



Vậy nên Trường Minh nhanh chóng gọi quản lý xin nghỉ việc mà chẳng tiếc nuối gì cả.

Cái mà cậu để ý ở đây là Thỏ bảo cậu phải tập luyện. Chắc không phải là cái kiểu hít đất 1000 cái, nâng tạ 1000 cái gì gì đó đâu nhỉ. Cậu làm không được.

Thỏ như biết Trường Minh đang nghĩ gì. Sau đó hắn không chút lưu tình nói: "Đúng như cậu nghĩ đấy. Cậu phải rèn luyện sức khoẻ, ngoài ra còn phải luyện phản xạ và bắn súng."

Trường Minh biết để có thể chiến đấu với bọn Zombie thì rèn luyện như thế không có gì là sai cả.

Nhưng mà cậu.. lười.

Thỏ không quan tâm cậu cảm nhận gì, anh đứng dậy đi vô phòng, bỏ lại một câu: "Tranh thủ nghỉ ngơi đi. Từ đêm nay, cậu phải tập luyện mệt đến chết mới thôi."

Trường Minh nhìn hướng hắn đi rồi trề môi. Thực ra cậu có quyền từ chối hắn, nhưng cậu không làm. Bởi vì không hiểu sao cậu lại có một niềm tin nào đó với hắn.

Có lẽ là vì, hắn chính là cậu.

Trường Minh không nghĩ gì nữa, cậu nhanh chóng dọn bát đũa rồi tranh thủ ngủ trưa trên ghế sô pha.

Khi Trường Minh thức dậy đã là chập tối, cậu mở điện thoại ra xem giờ thì đã hơn sáu giờ.

Trường Minh: "..."

Chưa bao giờ cậu lại ngủ nhiều đến thế.

Cậu ngồi dậy định đi rửa mặt thì hết cả hồn với một đống đồ trước mặt.

Trường Minh bước xuống kiểm tra, nhiều đồ như thế nhưng tổng kết lại thì chỉ có một vài đồ như thức ăn sấy khô, đồ ăn hộp, mỳ gói, quần áo, đồ vệ sinh cá nhân và nước.

Số lượng của các món đồ rất nhiều, cậu đếm đến hoa cả mắt cũng không biết rốt cuộc số lượng là bao nhiêu cả.

Nhưng Trường Minh cũng không ngạc nhiên cho lắm, vì cậu đoán đây là đồ dự trữ khi đại dịch Zombie diễn ra.

Dù sao thì trên phim hay tiểu thuyết đều nói, đại dịch xảy ra thì đồ ăn ngày càng trở khan hiếm mà.

Nhớ hồi đại dịch SARS-CoV-2 diễn ra, cậu đã phải nhịn đói hơn năm ngày vì không được ra khỏi nhà và đồ ăn ít ỏi.

Mà đại dịch Zombie có khi còn ghê gớm hơn Covid cơ, lớ ngớ một phát bị tấn công cái là hết đường sống luôn.

Lúc này, Thỏ từ bên ngoài trở về, hắn không nói gì mà thu hết đồ vật vào trong không gian. Nhưng trong mắt Trường Minh thì đồ vật tự dưng biến mất không dấu vết gì.

Cậu cũng không nói gì, chỉ tròn xoe đôi mắt nhìn Thỏ. Đôi mắt phượng sáng long lanh như các vì sao, con ngươi đen láy phản chiếu chỉ duy nhất bóng hình của hắn.

Thỏ: "..."

Sao hắn không nhớ bản thân của quá khứ thích làm nũng vậy nhỉ.

Thỏ thở dài, không chịu nổi ánh mắt như thế này của Trường Minh. Hắn cũng không giải thích gì nhiều mà đưa cậu vào không gian của hắn.

Thực ra không gian này của Thỏ không ai có thể vào được ngoại trừ hắn. Nhưng Trường Minh là hắn, theo lý thuyết thì có thể vào được.

Vậy nên giây trước Trường Minh đang ở trong phòng khách, giây sau cậu lại ở một nơi xa lạ hoàn toàn.

Xung quanh bốn bề đều là một màn trắng không có điểm dừng, nhưng nơi cậu ở giống như một căn nhà không có tường vậy. Có bàn ghế, có giường ngủ, có bếp để nấu ăn, có tủ sách, tủ quần áo và tủ đựng đồ ăn. Ngoài ra, mấy dụng cụ để tập gym cũng có nốt.

Nhìn ra xa một chút, cậu thấy mấy đồng đồ hồi nãy đã biến mất bây giờ lại xuất hiện.

Trường Minh nhìn Thỏ, khuôn mặt nhỏ phấn khích đến đỏ bừng: "Đây.. đây là không gian phải không ạ?"

Hắn nhìn cậu có chút hài lòng, còn tốt, cậu cũng không đến nỗi ngốc, đỡ phải giải thích dài dòng.

Thực ra Trường Minh chỉ tiếp xúc với khái niệm siêu năng lực qua sự tưởng tượng của loài người. Cậu cũng chưa bao giờ cho rằng siêu năng lực lại thực sự tồn tại, vậy mà hôm nay cậu lại được tận mắt chiêm ngưỡng. Thật sự rất rất vui lắm!

Thỏ biết cậu nghĩ gì, cũng không ngại kích thêm cho cậu: "Sau này cậu cũng có, giống tôi."

Dù sao thì hắn là cậu của tương lai, hắn có gì thì cậu sẽ có cái đó. Mà hiện tại hắn đã ở đây, Trường Minh chỉ có thể có nhiều thứ hơn.

Trường Minh cực kỳ vui vẻ, nhưng chưa vui được bao lâu thì bị bảng kế hoạch rèn luyện sức khoẻ của Thỏ dọa hết hồn.

Gập bụng 5000 lần? 50 lần là cậu đã muốn chết lắm rồi.

Chống đẩy 5000 lần? Thôi trực tiếp giết cậu luôn cũng được.

Chạy bộ 10 km? 1 km thôi được không nhỉ?

Thỏ như không cảm nhận được tâm trạng của Trường Minh. Trong mắt hắn, làm mấy động tác này dễ như ăn cháo vậy. Thậm chí là số lần làm vẫn còn quá ít. Hắn vì nghĩ cho Trường Minh mới tập lần đầu mà cho số lần đã ít lắm rồi. Hắn còn định, sau này sẽ tăng số lần tập lên nữa cơ.

Trường Minh mà biết được suy nghĩ của Thỏ thì chắc cậu trực tiếp đầu hàng luôn rồi.



Cậu mở to hai mắt, rưng rưng nhìn hắn: "Anh ơi, em làm không được.. Anh có thể giảm được không ạ?"

Thỏ: "..."

Giảm thì giảm, làm nũng làm cái gì. Chả đáng mặt đàn ông gì hết.

"Cậu muốn làm bao nhiêu?" Hắn nhíu mày.

Trường Minh: "30 lần thôi được không ạ?"

Thỏ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.

"Vậy 40 lần?"

"..."

Chốt lại, Trường Minh gập bụng và chống đẩy 100 lần, còn số km chạy bộ vẫn giữ nguyên.

Và công cuộc tập luyện địa ngục từ đó bắt đầu. Mỗi ngày, Trường Minh phải chống cái thân eo mỏi lưng đau để mà đi học, ban đêm về thì lại bắt đầu gập bụng, chống đẩy, chạy bộ cho đến khi kiệt sức mới thôi.

Mấy ngày đầu, cậu vì mệt quá mà vừa tập xong cái là ngủ li bì luôn. Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu lại thấy thân thể mình sạch sẽ khoan khoái.

Không lẽ, Thỏ đã tắm cho cậu? Trường Minh nghĩ thế liền đỏ mặt.

Bởi vì trước giờ cậu không thích người khác động chạm vào bản thân mình, chứ đừng nói là lõa thể trước mặt một ai đó. Dù Thỏ có là chính bản thân cậu thì cũng không được. Vì chính cậu chưa bao giờ cho rằng hắn và cậu là cùng một người cả.

Mà Trường Minh nghĩ, cậu không ghét hắn chạm vào cậu gì cả, nhưng vẫn cứ thấy ngại ngại sao á.

Trải qua một tháng tập luyện, Trường Minh cũng đã quen dần với các bài tập, không còn thấy kiệt sức nữa. Cậu mới có gan mà đi hỏi Thỏ.

"Em hỏi nhé, trước kia là anh tắm cho em à?"

Thỏ gật đầu. Nhưng chưa kịp đợi cậu đỏ mặt ngại ngùng các kiểu đồ thì hắn đã điều khiển dòng nước bao trùm lấy cậu.

Trường Minh cảm thấy bản thân đang ngâm mình trong làn nước mát dịu, nhưng cũng không khó thở. Sau khi nước rút thì cậu thấy thoải mái như vừa mới tắm xong.

Trường Minh: "..."

Là cậu nghĩ nhiều.

Sau đó hình như cậu nhớ ra điều gì đó và hỏi tiếp: "À, đống vật dụng lúc trước anh lấy đâu ra thế ạ?"

Thỏ: "Mua."

Cậu ngạc nhiên: "Anh lấy tiền đâu mua thế?" Cậu không ngờ hắn lại giàu vậy á. Mua đống đồ đó cũng ngốn hết gần trăm triệu đồng rồi.

Thỏ hơi khinh bỉ về cung phản xạ của Trường Minh, chuyện của tháng trước mà giờ mới hỏi: "Tiền của cậu, tôi lấy trong sổ tiết kiệm."

Trường Minh nghe xong mà hóa đá tại chỗ. Đó là số tiền mà ba mẹ cậu và dì cậu để lại, cậu định khi lên đại học thì mới dùng..

Thỏ như biết cậu nghĩ gì. Hắn biết cậu tiếc số tiền đó, nhưng hắn không biết phải an ủi cậu như thế nào cả.

Thế là hắn đành nói suy nghĩ thật của hắn: "Khi đại dịch xảy ra, tiền bạc cũng chỉ là những tờ giấy vô dụng. Đồ ăn mới có giá trị. Cậu đừng buồn."

Trường Minh cũng không buồn gì nhiều, chỉ hơi tiếc thôi. Hơn nữa cậu vẫn luôn tin tưởng Thỏ, vậy nên cậu không trách hắn vì đã tự tiện sử dụng số tiền đó.

Cậu cười cười nhìn hắn: "Còn hơn trăm triệu nữa, mai bọn mình dùng toàn bộ số tiền đó để mua thức ăn nha?"

Thỏ hơi ngạc nhiên, hắn cứ nghĩ loại người yếu đuối như Trường Minh sẽ buồn bã hoặc trách hắn chứ: "Cậu.. không giận à?"

Trường Minh lắc đầu, đôi mắt lấp lánh in bóng hình hắn: "Em hiểu mà. Em tin anh."

Tin.

Hắn cũng từng tin tưởng một ai đó, nhưng cái kết nhận lại là sự phản bội.

Cũng có ai đó tin tưởng hắn, nhưng cuối cùng hắn chẳng thể bảo vệ được ai cả.

Nhìn cậu thiếu niên chưa trải qua sinh tử trước mặt lại dễ dàng nói lời tin tưởng với hắn, Thỏ bỗng cảm thấy trái tim như có một ngọn lửa nào đó, ấm áp vây lấy.

Mắt hắn tối lại, dâng lên một cảm xúc phức tạp nào đó: "Nghe tôi, sau này dừng dễ dàng tin ai cả nếu không muốn bị phản bội."

Trường Minh cái hiểu cái không gật đầu: "Nhưng mà em tin anh nha!"

Thỏ hết cách, hắn chỉ có thể mà toàn tâm toàn ý mà bảo vệ cậu thiếu niên rạng ngời này thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau