Sống Lại Một Đời Chỉ Yêu Anh

Chương 21: Bị vu oan

Trước Sau
Theo lịch thì ngày mai Hoa Bảo sẽ quay luôn nhưng lại bị Dương Hạ cho lùi về gần một tuần sau. Lý do rất đơn giản đó là sức khỏe của em không tốt, phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian. Thật ra em cảm thấy sức khỏe của bản thân đang bình phục rất tốt, chỉ là Dương Hạ lo xa quá. Em cùng bất lực không nói được nữa !

Làm Thư ký Hà phải đi xin lỗi tới tấp phía đạo diễn vì cho cả đoàn đi leo cây một lượt. Hoa Bảo thầm xin lỗi Thư ký Hà nhiều lần.

Hôm chụp ảnh thời tiết rất tốt, em cùng Dương Hạ hào hứng phi xe đến trường quay. Hoa Bảo không ngờ chỉ là một buổi chụp ảnh nhỏ cho một người không hề có kinh nghiệm như mình, mà lại hoành tráng như vậy !

Tất cả là do Dương Hạ đã dặn dò kỹ lưỡng Thư ký Hà làm đó. Có điều em không biết.

"Aiya....haha!! Giám đốc Hạ, ngài tới thật đúng lúc, mọi thứ đã chuẩn bị xong, bây giờ có thể trực tiếp vào trang điểm cho người mẫu rồi !!" Quản lý Triệu thân hình to béo niềm nở ra chào đón Thẩm Dương Hạ. Ông ta vừa lau mồ hô nhễ nhại trên mặt vừa cười khó coi.

"Em vào trang điểm trước nha!" Hoa Bảo vừa vào trường quay đã rất tò mò mọi thứ, em hào hứng chạy xung quay. Làm Thư ký Hà chạy theo cũng mệt rã người.

"Được, chúng ta đi"

Dương Hạ định dẫn Hoa Bảo vào phòng thì bị quản lý Triệu ngăn lại

"Ngài Hạ, chúng ta nói chuyện làm ăn một chút, cậu người mẫu này cứ để bọn họ xử lý" .quản lý Triệu có một mối làm ăn rất lời cho riêng bản thân gã, nhưng lại không đủ khinh phí đầu tư, chính là muốn lợi dụng Thẩm Dương Hạ giúp mình chút. Hơ...ông ta mơ tưởng nhiều rồi!

"Vậy em đi trước" Hoa Bảo không tốn thời gian nữa, em nhanh chóng theo nhân viên vào phòng.

Khuôn mặt Hoa Bảo vốn đã đẹp, đường nét mảnh mai sắc sảo, đã thế da dẻ lại non mềm trắng sáng vì được Dương Hạ chăm sóc tỉ mỉ nhiều năm. Cũng bởi vì mặt mộc đã đẹp như vậy rồi, nhân viên trang điểm cùng không lỡ đánh phấn vào. Càng nhiều phấn sẽ càng làm mất vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết của em. Cuối cùng chỉ có thể chọn phong cách nhẹ nhàng nhất có thể.

Nhưng cũng đã đủ làm tất cả mọi người trong phòng điêu đứng trầm trồ khen ngợi. Tự hỏi Dương Hạ kiếm đâu ra một người mẫu đẹp như tạc tượng vậy ?

"Nào nào, em mau thay trang phục đi" chị nhân viên đưa cho em trang phục cần quảng cáo, giục Hoa Bảo nhanh chóng thay đồ.



Và trên đường đến phòng thay đồ, Hoa Bảo gặp lại người quen. Nhìn kỹ mới phát hiện ra chị gái quen quen. Là Quý Vân, Vương Quý Vân ( người này đã xuất hiện từ chương 7-8 á mọi người )

Cô ta khuôn mặt nhìn qua còn xinh đẹp hơn trước, Hoa Bảo chắc chắn có đụng chạm rất nhiều vào thẩm mĩ. Mà thực ra chuyện đã qua, bây giờ người ta có thế nào cũng không phải chuyện của em. Chỉ là có chi tiết quan trọng cần để ý hơn .

Đó là sao cô ta lại đang ưỡn ẹo khoác tay quản lý Triệu thân mật vậy. Vãi cả đậu xanh ra má, không lừa được Dương Hạ của em cô ta đi làm người tình của cái ông béo mập kia sao ? Haha....nực cười thật, một loài người kinh tởm.

Hoa Bảo vờ như không để ý nhanh chòng đi qua hai người. Nhưng Quý Vân cô ta đã trong tích tắc quay lại nhìn em. Ánh mắt đầy sự hận thù khó đoán.

Quý Vân cô ta sau khi dung nhan bị hủy hoại bởi cả trăm cái tát của Dương Hạ, đã tốt một khoảng tiền rất lớn ra nước ngoài phỗ thuật chỉnh sửa toàn bộ. Cũng vì sau lần đó việc làm ăn của bố cô ta trong tích tắt đã mất hết. Bất đắc dĩ phải đi làm người tình của một tên quản lý quèn, vừa hay biết được hôm nay em sẽ đi chụp. Quý Vân biết đây là cơ hội tốt nhất cho mình trả mối thù đó.

Hoa Bảo thay quần áo xong liền ra chỗ Dương Hạ ngồi nghỉ ngơi. Chuẩn bị vào buổi chụp.

"Giám đốc, có chút tài liệu cần chữ ký của ngài gấp !" Thư ký Hà tiến đền nói nhỏ vào tai Dương Hạ. Bản thân cô cũng không hiểu nổi vì sao mình đã sắp sếp ổn thỏa như vậy rồi, bây giờ lại lòi ra một bản hợp đồng cần gấp.

Dương Hạ nhíu mày, "Gửi qua đây?". Có thể gửi qua máy tình để Dương Hạ xem qua.

Thư ký Hà lắc đầu,bản hợp đồng này cần chữ ký của Dương Hạ vào thảo luận của cán bộ cấp cao trong công ty đó. Đùa anh à, vợ anh còn ở đây.

Hoa Bảo ở một bên cùng hiểu được tình hình, em cũng không có nghiệm trọng việc này lắm, liền dỗ dành một chút "Chồng làm việc trước, sau đó đến đón em !"

"Bảo bối ngoan, anh xong việc lập tức đến với em" , hết cách, Dương Hạ chỉ có thể theo Thư ký Hà về lại công ty.

Hoa Bảo ngồi nghỉ ngơi một chút, bỗng nhiên có cô gái trong đoàn quay gọi em "Cậu Bảo, quản lý Triệu có việc cần thảo luận với cậu ạ"

"Với tôi sao ?"

"Dạ phải, mời đi theo tôi"



Hoa Bảo nghi hoặc đi theo nhân viên vào một căn phòng kín. Nơi quản lý Triệu đang ngồi đó nụ cười bẩn thỉu, bên cạnh còn đang ôm eo Quý Vân.

Bẩn chết mắt cậu rồi !! Đệch moe!!

"Ôi, cậu Bảo, dù sao đây cũng là quản lý của cậu, mời ông ấy một ly rượu tỏ lòng hợp tác đi nào\~\~" Quý Vân nửa cười nửa thật chỉ chén rượu trên bàn.

quản lý Triệu cũng được đà hùa theo Quý Vân mà nói em "Phải phải, mai tỏ lòng thành của cậu một chút, sau này tôi cùng có thể nâng đỡ cậu"

Hoa Bảo cười cười, trong lòng đã thầm chửi, chồng cậu rất giàu, không cần ông ta nâng đỡ, em đây muốn cũng sẽ có rất nhiều cơ hội. Nhưng để buổi ghi hình lần này diễn ra tốt đẹp một chút ,Hoa Bảo chấp nhận hạ mình một chút.

Em cầm chén rượu trên bàn đưa cho quản lý Triệu đang đắc ý ngồi đó. Ông ta cầm lấy uống hết trong một lần. Còn không quên phả ra thứ hơi thở hôi thối.

"quản lý Triệu, nếu không còn việc gì tôi xin phép đi trước" Hoa Bảo nhịn cơn buồn nôn mà đi ra ngoài. Nhưng mới ra khóc cửa chục bước đã nghe thấy tiếng hét chói tai của Quý Vân.

Tất cả mọi người xung quanh bị tiếng hét của Quý Vân làm kinh động, nhanh chóng chạy về phía căn phòng. Nơi mà gã Triệu đang nằm đó co rút khịch kiệt, miệng sủi bọt mép, mắt trợn ngược không nói được câu nào, chỉ có thể rên rỉ hít thở.

Mọi người trong đoàn thấy cảnh này lâp tức khinh động, có người hét lên vì sợ, có người lập tức báo xe cứu tương. Cũng có người chết chân tại chỗ, đó là Hoa Bảo.

"quản lý Triệu, ngài không sao chứ ?!!! Nhất Hoa Bảo!! cậu rốt cuộc đã bỏ thứ gì và rượu của ông ấy vậy !! Hức....cậu đúng là cầm thú, thứ giết người"

Quý Vân khóc lóc thảm thiết nhìn Hoa Bảo, nhất thời mọi người cũng phán xét nhìn về phía em.

Hoa Bảo toàn thân cứng đờ, cổ họng như khô lại, không biết nói thêm gì ngoài câu "Tôi....tôi....không có"

Hơ....nói như vậy trong tình cảnh này sẽ có ai tin em à ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau