Chương 66: Cờ kém một nước
Lúc Văn Nhân Quân mở to mắt, Hạ Cẩm vừa mới đốt sáng bấc đèn.
Ánh lửa vàng cam khiến cho bóng tối rút đi trong chớp mắt.
Theo ánh sáng bất chợt kích thích, Văn Nhân Quân nhắm mắt lại một lúc lâu mới chậm rãi mở mắt ra một lần nữa, mà lúc này, Hạ Cẩm cũng đã mang thuốc đến đứng bên cạnh Văn Nhân Quân.
"Thành chủ, uống thuốc." Hạ Cẩm thấy Văn Nhân Quân mở mắt thì nhẹ giọng nói.
Văn Nhân Quân không nói gì, y dùng tay chống thân mình ngồi dậy.
Hạ Cẩm vội đặt chén thuốc xuống, tiến đến hầu hạ Văn Nhân Quân.
Sau một lúc vật lộn, một lần nữa hắn lại bưng bát thuốc độ ấm vừa đủ đưa đến trước mặt Văn Nhân Quân.
Văn Nhân Quân duỗi tay tiếp nhận: "Đến đây lúc nào?"
"Chỉ mới vừa rồi." Hạ Cẩm chớp chớp mắt, cười.
Ánh mắt Văn Nhân Quân dừng trên đôi mắt ửng đỏ: "Lúc ta vừa mới ngủ, cảm thấy có ai đó ở bên cạnh, giống như còn nói vài lời gì đó."
Trên mặt Hạ Cẩm hiện lên vẻ kinh ngạc: "Lúc trước ta lại đây thấy thành chủ vẫn đang nghỉ ngơi..." Nói như vậy, hắn giống như có chút bất an: "Ta quấy rầy thành chủ sao?"
Văn Nhân Quân không trả lời ngay. Dựa vào giường, y khép hờ đôi mắt tựa như đang nghỉ ngơi. Một lát sau, y lại nói: "Không có gì, ta cũng không nghe thấy gì cả. Chỉ là có cảm giác... Có lẽ ta ngủ đến hồ đồ rồi."
Hạ Cẩm ngoan ngoãn vâng dạ, ánh mắt hắn dừng trên chén thuốc trong tay Văn Nhân Quân, nhỏ giọng nói: "Thành chủ uống thuốc trước đi."
Văn Nhân Quân ừ một tiếng định đáp ứng, nhưng vẫn giống như cũ không đem chén nước thuốc đen đặc kia uống vào.
Hạ Cẩm cũng không lên tiếng nữa, chỉ thành thật đứng bên cạnh Văn Nhân Quân, lẳng lặng chờ đợi.
Sau phút chốc ngắn ngủi, Văn Nhân Quân đặt chén thuốc chưa uống một ngụm nào xuống: "Ta đã từng nói với ngươi chưa, rằng vốn dĩ ta để ngươi ở lại, là bởi vì đôi mắt của ngươi rất giống với một người?"
Mặc dù Văn Nhân Quân chưa từng nói qua điều này, nhưng từ ngày đầu tiên hắn tới nơi này đã biết. Cho nên Hạ Cẩm gật đầu.
Văn Nhân Quân gật đầu: "Đã có người nói cho ngươi biết, như vậy ngươi cũng nên biết, Văn Nhân Tầm cũng bởi vì giống hắn cho nên ta mới để người lại bên cạnh."
Đúng là đã được nói, Hạ Cẩm lại gật đầu.
"Nếu cả hai điều này ngươi đều đã biết, vậy còn một việc còn lại không biết ngươi có biết hay không?" Văn Nhân Quân hỏi.
"Ý của thành chủ là..." Hạ Cẩm có chút chần chờ lên tiếng.
"Điều ta để ý nhất là về chuyện của hắn." Văn Nhân Quân nhẹ giọng nói, y nhìn thẳng vào đôi mắt của Hạ Cẩm, ánh mắt cũng không mang theo nghiêm khắc, lại đạm mạc đến nỗi lạnh băng, khiến người ta không rét mà run: "Mà điều khiến ta không thể chịu đựng được, vẫn là về chuyện của hắn."
Trong căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Trên mặt Hạ Cẩm có chút mờ mịt, còn có chút khoảng loạn: "Thành chủ, ngài..."
Ngài cái gì, Hạ Cẩm cũng không nói tiếp, chỉ là trong mắt hắn, ba phần ủy khuất cùng khó hiểu càng hiện lên rõ ràng hơn.
Văn Nhân Quân nhìn thấy cũng không nói gì thêm, đạm mạc trong mắt thật ra có chút giảm xuống. Dường như không muốn nói thêm điều gì nữa, y nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, sau đó mới lên tiếng, bỏ qua đề tài trước đó: "Ta vừa nghe được chút động tĩnh, bên ngoài đang xảy ra chuyện gì?"
Hạ Cẩm thu hồi lại chút cảm xúc vừa nãy lộ ra ngoài, có điều cũng không phải thủ đoạn cao minh gì, người hơi có tâm một chút là có thể nhận ra được. Suy nghĩ một chút, hắn nói: "Mặc Đại tiên sinh không nói cho ta biết... Có điều ta nghe được hình như có rất nhiều người từ bên ngoài tới đây."
Nói như vậy xong, Hạ Cẩm lại nhỏ giọng đề nghị: "Thành chủ có muốn đi xem hay không?"
Đi xem? Văn Nhân Quân cũng hỏi bản thân như vậy, sau đó, y lại lắc đầu: "Không cần, ngươi lui xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi thêm một chút nữa."
Hạ Cẩm thấp giọng vâng rồi thay Văn Nhân Quân thổi tắt ngọn đèn dầu, sau đó xoay người rời đi.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại mang theo một tia ồn ào cùng náo động bên ngoài rời khỏi căn phòng. Trong căn phòng một lần nữa ngập đầy bóng tối, Văn Nhân Quân nửa dựa vào đầu giường, lẳng lặng ngồi một lúc, sau đó mới vươn tay trái lạnh như băng nắm lấy một bàn tay phải ấm áp hơn rất nhiều.
Một vùng núi mây mù bao phủ ở bên ngoài Phi Vân Thành hiện tại áp lực rất lớn.
Ở trên sườn núi, Diệp Bạch ẩn thân chỗ tối, nhìn đám người chen chúc không xa phía dưới, bên tai ngoài tiếng gió thổi ra chính là tiếng va chạm nhỏ của binh khí và hơi thở hỗn độn.
Có 300 người, có thể là nhiều hơn một chút? Diệp Bạch nghĩ như vậy, lại liếc mắt nhìn thứ đang đứng lặng lẽ trên núi, cùng với bóng đêm giống như một thành trì đang say giấc nồng, hắn dừng lại ý nghĩ của mình, trước đó, hắn đã nghĩ sẽ tạo ra động tĩnh để dụ những kẻ khác rời đi, hoặc là làm ra động tĩnh để những kẻ khác nghĩ mình không ở Phi Vân Thành, sau khi do dự hắn quyết định chọn phương án số 2.
Nếu đã quyết định, Diệp Bạch sẽ không chần chờ. Nhìn một đám người cuối cùng cũ tụ họp lại bên nhau kia, Diệp Bạch xoay người, lặng yên không một tiếng động bay lên phía ngọn cây, tiếp theo đó điểm nhẹ mũi chân một chút lại lên thêm một vài tán cây cao hơn nữa, vừa lúc cùng với đám người kia ở cùng một độ cao trên này, chỉ vì đã quyết định sẽ tránh đi, cho nên Diệp Bạch lựa chọn một hướng khác, cách chỗ của nhóm người này không quá 100m, cho nên chỉ cần không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, thì cho dù bên phía trận doanh của chúng có cao thủ như Văn Nhân Quân trấn giữ, Diệp Bạch cũng nắm chắc mình sẽ không bị phát hiện.
Nhưng đó chỉ là dưới tình huống không có gì ngoài ý muốn... mà chúng ta đều biết, có đôi khi, vận mệnh luôn thích trêu đùa kẻ khác, ví dụ như, tại thời điểm ngươi trăm phương nghìn kế muốn cùng người chiến đấu, nó lại có thể tìm ra đủ loại nguyên nhân khiến cho ngươi không có cách nào thực hiện được; còn đến khi ngươi đã cảm thấy cuối cùng cũng đã hết hi vọng, chuẩn bị tránh đi, cuộc chiến lại đến gần ngay trước mặt, muốn tránh cũng không tránh nổi.
Cho nên chờ đến khi Diệp Bạch khó khăn lắm mới bước được lên sườn núi tiếp theo, một chút lực cản nhỏ bé không đáng kể đã làm Diệp Bạch phải dừng lại ngay lập tức.
Mà gần như ngay lập tức, đám người cách đó hơn 100m lập tức thắp lên một đống đuốc lớn, đem một vùng núi rộng chiếu sáng, đủ loại âm thanh hỗn độn nối tiếp nhau vang lên, mặc dù câu chữ không giống nhau, nhưng nội dung lại có sự thống nhất cao độ, chính là... "Người ở nơi đó! Mau bắt lấy!"
Mặc dù ngay từ lúc đầu đã tính toán là sẽ ẩn thân rời đi, nhưng nếu bại lộ, Diệp Bạch cũng không để ý quá nhiều. Hắn chỉ cúi đầu, nhìn chỉ bạc tinh tế cực mỏng ngang dọc dày đặc dưới chân.
Thời điểm đi lên còn không thấy... Chỉ không đến một giờ, toàn bộ đều đã được chuẩn bị tốt? Diệp Bạch vô cùng ngoài ý muốn, nhưng cũng có chút tán thưởng, hắn nhìn thoáng qua những kẻ đang tranh nhau tiến lại gần đây, hơn nữa còn có hơn một nửa đám người đang tăng nhanh tốc độ, đủ thấy dù chỉ một chút thôi, thân mình sẽ hóa thành tàn ảnh lao về phía xa.
Đám người hướng về phía Diệp Bạch xôn xao một chút, nhưng trong chốc lát, mấy tên mặc đồ đen đi ra khỏi đám người, hoặc là đi trên mặt đất, hoặc là dùng khinh công đuổi theo hướng rời đi của Diệp Bạch, trong phút chốc đã thoát khỏi tầm mắt.
Một đường mang theo cái đuôi phía sau gần như làm xao động non nửa ngọn núi này, Diệp Bạch vẫn đang dùng khinh công bay đi bỗng nhiên nhìn thấy một mảnh rừng rậm. Hơi dừng lại một chút, hắn lắc nhẹ thân mình, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của mấy kẻ áo đen phía sau.
Những kẻ bám theo đó không thể không dừng lại, nhưng trên khuôn mặt lại không hề hiện ra vẻ nôn nóng, ngược lại, bọn chúng chỉ hơi nghiêng đầu, giống như đang muốn nghe ngóng chuyện gì.
Bỗng nhiên, một hán tử trung niên đuổi đến gần nhất hiện lên ý mừng trên mặt, thậm chí còn không thèm chào hỏi người bên cạnh một chút, dưới chân hắn dẫm một cái, cả người hướng về phía đông bắc của khu rừng rậm lao đi.
Hán tử trung niên tất nhiên là kẻ nhanh nhất, nhưng những kẻ áo đen bên cạnh cũng không hề thua kém, không khác biệt nhau lắm từ lúc thân hình hán tử trung niên lao đi, bọn chúng cũng giống như nghe được cái gì, bám theo đuôi của hán tử trung niên, liên tiếp theo vào.
Gió núi thổi không biết mệt mỏi, đợi đến khi thân ảnh của kẻ cuối cùng cũng đã bị cây cối che lấp hết một lúc lâu, Diệp Bạch mới trượt xuống khỏi một cây cổ thụ có thân cây hai người ôm không hết cách đó không xa.
Rũ mắt nhìn sợi chỉ bạc không xa trên mặt đất, hắn kéo kéo khóe môi, quay người muốn bay lên cây, chỉ vài lần vận công đã biến mất vào hướng hoàn toàn ngược lại với những kẻ vừa đuổi theo.
Hơn phân nửa hành trình tiếp theo đều không có vấn đề gì xảy ra, Diệp Bạch đã sớm tránh qua hướng núi có đám người đuổi bắt cùng mặt đất đầy chỉ bạc, chỉ mất không đầy 30 phút đã xuống đến chân núi Phi Vân Thành.
Diệp Bạch chọn một con đường hẻo lánh ít dấu chân người, cho nên từ trong núi một đường thẳng đến chân núi đều là rừng rậm bao quanh, uốn lượn gập ghềnh, thẳng cho đến tận dưới chân núi, khó khăn lắm mới gặp được một chiếc xe ngựa màu vàng đất từ tiểu đạo chạy ra.
Đầu tiên Diệp Bạch nhìn lướt qua mặt đất, phát hiện không có thứ gì khả nghi mới hạ xuống từ trên ngọn cây, đi về phía trước.
Nhưng cũng mới chỉ đi được hai bước, Diệp Bạch lại một lần nữa dừng lại. Ánh mắt của hắn dừng ở hai bên bìa rừng: "Ai?"
Gần như cùng với âm thanh vang lên của Diệp Bạch, một trận cười to vang lên, âm nhu triền miên: "Ha ha ha, người nổi bật nhất trong thế hệ trẻ hiện nay quả nhiên bất phàm, chả trách phủ Tể tướng lại đưa ra một giải thưởng lớn như vậy, đuổi bắt suốt mấy tháng trời cũng không xong."
Cùng với tiếng nói vang lên, một nam sinh gương mặt quang minh chính đại đi ra từ trong đám cây cối.
Đó là một nam tử tướng mạo trẻ tuổi, nhìn qua có lẽ cũng chỉ khoảng 30, nhưng tóc lại trắng như tuyết, đặt biệt là đôi mắt đang gắt gao nhắm chặt.
Diệp Bạch chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra thân phận của nam tử.
"Thần toán mù Trần Ngôn Chi? Ta nhớ rõ ngươi đã rời khỏi giang hồ khá lâu rồi, không nghĩ tới cũng bị hắn mời tới?"
Trần Ngôn Chi nở nụ cười ôn tồn lễ độ: "Điều kiện mà tể tướng đưa ra quả thật không tồi, cũng không phải do tại hạ cự tuyệt."
Diệp Bạch đưa mắt nhìn xung quanh. Hắn cũng không muốn nhiều lời với Trần Ngôn Chi, chỉ là người trước mặt này võ công so với mình cũng không chênh lệch nhau nhiều, hơn nữa chỉ trong phút chốc ngắn ngủi đã có thể đến được đây, lập tức sẽ có thêm người đuổi tới...
Nghĩ đến những sợi tơ giống như bao trùm cả nửa ngọn núi Phi Vân này, Diệp Bạch bỗng nhiên có suy nghĩ chỉ sợ lần này mình không đi được rồi.
Trầm mặc trong phút chốc, Diệp Bạch lại lần nữa lên tiếng: "Điều kiện là gì? Thăng quan tiến chức?"
Dù sao người cũng sẽ tới rất nhanh, tuy rằng võ công của hắn không tồi, nhưng là một thư sinh, có thể không động thủ tất nhiên là tốt nhất, cho nên Trần Ngôn Chi vẫn rất vui vẻ nói chuyện phiếm cùng với Diệp Bạch: "An bang định quốc chắc chắn là nguyện vọng của tất cả những người đọc sách, tại hạ bất tài cho nên cũng hy vọng bản thân có thể làm một vài việc trong khả năng cho phép."
"Phải không?" Diệp Bạch trả lại một câu lãnh đạm, sau đó không lên tiếng nữa.
Nếu những người khác vẫn còn chưa đến đây, Trần Ngôn Chi sẽ còn muốn tiếp tục nói với Diệp Bạch thêm vài ba câu nữa, thế nhưng sau khi Diệp Bạch đáp lời, Trần Ngôn Chi đã nghe thấy được những kẻ cầm theo cung tên đang đi từ trên núi xuống, hắn cũng mừng rỡ ngậm miệng, ngồi yên chờ viện binh được điều đến từ quân doanh đang cẩn thận vây quanh Diệp Bạch, sau đó giơ cung nỏ lên, nhắm thẳng người, đè tay lên nút cơ quan.
Nghe thấy một loạt động tác như vậy được hoàn thành, Trần Ngôn Chi cũng tươi cười chân thành hơn một chút: "Diệp công tử, dù sao thì ngươi cùng Tướng gia cũng là cha con, có vấn đề gì lại không thể giải quyết được? Hiện nay ngươi rời khỏi phủ Tể tướng cũng mới được một khoảng thời gian ngắn, chi bằng cùng tại hạ trở về, giải quyết những việc muống giải quyết, dù sao thì ngươi cũng không có khả năng trốn cả đời đúng không?"
Diệp Bạch không lên tiếng. Hắn nhìn bốn phía xung quanh, nhìn thấy từng hàng mũi tên sắc bén lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo không chút phản ứng, nhưng chờ đến khi hai người mặc áo đen đang nhanh chóng từ phía xa xẹt qua, đồng tử của hắn cuối cùng cũng hơi co lại.
Cũng đúng lúc này, một tên mặc áo đen đã lắc mình vào bên trong, cười quyến rũ: "Thạch lão quái, không phục cũng không được rồi, chúng ta quả nhiên là kém một chiêu so với thư sinh, chính là cái chúng ta tự tay lựa chọn rốt cuộc cũng không thể so sánh với kẻ to đầu."
Lão giả theo sát hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Trần Ngôn Chi cũng nở nụ cười, hướng về phía phát ra âm thanh nói: "May mắn mà thôi, Thập Tam Nương quá khen."
Nói rồi, Trần Ngôn Chi lại lần nữa chuyển hướng về phía Diệp Bạch nói: "Diệp công tử, trước mắt, người cũng đã đến đông đủ, lời vừa rồi ta hỏi ngươi ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa? Ngươi cùng Tướng gia dù sao cũng là cha con, theo thực tế mà nói, chúng ta nhận ủy thác của người cũng chắc chắn không muốn khiến cho sự việc quá khó coi.
Ánh mắt Diệp Bạch trở nên sâu thăm thẳm: "Các ngươi chắc chắn có thể hạ được ta?"
Lần này, Trần Ngôn Chi không nói gì, Hoa Thập Tam Nương nở nụ cười: "Chúng ta chắc chắn sẽ chú ý đến thi thể của ngươi, ít nhất sẽ được nguyên vẹn."
Diệp Bạch không nói chuyện nữa.
Trần Ngôn Chi đợi một lúc , không nghe thấy âm thanh tiếp theo, liền lộ ra một nụ cười vui mừng: "Xem ra Diệp công tử đã suy nghĩ cẩn thận —— công tử quả nhiên là người thông minh, vốn dĩ chính là người một nhà, hà tất phải một hai muốn làm việc của hai bên?
Nói như vậy rồi, hắn quay đầu nói với Hoa Thập Tam Nương.
Hoa Thập Tam Nương ngầm hiểu, thân hình quyến rũ như gió thổi liễu mềm đi đến bên người Diệp Bạch.
"Diệp công tử......" Một giọng nói mềm mại cất lên, Hoa Thập Tam Nương giống như một người không xương dựa vào Diệp Bạch, một đôi bàn tay trắng nõn khó khăn lắm mới sờ đến thân kiếm của Diệp Bạch thì thấy khuôn mặt vốn chỉ là lãnh đạm của Diệp Bạch lập tức trở nên lạnh băng, ánh mắt rét buốt.
Suy chuyển ý nghĩ mấy lần, Hoa Thập Tam Nương cười duyên một tiếng, bàn tay trắng nõn kia vốn dĩ vừa chuyển đến kiếm của Diệp Bạch biến thành một chưởng tại đại huyệt trên ngực hắn.
Ánh mắt Diệp Bạch hơi dao động nhưng chỉ đứng yên.
...... Cũng chỉ có thể đứng.
Vì vậy, bàn tay trắng nõn xin đẹp kia cứ thế nhẹ nhàng rơi xuống ngực Diệp Bạch, nặng tựa ngàn cân.
Ánh lửa vàng cam khiến cho bóng tối rút đi trong chớp mắt.
Theo ánh sáng bất chợt kích thích, Văn Nhân Quân nhắm mắt lại một lúc lâu mới chậm rãi mở mắt ra một lần nữa, mà lúc này, Hạ Cẩm cũng đã mang thuốc đến đứng bên cạnh Văn Nhân Quân.
"Thành chủ, uống thuốc." Hạ Cẩm thấy Văn Nhân Quân mở mắt thì nhẹ giọng nói.
Văn Nhân Quân không nói gì, y dùng tay chống thân mình ngồi dậy.
Hạ Cẩm vội đặt chén thuốc xuống, tiến đến hầu hạ Văn Nhân Quân.
Sau một lúc vật lộn, một lần nữa hắn lại bưng bát thuốc độ ấm vừa đủ đưa đến trước mặt Văn Nhân Quân.
Văn Nhân Quân duỗi tay tiếp nhận: "Đến đây lúc nào?"
"Chỉ mới vừa rồi." Hạ Cẩm chớp chớp mắt, cười.
Ánh mắt Văn Nhân Quân dừng trên đôi mắt ửng đỏ: "Lúc ta vừa mới ngủ, cảm thấy có ai đó ở bên cạnh, giống như còn nói vài lời gì đó."
Trên mặt Hạ Cẩm hiện lên vẻ kinh ngạc: "Lúc trước ta lại đây thấy thành chủ vẫn đang nghỉ ngơi..." Nói như vậy, hắn giống như có chút bất an: "Ta quấy rầy thành chủ sao?"
Văn Nhân Quân không trả lời ngay. Dựa vào giường, y khép hờ đôi mắt tựa như đang nghỉ ngơi. Một lát sau, y lại nói: "Không có gì, ta cũng không nghe thấy gì cả. Chỉ là có cảm giác... Có lẽ ta ngủ đến hồ đồ rồi."
Hạ Cẩm ngoan ngoãn vâng dạ, ánh mắt hắn dừng trên chén thuốc trong tay Văn Nhân Quân, nhỏ giọng nói: "Thành chủ uống thuốc trước đi."
Văn Nhân Quân ừ một tiếng định đáp ứng, nhưng vẫn giống như cũ không đem chén nước thuốc đen đặc kia uống vào.
Hạ Cẩm cũng không lên tiếng nữa, chỉ thành thật đứng bên cạnh Văn Nhân Quân, lẳng lặng chờ đợi.
Sau phút chốc ngắn ngủi, Văn Nhân Quân đặt chén thuốc chưa uống một ngụm nào xuống: "Ta đã từng nói với ngươi chưa, rằng vốn dĩ ta để ngươi ở lại, là bởi vì đôi mắt của ngươi rất giống với một người?"
Mặc dù Văn Nhân Quân chưa từng nói qua điều này, nhưng từ ngày đầu tiên hắn tới nơi này đã biết. Cho nên Hạ Cẩm gật đầu.
Văn Nhân Quân gật đầu: "Đã có người nói cho ngươi biết, như vậy ngươi cũng nên biết, Văn Nhân Tầm cũng bởi vì giống hắn cho nên ta mới để người lại bên cạnh."
Đúng là đã được nói, Hạ Cẩm lại gật đầu.
"Nếu cả hai điều này ngươi đều đã biết, vậy còn một việc còn lại không biết ngươi có biết hay không?" Văn Nhân Quân hỏi.
"Ý của thành chủ là..." Hạ Cẩm có chút chần chờ lên tiếng.
"Điều ta để ý nhất là về chuyện của hắn." Văn Nhân Quân nhẹ giọng nói, y nhìn thẳng vào đôi mắt của Hạ Cẩm, ánh mắt cũng không mang theo nghiêm khắc, lại đạm mạc đến nỗi lạnh băng, khiến người ta không rét mà run: "Mà điều khiến ta không thể chịu đựng được, vẫn là về chuyện của hắn."
Trong căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Trên mặt Hạ Cẩm có chút mờ mịt, còn có chút khoảng loạn: "Thành chủ, ngài..."
Ngài cái gì, Hạ Cẩm cũng không nói tiếp, chỉ là trong mắt hắn, ba phần ủy khuất cùng khó hiểu càng hiện lên rõ ràng hơn.
Văn Nhân Quân nhìn thấy cũng không nói gì thêm, đạm mạc trong mắt thật ra có chút giảm xuống. Dường như không muốn nói thêm điều gì nữa, y nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, sau đó mới lên tiếng, bỏ qua đề tài trước đó: "Ta vừa nghe được chút động tĩnh, bên ngoài đang xảy ra chuyện gì?"
Hạ Cẩm thu hồi lại chút cảm xúc vừa nãy lộ ra ngoài, có điều cũng không phải thủ đoạn cao minh gì, người hơi có tâm một chút là có thể nhận ra được. Suy nghĩ một chút, hắn nói: "Mặc Đại tiên sinh không nói cho ta biết... Có điều ta nghe được hình như có rất nhiều người từ bên ngoài tới đây."
Nói như vậy xong, Hạ Cẩm lại nhỏ giọng đề nghị: "Thành chủ có muốn đi xem hay không?"
Đi xem? Văn Nhân Quân cũng hỏi bản thân như vậy, sau đó, y lại lắc đầu: "Không cần, ngươi lui xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi thêm một chút nữa."
Hạ Cẩm thấp giọng vâng rồi thay Văn Nhân Quân thổi tắt ngọn đèn dầu, sau đó xoay người rời đi.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại mang theo một tia ồn ào cùng náo động bên ngoài rời khỏi căn phòng. Trong căn phòng một lần nữa ngập đầy bóng tối, Văn Nhân Quân nửa dựa vào đầu giường, lẳng lặng ngồi một lúc, sau đó mới vươn tay trái lạnh như băng nắm lấy một bàn tay phải ấm áp hơn rất nhiều.
Một vùng núi mây mù bao phủ ở bên ngoài Phi Vân Thành hiện tại áp lực rất lớn.
Ở trên sườn núi, Diệp Bạch ẩn thân chỗ tối, nhìn đám người chen chúc không xa phía dưới, bên tai ngoài tiếng gió thổi ra chính là tiếng va chạm nhỏ của binh khí và hơi thở hỗn độn.
Có 300 người, có thể là nhiều hơn một chút? Diệp Bạch nghĩ như vậy, lại liếc mắt nhìn thứ đang đứng lặng lẽ trên núi, cùng với bóng đêm giống như một thành trì đang say giấc nồng, hắn dừng lại ý nghĩ của mình, trước đó, hắn đã nghĩ sẽ tạo ra động tĩnh để dụ những kẻ khác rời đi, hoặc là làm ra động tĩnh để những kẻ khác nghĩ mình không ở Phi Vân Thành, sau khi do dự hắn quyết định chọn phương án số 2.
Nếu đã quyết định, Diệp Bạch sẽ không chần chờ. Nhìn một đám người cuối cùng cũ tụ họp lại bên nhau kia, Diệp Bạch xoay người, lặng yên không một tiếng động bay lên phía ngọn cây, tiếp theo đó điểm nhẹ mũi chân một chút lại lên thêm một vài tán cây cao hơn nữa, vừa lúc cùng với đám người kia ở cùng một độ cao trên này, chỉ vì đã quyết định sẽ tránh đi, cho nên Diệp Bạch lựa chọn một hướng khác, cách chỗ của nhóm người này không quá 100m, cho nên chỉ cần không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, thì cho dù bên phía trận doanh của chúng có cao thủ như Văn Nhân Quân trấn giữ, Diệp Bạch cũng nắm chắc mình sẽ không bị phát hiện.
Nhưng đó chỉ là dưới tình huống không có gì ngoài ý muốn... mà chúng ta đều biết, có đôi khi, vận mệnh luôn thích trêu đùa kẻ khác, ví dụ như, tại thời điểm ngươi trăm phương nghìn kế muốn cùng người chiến đấu, nó lại có thể tìm ra đủ loại nguyên nhân khiến cho ngươi không có cách nào thực hiện được; còn đến khi ngươi đã cảm thấy cuối cùng cũng đã hết hi vọng, chuẩn bị tránh đi, cuộc chiến lại đến gần ngay trước mặt, muốn tránh cũng không tránh nổi.
Cho nên chờ đến khi Diệp Bạch khó khăn lắm mới bước được lên sườn núi tiếp theo, một chút lực cản nhỏ bé không đáng kể đã làm Diệp Bạch phải dừng lại ngay lập tức.
Mà gần như ngay lập tức, đám người cách đó hơn 100m lập tức thắp lên một đống đuốc lớn, đem một vùng núi rộng chiếu sáng, đủ loại âm thanh hỗn độn nối tiếp nhau vang lên, mặc dù câu chữ không giống nhau, nhưng nội dung lại có sự thống nhất cao độ, chính là... "Người ở nơi đó! Mau bắt lấy!"
Mặc dù ngay từ lúc đầu đã tính toán là sẽ ẩn thân rời đi, nhưng nếu bại lộ, Diệp Bạch cũng không để ý quá nhiều. Hắn chỉ cúi đầu, nhìn chỉ bạc tinh tế cực mỏng ngang dọc dày đặc dưới chân.
Thời điểm đi lên còn không thấy... Chỉ không đến một giờ, toàn bộ đều đã được chuẩn bị tốt? Diệp Bạch vô cùng ngoài ý muốn, nhưng cũng có chút tán thưởng, hắn nhìn thoáng qua những kẻ đang tranh nhau tiến lại gần đây, hơn nữa còn có hơn một nửa đám người đang tăng nhanh tốc độ, đủ thấy dù chỉ một chút thôi, thân mình sẽ hóa thành tàn ảnh lao về phía xa.
Đám người hướng về phía Diệp Bạch xôn xao một chút, nhưng trong chốc lát, mấy tên mặc đồ đen đi ra khỏi đám người, hoặc là đi trên mặt đất, hoặc là dùng khinh công đuổi theo hướng rời đi của Diệp Bạch, trong phút chốc đã thoát khỏi tầm mắt.
Một đường mang theo cái đuôi phía sau gần như làm xao động non nửa ngọn núi này, Diệp Bạch vẫn đang dùng khinh công bay đi bỗng nhiên nhìn thấy một mảnh rừng rậm. Hơi dừng lại một chút, hắn lắc nhẹ thân mình, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của mấy kẻ áo đen phía sau.
Những kẻ bám theo đó không thể không dừng lại, nhưng trên khuôn mặt lại không hề hiện ra vẻ nôn nóng, ngược lại, bọn chúng chỉ hơi nghiêng đầu, giống như đang muốn nghe ngóng chuyện gì.
Bỗng nhiên, một hán tử trung niên đuổi đến gần nhất hiện lên ý mừng trên mặt, thậm chí còn không thèm chào hỏi người bên cạnh một chút, dưới chân hắn dẫm một cái, cả người hướng về phía đông bắc của khu rừng rậm lao đi.
Hán tử trung niên tất nhiên là kẻ nhanh nhất, nhưng những kẻ áo đen bên cạnh cũng không hề thua kém, không khác biệt nhau lắm từ lúc thân hình hán tử trung niên lao đi, bọn chúng cũng giống như nghe được cái gì, bám theo đuôi của hán tử trung niên, liên tiếp theo vào.
Gió núi thổi không biết mệt mỏi, đợi đến khi thân ảnh của kẻ cuối cùng cũng đã bị cây cối che lấp hết một lúc lâu, Diệp Bạch mới trượt xuống khỏi một cây cổ thụ có thân cây hai người ôm không hết cách đó không xa.
Rũ mắt nhìn sợi chỉ bạc không xa trên mặt đất, hắn kéo kéo khóe môi, quay người muốn bay lên cây, chỉ vài lần vận công đã biến mất vào hướng hoàn toàn ngược lại với những kẻ vừa đuổi theo.
Hơn phân nửa hành trình tiếp theo đều không có vấn đề gì xảy ra, Diệp Bạch đã sớm tránh qua hướng núi có đám người đuổi bắt cùng mặt đất đầy chỉ bạc, chỉ mất không đầy 30 phút đã xuống đến chân núi Phi Vân Thành.
Diệp Bạch chọn một con đường hẻo lánh ít dấu chân người, cho nên từ trong núi một đường thẳng đến chân núi đều là rừng rậm bao quanh, uốn lượn gập ghềnh, thẳng cho đến tận dưới chân núi, khó khăn lắm mới gặp được một chiếc xe ngựa màu vàng đất từ tiểu đạo chạy ra.
Đầu tiên Diệp Bạch nhìn lướt qua mặt đất, phát hiện không có thứ gì khả nghi mới hạ xuống từ trên ngọn cây, đi về phía trước.
Nhưng cũng mới chỉ đi được hai bước, Diệp Bạch lại một lần nữa dừng lại. Ánh mắt của hắn dừng ở hai bên bìa rừng: "Ai?"
Gần như cùng với âm thanh vang lên của Diệp Bạch, một trận cười to vang lên, âm nhu triền miên: "Ha ha ha, người nổi bật nhất trong thế hệ trẻ hiện nay quả nhiên bất phàm, chả trách phủ Tể tướng lại đưa ra một giải thưởng lớn như vậy, đuổi bắt suốt mấy tháng trời cũng không xong."
Cùng với tiếng nói vang lên, một nam sinh gương mặt quang minh chính đại đi ra từ trong đám cây cối.
Đó là một nam tử tướng mạo trẻ tuổi, nhìn qua có lẽ cũng chỉ khoảng 30, nhưng tóc lại trắng như tuyết, đặt biệt là đôi mắt đang gắt gao nhắm chặt.
Diệp Bạch chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra thân phận của nam tử.
"Thần toán mù Trần Ngôn Chi? Ta nhớ rõ ngươi đã rời khỏi giang hồ khá lâu rồi, không nghĩ tới cũng bị hắn mời tới?"
Trần Ngôn Chi nở nụ cười ôn tồn lễ độ: "Điều kiện mà tể tướng đưa ra quả thật không tồi, cũng không phải do tại hạ cự tuyệt."
Diệp Bạch đưa mắt nhìn xung quanh. Hắn cũng không muốn nhiều lời với Trần Ngôn Chi, chỉ là người trước mặt này võ công so với mình cũng không chênh lệch nhau nhiều, hơn nữa chỉ trong phút chốc ngắn ngủi đã có thể đến được đây, lập tức sẽ có thêm người đuổi tới...
Nghĩ đến những sợi tơ giống như bao trùm cả nửa ngọn núi Phi Vân này, Diệp Bạch bỗng nhiên có suy nghĩ chỉ sợ lần này mình không đi được rồi.
Trầm mặc trong phút chốc, Diệp Bạch lại lần nữa lên tiếng: "Điều kiện là gì? Thăng quan tiến chức?"
Dù sao người cũng sẽ tới rất nhanh, tuy rằng võ công của hắn không tồi, nhưng là một thư sinh, có thể không động thủ tất nhiên là tốt nhất, cho nên Trần Ngôn Chi vẫn rất vui vẻ nói chuyện phiếm cùng với Diệp Bạch: "An bang định quốc chắc chắn là nguyện vọng của tất cả những người đọc sách, tại hạ bất tài cho nên cũng hy vọng bản thân có thể làm một vài việc trong khả năng cho phép."
"Phải không?" Diệp Bạch trả lại một câu lãnh đạm, sau đó không lên tiếng nữa.
Nếu những người khác vẫn còn chưa đến đây, Trần Ngôn Chi sẽ còn muốn tiếp tục nói với Diệp Bạch thêm vài ba câu nữa, thế nhưng sau khi Diệp Bạch đáp lời, Trần Ngôn Chi đã nghe thấy được những kẻ cầm theo cung tên đang đi từ trên núi xuống, hắn cũng mừng rỡ ngậm miệng, ngồi yên chờ viện binh được điều đến từ quân doanh đang cẩn thận vây quanh Diệp Bạch, sau đó giơ cung nỏ lên, nhắm thẳng người, đè tay lên nút cơ quan.
Nghe thấy một loạt động tác như vậy được hoàn thành, Trần Ngôn Chi cũng tươi cười chân thành hơn một chút: "Diệp công tử, dù sao thì ngươi cùng Tướng gia cũng là cha con, có vấn đề gì lại không thể giải quyết được? Hiện nay ngươi rời khỏi phủ Tể tướng cũng mới được một khoảng thời gian ngắn, chi bằng cùng tại hạ trở về, giải quyết những việc muống giải quyết, dù sao thì ngươi cũng không có khả năng trốn cả đời đúng không?"
Diệp Bạch không lên tiếng. Hắn nhìn bốn phía xung quanh, nhìn thấy từng hàng mũi tên sắc bén lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo không chút phản ứng, nhưng chờ đến khi hai người mặc áo đen đang nhanh chóng từ phía xa xẹt qua, đồng tử của hắn cuối cùng cũng hơi co lại.
Cũng đúng lúc này, một tên mặc áo đen đã lắc mình vào bên trong, cười quyến rũ: "Thạch lão quái, không phục cũng không được rồi, chúng ta quả nhiên là kém một chiêu so với thư sinh, chính là cái chúng ta tự tay lựa chọn rốt cuộc cũng không thể so sánh với kẻ to đầu."
Lão giả theo sát hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Trần Ngôn Chi cũng nở nụ cười, hướng về phía phát ra âm thanh nói: "May mắn mà thôi, Thập Tam Nương quá khen."
Nói rồi, Trần Ngôn Chi lại lần nữa chuyển hướng về phía Diệp Bạch nói: "Diệp công tử, trước mắt, người cũng đã đến đông đủ, lời vừa rồi ta hỏi ngươi ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa? Ngươi cùng Tướng gia dù sao cũng là cha con, theo thực tế mà nói, chúng ta nhận ủy thác của người cũng chắc chắn không muốn khiến cho sự việc quá khó coi.
Ánh mắt Diệp Bạch trở nên sâu thăm thẳm: "Các ngươi chắc chắn có thể hạ được ta?"
Lần này, Trần Ngôn Chi không nói gì, Hoa Thập Tam Nương nở nụ cười: "Chúng ta chắc chắn sẽ chú ý đến thi thể của ngươi, ít nhất sẽ được nguyên vẹn."
Diệp Bạch không nói chuyện nữa.
Trần Ngôn Chi đợi một lúc , không nghe thấy âm thanh tiếp theo, liền lộ ra một nụ cười vui mừng: "Xem ra Diệp công tử đã suy nghĩ cẩn thận —— công tử quả nhiên là người thông minh, vốn dĩ chính là người một nhà, hà tất phải một hai muốn làm việc của hai bên?
Nói như vậy rồi, hắn quay đầu nói với Hoa Thập Tam Nương.
Hoa Thập Tam Nương ngầm hiểu, thân hình quyến rũ như gió thổi liễu mềm đi đến bên người Diệp Bạch.
"Diệp công tử......" Một giọng nói mềm mại cất lên, Hoa Thập Tam Nương giống như một người không xương dựa vào Diệp Bạch, một đôi bàn tay trắng nõn khó khăn lắm mới sờ đến thân kiếm của Diệp Bạch thì thấy khuôn mặt vốn chỉ là lãnh đạm của Diệp Bạch lập tức trở nên lạnh băng, ánh mắt rét buốt.
Suy chuyển ý nghĩ mấy lần, Hoa Thập Tam Nương cười duyên một tiếng, bàn tay trắng nõn kia vốn dĩ vừa chuyển đến kiếm của Diệp Bạch biến thành một chưởng tại đại huyệt trên ngực hắn.
Ánh mắt Diệp Bạch hơi dao động nhưng chỉ đứng yên.
...... Cũng chỉ có thể đứng.
Vì vậy, bàn tay trắng nõn xin đẹp kia cứ thế nhẹ nhàng rơi xuống ngực Diệp Bạch, nặng tựa ngàn cân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất