Ngàn Lần Em Yêu Anh

Chương 4: Đơn độc giữa đám cỏ dại

Trước Sau
Gặp gỡ nhân vật mới quá đáng yêuu!

*

“Mày chạy ra cửa sau đi, rồi đứng đó đợi, trốn kỹ kỹ vào; tao ra mở cửa cho mẹ tao, xong an toàn rồi tao nhá máy cho."- Rosaleen ôn tồn nói rất nghiêm túc.

Eugene thở dài, gương mặt cậu mệt mỏi, trông mất sức sống hơn hẳn. Cậu tay cầm điện thoại mình, bước xuống giường rồi quay lưng đi ra khỏi phòng.

Rosaleen cũng đi theo ngay sau đó, cô cất lời. "Xin lỗi nhé, tao có thể cho mày mượn tiền thuê khách sạn."

"Thôi không cần đâu."- Eugene khẽ đáp.

"Thế mày định ngủ ở đâu?"

"Gầm cầu."- giọng Eugene tỉnh bơ, có đôi chút nghiêm túc.

Rosaleen liền nhíu mày nhìn Eugene.

"Thôi mày đi đi, tao lo được."- cậu trai trẻ liền đẩy Rosaleen sang một bên, nhanh chóng xông xuống dưới nhà, lặng lẽ tới chỗ cánh cửa sau nhà. Eugene nhẹ lắc tay nắm cửa, rón rén bước đi và thật nhẹ nhàng đóng cửa lại, cố gắng gây ra ít tiếng động nhất có thể.

Cậu trai trẻ nấp sau vách tường, cúi người xuống ngóng xem. Rosaleen có vẻ đã ra mở cửa cho mẹ, Eugene trông thấy đôi chân ai đó bước qua cánh cửa gỗ, rồi mất hút đi. Cậu không vội mà vẫn kiên nhẫn chờ tiếng nhá máy từ Rosaleen.

Cảm giác như điện thoại vừa rung lên trong túi quần, Eugene rón rén bước đi bằng những đầu ngón chân, khi cánh cổng kia đã gần sát phía trước mặt, cậu liền chớp nhoáng chạy vọt đi, vẫn cúi người đi chuyển sau hàng rào. Tới khi tiệm sách của bạn mình đã dần ở lại phía xa, Eugene mới bắt đầu đứng lên và di chuyển bình thường.

Mẹ của Rosaleen cũng không thích gia cảnh của Eugene cho lắm; nên bà ta cũng cấm con gái mình tiếp xúc quá nhiều với cậu trai trẻ. Và với tính cách của Rosaleen, trông thấy Eugene đáng thương như vậy thì cô làm sao mà mặc kệ cậu được. Do thế cũng có lần Rosaleen mời Eugene vào nhà khi thấy cậu lảng vảng ngoài trời buổi khuya. Khi ấy Eugene mới nhận ra tấm lòng của cô, nên cậu đã tin tưởng mà kể cho cô mọi chuyện về gia đình mình lúc bấy giờ.

Rosaleen động lòng thương cảm cho cậu, cô đã cho Eugene qua đêm ở nhà mình thường xuyên hơn. Và quả nhiên, "cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra"- mẹ của Rosaleen đã biết được cô giao du với Eugene mà thậm chí còn cho cậu ta ngủ nhờ tại nhà mình. Khi đó bà ta đã la rầy con gái và phê bình luôn cả Eugene; dù cả hai đều biết rằng bà cũng chỉ muốn tốt cho một đứa con gái như Rosaleen, nhưng những lời bà ta thốt lên; chả khác gì coi Eugene là một tên biến thái đang giả cảnh khó khăn, lấy lòng con gái mình rồi dần giở trò đồi trụy.

Sau hôm đấy thì Eugene và Rosaleen gần như cạch mặt nhau vài tháng trời. Rồi khi mẹ Rosaleen đã thoải mái hơn; cùng lúc đó cô gái tóc vàng cũng nghe được tin Eugene đã tiếp tục tự tử hụt. Cô càng lo lắng cho bạn mình hơn và quyết định liên lạc lại với Eugene, lập kế hoạch để tránh bị mẹ phát hiện. Từ đó mọi chuyện đã diễn ra suôn sẻ, mẹ Rosaleen cũng không nghi ngờ gì và bà ta còn thường xuyên vắng nhà vì đã tin vào con gái mình. Eugene thì cũng chắc chắn đã cẩn thận hơn, cậu chỉ đến một lần trong hai tuần, những ngày khác hoặc khi mẹ bạn mình lưu lại nhà thì cậu trai trẻ đành lang thang dưới màn đêm u tối.

Eugene bước vào một quán cà phê đêm. Chỉ vừa bước chân qua cửa, sự thoải mái, ấm áp từ những ánh đèn huỳnh quang, hơi lạnh từ điều hoà đã tràn ngập tâm trí Eugene khiến lòng cậu bỗng nhẹ tênh, êm đềm hơn hẳn. Cậu trai trẻ kiếm chỗ ngồi ở một góc quán; nơi có tấm kính to tướng có thể trông ra làn đường ảm đạm bên ngoài và cũng khá ổn áp nếu có ngủ quên.

Phục vụ đi tới; anh ta khẽ đặt menu lên bàn rồi kiên nhẫn đứng chờ Eugene cất lời gọi món. Cậu trai trẻ uể oải cầm lấy menu, lật từng trang giấy. Dù bản thân đã lưu lại đây nhiều lần, và cá chắc cậu cũng sẽ dùng cà phê sữa hay cà phê đen, nhưng chả hiểu sao một người vốn đơn điệu như Eugene hôm nay lại muốn đổi gió. Cậu đã gọi một ly chanh đá, quả nhiên nó cũng không phải gu của Eugene, lòng cậu cảm thấy hơi là lạ.

Sau một khoảng thời gian ngắn, ly chanh đá của cậu đã được đặt gọn trên bàn. Nhìn màu nước xanh nhợt nhạt, những viên đá trong suốt vuông vức, lặn mình trong bể nước lạnh, chẳng hiểu sao lại làm Eugene không muốn dùng ngay. Cậu ngước mắt ra ngoài con đường vắng, đầu óc vu vơ rỗng tuếch.

"Cho em ly sữa đá nhé."- một giọng nói nhẹ nhàng, thanh cao chợt vang lên sát bên tai Eugene, cậu hoang mang quay lại, liền trông thấy một chàng trai chạc tuổi cậu đang thoải mái ngồi cạnh mình, trên môi anh ta còn nở một nụ cười tươi.

Eugene đơ người ra, cậu đã không nhận ra anh ta cho tới khi anh cất tiếng kêu nước. Anh chàng đó vẫn giữ nụ cười duyên dáng, nhìn Eugene đầy thân thiện. Eugene cũng bất giác cười mỉm đáp lại anh ta. Cậu khá ấn tượng về vẻ ngoài "khác người" của anh chàng lạ mặt. Mái tóc anh ta nâu hạt dẻ xoăn nhè nhẹ như những cơn sóng nhỏ lượn trên biển xanh. Đôi mắt vô cùng đặc biệt với hai màu khác nhau mỗi bên mắt. Một bên là sắc xanh thẳm của một bầu trời đậm nắng, bên còn lại là mảng tím khói trông nhợt nhạt nhưng lại quyến rũ khó cưỡng. Hàng mi cong, bọng mắt dày và sóng mũi cao cùng đôi môi mỏng đỏ tươi luôn túm tím cười tạo cho đối phương cảm giác rất gần gũi, thân thiết đến lạ thường.

"Anh đẹp quá..."- Eugene bất giác thốt lên; khi bản thân kịp nhận ra thì anh chàng đối diện đã ngượng ngùng mà mỉm cười nhẹ nhàng.

"Nhiều người còn bảo anh ‘dị’ đấy."- giọng nói anh chửng chạc và trầm lặng hơn so với vẻ mặt vui tươi.

"Hình như nó gọi là cái gì 'hero' ý..."- Eugene nghiêng đầu ngẫm nghĩ.



Anh chàng đó khẽ cười. “Hetorochromia, loạn sắc tố mống mắt ấy.”- anh ta sửa lại cho Eugene.

"À! Mà em thấy trông độc, đẹp phết mà!"- cậu trai trẻ ríu rít cười.

"Em đánh giá anh cao quá rồi~"- anh chàng khiêm tốn đáp.

"Anh tên gì?"

"Farrah, còn em?"

"Eugene."

"Tên em sang thế, mà nãy còn thấy em đi vứt hồn đi đâu rồi ấy, giờ lại tràn đầy sức sống rồi."- Farrah vui vẻ cười nói.

Eugene cười mỉm đáp. "Lâu lâu em hay bị thế...hình như là bị mất tập trung thì phải."

"Em vừa phải trải qua điều gì sao?"- tôn giọng của anh chàng đó lại đột ngột thay đổi; vẻ quan tâm và nhẹ bổng hơn.

"Đâu có, đầu óc em nó thế cả rồi chứ em cũng bình thường à."

Farrah cười trừ, anh ta lại hỏi. "Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Em 16, còn anh?"

"Anh 17. Mà sao khuya thế này rồi còn lảng vảng ở ngoài, em đẹp nên phải cẩn thận đó nha."

"Em nghĩ phải cẩn thận mấy cha mà nói ra câu đấy thì hơn!"- Eugene cười tươi đáp lại rất thoải mái.

"Nào, em khéo đùa thế. Anh chỉ đang nói sự thật thôi. Em đẹp hơn bất kỳ thằng con trai nào anh từng gặp."- anh ta nói, đôi mắt cũng chợt trở nên sâu thẳm lạ thường; Farrah dùng ánh mắt đó nhìn lấy Eugene khiến cậu hơi bồn chồn.

"Anh ấn tượng với em vì em đẹp à?"

"Đúng rồi, giờ thì thấy em dễ thương quá trời à..."- Farrah bắt đầu trở nên ngọt ngào với những lời nịnh nọt.

Lòng cậu trai trẻ tươi vui hơn mà thay đổi cả tâm trạng vu vơ khi nãy. "Mà anh kêu sữa đá nãy giờ chưa thấy nhỉ?"

Farrah cười tươi, rồi im lặng chẳng đáp lại gì, vẫn đắm đuối nhìn Eugene. Cậu cảm thấy lo âu, vẫn đánh mắt tới chỗ anh chàng đối diện, sắc mặt bình tĩnh.

"Em đáng yêu thế cơ á?"- Farrah chợt lên tiếng, để lộ hàm răng được niềng kín trong khi nở nụ cười.

Eugene vẫn ngơ mặt ra đấy, hơi ngượng ngùng và khó xử khi lại được khen là "đáng yêu" bởi một thằng con trai khác.

"Sao đấy ạ?"- Eugene đáp lại, chẳng biết nói gì hơn.

"Ôi trời..."- Farrah lại cười phá lên, hệt như Eugene vừa pha trò chọc cười anh ta trong khi cậu nãy giờ chỉ đờ người ra nhìn anh đầy hoang mang và bối rối.

"Sao đấyyy, anh làm em càng hoang mang hơn đóoo!"- Eugene nóng nảy gặng hỏi, bĩu môi nhìn Farrah.



"Anh không có kêu nước! Trời ơii, lúc phục vụ tới đưa menu anh chỉ lắc đầu rồi quay sang ngó em, thấy em im lặng quá, anh giả vờ to tiếng kêu nước để xem em còn sống không. Chả ngờ giờ lại được một tràng cười sảng khoái..."

Eugene nhăn mặt quay đi chỗ khác, ngượng nghịu khi vừa vô tình trở thành trò cười của người khác như thế, cậu chả thèm để tâm đến Farrah nữa.

"Thôi nào bé con. Anh chỉ cười tý thôi mà, đừng giận anh chứ~"- Farrah thấy vậy liền choàng tay qua vai Eugene, ghé sát mặt vài tai cậu.

Eugene thì chẳng hay biết gì mà thản nhiên quay lại, vô tình chạm mặt với Farrah ở một khoảng cách quá gần. Mắt hai người chạm nhau, trong giây lát cơ thể cả hai vẫn đông cứng. Rồi Eugene đột ngột đẩy Farrah ra, mặt ngượng ngùng quay đi, ráng giữ cho lòng bình tĩnh mà chẳng dám nghĩ gì nhiều.

Em ấy cố tình hay sao vậy...Ôi trời...- Farrah nghĩ bụng, quay sang nhìn Eugene đang đơ mặt đỏ hoe ngại ngùng.

Farrah lại càng thấy thích Eugene hơn, anh cố tình tiếp cận đôi tai cậu ta một lần nữa. "Em ngại à, bé con?"- giọng anh đột nhiên trầm đi hơn hẳn, hệt như đó là giọng của một ai khác chứ chẳng phải anh chàng Farrah nãy giờ.

Eugene liền phản ứng mạnh với cảm giác lạnh sống lưng, cậu quay sang đẩy mặt anh ta ra xa, người ép sát vào cửa kính bên cạnh. "Anh làm em sợ đó..."- Eugene nói nhỏ, đôi mắt dè chừng nhìn anh chàng đối diện.

"Anh đùa tý thôi. Nhìn em vậy mà không ngờ lại dễ động lòng thế?"- Farrah lại trêu chọc.

"Không phải!"- Eugene chợt gắt giọng, cậu nhận ra thì liền dằng lại, nhẹ giọng hơn. "Cái này...thật sự là lần đầu có người nói với em như vậy mà em không cảm thấy khó chịu..."

"Hửm? Vậy là đã có người nói như thế với em, nhưng em lại khó chịu với họ, anh thì lại không. Tại sao nhỉ?"- anh chàng ấy nghiêng đầu thắc mắc.

"...Em không biết..."- Eugene đang dối lòng, nhưng cậu chẳng tài nào mà dám nói ra sớm thế...với một người gần như khó gặp được lần hai.

"Đây có vẻ là vấn đề của em. Nếu em không thích thì anh sẽ không hỏi, mà nếu muốn tâm sự thì anh đây sẵn sàng lắng nghe nhé!"- Farrah đáp; vừa tinh thế, vừa thân thiện, vừa đáng yêu, chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đã đủ khiến Eugene muốn thân thiết với anh chàng này nhiều hơn nữa.

"Cảm ơn anh."-Eugene cười tươi.

Farrah mỉm cười, rồi anh lại hỏi. "Em cho anh số liên lạc được không?"- song tay anh chìa chiếc điện thoại của mình về phía Eugene.

Cậu trai trẻ cười nhẹ rồi cầm lấy điện thoại của Farrah, đôi tay liến thoắng bấm số mình rồi nhanh chóng đưa lại cho anh ta với nụ cười trên môi.

"Cảm ơn em."- anh chàng vui vẻ nhìn màn hình điện thoại, rồi tắt máy, đút nó vào túi quần. "Em về chưa hay còn ở đây?"- anh ta hỏi.

"À...Vì một số lý do nên không về nhà được."- Eugene cười ngượng. Song cậu cầm ly chanh đá lên, uống ngụm đầu tiên từ nãy đến giờ.

"Thế hẳn em cũng có chỗ để ngủ rồi nhỉ?"- Farrah dịu dàng hỏi.

"Em cũng không chắc nữa...mà mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, anh khỏi lo."

"Anh cũng mong thế."

Eugene mỉm cười, cậu uống thêm ngụm chanh đá chua chua mà lạnh buốt răng; tâm trí nhẹ nhõm và đã thoải mái hơn, cậu khẽ nói với Farrah. "Em về trước nhé, gặp lại anh sau."

"Ừm, tạm biệt, Eugene."

Cậu trai trẻ quay lưng đi, lòng lại hơi xao xuyến tại khoảnh khắc anh chàng Farrah gọi tên mình...Cảm giác thật ấm áp làm sao...- cậu ngượng ngùng vội bỏ suy nghĩ đấy sang một bên, lặng lẽ hoà mình vào trời đêm u buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau