Chương 23: Tương tư nhập cốt có biết không
Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa.
Từ lúc rời đi Phi Vân thành, Diệp Bạch dùng thời gian ba năm đi khắp đại lục sơn xuyên. Trong một ngàn ngày, hắn cơ hồ đi qua toàn bộ Thần Châu đại lục. Từ núi cực Bắc trắng như tuyết bị băng tuyết bao phủ khô héo đến cực Nam được xưng Quỷ Ảnh đầm lầy chỉ chim bay qua được, sau đó là Bất Quy chi sâm(*) ở cực Tây cùng Xà Hải cực Đông.
(*) núi rừng có đi không về
Năm thứ nhất, Diệp Bạch đi là Đại Sơn. Băng tuyết trên núi tích đến đầu gối, Diệp Bạch từng bước một tiêu sái, đã quên mất bản thân ngã xuống đã bao nhiêu lần, lại bò lên bao nhiêu lần. Hắn chỉ biết là cuối cùng, ngay cả bàn tay cầm kiếm của mình cũng đã không còn cảm giác.
Năm thứ hai, Diệp Bạch đi qua Quỷ Ảnh đầm lầy. Ngày thứ mười tiến vào đầm lầy, hắn đánh mất toàn bộ các thứ mang theo. Ngày thứ hai mươi tiến vào đầm lầy, hắn trượt chân lún xuống, bùn lầy lan tràn đến miệng mũi.
Năm thứ ba, Diệp Bạch đi tới Xà Hải. Ngày thứ nhất, trúng độc. Ngày thứ hai, trúng độc. Ngày thứ ba, trúng độc…… Ngày thứ năm mươi, tại hải dương tạo thành từ rắn này, Diệp Bạch một lần nữa trãi nghiệm cảm giác bị trăm ngàn đầu độc xà cắn xé.
Gió êm nhè nhẹ.
Ba năm đã qua, Diệp Bạch đang ngồi bên bờ hồ ở giữa Bất Quy chi sâm, cầm một thanh đao khắc, một chút một chút khắc mảnh gỗ hình người trên tay mình.
Hắn khắc là Văn Nhân Quân.
Thời gian gần ba năm, cũng không khiến hình dáng Diệp Bạch thay đổi bao nhiêu, thậm chí ngay cả màu da hắn vẫn giống lúc trước mang theo một chút tái nhợt. Nhưng mà suốt ba năm, ngày qua ngày hiểm nguy nhưng vẫn còn sống, lại sớm đem gân cốt cùng huyết nhục Diệp Bạch rèn luyện đến cực hạn, khiến cho gân cốt thành thiết, huyết nhục ngưng hống.
Diệp Bạch khắc trang phục của khối gỗ trong tay. Ba năm bôn ba, rời xa người đã lâu. Diệp Bạch đã sớm ngay cả nói cũng không muốn nói, chỉ là trong lúc nhàn hạ còn có thể tùy tay khắc tượng gỗ, vừa rèn luyện linh hoạt ngón tay, vừa nghĩ tâm ý của mình.
Diệp Bạch nghĩ sẽ quên đi Văn Nhân Quân.
Thời gian ba năm, hắn khắc hơn một trăm tượng gỗ, nhưng mỗi tượng đều không khắc khuôn mặt.
Diệp Bạch kỳ thật nghĩ sẽ quên đi Văn Nhân Quân.
Nhưng mà ba năm đã qua đi, hắn lại nhớ rõ trang phục đối phương, lời nói của đối phương…… Cùng với, mỗi một chi tiết dung mạo đối phương.
Một nếp gấp cuối cùng cũng khắc xong. Diệp Bạch giơ lên tượng gỗ trong tay nhìn nhìn, tiếp đó tùy ý thêm hai ba đao nơi tay phải tượng gỗ. Một lát sau, một thanh trường kiếm liền xuất hiện trong tay tượng gỗ.
Đao khắc trong tay Diệp Bạch rốt cuộc chuyển qua trên gương mặt tượng gỗ — ba năm điêu khắc tượng không có gương mặt, cũng đã đủ để hắn xác nhận tâm ý của mình.
Chỉ là……
Đao khắc trong tay Diệp Bạch không có hạ xuống.
Chỉ là, Văn Nhân Quân khi cầm kiếm, là bộ dáng gì?
Là bễ nghễ nhìn quanh, uy nghiêm tự sinh. Hay là tùy tính vô câu, sái nhiên tự di(*)?
(*)tùy tính không câu nệ, tiêu sái vui vẻ
Diệp Bạch nhìn gương mặt tượng gỗ trong tay.
Trên mặt tượng gỗ dĩ nhiên cái gì cũng không có. Sau đó, Diệp Bạch nghĩ đến vẻ mặt Văn Nhân Quân – phần lớn thời gian là đạm mạc, mà thỉnh thoảng, là đang hồi ức, là xuyên thấu qua hắn nhìn đến một người. Một người đã chết.
Cho nên…… Yêu không được, hận không được, hỉ không được, nộ không được, thật không?
Diệp Bạch nghĩ như vậy. Theo đó, ngón trỏ ấn đao khắc nhẹ nhàng vuốt qua, cũng không có động tác nào khác, đao khắc nguyên bản còn nằm trong tay hắn cũng đã biến mất không thấy.
Gió xung quanh không biết đã dừng từ khi nào.
Dưới đáy hồ xanh thăm thẳm, một bóng đen lặng yên xuất hiện.
Diệp Bạch như trước nhìn tượng gỗ trong tay. Hắn dùng ngón tay đã có vết chay khẽ vuốt ve tượng gỗ.
Tượng gỗ có chút thô ráp — là cảm giác đặc hữu vốn có của gỗ.
Bóng đen dưới đáy hồ càng ngày càng lớn.
Diệp Bạch vỗ tay.
Khoảnh khắc, nguyên bản tượng gỗ điêu khắc xinh đẹp liền tại trong tay Diệp Bạch xuất hiện lên từng vết nứt mỏng manh.
Mà ngay tại phía sau, rầm một tiếng chấn rung trời, hồ nước trong suốt lập tức khuấy động lên như muốn chôn vùi toàn bộ thiên địa! Một vệt sáng thô dài màu tím tựa như ánh chớp từ bên trong liền hướng Diệp Bạch lao đến, trong khoảnh khắc, khí tức tanh hôi khí lập tức xông vào mũi!
Diệp Bạch thậm chí không ngẩng đầu, tay trái như trước không nhanh không chậm dùng sức, tay phải tùy ý vỗ về phía trước, chỉ nghe hỗn độn một tiếng nổ vang trời, vật tráng kiện màu tím kia liền cứng ngắc ngừng ngay giữa không trung, tiếp đó ầm ầm rớt xuống, khiến cả đại địa đều chấn động, thế nhưng lại là một con giao long màu tím cực đại.
Tượng gỗ còn chưa khắc xong đã hóa thành tro bụi tại trong tay Diệp Bạch. Diệp Bạch đứng lên, hắn còn nhớ rõ quyết định của mình khi rời đi Phi Vân thành.
Ba năm sau, luyện thần đỉnh phong, lần nữa khiêu chiến Văn Nhân Quân.
Sau đó, khiến hắn vui vẻ.
Ung thành Đông châu.
Được bài danh thành trì trên Thần Châu đại lục, dân cư Ung thành đạt hơn mười vạn người, tự nhiên là náo nhiệt phi phàm. Mà Nghênh Khách lâu tửu lâu tốt nhất trong Ung thành này dĩ nhiên là mỗi ngày người đến xe qua, khách quý chật nhà.
Chỉ là hôm nay, trước cửa Nghênh Khách lâu lại xảy ra một việc lạ — tại lúc trời vừa sáng, một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo vải thô màu xám ngồi tại đối diện đại môn Nghênh Khách lâu, sau đó lấy một khối bài tử có viết một lượng một cái cùng trái cây từ trong cái gói to bên cạnh, trầm mặc điêu khắc.
Một trái cây một hai bạc, nói ra tự nhiên là không ai sẽ mua, nhưng mà cố tình vị nam tử trẻ tuổi kia vừa mới ngồi xuống không đến một nén nhang, một khách nhân vốn đang ngồi nhàn nhã phẩm trà tại lầu hai Nghênh Khách lâu chợt đi xuống.
Sau đó người thứ hai bước đến.
Sau đó là người thứ ba bước đến.
Thời gian ngắn ngủn nửa canh giờ, xung quanh nam tử trẻ tuổi đã vây đầy một đám người quần áo gọn gàng, thắt lưng mang theo đao kiếm, hơn nữa mỗi người còn nín thở tĩnh khí, cứ như sợ quấy nhiễu cái gì.
Đao khắc trong tay nam tử áo xám bay múa, như hồ điệp xuyên hoa, nhẹ nhàng lướt qua vài cái, một đóa đỗ quyên trông thật sống động liền xuất hiện trên tấm ván gỗ trước mặt, tư thái sống động.
Xung quanh ngay cả thanh âm hô hấp như thể đều nhỏ đi.
Nam tử áo xám lại từ trong túi lấy ra một món trái cây. Là trái táo.
Cầm trái táo tròn vo trong tay, nam tử áo xám nghĩ nghĩ, sau đó dường như nghĩ đến hào hứng, liền tiện tay ném đi, vài đường đao xinh đẹp rõ ràng cứ thế lướt qua.
Thiên không một trận chia cắt, thịt quả vàng nhạt đều đã lột bỏ, vừa chợt nhìn qua, hóa ra lại chính là những đóa hạnh hoa nhỏ nhắn từ giữa không trung rơi xuống, hương khí nhàn nhạt.
Một người đứng gần đó cẩn thận hứng lấy đóa hoa từ thịt quả đang rơi xuống, nâng lên trước mắt nhìn kỹ, liền thấy vô luận là đài hoa nhụy hoa, đều từng chút hiện rõ, hệt như hoa thật.
Hô hấp lập tức nặng nề, kẻ đang cầm lấy đóa hoa kia cũng bất chấp tất cả, giương giọng kêu lên: “Đợi một chút, Đợi một chút! Tiểu ca, bộ đao pháp vừa rồi có thể biểu diễn thêm một lần không, ta thêm bạc!”
Đám người ngay từ đầu bởi vì trầm mặc bị phá vỡ mà trợn mắt nhìn cũng trong thời gian ngắn lần lượt tỉnh ngộ, xung quanh nam tử áo xám là tiếng gào liên tiếp:
“Đúng vậy, tiểu ca, đao pháp điêu hoa đỗ quyên biểu diễn lại một lần, ta cũng thêm bạc!”
“Đao pháp điêu hoa sen ngàn cánh kia! Ta nguyện ý thêm bạc!”
“Đao pháp điêu phú quý mẫu đơn, làm lại một lần!”
……
“Ta ra một ngàn lượng!”
Đột nhiên, một tiếng gào to lấn lướt tất cả thanh âm khác.
Xung quanh lập tức an tĩnh lại, đồng loạt nhìn về phía thanh âm truyền đến. Liền thấy một trung niên hán tử lưng đeo kim bối Đại Khảm Đao tiến nhanh đến.
Đứng trước mặt nam tử áo xám, trung niên hán tử ánh mắt sáng quắc: “Ta ra một ngàn lượng, mua đỗ quyên điêu pháp của ngươi.”
Nam tử áo xám tựa như không nghe thấy, vẫn như trước hạ mắt điêu khắc thứ trong tay.
Trong mắt trung niên hán tử xẹt qua ẩn nộ: “Bằng hữu nếu ngại bạc không đủ, chúng ta lại hảo hảo thương lượng một phen.”
Nam tử áo xám như trước không có phản ứng.
Tay trung niên hán tử đã đặt lên chuôi đao bên hông, hắn giận dữ nói: “Bằng hữu –”
“Bằng hữu cái gì?” Bỗng nhiên một tiếng cười to chợt vang lên, “Người đang ngồi trước mặt ngươi chính là thiếu thành chủ Phi Vân thành, người ta bất quá nhàn rỗi không có việc gì đến đùa giỡn đùa giỡn các ngươi thôi, làm sao thật sự để ý ngàn lượng bạc? Các ngươi đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ!”
Trung niên hán tử biến sắc lại biến sắc, vốn tưởng rằng đối phương đang nói bậy, nhưng chuyển mắt nhìn người trước mặt, lại phát hiện kẻ nguyên bản chỉ trầm mặc điêu khắc đã ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.
Người lúc nãy cười to chạy tới bên cạnh trung niên hán tử. Ngọc quan bích nhãn, đúng là Độc Cô Kinh Phi ba năm trước đây cùng Diệp Bạch từng có một ít kết giao.
Trên mặt Độc Cô Kinh Phi vẫn như cũ mang theo tươi cười, chỉ là nhìn thế nào cũng không thấy được nét vui sướng trước kia, ngược lại là hơn chút không chút để ý cùng xem kỹ. Hắn nói: “Tầm thiếu gia vừa đi ba năm, không có tăm hơi, ta còn tưởng xảy ra chuyện gì…… Nguyên lai cũng không có cái gì a.”
Cuối cùng một chữ ‘A’, âm điệu Độc Cô Kinh Phi nói ra còn có một chút hương vị trào phúng.
Diệp Bạch tự nhiên nghe ra được, nhưng không thèm để ý. Bất quá cũng không tính lại kiếm lộ phí, đơn giản bắt đầu thu thập các thứ.
Độc Cô Kinh Phi không nói nữa.
Nhưng trung niên hán tử đứng ra này lại bắt đầu khó chịu, chỉ nghe hắn cười lạnh một tiếng: “Cái gì thiếu thành chủ? Chỉ sợ qua không bao lâu, Phi Vân thành sẽ xong rồi!”
Diệp Bạch không phản ứng.
Độc Cô Kinh Phi mị hí mắt, cũng không định gánh nước bẩn trước mặt.
Trung niên hán tử vốn chỉ định càu nhàu thấy tình cảnh như vậy, lập tức cho rằng hai người trước mặt chỉ được vẻ ngoài. Lúc này, hắn liền bao hàm ác ý nở nụ cười: “Văn Nhân Quân sao, bên ngoài khoác lác thế này thế nọ, còn nói cái gì thiên hạ đệ nhất, kết quả là cũng chỉ có như vậy, ngay cả cơ nghiệp tổ tông cũng không nhất định giữ được.”
Độc Cô Kinh Phi vẫn là mắt lạnh nhìn.
Diệp Bạch đã thu thập xong các thứ, hắn đứng lên, bình tĩnh nói: “Lưu lại đầu lưỡi cùng một cánh tay, ngươi có thể đi.”
Trung niên hán tử ngốc lăng, tiếp đó cười to chỉ vào Diệp Bạch: “Ngươi –”
Một đường ngân quang vô cùng đơn giản lướt qua ngang trời.
Ba một tiếng, một cánh tay ấm áp vẫn còn đang làm động tác chỉ liền như vậy rớt xuống đất, mà rơi theo đó, còn có nửa đầu lưỡi máu chảy đầm đìa.
Thời gian tựa như nháy mắt đình trệ.
Trên mặt trung niên hán tử còn mang theo đùa cợt mỉm cười. Nhưng ánh mắt đã trừng thật lớn, bên bả vai mất đi cánh tay cũng lập tức phun trào ra lượng lớn máu tươi chói mắt!
Yên tĩnh ngắn ngủi.
Xung quanh lập tức liên tiếp vang lên thanh âm hít khí thật mạnh, mà trung niên hán tử kia, đã cong người xuống, một mặt muốn dùng tay đè lại cánh tay không ngừng trào ra máu tươi, một mặt giương miệng, từng ngụm từng ngụm hộc máu ra ngoài.
Diệp Bạch đã cất bước rời đi.
Mà Độc Cô Kinh Phi nguyên bản đứng bên cạnh Diệp Bạch, lại sớm trừng lớn hai mắt, trong lòng kinh hãi không kém những người xung quanh nửa phần — ba năm trước đây, đối phương còn kém hắn một tầng, mà ba năm sau, hắn thậm chí tăng lên luyện huyết trung giai, lại……
— lại ngược lại nhìn không ra thực lực đối phương?!
Giữa ban ngày ban mặt, Độc Cô Kinh Phi đánh cái rùng mình thật mạnh. Ngay sau đó, hắn cũng bất chấp tất cả, vài bước vượt qua Diệp Bạch, liền nữa hống nữa lừa đem người kéo vào Nghênh Khách lâu.
Dẫn Diệp Bạch về tới nhã gian của mình, trên mặt Độc Cô Kinh Phi đã không còn lãnh đạm lúc nãy, một mặt tự nhiên là bởi vì thực lực của đối phương đã đạt đến trình độ đến chính mình cũng không lường được, mà một mặt khác, cũng là bởi vì Diệp Bạch mới vừa rồi bênh vực Văn Nhân Quân cùng Phi Vân thành — bất luận thời điểm nào, một kẻ trung với gia tộc môn phái của mình luôn khiến người thích.
“Uống rượu hay là uống trà?” Độc Cô Kinh Phi mở miệng hỏi, nhận được trả lời liền tự mình nâng bình, rót một ly trà cho Diệp Bạch.
Diệp Bạch không bưng lên.
Độc Cô Kinh Phi cũng không để ý, tự nâng chén rượu uống một ngụm, bắt đầu âm thầm cân nhắc phải mở đầu như thế nào.
Hắn cực muốn biết dĩ nhiên là đối phương đã đạt đến cảnh giới gì — dù sao khẳng định sẽ không thấp hơn luyện huyết trung giai — dùng phương pháp gì mà luyện ra. Bất quá vấn đề này thế nào cũng liên quan đến riêng tư, tự ngẫm bản thân cùng đối phương quan hệ thế nào cũng chưa đạt đến mức đó, Độc Cô Kinh Phi không thể không tạm thời buông tha, ngược lại hỏi ra nguyên do bản thân bất mãn đối phương:
“A Tầm, bây giờ ngươi còn ở nơi này, ngươi không biết Phi Vân thành gần nhất…… không được tốt?”
Từ lúc rời đi Phi Vân thành, Diệp Bạch dùng thời gian ba năm đi khắp đại lục sơn xuyên. Trong một ngàn ngày, hắn cơ hồ đi qua toàn bộ Thần Châu đại lục. Từ núi cực Bắc trắng như tuyết bị băng tuyết bao phủ khô héo đến cực Nam được xưng Quỷ Ảnh đầm lầy chỉ chim bay qua được, sau đó là Bất Quy chi sâm(*) ở cực Tây cùng Xà Hải cực Đông.
(*) núi rừng có đi không về
Năm thứ nhất, Diệp Bạch đi là Đại Sơn. Băng tuyết trên núi tích đến đầu gối, Diệp Bạch từng bước một tiêu sái, đã quên mất bản thân ngã xuống đã bao nhiêu lần, lại bò lên bao nhiêu lần. Hắn chỉ biết là cuối cùng, ngay cả bàn tay cầm kiếm của mình cũng đã không còn cảm giác.
Năm thứ hai, Diệp Bạch đi qua Quỷ Ảnh đầm lầy. Ngày thứ mười tiến vào đầm lầy, hắn đánh mất toàn bộ các thứ mang theo. Ngày thứ hai mươi tiến vào đầm lầy, hắn trượt chân lún xuống, bùn lầy lan tràn đến miệng mũi.
Năm thứ ba, Diệp Bạch đi tới Xà Hải. Ngày thứ nhất, trúng độc. Ngày thứ hai, trúng độc. Ngày thứ ba, trúng độc…… Ngày thứ năm mươi, tại hải dương tạo thành từ rắn này, Diệp Bạch một lần nữa trãi nghiệm cảm giác bị trăm ngàn đầu độc xà cắn xé.
Gió êm nhè nhẹ.
Ba năm đã qua, Diệp Bạch đang ngồi bên bờ hồ ở giữa Bất Quy chi sâm, cầm một thanh đao khắc, một chút một chút khắc mảnh gỗ hình người trên tay mình.
Hắn khắc là Văn Nhân Quân.
Thời gian gần ba năm, cũng không khiến hình dáng Diệp Bạch thay đổi bao nhiêu, thậm chí ngay cả màu da hắn vẫn giống lúc trước mang theo một chút tái nhợt. Nhưng mà suốt ba năm, ngày qua ngày hiểm nguy nhưng vẫn còn sống, lại sớm đem gân cốt cùng huyết nhục Diệp Bạch rèn luyện đến cực hạn, khiến cho gân cốt thành thiết, huyết nhục ngưng hống.
Diệp Bạch khắc trang phục của khối gỗ trong tay. Ba năm bôn ba, rời xa người đã lâu. Diệp Bạch đã sớm ngay cả nói cũng không muốn nói, chỉ là trong lúc nhàn hạ còn có thể tùy tay khắc tượng gỗ, vừa rèn luyện linh hoạt ngón tay, vừa nghĩ tâm ý của mình.
Diệp Bạch nghĩ sẽ quên đi Văn Nhân Quân.
Thời gian ba năm, hắn khắc hơn một trăm tượng gỗ, nhưng mỗi tượng đều không khắc khuôn mặt.
Diệp Bạch kỳ thật nghĩ sẽ quên đi Văn Nhân Quân.
Nhưng mà ba năm đã qua đi, hắn lại nhớ rõ trang phục đối phương, lời nói của đối phương…… Cùng với, mỗi một chi tiết dung mạo đối phương.
Một nếp gấp cuối cùng cũng khắc xong. Diệp Bạch giơ lên tượng gỗ trong tay nhìn nhìn, tiếp đó tùy ý thêm hai ba đao nơi tay phải tượng gỗ. Một lát sau, một thanh trường kiếm liền xuất hiện trong tay tượng gỗ.
Đao khắc trong tay Diệp Bạch rốt cuộc chuyển qua trên gương mặt tượng gỗ — ba năm điêu khắc tượng không có gương mặt, cũng đã đủ để hắn xác nhận tâm ý của mình.
Chỉ là……
Đao khắc trong tay Diệp Bạch không có hạ xuống.
Chỉ là, Văn Nhân Quân khi cầm kiếm, là bộ dáng gì?
Là bễ nghễ nhìn quanh, uy nghiêm tự sinh. Hay là tùy tính vô câu, sái nhiên tự di(*)?
(*)tùy tính không câu nệ, tiêu sái vui vẻ
Diệp Bạch nhìn gương mặt tượng gỗ trong tay.
Trên mặt tượng gỗ dĩ nhiên cái gì cũng không có. Sau đó, Diệp Bạch nghĩ đến vẻ mặt Văn Nhân Quân – phần lớn thời gian là đạm mạc, mà thỉnh thoảng, là đang hồi ức, là xuyên thấu qua hắn nhìn đến một người. Một người đã chết.
Cho nên…… Yêu không được, hận không được, hỉ không được, nộ không được, thật không?
Diệp Bạch nghĩ như vậy. Theo đó, ngón trỏ ấn đao khắc nhẹ nhàng vuốt qua, cũng không có động tác nào khác, đao khắc nguyên bản còn nằm trong tay hắn cũng đã biến mất không thấy.
Gió xung quanh không biết đã dừng từ khi nào.
Dưới đáy hồ xanh thăm thẳm, một bóng đen lặng yên xuất hiện.
Diệp Bạch như trước nhìn tượng gỗ trong tay. Hắn dùng ngón tay đã có vết chay khẽ vuốt ve tượng gỗ.
Tượng gỗ có chút thô ráp — là cảm giác đặc hữu vốn có của gỗ.
Bóng đen dưới đáy hồ càng ngày càng lớn.
Diệp Bạch vỗ tay.
Khoảnh khắc, nguyên bản tượng gỗ điêu khắc xinh đẹp liền tại trong tay Diệp Bạch xuất hiện lên từng vết nứt mỏng manh.
Mà ngay tại phía sau, rầm một tiếng chấn rung trời, hồ nước trong suốt lập tức khuấy động lên như muốn chôn vùi toàn bộ thiên địa! Một vệt sáng thô dài màu tím tựa như ánh chớp từ bên trong liền hướng Diệp Bạch lao đến, trong khoảnh khắc, khí tức tanh hôi khí lập tức xông vào mũi!
Diệp Bạch thậm chí không ngẩng đầu, tay trái như trước không nhanh không chậm dùng sức, tay phải tùy ý vỗ về phía trước, chỉ nghe hỗn độn một tiếng nổ vang trời, vật tráng kiện màu tím kia liền cứng ngắc ngừng ngay giữa không trung, tiếp đó ầm ầm rớt xuống, khiến cả đại địa đều chấn động, thế nhưng lại là một con giao long màu tím cực đại.
Tượng gỗ còn chưa khắc xong đã hóa thành tro bụi tại trong tay Diệp Bạch. Diệp Bạch đứng lên, hắn còn nhớ rõ quyết định của mình khi rời đi Phi Vân thành.
Ba năm sau, luyện thần đỉnh phong, lần nữa khiêu chiến Văn Nhân Quân.
Sau đó, khiến hắn vui vẻ.
Ung thành Đông châu.
Được bài danh thành trì trên Thần Châu đại lục, dân cư Ung thành đạt hơn mười vạn người, tự nhiên là náo nhiệt phi phàm. Mà Nghênh Khách lâu tửu lâu tốt nhất trong Ung thành này dĩ nhiên là mỗi ngày người đến xe qua, khách quý chật nhà.
Chỉ là hôm nay, trước cửa Nghênh Khách lâu lại xảy ra một việc lạ — tại lúc trời vừa sáng, một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo vải thô màu xám ngồi tại đối diện đại môn Nghênh Khách lâu, sau đó lấy một khối bài tử có viết một lượng một cái cùng trái cây từ trong cái gói to bên cạnh, trầm mặc điêu khắc.
Một trái cây một hai bạc, nói ra tự nhiên là không ai sẽ mua, nhưng mà cố tình vị nam tử trẻ tuổi kia vừa mới ngồi xuống không đến một nén nhang, một khách nhân vốn đang ngồi nhàn nhã phẩm trà tại lầu hai Nghênh Khách lâu chợt đi xuống.
Sau đó người thứ hai bước đến.
Sau đó là người thứ ba bước đến.
Thời gian ngắn ngủn nửa canh giờ, xung quanh nam tử trẻ tuổi đã vây đầy một đám người quần áo gọn gàng, thắt lưng mang theo đao kiếm, hơn nữa mỗi người còn nín thở tĩnh khí, cứ như sợ quấy nhiễu cái gì.
Đao khắc trong tay nam tử áo xám bay múa, như hồ điệp xuyên hoa, nhẹ nhàng lướt qua vài cái, một đóa đỗ quyên trông thật sống động liền xuất hiện trên tấm ván gỗ trước mặt, tư thái sống động.
Xung quanh ngay cả thanh âm hô hấp như thể đều nhỏ đi.
Nam tử áo xám lại từ trong túi lấy ra một món trái cây. Là trái táo.
Cầm trái táo tròn vo trong tay, nam tử áo xám nghĩ nghĩ, sau đó dường như nghĩ đến hào hứng, liền tiện tay ném đi, vài đường đao xinh đẹp rõ ràng cứ thế lướt qua.
Thiên không một trận chia cắt, thịt quả vàng nhạt đều đã lột bỏ, vừa chợt nhìn qua, hóa ra lại chính là những đóa hạnh hoa nhỏ nhắn từ giữa không trung rơi xuống, hương khí nhàn nhạt.
Một người đứng gần đó cẩn thận hứng lấy đóa hoa từ thịt quả đang rơi xuống, nâng lên trước mắt nhìn kỹ, liền thấy vô luận là đài hoa nhụy hoa, đều từng chút hiện rõ, hệt như hoa thật.
Hô hấp lập tức nặng nề, kẻ đang cầm lấy đóa hoa kia cũng bất chấp tất cả, giương giọng kêu lên: “Đợi một chút, Đợi một chút! Tiểu ca, bộ đao pháp vừa rồi có thể biểu diễn thêm một lần không, ta thêm bạc!”
Đám người ngay từ đầu bởi vì trầm mặc bị phá vỡ mà trợn mắt nhìn cũng trong thời gian ngắn lần lượt tỉnh ngộ, xung quanh nam tử áo xám là tiếng gào liên tiếp:
“Đúng vậy, tiểu ca, đao pháp điêu hoa đỗ quyên biểu diễn lại một lần, ta cũng thêm bạc!”
“Đao pháp điêu hoa sen ngàn cánh kia! Ta nguyện ý thêm bạc!”
“Đao pháp điêu phú quý mẫu đơn, làm lại một lần!”
……
“Ta ra một ngàn lượng!”
Đột nhiên, một tiếng gào to lấn lướt tất cả thanh âm khác.
Xung quanh lập tức an tĩnh lại, đồng loạt nhìn về phía thanh âm truyền đến. Liền thấy một trung niên hán tử lưng đeo kim bối Đại Khảm Đao tiến nhanh đến.
Đứng trước mặt nam tử áo xám, trung niên hán tử ánh mắt sáng quắc: “Ta ra một ngàn lượng, mua đỗ quyên điêu pháp của ngươi.”
Nam tử áo xám tựa như không nghe thấy, vẫn như trước hạ mắt điêu khắc thứ trong tay.
Trong mắt trung niên hán tử xẹt qua ẩn nộ: “Bằng hữu nếu ngại bạc không đủ, chúng ta lại hảo hảo thương lượng một phen.”
Nam tử áo xám như trước không có phản ứng.
Tay trung niên hán tử đã đặt lên chuôi đao bên hông, hắn giận dữ nói: “Bằng hữu –”
“Bằng hữu cái gì?” Bỗng nhiên một tiếng cười to chợt vang lên, “Người đang ngồi trước mặt ngươi chính là thiếu thành chủ Phi Vân thành, người ta bất quá nhàn rỗi không có việc gì đến đùa giỡn đùa giỡn các ngươi thôi, làm sao thật sự để ý ngàn lượng bạc? Các ngươi đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ!”
Trung niên hán tử biến sắc lại biến sắc, vốn tưởng rằng đối phương đang nói bậy, nhưng chuyển mắt nhìn người trước mặt, lại phát hiện kẻ nguyên bản chỉ trầm mặc điêu khắc đã ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.
Người lúc nãy cười to chạy tới bên cạnh trung niên hán tử. Ngọc quan bích nhãn, đúng là Độc Cô Kinh Phi ba năm trước đây cùng Diệp Bạch từng có một ít kết giao.
Trên mặt Độc Cô Kinh Phi vẫn như cũ mang theo tươi cười, chỉ là nhìn thế nào cũng không thấy được nét vui sướng trước kia, ngược lại là hơn chút không chút để ý cùng xem kỹ. Hắn nói: “Tầm thiếu gia vừa đi ba năm, không có tăm hơi, ta còn tưởng xảy ra chuyện gì…… Nguyên lai cũng không có cái gì a.”
Cuối cùng một chữ ‘A’, âm điệu Độc Cô Kinh Phi nói ra còn có một chút hương vị trào phúng.
Diệp Bạch tự nhiên nghe ra được, nhưng không thèm để ý. Bất quá cũng không tính lại kiếm lộ phí, đơn giản bắt đầu thu thập các thứ.
Độc Cô Kinh Phi không nói nữa.
Nhưng trung niên hán tử đứng ra này lại bắt đầu khó chịu, chỉ nghe hắn cười lạnh một tiếng: “Cái gì thiếu thành chủ? Chỉ sợ qua không bao lâu, Phi Vân thành sẽ xong rồi!”
Diệp Bạch không phản ứng.
Độc Cô Kinh Phi mị hí mắt, cũng không định gánh nước bẩn trước mặt.
Trung niên hán tử vốn chỉ định càu nhàu thấy tình cảnh như vậy, lập tức cho rằng hai người trước mặt chỉ được vẻ ngoài. Lúc này, hắn liền bao hàm ác ý nở nụ cười: “Văn Nhân Quân sao, bên ngoài khoác lác thế này thế nọ, còn nói cái gì thiên hạ đệ nhất, kết quả là cũng chỉ có như vậy, ngay cả cơ nghiệp tổ tông cũng không nhất định giữ được.”
Độc Cô Kinh Phi vẫn là mắt lạnh nhìn.
Diệp Bạch đã thu thập xong các thứ, hắn đứng lên, bình tĩnh nói: “Lưu lại đầu lưỡi cùng một cánh tay, ngươi có thể đi.”
Trung niên hán tử ngốc lăng, tiếp đó cười to chỉ vào Diệp Bạch: “Ngươi –”
Một đường ngân quang vô cùng đơn giản lướt qua ngang trời.
Ba một tiếng, một cánh tay ấm áp vẫn còn đang làm động tác chỉ liền như vậy rớt xuống đất, mà rơi theo đó, còn có nửa đầu lưỡi máu chảy đầm đìa.
Thời gian tựa như nháy mắt đình trệ.
Trên mặt trung niên hán tử còn mang theo đùa cợt mỉm cười. Nhưng ánh mắt đã trừng thật lớn, bên bả vai mất đi cánh tay cũng lập tức phun trào ra lượng lớn máu tươi chói mắt!
Yên tĩnh ngắn ngủi.
Xung quanh lập tức liên tiếp vang lên thanh âm hít khí thật mạnh, mà trung niên hán tử kia, đã cong người xuống, một mặt muốn dùng tay đè lại cánh tay không ngừng trào ra máu tươi, một mặt giương miệng, từng ngụm từng ngụm hộc máu ra ngoài.
Diệp Bạch đã cất bước rời đi.
Mà Độc Cô Kinh Phi nguyên bản đứng bên cạnh Diệp Bạch, lại sớm trừng lớn hai mắt, trong lòng kinh hãi không kém những người xung quanh nửa phần — ba năm trước đây, đối phương còn kém hắn một tầng, mà ba năm sau, hắn thậm chí tăng lên luyện huyết trung giai, lại……
— lại ngược lại nhìn không ra thực lực đối phương?!
Giữa ban ngày ban mặt, Độc Cô Kinh Phi đánh cái rùng mình thật mạnh. Ngay sau đó, hắn cũng bất chấp tất cả, vài bước vượt qua Diệp Bạch, liền nữa hống nữa lừa đem người kéo vào Nghênh Khách lâu.
Dẫn Diệp Bạch về tới nhã gian của mình, trên mặt Độc Cô Kinh Phi đã không còn lãnh đạm lúc nãy, một mặt tự nhiên là bởi vì thực lực của đối phương đã đạt đến trình độ đến chính mình cũng không lường được, mà một mặt khác, cũng là bởi vì Diệp Bạch mới vừa rồi bênh vực Văn Nhân Quân cùng Phi Vân thành — bất luận thời điểm nào, một kẻ trung với gia tộc môn phái của mình luôn khiến người thích.
“Uống rượu hay là uống trà?” Độc Cô Kinh Phi mở miệng hỏi, nhận được trả lời liền tự mình nâng bình, rót một ly trà cho Diệp Bạch.
Diệp Bạch không bưng lên.
Độc Cô Kinh Phi cũng không để ý, tự nâng chén rượu uống một ngụm, bắt đầu âm thầm cân nhắc phải mở đầu như thế nào.
Hắn cực muốn biết dĩ nhiên là đối phương đã đạt đến cảnh giới gì — dù sao khẳng định sẽ không thấp hơn luyện huyết trung giai — dùng phương pháp gì mà luyện ra. Bất quá vấn đề này thế nào cũng liên quan đến riêng tư, tự ngẫm bản thân cùng đối phương quan hệ thế nào cũng chưa đạt đến mức đó, Độc Cô Kinh Phi không thể không tạm thời buông tha, ngược lại hỏi ra nguyên do bản thân bất mãn đối phương:
“A Tầm, bây giờ ngươi còn ở nơi này, ngươi không biết Phi Vân thành gần nhất…… không được tốt?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất