Chương 18
================
Sau khi Đoàn Triết rời khỏi phòng Lâm Nhất thì ghé vào cửa hàng tiện lợi 24 giờ mua một hộp thuốc lá, thời điểm bước ra khỏi cửa hàng lại tình cờ chạm mặt Lâm Nhất. Thần thái anh như đã được quét sạch khói mù, lúc đối diện với hắn chào một câu "Bác sĩ Đoàn" vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng thờ ơ như cũ.
Đoàn Triết đứng trước cửa hàng tiện lợi mở hộp thuốc ra, dốc một điếu ngậm vào miệng, vừa lục tìm bật lửa vừa hỏi: "Mất ngủ à?"
Lâm Nhất khẽ nhướn mày: "Có một chút, bác sĩ Đoàn chữa cho tôi được không?"
Không chờ Đoàn Triết trả lời anh đã trực tiếp đẩy cửa bước vào trong, vài phút sau lại đi ra. Lúc này không thèm chào hỏi gì Đoàn Triết nữa mà đi thẳng.
Chờ anh đi khuất hắn mới quay trở vào cửa hàng tiện lợi, đứng trước quầy thuận miệng hỏi một câu: "Vừa rồi người kia mua thuốc lá loại gì?"
"Người vừa rồi ấy ạ?" Nhân viên cửa hàng giật mình một cái, trả lời, "À, anh ấy không mua thuốc lá."
"Thế anh ta mua cái gì?" Đoàn Triết truy vấn.
"Đồ dùng vệ sinh cá nhân." Nhân viên cửa hàng cảm thấy khó hiểu, không biết Đoàn Triết có ý gì, liền hỏi, "Anh muốn mua gì ạ?"
Đoàn Triết thả tâm đề phòng xuống, giơ hộp thuốc lá trong tay ra lắc lắc trước mặt: "Cái này, lấy cho tôi một hộp nữa."
*
Tài khoản Đồ Hoa này có chút bí ẩn, dù các fan có đào bới thế nào vẫn không thể tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào chứng minh cô nàng thật sự tồn tại.
Bởi vì cô tốt đẹp đến mức siêu thực, cho nên Đoàn Triết từng không dưới một lần cho rằng Đồ Hoa là Trình Thanh Lộ đang sống ở một thế giới khác. Giống như đột nhiên xuất hiện một kẽ nứt thời không mà khoa học không thể giải thích nổi, từ đó chiếu ra hình ảnh cuộc sống của một người vốn không còn tồn tại đến thẳng thế giới của Đoàn Triết.
Nhưng thực tế lại cực kỳ nhạt nhẽo và không hề thú vị.
Đồ Hoa đúng là không tồn tại trong thế giới thực, bởi vì cô là do một người khác tưởng tượng ra.
Đoàn Triết trở lại phòng khách sạn đã là 11 giờ đêm, hắn vào phòng tắm tắm rửa rồi rúc vào chăn tìm nhạc nghe. Ngoài dự đoán, Đồ Hoa bốn ngày không update đột nhiên đăng một status mới.
"Chào buổi tối.
Hôm nay tôi muốn chia sẻ cùng các bạn một sự kiện có ý nghĩa rất trọng đại.
Mối tình kéo dài hai mươi sáu năm của tôi rốt cuộc đã đặt dấu chấm hết vào ngày này.
Anh ấy cầu hôn tôi.
Ai có thể từ chối lời cầu hôn từ một người bạn trai hoàn mỹ cơ chứ?
Chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ trên bờ biển một hòn đảo nhiệt đới ấm áp quyến rũ.
Nhất nhãn vạn niên, nhất như sơ kiến*.
Nguyện cho chúng tôi bạch đầu giai lão."
(*Nhất nhãn vạn niên, nhất như sơ kiến: liếc mắt một cái đã vạn năm nhưng vẫn như gặp gỡ lần đầu.)
Đoàn Triết xem xong bài đăng này chỉ cảm thấy cổ họng chua chát, trong lòng nổi lên chút bất đắc dĩ. Có lẽ phương thức giải tỏa tự lừa mình dối người này có thể khiến Lâm Nhất dễ chịu hơn.
Hắn thả di động xuống, thử chìm vào giấc ngủ giữa tiếng nhạc nhưng lại đột nhiên mở bừng mắt.
Hắn mở ứng dụng âm nhạc ra một lần nữa, đọc đi đọc lại hai câu cuối cùng rồi bật dậy khỏi giường, vừa mặc quần áo vừa gửi cho Đồ Hoa một bình luận.
*
Đồ Hoa là ảo tưởng của Lâm Nhất.
Giới tính của tài khoản này là nữ, avatar chỉ độc một màu trắng.
Toàn bộ những chuyện cô nàng kể trên mạng đều chưa từng diễn ra trong thế giới thực.
Lâm Nhất ngồi xếp bằng trên giường, cực kỳ hài lòng với status mình vừa đăng. Đồ Hoa sắp mặc váy cưới, hôn lễ phải được tổ chức ở một nơi ấm áp.
Anh quen tay lướt xem bình luận, giữa một rừng lời chúc mừng lại đụng phải một bình luận không quá giống người thường.
Từ một nickname quen thuộc.
[ J: Du lịch tuần trăng mật cô dự định đi đâu? ]
Câu hỏi này khiến Lâm Nhất bí ý tưởng, anh vẫn chưa suy xét gì đến du lịch trăng mật cả.
[ Đồ Hoa: Chắc vẫn ở hòn đảo kia thôi. ]
[ J: Đi núi tuyết đi. ]
[ J: Hôn lễ đã tổ chức ở nơi ấm áp rồi, vì sao du lịch trăng mật không thử trải nghiệm một địa điểm khác? ]
Núi tuyết... hình như cũng được đấy.
[ Đồ Hoa: Ừ nhỉ. ]
[ J: Tôi biết một ngọn núi tuyết đẹp lắm. ]
[ J: Cô chờ tôi nhớ xem nó nằm ở đâu đã. ]
[ Đồ Hoa: Không nhớ ra cũng không sao đâu. ]
[ Đồ Hoa: Cảm ơn bạn. ]
Lâm Nhất trả lời xong bình luận này thì ấn giữ nút nguồn, tắt di động.
Ngọn núi tuyết kia nằm ở đâu không quan trọng, dù sao anh cũng không định đi.
Đồ Hoa là ảo tưởng của Lâm Nhất.
Là ảo tưởng về kiếp sau của Lâm Nhất.
- -------------------
Lời tác giả:
BGM: 《 Chết trong căn chung cư xoay tròn 》—— Glow Curve
Sau khi Đoàn Triết rời khỏi phòng Lâm Nhất thì ghé vào cửa hàng tiện lợi 24 giờ mua một hộp thuốc lá, thời điểm bước ra khỏi cửa hàng lại tình cờ chạm mặt Lâm Nhất. Thần thái anh như đã được quét sạch khói mù, lúc đối diện với hắn chào một câu "Bác sĩ Đoàn" vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng thờ ơ như cũ.
Đoàn Triết đứng trước cửa hàng tiện lợi mở hộp thuốc ra, dốc một điếu ngậm vào miệng, vừa lục tìm bật lửa vừa hỏi: "Mất ngủ à?"
Lâm Nhất khẽ nhướn mày: "Có một chút, bác sĩ Đoàn chữa cho tôi được không?"
Không chờ Đoàn Triết trả lời anh đã trực tiếp đẩy cửa bước vào trong, vài phút sau lại đi ra. Lúc này không thèm chào hỏi gì Đoàn Triết nữa mà đi thẳng.
Chờ anh đi khuất hắn mới quay trở vào cửa hàng tiện lợi, đứng trước quầy thuận miệng hỏi một câu: "Vừa rồi người kia mua thuốc lá loại gì?"
"Người vừa rồi ấy ạ?" Nhân viên cửa hàng giật mình một cái, trả lời, "À, anh ấy không mua thuốc lá."
"Thế anh ta mua cái gì?" Đoàn Triết truy vấn.
"Đồ dùng vệ sinh cá nhân." Nhân viên cửa hàng cảm thấy khó hiểu, không biết Đoàn Triết có ý gì, liền hỏi, "Anh muốn mua gì ạ?"
Đoàn Triết thả tâm đề phòng xuống, giơ hộp thuốc lá trong tay ra lắc lắc trước mặt: "Cái này, lấy cho tôi một hộp nữa."
*
Tài khoản Đồ Hoa này có chút bí ẩn, dù các fan có đào bới thế nào vẫn không thể tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào chứng minh cô nàng thật sự tồn tại.
Bởi vì cô tốt đẹp đến mức siêu thực, cho nên Đoàn Triết từng không dưới một lần cho rằng Đồ Hoa là Trình Thanh Lộ đang sống ở một thế giới khác. Giống như đột nhiên xuất hiện một kẽ nứt thời không mà khoa học không thể giải thích nổi, từ đó chiếu ra hình ảnh cuộc sống của một người vốn không còn tồn tại đến thẳng thế giới của Đoàn Triết.
Nhưng thực tế lại cực kỳ nhạt nhẽo và không hề thú vị.
Đồ Hoa đúng là không tồn tại trong thế giới thực, bởi vì cô là do một người khác tưởng tượng ra.
Đoàn Triết trở lại phòng khách sạn đã là 11 giờ đêm, hắn vào phòng tắm tắm rửa rồi rúc vào chăn tìm nhạc nghe. Ngoài dự đoán, Đồ Hoa bốn ngày không update đột nhiên đăng một status mới.
"Chào buổi tối.
Hôm nay tôi muốn chia sẻ cùng các bạn một sự kiện có ý nghĩa rất trọng đại.
Mối tình kéo dài hai mươi sáu năm của tôi rốt cuộc đã đặt dấu chấm hết vào ngày này.
Anh ấy cầu hôn tôi.
Ai có thể từ chối lời cầu hôn từ một người bạn trai hoàn mỹ cơ chứ?
Chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ trên bờ biển một hòn đảo nhiệt đới ấm áp quyến rũ.
Nhất nhãn vạn niên, nhất như sơ kiến*.
Nguyện cho chúng tôi bạch đầu giai lão."
(*Nhất nhãn vạn niên, nhất như sơ kiến: liếc mắt một cái đã vạn năm nhưng vẫn như gặp gỡ lần đầu.)
Đoàn Triết xem xong bài đăng này chỉ cảm thấy cổ họng chua chát, trong lòng nổi lên chút bất đắc dĩ. Có lẽ phương thức giải tỏa tự lừa mình dối người này có thể khiến Lâm Nhất dễ chịu hơn.
Hắn thả di động xuống, thử chìm vào giấc ngủ giữa tiếng nhạc nhưng lại đột nhiên mở bừng mắt.
Hắn mở ứng dụng âm nhạc ra một lần nữa, đọc đi đọc lại hai câu cuối cùng rồi bật dậy khỏi giường, vừa mặc quần áo vừa gửi cho Đồ Hoa một bình luận.
*
Đồ Hoa là ảo tưởng của Lâm Nhất.
Giới tính của tài khoản này là nữ, avatar chỉ độc một màu trắng.
Toàn bộ những chuyện cô nàng kể trên mạng đều chưa từng diễn ra trong thế giới thực.
Lâm Nhất ngồi xếp bằng trên giường, cực kỳ hài lòng với status mình vừa đăng. Đồ Hoa sắp mặc váy cưới, hôn lễ phải được tổ chức ở một nơi ấm áp.
Anh quen tay lướt xem bình luận, giữa một rừng lời chúc mừng lại đụng phải một bình luận không quá giống người thường.
Từ một nickname quen thuộc.
[ J: Du lịch tuần trăng mật cô dự định đi đâu? ]
Câu hỏi này khiến Lâm Nhất bí ý tưởng, anh vẫn chưa suy xét gì đến du lịch trăng mật cả.
[ Đồ Hoa: Chắc vẫn ở hòn đảo kia thôi. ]
[ J: Đi núi tuyết đi. ]
[ J: Hôn lễ đã tổ chức ở nơi ấm áp rồi, vì sao du lịch trăng mật không thử trải nghiệm một địa điểm khác? ]
Núi tuyết... hình như cũng được đấy.
[ Đồ Hoa: Ừ nhỉ. ]
[ J: Tôi biết một ngọn núi tuyết đẹp lắm. ]
[ J: Cô chờ tôi nhớ xem nó nằm ở đâu đã. ]
[ Đồ Hoa: Không nhớ ra cũng không sao đâu. ]
[ Đồ Hoa: Cảm ơn bạn. ]
Lâm Nhất trả lời xong bình luận này thì ấn giữ nút nguồn, tắt di động.
Ngọn núi tuyết kia nằm ở đâu không quan trọng, dù sao anh cũng không định đi.
Đồ Hoa là ảo tưởng của Lâm Nhất.
Là ảo tưởng về kiếp sau của Lâm Nhất.
- -------------------
Lời tác giả:
BGM: 《 Chết trong căn chung cư xoay tròn 》—— Glow Curve
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất