Chương 35
" Được rồi, cậu đừng giận nữa, nhanh đi ngủ thôi, mai chúng ta sẽ tính đến việc này." Tần Húc chủ động dỗ ngọt Ngụy Kiệt.
" Ngụy Kiệt à ?" Tần Húc lại vỗ nhẹ vào vai cậu." Dù gì cũng là lỗi do tôi, hay là vậy, ngày mai tôi sẽ làm bánh ngọt cho cậu xem như chuộc lỗi nhé ?"
Ngụy Kiệt từ lâu cũng không còn thấy ngại ngùng với những hành động có chút thân mật của Tần Húc, cậu và anh cùng nhau nằm trên giường, hai người vừa nói chuyện, vừa trêu chọc lẫn nhau, nhưng chủ yếu là một mình Tần Húc nói, Ngụy Kiệt chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài câu ngắn gọn :
" Này, cậu từng nghĩ đến việc yêu đương chưa ?"
" Dù cậu gay, nhưng nhìn kỹ lại cũng đẹp trai lắm, hẳn cũng sẽ có nhiều người theo đuổi cậu."
Tần Húc có hơi bất ngờ vì câu hỏi này, anh ngạc nhiên nhìn cậu, cuối cùng cũng lên tiếng đáp lại :
" Thật ra, tôi cũng không có ý định sẽ yêu đương ngay bây giờ, thời gian này nên tập trung học hành chắc sẽ tốt hơn nhiều."
Ánh mắt Ngụy Kiệt có vẻ hơi thất vọng, cậu khẽ quay mặt đi chỗ khác, trong lòng cảm thấy có chút bức bối khi nghe Tần Húc nói rằng không muốn yêu.Cậu thừa nhận, cậu có tình cảm trên mức tình bạn với Tần Húc, nhưng cậu cũng không có can đảm để nói ra.Mà Tần Húc, căn bản anh không để ý biểu cảm của cậu, anh vẫn tiếp tục nói :
" Thật ra, tôi đang cảm thấy mình thích một người.Chỉ là, tôi nghĩ sẽ không tỏ tình được."
" Hờ." Ngụy Kiệt tỏ vẻ hững hờ, nhưng trang lòng có vẻ đã sốt ruột." Cậu thích ai vậy ? Người quen ở trong trường sao ?"
" Ừm... không muốn nói thì thôi." Thấy Tần Húc không trả lời, Ngụy Kiệt phụng phịu không vui.
Tần Húc được phép ngủ lại phòng Ngụy Kiệt, có lẽ do cậu thấy có lỗi vì vừa đánh anh, nên cậu cũng không có ý kiến gì mà cho anh ngủ chung giường.So với lần trước ngủ chung ở phòng Tần Húc, giường của Ngụy Kiệt còn nhỏ hơn, điều đó khiến cả hai người gần như là nằm sát nhau.Tần Húc thì không thể ngủ nổi, quay sang nhìn Ngụy Kiệt đã say giấc, vẫn quyết định thoả mãn đam mê mà ngắm nhìn một chút.
" Người cậu ấy thơm quá." Tần Húc thầm cảm thán.
Thấy Ngụy Kiệt không có phản ứng, Tần Húc khẽ đưa tay ra, vuốt ve nhẹ mái tóc của cậu.Bình thường, Ngụy Kiệt là một chàng trai cá tính, nhưng khi ngủ thì lại trở nên hiền lành hơn rất nhiều.Tần Húc đang mải mê với việc ngắm nhìn cậu, không ngờ Ngụy Kiệt lại mơ ngủ, cậu quay người, chủ động ôm lấy người anh, làm cho Tần Húc không khỏi bị doạ cho sợ.
" Mình...mình nên làm gì bây giờ." Tần Húc căng cứng cả người, không biết nên làm gì.
Đây là lần đầu tiên anh được một người con trai, còn là đối tượng mình thích thầm gần gũi như vậy.Anh hít thở sâu giữ bình tĩnh, quyết định mặc kệ cho cậu ôm, kéo chăn lên đắp lại cho cậu, cả hai người giữ nguyên tư thế đó mà chìm vào giấc ngủ.
•••
Sáng sớm hôm sau, tại nhà họ Ngụy, người làm đều bất ngờ vì cậu thiếu gia út sớm đã bỏ đi đột ngột trở lại, đằng sau còn dẫn theo một người lạ, đang vừa ăn bánh kẹo trong phòng khách, vừa nói những lời không dễ nghe chút nào :
" Không phải con dặn dì đừng có tìm đến con mà.Con muốn cuộc sống tự do tự tại, con không muốn bất cứ thứ gì liên quan đến dì trong ngôi nhà của mẹ con, tại sao dì vẫn không nghe vậy ?"
Tô Linh cúi đầu, đối mặt với một Ngụy Kiệt đang tuổi thiếu niên, nóng giận như vậy, bà cũng không có cách nào biện hộ về hành vi của mình.Ngụy Đông ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu em trai khuyên bảo :
" Có gì chúng ta từ từ nói, em đừng nóng giận, anh đã bảo người làm chuẩn bị sữa tươi cho em rồi."
Ngụy Đông liếc mắt ra hiệu cho Tần Húc ngồi cạnh, anh cũng hiểu ý, nên đã chủ động hỏi Tô Linh, tuy thế thái độ rất hiểu chuyện, có thể thấy Tần Húc là người lễ phép, ngoan ngoãn hơn nhiều so với Ngụy Kiệt.Bấy giờ, Tô Linh mới lên tiếng :
" Hôm qua dì đến thăm con, tiếc là con không có nhà, dì biết con thích ăn bánh kem, nên có mua đến, muốn mang vào trong phòng con.Chỉ tiếc, lúc đặt bánh trên bàn dì không may làm đổ, đã làm hỏng bản vẽ."
" Bản vẽ đó đã hỏng, dì sợ con phát hiện ra nên đã lén lút rời đi.Dì biết con sẽ tìm đến đây, dì xin lỗi."
" Ngụy Kiệt à ?" Tần Húc lại vỗ nhẹ vào vai cậu." Dù gì cũng là lỗi do tôi, hay là vậy, ngày mai tôi sẽ làm bánh ngọt cho cậu xem như chuộc lỗi nhé ?"
Ngụy Kiệt từ lâu cũng không còn thấy ngại ngùng với những hành động có chút thân mật của Tần Húc, cậu và anh cùng nhau nằm trên giường, hai người vừa nói chuyện, vừa trêu chọc lẫn nhau, nhưng chủ yếu là một mình Tần Húc nói, Ngụy Kiệt chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài câu ngắn gọn :
" Này, cậu từng nghĩ đến việc yêu đương chưa ?"
" Dù cậu gay, nhưng nhìn kỹ lại cũng đẹp trai lắm, hẳn cũng sẽ có nhiều người theo đuổi cậu."
Tần Húc có hơi bất ngờ vì câu hỏi này, anh ngạc nhiên nhìn cậu, cuối cùng cũng lên tiếng đáp lại :
" Thật ra, tôi cũng không có ý định sẽ yêu đương ngay bây giờ, thời gian này nên tập trung học hành chắc sẽ tốt hơn nhiều."
Ánh mắt Ngụy Kiệt có vẻ hơi thất vọng, cậu khẽ quay mặt đi chỗ khác, trong lòng cảm thấy có chút bức bối khi nghe Tần Húc nói rằng không muốn yêu.Cậu thừa nhận, cậu có tình cảm trên mức tình bạn với Tần Húc, nhưng cậu cũng không có can đảm để nói ra.Mà Tần Húc, căn bản anh không để ý biểu cảm của cậu, anh vẫn tiếp tục nói :
" Thật ra, tôi đang cảm thấy mình thích một người.Chỉ là, tôi nghĩ sẽ không tỏ tình được."
" Hờ." Ngụy Kiệt tỏ vẻ hững hờ, nhưng trang lòng có vẻ đã sốt ruột." Cậu thích ai vậy ? Người quen ở trong trường sao ?"
" Ừm... không muốn nói thì thôi." Thấy Tần Húc không trả lời, Ngụy Kiệt phụng phịu không vui.
Tần Húc được phép ngủ lại phòng Ngụy Kiệt, có lẽ do cậu thấy có lỗi vì vừa đánh anh, nên cậu cũng không có ý kiến gì mà cho anh ngủ chung giường.So với lần trước ngủ chung ở phòng Tần Húc, giường của Ngụy Kiệt còn nhỏ hơn, điều đó khiến cả hai người gần như là nằm sát nhau.Tần Húc thì không thể ngủ nổi, quay sang nhìn Ngụy Kiệt đã say giấc, vẫn quyết định thoả mãn đam mê mà ngắm nhìn một chút.
" Người cậu ấy thơm quá." Tần Húc thầm cảm thán.
Thấy Ngụy Kiệt không có phản ứng, Tần Húc khẽ đưa tay ra, vuốt ve nhẹ mái tóc của cậu.Bình thường, Ngụy Kiệt là một chàng trai cá tính, nhưng khi ngủ thì lại trở nên hiền lành hơn rất nhiều.Tần Húc đang mải mê với việc ngắm nhìn cậu, không ngờ Ngụy Kiệt lại mơ ngủ, cậu quay người, chủ động ôm lấy người anh, làm cho Tần Húc không khỏi bị doạ cho sợ.
" Mình...mình nên làm gì bây giờ." Tần Húc căng cứng cả người, không biết nên làm gì.
Đây là lần đầu tiên anh được một người con trai, còn là đối tượng mình thích thầm gần gũi như vậy.Anh hít thở sâu giữ bình tĩnh, quyết định mặc kệ cho cậu ôm, kéo chăn lên đắp lại cho cậu, cả hai người giữ nguyên tư thế đó mà chìm vào giấc ngủ.
•••
Sáng sớm hôm sau, tại nhà họ Ngụy, người làm đều bất ngờ vì cậu thiếu gia út sớm đã bỏ đi đột ngột trở lại, đằng sau còn dẫn theo một người lạ, đang vừa ăn bánh kẹo trong phòng khách, vừa nói những lời không dễ nghe chút nào :
" Không phải con dặn dì đừng có tìm đến con mà.Con muốn cuộc sống tự do tự tại, con không muốn bất cứ thứ gì liên quan đến dì trong ngôi nhà của mẹ con, tại sao dì vẫn không nghe vậy ?"
Tô Linh cúi đầu, đối mặt với một Ngụy Kiệt đang tuổi thiếu niên, nóng giận như vậy, bà cũng không có cách nào biện hộ về hành vi của mình.Ngụy Đông ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu em trai khuyên bảo :
" Có gì chúng ta từ từ nói, em đừng nóng giận, anh đã bảo người làm chuẩn bị sữa tươi cho em rồi."
Ngụy Đông liếc mắt ra hiệu cho Tần Húc ngồi cạnh, anh cũng hiểu ý, nên đã chủ động hỏi Tô Linh, tuy thế thái độ rất hiểu chuyện, có thể thấy Tần Húc là người lễ phép, ngoan ngoãn hơn nhiều so với Ngụy Kiệt.Bấy giờ, Tô Linh mới lên tiếng :
" Hôm qua dì đến thăm con, tiếc là con không có nhà, dì biết con thích ăn bánh kem, nên có mua đến, muốn mang vào trong phòng con.Chỉ tiếc, lúc đặt bánh trên bàn dì không may làm đổ, đã làm hỏng bản vẽ."
" Bản vẽ đó đã hỏng, dì sợ con phát hiện ra nên đã lén lút rời đi.Dì biết con sẽ tìm đến đây, dì xin lỗi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất