Chương 9
Trên bàn ăn, bầu không khí ngột ngạc bao trùm khắp căn nhà, tiếng sôi sùng sục của lẩu, tiếng va chạm của đũa vào chén, cậu dùng hết sức ăn nhanh nhất có thể rồi chạy về phòng mình.
Cậu lê thân xác đến bên giường, dựa lưng vào thanh giường chỉ mong mình có thể ổn định được tâm trạng rối bời hiện tại.
Cậu thiếp đi lúc nào mà chẳng hay, nữa đêm cậu giật mình tỉnh giấc vì tiếng động lạ, Cậu sợ có một thứ gì đó nguy hiểm bước vào nhà.
Cậu bước ra khỏi cửa phòng, thận trọng đi theo tiếng âm thanh phát ra, cậu dừng lại ở phía cửa phòng Người Anh cả của cậu, cánh cửa được khép hờ, tạo nên một khoản trống có thể nhìn vào bên Trong phòng, căn phòng được tranh trí và cải tạo lại, Ánh đèn ngủ vàng chiếu khắp căn phòng, hình ảnh trong mà cậu sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến nó đang hiện ra trước mắt cậu, Người em song sinh của mình đang quan hệ với anh cậu, Dạ Nguyệt nhìn Anh Kiệt bằng đôi mắt nhuộm màu tình dục giọng nói do rên la mà khàn tiếng .
"Anh, Anh có yêu em không"
Anh Kiệt không suy nghĩ mà trả lời ngay lập tức
"Có, Anh đương nhiên phair yêuNguyệt Nguyệt của anh chứ" Dạ Nguyệt nghe thấy thế thì hỏi tiếp
"Thế thì tại sao hôm nay anh lại không đưa em đi chơi a"
Anh Kiệt dùng giọng nói trầm thấp mà trả lời
"Anh thấy Vân Vân đáng thương nên muốn bù đắp cho em ấy"
Dạ Nguyệt nghe thấy thế thì dùng giọng điệu giận dỗi bảo
"Anh yêu nó rồi đúng không, em biết ngay mà"
vừa nói vừa cố gắng tránh né cái ôm của Anh Kiệt
"Anh chỉ yêu mình em thôi Nguyệt Nguyệt a, Anh chỉ thấy Vân Vân thật đáng thương thôi, trái tim anh luôn thuộc về em mà"
Cậu dường như chết lặng.
Cảm giác kinh tởm hiện lên trong suy nghĩ, cảm giác muốn ói đi những thứ dơ bẩn dần xuất hiện, nước mắt chảy dài trên đôi má, cậu nức nở mà khóc.
Tại sao chứ, những lời nói quan tâm đều là giả, những hành động ấm áp đều là giả sao, ha, chỉ trách bản thân cậu ngu ngốc mà tin vào những điều giả tạo ấy.
Cậu cố trấn áp đi cơn buồn nôn trong mình, chạy nhanh về phòng lao thẳng vào phòng vệ sinh, cậu muốn ói hết đi những hình ảnh đó, càng muốn quên những hình ảnh đó cứ quay quanh trong bộ não của cậu.
Cậu cố hết sức lê thân xác lên giường, cậu nhanh chóng dọn dẹp lại quần áo đem hai bé mèo còn đang say giấc nồng bỏ vào balo thú cưng, cậu muốn đi, đi khỏi nơi này, bắt vội một chiếc taxi, cậu cảm thấy cậu đang tái hiện về tình huống của 1 năm trước nhưng khác ở chỗ bây giờ cậu chỉ có cô đơn một mình, chẳng còn ai bên cạnh để tiễn cậu đi.
Ngồi trên băng ghế ở nhà ga, Tâm trạng cậu rối bời, cậu tự hỏi
Tại sao chứ, có lẽ kiếp trước cậu đã làm rất nhiều điều sai trái để bây giờ phải gánh hết tội lỗi, Nếu như có kiếp sau, Cậu muốn sống một cuộc sống thật yên bình, chỉ cần một người yêu thương cậu thật lòng, cậu cần một gia đình luôn yêu thương cậu.
Cậu muốn khóc, nhưng nước mắt có lẽ đã cạn rồi, ngồi cô đơn trên băng ghế dài ở nhà ga, đôi vai gầy, tạo nên cảm giác cô đơn, khắp nhà ga là tiếng cười nói nô nức.
Bước chân lên tàu, ngồi gần cửa sổ, cậu thả hồn theo từng đám mây, đôi mắt mơ hồ đầy sương mù, tâm trí rối bời, tâm trí cậu bị sương mù quay quanh.
Tàu chạy trên đường ray sắt, băng qua những bãi biển đông người, băng qua rừng núi, đi qua những thành phố tấp nập, đi qua các con đường.
Tàu dừng lại ở nhà ga thành phố S, bước xuống tàu, xung quanh là một mảng vắng lặng, bước ra khỏi lòng đất, Tiếng bước chân vang lên khắp nhà ga, ánh mặt trời một lần nữa chiếu rọi lên thân mình của cậu, nhưng vẫn không thể xua tan đi cái lạnh lẽo trong trái tim.
Ngắm nhìn Thành phố, bắt một chiếc taxi, đưa địa chỉ nhà mình.
bây giờ là 28 tết, trên đường xe côi đông đúc, mọi người đổ xô ra đường sắm đồ tết.
Chiếc xe chạy lên đường cao tốc, bỗng có một chiếc xe đi phía trước bổng nổ, tiếng nổ vang lên khắp con đường, cả con đường cao tốc ngay lập tức bị chìm vào biển lửa.
Cậu dùng hết sức mình mở cửa, chân cậu bị một ngọn lửa xẹt ngang mà bỏng nặng, cơn đau ập đến bất ngờ khiến cậu bị choáng ngợp.
Chiếc xe mất lái lao thẳng vào xe taxi cậu đang ngồi, lửa bắt đầu cháy mạnh và nhanh hơn, cậu cố gắng bước ra khỏi xe, mang theo chiếc balo chứa hai bé mèo, cố chịu đau chạy về hướng lửa chưa lan đến, xung quanh vang lên tiếng còi cứu hoả và xe cấp cứu, họ nhìn thấy cậu, nhanh chóng đem cậu đặt lên cán.
Cậu quyết ôm chặt chiếc balo trong lòng, họ nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện, nhưng vì vết thương bỏng quá nặng, cộng thêm những vết thương do vụ nổ xảy ra khiến cậu bị té đập đầu vào cửa kính xe, cậu cố hết sức lực còn lại đưa địa chỉ nhà một người bạn ở thành phố S, cậu nhờ họ nói với người bạn của cậu có thể chăm sóc hai bé mèo giúp cậu.
Xung quanh dần tối lại, Cậu mất trên đường đi đến bệnh viện do mất máu và bị bỏng nặng...
Vụ tai nạn ở đường cao tốc vào ngày hai mươi tám tết khiến năm mươi hai người thiệt mạng, một trăm ba mươi người bị thương nặng....
Ngày tổ chức tang lễ cho các nạn nhân trong vụ tai nạn, ông trời như xót thương cho số phận hẩm hiu của năm mươi hai người thiệt mạng, hôm đó bầu trời đổ cơn mưa, những hạt mưa nặng hạt như nước mắt của ông trời dành cho mọi người...
Cậu lê thân xác đến bên giường, dựa lưng vào thanh giường chỉ mong mình có thể ổn định được tâm trạng rối bời hiện tại.
Cậu thiếp đi lúc nào mà chẳng hay, nữa đêm cậu giật mình tỉnh giấc vì tiếng động lạ, Cậu sợ có một thứ gì đó nguy hiểm bước vào nhà.
Cậu bước ra khỏi cửa phòng, thận trọng đi theo tiếng âm thanh phát ra, cậu dừng lại ở phía cửa phòng Người Anh cả của cậu, cánh cửa được khép hờ, tạo nên một khoản trống có thể nhìn vào bên Trong phòng, căn phòng được tranh trí và cải tạo lại, Ánh đèn ngủ vàng chiếu khắp căn phòng, hình ảnh trong mà cậu sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến nó đang hiện ra trước mắt cậu, Người em song sinh của mình đang quan hệ với anh cậu, Dạ Nguyệt nhìn Anh Kiệt bằng đôi mắt nhuộm màu tình dục giọng nói do rên la mà khàn tiếng .
"Anh, Anh có yêu em không"
Anh Kiệt không suy nghĩ mà trả lời ngay lập tức
"Có, Anh đương nhiên phair yêuNguyệt Nguyệt của anh chứ" Dạ Nguyệt nghe thấy thế thì hỏi tiếp
"Thế thì tại sao hôm nay anh lại không đưa em đi chơi a"
Anh Kiệt dùng giọng nói trầm thấp mà trả lời
"Anh thấy Vân Vân đáng thương nên muốn bù đắp cho em ấy"
Dạ Nguyệt nghe thấy thế thì dùng giọng điệu giận dỗi bảo
"Anh yêu nó rồi đúng không, em biết ngay mà"
vừa nói vừa cố gắng tránh né cái ôm của Anh Kiệt
"Anh chỉ yêu mình em thôi Nguyệt Nguyệt a, Anh chỉ thấy Vân Vân thật đáng thương thôi, trái tim anh luôn thuộc về em mà"
Cậu dường như chết lặng.
Cảm giác kinh tởm hiện lên trong suy nghĩ, cảm giác muốn ói đi những thứ dơ bẩn dần xuất hiện, nước mắt chảy dài trên đôi má, cậu nức nở mà khóc.
Tại sao chứ, những lời nói quan tâm đều là giả, những hành động ấm áp đều là giả sao, ha, chỉ trách bản thân cậu ngu ngốc mà tin vào những điều giả tạo ấy.
Cậu cố trấn áp đi cơn buồn nôn trong mình, chạy nhanh về phòng lao thẳng vào phòng vệ sinh, cậu muốn ói hết đi những hình ảnh đó, càng muốn quên những hình ảnh đó cứ quay quanh trong bộ não của cậu.
Cậu cố hết sức lê thân xác lên giường, cậu nhanh chóng dọn dẹp lại quần áo đem hai bé mèo còn đang say giấc nồng bỏ vào balo thú cưng, cậu muốn đi, đi khỏi nơi này, bắt vội một chiếc taxi, cậu cảm thấy cậu đang tái hiện về tình huống của 1 năm trước nhưng khác ở chỗ bây giờ cậu chỉ có cô đơn một mình, chẳng còn ai bên cạnh để tiễn cậu đi.
Ngồi trên băng ghế ở nhà ga, Tâm trạng cậu rối bời, cậu tự hỏi
Tại sao chứ, có lẽ kiếp trước cậu đã làm rất nhiều điều sai trái để bây giờ phải gánh hết tội lỗi, Nếu như có kiếp sau, Cậu muốn sống một cuộc sống thật yên bình, chỉ cần một người yêu thương cậu thật lòng, cậu cần một gia đình luôn yêu thương cậu.
Cậu muốn khóc, nhưng nước mắt có lẽ đã cạn rồi, ngồi cô đơn trên băng ghế dài ở nhà ga, đôi vai gầy, tạo nên cảm giác cô đơn, khắp nhà ga là tiếng cười nói nô nức.
Bước chân lên tàu, ngồi gần cửa sổ, cậu thả hồn theo từng đám mây, đôi mắt mơ hồ đầy sương mù, tâm trí rối bời, tâm trí cậu bị sương mù quay quanh.
Tàu chạy trên đường ray sắt, băng qua những bãi biển đông người, băng qua rừng núi, đi qua những thành phố tấp nập, đi qua các con đường.
Tàu dừng lại ở nhà ga thành phố S, bước xuống tàu, xung quanh là một mảng vắng lặng, bước ra khỏi lòng đất, Tiếng bước chân vang lên khắp nhà ga, ánh mặt trời một lần nữa chiếu rọi lên thân mình của cậu, nhưng vẫn không thể xua tan đi cái lạnh lẽo trong trái tim.
Ngắm nhìn Thành phố, bắt một chiếc taxi, đưa địa chỉ nhà mình.
bây giờ là 28 tết, trên đường xe côi đông đúc, mọi người đổ xô ra đường sắm đồ tết.
Chiếc xe chạy lên đường cao tốc, bỗng có một chiếc xe đi phía trước bổng nổ, tiếng nổ vang lên khắp con đường, cả con đường cao tốc ngay lập tức bị chìm vào biển lửa.
Cậu dùng hết sức mình mở cửa, chân cậu bị một ngọn lửa xẹt ngang mà bỏng nặng, cơn đau ập đến bất ngờ khiến cậu bị choáng ngợp.
Chiếc xe mất lái lao thẳng vào xe taxi cậu đang ngồi, lửa bắt đầu cháy mạnh và nhanh hơn, cậu cố gắng bước ra khỏi xe, mang theo chiếc balo chứa hai bé mèo, cố chịu đau chạy về hướng lửa chưa lan đến, xung quanh vang lên tiếng còi cứu hoả và xe cấp cứu, họ nhìn thấy cậu, nhanh chóng đem cậu đặt lên cán.
Cậu quyết ôm chặt chiếc balo trong lòng, họ nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện, nhưng vì vết thương bỏng quá nặng, cộng thêm những vết thương do vụ nổ xảy ra khiến cậu bị té đập đầu vào cửa kính xe, cậu cố hết sức lực còn lại đưa địa chỉ nhà một người bạn ở thành phố S, cậu nhờ họ nói với người bạn của cậu có thể chăm sóc hai bé mèo giúp cậu.
Xung quanh dần tối lại, Cậu mất trên đường đi đến bệnh viện do mất máu và bị bỏng nặng...
Vụ tai nạn ở đường cao tốc vào ngày hai mươi tám tết khiến năm mươi hai người thiệt mạng, một trăm ba mươi người bị thương nặng....
Ngày tổ chức tang lễ cho các nạn nhân trong vụ tai nạn, ông trời như xót thương cho số phận hẩm hiu của năm mươi hai người thiệt mạng, hôm đó bầu trời đổ cơn mưa, những hạt mưa nặng hạt như nước mắt của ông trời dành cho mọi người...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất