Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 43: Xử Lý Quân Tử (6)
Đột nhiên có một bàn tay vươn ra chặt chẽ mà bắt được cánh tay Ngộ Từ.
Ngộ Từ ngốc lăng, quay đầu nhìn lại thì thấy người trên giường đã tỉnh.
Tang Tinh Hà là một nam nhân mỹ lệ, như người bước ra từ bức họa cổ truyền thống thuở xưa. Mi tựa thu thủy, mắt tựa hoa đào tháng tư, mũi tựa núi cao, môi mềm như tơ lụa. Tuy ngũ quan hoàn mỹ nhưng tuyệt đối nhìn không ra một chút nữ khí nào. Cho dù bây giờ sắc mặt hắn có tái nhợt vô huyết, hắn vẫn sẽ như cũ làm người ta không thể nào dời tầm mắt.
Tang Tinh Hà vừa xuất ra giang hồ, lập tức đánh ra thanh danh, không chỉ vì võ nghệ của hắn, một nửa còn là vì tướng mạo.
Gương mặt này làm vô số nam nữ động tâm. Tang Tinh Hà tuy ôn hòa, nhưng đối với bất luận kẻ nào cũng lạnh nhạt giống nhau. Nếu có người nhiệt tình tiến tới, hắn chỉ biết xin lỗi cự tuyệt. Chỉ là không nghĩ tới, lần này hắn lại gặp phải đại ma đầu Ngộ Từ không nói đạo lý, dầu muối gì cũng không ăn.
"Ta bị thương không liên quan gì tới hắn, ngươi không cần phải phạt." Không biết Tang Tinh Hà đã tỉnh lại từ khi nào, nhưng câu đầu tiên hắn nói lại là cầu tình cho Thân Giác.
Ngộ Từ nhìn thấy Tang Tinh Hà tỉnh lại, đầu tiên là lộ ra thần sắc kinh hỉ. Nhưng sau khi nghe Tang Tinh Hà nói xong, sắc mặt lại trầm xuống. Vốn là trời sinh âm nhu, trầm mặt xuống trông càng dọa người hơn.
"Ngươi đang cầu tình cho hắn sao?" Ngộ Từ cười lạnh một tiếng, "Hắn là người của Thập Tuyệt đảo ta, ta muốn xử phạt như thế nào thì xử phạt như thế đó, liên quan gì đến ngươi?"
Tang Tinh Hà đã lường trước được chuyện này, "Ngươi muốn xử phạt một người vô tội ở trước mặt ta, thì đó là liên quan đến ta." Hắn dừng một chút, "Đương nhiên, Ngộ đảo chủ muốn phạt người, một kẻ hèn phế nhân như ta làm sao mà quản được? Chỉ mong rằng Ngộ đảo chủ thông cảm cho kẻ phế nhân này hiện giờ không thể nào nhìn được huyết tinh."
Tang Tinh Hà đây là dẫm lên cái chân đau của Ngộ Từ. Lúc trước là Ngộ Từ nhất thời nóng giận, mới phế đi võ công của Tang Tinh Hà. Nhưng sau khi phế xong đã lập tức hối hận. Y cũng không có khả năng để mặc Tang Tinh Hà đang không có võ công này. Rốt cuộc thì Tang Tinh Hà hành tẩu trên giang hồ cũng đã nhiều năm, kẻ thù cũng không phải là ít. Cho nên, Ngộ Từ mới mang Tang Tinh Hà về Thập Tuyệt đảo. Đương nhiên chuyện này cũng có một phần tư tâm của y.
Ngộ Từ nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi. Một lát sau, y cong môi cười, "Được, ngươi nói không phạt, thì ta không phạt nữa. Ngươi buông tay ta ra đi."
Tang Tinh Hà buông lỏng tay Ngộ Từ ra, mà hắn mới vừa buông ra, lập tức nghe được một tiếng "Răng rắc".
"Ngộ Từ!" Ánh mắt Tang Tinh Hà trầm xuống, hắn quét mắt qua Thân Giác đã đau đến mức ngã sóng xoài trên mặt đất, oán giận nhìn về phía Ngộ Từ, "Vì sao ngươi nói mà không giữ lời?"
Ngộ Từ từ tay áo lấy ra một cái khăn tay, thong thả ung dung mà lau sạch bàn tay của chính mình, "Trên đời này có một chuyện mà ta ghét nhất, chính là người khác không cho ta làm chuyện mà ta muốn làm. Ngươi càng thay hắn cầu tình, ta càng phạt hắn nặng tay hơn. Nhưng mà ngươi yên tâm đi, đây là lần đầu tiên ngươi cầu tình thay hắn, cho nên ta chỉ vặn trật cánh tay của hắn mà thôi. Nhưng nếu như lần sau mà ngươi còn thay hắn cầu tình một lần nữa, ta sẽ thật sự phế đi cái tay kia của hắn."
Cái khăn lau tay bị Ngộ Từ nhẹ nhàng ném đi, rơi xuống trước mặt Thân Giác.
Thân Giác vuốt cánh tay bị trật của chính mình, trong mắt là sát ý nồng đậm. Nhưng khi Ngộ Từ dùng mũi chân đẩy mặt cậu lên, trong mắt chỉ còn lại nước mắt ầng ậng ủy khuất.
Ngộ Từ nhìn Thân Giác đang rơi nước mắt, ngân nga hỏi: "Đau không?"
Thân Giác suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Ngộ Từ vừa lòng mà cười cười, "Bé ngoan, lui xuống đi, đi tìm tả hộ pháp, kêu hắn chữa trị cánh tay cho ngươi."
Thân Giác gật đầu, chậm rãi đứng lên, cậu nhìn cũng không thèm nhìn Tang Tinh Hà bên kia một cái, xoay người lập tức lui xuống.
Toàn bộ đám người Tả hộ pháp đều ở ngoài cửa Dịch Thủy Các, tả hộ pháp nhìn thấy Thân Giác ôm tay đi ra, cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Hắn ném ánh mắt qua phía y sư ở một bên. Vừa lúc y sư vẫn còn ở đây, ngược lại tiết kiệm không ít chuyện.
Bởi vì vội vã trị tay, Thân Giác đành phải ngồi ở cầu thang trước cửa Dịch Thủy Các, ôm tay để y sư giúp cậu chữa trị.
Tả hộ pháp đứng ở bên cạnh Thân Giác, nhìn thấy đối phương ngoan ngoãn ngồi ôm tay, tự nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Bề ngoài thiên la thể này thoạt nhìn tưởng như phúc hậu vô hại, ngoan ngoãn tột cùng. Nhưng trên thực tế tâm tư lại vô cùng xảo quyệt, buồn cười nhất chính là cậu còn tưởng rằng người khác nhìn không thấu những tâm tư này của cậu, thật là thú vị.
"Lần sau ngươi nói dối, nên nói dối thông minh hơn một chút." Tả hộ pháp nói, "Hôm nay đã là đảo chủ khoan hồng độ lượng cho ngươi lắm rồi. Nếu lần sau còn phát hiện ngươi lại nói dối nữa thì cái mạng nhỏ này của ngươi có còn giữ được hay không, cũng không chắc chắn đâu."
Thân Giác hơi rũ đầu xuống, phảng phất như không muốn nghe.
Tả hộ pháp bất đắc dĩ cười, dứt khoát chắp tay sau lưng ngẩng đầu nhìn về vầng trăng treo nơi phương xa.
Tối nay ánh trăng sáng như vậy, đáng tiếc hắn còn phải chạy lên chạy xuống, nói đến đều là chuyện tốt mà cái vị thiên la thể không nghe lời này gây ra. Nếu cậu chịu ngoan ngoãn nghe lời thì đêm nay cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nghĩ đến đây, tả hộ pháp nhịn không được liếc mắt nhìn Thân Giác.
Lúc này giả bộ cũng thật ngoan.
Sau khi y sư kiểm tra xong, chậm rãi nói với Thân Giác: "Vấn đề không lớn lắm, ta nắn lại tay cho ngươi một chút là xong, chỉ là sẽ có chút đau, ngươi cố gắng nhịn một chút."
Nước mắt trong mắt Thân Giác đã sớm rút đi không còn một mảnh, cậu gật đầu với y sư.
Nháy mắt tiếp theo, Thân Giác tức khắc đau đến nhăn mặt thành một cái bánh bao.
Còn là cái bánh bao có rất nhiều nếp gấp.
Cậu không kêu ra tiếng, chỉ là gắt gao mà cắn chặt răng, nhưng vẫn không khống chế được phản ứng sinh lý của mình, đau đến chảy cả nước mắt.
Thân thể này yếu hơn rất nhiều so với cảnh trước. Tuy rằng biết võ công, nhưng khả năng chịu đựng đau đớn lại vô cùng thấp. Cũng chỉ là nắn lại cái tay bị trật thôi mà đã đau đến trào nước mắt.
Kỳ thật hiện tại Thân Giác cảm thấy có chút may mắn vì cậu người câm, bằng không cậu cũng không biết bản thân sẽ kêu lên thanh âm mất mặt như thế nào.
Y sư chữa khỏi cho cậu xong thì buông lỏng cánh tay Thân Giác ra. Ông đã quen nhìn thấy các loại phản ứng khác nhau của người ta khi đau đớn, cho nên khi đối mặt với Thân Giác cứ yên lặng mà rớt nước mắt như vậy, y sư cũng không kinh ngạc. Nói thật, ông ngược lại còn thích loại bệnh nhân như thế này hơn. Chứ như đảo chủ hay Tang Tinh Hà, cho dù có đau đến mấy sắc mặt cũng không thay đổi, thật sự rất không thú vị.
Ông chữa bệnh đã không có tiền khám bệnh thì thôi đi, còn không thấy được phản ứng mà người bệnh nên có, càng buồn bực hơn.
Tả hộ pháp cũng phát hiện Thân Giác khóc, hắn trầm mặc một chút, duỗi tay nắm lấy cổ áo của Thân Giác, nhấc người lên, "Hiện tại có khóc cũng đã muộn rồi. Đêm nay ngươi tạm thời đến phòng chất củi ngủ một đêm đi, ngày mai lại xem xem có thể thả ngươi ra hay không."
Hắn liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, Thân Giác lại một lần nữa bị trói gô ném vào trong phòng chất củi.
Thân Giác bị nhốt ở phòng chất củi ước chừng một ngày một đêm mới được thả ra.
Dịch Thủy Các vốn dĩ rét lạnh vô cùng, cậu còn nằm trên nền gạch lạnh như băng cả một ngày một đêm, buổi tối nhanh chóng phát sốt. Chờ đến lúc được thả ra, thân thể đã nóng đến phỏng tay.
Ngộ Từ nghe thấy người bị bệnh, hơi nhướn mi, "Đã chết rồi sao?"
Tả hộ pháp suy nghĩ một chút, "Vẫn chưa, nhưng nếu lại nhốt mấy ngày nữa, sợ là sẽ không sống được."
Ngộ Từ có chút ghét bỏ, "Lúc trước là ai thu nhận thiên la thể yếu đuối như này vậy? Nuôi thì phí lương thực mà một chút cống hiến cũng không có." Y hừ lạnh một tiếng, "Ngươi phân phó y sư đi trị bệnh đi, trị không khỏi thì tính sau."
Tả hộ pháp gật đầu, lại hỏi: "Vậy còn Dịch Thủy Các bên kia thì sao?"
Ngộ Từ đưa tay lên sờ sờ cái mũi, trầm ngâm nói: "Bên kia trước không vội, bây giờ hắn đang nháo đến lợi hại, đợi dỗ dành một chút rồi lại nói sau."
Lần trước Tang Tinh Hà nhìn thấy Ngộ Từ phạt người, đã vài ngày liên tiếp không muốn nhìn thấy y. Thời điểm này nếu còn hạ dược cho Tang Tinh Hà nữa thì sợ là sẽ thật sự chọc giận đối phương, huống chi hiện tại thân thể của Tang Tinh Hà vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, nên tĩnh dưỡng một thời gian đã.
Một lần tĩnh dưỡng này liền dưỡng tới nửa tháng.
Lúc tả hộ pháp nhắc lại việc này, Ngộ Từ cũng đã quên mất Thân Giác là người nào.
"Đảo chủ, chuyện ở Dịch Thủy Các có cần lại an bài một lần nữa không?" Tả hộ pháp hỏi.
Ngộ Từ a một tiếng, "Ngươi an bài là được rồi."
Tả hộ pháp dừng một chút, thật cẩn thận mà nhìn Ngộ Từ một chút, "Lần trước là Thân Giác hầu hạ, không biết lần này có cần đổi một người khác hay không?"
Ngộ Từ suy nghĩ một chút, từ chối, "Không cần thay đổi, lần trước không phải hắn bảo vệ người kia rất chặt chẽ hay sao? Ta ngược lại muốn nhìn xem Tang Tinh Hà rốt cuộc có thể nhìn thấu tên tiểu quỷ lùn đầy miệng nói dối kia hay không." Y nhìn về phía tả hộ pháp, "Ngươi cột người lên trên giường, cho ăn một chút nhuyễn cân tán."
Tả hộ pháp hô một tiếng, đang muốn đi, lại lui trở về, "Đảo chủ, hạ dược cho ai đây?"
Ánh mắt Ngộ Từ chợt trở nên không tốt, "Đồ ngu xuẩn, cút đi."
Tả hộ pháp tốt bụng cút đi, sau khi cút ra mới phát hiện chính mình vừa mới hỏi một câu thật ngớ ngẩn.
Nếu hạ nhuyễn cân tán cho Tang đại hiệp, thì Tang đại hiệp làm sao có thể sính hùng phong* được?
(*: chắc mọi người cũng biết rồi, là mạnh mẽ về chuyện ấy ấy:)))
Màn đêm buông xuống, tả hộ pháp cho Thân Giác ăn nhuyễn cân tán, lại dùng lụa mềm cột chặt người vào trên giường. Bởi vì lần trước mặt nạ bị đánh nát, lần này tả hộ pháp còn cố ý thay một cái mặt nạ bằng đồng, hơn nữa phía sau còn có ổ khóa, cần phải có chìa khóa mới mở ra được.
Trước khi đi, hắn còn thuận tiện giải huyệt đạo cho Tang Tinh Hà.
"Tang đại hiệp, hảo hảo hưởng thụ."
Tả hộ pháp hơi mỉm cười, lập tức vèo một cái rời khỏi phòng. Sau khi rời khỏi phòng, hắn còn không quên khóa cửa lại.
Làm xong hết thảy những chuyện này, tả hộ pháp thở dài một hơi.
Hắn đường đường là Tả hộ pháp của Thập Tuyệt đảo, hiện giờ lại trở thành tú bà, nghe xong thật muốn chảy nước mắt.
......
Tang Tinh Hà sớm đã bị hạ dược, lúc này dược tính dần dần ngấm sâu. Sau khi được giải huyệt đạo, hắn lập tức muốn đi ra bên ngoài. Chỉ là không ngờ tới cửa chính lại bị khóa, ngay cả cửa sổ cũng đều bị khóa cứng. Hắn nôn nóng bất an mà ở trong phòng đi qua đi lại, ánh mắt không tự chủ được mà liếc nhìn về hướng nội gian.
Nơi đó có người.
Tang Tinh Hà biết.
Chỉ là, hắn không thể làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy.
Sư phụ đã từng nói qua, đại trượng phu có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm. Hành vi như thế này, chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Tay Tang Tinh Hà nắm chặt quyền, muốn uống một chút nước lạnh, nhưng phát hiện trong phòng ngay cả nước lạnh cũng không có, ấm nước thủy nóng bỏng, cũng như hơi thở của hắn lúc này.
Tay hắn khẽ run lên, đột nhiên buông cái ly xuống.
Tang Tinh Hà hít sâu vài lần, cuối cùng vẫn là bước chân hướng về phía nội gian.
Ngộ Từ ngốc lăng, quay đầu nhìn lại thì thấy người trên giường đã tỉnh.
Tang Tinh Hà là một nam nhân mỹ lệ, như người bước ra từ bức họa cổ truyền thống thuở xưa. Mi tựa thu thủy, mắt tựa hoa đào tháng tư, mũi tựa núi cao, môi mềm như tơ lụa. Tuy ngũ quan hoàn mỹ nhưng tuyệt đối nhìn không ra một chút nữ khí nào. Cho dù bây giờ sắc mặt hắn có tái nhợt vô huyết, hắn vẫn sẽ như cũ làm người ta không thể nào dời tầm mắt.
Tang Tinh Hà vừa xuất ra giang hồ, lập tức đánh ra thanh danh, không chỉ vì võ nghệ của hắn, một nửa còn là vì tướng mạo.
Gương mặt này làm vô số nam nữ động tâm. Tang Tinh Hà tuy ôn hòa, nhưng đối với bất luận kẻ nào cũng lạnh nhạt giống nhau. Nếu có người nhiệt tình tiến tới, hắn chỉ biết xin lỗi cự tuyệt. Chỉ là không nghĩ tới, lần này hắn lại gặp phải đại ma đầu Ngộ Từ không nói đạo lý, dầu muối gì cũng không ăn.
"Ta bị thương không liên quan gì tới hắn, ngươi không cần phải phạt." Không biết Tang Tinh Hà đã tỉnh lại từ khi nào, nhưng câu đầu tiên hắn nói lại là cầu tình cho Thân Giác.
Ngộ Từ nhìn thấy Tang Tinh Hà tỉnh lại, đầu tiên là lộ ra thần sắc kinh hỉ. Nhưng sau khi nghe Tang Tinh Hà nói xong, sắc mặt lại trầm xuống. Vốn là trời sinh âm nhu, trầm mặt xuống trông càng dọa người hơn.
"Ngươi đang cầu tình cho hắn sao?" Ngộ Từ cười lạnh một tiếng, "Hắn là người của Thập Tuyệt đảo ta, ta muốn xử phạt như thế nào thì xử phạt như thế đó, liên quan gì đến ngươi?"
Tang Tinh Hà đã lường trước được chuyện này, "Ngươi muốn xử phạt một người vô tội ở trước mặt ta, thì đó là liên quan đến ta." Hắn dừng một chút, "Đương nhiên, Ngộ đảo chủ muốn phạt người, một kẻ hèn phế nhân như ta làm sao mà quản được? Chỉ mong rằng Ngộ đảo chủ thông cảm cho kẻ phế nhân này hiện giờ không thể nào nhìn được huyết tinh."
Tang Tinh Hà đây là dẫm lên cái chân đau của Ngộ Từ. Lúc trước là Ngộ Từ nhất thời nóng giận, mới phế đi võ công của Tang Tinh Hà. Nhưng sau khi phế xong đã lập tức hối hận. Y cũng không có khả năng để mặc Tang Tinh Hà đang không có võ công này. Rốt cuộc thì Tang Tinh Hà hành tẩu trên giang hồ cũng đã nhiều năm, kẻ thù cũng không phải là ít. Cho nên, Ngộ Từ mới mang Tang Tinh Hà về Thập Tuyệt đảo. Đương nhiên chuyện này cũng có một phần tư tâm của y.
Ngộ Từ nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi. Một lát sau, y cong môi cười, "Được, ngươi nói không phạt, thì ta không phạt nữa. Ngươi buông tay ta ra đi."
Tang Tinh Hà buông lỏng tay Ngộ Từ ra, mà hắn mới vừa buông ra, lập tức nghe được một tiếng "Răng rắc".
"Ngộ Từ!" Ánh mắt Tang Tinh Hà trầm xuống, hắn quét mắt qua Thân Giác đã đau đến mức ngã sóng xoài trên mặt đất, oán giận nhìn về phía Ngộ Từ, "Vì sao ngươi nói mà không giữ lời?"
Ngộ Từ từ tay áo lấy ra một cái khăn tay, thong thả ung dung mà lau sạch bàn tay của chính mình, "Trên đời này có một chuyện mà ta ghét nhất, chính là người khác không cho ta làm chuyện mà ta muốn làm. Ngươi càng thay hắn cầu tình, ta càng phạt hắn nặng tay hơn. Nhưng mà ngươi yên tâm đi, đây là lần đầu tiên ngươi cầu tình thay hắn, cho nên ta chỉ vặn trật cánh tay của hắn mà thôi. Nhưng nếu như lần sau mà ngươi còn thay hắn cầu tình một lần nữa, ta sẽ thật sự phế đi cái tay kia của hắn."
Cái khăn lau tay bị Ngộ Từ nhẹ nhàng ném đi, rơi xuống trước mặt Thân Giác.
Thân Giác vuốt cánh tay bị trật của chính mình, trong mắt là sát ý nồng đậm. Nhưng khi Ngộ Từ dùng mũi chân đẩy mặt cậu lên, trong mắt chỉ còn lại nước mắt ầng ậng ủy khuất.
Ngộ Từ nhìn Thân Giác đang rơi nước mắt, ngân nga hỏi: "Đau không?"
Thân Giác suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Ngộ Từ vừa lòng mà cười cười, "Bé ngoan, lui xuống đi, đi tìm tả hộ pháp, kêu hắn chữa trị cánh tay cho ngươi."
Thân Giác gật đầu, chậm rãi đứng lên, cậu nhìn cũng không thèm nhìn Tang Tinh Hà bên kia một cái, xoay người lập tức lui xuống.
Toàn bộ đám người Tả hộ pháp đều ở ngoài cửa Dịch Thủy Các, tả hộ pháp nhìn thấy Thân Giác ôm tay đi ra, cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Hắn ném ánh mắt qua phía y sư ở một bên. Vừa lúc y sư vẫn còn ở đây, ngược lại tiết kiệm không ít chuyện.
Bởi vì vội vã trị tay, Thân Giác đành phải ngồi ở cầu thang trước cửa Dịch Thủy Các, ôm tay để y sư giúp cậu chữa trị.
Tả hộ pháp đứng ở bên cạnh Thân Giác, nhìn thấy đối phương ngoan ngoãn ngồi ôm tay, tự nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Bề ngoài thiên la thể này thoạt nhìn tưởng như phúc hậu vô hại, ngoan ngoãn tột cùng. Nhưng trên thực tế tâm tư lại vô cùng xảo quyệt, buồn cười nhất chính là cậu còn tưởng rằng người khác nhìn không thấu những tâm tư này của cậu, thật là thú vị.
"Lần sau ngươi nói dối, nên nói dối thông minh hơn một chút." Tả hộ pháp nói, "Hôm nay đã là đảo chủ khoan hồng độ lượng cho ngươi lắm rồi. Nếu lần sau còn phát hiện ngươi lại nói dối nữa thì cái mạng nhỏ này của ngươi có còn giữ được hay không, cũng không chắc chắn đâu."
Thân Giác hơi rũ đầu xuống, phảng phất như không muốn nghe.
Tả hộ pháp bất đắc dĩ cười, dứt khoát chắp tay sau lưng ngẩng đầu nhìn về vầng trăng treo nơi phương xa.
Tối nay ánh trăng sáng như vậy, đáng tiếc hắn còn phải chạy lên chạy xuống, nói đến đều là chuyện tốt mà cái vị thiên la thể không nghe lời này gây ra. Nếu cậu chịu ngoan ngoãn nghe lời thì đêm nay cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nghĩ đến đây, tả hộ pháp nhịn không được liếc mắt nhìn Thân Giác.
Lúc này giả bộ cũng thật ngoan.
Sau khi y sư kiểm tra xong, chậm rãi nói với Thân Giác: "Vấn đề không lớn lắm, ta nắn lại tay cho ngươi một chút là xong, chỉ là sẽ có chút đau, ngươi cố gắng nhịn một chút."
Nước mắt trong mắt Thân Giác đã sớm rút đi không còn một mảnh, cậu gật đầu với y sư.
Nháy mắt tiếp theo, Thân Giác tức khắc đau đến nhăn mặt thành một cái bánh bao.
Còn là cái bánh bao có rất nhiều nếp gấp.
Cậu không kêu ra tiếng, chỉ là gắt gao mà cắn chặt răng, nhưng vẫn không khống chế được phản ứng sinh lý của mình, đau đến chảy cả nước mắt.
Thân thể này yếu hơn rất nhiều so với cảnh trước. Tuy rằng biết võ công, nhưng khả năng chịu đựng đau đớn lại vô cùng thấp. Cũng chỉ là nắn lại cái tay bị trật thôi mà đã đau đến trào nước mắt.
Kỳ thật hiện tại Thân Giác cảm thấy có chút may mắn vì cậu người câm, bằng không cậu cũng không biết bản thân sẽ kêu lên thanh âm mất mặt như thế nào.
Y sư chữa khỏi cho cậu xong thì buông lỏng cánh tay Thân Giác ra. Ông đã quen nhìn thấy các loại phản ứng khác nhau của người ta khi đau đớn, cho nên khi đối mặt với Thân Giác cứ yên lặng mà rớt nước mắt như vậy, y sư cũng không kinh ngạc. Nói thật, ông ngược lại còn thích loại bệnh nhân như thế này hơn. Chứ như đảo chủ hay Tang Tinh Hà, cho dù có đau đến mấy sắc mặt cũng không thay đổi, thật sự rất không thú vị.
Ông chữa bệnh đã không có tiền khám bệnh thì thôi đi, còn không thấy được phản ứng mà người bệnh nên có, càng buồn bực hơn.
Tả hộ pháp cũng phát hiện Thân Giác khóc, hắn trầm mặc một chút, duỗi tay nắm lấy cổ áo của Thân Giác, nhấc người lên, "Hiện tại có khóc cũng đã muộn rồi. Đêm nay ngươi tạm thời đến phòng chất củi ngủ một đêm đi, ngày mai lại xem xem có thể thả ngươi ra hay không."
Hắn liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, Thân Giác lại một lần nữa bị trói gô ném vào trong phòng chất củi.
Thân Giác bị nhốt ở phòng chất củi ước chừng một ngày một đêm mới được thả ra.
Dịch Thủy Các vốn dĩ rét lạnh vô cùng, cậu còn nằm trên nền gạch lạnh như băng cả một ngày một đêm, buổi tối nhanh chóng phát sốt. Chờ đến lúc được thả ra, thân thể đã nóng đến phỏng tay.
Ngộ Từ nghe thấy người bị bệnh, hơi nhướn mi, "Đã chết rồi sao?"
Tả hộ pháp suy nghĩ một chút, "Vẫn chưa, nhưng nếu lại nhốt mấy ngày nữa, sợ là sẽ không sống được."
Ngộ Từ có chút ghét bỏ, "Lúc trước là ai thu nhận thiên la thể yếu đuối như này vậy? Nuôi thì phí lương thực mà một chút cống hiến cũng không có." Y hừ lạnh một tiếng, "Ngươi phân phó y sư đi trị bệnh đi, trị không khỏi thì tính sau."
Tả hộ pháp gật đầu, lại hỏi: "Vậy còn Dịch Thủy Các bên kia thì sao?"
Ngộ Từ đưa tay lên sờ sờ cái mũi, trầm ngâm nói: "Bên kia trước không vội, bây giờ hắn đang nháo đến lợi hại, đợi dỗ dành một chút rồi lại nói sau."
Lần trước Tang Tinh Hà nhìn thấy Ngộ Từ phạt người, đã vài ngày liên tiếp không muốn nhìn thấy y. Thời điểm này nếu còn hạ dược cho Tang Tinh Hà nữa thì sợ là sẽ thật sự chọc giận đối phương, huống chi hiện tại thân thể của Tang Tinh Hà vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, nên tĩnh dưỡng một thời gian đã.
Một lần tĩnh dưỡng này liền dưỡng tới nửa tháng.
Lúc tả hộ pháp nhắc lại việc này, Ngộ Từ cũng đã quên mất Thân Giác là người nào.
"Đảo chủ, chuyện ở Dịch Thủy Các có cần lại an bài một lần nữa không?" Tả hộ pháp hỏi.
Ngộ Từ a một tiếng, "Ngươi an bài là được rồi."
Tả hộ pháp dừng một chút, thật cẩn thận mà nhìn Ngộ Từ một chút, "Lần trước là Thân Giác hầu hạ, không biết lần này có cần đổi một người khác hay không?"
Ngộ Từ suy nghĩ một chút, từ chối, "Không cần thay đổi, lần trước không phải hắn bảo vệ người kia rất chặt chẽ hay sao? Ta ngược lại muốn nhìn xem Tang Tinh Hà rốt cuộc có thể nhìn thấu tên tiểu quỷ lùn đầy miệng nói dối kia hay không." Y nhìn về phía tả hộ pháp, "Ngươi cột người lên trên giường, cho ăn một chút nhuyễn cân tán."
Tả hộ pháp hô một tiếng, đang muốn đi, lại lui trở về, "Đảo chủ, hạ dược cho ai đây?"
Ánh mắt Ngộ Từ chợt trở nên không tốt, "Đồ ngu xuẩn, cút đi."
Tả hộ pháp tốt bụng cút đi, sau khi cút ra mới phát hiện chính mình vừa mới hỏi một câu thật ngớ ngẩn.
Nếu hạ nhuyễn cân tán cho Tang đại hiệp, thì Tang đại hiệp làm sao có thể sính hùng phong* được?
(*: chắc mọi người cũng biết rồi, là mạnh mẽ về chuyện ấy ấy:)))
Màn đêm buông xuống, tả hộ pháp cho Thân Giác ăn nhuyễn cân tán, lại dùng lụa mềm cột chặt người vào trên giường. Bởi vì lần trước mặt nạ bị đánh nát, lần này tả hộ pháp còn cố ý thay một cái mặt nạ bằng đồng, hơn nữa phía sau còn có ổ khóa, cần phải có chìa khóa mới mở ra được.
Trước khi đi, hắn còn thuận tiện giải huyệt đạo cho Tang Tinh Hà.
"Tang đại hiệp, hảo hảo hưởng thụ."
Tả hộ pháp hơi mỉm cười, lập tức vèo một cái rời khỏi phòng. Sau khi rời khỏi phòng, hắn còn không quên khóa cửa lại.
Làm xong hết thảy những chuyện này, tả hộ pháp thở dài một hơi.
Hắn đường đường là Tả hộ pháp của Thập Tuyệt đảo, hiện giờ lại trở thành tú bà, nghe xong thật muốn chảy nước mắt.
......
Tang Tinh Hà sớm đã bị hạ dược, lúc này dược tính dần dần ngấm sâu. Sau khi được giải huyệt đạo, hắn lập tức muốn đi ra bên ngoài. Chỉ là không ngờ tới cửa chính lại bị khóa, ngay cả cửa sổ cũng đều bị khóa cứng. Hắn nôn nóng bất an mà ở trong phòng đi qua đi lại, ánh mắt không tự chủ được mà liếc nhìn về hướng nội gian.
Nơi đó có người.
Tang Tinh Hà biết.
Chỉ là, hắn không thể làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy.
Sư phụ đã từng nói qua, đại trượng phu có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm. Hành vi như thế này, chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Tay Tang Tinh Hà nắm chặt quyền, muốn uống một chút nước lạnh, nhưng phát hiện trong phòng ngay cả nước lạnh cũng không có, ấm nước thủy nóng bỏng, cũng như hơi thở của hắn lúc này.
Tay hắn khẽ run lên, đột nhiên buông cái ly xuống.
Tang Tinh Hà hít sâu vài lần, cuối cùng vẫn là bước chân hướng về phía nội gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất