Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ
Chương 5: Chưa làm cái gì luôn á
Edit: Dli - MF21
_________
Hệ thống dùng tốc độ x64 xem lại cốt truyện hôm qua, xem xong bắt đầu khóc sướt mướt.
[Nam chính nhất định phải bị bảo mẫu bắt đi sau đó trải qua thời thơ ấu bi thảm, ký chủ cậu giữ người ta lại làm gì chứ huhuhu...]
Cố Đường chớp mắt đầy vô tội: "Ấm áp nhắc nhở nói là không được thoát khỏi thân phận pháo hôi hoặc từ chối hoàn thành nhiệm vụ đúng chứ?"
[Đúng vậy!]
Cố Đường hợp tình hợp lý: "Cho nên tao chỉ thay đổi cốt truyện một xíu thôi mà".
[....]
Hệ thống khóc to hơn nữa.
Cố Đường cũng cảm thấy hơi đáng thương, có lòng tốt lên tiếng an ủi: "Đừng lo mà, chỉ là thanh máu bị khoá thôi, nghĩ thoáng một chút xem nào".
[Nhưng mà như thế máu sẽ không tăng được!"]
[Nhiệm vụ cũng không tuyên bố được luôn!"]
Lời an ủi của ký chủ cũng giống như lời ấm áp nhắc nhở của nó vậy, vô dụng như nhau, thà rằng không có còn hơn.
Cố Đường: "...."
Hoá ra mày cũng biết thế à.
Hệ thống tự kỷ khóc trong một góc, một lúc sau rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, lần nữa lên tiếng.
[Ký chủ, tuy rằng bây giờ cốt truyện thay đổi nhưng tuyến phản diện của cậu không đổi, nam chính không bị bế đi nhưng cậu vẫn được ở lại! Cho nên chúng ta vẫn có thể cứu chữa!]
Cố Đường cố gắng phụ hoạ: "Còn cứu được!"
Cậu mặt đầy tích cực: "Cần tao làm gì đây?"
[Đừng làm gì cả!]
Hệ thống chưa từng gặp qua tình huống phức tạp như này, nó cần phải đi tìm tiền bối tư vấn một chút, lần nữa dặn dò Cố Đường: "Giữ nguyên hiện trạng, ít nhất tình huống sẽ không xấu hơn."
Cố Đường ngoan ngoãn gật đầu: "Ok!"
Nhận được lời chấp thuận của ký chủ hệ thống mới cực kỳ không yên tâm mà rời đi.
Thật ra Cố Đường cảm thấy hệ thống lo thừa.
Không làm gì đơn giản mà.
Cậu có thể thả lỏng cả ngày nay rồi!
_
Một lát sau.
Cố tiểu thiếu gia được bế xuống lầu, đặt vào cái ghế ăn dặm khác bên cạnh Cố Đường.
Trong nắng mai nhu hoà, hai đứa nhỏ song song ngồi cạnh nhau trông thế nào cũng thấy một hình ảnh ấm áp hài hoà —— Nếu trong đó không có một đứa nhỏ sắc mặt thâm trầm khó gần.
"Bệnh tự kỷ của tiểu thiếu gia rất nghiêm trọng, không có hứng thú phản ứng với những vật xung quanh, lòng hiếu kỳ của những đứa trẻ bình thường cũng không có, thậm chí còn có khuynh hướng công kích, điều này rất nguy hiểm..."
Bác sĩ đang báo cáo tình hình sức khoả của hai đứa nhỏ với Tô Mai, lúc nói đến Cố tiểu thiếu gia thì theo bản năng xoa xoa thái dương.
Có thể nhìn thấy trên người ông có mấy vết xanh đen, vài chỗ còn hơi đọng máu không biết là đụng phải cái gì nhưng mà có thể xác định chính là do vị tiểu thiếu gia "rất nguy hiểm" trong miệng bác sĩ kia gây ra.
Cố Khải Niên trừng mắt, hung hăng nhìn bác sĩ đang "cáo trạng".
Cố Đường thò đầu qua: "Cào ngứa* hả?"
*ý là bé nó không cảm thấy chút lực sát thương nào từ ánh mắt ku Niên ớ.
Cố Khải Niên không nói gì, ánh mắt đang trừng bác sĩ càng ác liệt hơn.
Cố Đường nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh.
Mới "cào ngứa" một chút đã khiến người ta phải cúi đầu, ngược lại cậu nhiều lần "đại bất kính" với tiểu thiếu gia như vậy mà vẫn bình yên vô sự, một cọng lông cũng chưa rớt.
Cố Đường ngắm mình qua cửa sổ sát đất ——
Ừm, mặc dù hiện tại lông không có mà tóc cũng không nhiều cho lắm nhưng Cố tiểu thiếu gia ưu ái cậu quá đi!
Một khi đã thế...
Cố Đường cầm cây phô mai lấy được từ bà Tô đưa qua, khẳng khái nói: "Em trai! Ăn!"
Đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với anh em tốt.
Tui một miếng, cậu một miếng.
Cố Khải Niên chậm rãi quay mặt qua, giọng sữa trầm đều như mang theo băng kiếm, một chữ một kiếm: "Cậu gọi tôi là gì?"
Hắn vừa dứt lời, đám người lớn cũng đều nhìn về hướng đứa nhỏ.
Lông mày Tô Mai nhướn lên: "Không phải nói là cháu tôi không chịu phản ứng cái gì sao?"
Quản gia cũng phụ hoạ: "Không phải đang tốt đây hả?"
"Hả, cái này..."
Bác sĩ cực kỳ vô tội.
Vừa nãy ở trên lầu bất luận làm cách nào một ánh mắt tiểu thiếu gia cũng không chịu cho. Thế nào mà vừa đối mặt với đứa nhỏ kia lại nói chuyện được rồi?!
Nói xong Cố Khải Niên liền hối hận, bất kể hắn hung dữ như nào thì giọng sữa đều đánh vỡ tất cả.
Mặc dù giọng sữa của hắn trầm hơn những đứa trẻ khác một chút nhưng mà vẫn không có ích gì cả.
Cố tiểu thiếu gia: Máaa!
Cố tình sao đứa nhỏ trước mặt lại tiếp tục gọi một tiếng: "Em trai!"
Cố Đường gọi vô cùng thoải mái.
Mấy đứa nhỏ dưới hai tuổi cách mấy tháng thôi cũng đã rất khác nhau rồi, chưa nói đến tương lai ai cao hơn ai nhưng mà nhìn hiện tại mà xem, đầu của bạn nhỏ Cố Khải Niên nhỏ hơn cậu một vòng nè.
Chắc chắn là em trai rồi!
Bác sĩ cũng công nhận cái này.
"Nhìn cơ thể của bé ngoan phát triển hẳn là khoảng một tuổi rưỡi rồi còn tiểu thiếu gia mấy ngày nữa mới sinh nhật một tuổi, quả thật nên gọi là em trai..."
Ông vừa dứt lời, con mắt hình viên đạn của Cố tiểu thiếu gia lại phóng tới.
Bác sĩ: "...."
Đột nhiên cảm thấy công việc này hơi nguy hiểm.
Còn Cố Khải Niên thì cảm thấy vừa rồi mình đánh hơi nhẹ.
Hửm?
Hình như Cố tiểu thiếu gia thật sự rất tức giận...
Cố Đường nhìn sắc mặt của Cố Khải Niên, lại nhớ tới lời dặn dò của hệ thống thức thời không trêu trọc đối phương nữa, cúi đầu ăn phô mai.
U hú, phô mai ngon ghê...
Rốt cuộc bác sĩ cũng rời đi rồi.
Mắt Cố Khải Niên trừng đến mức lên men đến nơi lúc này mới chịu thu hồi tầm mắt.
Hắn cứ tưởng rằng đứa nhỏ kia lại làm ra chuyện gì nữa nhưng không ngờ cậu ta chỉ lo ăn, nhìn cũng không nhìn hắn lấy một cái.
Cố Khải Niên lập tức cảm thấy khó chịu.
Hắn nắm tay thành quyền gõ gõ lên bàn ăn của cậu, ý muốn nói "Nhóc con, nhìn tôi"
Nhưng Cố Đường vẫn cụp mi rũ mắt gặm phô mai như thể không nghe thấy gì.
Cố Khải Niên nheo mắt: "..."
Ngoan vậy sao?
Không thể nào.
Bình thường như này quá là bất thường rồi.
Hôm nay hắn sẽ chỉ nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ này, không tin là cậu sẽ không làm gì.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Cố Khải Niên càng thêm lạnh lùng.
_
Một ngày sinh hoạt muôn màu muôn vẻ của hai đứa trẻ.
Chạng vạng tối, Tô Mai vừa đi spa xong tay cầm một ly rượu vang đỏ nghe quản gia báo cáo hoạt động của tụi nhỏ.
"Buổi sáng đưa bọn nhỏ ra hoa viên phơi nắng, bé ngoan rất thích cá nhỏ trong ao nên dừng lại ngắm một lúc, cây sơn tra trong vườn mới kết quả, tôi ôm bé lên hái được mấy trái. Ngủ trưa dậy thì bé ngoan có ăn một khối bánh sơn tra vừa mới làm..."
Vì không biết tên đứa nhỏ đã cứu tiểu thiếu gia nhà ông kia nên quản gia tạm thời dùng "bé ngoan" để gọi bé.
Tô Mai cũng có thể nghe hiểu được.
Đứa nhỏ kia thật sự rất ngoan, vừa ngoan ngoãn vừa thông minh.
Tô Mai gật đầu nhẹ: "Hôm nay sắp xếp bé ngoan không tồi nhưng mà bánh sơn tra đừng cho trẻ nhỏ ăn nhiều, hàm lượng đường quá cao."
Quản gia gật gật đầu, cẩn thận viết ghi chú vào sổ tay.
Từ sau sự cố bảo mẫu kia, hai đứa nhỏ đều do ông đích thân chiếu cố, nhất định không thể để xảy ra sơ sót gì được.
"Ông không cảm thấy mình báo cáo thiếu cái gì sao?" Bà Tô đột nhiên hỏi.
Quản gia dừng bút lại: "Hẳn là... không thiếu đâu nhỉ?"
Tô Mai: "Một ngày nay tiểu thiếu gia đã làm gì?"
Quản gia còn tưởng là mình quên gì đó thật, vừa nghe hỏi tiểu thiếu gia nhà mình thì lập tức thả lỏng: "À, tiểu thiếu gia cái gì cũng không làm, cả ngày chỉ nhìn chằm chằm bé ngoan."
Tô Mai: "Ừm..."
"Ừm???"
-
Cố Đường bị nhìn chằm chằm cả ngày cũng cảm thấy hơi "đau tim".
Tỷ như hiện tại.
Cậu tìm thấy một cái đàn đồ chơi, đã lâu không đánh đàn nên ngứa tay muốn luyện tập một chút.
Kết quả ngón tay ngắn tũn mập mạp vừa mới đưa lên đã cảm nhận được tầm mắt sắc bén của Cố tiểu thiếu gia.
Dù Cố Đường có vô tư bao nhiêu thì ai mà chịu được việc bị người khác nhìn chằm chằm như thế chứ, đã vậy đối phương không chịu làm cái gì khác, hai con mắt cứ lăng lăng nhìn mình nữa.
Chẳng lẽ là muốn cùng chơi với nhau hả?
Nhưng hôm nay không được, cậu không thể có hoạt động gì với Cố tiểu thiếu gia được, như thế sẽ làm tâm tình Cố Khải Niên biến hóa, không được không được, cần phải tránh để cốt truyện không phát sinh thay đổi gì mới được.
Aaa, pháo hôi khó làm ghê.
Muốn nghỉ hưu cũng không được nữa...
Cố Đường chậm rì rì chuyển động thân thể, từng chút từng chút xoay lưng lại với Cố tiểu thiếu gia.
Cố Khải Niên chú ý đến động tác nhỏ của cậu, hai mày nhíu lại.
Tới nữa rồi đó!
Lại bắt đầu trốn tránh hắn!
Đứa nhỏ này buổi sáng thức dậy đâu có vậy, ngày nay làm sao thế?
Tiểu thiếu gia sờ sờ mặt mình, vị trí bị đứa nhỏ "moah" một cái lúc buổi sáng.
Hắn càng nghĩ càng đoán không ra tâm tư của bé, dứt khoát bò đến trước mặt đối phương, ngồi xuống.
Cố tiểu thiếu gia đứng còn chưa vững, tạm thời bò nhanh hơn.
Vừa thấy Cố Khải Niên bò lại đây, Cố Đường lập tức cuống quýt hết cả lên.
May mà lúc này Cố Lân vừa về đến nhà, lên lầu xem hai bạn nhỏ.
Cố Đường thấy chú nhỏ Cố gia tựa như thấy được cứu tinh đời mình, tung ta tung tăng chạy tới bên người Cố Lân: "Chú nhỏ ---"
Bé con quá nhỏ, đi còn chưa vững chứ nói gì chạy, lỡ vấp ngã thì làm sao bây giờ?
Cố Lân chân dài 1 mét, hai bước là đến trước mặt Cố Đường, bế cậu lên: "Ngoan."
Tuy đứa nhỏ này không phải cháu trai ruột của anh nhưng một tiếng chú nhỏ kêu đến là ngọt. Không như cháu ruột anh, nhìn một cái còn không thèm nhìn chú nó nữa.
Em bé thân thể mềm mại, người có chút xíu, Cố Lân tự nhiên giơ Cố Đường lên cao: "Bé ngoan của chúng ta bay một cái nè!"
Sống hai đời Cố Đường chưa từng chơi qua trò nào kích thích như này, hai mắt mở to, dang tay ra.
"Biuuuuu——"
Bảo sao mấy đứa nhỏ đều thích chơi trò này. Chơi vui ghê!
Cố Khải Niên lạnh lùng nhìn họ, trong miệng trầm thấp "xì" một tiếng.
Có gì mà vui?
Trốn tránh hắn cả ngày, Cố Lân vừa về liền lạch bạch chạy đến...
Trong phòng một lớn một nhỏ cười nói vui vẻ, một đứa bé khác thì ở bên cạnh liều mạng phóng thích áp suất thấp.
Đừng nói Cố Đường, ngay cả Cố Lân cũng cảm nhận được độ ấm đang giáng xuống âm vô cùng.
Cháu trai nhỏ tính tình không tốt của anh cũng muốn bay hả?
Lại nói dù gì cũng là cháu ruột, không thể bên trọng bên khinh được.
Cố Lân không tha cho hắn, đem Cố Đường đặt xuống xong quay ra ôm Cố tiểu thiếu gia lên: "Đây, để chú nhỏ cho con bay một cái ——"
Vừa mới bế lên, không ngờ cháu trai nhà anh mặt vô biểu tình đá đổ ly nước trái cây trên bàn.
Không lệch một li, nước trái cây đổ thẳng lên người Cố Lân.
Ngoài cửa, quản gia vừa định gõ cửa kêu bọn nhỏ xuống lầu dùng bữa tối liền nghe thấy Cố nhị thiếu gia nhà mình đang phát ra những tiếng rít gào —
"Trang sức bản giới hạn tôi vừa mới mua!!!"
Trong lúc nhất thời, Cố trạch gà bay chó sủa.
Cố Lân vội vã đi rửa sạch mấy món trang sức, trên người Cố Khải Niên dính nước trái cây cũng bị ôm đi tắm rửa, còn có phòng trẻ em nhiều đồ nhỏ nhặt dính nước trái cây rất khó quét tước, ai ai cũng vội.
Trong hiện trường đổ nước trái cây này có mình Cố Đường là một thân sạch sẽ nên cậu tạm thời được an trí ngồi vào ghế ăn trước chờ cơm.
Chỉ cần có cơm ăn là Cố Đường liền vui vẻ!
Đời trước bệnh tật cả ngày không ăn không uống, về sau thì ăn không vô, giờ sống lại đời này, một ngày ba bữa chính là thời gian cậu thích nhất.
Huống chi đầu bếp Cố gia lại nấu rất ngon.
Cố Đường hớn hớn hở hở nhét cái yếm vào cổ mình.
-
Cố Quyền thân là gia chủ Cố gia, trên vai gánh vác trách nhiệm không thể trốn tránh nên không thể không hy sinh gia đình, từ lúc vợ ông mang thai ông vẫn luôn bận rộn công việc, con sinh ra cũng chưa nhìn một lần.
Hôm qua nghe nói con nhỏ ở nhà suýt nữa bị người khác đánh tráo liền khó mà ngủ nổi.
Gia tộc, gia đình lớn, gia đình nhỏ, cái gì ông cũng không bảo vệ được, ông đúng là phế vật.
Suy nghĩ miên man, Cố Quyền mệt mỏi, gấp gáp trở về.
Vừa vào cửa liền thấy một thân ảnh nho nhỏ ngồi trong nhà ăn.
Đứa nhỏ cười lên cực kỳ ngọt, tay nhỏ từng chút một nhét cái yếm hồng hình dâu tây vào cổ áo, nhét xong lại vuốt phẳng, ngoan không chịu được.
Con của ông mới chút xíu đã biết tự mình đeo yếm!
Tâm Cố Quyền mềm nhũn hết cả ra, bước đến bế tiểu bảo bối lên: "Con trai, nhớ ba ba không?"
Cố Đường bỗng nhiên bị bế lên, hai mắt long lanh đầy bối rối.
Cùng lúc này, cậu nhìn thấy quản gia ôm Cố tiểu thiếu gia từ trên lầu xuống.
Không biết có phải ảo giác không nhưng bạn nhỏ Cố Khải Niên nhìn về phía cậu phá lệ lạnh băng, đôi mắt đen láy toả ra hàn ý nhè nhẹ.
Cố Đường bị "đông lạnh" run cầm cập.
Còn chưa kịp hồi thần thì nghe tiếng mở khoá "cành cạch", theo đó là hai thanh thông báo hiện ra ——
[Chúc mừng ngài đã hoàn thành cốt truyện quan trọng 'cướp đi tình cha của nam chính']
[Ngài đã thông qua xét duyệt, hiện tại thanh giá trị sinh mệnh của ngài đã được giải khoá, đồng thời tặng phần thưởng phụ 'vật ngoài thân']
Cố Đường: Hả??
Hệ thống đi nghe cố vấn cả ngày, liều mạng, gấp gáp ôm về một đống cách giải khoá: Hả???
______
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Xảy ra cái gì rồi? Lại xảy ra cái gì rồi?!
Đường Đường:......Tao nói tao chưa làm gì cả, mày có tin không?
_________
Hệ thống dùng tốc độ x64 xem lại cốt truyện hôm qua, xem xong bắt đầu khóc sướt mướt.
[Nam chính nhất định phải bị bảo mẫu bắt đi sau đó trải qua thời thơ ấu bi thảm, ký chủ cậu giữ người ta lại làm gì chứ huhuhu...]
Cố Đường chớp mắt đầy vô tội: "Ấm áp nhắc nhở nói là không được thoát khỏi thân phận pháo hôi hoặc từ chối hoàn thành nhiệm vụ đúng chứ?"
[Đúng vậy!]
Cố Đường hợp tình hợp lý: "Cho nên tao chỉ thay đổi cốt truyện một xíu thôi mà".
[....]
Hệ thống khóc to hơn nữa.
Cố Đường cũng cảm thấy hơi đáng thương, có lòng tốt lên tiếng an ủi: "Đừng lo mà, chỉ là thanh máu bị khoá thôi, nghĩ thoáng một chút xem nào".
[Nhưng mà như thế máu sẽ không tăng được!"]
[Nhiệm vụ cũng không tuyên bố được luôn!"]
Lời an ủi của ký chủ cũng giống như lời ấm áp nhắc nhở của nó vậy, vô dụng như nhau, thà rằng không có còn hơn.
Cố Đường: "...."
Hoá ra mày cũng biết thế à.
Hệ thống tự kỷ khóc trong một góc, một lúc sau rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, lần nữa lên tiếng.
[Ký chủ, tuy rằng bây giờ cốt truyện thay đổi nhưng tuyến phản diện của cậu không đổi, nam chính không bị bế đi nhưng cậu vẫn được ở lại! Cho nên chúng ta vẫn có thể cứu chữa!]
Cố Đường cố gắng phụ hoạ: "Còn cứu được!"
Cậu mặt đầy tích cực: "Cần tao làm gì đây?"
[Đừng làm gì cả!]
Hệ thống chưa từng gặp qua tình huống phức tạp như này, nó cần phải đi tìm tiền bối tư vấn một chút, lần nữa dặn dò Cố Đường: "Giữ nguyên hiện trạng, ít nhất tình huống sẽ không xấu hơn."
Cố Đường ngoan ngoãn gật đầu: "Ok!"
Nhận được lời chấp thuận của ký chủ hệ thống mới cực kỳ không yên tâm mà rời đi.
Thật ra Cố Đường cảm thấy hệ thống lo thừa.
Không làm gì đơn giản mà.
Cậu có thể thả lỏng cả ngày nay rồi!
_
Một lát sau.
Cố tiểu thiếu gia được bế xuống lầu, đặt vào cái ghế ăn dặm khác bên cạnh Cố Đường.
Trong nắng mai nhu hoà, hai đứa nhỏ song song ngồi cạnh nhau trông thế nào cũng thấy một hình ảnh ấm áp hài hoà —— Nếu trong đó không có một đứa nhỏ sắc mặt thâm trầm khó gần.
"Bệnh tự kỷ của tiểu thiếu gia rất nghiêm trọng, không có hứng thú phản ứng với những vật xung quanh, lòng hiếu kỳ của những đứa trẻ bình thường cũng không có, thậm chí còn có khuynh hướng công kích, điều này rất nguy hiểm..."
Bác sĩ đang báo cáo tình hình sức khoả của hai đứa nhỏ với Tô Mai, lúc nói đến Cố tiểu thiếu gia thì theo bản năng xoa xoa thái dương.
Có thể nhìn thấy trên người ông có mấy vết xanh đen, vài chỗ còn hơi đọng máu không biết là đụng phải cái gì nhưng mà có thể xác định chính là do vị tiểu thiếu gia "rất nguy hiểm" trong miệng bác sĩ kia gây ra.
Cố Khải Niên trừng mắt, hung hăng nhìn bác sĩ đang "cáo trạng".
Cố Đường thò đầu qua: "Cào ngứa* hả?"
*ý là bé nó không cảm thấy chút lực sát thương nào từ ánh mắt ku Niên ớ.
Cố Khải Niên không nói gì, ánh mắt đang trừng bác sĩ càng ác liệt hơn.
Cố Đường nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh.
Mới "cào ngứa" một chút đã khiến người ta phải cúi đầu, ngược lại cậu nhiều lần "đại bất kính" với tiểu thiếu gia như vậy mà vẫn bình yên vô sự, một cọng lông cũng chưa rớt.
Cố Đường ngắm mình qua cửa sổ sát đất ——
Ừm, mặc dù hiện tại lông không có mà tóc cũng không nhiều cho lắm nhưng Cố tiểu thiếu gia ưu ái cậu quá đi!
Một khi đã thế...
Cố Đường cầm cây phô mai lấy được từ bà Tô đưa qua, khẳng khái nói: "Em trai! Ăn!"
Đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với anh em tốt.
Tui một miếng, cậu một miếng.
Cố Khải Niên chậm rãi quay mặt qua, giọng sữa trầm đều như mang theo băng kiếm, một chữ một kiếm: "Cậu gọi tôi là gì?"
Hắn vừa dứt lời, đám người lớn cũng đều nhìn về hướng đứa nhỏ.
Lông mày Tô Mai nhướn lên: "Không phải nói là cháu tôi không chịu phản ứng cái gì sao?"
Quản gia cũng phụ hoạ: "Không phải đang tốt đây hả?"
"Hả, cái này..."
Bác sĩ cực kỳ vô tội.
Vừa nãy ở trên lầu bất luận làm cách nào một ánh mắt tiểu thiếu gia cũng không chịu cho. Thế nào mà vừa đối mặt với đứa nhỏ kia lại nói chuyện được rồi?!
Nói xong Cố Khải Niên liền hối hận, bất kể hắn hung dữ như nào thì giọng sữa đều đánh vỡ tất cả.
Mặc dù giọng sữa của hắn trầm hơn những đứa trẻ khác một chút nhưng mà vẫn không có ích gì cả.
Cố tiểu thiếu gia: Máaa!
Cố tình sao đứa nhỏ trước mặt lại tiếp tục gọi một tiếng: "Em trai!"
Cố Đường gọi vô cùng thoải mái.
Mấy đứa nhỏ dưới hai tuổi cách mấy tháng thôi cũng đã rất khác nhau rồi, chưa nói đến tương lai ai cao hơn ai nhưng mà nhìn hiện tại mà xem, đầu của bạn nhỏ Cố Khải Niên nhỏ hơn cậu một vòng nè.
Chắc chắn là em trai rồi!
Bác sĩ cũng công nhận cái này.
"Nhìn cơ thể của bé ngoan phát triển hẳn là khoảng một tuổi rưỡi rồi còn tiểu thiếu gia mấy ngày nữa mới sinh nhật một tuổi, quả thật nên gọi là em trai..."
Ông vừa dứt lời, con mắt hình viên đạn của Cố tiểu thiếu gia lại phóng tới.
Bác sĩ: "...."
Đột nhiên cảm thấy công việc này hơi nguy hiểm.
Còn Cố Khải Niên thì cảm thấy vừa rồi mình đánh hơi nhẹ.
Hửm?
Hình như Cố tiểu thiếu gia thật sự rất tức giận...
Cố Đường nhìn sắc mặt của Cố Khải Niên, lại nhớ tới lời dặn dò của hệ thống thức thời không trêu trọc đối phương nữa, cúi đầu ăn phô mai.
U hú, phô mai ngon ghê...
Rốt cuộc bác sĩ cũng rời đi rồi.
Mắt Cố Khải Niên trừng đến mức lên men đến nơi lúc này mới chịu thu hồi tầm mắt.
Hắn cứ tưởng rằng đứa nhỏ kia lại làm ra chuyện gì nữa nhưng không ngờ cậu ta chỉ lo ăn, nhìn cũng không nhìn hắn lấy một cái.
Cố Khải Niên lập tức cảm thấy khó chịu.
Hắn nắm tay thành quyền gõ gõ lên bàn ăn của cậu, ý muốn nói "Nhóc con, nhìn tôi"
Nhưng Cố Đường vẫn cụp mi rũ mắt gặm phô mai như thể không nghe thấy gì.
Cố Khải Niên nheo mắt: "..."
Ngoan vậy sao?
Không thể nào.
Bình thường như này quá là bất thường rồi.
Hôm nay hắn sẽ chỉ nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ này, không tin là cậu sẽ không làm gì.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Cố Khải Niên càng thêm lạnh lùng.
_
Một ngày sinh hoạt muôn màu muôn vẻ của hai đứa trẻ.
Chạng vạng tối, Tô Mai vừa đi spa xong tay cầm một ly rượu vang đỏ nghe quản gia báo cáo hoạt động của tụi nhỏ.
"Buổi sáng đưa bọn nhỏ ra hoa viên phơi nắng, bé ngoan rất thích cá nhỏ trong ao nên dừng lại ngắm một lúc, cây sơn tra trong vườn mới kết quả, tôi ôm bé lên hái được mấy trái. Ngủ trưa dậy thì bé ngoan có ăn một khối bánh sơn tra vừa mới làm..."
Vì không biết tên đứa nhỏ đã cứu tiểu thiếu gia nhà ông kia nên quản gia tạm thời dùng "bé ngoan" để gọi bé.
Tô Mai cũng có thể nghe hiểu được.
Đứa nhỏ kia thật sự rất ngoan, vừa ngoan ngoãn vừa thông minh.
Tô Mai gật đầu nhẹ: "Hôm nay sắp xếp bé ngoan không tồi nhưng mà bánh sơn tra đừng cho trẻ nhỏ ăn nhiều, hàm lượng đường quá cao."
Quản gia gật gật đầu, cẩn thận viết ghi chú vào sổ tay.
Từ sau sự cố bảo mẫu kia, hai đứa nhỏ đều do ông đích thân chiếu cố, nhất định không thể để xảy ra sơ sót gì được.
"Ông không cảm thấy mình báo cáo thiếu cái gì sao?" Bà Tô đột nhiên hỏi.
Quản gia dừng bút lại: "Hẳn là... không thiếu đâu nhỉ?"
Tô Mai: "Một ngày nay tiểu thiếu gia đã làm gì?"
Quản gia còn tưởng là mình quên gì đó thật, vừa nghe hỏi tiểu thiếu gia nhà mình thì lập tức thả lỏng: "À, tiểu thiếu gia cái gì cũng không làm, cả ngày chỉ nhìn chằm chằm bé ngoan."
Tô Mai: "Ừm..."
"Ừm???"
-
Cố Đường bị nhìn chằm chằm cả ngày cũng cảm thấy hơi "đau tim".
Tỷ như hiện tại.
Cậu tìm thấy một cái đàn đồ chơi, đã lâu không đánh đàn nên ngứa tay muốn luyện tập một chút.
Kết quả ngón tay ngắn tũn mập mạp vừa mới đưa lên đã cảm nhận được tầm mắt sắc bén của Cố tiểu thiếu gia.
Dù Cố Đường có vô tư bao nhiêu thì ai mà chịu được việc bị người khác nhìn chằm chằm như thế chứ, đã vậy đối phương không chịu làm cái gì khác, hai con mắt cứ lăng lăng nhìn mình nữa.
Chẳng lẽ là muốn cùng chơi với nhau hả?
Nhưng hôm nay không được, cậu không thể có hoạt động gì với Cố tiểu thiếu gia được, như thế sẽ làm tâm tình Cố Khải Niên biến hóa, không được không được, cần phải tránh để cốt truyện không phát sinh thay đổi gì mới được.
Aaa, pháo hôi khó làm ghê.
Muốn nghỉ hưu cũng không được nữa...
Cố Đường chậm rì rì chuyển động thân thể, từng chút từng chút xoay lưng lại với Cố tiểu thiếu gia.
Cố Khải Niên chú ý đến động tác nhỏ của cậu, hai mày nhíu lại.
Tới nữa rồi đó!
Lại bắt đầu trốn tránh hắn!
Đứa nhỏ này buổi sáng thức dậy đâu có vậy, ngày nay làm sao thế?
Tiểu thiếu gia sờ sờ mặt mình, vị trí bị đứa nhỏ "moah" một cái lúc buổi sáng.
Hắn càng nghĩ càng đoán không ra tâm tư của bé, dứt khoát bò đến trước mặt đối phương, ngồi xuống.
Cố tiểu thiếu gia đứng còn chưa vững, tạm thời bò nhanh hơn.
Vừa thấy Cố Khải Niên bò lại đây, Cố Đường lập tức cuống quýt hết cả lên.
May mà lúc này Cố Lân vừa về đến nhà, lên lầu xem hai bạn nhỏ.
Cố Đường thấy chú nhỏ Cố gia tựa như thấy được cứu tinh đời mình, tung ta tung tăng chạy tới bên người Cố Lân: "Chú nhỏ ---"
Bé con quá nhỏ, đi còn chưa vững chứ nói gì chạy, lỡ vấp ngã thì làm sao bây giờ?
Cố Lân chân dài 1 mét, hai bước là đến trước mặt Cố Đường, bế cậu lên: "Ngoan."
Tuy đứa nhỏ này không phải cháu trai ruột của anh nhưng một tiếng chú nhỏ kêu đến là ngọt. Không như cháu ruột anh, nhìn một cái còn không thèm nhìn chú nó nữa.
Em bé thân thể mềm mại, người có chút xíu, Cố Lân tự nhiên giơ Cố Đường lên cao: "Bé ngoan của chúng ta bay một cái nè!"
Sống hai đời Cố Đường chưa từng chơi qua trò nào kích thích như này, hai mắt mở to, dang tay ra.
"Biuuuuu——"
Bảo sao mấy đứa nhỏ đều thích chơi trò này. Chơi vui ghê!
Cố Khải Niên lạnh lùng nhìn họ, trong miệng trầm thấp "xì" một tiếng.
Có gì mà vui?
Trốn tránh hắn cả ngày, Cố Lân vừa về liền lạch bạch chạy đến...
Trong phòng một lớn một nhỏ cười nói vui vẻ, một đứa bé khác thì ở bên cạnh liều mạng phóng thích áp suất thấp.
Đừng nói Cố Đường, ngay cả Cố Lân cũng cảm nhận được độ ấm đang giáng xuống âm vô cùng.
Cháu trai nhỏ tính tình không tốt của anh cũng muốn bay hả?
Lại nói dù gì cũng là cháu ruột, không thể bên trọng bên khinh được.
Cố Lân không tha cho hắn, đem Cố Đường đặt xuống xong quay ra ôm Cố tiểu thiếu gia lên: "Đây, để chú nhỏ cho con bay một cái ——"
Vừa mới bế lên, không ngờ cháu trai nhà anh mặt vô biểu tình đá đổ ly nước trái cây trên bàn.
Không lệch một li, nước trái cây đổ thẳng lên người Cố Lân.
Ngoài cửa, quản gia vừa định gõ cửa kêu bọn nhỏ xuống lầu dùng bữa tối liền nghe thấy Cố nhị thiếu gia nhà mình đang phát ra những tiếng rít gào —
"Trang sức bản giới hạn tôi vừa mới mua!!!"
Trong lúc nhất thời, Cố trạch gà bay chó sủa.
Cố Lân vội vã đi rửa sạch mấy món trang sức, trên người Cố Khải Niên dính nước trái cây cũng bị ôm đi tắm rửa, còn có phòng trẻ em nhiều đồ nhỏ nhặt dính nước trái cây rất khó quét tước, ai ai cũng vội.
Trong hiện trường đổ nước trái cây này có mình Cố Đường là một thân sạch sẽ nên cậu tạm thời được an trí ngồi vào ghế ăn trước chờ cơm.
Chỉ cần có cơm ăn là Cố Đường liền vui vẻ!
Đời trước bệnh tật cả ngày không ăn không uống, về sau thì ăn không vô, giờ sống lại đời này, một ngày ba bữa chính là thời gian cậu thích nhất.
Huống chi đầu bếp Cố gia lại nấu rất ngon.
Cố Đường hớn hớn hở hở nhét cái yếm vào cổ mình.
-
Cố Quyền thân là gia chủ Cố gia, trên vai gánh vác trách nhiệm không thể trốn tránh nên không thể không hy sinh gia đình, từ lúc vợ ông mang thai ông vẫn luôn bận rộn công việc, con sinh ra cũng chưa nhìn một lần.
Hôm qua nghe nói con nhỏ ở nhà suýt nữa bị người khác đánh tráo liền khó mà ngủ nổi.
Gia tộc, gia đình lớn, gia đình nhỏ, cái gì ông cũng không bảo vệ được, ông đúng là phế vật.
Suy nghĩ miên man, Cố Quyền mệt mỏi, gấp gáp trở về.
Vừa vào cửa liền thấy một thân ảnh nho nhỏ ngồi trong nhà ăn.
Đứa nhỏ cười lên cực kỳ ngọt, tay nhỏ từng chút một nhét cái yếm hồng hình dâu tây vào cổ áo, nhét xong lại vuốt phẳng, ngoan không chịu được.
Con của ông mới chút xíu đã biết tự mình đeo yếm!
Tâm Cố Quyền mềm nhũn hết cả ra, bước đến bế tiểu bảo bối lên: "Con trai, nhớ ba ba không?"
Cố Đường bỗng nhiên bị bế lên, hai mắt long lanh đầy bối rối.
Cùng lúc này, cậu nhìn thấy quản gia ôm Cố tiểu thiếu gia từ trên lầu xuống.
Không biết có phải ảo giác không nhưng bạn nhỏ Cố Khải Niên nhìn về phía cậu phá lệ lạnh băng, đôi mắt đen láy toả ra hàn ý nhè nhẹ.
Cố Đường bị "đông lạnh" run cầm cập.
Còn chưa kịp hồi thần thì nghe tiếng mở khoá "cành cạch", theo đó là hai thanh thông báo hiện ra ——
[Chúc mừng ngài đã hoàn thành cốt truyện quan trọng 'cướp đi tình cha của nam chính']
[Ngài đã thông qua xét duyệt, hiện tại thanh giá trị sinh mệnh của ngài đã được giải khoá, đồng thời tặng phần thưởng phụ 'vật ngoài thân']
Cố Đường: Hả??
Hệ thống đi nghe cố vấn cả ngày, liều mạng, gấp gáp ôm về một đống cách giải khoá: Hả???
______
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Xảy ra cái gì rồi? Lại xảy ra cái gì rồi?!
Đường Đường:......Tao nói tao chưa làm gì cả, mày có tin không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất