Xuyên Việt Chi Mỹ Thực Kỳ Gian
Chương 7: Bỏ Trốn
Sau khi xong chuyện hắn lập tức chạy về phòng gom đồ bỏ trốn lấy thân, thu xếp vài bộ y phục, ngân phiếu những thứ khác không cần thiết. Dì Trịnh chạy theo thấy thế liền hỏi:''Thiếu gia cậu đang làm gì thế. Sao lại thu xếp hành lý?'''
''Ta đang bỏ chạy đấy. Dì đừng có hỏi nhiều, mau mau về thu xếp theo ta được rồi.''
Trịnh Hà nghe lời thiếu gia của mình chạy về phòng thu xếp hành lý đi cùng thiếu gia. Mặc dù rất muốn biết tại sao thiếu gia mình lại muốn trốn đi
Giờ Hợi cả hai lén lén lút lút đi ra cửa sau trốn đi.
''Thiếu gia chúng ta đi đâu bây giờ?''
''Ta cũng không biết nữa, thôi thì cứ đi đi, kiếm chỗ nghỉ ngơi qua đêm rồi tính tiếp.''
''Vâng! Thiếu gia ở đâu lão nô cũng đi theo''
Hai người cứ đi mãi cuối cùng cũng tìm thấy được khách điếm. Thuê được hai gian phòng, tạm thời dừng chân ở đây sáng mai đi tiếp.
Trong khi đó Quách gia cũng đang chìm trong giấc ngủ, chưa hay biết rằng đại thiếu gia nhà họ đã bỏ trốn
chạy lấy thân.
Phải làm gì tiếp đây, mình không quen ai cũng không biết đường xá ở đây. Muốn kinh doanh nhà hàng thì phải tìm cách thôi, tốt nhất phải lên kinh thành ở đây không được, lão cha của mình sẽ bắt mình về. Bây giờ ngủ đã sáng mai bàn bạc lại với dì Trịnh.
Sáng sớm giờ Mão, không thấy đại thiếu gia cùng Trịnh ma ma quản gia lập tức ra lệnh cho mọi người đi tìm.
'Cót cét'
''Lão gia, thiếu gia bỏ trốn rồi không thấy đâu nữa cả Trịnh Hà cũng vậy.''
''Bỏ trốn?''
Cái tên nghịch tử này! ''Làm sao nó lại bỏ trốn''
''Cũng có thể là do cuộc hôn sự này lão gia''
''Chẳng phải hôm qua nó cũng đã đồng ý rồi sao? Sao lại bỏ trốn?''
''Mau tìm! Lập tức cho người đi tìm ngay!!''
''Vâng''
Chuyện đại thiếu gia bỏ trốn làm nháo nhào cả phủ đến tai hai mẹ con nàng ta. An Tú Trinh cảm thấy không ổn nếu không tìm được tên Gia Ninh đó về, thì người gả đi sẽ chẳng phải là Hân nhi sao?
Không được! Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được! Mình phải tìm cách mới được.
''Thiếu gia chắc bây giờ cả phủ đang cho nguời tìm chừng ta, chúng ta nên làm gì tiếp đây?''
''Đi kinh thành không thể để họ tìm được mình ta không muốn gả đi đâu, gả đi còn gì là nam nhân nữa chữ''
''Từ đây đi kinh thành rất xa''
''Xa cũng phải đi'' Vì lý tưởng cao đẹp của mình xa tới đâu cũng phải đi tới.
- ----------
''Bỏ trốn?''
Thú vị đấy! Dám bỏ trốn không muốn thành thân với ta sao.
''Là ai bỏ trốn?''
''Hồi vương gia là đại thiếu gia nhà đó''
''Hửm?''
Ám vệ nghe vương gia nói xong người càng cúi thấp hơn
Đại thiếu gia sao, là tên yếu đuối đó sao? Xem thường vương gia ta lắm rồi. Ta chờ xem Quách gia sẽ làm gì tiếp đây.
Hết.
Tiểu kịch trường:
Ninh nhi: mau chạy thôi ta không muốn bị gả đi đâu
Chim tiểu công: không được chạy ngươi mau trở lại!!
Ninh nhi: không được, không được ta không muốn gả cho một lão già đâu
Chim tiểu công:....ta không có già!!!!!
''Ta đang bỏ chạy đấy. Dì đừng có hỏi nhiều, mau mau về thu xếp theo ta được rồi.''
Trịnh Hà nghe lời thiếu gia của mình chạy về phòng thu xếp hành lý đi cùng thiếu gia. Mặc dù rất muốn biết tại sao thiếu gia mình lại muốn trốn đi
Giờ Hợi cả hai lén lén lút lút đi ra cửa sau trốn đi.
''Thiếu gia chúng ta đi đâu bây giờ?''
''Ta cũng không biết nữa, thôi thì cứ đi đi, kiếm chỗ nghỉ ngơi qua đêm rồi tính tiếp.''
''Vâng! Thiếu gia ở đâu lão nô cũng đi theo''
Hai người cứ đi mãi cuối cùng cũng tìm thấy được khách điếm. Thuê được hai gian phòng, tạm thời dừng chân ở đây sáng mai đi tiếp.
Trong khi đó Quách gia cũng đang chìm trong giấc ngủ, chưa hay biết rằng đại thiếu gia nhà họ đã bỏ trốn
chạy lấy thân.
Phải làm gì tiếp đây, mình không quen ai cũng không biết đường xá ở đây. Muốn kinh doanh nhà hàng thì phải tìm cách thôi, tốt nhất phải lên kinh thành ở đây không được, lão cha của mình sẽ bắt mình về. Bây giờ ngủ đã sáng mai bàn bạc lại với dì Trịnh.
Sáng sớm giờ Mão, không thấy đại thiếu gia cùng Trịnh ma ma quản gia lập tức ra lệnh cho mọi người đi tìm.
'Cót cét'
''Lão gia, thiếu gia bỏ trốn rồi không thấy đâu nữa cả Trịnh Hà cũng vậy.''
''Bỏ trốn?''
Cái tên nghịch tử này! ''Làm sao nó lại bỏ trốn''
''Cũng có thể là do cuộc hôn sự này lão gia''
''Chẳng phải hôm qua nó cũng đã đồng ý rồi sao? Sao lại bỏ trốn?''
''Mau tìm! Lập tức cho người đi tìm ngay!!''
''Vâng''
Chuyện đại thiếu gia bỏ trốn làm nháo nhào cả phủ đến tai hai mẹ con nàng ta. An Tú Trinh cảm thấy không ổn nếu không tìm được tên Gia Ninh đó về, thì người gả đi sẽ chẳng phải là Hân nhi sao?
Không được! Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được! Mình phải tìm cách mới được.
''Thiếu gia chắc bây giờ cả phủ đang cho nguời tìm chừng ta, chúng ta nên làm gì tiếp đây?''
''Đi kinh thành không thể để họ tìm được mình ta không muốn gả đi đâu, gả đi còn gì là nam nhân nữa chữ''
''Từ đây đi kinh thành rất xa''
''Xa cũng phải đi'' Vì lý tưởng cao đẹp của mình xa tới đâu cũng phải đi tới.
- ----------
''Bỏ trốn?''
Thú vị đấy! Dám bỏ trốn không muốn thành thân với ta sao.
''Là ai bỏ trốn?''
''Hồi vương gia là đại thiếu gia nhà đó''
''Hửm?''
Ám vệ nghe vương gia nói xong người càng cúi thấp hơn
Đại thiếu gia sao, là tên yếu đuối đó sao? Xem thường vương gia ta lắm rồi. Ta chờ xem Quách gia sẽ làm gì tiếp đây.
Hết.
Tiểu kịch trường:
Ninh nhi: mau chạy thôi ta không muốn bị gả đi đâu
Chim tiểu công: không được chạy ngươi mau trở lại!!
Ninh nhi: không được, không được ta không muốn gả cho một lão già đâu
Chim tiểu công:....ta không có già!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất