Chương 12
================
Tiết mục thứ sáu kết thúc, nhân viên công tác tiến lên sân khấu một lần nữa dọn dẹp sạch sẽ, chỉ để lại một cây đàn dương cầm và hai chiếc ghế đàn.
Lâm Nhất đi theo sau Bạch Nghiên Sơ, nhấc đàn cello chậm rãi bước lên bục.
Lần biểu diễn này anh không luyện tập riêng với Bạch Nghiên Sơ ngày nào, nhưng mỗi một bản nhạc bọn họ đều từng cùng nhau luyện tập qua trăm ngàn lần, mỗi một cử động ngón tay đều đã sớm dung khắc vào ký ức cơ bắp. Mà không chỉ ngón tay, ngay cả vị trí cúi chào khán giả và thời gian ngồi xuống ghế đàn, dù nhắm mắt vẫn có thể tiến hành không sai một li.
Bạch Nghiên Sơ biết tư thế cầm đàn của anh như thế nào là đã chuẩn bị xong, anh biết ánh mắt nào của Bạch Nghiên Sơ nghĩa là sắp chơi nốt nhạc đầu tiên.
Thời khắc này thân thể có thể thoát ly ý thức mà tồn tại.
Tiết tấu tango sôi động lan tràn trong phòng hòa nhạc, sau khi tiếng cello đầu tiên vang lên Đoàn Triết gần như có thể xác định rõ, nghệ sĩ cello đang ngồi trên sân khấu hiện giờ không phải là Đồ Hoa.
Đàn cello hay được gọi là loại nhạc cụ gần với tiếng người nhất. Âm vực và âm sắc của nó đều tiệm cận với giọng con người, mang đến cảm giác kể chuyện rất tự nhiên.
Kỹ thuật diễn tấu của Đồ Hoa rất tinh diệu thuần thục, nhưng tiếng đàn của cô nàng lại nghe như đang giải tỏa cảm xúc.
Đồ Hoa cũng không khao khát được thấu hiểu.
Hoặc nên nói, người đang diễn giải bản《 Libertango 》hôm nay là Lâm Nhất chứ không phải Đồ Hoa. Anh ngẩng đầu nhắm mắt, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại, thân thể đung đưa nhẹ nhàng theo nhịp điệu, cảm xúc giấu trong tiếng đàn khi ẩn khi lộ.
Đam mê, cuồng nhiệt, trong chua xót mang theo một tia tuyệt vọng.
Anh đang biểu đạt.
Đoàn Triết không thể giải thích rõ ràng, nhưng hắn có một cảm giác, đây mới thật sự là Lâm Nhất.
*
Buổi hòa nhạc vừa chào bế mạc xong, Kỷ Xuân Sơn lập tức đứng lên khỏi chỗ ngồi vội vã đi về hướng hậu trường.
"Anh định làm gì?" Thẩm Hòe Tự giữ chặt anh lại.
Ánh mắt Kỷ Xuân Sơn không rời khỏi sân khấu, Lâm Nhất đã đứng lên.
"Tôi phải vào hậu trường." Kỷ Xuân Sơn nói.
"Nhân viên sẽ không để cậu vào đâu." Đoàn Triết khuyên, "Cậu gọi điện thoại cho anh ta thử xem sao."
"Bây giờ điện thoại chắc chắn không ở trên người anh ấy." Kỷ Xuân Sơn trực tiếp kéo tay Thẩm Hòe Tự đi ra lối sau.
Giờ phút này Thẩm Hòe Tự vẫn chưa quá hiểu tình hình, cậu ta chỉ biết Kỷ Xuân Sơn ghét Bạch Nghiên Sơ là vì Lâm Nhất, cụ thể nguyên nhân ra sao lại không rõ ràng bèn hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Bước chân Kỷ Xuân Sơn không dừng lại, quay đầu hỏi cậu ta: "Em nhớ có lần tôi ở Văn Xương nhận được một cuộc điện thoại xong phải lập tức về Bắc Kinh không?"
"Nhớ chứ." Ngày hôm đó suýt nữa Thẩm Hòe Tự bị giấm làm sặc chết.
"Ngày hôm đó Lâm Thâm không liên lạc được với Lâm Nhất nên qua thẳng nhà anh ấy xem thử. Nếu mà đến trễ thêm mấy phút nữa thôi có khi bây giờ anh ấy không còn trên đời này nữa rồi." Nhắc tới chuyện cũ là Kỷ Xuân Sơn không hề che giấu vẻ hậm hực, nghiến răng nói, "Tất cả chỉ vì gã khốn họ Bạch kia."
Khi đó Đoàn Triết vẫn chưa nhận việc ở Hòa An, chỉ biết nửa năm trước Lâm Nhất phát bệnh nên phải nhập viện điều trị, chi tiết cũng nghe được một ít từ người khác nên ngạc nhiên không kém gì Thẩm Hòe Tự.
Kỷ Xuân Sơn không nói nữa mà rảo bước nhanh hơn.
Chờ bọn Kỷ Xuân Sơn bước đến cửa vào hậu trường thì Lâm Nhất đã rời khỏi hội trường hòa nhạc. Lát nữa bọn họ còn phải tham dự một bữa tiệc chỉ mời các học trò của Tần Chính Hoa, sau khi xuống sân khấu Lâm Nhất gần như không hề dừng lại mà vác đàn đi thẳng sang nhà hàng tổ chức tiệc.
Anh tìm một góc yên tĩnh bên ngoài nhà hàng đốt điếu thuốc lá, móc chiếc di động vì ngại bị Kỷ Xuân Sơn làm phiền mà chuyển sang chế độ máy bay ra, bấm nhận cuộc gọi thứ mười ba của hắn.
"Anh đi đâu rồi?" Kỷ Xuân Sơn gần như gào lên.
Lâm Nhất thản nhiên đáp: "Nhà hàng, anh có buổi liên hoan."
"Ở đâu?"
"Không có phần các cậu đâu."
Kỷ Xuân Sơn thấy anh cứ cố ý trả lời nhát gừng, đơn giản hỏi thẳng vào trọng điểm: "Bạch Nghiên Sơ có ở đó không?"
"Không." Lâm Nhất phun ra một hơi khói, hiếu kỳ hỏi, "Mà ở thì làm sao?"
"Tại sao anh không kể với em chuyện anh ta cũng tới?"
Lâm Nhất bật cười: "Cậu đâu có hỏi."
Kỷ Xuân Sơn trầm mặc vài giây như đang cố kiềm chế, cuối cùng nói: "Thế lát nữa ăn xong phải gọi lại cho em." Chính hắn ta biết rõ yêu cầu này nói cũng như không, bèn nghiêm túc hăm dọa, "Nếu không em sẽ mách anh trai anh."
Lâm Nhất "ồ" một tiếng thật dài.
Kỷ Xuân Sơn lại hỏi: "Đêm nay anh về nhà hay ở lại khách sạn?"
Lâm Nhất giật mình: "Cậu hỏi câu này không sợ bạn trai nhỏ ghen à?"
"Lâm Nhất, em không đùa với anh đâu đấy." Kỷ Xuân Sơn bắt đầu sốt ruột.
"Ừm..." Lâm Nhất suy nghĩ rồi nghiêm túc trả lời, "Xem tâm trạng thế nào đã."
Kỷ Xuân Sơn đè thấp giọng: "Lâm Nhất."
Lâm Nhất nhìn ra xa, đã lục tục có người bước vào cửa chính nhà hàng. Anh hút xong ngụm thuốc cuối cùng, nói với Kỷ Xuân Sơn: "Thôi không dông dài nữa, có chuyện gì để nói sau đi." Sau đó cúp máy.
—
Nếu hỏi mỏ ai hỗn hơn thì tôi cũng chẳng biết nên nói là ông đốc tờ hay Lâm mỹ nhân nữa, hai người này ở chung nhà dui lắm quý dị chờ đi...
Tiết mục thứ sáu kết thúc, nhân viên công tác tiến lên sân khấu một lần nữa dọn dẹp sạch sẽ, chỉ để lại một cây đàn dương cầm và hai chiếc ghế đàn.
Lâm Nhất đi theo sau Bạch Nghiên Sơ, nhấc đàn cello chậm rãi bước lên bục.
Lần biểu diễn này anh không luyện tập riêng với Bạch Nghiên Sơ ngày nào, nhưng mỗi một bản nhạc bọn họ đều từng cùng nhau luyện tập qua trăm ngàn lần, mỗi một cử động ngón tay đều đã sớm dung khắc vào ký ức cơ bắp. Mà không chỉ ngón tay, ngay cả vị trí cúi chào khán giả và thời gian ngồi xuống ghế đàn, dù nhắm mắt vẫn có thể tiến hành không sai một li.
Bạch Nghiên Sơ biết tư thế cầm đàn của anh như thế nào là đã chuẩn bị xong, anh biết ánh mắt nào của Bạch Nghiên Sơ nghĩa là sắp chơi nốt nhạc đầu tiên.
Thời khắc này thân thể có thể thoát ly ý thức mà tồn tại.
Tiết tấu tango sôi động lan tràn trong phòng hòa nhạc, sau khi tiếng cello đầu tiên vang lên Đoàn Triết gần như có thể xác định rõ, nghệ sĩ cello đang ngồi trên sân khấu hiện giờ không phải là Đồ Hoa.
Đàn cello hay được gọi là loại nhạc cụ gần với tiếng người nhất. Âm vực và âm sắc của nó đều tiệm cận với giọng con người, mang đến cảm giác kể chuyện rất tự nhiên.
Kỹ thuật diễn tấu của Đồ Hoa rất tinh diệu thuần thục, nhưng tiếng đàn của cô nàng lại nghe như đang giải tỏa cảm xúc.
Đồ Hoa cũng không khao khát được thấu hiểu.
Hoặc nên nói, người đang diễn giải bản《 Libertango 》hôm nay là Lâm Nhất chứ không phải Đồ Hoa. Anh ngẩng đầu nhắm mắt, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại, thân thể đung đưa nhẹ nhàng theo nhịp điệu, cảm xúc giấu trong tiếng đàn khi ẩn khi lộ.
Đam mê, cuồng nhiệt, trong chua xót mang theo một tia tuyệt vọng.
Anh đang biểu đạt.
Đoàn Triết không thể giải thích rõ ràng, nhưng hắn có một cảm giác, đây mới thật sự là Lâm Nhất.
*
Buổi hòa nhạc vừa chào bế mạc xong, Kỷ Xuân Sơn lập tức đứng lên khỏi chỗ ngồi vội vã đi về hướng hậu trường.
"Anh định làm gì?" Thẩm Hòe Tự giữ chặt anh lại.
Ánh mắt Kỷ Xuân Sơn không rời khỏi sân khấu, Lâm Nhất đã đứng lên.
"Tôi phải vào hậu trường." Kỷ Xuân Sơn nói.
"Nhân viên sẽ không để cậu vào đâu." Đoàn Triết khuyên, "Cậu gọi điện thoại cho anh ta thử xem sao."
"Bây giờ điện thoại chắc chắn không ở trên người anh ấy." Kỷ Xuân Sơn trực tiếp kéo tay Thẩm Hòe Tự đi ra lối sau.
Giờ phút này Thẩm Hòe Tự vẫn chưa quá hiểu tình hình, cậu ta chỉ biết Kỷ Xuân Sơn ghét Bạch Nghiên Sơ là vì Lâm Nhất, cụ thể nguyên nhân ra sao lại không rõ ràng bèn hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Bước chân Kỷ Xuân Sơn không dừng lại, quay đầu hỏi cậu ta: "Em nhớ có lần tôi ở Văn Xương nhận được một cuộc điện thoại xong phải lập tức về Bắc Kinh không?"
"Nhớ chứ." Ngày hôm đó suýt nữa Thẩm Hòe Tự bị giấm làm sặc chết.
"Ngày hôm đó Lâm Thâm không liên lạc được với Lâm Nhất nên qua thẳng nhà anh ấy xem thử. Nếu mà đến trễ thêm mấy phút nữa thôi có khi bây giờ anh ấy không còn trên đời này nữa rồi." Nhắc tới chuyện cũ là Kỷ Xuân Sơn không hề che giấu vẻ hậm hực, nghiến răng nói, "Tất cả chỉ vì gã khốn họ Bạch kia."
Khi đó Đoàn Triết vẫn chưa nhận việc ở Hòa An, chỉ biết nửa năm trước Lâm Nhất phát bệnh nên phải nhập viện điều trị, chi tiết cũng nghe được một ít từ người khác nên ngạc nhiên không kém gì Thẩm Hòe Tự.
Kỷ Xuân Sơn không nói nữa mà rảo bước nhanh hơn.
Chờ bọn Kỷ Xuân Sơn bước đến cửa vào hậu trường thì Lâm Nhất đã rời khỏi hội trường hòa nhạc. Lát nữa bọn họ còn phải tham dự một bữa tiệc chỉ mời các học trò của Tần Chính Hoa, sau khi xuống sân khấu Lâm Nhất gần như không hề dừng lại mà vác đàn đi thẳng sang nhà hàng tổ chức tiệc.
Anh tìm một góc yên tĩnh bên ngoài nhà hàng đốt điếu thuốc lá, móc chiếc di động vì ngại bị Kỷ Xuân Sơn làm phiền mà chuyển sang chế độ máy bay ra, bấm nhận cuộc gọi thứ mười ba của hắn.
"Anh đi đâu rồi?" Kỷ Xuân Sơn gần như gào lên.
Lâm Nhất thản nhiên đáp: "Nhà hàng, anh có buổi liên hoan."
"Ở đâu?"
"Không có phần các cậu đâu."
Kỷ Xuân Sơn thấy anh cứ cố ý trả lời nhát gừng, đơn giản hỏi thẳng vào trọng điểm: "Bạch Nghiên Sơ có ở đó không?"
"Không." Lâm Nhất phun ra một hơi khói, hiếu kỳ hỏi, "Mà ở thì làm sao?"
"Tại sao anh không kể với em chuyện anh ta cũng tới?"
Lâm Nhất bật cười: "Cậu đâu có hỏi."
Kỷ Xuân Sơn trầm mặc vài giây như đang cố kiềm chế, cuối cùng nói: "Thế lát nữa ăn xong phải gọi lại cho em." Chính hắn ta biết rõ yêu cầu này nói cũng như không, bèn nghiêm túc hăm dọa, "Nếu không em sẽ mách anh trai anh."
Lâm Nhất "ồ" một tiếng thật dài.
Kỷ Xuân Sơn lại hỏi: "Đêm nay anh về nhà hay ở lại khách sạn?"
Lâm Nhất giật mình: "Cậu hỏi câu này không sợ bạn trai nhỏ ghen à?"
"Lâm Nhất, em không đùa với anh đâu đấy." Kỷ Xuân Sơn bắt đầu sốt ruột.
"Ừm..." Lâm Nhất suy nghĩ rồi nghiêm túc trả lời, "Xem tâm trạng thế nào đã."
Kỷ Xuân Sơn đè thấp giọng: "Lâm Nhất."
Lâm Nhất nhìn ra xa, đã lục tục có người bước vào cửa chính nhà hàng. Anh hút xong ngụm thuốc cuối cùng, nói với Kỷ Xuân Sơn: "Thôi không dông dài nữa, có chuyện gì để nói sau đi." Sau đó cúp máy.
—
Nếu hỏi mỏ ai hỗn hơn thì tôi cũng chẳng biết nên nói là ông đốc tờ hay Lâm mỹ nhân nữa, hai người này ở chung nhà dui lắm quý dị chờ đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất