Chương 142: Cuộc truy kích nghìn người (Hai mươi mốt)
***
Người xúi giục kế hoạch vây giết của hai mươi người chính là Tô Mỹ Huỳnh.
Giang Phảng đã góp phần tăng thêm vết thương và sự chật vật cho cô ta, khiến lớp ngụy trang của cô ta càng thêm chân thật.
Khi cô ta không công khai thân phận của bản thân, không ai nhận ra thiếu nữ đôi mươi yếu ớt, trên mặt có vết thương nghiêm trọng chính là Tô Mỹ Huỳnh thủ đoạn ngoan độc trong “Ánh Bình Minh”.
Cô ta ôm một con [Tắc Kè Hoa Tử Vong], sau khi quan sát tình hình thì giả vờ bị thương nặng gần chết, lảo đảo xuất hiện trước mặt một người chơi.
[Tắc Kè Hoa Tử Vong] thông qua cảm xúc thêu dệt nên cảnh tượng tử vong giả tạo, cộng thêm Ngụy Thành Hóa phối hợp chặt chẽ với cô ta. Ngụy Thành Hóa đứng ở trong tối, tay không bóp nát một cái đầu, giúp cô ta diễn một màn tử vong hoàn mỹ trước mặt những người chơi khác.
Đám người chơi kia tận mắt nhìn thấy danh sách sinh tồn -1, vì thế vô cùng tin tưởng.
Trước khi cô gái tuổi thanh xuân chết thảm đã để lại di ngôn rằng chính Nam Chu đã giết cô ta.
Cô ta nhắc nhở mọi người, “Lập Phương Chu” mới chính là kẻ thù chung mà bọn họ cần đối mặt.
Con người bận rộn tự tàn sát lẫn nhau, nếu như cuối cùng để con quái vật đó được lợi thì đáng giá ư?
Cho dù chiến trường hỗn loạn này do Tô Mỹ Huỳnh khơi mào, nhưng nhìn thấy Nam Chu chỉ dựa vào một người mà có thể đuổi theo vặn đầu một đám người bao vây như thể vặn nắp chai. Chẳng phải nghi ngờ Tô Mỹ Huỳnh ẩn mình trong bóng tối kinh ngạc đến mức nào.
Và cuối cùng, sự sợ hãi toát ra từ sâu tận xương tủy ấy đã hoàn toàn tan thành mây khói trong giây phút nhìn thấy dáng vẻ cùng đường hết thế yếu ớt của Nam Chu.
Cảm giác sung sướng khi giẫm kẻ mạnh xuống bùn khiến cô ta muốn chống nạnh cười to.
***
Một giọt mồ hôi lạnh rơi từ cằm Nam Chu xuống, chạm vào sàn nhà phủ kín hoa văn kỳ lạ trong căn biệt thự.
Cơ thể Nam Chu mềm dẻo, khi cậu chống cả hai tay lên tường, bả vai hơi rủ, sau hông cũng tự động cong xuống. Quần Âu hơi bó càng tôn lên đường cong tự nhiên, dường như phải dựa vào đường cong này mới có thể giữ được quần.
Nghe ngôn luận đắc ý của Tô Mỹ Huỳnh, Nam Chu nghiêng mặt đi, cơ thể bấy giờ đã đổ đầy mồ hôi.
Đôi cánh sắp sửa nở bung trên cơ thể nóng rực, nó nhô lên khiến cơ bắp trên lưng nhúc nhích, làn da phát nóng.
Cậu mở miệng chỉ phát ra âm thanh run rẩy, khiến nụ cười vui sướng trên khóe miệng Tô Mỹ Huỳnh vặn vẹo thêm mấy phần.
– Hai người…
Tô Mỹ Huỳnh đắc ý:
– Không sai, chính là bọn tôi.
Nam Chu:
– … Là ai?
Tô Mỹ Huỳnh nghẹn họng.
Từ đầu tới cuối Nam Chu đều chưa từng chạm mặt “Ánh Bình Minh”, sau khi Giang Phảng giúp cậu giải quyết, cậu mới nghe nói hai người vừa gặp một đội.
Mặc dù đối phương đã chết ba người, nhưng bọn họ lại làm tay anh Phảng bị thương.
Quá đáng thực sự.
Không thể nghi ngờ gì nữa, phản ứng của cậu đã chọc giận Tô Mỹ Huỳnh.
Cô ta bước lên trước một bước, cười dữ tợn:
– Anh chưa từng nghe đến “Ánh Bình Minh” à?
– “Ánh Bình Minh” …
Nam Chu suy nghĩ, “a” lên một tiếng bừng tỉnh.
Tô Mỹ Huỳnh rút ra một con dao nhỏ, bắt đầu tưởng tượng xem nên vẽ gì trên gương mặt xinh đẹp kia mới khiến cho tên họ Giang đau đớn khi phát hiện ra thi thể:
– Đã nhớ ra chưa?
Nam Chu:
– Nhớ ra rồi. Đã từng nhìn thấy trên bảng xếp hạng.
Nói đến đây, Nam Chu không thể tiếp tục được, cậu cúi đầu thở dốc, nghe có vẻ vừa yếu ớt vừa khó chịu.
– Mấy người… – Cậu khiêm tốn xin chỉ bảo – Không phải có năm người ư?
Nụ cười của Tô Mỹ Huỳnh cứng lại trên khóe môi.
Vừa nhắc đến chuyện này, Tô Mỹ Huỳnh tức giận phát run.
Rốt cuộc ưu thế hiện tại đang nằm trong tay ai cơ chứ?
Tại sao anh ta đã rơi vào vũng lầy này rồi mà còn không có chút tự giác như chó mừng chủ?
Cô ta không cảm thấy Nam Chu chỉ đang tò mò thôi.
Cô ta cho rằng đây là khiêu khích.
Cô ta gắng sức khiến khuôn mặt vặn vẹo vì giận dữ của mình hình thành một nụ cười, chỉ có điều, khóe miệng run rẩy đã tiết lộ nội tâm của cô ta:
– Cái này thì phải hỏi tên họ Giang, đồng đội tốt của anh mới đúng.
– Anh Phảng à…
Nam Chu thầm nghĩ, cuối cùng liên tưởng hai người trước mắt với miêu tả của Giang Phảng.
Cùng lúc ấy, cậu cũng phát hiện ra điểm mâu thuẫn:
– Anh Phảng nói một mình anh ấy có thể giết ba người đội cô, tại sao cô còn nói những người chơi khác là lũ ngu?
Câu hỏi này quá mức xảo quyệt, thực sự rất khó để trả lời.
Tô Mỹ Huỳnh giận tím mặt, vừa mới định bước lên phía trước, cánh tay rắn chắc như gốc ngô đồng đã cản cô ta lại.
Ngụy Thành Hóa:
– Đừng để trúng kế của cậu ta. Đêm dài lắm mộng.
Nam Chu khẽ thở dài.
Đáng tiếc, nếu Tô Mỹ Huỳnh đến gần thêm một chút nữa, cổ cô ta sẽ gãy.
Cậu lặp đi lặp lại động tác nắm tay, điều động chút sức lực cuối cùng của cơ thể, suy nghĩ xem nên phân phối nó đến nơi nào.
Ngay lúc này đây, từng khối cơ bắp và da thịt của cậu đều đau đớn vô cùng, khát vọng được an ủi.
Nhờ Ngụy Thành Hóa ngăn cản, Tô Mỹ Huỳnh cũng dần bình tĩnh, nhưng còn chưa bớt lửa giận.
Cũng may, trong cơn giận, cô ta vẫn có thể nghĩ ra quyết sách ổn thỏa nhất.
Cô ta lùi về khu an toàn, giơ cao quyển [Lời Thì Thầm Của Succubus] bị bug kẹt không thể sử dụng được của mình:
– Lão Ngụy, giữ sức, đừng để anh ta chết hẳn, lấy máu của anh ta, tôi cần phải kết thúc lời nguyền rủa trước đó đã, tôi muốn khiến anh ta sống không bằng chết!
Ngụy Thành Hóa lắc đầu mỉm cười như thể đang nhìn đứa con gái tùy hứng của mình.
Chẳng qua bây giờ cơ thể gã đã hấp thu quá nhiều chất dinh dưỡng và phát triển vượt qua giới hạn của con người. Khuôn mặt sưng lên, thậm chí hộp sọ đã biến hình chỉ trong một thời gian ngắn, hai má hẹp lại, trán nhô cao, đỉnh đầu phình to, khoảng cách từ mép tóc đến lông mi dài gấp hai lần bình thường.
Thay vì nói là tiến hóa, nó giống như tiến hóa lùi.
Nụ cười khiến cho khuôn mặt của gã cực kỳ đáng sợ.
Không thể không nói, so với Nam Chu thì Ngụy Thành Hóa của lúc này giống quái vật hơn rất nhiều.
Khoảnh khắc quay đầu đối diện với Nam Chu, tất cả những biểu cảm trên khuôn mặt xấu xí của anh ta đã không còn nữa.
Tô Mỹ Huỳnh nói muốn giữ mạng Nam Chu, nhưng Ngụy Thành Hóa không có ý định đấy.
Chết.
Nhất định phải khiến cậu chết mới được.
Để lại cho con quái vật đường sống, dù chỉ là một đường nhỏ nhoi thôi đều không khác nào hất thêm một xẻng đất lên phần mộ của bọn họ.
Nam Chu nghiêng người, các ngón tay đặt trên tường cũng từ từ trượt xuống.
Mỗi khi cậu thở, màng nhĩ đều truyền tới tiếng vọng và ù ù từ xa, khiến cậu không thể tập trung toàn bộ tinh thần.
Thực sự là… thời khắc gay go nhất.
Ngụy Thành Hóa không muốn để cho Nam Chu có bất cứ cơ hội thở nào.
Nắm bắt thời cơ Nam Chu đang thở, gã đột ngột dùng sức lao nhanh về phía Nam Chu với tốc độ hoàn toàn tương phản với hình thể của gã.
Gã giẫm chân lên mặt đất, gạch nền màu đỏ sẫm chấn động vỡ vụn một góc.
Nam Chu thả người nhảy về sau, suýt nữa đã ngã ra đất.
Đùi cậu mềm nhũn từ bên trong, tay chân nặng trịch như đúc chì, căn bản không thể lùi khỏi phạm vi tấn công của Ngụy Thành Hóa.
Mắt thấy không kịp lui, Nam Chu đành giơ hai tay lên đỡ lấy đòn.
Mật độ và kết cấu xương của cậu khác với người bình thường.
Nhưng nắm đấm cuốn theo gió của Ngụy Thành Hóa cũng không phải là thứ người bình thường sẽ có.
Xương và xương va chạm nặng nề với nhau, vậy mà lại phát ra tiếng vang trầm đục của kim loại.
Cú đấm này đã đánh bay sắc mặt hồng hào như hoa đào vừa mới tập trung trên khuôn mặt Nam Chu.
Xương Nam Chu chưa gãy, dẫu vậy dưới áp lực nặng nề, khóe miệng của cậu rỉ ra một dòng máu tươi.
Một giọt máu bắn lên thùy tai cậu theo cú đấm của Ngụy Thành Hóa, giống như một chiếc khuyên tai đỏ tươi.
Máu cuồn cuộn trong lồng ngực khiến Nam Chu cảm thấy vô cùng buồn nôn, nhất thời cả người mềm nhũn, bị áp chế dưới cú đấm của Ngụy Thành Hóa.
Đôi mắt hoa đào mất đi tiêu cự, ngây dại ngước nhìn Ngụy Thành Hóa. Cho dù Ngụy Thành Hóa thể hiện cả trái tim và gương mặt đều kiên cố như sắt đá, nhưng trong giây phút ấy trái tim cũng dao động.
Ngụy Thành Hóa cũng không sa vào cảm xúc không thích hợp này lâu.
Cảm nhận được điểm bất thường, mặt gã lập tức biến sắc.
Khi nắm đấm của gã chạm vào vai Nam Chu, gã chợt phát hiện thể lực của mình đang bị bào mòn nhanh chóng.
Trên tay Nam Chu có quấn thứ gì đó!
Song, gã cũng chỉ hoảng loạn giây lát rồi lập tức trấn định.
Bởi vì Ngụy Thành Hóa phán đoán rất nhanh: Mặc dù thứ đạo cụ kia giống với thứ đạo cụ của gã, đều thuộc loại đạo cụ hấp thu, nhưng thứ đó yếu hơn rất nhiều.
Cùng lắm thì nó cũng chỉ khiến người ta cảm thấy mất sức lực.
Còn sợi dây chuyền vàng đang tỏa sáng, sóng màu chuyển động hút mắt lạ thường trên cơ ngực màu đồng của gã đã hấp thu hơn mười mạng người.
Đạo cụ của gã đổi bằng 99 mạng người, là phần thưởng chất lượng nhất.
Ánh sáng của nó bắt nguồn từ ánh sáng sinh mệnh.
So với mánh khóe nhỏ của Nam Chu thì…
Ngụy Thành Hóa không lùi mà tiến, bóp chặt hai tay Nam Chu, nhấc cậu cao lên khỏi mặt đất!
Ngụy Thành Hóa dựa vào ưu thế chiều cao của bản thân để nhấc bổng Nam Chu lên, thứ quấn ở cổ tay cậu chịu ảnh hưởng của trọng lực, chậm rãi trượt xuống.
Đạo cụ dây xích [Hấp Tinh] lấy được của Trần Tư Tư được Nam Chu quấn trên cánh tay từ khi nào.
Ngụy Thành Hóa bật cười:
– Cậu muốn dùng thứ nhỏ bé này để bảo vệ mạng của mình à?
Dứt lời, gã kéo lấy dây xích quấn trên cánh tay Nam Chu, trêu chọc cậu, ánh mắt bỡn cợt, mặc cho Nam Chu hút nguồn sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể mình, đồng thời không ngừng kéo dây xích chặt hơn, trói cổ tay Nam Chu trong lòng bàn tay thô như giấy ráp của mình. Dày vò, chèn ép, tha hồ đùa cợt.
Cạch.
Cạch…
Sức mạnh hút được từ Ngụy Thành Hóa không thể dừng lại trong cơ thể Nam Chu lâu dài.
Nó chỉ thôi thúc cho biến đổi bất thường diễn ra nhanh hơn.
Một đôi cánh mở tung giữa không trung, xé rách tung chiếc áo khoác gió kiểu Tây cậu đang mặc.
Tiếng xương trúc trắc vang lên, Nam Chu đau đớn tới mức cau chặt mày.
Cậu không thích kêu cho nên mím chặt môi, không nói lấy một lời.
Cho tới khi không chịu nổi nữa, sợi xích nứt ra từ giữa, các mắt xích rơi loảng xoảng xuống tóc, vai, và bên chân cậu.
Ngụy Thành Hóa híp mắt, đánh giá Nam Chu từ trên xuống dưới.
Bất cứ con người nào cũng cảm thấy vui vẻ khi chinh phục được kẻ mạnh.
Người càng mạnh thì khi chịu nhục sẽ càng rõ ràng.
Ngụy Thành Hóa không phải là kẻ thô lỗ, gã cũng có khiếu thẩm mỹ. Đồng thời, gã cũng đang đợi Nam Chu phản đòn.
Thế mà cho tới khi [Hấp Tinh] bị gã tay không bóp nát và mất tác dụng, Nam Chu cũng không thể phản kháng có hiệu quả.
Ngoại trừ việc dùng chân đá vào khớp xương của gã.
Chẳng qua đôi chân thon thả kia đã không còn lực sát thương vốn có, đạp vào làm da cứng như bê tông cốt thép của Ngụy Thành Hóa giống đang làm nũng hơn.
Ngụy Thành Hóa cẩn thận đợi nửa phút, Tô Mỹ Huỳnh đã nóng ruột không thể kiềm chế:
– Máu! Tôi muốn máu của anh ta.
Ngụy Thành Hóa cười nói:
– Vui lòng phục vụ.
Đầu ngón tay gã lóe lên, xuất hiện hai con dao nhỏ sáng loáng, di chuyển từ trên xuống dưới người Nam Chu, cuối cùng chọn đâm vào bả vai cậu.
Nam Chu đạp lên bụng dưới của gã, đôi cánh trên lưng phe phẩy yếu ớt, ý định chạy thoát.
Chẳng qua cậu đang ở trong trạng thái bán Succubus, dẫn tới đôi cánh kia chỉ như vật bỏ đi tính trang sức vượt quá tính chức năng.
Ngụy Thành Hóa trơ mắt nhìn con dao găm chậm rãi đâm thủng xương bả vai xinh đẹp, từ từ nuốt mũi dao vào trong.
Nam Chu quả là một sinh vật nhẫn nại.
Máu tươi rỏ tí tách xuống đất, cùng với tiếng hít thở dần trở nên nặng nề, nhưng tuyệt không hề nghe thấy tiếng rên rỉ.
Cậu cắn chặt môi, chỉ liếc nhìn Ngụy Thành Hóa một cái rồi nhắm mắt lại, dường như đã không còn sức lực mở mắt ra.
Ngụy Thành Hóa vung tay, mấy giọt máu bắt chính xác lên trang sách [Lời Thì Thầm Của Succubus] đang mở rộng trên tay Tô Mỹ Huỳnh.
Không quan tâm tới Tô Mỹ Huỳnh đang vui vẻ phía sau, sắc mặt Ngụy Thành Hóa lập tức lạnh băng.
Gã xác định, đến mức này rồi Nam Chu cũng không còn đường lùi nữa.
Vậy thì…
Trò chơi gia đình kết thúc.
Gã áp lòng bàn tay trên cái cổ vừa đủ một nắm tay, ép cậu phải ngửa đầu lên, để yết hầu yếu ớt hoàn toàn lộ ra trước mặt thợ săn.
Thoạt nhìn cậu giống như một con hươu trắng sạch sẽ.
Vừa xinh đẹp, vừa khiến người ta muốn cắn gãy cổ cậu, để nhìn thấy hình ảnh toàn thân cậu tắm máu tươi.
Chất dinh dưỡng tốt thế này thì không thể lãng phí được.
Nam Chu cứ thế phô bày sự yếu ớt, để mặc cho gã muốn làm gì thì làm, mặc cho gã hút đi từng chút năng lượng trong cơ thể cậu.
Ngụy Thành Hóa nở nụ cười vừa lòng.
Chiếc dây chuyền trên cổ gã không ngừng phát sáng.
Ban đầu, sợi dây chuyền này lúc sáng lúc tối, về sau, nó có thể kéo dài thời gian tỏa sáng, giống như một ngôi sao sớm chẳng bao giờ lụi tàn.
Song, khi nhìn thấy đống tích điểm kếch xù sắp rơi vào tay “Ánh Bình Minh”, Ngụy Thành Hóa cảm thấy có gì đó không đúng.
Ánh sáng trên sợi dây chuyền dần dần bị một nguồn sáng khác che lấp.
Ánh sáng ấy đến từ cơ thể Nam Chu.
Nam Chu là Quang Mị.
Loại quái vật hóa thân từ ánh sáng.
Cậu càng yếu ớt, ánh sáng trên cơ thể cậu càng chói lòa, ánh sáng trắng tỏa ra từ người cậu dần dần nuốt trọn ánh sáng vàng trên sợi dây.
Mặc dù thể lực của Nam Chu đã bị khống chế trên toàn phương diện, nhưng sức năng lượng của cậu quá mạnh, cho dù Ngụy Thành Hóa có hấp thu thế nào cũng không thể hết.
Dẫu sao cơ thể của Ngụy Thành Hóa cũng là cơ thể của con người.
Cơ thể hấp thu càng nhiều năng lượng sẽ càng tăng trưởng, mở rộng nhiều không gian hơn.
Dây chuyền vàng có thể hỗ trợ Ngụy Thành Hóa có được khả năng phát triển cơ thể.
Thế nhưng, ngay lúc này đây, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà hít vào một lượng năng lượng khổng lồ khiến cơ thể gã không theo kịp tốc độ sinh trưởng.
Gã giống như một cây mạ bị kéo lên một cách thô bạo.
Giống như vừa mới ăn lửng dạ, đang hưởng thụ thì bị bóp chặt cổ nhồi vào một lượng lớn nước và khí.
Dạ dày, nội tạng của gã bơm căng, phình to lên giống hệt một quả bóng.
Thậm chí Ngụy Thành Hóa còn có thể nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc do nguồn năng lượng bành trướng trong cơ thể chèn ép.
Sắc mặt Ngụy Thành Hóa tím tái.
Không đúng… Không đúng!
Gã định quăng Nam Chu ra.
Nhưng Nam Chu xoay tay, vững vàng nắm chặt lấy cổ tay gã, không hề nhúc nhích.
Cậu dồn hết sức lực sót lại trong cơ thể vào lòng bàn tay.
Bây giờ người không thể rời khỏi đổi thành Ngụy Thành Hóa.
Nam Chu mở to mắt, nhìn chằm chằm Ngụy Thành Hóa trợn trắng mắt do nguồn năng lượng không ngừng bành trướng trong cơ thể.
Đây là đường lùi của cậu.
Đường lùi của cậu chính là bản thân mình.
Cậu cược một người chơi chuyên hấp thu năng lượng của những người chơi khác sẽ không nỡ giết chết mình ngay, lãng phí nguồn lương thực tuyệt vời.
Cậu cược đúng rồi…
Xem ra đi theo anh Phảng sẽ trở nên may mắn hơn.
Tô Mỹ Huỳnh còn đang hớn hở giở sách, tìm kiếm cách nguyền rủa mới, nghe thấy tiếng ọc ọc quái dị phát ra từ miệng Ngụy Thành Hóa, cô ta lấy làm lạ, ngẩng đầu lên nhìn…
Chỉ thấy cái đầu vốn đã to của Ngụy Thành Hóa phình lên gấp hai lần, xương sọ cứng rắn dị dạng bắt đầu nhô dần lên cao, giống như một khối u xương nghiêm trọng gắn trên đỉnh đầu. Khối u kia chèn ép khiến đầu gã gần lún sâu vào trong cổ, khiến bản thân gã không thể giữ thăng bằng.
Hai vai gã đã không thể chống đỡ được cái đầu phình to, đôi mắt chen trong hốc như thể sắp nứt vành.
Cảm thấy tình hình không ổn, Tô Mỹ Huỳnh lòng như lửa đốt, đang định giở thêm mấy trang nữa, tìm kiếm lời bùa chú mạnh nhất có thể trao đổi bằng máu thịt thì cuốn sách trong tay chợt bị giật mất.
Động tác thành thạo dứt khoát như chủ nhiệm lớp tịch thu sách không phải sách học.
Tô Mỹ Huỳnh không thốt nên lời.
Giang Phảng đeo chiếc kính không độ có chức năng dự báo tương lai, bình tĩnh đứng sau lưng Tô Mỹ Huỳnh, nho nhã có chừng mực tựa những năm tháng giả mạo thành thanh tra giáo dục trẻ tuổi.
Không thể nghe ra vui giận trong giọng anh nói.
Chỉ một câu đơn giản, nhưng lọt vào tai Tô Mỹ Huỳnh lại rét căm căm:
– Bạn học này, tuổi còn nhỏ, không thích hợp để đọc mấy loại sách thế này đâu.
Hết chương 141
Lời tác giả:
Kỹ năng truyền thống của chủ nhiệm lớp online rồi.jpg
------oOo------
Người xúi giục kế hoạch vây giết của hai mươi người chính là Tô Mỹ Huỳnh.
Giang Phảng đã góp phần tăng thêm vết thương và sự chật vật cho cô ta, khiến lớp ngụy trang của cô ta càng thêm chân thật.
Khi cô ta không công khai thân phận của bản thân, không ai nhận ra thiếu nữ đôi mươi yếu ớt, trên mặt có vết thương nghiêm trọng chính là Tô Mỹ Huỳnh thủ đoạn ngoan độc trong “Ánh Bình Minh”.
Cô ta ôm một con [Tắc Kè Hoa Tử Vong], sau khi quan sát tình hình thì giả vờ bị thương nặng gần chết, lảo đảo xuất hiện trước mặt một người chơi.
[Tắc Kè Hoa Tử Vong] thông qua cảm xúc thêu dệt nên cảnh tượng tử vong giả tạo, cộng thêm Ngụy Thành Hóa phối hợp chặt chẽ với cô ta. Ngụy Thành Hóa đứng ở trong tối, tay không bóp nát một cái đầu, giúp cô ta diễn một màn tử vong hoàn mỹ trước mặt những người chơi khác.
Đám người chơi kia tận mắt nhìn thấy danh sách sinh tồn -1, vì thế vô cùng tin tưởng.
Trước khi cô gái tuổi thanh xuân chết thảm đã để lại di ngôn rằng chính Nam Chu đã giết cô ta.
Cô ta nhắc nhở mọi người, “Lập Phương Chu” mới chính là kẻ thù chung mà bọn họ cần đối mặt.
Con người bận rộn tự tàn sát lẫn nhau, nếu như cuối cùng để con quái vật đó được lợi thì đáng giá ư?
Cho dù chiến trường hỗn loạn này do Tô Mỹ Huỳnh khơi mào, nhưng nhìn thấy Nam Chu chỉ dựa vào một người mà có thể đuổi theo vặn đầu một đám người bao vây như thể vặn nắp chai. Chẳng phải nghi ngờ Tô Mỹ Huỳnh ẩn mình trong bóng tối kinh ngạc đến mức nào.
Và cuối cùng, sự sợ hãi toát ra từ sâu tận xương tủy ấy đã hoàn toàn tan thành mây khói trong giây phút nhìn thấy dáng vẻ cùng đường hết thế yếu ớt của Nam Chu.
Cảm giác sung sướng khi giẫm kẻ mạnh xuống bùn khiến cô ta muốn chống nạnh cười to.
***
Một giọt mồ hôi lạnh rơi từ cằm Nam Chu xuống, chạm vào sàn nhà phủ kín hoa văn kỳ lạ trong căn biệt thự.
Cơ thể Nam Chu mềm dẻo, khi cậu chống cả hai tay lên tường, bả vai hơi rủ, sau hông cũng tự động cong xuống. Quần Âu hơi bó càng tôn lên đường cong tự nhiên, dường như phải dựa vào đường cong này mới có thể giữ được quần.
Nghe ngôn luận đắc ý của Tô Mỹ Huỳnh, Nam Chu nghiêng mặt đi, cơ thể bấy giờ đã đổ đầy mồ hôi.
Đôi cánh sắp sửa nở bung trên cơ thể nóng rực, nó nhô lên khiến cơ bắp trên lưng nhúc nhích, làn da phát nóng.
Cậu mở miệng chỉ phát ra âm thanh run rẩy, khiến nụ cười vui sướng trên khóe miệng Tô Mỹ Huỳnh vặn vẹo thêm mấy phần.
– Hai người…
Tô Mỹ Huỳnh đắc ý:
– Không sai, chính là bọn tôi.
Nam Chu:
– … Là ai?
Tô Mỹ Huỳnh nghẹn họng.
Từ đầu tới cuối Nam Chu đều chưa từng chạm mặt “Ánh Bình Minh”, sau khi Giang Phảng giúp cậu giải quyết, cậu mới nghe nói hai người vừa gặp một đội.
Mặc dù đối phương đã chết ba người, nhưng bọn họ lại làm tay anh Phảng bị thương.
Quá đáng thực sự.
Không thể nghi ngờ gì nữa, phản ứng của cậu đã chọc giận Tô Mỹ Huỳnh.
Cô ta bước lên trước một bước, cười dữ tợn:
– Anh chưa từng nghe đến “Ánh Bình Minh” à?
– “Ánh Bình Minh” …
Nam Chu suy nghĩ, “a” lên một tiếng bừng tỉnh.
Tô Mỹ Huỳnh rút ra một con dao nhỏ, bắt đầu tưởng tượng xem nên vẽ gì trên gương mặt xinh đẹp kia mới khiến cho tên họ Giang đau đớn khi phát hiện ra thi thể:
– Đã nhớ ra chưa?
Nam Chu:
– Nhớ ra rồi. Đã từng nhìn thấy trên bảng xếp hạng.
Nói đến đây, Nam Chu không thể tiếp tục được, cậu cúi đầu thở dốc, nghe có vẻ vừa yếu ớt vừa khó chịu.
– Mấy người… – Cậu khiêm tốn xin chỉ bảo – Không phải có năm người ư?
Nụ cười của Tô Mỹ Huỳnh cứng lại trên khóe môi.
Vừa nhắc đến chuyện này, Tô Mỹ Huỳnh tức giận phát run.
Rốt cuộc ưu thế hiện tại đang nằm trong tay ai cơ chứ?
Tại sao anh ta đã rơi vào vũng lầy này rồi mà còn không có chút tự giác như chó mừng chủ?
Cô ta không cảm thấy Nam Chu chỉ đang tò mò thôi.
Cô ta cho rằng đây là khiêu khích.
Cô ta gắng sức khiến khuôn mặt vặn vẹo vì giận dữ của mình hình thành một nụ cười, chỉ có điều, khóe miệng run rẩy đã tiết lộ nội tâm của cô ta:
– Cái này thì phải hỏi tên họ Giang, đồng đội tốt của anh mới đúng.
– Anh Phảng à…
Nam Chu thầm nghĩ, cuối cùng liên tưởng hai người trước mắt với miêu tả của Giang Phảng.
Cùng lúc ấy, cậu cũng phát hiện ra điểm mâu thuẫn:
– Anh Phảng nói một mình anh ấy có thể giết ba người đội cô, tại sao cô còn nói những người chơi khác là lũ ngu?
Câu hỏi này quá mức xảo quyệt, thực sự rất khó để trả lời.
Tô Mỹ Huỳnh giận tím mặt, vừa mới định bước lên phía trước, cánh tay rắn chắc như gốc ngô đồng đã cản cô ta lại.
Ngụy Thành Hóa:
– Đừng để trúng kế của cậu ta. Đêm dài lắm mộng.
Nam Chu khẽ thở dài.
Đáng tiếc, nếu Tô Mỹ Huỳnh đến gần thêm một chút nữa, cổ cô ta sẽ gãy.
Cậu lặp đi lặp lại động tác nắm tay, điều động chút sức lực cuối cùng của cơ thể, suy nghĩ xem nên phân phối nó đến nơi nào.
Ngay lúc này đây, từng khối cơ bắp và da thịt của cậu đều đau đớn vô cùng, khát vọng được an ủi.
Nhờ Ngụy Thành Hóa ngăn cản, Tô Mỹ Huỳnh cũng dần bình tĩnh, nhưng còn chưa bớt lửa giận.
Cũng may, trong cơn giận, cô ta vẫn có thể nghĩ ra quyết sách ổn thỏa nhất.
Cô ta lùi về khu an toàn, giơ cao quyển [Lời Thì Thầm Của Succubus] bị bug kẹt không thể sử dụng được của mình:
– Lão Ngụy, giữ sức, đừng để anh ta chết hẳn, lấy máu của anh ta, tôi cần phải kết thúc lời nguyền rủa trước đó đã, tôi muốn khiến anh ta sống không bằng chết!
Ngụy Thành Hóa lắc đầu mỉm cười như thể đang nhìn đứa con gái tùy hứng của mình.
Chẳng qua bây giờ cơ thể gã đã hấp thu quá nhiều chất dinh dưỡng và phát triển vượt qua giới hạn của con người. Khuôn mặt sưng lên, thậm chí hộp sọ đã biến hình chỉ trong một thời gian ngắn, hai má hẹp lại, trán nhô cao, đỉnh đầu phình to, khoảng cách từ mép tóc đến lông mi dài gấp hai lần bình thường.
Thay vì nói là tiến hóa, nó giống như tiến hóa lùi.
Nụ cười khiến cho khuôn mặt của gã cực kỳ đáng sợ.
Không thể không nói, so với Nam Chu thì Ngụy Thành Hóa của lúc này giống quái vật hơn rất nhiều.
Khoảnh khắc quay đầu đối diện với Nam Chu, tất cả những biểu cảm trên khuôn mặt xấu xí của anh ta đã không còn nữa.
Tô Mỹ Huỳnh nói muốn giữ mạng Nam Chu, nhưng Ngụy Thành Hóa không có ý định đấy.
Chết.
Nhất định phải khiến cậu chết mới được.
Để lại cho con quái vật đường sống, dù chỉ là một đường nhỏ nhoi thôi đều không khác nào hất thêm một xẻng đất lên phần mộ của bọn họ.
Nam Chu nghiêng người, các ngón tay đặt trên tường cũng từ từ trượt xuống.
Mỗi khi cậu thở, màng nhĩ đều truyền tới tiếng vọng và ù ù từ xa, khiến cậu không thể tập trung toàn bộ tinh thần.
Thực sự là… thời khắc gay go nhất.
Ngụy Thành Hóa không muốn để cho Nam Chu có bất cứ cơ hội thở nào.
Nắm bắt thời cơ Nam Chu đang thở, gã đột ngột dùng sức lao nhanh về phía Nam Chu với tốc độ hoàn toàn tương phản với hình thể của gã.
Gã giẫm chân lên mặt đất, gạch nền màu đỏ sẫm chấn động vỡ vụn một góc.
Nam Chu thả người nhảy về sau, suýt nữa đã ngã ra đất.
Đùi cậu mềm nhũn từ bên trong, tay chân nặng trịch như đúc chì, căn bản không thể lùi khỏi phạm vi tấn công của Ngụy Thành Hóa.
Mắt thấy không kịp lui, Nam Chu đành giơ hai tay lên đỡ lấy đòn.
Mật độ và kết cấu xương của cậu khác với người bình thường.
Nhưng nắm đấm cuốn theo gió của Ngụy Thành Hóa cũng không phải là thứ người bình thường sẽ có.
Xương và xương va chạm nặng nề với nhau, vậy mà lại phát ra tiếng vang trầm đục của kim loại.
Cú đấm này đã đánh bay sắc mặt hồng hào như hoa đào vừa mới tập trung trên khuôn mặt Nam Chu.
Xương Nam Chu chưa gãy, dẫu vậy dưới áp lực nặng nề, khóe miệng của cậu rỉ ra một dòng máu tươi.
Một giọt máu bắn lên thùy tai cậu theo cú đấm của Ngụy Thành Hóa, giống như một chiếc khuyên tai đỏ tươi.
Máu cuồn cuộn trong lồng ngực khiến Nam Chu cảm thấy vô cùng buồn nôn, nhất thời cả người mềm nhũn, bị áp chế dưới cú đấm của Ngụy Thành Hóa.
Đôi mắt hoa đào mất đi tiêu cự, ngây dại ngước nhìn Ngụy Thành Hóa. Cho dù Ngụy Thành Hóa thể hiện cả trái tim và gương mặt đều kiên cố như sắt đá, nhưng trong giây phút ấy trái tim cũng dao động.
Ngụy Thành Hóa cũng không sa vào cảm xúc không thích hợp này lâu.
Cảm nhận được điểm bất thường, mặt gã lập tức biến sắc.
Khi nắm đấm của gã chạm vào vai Nam Chu, gã chợt phát hiện thể lực của mình đang bị bào mòn nhanh chóng.
Trên tay Nam Chu có quấn thứ gì đó!
Song, gã cũng chỉ hoảng loạn giây lát rồi lập tức trấn định.
Bởi vì Ngụy Thành Hóa phán đoán rất nhanh: Mặc dù thứ đạo cụ kia giống với thứ đạo cụ của gã, đều thuộc loại đạo cụ hấp thu, nhưng thứ đó yếu hơn rất nhiều.
Cùng lắm thì nó cũng chỉ khiến người ta cảm thấy mất sức lực.
Còn sợi dây chuyền vàng đang tỏa sáng, sóng màu chuyển động hút mắt lạ thường trên cơ ngực màu đồng của gã đã hấp thu hơn mười mạng người.
Đạo cụ của gã đổi bằng 99 mạng người, là phần thưởng chất lượng nhất.
Ánh sáng của nó bắt nguồn từ ánh sáng sinh mệnh.
So với mánh khóe nhỏ của Nam Chu thì…
Ngụy Thành Hóa không lùi mà tiến, bóp chặt hai tay Nam Chu, nhấc cậu cao lên khỏi mặt đất!
Ngụy Thành Hóa dựa vào ưu thế chiều cao của bản thân để nhấc bổng Nam Chu lên, thứ quấn ở cổ tay cậu chịu ảnh hưởng của trọng lực, chậm rãi trượt xuống.
Đạo cụ dây xích [Hấp Tinh] lấy được của Trần Tư Tư được Nam Chu quấn trên cánh tay từ khi nào.
Ngụy Thành Hóa bật cười:
– Cậu muốn dùng thứ nhỏ bé này để bảo vệ mạng của mình à?
Dứt lời, gã kéo lấy dây xích quấn trên cánh tay Nam Chu, trêu chọc cậu, ánh mắt bỡn cợt, mặc cho Nam Chu hút nguồn sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể mình, đồng thời không ngừng kéo dây xích chặt hơn, trói cổ tay Nam Chu trong lòng bàn tay thô như giấy ráp của mình. Dày vò, chèn ép, tha hồ đùa cợt.
Cạch.
Cạch…
Sức mạnh hút được từ Ngụy Thành Hóa không thể dừng lại trong cơ thể Nam Chu lâu dài.
Nó chỉ thôi thúc cho biến đổi bất thường diễn ra nhanh hơn.
Một đôi cánh mở tung giữa không trung, xé rách tung chiếc áo khoác gió kiểu Tây cậu đang mặc.
Tiếng xương trúc trắc vang lên, Nam Chu đau đớn tới mức cau chặt mày.
Cậu không thích kêu cho nên mím chặt môi, không nói lấy một lời.
Cho tới khi không chịu nổi nữa, sợi xích nứt ra từ giữa, các mắt xích rơi loảng xoảng xuống tóc, vai, và bên chân cậu.
Ngụy Thành Hóa híp mắt, đánh giá Nam Chu từ trên xuống dưới.
Bất cứ con người nào cũng cảm thấy vui vẻ khi chinh phục được kẻ mạnh.
Người càng mạnh thì khi chịu nhục sẽ càng rõ ràng.
Ngụy Thành Hóa không phải là kẻ thô lỗ, gã cũng có khiếu thẩm mỹ. Đồng thời, gã cũng đang đợi Nam Chu phản đòn.
Thế mà cho tới khi [Hấp Tinh] bị gã tay không bóp nát và mất tác dụng, Nam Chu cũng không thể phản kháng có hiệu quả.
Ngoại trừ việc dùng chân đá vào khớp xương của gã.
Chẳng qua đôi chân thon thả kia đã không còn lực sát thương vốn có, đạp vào làm da cứng như bê tông cốt thép của Ngụy Thành Hóa giống đang làm nũng hơn.
Ngụy Thành Hóa cẩn thận đợi nửa phút, Tô Mỹ Huỳnh đã nóng ruột không thể kiềm chế:
– Máu! Tôi muốn máu của anh ta.
Ngụy Thành Hóa cười nói:
– Vui lòng phục vụ.
Đầu ngón tay gã lóe lên, xuất hiện hai con dao nhỏ sáng loáng, di chuyển từ trên xuống dưới người Nam Chu, cuối cùng chọn đâm vào bả vai cậu.
Nam Chu đạp lên bụng dưới của gã, đôi cánh trên lưng phe phẩy yếu ớt, ý định chạy thoát.
Chẳng qua cậu đang ở trong trạng thái bán Succubus, dẫn tới đôi cánh kia chỉ như vật bỏ đi tính trang sức vượt quá tính chức năng.
Ngụy Thành Hóa trơ mắt nhìn con dao găm chậm rãi đâm thủng xương bả vai xinh đẹp, từ từ nuốt mũi dao vào trong.
Nam Chu quả là một sinh vật nhẫn nại.
Máu tươi rỏ tí tách xuống đất, cùng với tiếng hít thở dần trở nên nặng nề, nhưng tuyệt không hề nghe thấy tiếng rên rỉ.
Cậu cắn chặt môi, chỉ liếc nhìn Ngụy Thành Hóa một cái rồi nhắm mắt lại, dường như đã không còn sức lực mở mắt ra.
Ngụy Thành Hóa vung tay, mấy giọt máu bắt chính xác lên trang sách [Lời Thì Thầm Của Succubus] đang mở rộng trên tay Tô Mỹ Huỳnh.
Không quan tâm tới Tô Mỹ Huỳnh đang vui vẻ phía sau, sắc mặt Ngụy Thành Hóa lập tức lạnh băng.
Gã xác định, đến mức này rồi Nam Chu cũng không còn đường lùi nữa.
Vậy thì…
Trò chơi gia đình kết thúc.
Gã áp lòng bàn tay trên cái cổ vừa đủ một nắm tay, ép cậu phải ngửa đầu lên, để yết hầu yếu ớt hoàn toàn lộ ra trước mặt thợ săn.
Thoạt nhìn cậu giống như một con hươu trắng sạch sẽ.
Vừa xinh đẹp, vừa khiến người ta muốn cắn gãy cổ cậu, để nhìn thấy hình ảnh toàn thân cậu tắm máu tươi.
Chất dinh dưỡng tốt thế này thì không thể lãng phí được.
Nam Chu cứ thế phô bày sự yếu ớt, để mặc cho gã muốn làm gì thì làm, mặc cho gã hút đi từng chút năng lượng trong cơ thể cậu.
Ngụy Thành Hóa nở nụ cười vừa lòng.
Chiếc dây chuyền trên cổ gã không ngừng phát sáng.
Ban đầu, sợi dây chuyền này lúc sáng lúc tối, về sau, nó có thể kéo dài thời gian tỏa sáng, giống như một ngôi sao sớm chẳng bao giờ lụi tàn.
Song, khi nhìn thấy đống tích điểm kếch xù sắp rơi vào tay “Ánh Bình Minh”, Ngụy Thành Hóa cảm thấy có gì đó không đúng.
Ánh sáng trên sợi dây chuyền dần dần bị một nguồn sáng khác che lấp.
Ánh sáng ấy đến từ cơ thể Nam Chu.
Nam Chu là Quang Mị.
Loại quái vật hóa thân từ ánh sáng.
Cậu càng yếu ớt, ánh sáng trên cơ thể cậu càng chói lòa, ánh sáng trắng tỏa ra từ người cậu dần dần nuốt trọn ánh sáng vàng trên sợi dây.
Mặc dù thể lực của Nam Chu đã bị khống chế trên toàn phương diện, nhưng sức năng lượng của cậu quá mạnh, cho dù Ngụy Thành Hóa có hấp thu thế nào cũng không thể hết.
Dẫu sao cơ thể của Ngụy Thành Hóa cũng là cơ thể của con người.
Cơ thể hấp thu càng nhiều năng lượng sẽ càng tăng trưởng, mở rộng nhiều không gian hơn.
Dây chuyền vàng có thể hỗ trợ Ngụy Thành Hóa có được khả năng phát triển cơ thể.
Thế nhưng, ngay lúc này đây, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà hít vào một lượng năng lượng khổng lồ khiến cơ thể gã không theo kịp tốc độ sinh trưởng.
Gã giống như một cây mạ bị kéo lên một cách thô bạo.
Giống như vừa mới ăn lửng dạ, đang hưởng thụ thì bị bóp chặt cổ nhồi vào một lượng lớn nước và khí.
Dạ dày, nội tạng của gã bơm căng, phình to lên giống hệt một quả bóng.
Thậm chí Ngụy Thành Hóa còn có thể nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc do nguồn năng lượng bành trướng trong cơ thể chèn ép.
Sắc mặt Ngụy Thành Hóa tím tái.
Không đúng… Không đúng!
Gã định quăng Nam Chu ra.
Nhưng Nam Chu xoay tay, vững vàng nắm chặt lấy cổ tay gã, không hề nhúc nhích.
Cậu dồn hết sức lực sót lại trong cơ thể vào lòng bàn tay.
Bây giờ người không thể rời khỏi đổi thành Ngụy Thành Hóa.
Nam Chu mở to mắt, nhìn chằm chằm Ngụy Thành Hóa trợn trắng mắt do nguồn năng lượng không ngừng bành trướng trong cơ thể.
Đây là đường lùi của cậu.
Đường lùi của cậu chính là bản thân mình.
Cậu cược một người chơi chuyên hấp thu năng lượng của những người chơi khác sẽ không nỡ giết chết mình ngay, lãng phí nguồn lương thực tuyệt vời.
Cậu cược đúng rồi…
Xem ra đi theo anh Phảng sẽ trở nên may mắn hơn.
Tô Mỹ Huỳnh còn đang hớn hở giở sách, tìm kiếm cách nguyền rủa mới, nghe thấy tiếng ọc ọc quái dị phát ra từ miệng Ngụy Thành Hóa, cô ta lấy làm lạ, ngẩng đầu lên nhìn…
Chỉ thấy cái đầu vốn đã to của Ngụy Thành Hóa phình lên gấp hai lần, xương sọ cứng rắn dị dạng bắt đầu nhô dần lên cao, giống như một khối u xương nghiêm trọng gắn trên đỉnh đầu. Khối u kia chèn ép khiến đầu gã gần lún sâu vào trong cổ, khiến bản thân gã không thể giữ thăng bằng.
Hai vai gã đã không thể chống đỡ được cái đầu phình to, đôi mắt chen trong hốc như thể sắp nứt vành.
Cảm thấy tình hình không ổn, Tô Mỹ Huỳnh lòng như lửa đốt, đang định giở thêm mấy trang nữa, tìm kiếm lời bùa chú mạnh nhất có thể trao đổi bằng máu thịt thì cuốn sách trong tay chợt bị giật mất.
Động tác thành thạo dứt khoát như chủ nhiệm lớp tịch thu sách không phải sách học.
Tô Mỹ Huỳnh không thốt nên lời.
Giang Phảng đeo chiếc kính không độ có chức năng dự báo tương lai, bình tĩnh đứng sau lưng Tô Mỹ Huỳnh, nho nhã có chừng mực tựa những năm tháng giả mạo thành thanh tra giáo dục trẻ tuổi.
Không thể nghe ra vui giận trong giọng anh nói.
Chỉ một câu đơn giản, nhưng lọt vào tai Tô Mỹ Huỳnh lại rét căm căm:
– Bạn học này, tuổi còn nhỏ, không thích hợp để đọc mấy loại sách thế này đâu.
Hết chương 141
Lời tác giả:
Kỹ năng truyền thống của chủ nhiệm lớp online rồi.jpg
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất