Chương 4: Ngày thứ tư nhận nhầm cha
Biên tập: Rai
Liên trạch.
Khi Nhứ Quả khoan thai tỉnh dậy trên sập nhỏ thì đã là buổi chiều, trên người bé đang đắp chiếc chăn mỏng, nằm say giấc dưới màn nắng khiến cả cơ thể đều ấm áp.
Ánh chiều tà vượt qua đồi núi, xuyên qua cửa sổ hoa văn cách tâm lan đến tận chiếc kỷ trà móng ngựa thấp nằm sát bên sập nhỏ, hạ thành những vệt sáng hình hoa từ hoa văn chạm khắc tam giao lục oản [1]. Trước kia Nhứ Quả sống ở Giang Tả, đa phần cửa sổ vùng phương Nam đều có hoa văn vết rạn băng [2], đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy kiểu đan xen có thể tạo thành cánh hoa thế này, gộp nhỏ thành lớn, trông vô cùng sống động.
[1] Hoa văn tam giao lục oản, gồm các hình tam giác giao nhau và 6 hình tròn tạo thành bông hoa ở giữa.
[2] Hoa văn vết rạn băng
Hai mắt bạn nhỏ không khỏi xoe tròn, vươn tay ấn vào từng chấm tròn be bé, tựa như một chú mèo con đang đuổi theo ánh sáng, tò mò muốn bắt lấy phong cảnh đầu thu này vậy.
Liên Cẩu Thặng, khụ, không phải, bấy giờ Liên đại nhân đang dựa trên ghế thái sư đối diện, một tay cầm cuộn tình báo, tay còn lại chống cằm trầm ngâm. Dù chẳng làm gì nhưng mỹ nhân vẫn rực rỡ tựa một bức họa truyền thần đầy tao nhã.
Chẳng qua nhanh sau đó "người trong tranh" đã cử động, hắn nhướng mày, nhìn Nhứ Quả sau khi tỉnh lại không khóc cũng chẳng quậy, thích ứng trong mọi hoàn cảnh ấy lại thấy khó chịu như thể "không nhìn nổi nhóc ta vô tư thế này": "Tỉnh lại ở một nơi xa lạ, đầu tiên không đi tìm hiểu xem đây là chỗ nào, bên cạnh là người tốt hay kẻ xấu mà lại bắt đầu nhảy nhót vui đùa, Nhứ Quả thiếu gia của chúng ta giỏi thật đấy nhỉ."
Lời lẽ quái gở, đây ắt hẳn là một ngón nghề truyền thống mà mọi thái giám đều phải thành thạo.
Nhứ Quả ngẩng đầu nhìn sang nơi phát ra giọng nói, sau khi trông thấy cha, trên má lập tức hiện ra hai đồng điếu xoáy tròn nho nhỏ, ánh sáng vui vẻ tỏa ra khắp cơ thể, nom mắt thường cũng biết bé đang vui và ngạc nhiên lắm: "A!"
Ngược về dòng thời gian, rốt cuộc Nhứ Quả cũng nghĩ tới tại sao trước đó bé lại ngủ quên? Là vì bé ngồi trên lưng ngựa, được chao đảo trong vòng tay cha, cảm giác vừa ấm áp vững chãi, vừa tràn đầy sự an toàn; vậy tại sao bé lại ở trên lưng ngựa? Vì bé và cha đã nhận nhau chứ sao, bé có cha rồi.
Bé đúng là giỏi thật đấy, đơn độc một mình cũng nhận thân thành công!
Đốc chủ: "..." Không nhận được kết quả như mong muốn, Liên Đình không phục lắm. Thế là hắn buông cuộn tình báo không chút manh mối nào trong tay xuống, ba bước thành hai đi đến trước sập nhỏ, vươn ngón tay chọc vào vầng tráng bóng loáng của nhóc con.
Chọc không ngã.
Bên dưới của Nhứ Quả siêu vững!
Liên Đình: "!" Càng tức.
Bạn nhỏ Nhứ Quả không hiểu được bản chất trẻ con của đại nhân, trái lại thuận theo tư thế ấy, bé thản nhiên vươn tay về phía cha mình rồi nói bằng giọng lảnh lót: "Ôm!"
Trước đây mỗi lần bé thức dậy, mẹ bé đều muốn ôm ấp bé như này.
"???" Liên Đình nhìn Nhứ Quả chủ động sáp tới như thể đang đối mặt với một tai họa hãi hùng. Trong đôi mắt khiếp sợ kia như đang nói: Là ngươi điên rồi hay ta điên rồi? Tại sao ta phải ôm ngươi?
... Có lẽ lời này sẽ có sức thuyết phục hơn nếu Liên đại nhân không ôm Nhứ Quả đi rửa mặt thật.
Phải nói là ôm Nhứ Quả quả thật rất sướng tay, mềm mại cứ như không xương vậy. Tư thế ôm trẻ con của Liên Đình không mấy thành thục, thậm chí có thể nói là trông hơi quái dị, tựa như đang cẩn thận cầm một thứ gì đấy vừa nguy hiểm vừa dễ vỡ. Ấy nhưng Nhứ Quả lại vô cùng hợp tác, hai tay bé ôm vòng sau cổ cha, mau chóng tìm được một tư thế khiến cả hai đều thoải mái.
Bạn nhỏ còn chẳng khách sáo tí nào, lúc này bé cũng xếp rõ việc cho cha mình y như lần chỉ huy chú liệt mã bờm đỏ trước đó: "Đầu tiên chúng ta đi rửa mặt, sau đó ăn cơm."
Liên Đình lắt léo nhại lời bé: "Đầu tiên chúng ta đi rửa mặt, sau đó ăn cơm. Ai nói với ngươi là muốn rửa tay ăn cơm?"
Nhứ Quả nghiêng đầu, hoảng hốt hỏi ngược lại: "Thế trực tiếp ăn cơm luôn ạ?"
Trước khi ăn cơm mà không rửa tay cơ á? Như vậy sao được? Mẹ của bé từng nói các bạn nhỏ sạch sẽ nên chủ động rửa tay trước khi ăn! Bé phải sửa lại tật xấu này cho cha thôi!
Đốc chủ: "..." Cảm ơn ngươi nhiều ha.
Tiếp đó, Liên trạch dọn cơm ra ăn thật.
Chuyện đáng nói nhất là trong lúc rửa tay. Đi đôi với những câu vè bắt vần văng vẳng trong miệng "lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay, lòng bàn tay xoa vào mu bàn tay...", Nhứ Quả dẫn dắt cha bé nghiêm túc, tỉ mỉ hoàn thành bảy bước rửa tay khoa học. Dùng nước sạch rửa trước, sau đấy bôi xà phòng lên, từ lòng bàn tay đến mu bàn tay, từ đầu ngón tay đến kẽ ngón tay, ngay cả cổ tay cũng chẳng bỏ sót.
Liên Đình chưa từng thấy đứa trẻ nào ưa sạch sẽ như vậy, dù cho mặc áo gai đầy mảnh chấp vá, nhưng Nhứ Quả vẫn chăm chút bản thân đến là thẳng thớm. Vào lúc Liên Đình vừa ôm nhóc con lên, dường như hắn còn ngửi thấy mùi sữa thơm nữa.
Thoạt nhìn chắc chắn là một đứa trẻ được nuông chiều mà lớn, nói không chừng ngay cả quần áo cũng là trang phục hí kịch tạm bợ mà thôi.
"Trước kia ở nhà ngươi không mặc thế này chứ?" Liên Đình thử bâng quơ dò xét.
Nhứ Quả ngửa đầu nhìn cha bé đầy khâm phục, nói ra chẳng hề giấu giếm: "Đúng ạ, là lúc chuẩn bị đến kinh thành, mẹ mới bảo con đổi. Cha lợi hại quá đi hà, cái gì cũng biết hết!"
Liên Đình dắt Nhứ Quả vào ngồi xuống trước bàn ăn trong hoa sảnh tiếp khách, thầm nghĩ, chẳng lẽ nhóc con này được Bất Khổ đưa từ họ hàng đến à? Nếu đúng vậy thì hắn đối xử tốt với Nhứ Quả một chút cũng không sao, Thái Hậu cứ mãi nhắc đi nhắc lại rằng phải bồi đắp cho thân tộc, tiên đế khi xưa quả thật keo kiệt và bạc bẽo quá đáng rồi.
Tự tìm lý do cho mình xong, cuối cùng đốc chủ cũng thanh thản dùng bữa.
Hai cha con chia nhau ra ngồi ở trái và phải bên nửa bàn tròn, đối diện với tám món ăn bốn thịt bốn chay được làm rất tỉ mỉ. Liên đốc chủ là người luôn chú trọng mọi thứ, đặc biệt là phương diện ăn uống, nếu có thể "gạo giã càng trắng càng tốt, thịt xắt càng nhỏ càng tốt" [3], thì tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt thòi. Suốt buổi sáng Liên Đình bận với án ám sát, mãi cho đến vừa rồi vẫn đang xem tình báo, nếu không phải Nhứ Quả nhắc đến chắc hắn cũng không nhận ra dạ dày của mình đã gần thiêu cháy như sắp diễn trận Xích Bích rồi.
[3] Thức ăn làm càng tinh tế càng tốt, đây là một trong những lí luận ẩm thực nổi tiếng của Khổng Tử.
"Biết tự ăn cơm không?" Trước khi động đũa, Liên Đình cảnh giác nhìn sang Nhứ Quả, sợ rằng mình còn phải đút nhóc.
Trong hoa sảnh có một hàng tỳ nữ đang đứng, ai ai cũng đều thấp thỏm lo sợ, không biết có nên nhắc nhở đốc chủ nhà mình rằng đây là việc quen thuộc của người hầu các nàng hay không.
"Biết ạ!" Nhứ Quả lập tức phô bày kỹ năng cầm đũa trôi chảy cho cha mình xem, chẳng những có thể gắp chắc thức ăn, mà còn gắp được đậu nữa nhé!
Nói theo lời mẹ bé chính là: tự mình ăn cơm, tương lai sáng láng.
Bé siêu giỏi!
Liên Đình thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cố gắng xem nhẹ chút mất mác tí tẹo trong lòng khi không được đút nhóc ăn.
Sau đó Nhứ Quả không nói thêm gì nữa, chỉ chuyên tâm vùi đầu vào chén ăn cơm. Lúc ăn bé luôn nghiêm túc và kính cẩn như thế, không nói chuyện khi đang nhai thức ăn, cũng sẽ không vừa ăn vừa vui đùa, dạt dào trong mắt bé chỉ toàn "cơm gạo tẻ xanh chan canh sữa cá là món ngon nhất trên đời này"!
Trước kia Liên Đình từng nghe người ta nói - nhìn người khác ăn ngon miệng cũng khiến mình ăn thêm một chén cơm, lúc ấy hắn còn khịt mũi coi thường, lão nhân nhà ai không nói với con cháu nhà mình như vậy? Ăn ngon miệng là ngon đến mức nào chứ? Hôm nay hắn không thể không thay đổi lại suy nghĩ của mình: Phần lớn trẻ con đều không làm được, ngoại trừ nhóc con trước mắt này.
Đương nhiên, cũng có khả năng là hôm nay trù nương phát huy hơn hẳn ngày thường.
Món thịt viên được quết rất chắc tay, gà sốt giấm hành non mềm trơn trượt trong miệng, ngay cả nạm bò kho quen thuộc nọ cũng dai dai mềm tan, làm dậy lên cảm giác thèm ăn trong lòng người khác.
Sau khi dùng xong bữa tối mỹ vị trên đầu lưỡi, các tỳ nữ liền nối đuôi như mây bưng đủ loại điểm tâm được bày trí đẹp đẽ lên.
Nhứ Quả vui vẻ lén lút đung đưa chân dưới bàn, cứ tưởng cha bé bắt chước kiểm soát lượng đường giống mẹ bé, không cho bé ăn một lần nhiều đồ ngọt cơ chứ. Quả nhiên mẹ bé nói đúng, cha bé tốt quá, tốt quá đi mất.
Vì vậy, Nhứ Quả bèn vội vàng xin sự giúp đỡ từ người cha 'tốt quá tốt quá' của mình, tổng cộng có hai chuyện, bé nói vô cùng mạch lạc.
Điều đầu tiên, bé muốn xin cha giúp mình tìm Thúy Hoa tỷ tỷ đã bị lạc mất. Thúy Hoa là người mà mẹ Nhứ Quả sắp xếp đưa bé vào kinh, cả đoạn đường đã chăm sóc bé rất nhiều, nhưng ngay khi sắp đến kinh thành, Thúy Hoa đột nhiên trở nên cảnh giác, âm thầm dẫn Nhứ Quả rời khỏi đoàn xe. Sau khi ổn định một nơi ẩn nấp cho Nhứ Quả, Thúy Hoa đã ngoéo tay với bé, bảo rằng nếu đến lúc bé đếm đến mười một nghìn mà nàng vẫn chưa về, vậy bé phải một mình tiếp tục đi vào kinh thành.
"Con đếm đến hai mươi mốt nghìn." Nhứ Quả bỗng buồn tủi cúi đầu, bé thật sự rất lo lắng cho Thúy Hoa tỷ tỷ.
Liên Đình không thể hiểu được, tại sao trong kịch bản nhận thân của Bất Khổ cứ phải bố trí tình tiết nom chẳng mấy hay ho như này. Dựa theo sự phát triển của kịch bản, e là Thúy Hoa này đã lành ít dữ nhiều. "Ngươi biết mặt mũi của nàng ra sao không?"
Nhứ Quả khẽ gật đầu, tự cho rằng mình miêu tả hình ảnh sống động lắm: "Thúy Hoa tỷ tỷ có đôi mắt tròn tròn, môi hồng hồng, khuôn mặt thì trắng trắng ạ."
Liên Đình: "..." Ngươi xem hai mắt ta có tròn tròn, môi hồng hồng, khuôn mặt thì trắng trắng không hả?
Nhứ Quả vô tội nhìn cha.
Nếu mật thám mà Liên Đình phái ra ngoài dám trả lời như vậy, thì có lẽ mạng sống của đối phương đã phải chấm dứt. Tuy nhiên sau vài lần hít thở thật sâu, rốt cuộc Liên Đình cũng thuyết phục được chính mình: quên đi, chắc hẳn là người thân nào đấy của nhóc con này. Đợi lát nữa thuộc hạ trói Bất Khổ đến đây, mọi chuyện cũng sẽ sáng tỏ thôi. Hắn vốn không cần phải sốt ruột.
Nhứ Quả thấy cha bé đã có dự tính trong lòng, lập tức phấn khởi nói đến chuyện thứ hai: "Con muốn trả tiền ăn bánh cho tiểu tỷ tỷ ạ."
Liên Đình: "???" Sao lại lòi ra thêm một tiểu tỷ tỷ vậy? Rốt cuộc ngươi quen bao nhiêu tỷ tỷ đây hả?
Nếu cha đã thành tâm muốn biết, thì tất nhiên Nhứ Quả cũng sẵn lòng kể lại tường tận những rắc rối mà bé đã trải qua cho cha nghe. Từ chuyện ăn mày cướp bóc, đến chuyện nằm vùng trước sạp bánh mè bên Thiên Nhai, sau cùng còn đưa ra tổng kết hợp tình hợp lý: "Ăn bánh của người ta, thì phải trả tiền nha."
"Là ngươi ăn bánh của người khác, nhưng lại muốn ta trả tiền cho ngươi." Đốc chủ sửa sương sương lại lời suy luận của nhóc con, thấy mình cứ như một kẻ lúc nào cũng ai oán "Mà dựa vào đâu ta phải trả chứ? Đời trước ta mắc nợ ngươi à?"
Nhứ Quả lại nghiêm túc đáp: "Tại cha là cha của con mà."
Liên Đình: Ồ, thì ra kiếp này ta mắc nợ ngươi.
Nối gót sau đó là sự nghi hoặc trong lòng Liên Đình, đứa nhỏ này tin vào khả năng lừa gạt của mình đến vậy sao? Sao đến giờ vẫn khăng khăng gọi hắn là cha nhóc?
Khi Nhứ Quả nói xong hết mọi chuyện treo trong lòng, bé lập tức thả lỏng tâm trí, mặc cho cơn buồn ngủ quét qua não, biếng nhác muốn tiếp tục quay về uốn éo trên sập nhỏ.
Nhưng đốc chủ lại bắt đầu truy hỏi đến cùng, cưỡng ép lôi Nhứ Quả dậy dò hỏi sâu hơn. Chẳng qua càng hỏi càng kinh ngạc. Tuy Nhứ Quả đang mơ màng buồn ngủ, nhưng bé vẫn hỏi gì đáp nấy, từ chuyện bé là người ở đâu, sang chuyện trong nhà có mấy người, mỗi người có bao nhiêu mẫu đất, trong mẫu đất có mấy con trâu, hết thảy đều nói rất rõ ràng và rành mạch.
Liên Đình không hiểu ra sao, chỉ là bối cảnh trong câu chuyện gạt người mà thôi, có cần phải bịa chân thật đến vậy không? Hắn nhắm mắt lại, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vùng sông nước Giang Tả mà nhóc con này sinh sống, cùng với người mẹ trẻ tuổi dưới mái nhà to lớn, nghe nàng dịu dàng ngâm nga một bài đồng dao không có giai điệu. Nữ nhân ấy dùng đôi bàn tay mềm mại của mình nhẹ nhàng vỗ về sau lưng đứa con thơ, trong mắt tràn đầy sự luyến tiếc khi phải xa cách, nhưng nàng biết mình cần phải buông tay, nàng không thể để đứa con duy nhất của mình đã mất mẹ rồi mà về sau cũng không có cha.
Bé còn nhỏ như vậy, lại non nớt thế này, khi xưa nàng từng tin chắc rằng tự mình cũng có thể nuôi nấng bé thật tốt. Song thế sự thật khó lường, giờ đây nàng buộc phải tìm một người bằng lòng che ô cho bé trước khi bé lớn lên.
Đúng lúc này, thuộc hạ nhận mệnh đi "bắt cóc" đại sư cũng đã trở lại, hai tay bọn họ trống trơn, chỉ mang về một tờ giấy mà Bất Khổ dán trên cửa đạo quán.
"Đêm qua xem tinh tượng, gần đến sao Thiên Anh rồi, thích hợp cho việc đi xa.
Không biết ngày nào về, nếu có chuyện hãy đốt vàng mã cho ta."
Hắn ta chạy trốn suốt đêm!
Cũng giống trước đây, khi hay tin tiên đế băng hà, thân là con của công chúa, hắn ta là một trong những thân tộc có huyết thống gần nhất với tiên đế, có thể sẽ bị sắp xếp đổi họ để lên ngôi. Đêm ấy hắn ta bị dọa đến mức phải lên đường xuất gia, không ngơi nghỉ một giây phút nào.
Văn Bất Khổ, ngươi thật đáng chết!
Vở kịch nhỏ xàm xí:
Bất Khổ đại sư: _(:з" ∠)_ Nếu ta nói mình xem tinh tượng thật nên mới quyết định đi ngao du ngay trong đêm thì ngươi có tin không?
Chú thích:
1. Ý của Bất Khổ là ta chết rồi đừng có đến tìm ta nữa, có muốn nói chiện thì đốt vàng mã dùm =)))))), đây là một ngôn ngữ mạng bên Trung hay dùng, biểu đạt ý không muốn nói chuyện với người khác.
2. Nãy mới coi sao Thiên Anh bảo k thích hợp để đi xa, đại sư này rởm mãi thoai:)
Liên trạch.
Khi Nhứ Quả khoan thai tỉnh dậy trên sập nhỏ thì đã là buổi chiều, trên người bé đang đắp chiếc chăn mỏng, nằm say giấc dưới màn nắng khiến cả cơ thể đều ấm áp.
Ánh chiều tà vượt qua đồi núi, xuyên qua cửa sổ hoa văn cách tâm lan đến tận chiếc kỷ trà móng ngựa thấp nằm sát bên sập nhỏ, hạ thành những vệt sáng hình hoa từ hoa văn chạm khắc tam giao lục oản [1]. Trước kia Nhứ Quả sống ở Giang Tả, đa phần cửa sổ vùng phương Nam đều có hoa văn vết rạn băng [2], đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy kiểu đan xen có thể tạo thành cánh hoa thế này, gộp nhỏ thành lớn, trông vô cùng sống động.
[1] Hoa văn tam giao lục oản, gồm các hình tam giác giao nhau và 6 hình tròn tạo thành bông hoa ở giữa.
[2] Hoa văn vết rạn băng
Hai mắt bạn nhỏ không khỏi xoe tròn, vươn tay ấn vào từng chấm tròn be bé, tựa như một chú mèo con đang đuổi theo ánh sáng, tò mò muốn bắt lấy phong cảnh đầu thu này vậy.
Liên Cẩu Thặng, khụ, không phải, bấy giờ Liên đại nhân đang dựa trên ghế thái sư đối diện, một tay cầm cuộn tình báo, tay còn lại chống cằm trầm ngâm. Dù chẳng làm gì nhưng mỹ nhân vẫn rực rỡ tựa một bức họa truyền thần đầy tao nhã.
Chẳng qua nhanh sau đó "người trong tranh" đã cử động, hắn nhướng mày, nhìn Nhứ Quả sau khi tỉnh lại không khóc cũng chẳng quậy, thích ứng trong mọi hoàn cảnh ấy lại thấy khó chịu như thể "không nhìn nổi nhóc ta vô tư thế này": "Tỉnh lại ở một nơi xa lạ, đầu tiên không đi tìm hiểu xem đây là chỗ nào, bên cạnh là người tốt hay kẻ xấu mà lại bắt đầu nhảy nhót vui đùa, Nhứ Quả thiếu gia của chúng ta giỏi thật đấy nhỉ."
Lời lẽ quái gở, đây ắt hẳn là một ngón nghề truyền thống mà mọi thái giám đều phải thành thạo.
Nhứ Quả ngẩng đầu nhìn sang nơi phát ra giọng nói, sau khi trông thấy cha, trên má lập tức hiện ra hai đồng điếu xoáy tròn nho nhỏ, ánh sáng vui vẻ tỏa ra khắp cơ thể, nom mắt thường cũng biết bé đang vui và ngạc nhiên lắm: "A!"
Ngược về dòng thời gian, rốt cuộc Nhứ Quả cũng nghĩ tới tại sao trước đó bé lại ngủ quên? Là vì bé ngồi trên lưng ngựa, được chao đảo trong vòng tay cha, cảm giác vừa ấm áp vững chãi, vừa tràn đầy sự an toàn; vậy tại sao bé lại ở trên lưng ngựa? Vì bé và cha đã nhận nhau chứ sao, bé có cha rồi.
Bé đúng là giỏi thật đấy, đơn độc một mình cũng nhận thân thành công!
Đốc chủ: "..." Không nhận được kết quả như mong muốn, Liên Đình không phục lắm. Thế là hắn buông cuộn tình báo không chút manh mối nào trong tay xuống, ba bước thành hai đi đến trước sập nhỏ, vươn ngón tay chọc vào vầng tráng bóng loáng của nhóc con.
Chọc không ngã.
Bên dưới của Nhứ Quả siêu vững!
Liên Đình: "!" Càng tức.
Bạn nhỏ Nhứ Quả không hiểu được bản chất trẻ con của đại nhân, trái lại thuận theo tư thế ấy, bé thản nhiên vươn tay về phía cha mình rồi nói bằng giọng lảnh lót: "Ôm!"
Trước đây mỗi lần bé thức dậy, mẹ bé đều muốn ôm ấp bé như này.
"???" Liên Đình nhìn Nhứ Quả chủ động sáp tới như thể đang đối mặt với một tai họa hãi hùng. Trong đôi mắt khiếp sợ kia như đang nói: Là ngươi điên rồi hay ta điên rồi? Tại sao ta phải ôm ngươi?
... Có lẽ lời này sẽ có sức thuyết phục hơn nếu Liên đại nhân không ôm Nhứ Quả đi rửa mặt thật.
Phải nói là ôm Nhứ Quả quả thật rất sướng tay, mềm mại cứ như không xương vậy. Tư thế ôm trẻ con của Liên Đình không mấy thành thục, thậm chí có thể nói là trông hơi quái dị, tựa như đang cẩn thận cầm một thứ gì đấy vừa nguy hiểm vừa dễ vỡ. Ấy nhưng Nhứ Quả lại vô cùng hợp tác, hai tay bé ôm vòng sau cổ cha, mau chóng tìm được một tư thế khiến cả hai đều thoải mái.
Bạn nhỏ còn chẳng khách sáo tí nào, lúc này bé cũng xếp rõ việc cho cha mình y như lần chỉ huy chú liệt mã bờm đỏ trước đó: "Đầu tiên chúng ta đi rửa mặt, sau đó ăn cơm."
Liên Đình lắt léo nhại lời bé: "Đầu tiên chúng ta đi rửa mặt, sau đó ăn cơm. Ai nói với ngươi là muốn rửa tay ăn cơm?"
Nhứ Quả nghiêng đầu, hoảng hốt hỏi ngược lại: "Thế trực tiếp ăn cơm luôn ạ?"
Trước khi ăn cơm mà không rửa tay cơ á? Như vậy sao được? Mẹ của bé từng nói các bạn nhỏ sạch sẽ nên chủ động rửa tay trước khi ăn! Bé phải sửa lại tật xấu này cho cha thôi!
Đốc chủ: "..." Cảm ơn ngươi nhiều ha.
Tiếp đó, Liên trạch dọn cơm ra ăn thật.
Chuyện đáng nói nhất là trong lúc rửa tay. Đi đôi với những câu vè bắt vần văng vẳng trong miệng "lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay, lòng bàn tay xoa vào mu bàn tay...", Nhứ Quả dẫn dắt cha bé nghiêm túc, tỉ mỉ hoàn thành bảy bước rửa tay khoa học. Dùng nước sạch rửa trước, sau đấy bôi xà phòng lên, từ lòng bàn tay đến mu bàn tay, từ đầu ngón tay đến kẽ ngón tay, ngay cả cổ tay cũng chẳng bỏ sót.
Liên Đình chưa từng thấy đứa trẻ nào ưa sạch sẽ như vậy, dù cho mặc áo gai đầy mảnh chấp vá, nhưng Nhứ Quả vẫn chăm chút bản thân đến là thẳng thớm. Vào lúc Liên Đình vừa ôm nhóc con lên, dường như hắn còn ngửi thấy mùi sữa thơm nữa.
Thoạt nhìn chắc chắn là một đứa trẻ được nuông chiều mà lớn, nói không chừng ngay cả quần áo cũng là trang phục hí kịch tạm bợ mà thôi.
"Trước kia ở nhà ngươi không mặc thế này chứ?" Liên Đình thử bâng quơ dò xét.
Nhứ Quả ngửa đầu nhìn cha bé đầy khâm phục, nói ra chẳng hề giấu giếm: "Đúng ạ, là lúc chuẩn bị đến kinh thành, mẹ mới bảo con đổi. Cha lợi hại quá đi hà, cái gì cũng biết hết!"
Liên Đình dắt Nhứ Quả vào ngồi xuống trước bàn ăn trong hoa sảnh tiếp khách, thầm nghĩ, chẳng lẽ nhóc con này được Bất Khổ đưa từ họ hàng đến à? Nếu đúng vậy thì hắn đối xử tốt với Nhứ Quả một chút cũng không sao, Thái Hậu cứ mãi nhắc đi nhắc lại rằng phải bồi đắp cho thân tộc, tiên đế khi xưa quả thật keo kiệt và bạc bẽo quá đáng rồi.
Tự tìm lý do cho mình xong, cuối cùng đốc chủ cũng thanh thản dùng bữa.
Hai cha con chia nhau ra ngồi ở trái và phải bên nửa bàn tròn, đối diện với tám món ăn bốn thịt bốn chay được làm rất tỉ mỉ. Liên đốc chủ là người luôn chú trọng mọi thứ, đặc biệt là phương diện ăn uống, nếu có thể "gạo giã càng trắng càng tốt, thịt xắt càng nhỏ càng tốt" [3], thì tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt thòi. Suốt buổi sáng Liên Đình bận với án ám sát, mãi cho đến vừa rồi vẫn đang xem tình báo, nếu không phải Nhứ Quả nhắc đến chắc hắn cũng không nhận ra dạ dày của mình đã gần thiêu cháy như sắp diễn trận Xích Bích rồi.
[3] Thức ăn làm càng tinh tế càng tốt, đây là một trong những lí luận ẩm thực nổi tiếng của Khổng Tử.
"Biết tự ăn cơm không?" Trước khi động đũa, Liên Đình cảnh giác nhìn sang Nhứ Quả, sợ rằng mình còn phải đút nhóc.
Trong hoa sảnh có một hàng tỳ nữ đang đứng, ai ai cũng đều thấp thỏm lo sợ, không biết có nên nhắc nhở đốc chủ nhà mình rằng đây là việc quen thuộc của người hầu các nàng hay không.
"Biết ạ!" Nhứ Quả lập tức phô bày kỹ năng cầm đũa trôi chảy cho cha mình xem, chẳng những có thể gắp chắc thức ăn, mà còn gắp được đậu nữa nhé!
Nói theo lời mẹ bé chính là: tự mình ăn cơm, tương lai sáng láng.
Bé siêu giỏi!
Liên Đình thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cố gắng xem nhẹ chút mất mác tí tẹo trong lòng khi không được đút nhóc ăn.
Sau đó Nhứ Quả không nói thêm gì nữa, chỉ chuyên tâm vùi đầu vào chén ăn cơm. Lúc ăn bé luôn nghiêm túc và kính cẩn như thế, không nói chuyện khi đang nhai thức ăn, cũng sẽ không vừa ăn vừa vui đùa, dạt dào trong mắt bé chỉ toàn "cơm gạo tẻ xanh chan canh sữa cá là món ngon nhất trên đời này"!
Trước kia Liên Đình từng nghe người ta nói - nhìn người khác ăn ngon miệng cũng khiến mình ăn thêm một chén cơm, lúc ấy hắn còn khịt mũi coi thường, lão nhân nhà ai không nói với con cháu nhà mình như vậy? Ăn ngon miệng là ngon đến mức nào chứ? Hôm nay hắn không thể không thay đổi lại suy nghĩ của mình: Phần lớn trẻ con đều không làm được, ngoại trừ nhóc con trước mắt này.
Đương nhiên, cũng có khả năng là hôm nay trù nương phát huy hơn hẳn ngày thường.
Món thịt viên được quết rất chắc tay, gà sốt giấm hành non mềm trơn trượt trong miệng, ngay cả nạm bò kho quen thuộc nọ cũng dai dai mềm tan, làm dậy lên cảm giác thèm ăn trong lòng người khác.
Sau khi dùng xong bữa tối mỹ vị trên đầu lưỡi, các tỳ nữ liền nối đuôi như mây bưng đủ loại điểm tâm được bày trí đẹp đẽ lên.
Nhứ Quả vui vẻ lén lút đung đưa chân dưới bàn, cứ tưởng cha bé bắt chước kiểm soát lượng đường giống mẹ bé, không cho bé ăn một lần nhiều đồ ngọt cơ chứ. Quả nhiên mẹ bé nói đúng, cha bé tốt quá, tốt quá đi mất.
Vì vậy, Nhứ Quả bèn vội vàng xin sự giúp đỡ từ người cha 'tốt quá tốt quá' của mình, tổng cộng có hai chuyện, bé nói vô cùng mạch lạc.
Điều đầu tiên, bé muốn xin cha giúp mình tìm Thúy Hoa tỷ tỷ đã bị lạc mất. Thúy Hoa là người mà mẹ Nhứ Quả sắp xếp đưa bé vào kinh, cả đoạn đường đã chăm sóc bé rất nhiều, nhưng ngay khi sắp đến kinh thành, Thúy Hoa đột nhiên trở nên cảnh giác, âm thầm dẫn Nhứ Quả rời khỏi đoàn xe. Sau khi ổn định một nơi ẩn nấp cho Nhứ Quả, Thúy Hoa đã ngoéo tay với bé, bảo rằng nếu đến lúc bé đếm đến mười một nghìn mà nàng vẫn chưa về, vậy bé phải một mình tiếp tục đi vào kinh thành.
"Con đếm đến hai mươi mốt nghìn." Nhứ Quả bỗng buồn tủi cúi đầu, bé thật sự rất lo lắng cho Thúy Hoa tỷ tỷ.
Liên Đình không thể hiểu được, tại sao trong kịch bản nhận thân của Bất Khổ cứ phải bố trí tình tiết nom chẳng mấy hay ho như này. Dựa theo sự phát triển của kịch bản, e là Thúy Hoa này đã lành ít dữ nhiều. "Ngươi biết mặt mũi của nàng ra sao không?"
Nhứ Quả khẽ gật đầu, tự cho rằng mình miêu tả hình ảnh sống động lắm: "Thúy Hoa tỷ tỷ có đôi mắt tròn tròn, môi hồng hồng, khuôn mặt thì trắng trắng ạ."
Liên Đình: "..." Ngươi xem hai mắt ta có tròn tròn, môi hồng hồng, khuôn mặt thì trắng trắng không hả?
Nhứ Quả vô tội nhìn cha.
Nếu mật thám mà Liên Đình phái ra ngoài dám trả lời như vậy, thì có lẽ mạng sống của đối phương đã phải chấm dứt. Tuy nhiên sau vài lần hít thở thật sâu, rốt cuộc Liên Đình cũng thuyết phục được chính mình: quên đi, chắc hẳn là người thân nào đấy của nhóc con này. Đợi lát nữa thuộc hạ trói Bất Khổ đến đây, mọi chuyện cũng sẽ sáng tỏ thôi. Hắn vốn không cần phải sốt ruột.
Nhứ Quả thấy cha bé đã có dự tính trong lòng, lập tức phấn khởi nói đến chuyện thứ hai: "Con muốn trả tiền ăn bánh cho tiểu tỷ tỷ ạ."
Liên Đình: "???" Sao lại lòi ra thêm một tiểu tỷ tỷ vậy? Rốt cuộc ngươi quen bao nhiêu tỷ tỷ đây hả?
Nếu cha đã thành tâm muốn biết, thì tất nhiên Nhứ Quả cũng sẵn lòng kể lại tường tận những rắc rối mà bé đã trải qua cho cha nghe. Từ chuyện ăn mày cướp bóc, đến chuyện nằm vùng trước sạp bánh mè bên Thiên Nhai, sau cùng còn đưa ra tổng kết hợp tình hợp lý: "Ăn bánh của người ta, thì phải trả tiền nha."
"Là ngươi ăn bánh của người khác, nhưng lại muốn ta trả tiền cho ngươi." Đốc chủ sửa sương sương lại lời suy luận của nhóc con, thấy mình cứ như một kẻ lúc nào cũng ai oán "Mà dựa vào đâu ta phải trả chứ? Đời trước ta mắc nợ ngươi à?"
Nhứ Quả lại nghiêm túc đáp: "Tại cha là cha của con mà."
Liên Đình: Ồ, thì ra kiếp này ta mắc nợ ngươi.
Nối gót sau đó là sự nghi hoặc trong lòng Liên Đình, đứa nhỏ này tin vào khả năng lừa gạt của mình đến vậy sao? Sao đến giờ vẫn khăng khăng gọi hắn là cha nhóc?
Khi Nhứ Quả nói xong hết mọi chuyện treo trong lòng, bé lập tức thả lỏng tâm trí, mặc cho cơn buồn ngủ quét qua não, biếng nhác muốn tiếp tục quay về uốn éo trên sập nhỏ.
Nhưng đốc chủ lại bắt đầu truy hỏi đến cùng, cưỡng ép lôi Nhứ Quả dậy dò hỏi sâu hơn. Chẳng qua càng hỏi càng kinh ngạc. Tuy Nhứ Quả đang mơ màng buồn ngủ, nhưng bé vẫn hỏi gì đáp nấy, từ chuyện bé là người ở đâu, sang chuyện trong nhà có mấy người, mỗi người có bao nhiêu mẫu đất, trong mẫu đất có mấy con trâu, hết thảy đều nói rất rõ ràng và rành mạch.
Liên Đình không hiểu ra sao, chỉ là bối cảnh trong câu chuyện gạt người mà thôi, có cần phải bịa chân thật đến vậy không? Hắn nhắm mắt lại, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vùng sông nước Giang Tả mà nhóc con này sinh sống, cùng với người mẹ trẻ tuổi dưới mái nhà to lớn, nghe nàng dịu dàng ngâm nga một bài đồng dao không có giai điệu. Nữ nhân ấy dùng đôi bàn tay mềm mại của mình nhẹ nhàng vỗ về sau lưng đứa con thơ, trong mắt tràn đầy sự luyến tiếc khi phải xa cách, nhưng nàng biết mình cần phải buông tay, nàng không thể để đứa con duy nhất của mình đã mất mẹ rồi mà về sau cũng không có cha.
Bé còn nhỏ như vậy, lại non nớt thế này, khi xưa nàng từng tin chắc rằng tự mình cũng có thể nuôi nấng bé thật tốt. Song thế sự thật khó lường, giờ đây nàng buộc phải tìm một người bằng lòng che ô cho bé trước khi bé lớn lên.
Đúng lúc này, thuộc hạ nhận mệnh đi "bắt cóc" đại sư cũng đã trở lại, hai tay bọn họ trống trơn, chỉ mang về một tờ giấy mà Bất Khổ dán trên cửa đạo quán.
"Đêm qua xem tinh tượng, gần đến sao Thiên Anh rồi, thích hợp cho việc đi xa.
Không biết ngày nào về, nếu có chuyện hãy đốt vàng mã cho ta."
Hắn ta chạy trốn suốt đêm!
Cũng giống trước đây, khi hay tin tiên đế băng hà, thân là con của công chúa, hắn ta là một trong những thân tộc có huyết thống gần nhất với tiên đế, có thể sẽ bị sắp xếp đổi họ để lên ngôi. Đêm ấy hắn ta bị dọa đến mức phải lên đường xuất gia, không ngơi nghỉ một giây phút nào.
Văn Bất Khổ, ngươi thật đáng chết!
Vở kịch nhỏ xàm xí:
Bất Khổ đại sư: _(:з" ∠)_ Nếu ta nói mình xem tinh tượng thật nên mới quyết định đi ngao du ngay trong đêm thì ngươi có tin không?
Chú thích:
1. Ý của Bất Khổ là ta chết rồi đừng có đến tìm ta nữa, có muốn nói chiện thì đốt vàng mã dùm =)))))), đây là một ngôn ngữ mạng bên Trung hay dùng, biểu đạt ý không muốn nói chuyện với người khác.
2. Nãy mới coi sao Thiên Anh bảo k thích hợp để đi xa, đại sư này rởm mãi thoai:)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất