Bị Ép Làm Nhân Viên Npc Trong Vô Hạn Lưu

Chương 2: Bọn họ rất hiếu khách

Trước Sau
Tính cách của cậu thường xuyên bị hình dung giống như con cừu nhỏ, trên thực tế khi ở trước mặt người quen càng bộc lộ như một con mèo lông dài kiêu ngạo.

Hệ thống mặc dù không phải người, ít nhất trước mắt có thể xác định là cùng một chiến tuyến với cậu, vì lẽ đó Trần Lật cũng thoáng bộc lộ ra tính tình nhỏ của chính mình.

Không có bất kỳ năng lực uy hiếp nào oán giận: 【 vì sao không nhắc nhở tôi? 】

001: 【 hừ, sợ người nào đó chê tôi nói nhiều. 】

Tức chết hệ thống, nó thế nhưng là hệ thống độc nhất vô nhị trên toàn thế giới do Cha chế ra, thế mà cũng có một ngày bị người ghét bỏ.

Trần Lật chớp mắt mấy cái, lại nhớ tới chuyện này, đúng là cậu không đúng trước, vì vậy mười phần ngoan ngoãn nói 【 thật xin lỗi. 】

Hệ thống Đang còn suy nghĩ nên mắng lại như thế nào dừng một chút.

Mặc dù là đối thoại trong đầu, nó vẫn như cũ có thể nghe được lúc cậu nói chuyện âm cuối mềm mại giương lên, mang theo sự êm dịu chỉ mới có trên người thiếu niên.

Hơi nóng lập tức liền tiêu tan.

001 làm bộ e hèm nói: 【 tốt, ông đây liền khoan dung độ lượng tha thứ cho cậu, mà cậu biết lái xe buýt à? 】

Cậu mà còn không có hành động nào, người phía sau sẽ lại quăng ánh mắt chất vấn tới đây mất.

Bọn họ hiện tại cũng cho rằng vị trí NPC ngồi qua nhất định có kỳ quặc, cho nên phần lớn người chỉ biết tránh xa chỗ đó ra.

Chỉ có Phó Mạc Ương vẫn như cũ ngồi ở vị trí phía sau, tâm tình thoạt nhìn rất tốt.

Hành động này cũng làm cho cậu vốn dồn hết tâm trí giảm bớt cảm giác tồn tại lại gặt hái được ánh mắt của mọi người, mặc dù không thấy rõ mặt, khí tràng toàn thân áp bức và chân dài cùng dáng người vai rộng cũng đủ khiến người ta suy nghĩ xa xôi.

Trong đó một tên vóc người gầy kéo lưu manh tóc màu đỏ ở bên vớt vát mở miệng chua lè:" Thôi đi, mang khẩu trang chắc chắn xấu xí."

Cô gái áo trắng len lén liếc mắt nhìn cậu.

Trần Lật lợi dụng bên kia còn đang phân tâm, bên này hệ thống đang hướng dẫn cậu để tay trên tay lái.

Không biết bánh lăng này là làm bằng vật liệu gì, sờ lên cực kỳ bóng loáng cùng lạnh buốt, giống như cầm một cây ngó sen làm bằng ngọc.

Xe quả nhiên tự mình chạy, không cần cậu có bất kỳ động tác gì, trước mặt từ từ mở ra một con đường đi duy nhất trong núi.

Xe lái thẳng tới hướng rừng sâu núi thẳm xanh biếc kia.

Người trên xe vội vàng quan sát đường xá, không có ai nói chuyện.

Trong lúc nhất thời ngoại trừ tiếng xe chuyển động cùng âm thanh xào xạc gió thổi qua lá cây bên ngoài không có nửa điểm tạp âm.

Trần Lật có chút khẩn trương.

Trong lòng có chút quỷ dị không nói được.

Giới thiệu vắn tắt cậu có được cũng hết sức ít, đối với thôn hiếu khách ở hiện tại cũng không am hiểu nhiều hơn so với người chơi trên xe.

Trên bảng nhiệm vụ tổng cộng có 3 thông tin:

Một là về giới thiệu thiết lập tính cách bản thân, đòi hỏi nhất định phải phù hợp nhân thiết.

Hai là lời nói dẫn dắt cậu nhất định phải nói với các người chơi.

Ba chính là thanh tiến độ giá trị sợ hãi, bây giờ đang là 20.

001: 【 nếu không phải tôi sắp xếp cho cậu trận dành cho người mới thì giá trị sợ hãi ban đầu sẽ không cao được như thế đâu, cậu phải biết ơn ông đây đấy. 】

Dùng phát âm con nít tự xưng ông đây hết sức quái dị, nhưng hết lần này tới lần khác hệ thống không cảm thấy như vậy.

Dưới cùng bảng nhiệm vụ thực ra còn có một hàng chữ, dùng đánh dấu to màu đỏ tươi: 【 Không được phép bịa đặt! Không được phép lừa gạt!! Có thể giấu diếm!!! 】

Một chữ cuối cùng dùng sức quá độ, ấn ký màu máu chậm rãi uốn lượn chảy xuống.

Trần Lật tắt bảng nhiệm vụ: 【 thông tin ít như vậy... 】

Nhất là điểm thứ hai, sau khi bảo cậu dẫn dắt người chơi vào ở Thôn Hiếu Khách thì thông tin 5 ngày sau là gì cũng không có.

001 có chút chột dạ: 【 cậu vừa mới bắt đầu, NPC dẫn dắt đẳng cấp cao hơn mới có thể lấy được thông tin nhiều hơn. 】

Bình thường NPC dẫn dắt cũng có thể lựa chọn thế giới mình muốn đi, đồng thời biết rõ bên trong sẽ phát sinh những chuyện gì.

Trần Lật: 【 NPC khác đều sẽ có hệ thống sao? 】

001 bất mãn ồn ào: 【 làm sao có thể, thời điểm Cha chế tạo ra tôi đã định trước tôi là có 1 không 2, cậu có thể đem tôi như kim chỉ nam dành riêng cho cậu. 】

Trần Lật mười phần thành thật: 【 thế nhưng mi thật giống như không có tác dụng gì. 】

Ngoại trừ nói nhiều một chút.

001: 【 đó là bởi vì lần đầu tiên tôi bị trói chặt cùng nhân loại, không quá quen thôi. 】

Đồng thời ở trong lòng yên lặng bổ sung, cũng là lần đầu tiên tham gia chiến đấu thực tế.



Trước đây nó cũng không có trói chặt qua với sinh vật không phải người khác.

Trần Lật không hỏi nữa, bởi vì cậu rốt cuộc thấy được nơi muốn đến.

Thôn trang nhỏ ẩn giấu ở trong núi sâu, trên tấm bia đá cửa thôn dùng thuốc màu đỏ viết ba chữ —— Thôn Hiếu Khách.

Xe buýt chậm rãi dừng lại.

Các người chơi bắt đầu xao động, ngó dáo dác từ cửa sổ xe.

Trần Lật tháo dây an toàn, đệm xe này là cái đệm xe thoải mái nhất cậu từng ngồi, ngồi mười phút đồng hồ dường như tất cả mệt nhọc đều tiêu trừ.

Theo động tác xuống xe của cậu, cửa xe thập phần nhanh nhẹn tự động mở.

Thật sự là một chiếc xe biết ý.

Ý nghĩ này chợt lóe lên, cậu ngoan ngoãn đung đưa cờ đỏ nhỏ xuống xe.

Dựa vào nhân thiết mở miệng: "Xin mời các hành khách xuống dưới đây."

Đám người chơi ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cả đám đều có chút khước từ.

Giống như đứng tại cửa xe không phải NPC hướng dẫn viên du lịch tướng mạo tinh xảo, mà là cá sấu ăn thịt người.

Đây là lần đầu tiên Trần Lật bị người ta xa lánh thế này, trước kia bởi vì cậu dáng dấp mềm mại tính cách ngoan ngoãn, xung quanh luôn được mọi người yêu thích, nhưng cậu trời sinh không thích náo nhiệt không thích xã giao, thể chất như vậy luôn luôn làm cho cậu có chút bối rối, nhiều năm như vậy cũng chỉ có một đứa bạn chí cốt kiên nhẫn ở bên cạnh cậu.

Trần Lật cảm thấy có chút mới lạ, bất quá không có biểu hiện ra ngoài, lông mày bởi vì đứng dưới ánh mặt trời mà hơi không thoải mái nhíu lên.

Yếu ớt.

Phó Mạc Ương nhàn nhạt ở trong lòng đánh giá hai chữ, dẫn đầu đi xuống nhà ga đến bên cạnh cậu.

Thân ảnh cao lớn không biết vô tình hay cố ý, che khuất phần lớn ánh nắng.

Có người thứ nhất dẫn đầu đi xuống, rất nhanh trên xe mọi người đều xuống.

Người cuối cùng là lưu manh tóc đỏ, cửa xe hết sức thô bạo tự động đóng, thiếu chút nữa đụng ngã hắn.

Sau khi tóc đỏ chật vật đứng vững trong miệng mắng thô tục gì đó.

001 như có điều suy nghĩ, chiếc xe buýt này có vẻ giống như có chút tiêu chuẩn kép nha.

Trần Lật có điểm sợ sệt, không cần thiết thì không cần nói, thấy tất cả mọi người xuống hết,

không nói tiếng nào liền dẫn đầu đi vào trong làng.

Bộ dáng này rơi vào trong mắt người chơi già dặn kinh nghiệm, lại thêm một cái mác liên quan tới thần bí.

Phải biết rằng những NPC dẫn dắt khác đều là vừa vào mở màn trò chơi đều hận không thể đe dọa bọn họ, để cho bọn họ mất đi năng lực suy tính, thậm chí sẽ động thủ giết chết một hai người chơi phá vỡ quy định.

Bon chúng cũng không yếu hơn so với Boss trong trò chơi bao nhiêu, có một số NPC dẫn dắt thậm chí còn hành hạ đến chết để làm thú vui.

Chẳng qua là mấy tên NPC giết người ở trong game cũng coi trọng toàn cục, bằng không thì rất nhiều người đều sẽ bị giết sạch.

Quy luật đầu tiên trong trò chơi.

【NPC cùng nhân loại vĩnh viễn là thù địch. 】

Cũng có NPC trầm mặc nổi danh, "Đồ tể" chính là một NPC dẫn dắt gần như không há mồm nói chuyện, trong tất cả các loại NPC chỉ có NPC dẫn dắt xuất hiện lặp lại ở trò chơi khác, những NPC khác đều tự mình quản lí thế giới của mình chờ đợi người chơi tiến vào, cho nên trong diễn đàn mấy topic thảo luận NPC "hot" nhất đều là NPC dẫn dắt, thậm chí còn có bảng xếp hạng top 50, mà "Đồ tể" xếp top 10 trong bảng xếp hạng.

Có thể thấy trầm mặc cũng không có nghĩa là đối với nhân loại thân thiện.

Trần Lật hiện tại trong mắt bọn hắn, cùng "Đồ tể" cũng không kém bao nhiêu.Cậu còn không biết mình bị suy đoán thành cái bộ dáng gì, trong đầu vẫn một mực đang tự mình kiến thiết lại.

Bất kể gặp được cái gì đáng sợ cỡ nào, nhất định không được lên tiếng, không thể run chân.

Càng nghĩ càng sợ hãi, bước chân đi lại vẫn như cũ không nhanh không chậm, đây là thói quen nhiều năm qua, lúc đi bộ thích đi đều các bước.

001 đối với biểu hiện của cậu hết sức hài lòng.

Không nghĩ tới nhát gan thì nhát gan, nhưng mà cũng không lộ ra vụng về.

Quỷ thôn kinh khủng trong tưởng tượng chưa xuất hiện, trái lại thấy thế nào cũng là một thôn trang nhỏ bình thường cực kỳ.

Căn cứ chỉ dẫn hệ thống, cậu dẫn theo các người chơi tìm tới chỗ ở trong 5 ngày tiếp theo.

Một gian phòng ở có chút đơn sơ, kèm theo một cái sân nhỏ.

Loại phòng ở này mặc dù có chút cũ, ít nhất cũng không quá nhỏ, cấu tạo nhà cũng rất thú vị, không có phòng khách, chỉ có 6 gian xếp thành một loạt phòng nhỏ.

Nhà vệ sinh cùng cái bàn ăn cơm đều trong sân.

Đầu trọc: "Xem ra căn phòng này hẳn là thường để lại cho khách ở. "

Thôn này tên gọi là Thôn Hiếu Khách.

Vô cùng đơn giản nhiệt tình.



"Ha ha ha, mọi người đã tới rồi."

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh.

Một cụ già hơi ngăm đen đang chống gậy đi tới: "Chào mọi người, tôi là thôn trưởng Thôn Hiếu Khách."

Đôi mắt nhỏ vẩn đục đảo qua tất cả mọi người, cười rất hòa ái.

Các người chơi đều có ý muốn bắt chuyện.

Thôn trưởng sờ lên chòm râu hơi dài: "Mọi người cũng là vì lễ mừng mỗi tháng một lần mà đến đây đúng không, trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, sau bốn ngày lễ mừng sẽ được cử hành."

Trần Lật yên lặng ghi lại chi tiết này.

Đây là một trò chơi sinh tồn, yêu cầu là năm ngày, mà lễ mừng thì tại ngày cuối cùng, nói cách khác đây là một manh mối trọng yếu xuyên suốt trong trò chơi.

Thôn trưởng không quản biểu cảm trầm tư trên mặt mọi người, tự mình vuốt chòm râu rời đi, vừa đi vừa nói: "Tôi sẽ kêu người đem đồ ăn đưa tới. "

Ông ta thật sự không nói dối, sau khi đi khỏi đó không lâu, một thiếu nữ tuổi trẻ mang theo một rổ đồ ăn tới.

Cô ấy dính chút bụi bẩn, trên mặt cũng có lưu lại vệt xám khi nấu cơm: "Chào mọi người."

Lúc mở miệng nói chuyện âm thanh có chút chói tai.

Chào hỏi xong liền bưng đem thức ăn ra.

Chỉ có một đĩa dưa muối, một đĩa sợi khoai tây xào cùng cơm.

Đại khái là biết thức ăn như vậy chiêu đãi khách có chút keo kiệt, Tang Na có chút đỏ mặt:" Thôn chúng tôi tương đối nghèo... Mọi người trước tiên chịu đựng mấy ngày, đến hôm lễ mừng là có thịt ăn rồi."

Lúc nói đến ăn thịt, cô hết sức rõ ràng nuốt nước miếng.

Tóc đỏ nói thầm: " Vậy mà còn gọi là Thôn Hiếu Khách. "

Tang Na trên mặt có chút khó xử, phản ứng cùng một cô gái sơn thôn bình thường không có gì khác biệt, nội tâm chất phác lại bởi vì lời nói ác ý bị thương tổn.

Người phụ nữ bên cạnh Đầu trọc lên tiếng giải vây: "Không sao, những thứ này nhìn rất ngon."

Cô đã trải qua một trò chơi không cho cơm ăn, thiếu chút nữa chết đói nên giờ chỉ cần trò chơi nuôi cơm đã rất thỏa mãn.

Tang Na đối với nàng cảm kích cười một tiếng, ôm rổ chạy đi.

Người chơi lúc này mới sôi nổi cùng nhau ngồi xuống vây quanh bàn ăn đơn giản này.

Chồng dưa muối kia khó có thể nuốt vào, sợi khoai tây cũng không có người nào đụng đũa, cả bọn ngồi ở trong sân vắng vẻ trông có chút gian khổ.

Bọn họ an ủi bản thân, mỗi người đều ăn qua loa, ăn cho qua bữa là được rồi.

Trần Lật đứng ở một bên nhìn, bụng cũng truyền tới cảm giác đói, thân thể của cậu khắp nơi đều rất yếu ớt, dạ dày đương nhiên cũng thế, nếu như không ăn cơm đúng giờ sẽ đau thắt.

Tình huống trước mắt rất hiển nhiên NPC không thể cùng du khách cùng nhau ăn cơm, những người chơi bây giờ cũng chỉ xem cậu như một vật trang trí đẹp mắt.

Mỗi NPC dẫn dắt đều mang tính cách và tập quán không giống nhau, có NPC dẫn dắt cả tràng trò chơi xuất quỷ nhập thần thì cũng sẽ có NPC toàn bộ hành trình đều đi theo, cho dù NPC dẫn dắt ra sao đều không thể xen vào hành động của người chơi ở trong game, người chơi có thể moi ra manh mối trọng yếu từ trong miệng NPC dẫn dắt, NPC cũng có thể ác ý giấu diếm 1 phần, thí dụ như chỉ nói một nửa hoặc chơi chữ.

Trước khi cậu cảm thấy tủi thân, 001 kịp thời xuất hiện: 【 ông đây chuẩn bị cho cậu bữa ăn nhân viên! 】

Nó cũng là lần đầu tiên nhìn thấy NPC ở trong game còn cần ăn đồ ăn, con người quả nhiên phiền phức.

Thế là đang lúc mọi người khó có thể nuốt trôi, một nơi hẻo lánh khác khác trong sân đột nhiên truyền đến từng trận mùi thơm.

Trần Lật bưng lấy cơm đĩa Korokke hệ thống cách không truyền tống có chút không biết làm sao.



Mùi thơm dầu chiên trực tiếp chui vào trong lỗ mũi mỗi người chơi, trong chén ngoại trừ Korokke ra còn có đồ ăn phong phú, đủ mọi màu sắc phối hợp nhìn vô cùng ngon miệng.

Người chơi chỉ có thể gặm dưa muối:???

Tên NPC này nhất định là cố ý phải không?

Còn chưa đợi Trần Lật bị bao phủ bởi ánh mắt lên án xung quanh, chỗ khác xuất hiện một trận mùi thơm càng thêm bá đạo, hòa quyện cùng hương vị Korokke đánh thẳng vào các người chơi.

Phó Mạc Ương không biết lúc nào từ trên bàn đứng dậy, bây giờ trên tay cũng vững vàng bưng một tô mì gói nóng hôi hổi.

Đã vậy còn bỏ thêm xúc xích!

Người chơi:!!!

Hai người kia chuyện gì xảy ra!!??

Tác giả có lời muốn nói:

Cp kéo cừu hận

Người nào đó đối với hạt dẻ bảo bối là vừa thấy đã yêu, cuối truyện sẽ giải thích nguyên nhân bị hấp dẫn, đây là bạn công đầu tiên có chút tính tình chó của tôi á.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau