Chương 29: Phồn Hoa (Hai)
***
Lý Ngân Hàng hỏi ra nghi vấn trong lòng tất cả mọi người:
– Không phải là ăn buffet ấy chứ?
Ngu Thoái Tư không nói kỹ thêm, chỉ cười:
– Mọi người đi thử là biết.
Cuộc tụ họp đơn giản cứ thế kết thúc.
Giang Phảng và Nam Chu đi thanh toán, thuận tiện mở hệ thống giao dịch.
Ngu Thoái Tư và Trần Túc Phong định tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Cuộc nói chuyện ban nãy đã gợi lên hứng thú của huấn luyện thể hình, hắn nóng lòng muốn vào xem sòng bạc Bắc Đẩu Chuyển Hướng như thế nào, kết quả là bị Thẩm Khiết lườm một cái quả quyết khuyên lùi.
Trong lòng mọi người ai cũng rõ ràng, bọn họ chung quy không đi cùng đường.
Sau lần tạm biệt này, chỉ sợ cơ hội gặp lại gần như bằng không.
Giang Phảng đứng ở trước cửa quán cà phê, hỏi thăm Ngu Thoái Tư:
– Có muốn vào đội của chúng tôi không?
Ngu Thoái Tư là một người thông minh hiếm có.
Nếu như có khả năng phát triển, Giang Phảng vẫn muốn cố gắng.
Ngu Thoái Tư khoát một tay lên đầu gối mình, cười nói:
– Đã từng nghĩ tới, nhưng không vẫn tốt hơn. Tôi đã liên lụy Tiểu Phong, không thể liên lụy thêm người khác được nữa.
Trần Túc Phong ở bên cạnh nhỏ giọng:
– Không đâu.
Giang Phảng hiểu được, gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Thẩm Khiết nghe Giang Phảng mời Ngu Thoái Tư, bất giác nhớ tới lời mời thất bại của mình, không khỏi bật cười.
Chị ta vô thức nhìn về phía Nam Chu, phát hiện cậu đang đứng sau lưng tất cả mọi người, cúi đầu nghịch một thứ gì đó nho nhỏ.
… Thẩm Khiết cảm thấy động tác này rất quen mắt.
Ngay sau đó, cô lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng được.
Nam Chu mang theo ổ khóa kia từ trong phó bản ra.
Cậu vẫn còn siêng năng luyện tập kỹ năng mở khóa.
Khỉ Còm và huấn luyện thể hình đang nghiên cứu xem nên đi đâu nghỉ, còn Thẩm Khiết thì đi tới bên cạnh Nam Chu, không biết nên khóc hay nên cười:
– Tại sao cậu vẫn còn nghịch cái này?
Nam Chu trả lời ngắn gọn như thói quen:
– Luyện kỹ năng.
Thẩm Khiết thở ra một hơi:
– Không thể kéo các cậu vào đội quả thực là đáng tiếc.
Nói xong, chị ta nhỏ giọng nói:
– …Tôi muốn cố gắng một lần cuối cùng.
Nam Chu:
– Hả?
Thẩm Khiết:
– Cậu và Giang Phảng có thể đi cùng chúng tôi không, tôi sẽ nhường vị trí đội trưởng lại cho cậu, hoặc Giang Phảng đều được.
Nam Chu:
– Tại sao?
Thẩm Khiết:
– Tất nhiên là vì muốn tỉ lệ tiếp tục sống sót cao hơn.
Cuối cùng Nam Chu cũng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt chị ta:
– Tôi hỏi là, hai lần chị đều đưa ra đề nghị này với tôi, tại sao cả hai lần đều không nghĩ tới việc thay đổi điều kiện chứ?
Thẩm Khiết sửng sốt:
– …Cái gì?
Nam Chu hỏi ngược lại:
– Nếu như tôi, anh Phảng, Ngân Hàng đều vào đội của chị, điều kiện là chị phải đá một người trong đội đi, chị có đồng ý không?
Thẩm Khiết ngây ra rất lâu.
Đúng vào lúc này, Khỉ Còm cao giọng gọi chị ta:
– Chị Thẩm, chúng ta tới khách sạn Đế Long ở Đông Thành đi, ở đó rẻ hơn một chút đấy!
Thẩm Khiết “A” một tiếng, đi về phía đội viên của mình.
Sau khi đi mấy bước, Thẩm Khiết không quay đầu lại, vẫy tay đầy vẻ phóng khoáng với Nam Chu, coi như câu trả lời im lặng.
…Vậy thì thôi.
Thành viên của hai tổ còn lại đi về hai hướng khác nhau, biến mất trong bóng đêm.
Đứng dưới ánh đèn neon rực rỡ và ồn ào, Lý Ngân Hàng có cảm giác mê mang không biết đi đâu về đâu:
– Chúng ta đi đâu bây giờ?
Nam Chu đưa ra đáp án đơn giản chắc chắn:
– Ăn buffet.
Lý Ngân Hàng:… Chút cảm giác sợ hãi và bất lực vừa mới nảy sinh trong lòng cô bị ba tiếng này bóp chết ngay tức khắc.
Cậu lại hỏi Giang Phảng:
– Anh có ăn không?
Giang Phảng nhìn chằm chằm tấm biểu hiệu “Bắc Đẩu Chuyển Hướng” lấp lánh trước mắt:
– Được.
Nói xong, anh đi thẳng về phía sòng bạc, nhưng lại bị người phía sau túm lấy cánh tay.
Nam Chu nói:
– Nếu anh không muốn có thể không đi.
Giang Phảng hơi sững người, bất giác sờ sờ mặt mình.
Anh không thể nghĩ ra tại sao Nam Chu lại nhìn xuyên thấu được bản thân anh.
Biểu hiện của anh có thể xem như khá chủ động, quản lý sắc mặt cũng rất tốt cơ mà.
Anh cười nói:
– Tôi đâu có không muốn.
Nam Chu khăng khăng:
– Anh không muốn.
Tuy rằng Nam Chu cũng không biết lý do gì, khuôn mặt Giang Phảng cũng không hề thay đổi, nhưng cậu có cảm giác rằng anh không thích.
Giang Phảng vốn định phủ nhận, nhưng lời vừa tới bên miệng đã nghẹn lại.
Một lát sau, anh đổi thái độ, lựa chọn thành thật mà bản thân không mấy thành thạo:
– Thực ra tôi không thích người ở sòng bạc. Có điều nếu như chỉ đi ăn, vẫn có thể.
Nam Chu gật đầu:
– Được, vậy thì anh đừng nhìn người khác, chỉ cần nhìn tôi ăn thôi là được rồi.
Trái tim Giang Phảng giống như bị ngón tay khẽ bóp lấy.
Cảm giác ngứa này khiến anh phải dừng một lát mới cười nói:
– Cậu nói đúng.
Khi quay người lại, ánh mắt và khóe môi anh cong lên.
Anh cố gắng kiềm chế lại, nhưng căn bản không nhịn được ý cười dạt dào.
Bọn họ đều tự nộp 200 tích điểm vào sòng bạc Bắc Đẩu Chuyển Hướng, nhận lấy thiết bị nhận biết có hình dạng như vòng tay, sau đó được một NPC ăn mặc gọn gàng dẫn đường, bước qua lớp lớp cánh cửa đỏ.
Chiếc vòng tay này trả tiền rồi mới được phát, mỗi người một cái, vào cửa đeo lên, ra khỏi thì thành đồ bỏ.
Trong sòng bạc có thiết bị quét chế tạo đặc biệt, chỉ cần xuất hiện người không đeo vòng, NPC sẽ nhanh chóng lôi người đó ra ngoài, cưỡng chế phạt 500 tích điểm.
Đây là để phòng ngừa có người cho đồng đội vào trong ô vật phẩm rồi mang vào trong.
… Cho dù người bình thường không làm như vậy, nhưng lại vừa khéo phòng ngừa Nam Chu từng có ý tưởng này.
Nam Chu: Haiz
Sau khi vào sòng bạc, lòng tò mò của Nam Chu như một chú mèo nhỏ khẽ gãi, cậu nhịn mãi rồi cuối cùng cũng không nhịn được nữa:
– Tại sao anh lại không thích nơi này?
Giang Phảng:
– …Hả?
Nam Chu:
– Cười gì?
Giang Phảng:
– Tôi đang thầm nghĩ cậu nhịn bao lâu mới hỏi tôi.
Nam Chu: ?
Nam Chu:
– Vậy tại sao?
Cả đội đi về phía thang máy.
Khi đợi thang máy xuống, Giang Phảng nói qua loa về nguyên nhân mình ghét nơi này:
– Sòng bạc vốn là một nơi ăn thịt người, mở sòng bạc ở đây chính là muốn ăn sạch sẽ người ta xong còn giẫm lên cả xương cốt.
Nam Chu:
– Nhưng đều là bọn họ cam tâm tình nguyện. Có người tới cược, sòng bạc lấy tiền.
Giang Phảng:
– Không phải là cam tâm tình nguyện, là một bên tình nguyện.
Nam Chu ôm Nam Cực Tinh nghiêm túc lắng nghe.
– Slot machine, Roulette, đều do sòng bạc thiết lập tỉ lệ. Hôm nay ra bao nhiêu đều dựa vào tâm trạng của ông chủ. Cược lớn hay bé đều là do Dealer thuận tay muốn rút gì. Trò Baccarat hoàn toàn có thể chơi thành bàn tay ma thuật.
– Những sòng bạc thế này đương nhiên sẽ không nói với người chơi. Người chơi tưởng rằng công bằng, nhưng hoàn toàn chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Lý Ngân Hàng hỏi dò:
– Tôi nghe nói, sòng bạc sẽ có ưu đãi với người mới, ban đầu anh vào sẽ thắng, chỉ cần thắng xong rời đi, không lún sâu vào đó là được?
– Chuẩn lắm – Giang Phảng nói – Thứ phá hỏng bài bạc chính là năng lực nhận biết về tiền tài của con người.
Lý Ngân Hàng: …Không hiểu.
– Nói thế này nhé – Giang Phảng hỏi – Ngân Hàng, một tháng lương của cô được bao nhiêu?
Lý Ngân Hàng:
– Cũng không thể nói rõ, nhân viên chăm sóc khách hàng như chúng tôi có mức lương cơ bản rất thấp, phải tính theo số lượng cuộc gọi. Nếu như mỗi tháng tiếp trên 3000 cuộc gọi, vậy mỗi cuộc gọi sẽ được 8 hào, nếu mức độ hài lòng của khách hàng đạt 80%, sẽ được tính 1 đồng một cuộc, nếu như mức độ hài lòng đạt tới 95% thì sẽ được 1.5 đồng một cuộc. Tổng kết vào cuối tháng.
Cô nghiêm túc bấm ngón tay tính.
Nhân viên phục vụ khách hàng bình thường sẽ có cơ chế giải thưởng, nhân viên tiếp điện thoại tới một số lượng nhất định có thể nhận được phần thưởng như quạt điện, TV, máy chiếu…
Lý Ngân Hàng là một người công dân ưu tú của tộc đi làm, cô mang những thứ này lên taobao bán, lại có thêm một khoảng thu nhập ngoài.
Trong lòng cô có một sổ tính toán nho nhỏ, cộng trừ một hồi và nhanh chóng đưa ra kết luận:
– Bình quân mỗi tháng được hơn chín nghìn.
Thang máy tới rồi.
Ba người bước vào bên trong.
Thang máy chỉ có lựa chọn lên tầng 2.
Sau khi ấn, Giang Phảng lại hỏi cô:
– Cô cực khổ cả một tháng, kiếm được chín nghìn. Bây giờ cô tới sòng bạc, nếu như may mắn thì chỉ trong một đêm tiền vốn có thể lên gấp 10 lần, kiếm được chín mươi nghìn.
Anh hỏi:
– Tới lúc đó cô sẽ nghĩ thế nào?
Lý Ngân Hàng nghĩ thử, quả thực là vô cùng sung sướng.
Cô nói:
– Được thế thì tốt quá rồi còn gì?
Giang Phảng hỏi ngược lại:
– Vậy cô cố gắng một tháng trời, so với một đêm này thì thế nào?
Lý Ngân Hàng ngẫm nghĩ lại những lời này, đột nhiên sau gáy chợt phát lạnh.
Giang Phảng:
– Chính là ý đấy. Cô có còn yên tâm làm việc không? Cô sẽ nghĩ, cố gắng chẳng có ích gì, không giá trị, không bằng đi sòng bạc một đêm để thoải mái.
– Nền móng của con người chậm rãi bị phá hủy như vậy.
– Bước vào trong trò chơi, tới một nơi có khả năng chết bất cứ lúc nào, còn muốn móc sạch người khác… – Giang Phảng nói – Tôi không thích.
Giang Phảng vừa dứt lời, cửa thang máy từ từ mở ra.
Làn sóng âm thanh hòa vào nhau, mùi hương bia rượu theo gió lạnh ùa tới.
….
Những người tới đây để ăn uống chực như Nam Chu cũng không thiếu.
Trên bàn thức ăn trắng như tuyết được bày đầy đồ ăn, đồ ngọt tinh xảo, chủng loại phong phú.
Nam Chu rất vừa lòng.
Cậu vừa lấy thứ mà mình thích, vừa nhìn bố cục xung quanh của sòng bạc.
Trong lòng cậu dần dần có tính toán.
Đồ ăn ở đây quả thực là miễn phí, nhưng đa phần là hạt dưa, quả khô, mấy món ăn vặt.
Điều này thể hiện rằng, mặc dù cung cấp bia rượu nhưng những thứ nhắm rượu không nhiều.
Có điều nơi đây có thể gọi đồ ăn nóng, chỉ cần tốt thêm chút tích điểm, giá cả có thể coi như thấp nhất trong thành phố Phồn Hoa này rồi.
Vấn đề ở đây là, trừ khu bài bạc ra thì không có ghế, cũng không có ti vi.
Trong tầm mắt, ngoại trừ xếp hạng của sòng bạc trong ngày hôm nay và những dụng cụ bài bạc đủ loại màu sắc ra thì không có phương tiện giải trí nào khác.
Muốn ăn muốn uống thì chỉ có thể đứng nhìn người khác chơi.
Cho nên rất nhiều người mang tâm tư ăn chực, uống chực tới đây chỉ có thể nâng bia, cắn hạt dưa, bưng tô mì, nhìn người khác cá cược.
Nhìn nhiều rồi sẽ không khỏi ngứa tay.
Trừ thiết kế có ý đồ của nhà ăn, Bắc Đẩu Chuyển Hướng còn có tâm tư khéo léo khác.
Cả sòng bạc tổng cộng có ba tầng.
Tầng một và tầng hai đều là để đánh bạc, muốn đi lên tầng, nhất định phải đi thang máy, không có cầu thang bộ.
Mà nguyên cả tầng ba, là phòng dành riêng cho khách.
Điều kiện để vào ở rất thoải mái, chỉ cần là khách đã từng chơi một ván nhỏ là có thể vào ở với giá cả tương đối rẻ.
Hơn nữa, từ tầng hai tới tầng ba không có thang máy, chỉ có cầu thang bộ.
Cầu thang máy và thang bộ cách rất xa, muốn đi tới thang bộ nhất định phải đi xuyên qua sàn cược ồn ào.
Đây cũng thể hiện rằng, có vô số cám dỗ trên con đường đi tới căn phòng đang trắng trợn dụ dỗ khách tới đây.
Giang Phảng nói đúng.
Sòng bạc là một móng vuốt gắng sức tóm lấy những biến đổi tâm lý vô cùng nhỏ của mỗi người chơi, là một cái động nuốt vàng không đáy được thiết kế tỉ mỉ.
Sức hấp dẫn của chiếc động không đáy này… còn không buông tha cho cả Lý Ngân Hàng.
– Tận 600 tích điểm liền… – Lý Ngân Hàng hồi tưởng lại, nhỏ giọng lẩm bẩm trong đau lòng – 600…
Bọn họ hoàn thành một cửa với thành tích S mới nhận được mỗi người 1000, bây giờ nháy mắt tung ra cả trăm mà chẳng kêu một tiếng.
Cô đau lòng, không nhịn được hướng ánh mắt về phía phòng mạt chược không xa.
Trước đây cô đã từng đánh mạt chược với các cô các bà…
Khi suy nghĩ của cô dần mất khống chế, trượt trên bờ vực nguy hiểm, giọng nói lạnh lùng của Nam Chu vang lên bên tai:
– Cô đang nghĩ gì thế?
Lý Ngân Hàng giật thót.
Thế vậy mà cô lại có suy nghĩ về việc đánh bạc để hồi vốn ư?
Cô vội vàng ăn một miếng bánh ngọt áp chế sợ hãi.
Ngu Thoái Tư nói đúng.
Không khí của sòng bạc thực sự rất dễ khiến cho người ta chìm sâu vào nó.
Cô chỉ có thể cố gắng ngó lơ âm thanh ở xung quanh, thề rằng phải ăn cho đủ vốn.
Nam Chu chuyên tâm hơn cô nhiều, mục tiêu rõ ràng chính xác.
Mặc kệ xung quanh la hét ầm ĩ, cậu chỉ chuyên tâm vào đĩa bánh ngọt trước mặt, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên tìm xem Giang Phảng đi đâu rồi.
Từ khi Giang Phảng lên tầng hai đã bỏ bọn họ ăn uống ở đó, một mình anh đi kiểm tra các khu vực khác của sòng bạc.
Lý Ngân Hàng rất ngạc nhiên:
– Anh ấy không thích mà, tại sao còn đi xem?
Nam Chu ăn xong cả bông hoa kem bơ hoàn mỹ, tâm trạng đang rất tốt, vì thể kiên nhẫn giải thích với cô:
– Khúc Kim Sa là người đang xếp thứ hai bảng cá nhân hiện nay. Tuy rằng tạm thời không ảnh hưởng gì tới chúng ta, nhưng ai biết được sau này ông ta có kết liên minh với người khác không. Anh Phảng muốn đi xem xét tình hình, phòng ngừa lỡ như.
Lý Ngân Hàng vừa nghe, vừa chọn hạt dẻ cười và kẹp tách vỏ, không ngừng gật đầu.
…Con người sẽ luôn suy nghĩ dựa vào kinh doanh làm giàu, Khúc Kim Sa đứng ở vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng, thế nào cũng giống như một lão đại mafia.
Ít nhất cũng nên mặc vest, đeo kính đen.
Nhưng trên thực tế, ông ta là có ngoại hình bình thường, dáng người hơi béo, mặc chiếc áo hoodie rộng thùng thình và quần bò, nụ cười hiền hòa.
Ông ta đang ngồi nhìn bảng xếp hạng không ngừng biến đổi, mặt mày rất ôn hòa.
Nếu như cầm thêm một chiếc cốc giữ nhiệt, ông ta giống như một ông chú nhà bên gia đình hạnh phúc và hay lắm lời lải nhải.
Đột nhiên, một màu bạc trắng rơi vào tầm mắt ông.
Chú ý tới màu tóc khác thường của anh, ông ta hứng thú nhướng mày, chủ động lên tiếp đón.
Giang Phảng muốn lại xem cấu tạo và bề ngoài của cái máy Slot Machine, đột nhiên bị một người khoác vai từ phía sau:
– Chào người anh em.
Anh quay đầu lại.
Khuôn mặt của Giang Phảng có nét Âu đặc trưng, điều này khiến Khúc Kim Sa càng thêm phấn khích:
– Người nước ngoài à?
Giang Phảng trả lời:
– Một nửa.
– Tôi nói này. – Nghe tiếng Trung tròn vành rõ chữ của anh, Khúc Kim Sa cười tươi hơn – Lúc trước tôi đoán người nước ngoài chắc sẽ đi vào server của bọn họ, nếu không tại sao thời gian trôi qua lâu vậy mà tôi chưa từng gặp một người nước ngoài nào? Nhìn màu tóc cậu tôi đã bị dọa giật mình đấy, còn tưởng mình đoán nhầm rồi…
Giang Phảng cười hòa nhã, còn có chút ngại ngùng.
Khúc Kim Sa chỉ vào Slot Machine:
– Muốn chơi không?
Giang Phảng từ chối khéo léo:
– Người yêu tôi không cho.
Thuận theo ánh mắt Giang Phảng, Khúc Kim Sa nhìn thấy Nam Chu đang chìm đắm trong đồ ngọt và Lý Ngân Hàng đang chăm chú tách vỏ hạt.
… Cô gái cũng thanh tú, có điều nhìn rất thật thà, không có chính kiến.
Ông ta dời tầm mắt về, đánh giá người thanh niên nhìn qua có vẻ cao lớn nhưng ngây ngô này.
Ông ta dụ dỗ:
– Không khó, thử xem.
Giang Phảng lộ vẻ khó xử:
– Tôi… không biết.
Khúc Kim Sa nở nụ cười hiền từ.
Giọng ông ta không cao, nói nghe rất nhỏ nhẹ:
– Nếu như sợ thua, tôi có thể cho cậu mượn một chút.
Giang Phảng a lên một tiếng:
– Chuyện này.
– Không cần phải trả lại tôi đâu, cũng không thu lãi. – Khúc Kim Sa hào phóng – Đã tới đây thì đều là khách, tới rồi mà chỉ xem thôi chứ không chơi thì quả thực đáng tiếc, cũng lãng phí mất 200 tích điểm, không phải sao?
Giang Phảng nháy mắt:
– Ông là…
– Tôi là ông chủ ở đây. – Khúc Kim Sa cười hiền lành – Gọi ông chủ Khúc là được.
Giang Phảng nhìn chăm chú vào người đàn ông trung niên đang tươi cười trước mặt.
Anh đã từng gặp rất nhiều chủ sòng bạc.
Cũng đã từng gặp loại người như Khúc Kim Sa.
Bọn họ sẽ hào phóng cho những người trẻ tuổi lần đầu vào sòng bạc mượn một chút tiền, để bọn họ nếm thử vị ngọt không cần vốn mà vẫn lời của bài bạc.
Sau đó càng không thể cứu vãn được.
Tới cuối cùng, bọn họ sẽ mỉm cười nhìn con bạc đang quỳ gối khóc lóc dưới chân mình và nói “Xem đi, không phải là tôi không giúp cậu, cậu nợ nhiều như vậy tôi cũng không còn cách nào nữa”.
Giang Phảng đối diện khuôn mặt tươi cười ôn hòa kia, cũng lộ ra biểu cảm động lòng.
– Làm thế… có được không?
Lý Ngân Hàng hỏi ra nghi vấn trong lòng tất cả mọi người:
– Không phải là ăn buffet ấy chứ?
Ngu Thoái Tư không nói kỹ thêm, chỉ cười:
– Mọi người đi thử là biết.
Cuộc tụ họp đơn giản cứ thế kết thúc.
Giang Phảng và Nam Chu đi thanh toán, thuận tiện mở hệ thống giao dịch.
Ngu Thoái Tư và Trần Túc Phong định tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Cuộc nói chuyện ban nãy đã gợi lên hứng thú của huấn luyện thể hình, hắn nóng lòng muốn vào xem sòng bạc Bắc Đẩu Chuyển Hướng như thế nào, kết quả là bị Thẩm Khiết lườm một cái quả quyết khuyên lùi.
Trong lòng mọi người ai cũng rõ ràng, bọn họ chung quy không đi cùng đường.
Sau lần tạm biệt này, chỉ sợ cơ hội gặp lại gần như bằng không.
Giang Phảng đứng ở trước cửa quán cà phê, hỏi thăm Ngu Thoái Tư:
– Có muốn vào đội của chúng tôi không?
Ngu Thoái Tư là một người thông minh hiếm có.
Nếu như có khả năng phát triển, Giang Phảng vẫn muốn cố gắng.
Ngu Thoái Tư khoát một tay lên đầu gối mình, cười nói:
– Đã từng nghĩ tới, nhưng không vẫn tốt hơn. Tôi đã liên lụy Tiểu Phong, không thể liên lụy thêm người khác được nữa.
Trần Túc Phong ở bên cạnh nhỏ giọng:
– Không đâu.
Giang Phảng hiểu được, gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Thẩm Khiết nghe Giang Phảng mời Ngu Thoái Tư, bất giác nhớ tới lời mời thất bại của mình, không khỏi bật cười.
Chị ta vô thức nhìn về phía Nam Chu, phát hiện cậu đang đứng sau lưng tất cả mọi người, cúi đầu nghịch một thứ gì đó nho nhỏ.
… Thẩm Khiết cảm thấy động tác này rất quen mắt.
Ngay sau đó, cô lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng được.
Nam Chu mang theo ổ khóa kia từ trong phó bản ra.
Cậu vẫn còn siêng năng luyện tập kỹ năng mở khóa.
Khỉ Còm và huấn luyện thể hình đang nghiên cứu xem nên đi đâu nghỉ, còn Thẩm Khiết thì đi tới bên cạnh Nam Chu, không biết nên khóc hay nên cười:
– Tại sao cậu vẫn còn nghịch cái này?
Nam Chu trả lời ngắn gọn như thói quen:
– Luyện kỹ năng.
Thẩm Khiết thở ra một hơi:
– Không thể kéo các cậu vào đội quả thực là đáng tiếc.
Nói xong, chị ta nhỏ giọng nói:
– …Tôi muốn cố gắng một lần cuối cùng.
Nam Chu:
– Hả?
Thẩm Khiết:
– Cậu và Giang Phảng có thể đi cùng chúng tôi không, tôi sẽ nhường vị trí đội trưởng lại cho cậu, hoặc Giang Phảng đều được.
Nam Chu:
– Tại sao?
Thẩm Khiết:
– Tất nhiên là vì muốn tỉ lệ tiếp tục sống sót cao hơn.
Cuối cùng Nam Chu cũng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt chị ta:
– Tôi hỏi là, hai lần chị đều đưa ra đề nghị này với tôi, tại sao cả hai lần đều không nghĩ tới việc thay đổi điều kiện chứ?
Thẩm Khiết sửng sốt:
– …Cái gì?
Nam Chu hỏi ngược lại:
– Nếu như tôi, anh Phảng, Ngân Hàng đều vào đội của chị, điều kiện là chị phải đá một người trong đội đi, chị có đồng ý không?
Thẩm Khiết ngây ra rất lâu.
Đúng vào lúc này, Khỉ Còm cao giọng gọi chị ta:
– Chị Thẩm, chúng ta tới khách sạn Đế Long ở Đông Thành đi, ở đó rẻ hơn một chút đấy!
Thẩm Khiết “A” một tiếng, đi về phía đội viên của mình.
Sau khi đi mấy bước, Thẩm Khiết không quay đầu lại, vẫy tay đầy vẻ phóng khoáng với Nam Chu, coi như câu trả lời im lặng.
…Vậy thì thôi.
Thành viên của hai tổ còn lại đi về hai hướng khác nhau, biến mất trong bóng đêm.
Đứng dưới ánh đèn neon rực rỡ và ồn ào, Lý Ngân Hàng có cảm giác mê mang không biết đi đâu về đâu:
– Chúng ta đi đâu bây giờ?
Nam Chu đưa ra đáp án đơn giản chắc chắn:
– Ăn buffet.
Lý Ngân Hàng:… Chút cảm giác sợ hãi và bất lực vừa mới nảy sinh trong lòng cô bị ba tiếng này bóp chết ngay tức khắc.
Cậu lại hỏi Giang Phảng:
– Anh có ăn không?
Giang Phảng nhìn chằm chằm tấm biểu hiệu “Bắc Đẩu Chuyển Hướng” lấp lánh trước mắt:
– Được.
Nói xong, anh đi thẳng về phía sòng bạc, nhưng lại bị người phía sau túm lấy cánh tay.
Nam Chu nói:
– Nếu anh không muốn có thể không đi.
Giang Phảng hơi sững người, bất giác sờ sờ mặt mình.
Anh không thể nghĩ ra tại sao Nam Chu lại nhìn xuyên thấu được bản thân anh.
Biểu hiện của anh có thể xem như khá chủ động, quản lý sắc mặt cũng rất tốt cơ mà.
Anh cười nói:
– Tôi đâu có không muốn.
Nam Chu khăng khăng:
– Anh không muốn.
Tuy rằng Nam Chu cũng không biết lý do gì, khuôn mặt Giang Phảng cũng không hề thay đổi, nhưng cậu có cảm giác rằng anh không thích.
Giang Phảng vốn định phủ nhận, nhưng lời vừa tới bên miệng đã nghẹn lại.
Một lát sau, anh đổi thái độ, lựa chọn thành thật mà bản thân không mấy thành thạo:
– Thực ra tôi không thích người ở sòng bạc. Có điều nếu như chỉ đi ăn, vẫn có thể.
Nam Chu gật đầu:
– Được, vậy thì anh đừng nhìn người khác, chỉ cần nhìn tôi ăn thôi là được rồi.
Trái tim Giang Phảng giống như bị ngón tay khẽ bóp lấy.
Cảm giác ngứa này khiến anh phải dừng một lát mới cười nói:
– Cậu nói đúng.
Khi quay người lại, ánh mắt và khóe môi anh cong lên.
Anh cố gắng kiềm chế lại, nhưng căn bản không nhịn được ý cười dạt dào.
Bọn họ đều tự nộp 200 tích điểm vào sòng bạc Bắc Đẩu Chuyển Hướng, nhận lấy thiết bị nhận biết có hình dạng như vòng tay, sau đó được một NPC ăn mặc gọn gàng dẫn đường, bước qua lớp lớp cánh cửa đỏ.
Chiếc vòng tay này trả tiền rồi mới được phát, mỗi người một cái, vào cửa đeo lên, ra khỏi thì thành đồ bỏ.
Trong sòng bạc có thiết bị quét chế tạo đặc biệt, chỉ cần xuất hiện người không đeo vòng, NPC sẽ nhanh chóng lôi người đó ra ngoài, cưỡng chế phạt 500 tích điểm.
Đây là để phòng ngừa có người cho đồng đội vào trong ô vật phẩm rồi mang vào trong.
… Cho dù người bình thường không làm như vậy, nhưng lại vừa khéo phòng ngừa Nam Chu từng có ý tưởng này.
Nam Chu: Haiz
Sau khi vào sòng bạc, lòng tò mò của Nam Chu như một chú mèo nhỏ khẽ gãi, cậu nhịn mãi rồi cuối cùng cũng không nhịn được nữa:
– Tại sao anh lại không thích nơi này?
Giang Phảng:
– …Hả?
Nam Chu:
– Cười gì?
Giang Phảng:
– Tôi đang thầm nghĩ cậu nhịn bao lâu mới hỏi tôi.
Nam Chu: ?
Nam Chu:
– Vậy tại sao?
Cả đội đi về phía thang máy.
Khi đợi thang máy xuống, Giang Phảng nói qua loa về nguyên nhân mình ghét nơi này:
– Sòng bạc vốn là một nơi ăn thịt người, mở sòng bạc ở đây chính là muốn ăn sạch sẽ người ta xong còn giẫm lên cả xương cốt.
Nam Chu:
– Nhưng đều là bọn họ cam tâm tình nguyện. Có người tới cược, sòng bạc lấy tiền.
Giang Phảng:
– Không phải là cam tâm tình nguyện, là một bên tình nguyện.
Nam Chu ôm Nam Cực Tinh nghiêm túc lắng nghe.
– Slot machine, Roulette, đều do sòng bạc thiết lập tỉ lệ. Hôm nay ra bao nhiêu đều dựa vào tâm trạng của ông chủ. Cược lớn hay bé đều là do Dealer thuận tay muốn rút gì. Trò Baccarat hoàn toàn có thể chơi thành bàn tay ma thuật.
– Những sòng bạc thế này đương nhiên sẽ không nói với người chơi. Người chơi tưởng rằng công bằng, nhưng hoàn toàn chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Lý Ngân Hàng hỏi dò:
– Tôi nghe nói, sòng bạc sẽ có ưu đãi với người mới, ban đầu anh vào sẽ thắng, chỉ cần thắng xong rời đi, không lún sâu vào đó là được?
– Chuẩn lắm – Giang Phảng nói – Thứ phá hỏng bài bạc chính là năng lực nhận biết về tiền tài của con người.
Lý Ngân Hàng: …Không hiểu.
– Nói thế này nhé – Giang Phảng hỏi – Ngân Hàng, một tháng lương của cô được bao nhiêu?
Lý Ngân Hàng:
– Cũng không thể nói rõ, nhân viên chăm sóc khách hàng như chúng tôi có mức lương cơ bản rất thấp, phải tính theo số lượng cuộc gọi. Nếu như mỗi tháng tiếp trên 3000 cuộc gọi, vậy mỗi cuộc gọi sẽ được 8 hào, nếu mức độ hài lòng của khách hàng đạt 80%, sẽ được tính 1 đồng một cuộc, nếu như mức độ hài lòng đạt tới 95% thì sẽ được 1.5 đồng một cuộc. Tổng kết vào cuối tháng.
Cô nghiêm túc bấm ngón tay tính.
Nhân viên phục vụ khách hàng bình thường sẽ có cơ chế giải thưởng, nhân viên tiếp điện thoại tới một số lượng nhất định có thể nhận được phần thưởng như quạt điện, TV, máy chiếu…
Lý Ngân Hàng là một người công dân ưu tú của tộc đi làm, cô mang những thứ này lên taobao bán, lại có thêm một khoảng thu nhập ngoài.
Trong lòng cô có một sổ tính toán nho nhỏ, cộng trừ một hồi và nhanh chóng đưa ra kết luận:
– Bình quân mỗi tháng được hơn chín nghìn.
Thang máy tới rồi.
Ba người bước vào bên trong.
Thang máy chỉ có lựa chọn lên tầng 2.
Sau khi ấn, Giang Phảng lại hỏi cô:
– Cô cực khổ cả một tháng, kiếm được chín nghìn. Bây giờ cô tới sòng bạc, nếu như may mắn thì chỉ trong một đêm tiền vốn có thể lên gấp 10 lần, kiếm được chín mươi nghìn.
Anh hỏi:
– Tới lúc đó cô sẽ nghĩ thế nào?
Lý Ngân Hàng nghĩ thử, quả thực là vô cùng sung sướng.
Cô nói:
– Được thế thì tốt quá rồi còn gì?
Giang Phảng hỏi ngược lại:
– Vậy cô cố gắng một tháng trời, so với một đêm này thì thế nào?
Lý Ngân Hàng ngẫm nghĩ lại những lời này, đột nhiên sau gáy chợt phát lạnh.
Giang Phảng:
– Chính là ý đấy. Cô có còn yên tâm làm việc không? Cô sẽ nghĩ, cố gắng chẳng có ích gì, không giá trị, không bằng đi sòng bạc một đêm để thoải mái.
– Nền móng của con người chậm rãi bị phá hủy như vậy.
– Bước vào trong trò chơi, tới một nơi có khả năng chết bất cứ lúc nào, còn muốn móc sạch người khác… – Giang Phảng nói – Tôi không thích.
Giang Phảng vừa dứt lời, cửa thang máy từ từ mở ra.
Làn sóng âm thanh hòa vào nhau, mùi hương bia rượu theo gió lạnh ùa tới.
….
Những người tới đây để ăn uống chực như Nam Chu cũng không thiếu.
Trên bàn thức ăn trắng như tuyết được bày đầy đồ ăn, đồ ngọt tinh xảo, chủng loại phong phú.
Nam Chu rất vừa lòng.
Cậu vừa lấy thứ mà mình thích, vừa nhìn bố cục xung quanh của sòng bạc.
Trong lòng cậu dần dần có tính toán.
Đồ ăn ở đây quả thực là miễn phí, nhưng đa phần là hạt dưa, quả khô, mấy món ăn vặt.
Điều này thể hiện rằng, mặc dù cung cấp bia rượu nhưng những thứ nhắm rượu không nhiều.
Có điều nơi đây có thể gọi đồ ăn nóng, chỉ cần tốt thêm chút tích điểm, giá cả có thể coi như thấp nhất trong thành phố Phồn Hoa này rồi.
Vấn đề ở đây là, trừ khu bài bạc ra thì không có ghế, cũng không có ti vi.
Trong tầm mắt, ngoại trừ xếp hạng của sòng bạc trong ngày hôm nay và những dụng cụ bài bạc đủ loại màu sắc ra thì không có phương tiện giải trí nào khác.
Muốn ăn muốn uống thì chỉ có thể đứng nhìn người khác chơi.
Cho nên rất nhiều người mang tâm tư ăn chực, uống chực tới đây chỉ có thể nâng bia, cắn hạt dưa, bưng tô mì, nhìn người khác cá cược.
Nhìn nhiều rồi sẽ không khỏi ngứa tay.
Trừ thiết kế có ý đồ của nhà ăn, Bắc Đẩu Chuyển Hướng còn có tâm tư khéo léo khác.
Cả sòng bạc tổng cộng có ba tầng.
Tầng một và tầng hai đều là để đánh bạc, muốn đi lên tầng, nhất định phải đi thang máy, không có cầu thang bộ.
Mà nguyên cả tầng ba, là phòng dành riêng cho khách.
Điều kiện để vào ở rất thoải mái, chỉ cần là khách đã từng chơi một ván nhỏ là có thể vào ở với giá cả tương đối rẻ.
Hơn nữa, từ tầng hai tới tầng ba không có thang máy, chỉ có cầu thang bộ.
Cầu thang máy và thang bộ cách rất xa, muốn đi tới thang bộ nhất định phải đi xuyên qua sàn cược ồn ào.
Đây cũng thể hiện rằng, có vô số cám dỗ trên con đường đi tới căn phòng đang trắng trợn dụ dỗ khách tới đây.
Giang Phảng nói đúng.
Sòng bạc là một móng vuốt gắng sức tóm lấy những biến đổi tâm lý vô cùng nhỏ của mỗi người chơi, là một cái động nuốt vàng không đáy được thiết kế tỉ mỉ.
Sức hấp dẫn của chiếc động không đáy này… còn không buông tha cho cả Lý Ngân Hàng.
– Tận 600 tích điểm liền… – Lý Ngân Hàng hồi tưởng lại, nhỏ giọng lẩm bẩm trong đau lòng – 600…
Bọn họ hoàn thành một cửa với thành tích S mới nhận được mỗi người 1000, bây giờ nháy mắt tung ra cả trăm mà chẳng kêu một tiếng.
Cô đau lòng, không nhịn được hướng ánh mắt về phía phòng mạt chược không xa.
Trước đây cô đã từng đánh mạt chược với các cô các bà…
Khi suy nghĩ của cô dần mất khống chế, trượt trên bờ vực nguy hiểm, giọng nói lạnh lùng của Nam Chu vang lên bên tai:
– Cô đang nghĩ gì thế?
Lý Ngân Hàng giật thót.
Thế vậy mà cô lại có suy nghĩ về việc đánh bạc để hồi vốn ư?
Cô vội vàng ăn một miếng bánh ngọt áp chế sợ hãi.
Ngu Thoái Tư nói đúng.
Không khí của sòng bạc thực sự rất dễ khiến cho người ta chìm sâu vào nó.
Cô chỉ có thể cố gắng ngó lơ âm thanh ở xung quanh, thề rằng phải ăn cho đủ vốn.
Nam Chu chuyên tâm hơn cô nhiều, mục tiêu rõ ràng chính xác.
Mặc kệ xung quanh la hét ầm ĩ, cậu chỉ chuyên tâm vào đĩa bánh ngọt trước mặt, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên tìm xem Giang Phảng đi đâu rồi.
Từ khi Giang Phảng lên tầng hai đã bỏ bọn họ ăn uống ở đó, một mình anh đi kiểm tra các khu vực khác của sòng bạc.
Lý Ngân Hàng rất ngạc nhiên:
– Anh ấy không thích mà, tại sao còn đi xem?
Nam Chu ăn xong cả bông hoa kem bơ hoàn mỹ, tâm trạng đang rất tốt, vì thể kiên nhẫn giải thích với cô:
– Khúc Kim Sa là người đang xếp thứ hai bảng cá nhân hiện nay. Tuy rằng tạm thời không ảnh hưởng gì tới chúng ta, nhưng ai biết được sau này ông ta có kết liên minh với người khác không. Anh Phảng muốn đi xem xét tình hình, phòng ngừa lỡ như.
Lý Ngân Hàng vừa nghe, vừa chọn hạt dẻ cười và kẹp tách vỏ, không ngừng gật đầu.
…Con người sẽ luôn suy nghĩ dựa vào kinh doanh làm giàu, Khúc Kim Sa đứng ở vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng, thế nào cũng giống như một lão đại mafia.
Ít nhất cũng nên mặc vest, đeo kính đen.
Nhưng trên thực tế, ông ta là có ngoại hình bình thường, dáng người hơi béo, mặc chiếc áo hoodie rộng thùng thình và quần bò, nụ cười hiền hòa.
Ông ta đang ngồi nhìn bảng xếp hạng không ngừng biến đổi, mặt mày rất ôn hòa.
Nếu như cầm thêm một chiếc cốc giữ nhiệt, ông ta giống như một ông chú nhà bên gia đình hạnh phúc và hay lắm lời lải nhải.
Đột nhiên, một màu bạc trắng rơi vào tầm mắt ông.
Chú ý tới màu tóc khác thường của anh, ông ta hứng thú nhướng mày, chủ động lên tiếp đón.
Giang Phảng muốn lại xem cấu tạo và bề ngoài của cái máy Slot Machine, đột nhiên bị một người khoác vai từ phía sau:
– Chào người anh em.
Anh quay đầu lại.
Khuôn mặt của Giang Phảng có nét Âu đặc trưng, điều này khiến Khúc Kim Sa càng thêm phấn khích:
– Người nước ngoài à?
Giang Phảng trả lời:
– Một nửa.
– Tôi nói này. – Nghe tiếng Trung tròn vành rõ chữ của anh, Khúc Kim Sa cười tươi hơn – Lúc trước tôi đoán người nước ngoài chắc sẽ đi vào server của bọn họ, nếu không tại sao thời gian trôi qua lâu vậy mà tôi chưa từng gặp một người nước ngoài nào? Nhìn màu tóc cậu tôi đã bị dọa giật mình đấy, còn tưởng mình đoán nhầm rồi…
Giang Phảng cười hòa nhã, còn có chút ngại ngùng.
Khúc Kim Sa chỉ vào Slot Machine:
– Muốn chơi không?
Giang Phảng từ chối khéo léo:
– Người yêu tôi không cho.
Thuận theo ánh mắt Giang Phảng, Khúc Kim Sa nhìn thấy Nam Chu đang chìm đắm trong đồ ngọt và Lý Ngân Hàng đang chăm chú tách vỏ hạt.
… Cô gái cũng thanh tú, có điều nhìn rất thật thà, không có chính kiến.
Ông ta dời tầm mắt về, đánh giá người thanh niên nhìn qua có vẻ cao lớn nhưng ngây ngô này.
Ông ta dụ dỗ:
– Không khó, thử xem.
Giang Phảng lộ vẻ khó xử:
– Tôi… không biết.
Khúc Kim Sa nở nụ cười hiền từ.
Giọng ông ta không cao, nói nghe rất nhỏ nhẹ:
– Nếu như sợ thua, tôi có thể cho cậu mượn một chút.
Giang Phảng a lên một tiếng:
– Chuyện này.
– Không cần phải trả lại tôi đâu, cũng không thu lãi. – Khúc Kim Sa hào phóng – Đã tới đây thì đều là khách, tới rồi mà chỉ xem thôi chứ không chơi thì quả thực đáng tiếc, cũng lãng phí mất 200 tích điểm, không phải sao?
Giang Phảng nháy mắt:
– Ông là…
– Tôi là ông chủ ở đây. – Khúc Kim Sa cười hiền lành – Gọi ông chủ Khúc là được.
Giang Phảng nhìn chăm chú vào người đàn ông trung niên đang tươi cười trước mặt.
Anh đã từng gặp rất nhiều chủ sòng bạc.
Cũng đã từng gặp loại người như Khúc Kim Sa.
Bọn họ sẽ hào phóng cho những người trẻ tuổi lần đầu vào sòng bạc mượn một chút tiền, để bọn họ nếm thử vị ngọt không cần vốn mà vẫn lời của bài bạc.
Sau đó càng không thể cứu vãn được.
Tới cuối cùng, bọn họ sẽ mỉm cười nhìn con bạc đang quỳ gối khóc lóc dưới chân mình và nói “Xem đi, không phải là tôi không giúp cậu, cậu nợ nhiều như vậy tôi cũng không còn cách nào nữa”.
Giang Phảng đối diện khuôn mặt tươi cười ôn hòa kia, cũng lộ ra biểu cảm động lòng.
– Làm thế… có được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất