Chương 136: Cuộc truy kích nghìn người (Mười lăm)
***
Thấy Ngụy Thành Hóa rơi vào thế hạ phong, gã đeo kính có năng lực copy đã chạy một đoạn hoảng hốt quay đầu lại:
– Lão Ngụy!
Ngụy Thành Hóa lùi về sau mấy bước thở hổn hển, xương đâm vào thịt đau đớn, cánh tay rủ bên người run rẩy.
Gã đeo kính liếc mắt nhìn, copy ra hai Ngụy Thành Hóa giữa không trung, chặn kín cả hành lang. Sau khi giúp Ngụy Thành Hóa cản thêm hai quân bài poker của Giang Phảng, gã bế Tô Mỹ Huỳnh, gào xé họng:
– Lão Ngụy! Giết tôi đi!
Ngụy Thành Hóa sững người, hét lên:
– Copy thêm một cậu nữa không được à!
Gã đeo kính lắc đầu:
– Sinh vật copy đều là giả! Tôi không copy ra người thật được! Tôi không thể cho anh thứ anh cần…
Biểu cảm Ngụy Thành Hóa chứa đựng đau đớn và thù hận không thể che giấu.
Chỉ một người!
Chỉ một người thôi đã có thể ép bọn họ đến nước này.
Thấy thời gian chẳng còn lại bao nhiêu, gã đeo kính không dám chậm trễ, quăng Tô Mỹ Huỳnh cho Ngụy Thành Hóa.
Ngụy Thành Hóa đỡ lấy cô ta bằng bàn tay bị thương, gã đeo kính thấp bé xông tới trước mặt Ngụy Thành Hóa, vươn tay nắm lấy sợi dây chuyền vàng to đùng trông khá tục tằng trên cổ gã.
Ngụy Thành Hóa cân nhắc kết cục trước mắt, chỉ đành rống lên một tiếng đau đớn.
Chiếc dây chuyền vàng tỏa ánh vàng hư ảo sau đó từng luồng sáng đâm vào cơ thể gã đeo kính như biến thành thực chất.
Gã đeo kính sợ Ngụy Thành Hóa không ra tay được nên nắm chặt cổ tay gã.
Gã đeo kính muốn nở nụ cười an ủi Ngụy Thành Hóa, nhưng khóe miệng không ngừng co giật.
Hốc mắt gã nhanh chóng lõm sâu xuống, làn da bị rút sạch nước trở nên khô héo, xám xịt.
Không cần đến ba giây, gã đeo kính can tâm tình nguyện biến thành một khối thi thể mất sạch nước.
Sau khi quăng khối thi thể khô đét qua một bên, mắt thường cũng có thể thấy được cơ bắp Ngụy Thành Hóa đang nở ra.
Hai mắt gã đỏ ngầu, từng tia máu tím đỏ lan rộng trong mắt, giống như đôi mắt rồng dữ tợn khát máu.
Ngụy Thành Hóa rống lên một tiếng, đập nát hai người copy của gã đứng chắn trước mắt.
Máu thịt và cả óc bắn tung tóe!
Song, sau khi đánh nát người copy, trên hành lang trống rỗng đã không còn bóng người.
Ngụy Thành Hóa nghẹn họng.
Nắm đấm chứa đựng đầy oán hận và máu nóng của gã nháy mắt lạnh xuống.
Gã hiến tế mạng của đồng đội mà lại chỉ đổi lấy một sàn đấu trống rỗng thôi sao?
Ngụy Thành Hóa đi vòng quanh hành lang như một con thú bị nhốt, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng của Giang Phảng.
Cảm xúc mãnh liệt tựa nước bùn trào dâng từ đáy lòng gã, lấp kín từng mạch máu trong cơ thể.
Gã nện nắm đấm xuống vách tường bên cạnh.
Cả hành lang rung lên ầm ầm như lở núi.
Ngụy Thành Hóa gào rống mấy tiếng, phát tiết cảm xúc sục sôi trong lồng ngực, đun nóng nội tạng của gã.
Sau khi điên cuồng tấn công hai vách tường, gã chợt nghe thấy một giọng nữ yếu ớt:
– Mẹ kiếp, anh điên rồi à?
… Tô Mỹ Huỳnh tỉnh rồi.
Bấy giờ Ngụy Thành Hóa mới nhớ ra trách nhiệm của mình, im lặng bế Tô Mỹ Huỳnh vừa mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê còn chưa rõ tình huống gì lên, cất bước chạy về phía xa.
Tô Mỹ Huỳnh vừa tỉnh dậy, không hề có ấn tượng gì với những chuyện xảy ra ban nãy, nhưng cô ta biết dùng mắt nhìn.
Nhậm Lương Ký bị rạch cổ họng.
Ngải Thực tàng hình bị ghim bài sau gáy.
Vương Hoa Tàng đeo kính mắt bị hút khô.
Cơ thể nhỏ gầy của cô ta co lại, cuộn trong lòng ngực như núi của Ngụy Thành Hóa, chiếc chuông trang sức trên người lung lay, phát ra âm thanh lanh lảnh khe khẽ.
Cô ta nhỏ giọng hỏi:
– Có mấy người?
Mấy người vây chiến mới có thể ép bọn họ tới mức này?
Ngụy Thành Hóa không nói gì.
Tô Mỹ Huỳnh nổi nóng, móng tay nhọn bấu vào cơ bắp rắn chắc trên vai Ngụy Thành Hóa, bấu đến nỗi tay cũng đau:
– Anh nói gì đi chứ! Điếc à! Hay câm rồi?
Ngụy Thành Hóa không nói một lời, chỉ chạy về phía trước, dường như đã mất đi một phần giác quan, không cảm thấy đau đớn cũng không nghe thấy gì.
***
Cùng lúc này, Giang Phảng phối hợp với con rối mà Dịch Thủy Ca để lại, một mình tiêu diệt ba người, bước ra ngoài từ một mặt “tường”.
Đây là đạo cụ cấp S mới nhất bọn họ vừa bổ sung qua màn thi đấu ở đấu trường thú.
[Bởi Vì Đã Mua Được Bản Quyền Cho Nên Có Thể Gọi Nó Là Cánh Cửa Thần Kỳ]
Đạo cụ là một tay nắm cửa mang hình dáng tay của Doraemon, chỉ cần cắm nó vào tường có thể tùy ý mở ra một không gian với diện tích gần ba mươi mét vuông.
Vẫn còn sáu lần sử dụng, mở cửa đều tốn số lần.
Vốn dĩ Giang Phảng không định trốn tránh đòn tấn công của Ngụy Thành Hóa.
Nếu như không phải chiếc [Thánh Giá Giác Quan Thứ Sáu] trên cổ anh nứt ra.
Thứ này bọn họ đã cướp được của ba người đội Đầm Rồng trong phó bản “Soạt, soạt, soạt”, chuyên nhằm vào quái vật phi thực thể, một khi cảm nhận được nguy hiểm nó sẽ lập tức nứt ra.
Đáng lẽ ra nó không nên xuất hiện trong màn đấu PVP giữa những người chơi.
Nhờ cảnh báo của thứ này, Giang Phảng đã giữ lại được mạng mình.
Anh kéo chiếc thánh giá đã mất tác dụng xuống, nhét vào trong túi, chậm rãi bước về ba thi thể gục dưới đất, cúi người kiểm tra thật kỹ.
Thứ khiến anh cảm thấy bất ngờ nhất là trạng thái khi chết của gã đeo mắt kính.
Sau khi kiểm tra qua loa, Giang Phảng tin chắc rằng người họ Ngụy kia đã dùng loại đạo cụ hấp thu gì đó.
Nó có thể hấp thu năng lượng trong cơ thể người khác để sử dụng, chủ nhân đạo cụ sẽ bộc phát sức mạnh lớn nhất trong một thời gian ngắn.
Chẳng qua không biết trạng thái cực hạn đó có thể kéo dài bao lâu.
Giang Phảng đi về hướng đạo cụ con rối đã xẹp như bóng bay mà Dịch Thủy Ca đã để lại, khi cho con rối vào trong túi đồ, anh cúi người nhặt lên một góc trang giấy nguyền rủa bị nó đè bên dưới.
Anh bóp một góc nửa trang giấy còn sót lại trong tay, khẽ cau mày.
Lời nguyền rủa mới có hiệu quả rồi ư?
Giang Phảng biết, chắc chắn bây giờ Nam Chu đang rất khó chịu.
Đạo cụ nguyền rủa vẫn chưa bị tiêu hủy hoàn toàn, thứ đạo cụ ấy nằm trong tay dạng người như Tô Mỹ Huỳnh, không biết cậu còn phải chịu bao nhiêu khổ nữa.
Nhưng anh cũng biết, có điên đến mấy thì cũng phải kịp thời né tránh mũi nhọn hướng về mình.
Ban nãy thánh giá nứt vỡ chính là một lời nhắc nhở anh.
Trước giờ Giang Phảng vẫn vậy.
Có điên anh cũng phải biết tiết chế, có tiến, có lùi, có mục đích.
Bây giờ anh phải về xác nhận tình huống của Nam Chu trước đã.
Anh quay về hành lang ban đầu mình đứng, đặt tay nắm cửa Doraemon trên một mặt tường trắng.
Cạch.
Anh vặn tay nắm cửa, vách tường mở ra.
Vách tường vừa mở, anh bắt gặp ánh mắt sốt sắng của Lý Ngân Hàng vừa vặn nhìn qua đây.
Vừa thấy Giang Phảng trở về, cô vội vàng bước tới:
– Anh Phảng, thầy Nam không ổn rồi.
***
Lúc này.
Ở một góc khác trong căn biệt thự.
Cơ bắp nở bung đáng sợ của Ngụy Thành Hóa cũng biến về dáng vẻ bình thường.
Nhưng gã đã cao hơn so với ban nãy mấy centimet, cơ bắp cũng càng rắn chắc hơn.
Rõ ràng có thể thấy, trước khi bước vào “Vạn Vật Hấp Dẫn” Ngụy Thành Hóa không mang bộ dạng bây giờ.
Cơ bắp cường tráng và dũng khí của gã đều dựa vào máu thịt của vô số người bồi đắp từng chút một.
Bởi vì ngay dưới chân gã có hai khối thi thể vừa mới gục ngã, chết không nhắm mắt.
Đó là hai cô gái mang vẻ mặt sợ hãi.
Thiếu nữ đang trong tuổi hoa nhưng lại bị rút sạch năm tháng, biến thành cành cây khô héo, co quắp dưới đất, đợi chờ thối rữa.
Ngụy Thành Hóa lau sợi dây chuyền vàng lóe sáng trước mặt gã, trầm ngâm suy nghĩ.
Tô Mỹ Huỳnh hiểu rõ tình hình xong thì phát điên thêm một lần nữa.
Vết sẹo đã khép chỉ còn dấu vết hồng mờ mờ giờ đây nứt ra dưới cảm xúc dao động cùng cơ mặt vặn vẹo, cô ta chỉ đành uống thêm thuốc cầm máu.
Cô ta ngậm viên thuốc đắng chát khiến dạ dày nôn nao như ngậm viên đậu ngào đường, hai tay quấn chặt lấy nhau, lọn tóc hồng dính trên khóe môi khô nứt vì thiếu nước, để lộ vẻ mặt căng thẳng và âu lo của cô ta lúc này.
Ngụy Thành Hóa không nhắc tới sự thực bọn họ suýt nữa bị một người xử đẹp, chỉ thờ ơ nói:
– Chúng ta không nên bỏ bọn họ ở đấy.
Chân Tô Mỹ Huỳnh run run, nói với giọng không quan tâm:
– Không cần mang theo thi thể của bọn họ, chúng ta đâu có đủ ô chứa đồ.
– Hơn nữa, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ quay về. Tới lúc đó còn cần bọn họ xử lý thi thể của bản thân à? Chưa đủ buồn nôn hay sao.
Tô Mỹ Huỳnh nói rất chắc chắn và điên cuồng, dường như ba đồng đội vừa chết đi đã sống lại đứng trước mặt cô ta vậy.
Đó là điều đương nhiên, không thể bàn cãi.
Ngụy Thành Hóa siết chặt nắm tay to như cái chùy:
– Đúng vậy, chỉ cần chúng ta thắng, bọn họ vẫn có thể trở về.
– Chỉ cần thắng…
Tô Mỹ Huỳnh lặp lại lời của Ngụy Thành Hóa một lần. Cô ta nghiêm túc nói:
– Nguyện vọng của chúng ta, không thể thiếu bất cứ điều gì.
– Chỉ cần “Ánh Bình Minh” thắng, chúng ta có thể quay về thế giới bình thường uống rượu, ăn lẩu. Mỗi người chúng ta sẽ chia nhau khoản tiền đếm không xuể. Còn có cả bố tôi, mẹ của anh, em gái của bốn mắt, cũng đều có thể sống lại trong thế giới hiện thực. Ban đầu chúng ta đã hứa với nhau rồi, có đúng không?
Năm người bọn họ có mục đích giống nhau, cũng có niềm tin giống nhau.
Quyền lợi của bọn họ quan trọng nhất.
Chỉ cần bọn họ có thể sống là được.
Những người khác không vượt nổi bọn họ vì không có bản lĩnh.
Ngụy Thành Hóa cụp mi, nhìn hai thi thể dưới đất.
– Lại tái phát cái bệnh thương người đấy hả? – Tô Mỹ Huỳnh chọc xuyên tâm tư của gã, cười nhạo – Đương nhiên chúng ta nhất định phải sống, những người khác cứ cho qua đi…
Ngụy Thành Hóa gật đầu, nghiêm túc nói:
– Nếu như tất cả mọi người đều có thể trở về, bọn họ sẽ nói chuyện của chúng ta với những người bên ngoài.
Tô Mỹ Huỳnh kiêu ngạo hất hàm, cho dù bây giờ mặt cô ta đã nát bấy, chẳng thể nhìn kỹ.
Cô ta vừa ác độc vừa thành khẩn:
– Vậy nên chúng ta sẽ là quán quân duy nhất. Người duy nhất có thể ra ngoài.
Ngụy Thành Hóa khẽ “ừ”.
Tô Mỹ Huỳnh nhỏ bé bước qua hai người dưới đất, không thèm cho hai kẻ vô dụng thất bại kia một ánh mắt đồng tình:
– Đi, làm việc thôi.
Nhưng nội tâm của cô ta chẳng thể nào thoải mái như miệng đã nói.
Cô ta đút tay vào túi, nắm chặt quyển sách [Lời Thì Thầm Của Succubus].
Giang Phảng đã khiến cho “Ánh Bình Minh” chịu tổn thất trước giờ chưa từng có, đương nhiên Giang Phảng phải bồi thường những gì mà anh đã gây ra.
Bây giờ cô ta đang khống chế Nam Chu trong lòng bàn tay, cô ta muốn làm thế nào thì làm thế ấy!
Nhưng khi cô ta mở sách mới nhớ ra trước lúc mình phát điên đã sử dụng lời nguyền rủa mạnh thứ ba mất rồi.
Lời nguyền rủa ấy có thể khiến cho tất cả những lời nguyền rủa còn lại trên trang sách của cô ta trở thành đống giấy vụn.
Trong đau lòng, Tô Mỹ Huỳnh cũng nhận được chút an ủi.
Khi lời nguyền kia bắt đầu, Nam Chu sẽ hoàn toàn biến thành quái vật trên biểu hiện vật lý!
Còn chưa kịp vui được bao lâu, cô ta đã ý thức được có gì đó không ổn.
Hình như… lời nguyền kia còn chưa đốt hết?
Cô vội vàng mở sách ra, phát hiện hoa văn của những lời nguyền khác vẫn bình thường, ở trạng thái có thể sử dụng.
Nhưng khi cô ta thử sử dụng lời nguyền nghẹt thở, tờ bùa chú mới xé xuống không thể phát huy hiệu quả.
Tình huống hiện tại chỉ có một khả năng…
Bùa chú của lời nguyền trước còn chưa cháy hết, cho nên không thể sử dụng cái tiếp theo.
Nói một cách đơn giản, bị kẹt mất rồi.
Tô Mỹ Huỳnh cắn răng gọi Ngụy Thành Hóa đang định đi tìm đội ngũ khác:
– Quay lại!
Ngụy Thành Hóa khẽ cau mày:
– Hả?
Tô Mỹ Huỳnh tức tới mức giọng nói cũng trở nên bén nhọn:
– Quay lại nơi chúng ta vừa gặp Giang Phảng! Nhanh lên!
Cô ta muốn tìm tờ bùa chú còn chưa đốt xong, tìm cách hủy bỏ, sau đó giày vò Nam Chu một phen.
Đợi khi quay lại địa điểm ban đầu, nửa trang giấy kia đã bị Giang Phảng cầm đi rồi.
Không tìm kiếm được, Tô Mỹ Huỳnh tức tới mức giậm chân, cô ta không chú ý thấy, có âm thanh than nhẹ từ kẽ răng phát ra ở trong một bức tường chỉ cách bọn họ chưa tới ba mươi thước.
***
Trong căn phòng với diện tích gần ba mươi mét vuông, vách tường xi măng xám xịt, sau khi đóng cửa vào, không còn nguồn sáng tự nhiên, chỉ còn chiếc bóng đèn treo trên dây điện lặng lẽ giữa không trung.
Gia cụ và thiết bị trong căn phòng tương đối đơn giản.
Một chiếc bàn nhỏ, hai chiếc ghế gỗ, một chiếc giường đơn.
Giống như hầm trú ẩn thiết kế để tránh bom trong những năm tháng chiến tranh.
Ánh mắt Giang Phảng rơi trên chiếc giường duy nhất trong không gian nhỏ bé này.
Chiếc chăn đơn dưới chân giường hỗn độn toàn dấu vết cọ xát, sợi vải căng chặt như có thể đứt ra bất cứ lúc nào.
Một chiếc chân trần của Nam Chu đạp trên thành giường có hình dạng song sắt kiên cố, quần tây tuột tới đầu gối, cơ thịt ở cẳng chân căng cứng vô cùng nhẫn nại.
Một bên tất của Nam Chu đã tuột ra, tất bên kia trượt xuống khỏi mắt cá chân cậu, treo trên ngón chân quắp chặt.
Bởi vì Nam Cực Tinh không phải là đồng đội cho nên nó có thể tự do ra vào ô chứa vật phẩm.
Nó ham vui, nhìn thấy vật dài có thể hoạt động bèn nổi lên hứng chơi đùa, nhảy tới nhảy lui vồ lấy chiếc đuôi nhạy cảm.
Chiếc đuôi bị nó vồ tới mức khó chịu, đung đưa qua lại.
Mỗi lần chuyển động, Nam Chu đều hít sâu một hơi.
Nhịp hô hấp này khiến người ta cảm thấy Nam Chu sẽ nghẹt thở và ngất đi bất cứ lúc nào.
Dẫu vậy, từ đầu tới cuối cậu đều tỉnh táo.
Nam Chu nằm trên giường quay lưng về phía bọn họ, Lý Ngân Hàng nhìn qua ngập ngừng nói, giọng nghèn nghẹn:
– Tự dưng biến thành thế kia…
Đôi cánh mới mọc ra trên lưng xé rách áo sơ mi trắng của Nam Chu, đôi cánh dài chừng năm thước, rách nát như thể bị chơi đùa quá mức, rủ xuống hai bên xương quai xanh xinh đẹp của cậu, khẽ phe phẩy.
Giang Phảng cất lời, không nghe ra vui giận:
– Ừ, tôi biết.
Lý Ngân Hàng nghẹn ngào, rất biết điều nói:
– Có cần tôi phải nhắm mắt vào không?
Giang Phảng đi đến bên giường:
– Ừ, vất vả rồi.
Nam Chu quay lưng về phía anh, thở ra từng nhịp, cảm giác yếu ớt kia khiến Giang Phảng bất giác nghẹt thở.
Hầu kết chuyển động lên xuống một lúc anh mới nhớ tới việc mình phải hô hấp.
Giang Phảng đi lên trước.
Anh nhận ra khi Nam Chu nghe thấy tiếng bước chân, cậu cảnh giác cong eo lên giống như con thú nhỏ.
Giang Phảng khẽ nói:
– Là tôi.
Phần cơ lưng căng chặt của Nam Chu bấy giờ mới được thả lỏng.
Giang Phảng cũng nhìn rõ diện mạo lúc này của cậu.
Khuy áo sơ mi bung ra, cơ bụng săn chắc xinh đẹp của cậu dính đầy những giọt mồ hôi đang không ngừng phập phồng lên xuống theo hô hấp của cậu.
Trên cái rốn xinh đẹp tựa mắt mèo vừa mới xuất hiện một hoa văn tử cung cách điệu mới.
Là hình vẽ ma quỷ của hệ thống sinh dục nam giới kèm thêm một đôi cánh.
Chiếc đuôi của cậu đỏ ửng, lớp lông tơ tinh tế mịn màng trên đuôi đã toát vài giọt mồ hôi, cảm giác nặng nề như không thể di chuyển được.
Giang Phảng lên tiếng:
– Thầy Nam..
Anh vừa lên tiếng, đôi cánh trơ xương của Nam Chu đột ngột sinh sự, cuốn lấy Giang Phảng ôm vào lòng.
Giang Phảng không kịp phòng bị, vội vàng vươn tay ra ổn định cơ thể nhưng lại bất cẩn đè lên cổ tay Nam Chu bị trói bằng choker.
…Cậu rất nghe lời, không vùng đứt nó.
Nhờ chút ánh sáng của ngọn đèn bên ngoài đôi cánh, Giang Phảng nhìn thấy mái tóc của cậu cũng lấp lánh mướt mồ hôi, trang sức màu bạc của choker rơi trên mái tóc rối của cậu, phản xạ lại ánh bạc vụn vỡ.
Quan trọng hơn, trên trán cậu mọc ra hai chiếc sừng nhọn màu đỏ đen đan xen lẫn nhau.
Rất đáng yêu.
Trái tim Giang Phảng lập tức mềm nhũn.
Nam Chu dùng cánh ôm chặt lấy anh, đôi cánh mẫn cảm tới mức không thể chạm vào nhau, cho nên miễn cưỡng tạo thành một hình tam giác.
Nam Chu nói nhỏ:
– Anh không nên nhìn tôi.
Giang Phảng vươn tay sờ sừng của cậu, sờ tới mức sắc mặt Nam Chu thay đổi.
Dòng điện nho nhỏ chạy dọc theo chiếc sừng, chui vào trong não kích thích toàn thân cậu mềm nhũn.
Giang Phảng chú ý tới sự thay đổi trên khuôn mặt cậu, vội buông tay ra.
Giọng anh vang lên giữa đôi cánh, hình thành tiếng vọng nhỏ bé:
– Không thoải mái à?
Nghe thấy giọng Giang Phảng, Nam Chu không thể không tập trung sự chú ý, trải nghiệm dục vọng đang tàn sát trên cơ thể mình, khẽ thở hắt mấy hơi:
– Ừ, vẫn có thể nhịn.
Giang Phảng thở phào.
Vẫn may, Nam Chu chưa hoàn toàn mất khống chế.
Tầm mắt của anh nhìn xuống lòng bàn tay.
Nơi đó vẫn còn nửa trang đạo cụ nguyền rủa chưa cháy hết.
… Do nó chưa cháy hết ư?
Giang Phảng yên tâm hơn, cẩn thận sửa sang lại mái tóc mướt mồ hôi của Nam Chu.
Chỉ cần khiến cậu dễ chịu hơn, dù là một chút thôi cũng được.
Nam Chu mím môi, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Giang Phảng cười nói:
– Sao cậu cứ như mèo ấy nhỉ.
Nhịn giỏi thật.
– Ưm… – Cổ họng Nam Chu phát ra âm thanh mềm mại trả lời, vừa vặn liếc mắt nhìn thấy mu bàn tay tím bầm của Giang Phảng.
Chiếc đuôi không nghe lời của cậu bấy giờ lại vô cùng ngoan ngoãn quấn lên chân Giang Phảng, kéo anh:
– Anh, bị thương rồi?
Giang Phảng làm nũng, không có bất cứ chướng ngại tâm lý nào:
– Đau lắm.
Nam Chu vặn vẹo cơ thể, đôi mắt bị ảnh hưởng bởi lời nguyền Succubus ửng đỏ nhìn thẳng Giang Phảng.
Cậu cử động cánh tay không bị thương của mình, ngạc nhiên hỏi:
– Tôi cũng sẽ đau. Tại sao lại như vậy?
Hết chương 135
Lời tác giả:
Hiện tại Meo Meo là một nửa Succubus w
------oOo------
Thấy Ngụy Thành Hóa rơi vào thế hạ phong, gã đeo kính có năng lực copy đã chạy một đoạn hoảng hốt quay đầu lại:
– Lão Ngụy!
Ngụy Thành Hóa lùi về sau mấy bước thở hổn hển, xương đâm vào thịt đau đớn, cánh tay rủ bên người run rẩy.
Gã đeo kính liếc mắt nhìn, copy ra hai Ngụy Thành Hóa giữa không trung, chặn kín cả hành lang. Sau khi giúp Ngụy Thành Hóa cản thêm hai quân bài poker của Giang Phảng, gã bế Tô Mỹ Huỳnh, gào xé họng:
– Lão Ngụy! Giết tôi đi!
Ngụy Thành Hóa sững người, hét lên:
– Copy thêm một cậu nữa không được à!
Gã đeo kính lắc đầu:
– Sinh vật copy đều là giả! Tôi không copy ra người thật được! Tôi không thể cho anh thứ anh cần…
Biểu cảm Ngụy Thành Hóa chứa đựng đau đớn và thù hận không thể che giấu.
Chỉ một người!
Chỉ một người thôi đã có thể ép bọn họ đến nước này.
Thấy thời gian chẳng còn lại bao nhiêu, gã đeo kính không dám chậm trễ, quăng Tô Mỹ Huỳnh cho Ngụy Thành Hóa.
Ngụy Thành Hóa đỡ lấy cô ta bằng bàn tay bị thương, gã đeo kính thấp bé xông tới trước mặt Ngụy Thành Hóa, vươn tay nắm lấy sợi dây chuyền vàng to đùng trông khá tục tằng trên cổ gã.
Ngụy Thành Hóa cân nhắc kết cục trước mắt, chỉ đành rống lên một tiếng đau đớn.
Chiếc dây chuyền vàng tỏa ánh vàng hư ảo sau đó từng luồng sáng đâm vào cơ thể gã đeo kính như biến thành thực chất.
Gã đeo kính sợ Ngụy Thành Hóa không ra tay được nên nắm chặt cổ tay gã.
Gã đeo kính muốn nở nụ cười an ủi Ngụy Thành Hóa, nhưng khóe miệng không ngừng co giật.
Hốc mắt gã nhanh chóng lõm sâu xuống, làn da bị rút sạch nước trở nên khô héo, xám xịt.
Không cần đến ba giây, gã đeo kính can tâm tình nguyện biến thành một khối thi thể mất sạch nước.
Sau khi quăng khối thi thể khô đét qua một bên, mắt thường cũng có thể thấy được cơ bắp Ngụy Thành Hóa đang nở ra.
Hai mắt gã đỏ ngầu, từng tia máu tím đỏ lan rộng trong mắt, giống như đôi mắt rồng dữ tợn khát máu.
Ngụy Thành Hóa rống lên một tiếng, đập nát hai người copy của gã đứng chắn trước mắt.
Máu thịt và cả óc bắn tung tóe!
Song, sau khi đánh nát người copy, trên hành lang trống rỗng đã không còn bóng người.
Ngụy Thành Hóa nghẹn họng.
Nắm đấm chứa đựng đầy oán hận và máu nóng của gã nháy mắt lạnh xuống.
Gã hiến tế mạng của đồng đội mà lại chỉ đổi lấy một sàn đấu trống rỗng thôi sao?
Ngụy Thành Hóa đi vòng quanh hành lang như một con thú bị nhốt, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng của Giang Phảng.
Cảm xúc mãnh liệt tựa nước bùn trào dâng từ đáy lòng gã, lấp kín từng mạch máu trong cơ thể.
Gã nện nắm đấm xuống vách tường bên cạnh.
Cả hành lang rung lên ầm ầm như lở núi.
Ngụy Thành Hóa gào rống mấy tiếng, phát tiết cảm xúc sục sôi trong lồng ngực, đun nóng nội tạng của gã.
Sau khi điên cuồng tấn công hai vách tường, gã chợt nghe thấy một giọng nữ yếu ớt:
– Mẹ kiếp, anh điên rồi à?
… Tô Mỹ Huỳnh tỉnh rồi.
Bấy giờ Ngụy Thành Hóa mới nhớ ra trách nhiệm của mình, im lặng bế Tô Mỹ Huỳnh vừa mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê còn chưa rõ tình huống gì lên, cất bước chạy về phía xa.
Tô Mỹ Huỳnh vừa tỉnh dậy, không hề có ấn tượng gì với những chuyện xảy ra ban nãy, nhưng cô ta biết dùng mắt nhìn.
Nhậm Lương Ký bị rạch cổ họng.
Ngải Thực tàng hình bị ghim bài sau gáy.
Vương Hoa Tàng đeo kính mắt bị hút khô.
Cơ thể nhỏ gầy của cô ta co lại, cuộn trong lòng ngực như núi của Ngụy Thành Hóa, chiếc chuông trang sức trên người lung lay, phát ra âm thanh lanh lảnh khe khẽ.
Cô ta nhỏ giọng hỏi:
– Có mấy người?
Mấy người vây chiến mới có thể ép bọn họ tới mức này?
Ngụy Thành Hóa không nói gì.
Tô Mỹ Huỳnh nổi nóng, móng tay nhọn bấu vào cơ bắp rắn chắc trên vai Ngụy Thành Hóa, bấu đến nỗi tay cũng đau:
– Anh nói gì đi chứ! Điếc à! Hay câm rồi?
Ngụy Thành Hóa không nói một lời, chỉ chạy về phía trước, dường như đã mất đi một phần giác quan, không cảm thấy đau đớn cũng không nghe thấy gì.
***
Cùng lúc này, Giang Phảng phối hợp với con rối mà Dịch Thủy Ca để lại, một mình tiêu diệt ba người, bước ra ngoài từ một mặt “tường”.
Đây là đạo cụ cấp S mới nhất bọn họ vừa bổ sung qua màn thi đấu ở đấu trường thú.
[Bởi Vì Đã Mua Được Bản Quyền Cho Nên Có Thể Gọi Nó Là Cánh Cửa Thần Kỳ]
Đạo cụ là một tay nắm cửa mang hình dáng tay của Doraemon, chỉ cần cắm nó vào tường có thể tùy ý mở ra một không gian với diện tích gần ba mươi mét vuông.
Vẫn còn sáu lần sử dụng, mở cửa đều tốn số lần.
Vốn dĩ Giang Phảng không định trốn tránh đòn tấn công của Ngụy Thành Hóa.
Nếu như không phải chiếc [Thánh Giá Giác Quan Thứ Sáu] trên cổ anh nứt ra.
Thứ này bọn họ đã cướp được của ba người đội Đầm Rồng trong phó bản “Soạt, soạt, soạt”, chuyên nhằm vào quái vật phi thực thể, một khi cảm nhận được nguy hiểm nó sẽ lập tức nứt ra.
Đáng lẽ ra nó không nên xuất hiện trong màn đấu PVP giữa những người chơi.
Nhờ cảnh báo của thứ này, Giang Phảng đã giữ lại được mạng mình.
Anh kéo chiếc thánh giá đã mất tác dụng xuống, nhét vào trong túi, chậm rãi bước về ba thi thể gục dưới đất, cúi người kiểm tra thật kỹ.
Thứ khiến anh cảm thấy bất ngờ nhất là trạng thái khi chết của gã đeo mắt kính.
Sau khi kiểm tra qua loa, Giang Phảng tin chắc rằng người họ Ngụy kia đã dùng loại đạo cụ hấp thu gì đó.
Nó có thể hấp thu năng lượng trong cơ thể người khác để sử dụng, chủ nhân đạo cụ sẽ bộc phát sức mạnh lớn nhất trong một thời gian ngắn.
Chẳng qua không biết trạng thái cực hạn đó có thể kéo dài bao lâu.
Giang Phảng đi về hướng đạo cụ con rối đã xẹp như bóng bay mà Dịch Thủy Ca đã để lại, khi cho con rối vào trong túi đồ, anh cúi người nhặt lên một góc trang giấy nguyền rủa bị nó đè bên dưới.
Anh bóp một góc nửa trang giấy còn sót lại trong tay, khẽ cau mày.
Lời nguyền rủa mới có hiệu quả rồi ư?
Giang Phảng biết, chắc chắn bây giờ Nam Chu đang rất khó chịu.
Đạo cụ nguyền rủa vẫn chưa bị tiêu hủy hoàn toàn, thứ đạo cụ ấy nằm trong tay dạng người như Tô Mỹ Huỳnh, không biết cậu còn phải chịu bao nhiêu khổ nữa.
Nhưng anh cũng biết, có điên đến mấy thì cũng phải kịp thời né tránh mũi nhọn hướng về mình.
Ban nãy thánh giá nứt vỡ chính là một lời nhắc nhở anh.
Trước giờ Giang Phảng vẫn vậy.
Có điên anh cũng phải biết tiết chế, có tiến, có lùi, có mục đích.
Bây giờ anh phải về xác nhận tình huống của Nam Chu trước đã.
Anh quay về hành lang ban đầu mình đứng, đặt tay nắm cửa Doraemon trên một mặt tường trắng.
Cạch.
Anh vặn tay nắm cửa, vách tường mở ra.
Vách tường vừa mở, anh bắt gặp ánh mắt sốt sắng của Lý Ngân Hàng vừa vặn nhìn qua đây.
Vừa thấy Giang Phảng trở về, cô vội vàng bước tới:
– Anh Phảng, thầy Nam không ổn rồi.
***
Lúc này.
Ở một góc khác trong căn biệt thự.
Cơ bắp nở bung đáng sợ của Ngụy Thành Hóa cũng biến về dáng vẻ bình thường.
Nhưng gã đã cao hơn so với ban nãy mấy centimet, cơ bắp cũng càng rắn chắc hơn.
Rõ ràng có thể thấy, trước khi bước vào “Vạn Vật Hấp Dẫn” Ngụy Thành Hóa không mang bộ dạng bây giờ.
Cơ bắp cường tráng và dũng khí của gã đều dựa vào máu thịt của vô số người bồi đắp từng chút một.
Bởi vì ngay dưới chân gã có hai khối thi thể vừa mới gục ngã, chết không nhắm mắt.
Đó là hai cô gái mang vẻ mặt sợ hãi.
Thiếu nữ đang trong tuổi hoa nhưng lại bị rút sạch năm tháng, biến thành cành cây khô héo, co quắp dưới đất, đợi chờ thối rữa.
Ngụy Thành Hóa lau sợi dây chuyền vàng lóe sáng trước mặt gã, trầm ngâm suy nghĩ.
Tô Mỹ Huỳnh hiểu rõ tình hình xong thì phát điên thêm một lần nữa.
Vết sẹo đã khép chỉ còn dấu vết hồng mờ mờ giờ đây nứt ra dưới cảm xúc dao động cùng cơ mặt vặn vẹo, cô ta chỉ đành uống thêm thuốc cầm máu.
Cô ta ngậm viên thuốc đắng chát khiến dạ dày nôn nao như ngậm viên đậu ngào đường, hai tay quấn chặt lấy nhau, lọn tóc hồng dính trên khóe môi khô nứt vì thiếu nước, để lộ vẻ mặt căng thẳng và âu lo của cô ta lúc này.
Ngụy Thành Hóa không nhắc tới sự thực bọn họ suýt nữa bị một người xử đẹp, chỉ thờ ơ nói:
– Chúng ta không nên bỏ bọn họ ở đấy.
Chân Tô Mỹ Huỳnh run run, nói với giọng không quan tâm:
– Không cần mang theo thi thể của bọn họ, chúng ta đâu có đủ ô chứa đồ.
– Hơn nữa, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ quay về. Tới lúc đó còn cần bọn họ xử lý thi thể của bản thân à? Chưa đủ buồn nôn hay sao.
Tô Mỹ Huỳnh nói rất chắc chắn và điên cuồng, dường như ba đồng đội vừa chết đi đã sống lại đứng trước mặt cô ta vậy.
Đó là điều đương nhiên, không thể bàn cãi.
Ngụy Thành Hóa siết chặt nắm tay to như cái chùy:
– Đúng vậy, chỉ cần chúng ta thắng, bọn họ vẫn có thể trở về.
– Chỉ cần thắng…
Tô Mỹ Huỳnh lặp lại lời của Ngụy Thành Hóa một lần. Cô ta nghiêm túc nói:
– Nguyện vọng của chúng ta, không thể thiếu bất cứ điều gì.
– Chỉ cần “Ánh Bình Minh” thắng, chúng ta có thể quay về thế giới bình thường uống rượu, ăn lẩu. Mỗi người chúng ta sẽ chia nhau khoản tiền đếm không xuể. Còn có cả bố tôi, mẹ của anh, em gái của bốn mắt, cũng đều có thể sống lại trong thế giới hiện thực. Ban đầu chúng ta đã hứa với nhau rồi, có đúng không?
Năm người bọn họ có mục đích giống nhau, cũng có niềm tin giống nhau.
Quyền lợi của bọn họ quan trọng nhất.
Chỉ cần bọn họ có thể sống là được.
Những người khác không vượt nổi bọn họ vì không có bản lĩnh.
Ngụy Thành Hóa cụp mi, nhìn hai thi thể dưới đất.
– Lại tái phát cái bệnh thương người đấy hả? – Tô Mỹ Huỳnh chọc xuyên tâm tư của gã, cười nhạo – Đương nhiên chúng ta nhất định phải sống, những người khác cứ cho qua đi…
Ngụy Thành Hóa gật đầu, nghiêm túc nói:
– Nếu như tất cả mọi người đều có thể trở về, bọn họ sẽ nói chuyện của chúng ta với những người bên ngoài.
Tô Mỹ Huỳnh kiêu ngạo hất hàm, cho dù bây giờ mặt cô ta đã nát bấy, chẳng thể nhìn kỹ.
Cô ta vừa ác độc vừa thành khẩn:
– Vậy nên chúng ta sẽ là quán quân duy nhất. Người duy nhất có thể ra ngoài.
Ngụy Thành Hóa khẽ “ừ”.
Tô Mỹ Huỳnh nhỏ bé bước qua hai người dưới đất, không thèm cho hai kẻ vô dụng thất bại kia một ánh mắt đồng tình:
– Đi, làm việc thôi.
Nhưng nội tâm của cô ta chẳng thể nào thoải mái như miệng đã nói.
Cô ta đút tay vào túi, nắm chặt quyển sách [Lời Thì Thầm Của Succubus].
Giang Phảng đã khiến cho “Ánh Bình Minh” chịu tổn thất trước giờ chưa từng có, đương nhiên Giang Phảng phải bồi thường những gì mà anh đã gây ra.
Bây giờ cô ta đang khống chế Nam Chu trong lòng bàn tay, cô ta muốn làm thế nào thì làm thế ấy!
Nhưng khi cô ta mở sách mới nhớ ra trước lúc mình phát điên đã sử dụng lời nguyền rủa mạnh thứ ba mất rồi.
Lời nguyền rủa ấy có thể khiến cho tất cả những lời nguyền rủa còn lại trên trang sách của cô ta trở thành đống giấy vụn.
Trong đau lòng, Tô Mỹ Huỳnh cũng nhận được chút an ủi.
Khi lời nguyền kia bắt đầu, Nam Chu sẽ hoàn toàn biến thành quái vật trên biểu hiện vật lý!
Còn chưa kịp vui được bao lâu, cô ta đã ý thức được có gì đó không ổn.
Hình như… lời nguyền kia còn chưa đốt hết?
Cô vội vàng mở sách ra, phát hiện hoa văn của những lời nguyền khác vẫn bình thường, ở trạng thái có thể sử dụng.
Nhưng khi cô ta thử sử dụng lời nguyền nghẹt thở, tờ bùa chú mới xé xuống không thể phát huy hiệu quả.
Tình huống hiện tại chỉ có một khả năng…
Bùa chú của lời nguyền trước còn chưa cháy hết, cho nên không thể sử dụng cái tiếp theo.
Nói một cách đơn giản, bị kẹt mất rồi.
Tô Mỹ Huỳnh cắn răng gọi Ngụy Thành Hóa đang định đi tìm đội ngũ khác:
– Quay lại!
Ngụy Thành Hóa khẽ cau mày:
– Hả?
Tô Mỹ Huỳnh tức tới mức giọng nói cũng trở nên bén nhọn:
– Quay lại nơi chúng ta vừa gặp Giang Phảng! Nhanh lên!
Cô ta muốn tìm tờ bùa chú còn chưa đốt xong, tìm cách hủy bỏ, sau đó giày vò Nam Chu một phen.
Đợi khi quay lại địa điểm ban đầu, nửa trang giấy kia đã bị Giang Phảng cầm đi rồi.
Không tìm kiếm được, Tô Mỹ Huỳnh tức tới mức giậm chân, cô ta không chú ý thấy, có âm thanh than nhẹ từ kẽ răng phát ra ở trong một bức tường chỉ cách bọn họ chưa tới ba mươi thước.
***
Trong căn phòng với diện tích gần ba mươi mét vuông, vách tường xi măng xám xịt, sau khi đóng cửa vào, không còn nguồn sáng tự nhiên, chỉ còn chiếc bóng đèn treo trên dây điện lặng lẽ giữa không trung.
Gia cụ và thiết bị trong căn phòng tương đối đơn giản.
Một chiếc bàn nhỏ, hai chiếc ghế gỗ, một chiếc giường đơn.
Giống như hầm trú ẩn thiết kế để tránh bom trong những năm tháng chiến tranh.
Ánh mắt Giang Phảng rơi trên chiếc giường duy nhất trong không gian nhỏ bé này.
Chiếc chăn đơn dưới chân giường hỗn độn toàn dấu vết cọ xát, sợi vải căng chặt như có thể đứt ra bất cứ lúc nào.
Một chiếc chân trần của Nam Chu đạp trên thành giường có hình dạng song sắt kiên cố, quần tây tuột tới đầu gối, cơ thịt ở cẳng chân căng cứng vô cùng nhẫn nại.
Một bên tất của Nam Chu đã tuột ra, tất bên kia trượt xuống khỏi mắt cá chân cậu, treo trên ngón chân quắp chặt.
Bởi vì Nam Cực Tinh không phải là đồng đội cho nên nó có thể tự do ra vào ô chứa vật phẩm.
Nó ham vui, nhìn thấy vật dài có thể hoạt động bèn nổi lên hứng chơi đùa, nhảy tới nhảy lui vồ lấy chiếc đuôi nhạy cảm.
Chiếc đuôi bị nó vồ tới mức khó chịu, đung đưa qua lại.
Mỗi lần chuyển động, Nam Chu đều hít sâu một hơi.
Nhịp hô hấp này khiến người ta cảm thấy Nam Chu sẽ nghẹt thở và ngất đi bất cứ lúc nào.
Dẫu vậy, từ đầu tới cuối cậu đều tỉnh táo.
Nam Chu nằm trên giường quay lưng về phía bọn họ, Lý Ngân Hàng nhìn qua ngập ngừng nói, giọng nghèn nghẹn:
– Tự dưng biến thành thế kia…
Đôi cánh mới mọc ra trên lưng xé rách áo sơ mi trắng của Nam Chu, đôi cánh dài chừng năm thước, rách nát như thể bị chơi đùa quá mức, rủ xuống hai bên xương quai xanh xinh đẹp của cậu, khẽ phe phẩy.
Giang Phảng cất lời, không nghe ra vui giận:
– Ừ, tôi biết.
Lý Ngân Hàng nghẹn ngào, rất biết điều nói:
– Có cần tôi phải nhắm mắt vào không?
Giang Phảng đi đến bên giường:
– Ừ, vất vả rồi.
Nam Chu quay lưng về phía anh, thở ra từng nhịp, cảm giác yếu ớt kia khiến Giang Phảng bất giác nghẹt thở.
Hầu kết chuyển động lên xuống một lúc anh mới nhớ tới việc mình phải hô hấp.
Giang Phảng đi lên trước.
Anh nhận ra khi Nam Chu nghe thấy tiếng bước chân, cậu cảnh giác cong eo lên giống như con thú nhỏ.
Giang Phảng khẽ nói:
– Là tôi.
Phần cơ lưng căng chặt của Nam Chu bấy giờ mới được thả lỏng.
Giang Phảng cũng nhìn rõ diện mạo lúc này của cậu.
Khuy áo sơ mi bung ra, cơ bụng săn chắc xinh đẹp của cậu dính đầy những giọt mồ hôi đang không ngừng phập phồng lên xuống theo hô hấp của cậu.
Trên cái rốn xinh đẹp tựa mắt mèo vừa mới xuất hiện một hoa văn tử cung cách điệu mới.
Là hình vẽ ma quỷ của hệ thống sinh dục nam giới kèm thêm một đôi cánh.
Chiếc đuôi của cậu đỏ ửng, lớp lông tơ tinh tế mịn màng trên đuôi đã toát vài giọt mồ hôi, cảm giác nặng nề như không thể di chuyển được.
Giang Phảng lên tiếng:
– Thầy Nam..
Anh vừa lên tiếng, đôi cánh trơ xương của Nam Chu đột ngột sinh sự, cuốn lấy Giang Phảng ôm vào lòng.
Giang Phảng không kịp phòng bị, vội vàng vươn tay ra ổn định cơ thể nhưng lại bất cẩn đè lên cổ tay Nam Chu bị trói bằng choker.
…Cậu rất nghe lời, không vùng đứt nó.
Nhờ chút ánh sáng của ngọn đèn bên ngoài đôi cánh, Giang Phảng nhìn thấy mái tóc của cậu cũng lấp lánh mướt mồ hôi, trang sức màu bạc của choker rơi trên mái tóc rối của cậu, phản xạ lại ánh bạc vụn vỡ.
Quan trọng hơn, trên trán cậu mọc ra hai chiếc sừng nhọn màu đỏ đen đan xen lẫn nhau.
Rất đáng yêu.
Trái tim Giang Phảng lập tức mềm nhũn.
Nam Chu dùng cánh ôm chặt lấy anh, đôi cánh mẫn cảm tới mức không thể chạm vào nhau, cho nên miễn cưỡng tạo thành một hình tam giác.
Nam Chu nói nhỏ:
– Anh không nên nhìn tôi.
Giang Phảng vươn tay sờ sừng của cậu, sờ tới mức sắc mặt Nam Chu thay đổi.
Dòng điện nho nhỏ chạy dọc theo chiếc sừng, chui vào trong não kích thích toàn thân cậu mềm nhũn.
Giang Phảng chú ý tới sự thay đổi trên khuôn mặt cậu, vội buông tay ra.
Giọng anh vang lên giữa đôi cánh, hình thành tiếng vọng nhỏ bé:
– Không thoải mái à?
Nghe thấy giọng Giang Phảng, Nam Chu không thể không tập trung sự chú ý, trải nghiệm dục vọng đang tàn sát trên cơ thể mình, khẽ thở hắt mấy hơi:
– Ừ, vẫn có thể nhịn.
Giang Phảng thở phào.
Vẫn may, Nam Chu chưa hoàn toàn mất khống chế.
Tầm mắt của anh nhìn xuống lòng bàn tay.
Nơi đó vẫn còn nửa trang đạo cụ nguyền rủa chưa cháy hết.
… Do nó chưa cháy hết ư?
Giang Phảng yên tâm hơn, cẩn thận sửa sang lại mái tóc mướt mồ hôi của Nam Chu.
Chỉ cần khiến cậu dễ chịu hơn, dù là một chút thôi cũng được.
Nam Chu mím môi, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Giang Phảng cười nói:
– Sao cậu cứ như mèo ấy nhỉ.
Nhịn giỏi thật.
– Ưm… – Cổ họng Nam Chu phát ra âm thanh mềm mại trả lời, vừa vặn liếc mắt nhìn thấy mu bàn tay tím bầm của Giang Phảng.
Chiếc đuôi không nghe lời của cậu bấy giờ lại vô cùng ngoan ngoãn quấn lên chân Giang Phảng, kéo anh:
– Anh, bị thương rồi?
Giang Phảng làm nũng, không có bất cứ chướng ngại tâm lý nào:
– Đau lắm.
Nam Chu vặn vẹo cơ thể, đôi mắt bị ảnh hưởng bởi lời nguyền Succubus ửng đỏ nhìn thẳng Giang Phảng.
Cậu cử động cánh tay không bị thương của mình, ngạc nhiên hỏi:
– Tôi cũng sẽ đau. Tại sao lại như vậy?
Hết chương 135
Lời tác giả:
Hiện tại Meo Meo là một nửa Succubus w
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất