Chương 42
Sau khi trở về từ Thượng Hải, Phương Diệc Dược không thể nào thoát ra khỏi những cảm xúc, những suy nghĩ mà chuyến đi đem lại.
Hắn không liên lạc với Thẩm Tông gần một tuần liền, còn Thẩm Tông vẫn đều đặn hàng ngày gửi tin nhắn hỏi thăm cho hắn, nội dung vô thưởng vô phạt toàn chuyện tầm phào, Phương Diệc Dược chỉ đọc qua rồi thôi, không đáp lại cũng không xóa đi, đặt thư ở mục tin nhắn như cách hắn đặt Thẩm Tông ở một góc nhỏ trong tim.
Phương Diệc Dược tiếp tục trốn tránh như vậy, mãi cho đến một ngày nọ, hắn không còn nhận được tin nhắn của Thẩm Tông.
Trong vòng một ngày không hề nhận được tin nhắn nào của Thẩm Tông là một điều rất bất thường. Một kẻ cố chấp kiên trì như Thẩm Tông không bao giờ có thể “quên” nhắn tin được, cho dù anh ta bận vô cùng, bận sứt đầu mẻ trán, bận không còn thời gian để thở, anh ta cũng dành thời gian ra để nhắn tin cho Phương Diệc Dược.
“Tổ trưởng! Tổ trưởng! Nhìn gì vậy? Chúng ta phải vào họp rồi!”
Phương Diệc Dược buồn bực cầm tập tài liệu lên đi vào phòng họp, trước khi ra khỏi cửa hắn nhìn thoáng qua bình hoa hồng bên cửa sổ.
Đối tác muốn đàm phán dự án với công ty, các hạng mục công ty đề ra trước đó bên họ đều không đồng ý, rất khó chơi.
“Anh Phương, đối với dự án lần này, chúng tôi dự định bắt đầu từ đây…”
Phương Diệc Dược cố gắng tập trung vào nội dung cuộc họp. Hắn chăm chú ghi chép, phân tích phương án đối tác đề ra, định chờ chút nữa thẳng thừng phản biện.
Hắn chuyên tâm chưa được năm phút, điện thoại bỗng reo vang báo hiệu tin nhắn đến, nhiễu loạn đầu óc hắn.
Hắn cầm lòng chẳng đặng xem đồng hồ, tầm này có thể là tin nhắn của Thẩm Tông, có thể là tin nhắn tiếp thị, cũng có thể là dự báo thời tiết… Mẹ nó, tóm lại là vô cùng nhiều khả năng. Mạch suy nghĩ của hắn bị chuyện này cắt ngang, hoàn toàn không thể tập trung vào cuộc họp.
“Tiếp theo chính là điểm đặc sắc nhất của phương án này, mời mọi người chú ý lắng nghe…”
Tin nhắn này rốt cuộc có phải là của Thẩm Tông không nhỉ? Câu hỏi này như cái dằm đâm vào tay, muốn nhổ nó ra, nhưng càng cố càng đẩy nó sâu vào, muốn lờ nó đi, nó lại nhức nhối khó chịu.
“… Xin phép mọi người,” Phương Diệc Dược không nhịn nổi nữa, “Tôi ra ngoài nhận cuộc điện thoại.”
Không chỉ đối tác sững sờ mà các tổ viên cũng ngạc nhiên khó hiểu, bởi Phương Diệc Dược chưa bao giờ yêu cầu nghe điện thoại khi tham gia một buổi họp quan trọng.
Phương Diệc Dược ra khỏi phòng họp bèn cấp tốc mở điện thoại lên kiểm tra tin nhắn. Hóa ra tin nhắn chỉ là: “Chào anh, phí điện thoại tháng này của anh đã được chuyển tới hòm thư…”
“… Đậu má, đúng là ngu xuẩn…” Phương Diệc Dược đỡ trán, suýt quỳ sụp xuống sàn, chỉ vì cái tin rác này mà mình cắt ngang cuộc họp quan trọng chạy ra ngoài, đúng là tấu hài.
Ra cũng ra rồi, hắn dứt khoát tra danh bạ, tìm tới “Họ Thẩm”, bấm gọi.
“Xin chào, số điện thoại này hiện không liên lạc được, mời bạn…”
Phương Diệc Dược sửng sốt, một lần nữa tự mắng mình ngu xuẩn, quay người trở lại phòng họp.
Thế nhưng, mọi chuyện không dừng lại ở đây.
Suốt cả tuần sau Thẩm Tông không hề nhắn tin cho hắn, gọi điện thoại cũng tắt máy, tựa như anh ta chưa từng tồn tại trên đời.
Phương Diệc Dược nhận thấy có điều không ổn, tuy vậy hắn phải đi New York công tác một tuần nên không có thời gian làm sáng tỏ.
Ngay sau khi xuống máy bay điều đầu tiên hắn làm là bật điện thoại lên kiểm tra tin nhắn. Vẫn không có gì từ Thẩm Tông.
“Bác tài cho tôi tới sở thú gần nhất.” Phương Diệc Dược bắt taxi.
Lần cuối cùng hắn tới sở thú là từ bao giờ hắn cũng không còn nhớ nữa, chỉ biết lần đó hắn đến để làm tình với Thẩm Tông.
Hắn kéo vali quen đường đi thẳng tới văn phòng bác sĩ thú y, nào ngờ mở cửa ra nhìn, bên trong không phải Thẩm Tông mà là một cô bác sĩ lạ mặt.
“Xin hỏi anh tìm ai… A! Anh có phải là người bạn lần trước của bác sĩ Thẩm không ạ?” Cô bác sĩ ấn tượng sâu sắc với gương mặt đẹp trai của Phương Diệc Dược, lập tức nhận ra hắn.
“Anh ấy đâu rồi?”
“Anh ấy xin nghỉ rồi, hình như xin nghỉ tận một tháng lận.”
“Xin nghỉ lúc nào vậy?”
“Khoảng hơn một tuần trước, lý do trong nhà có việc.”
Đúng là khoảng thời gian hắn mất liên lạc với Thẩm Tông, Phương Diệc Dược phiền muộn nghĩ.
“Anh không biết ạ? Ôi bác sĩ Thẩm không ở đây, chúng em bận tối tăm mặt mày luôn, việc gì cũng xử lí chậm chạp…”
Cô bác sĩ được đà kể lể, Phương Diệc Dược nhanh chóng cảm ơn rồi cáo lui.
Hắn vịn rương hành lý đứng ngẩn người trước cổng sở thú một lúc rồi mới gọi xe.
“Đến quảng trường XX.”
Nơi đó là cửa hàng hoa của Thẩm Tông. Hắn nhớ rõ số nhà, khung cảnh lần đầu hắn bước vào cũng lẵng hoa Trầu Bà Vàng trang trí. Không hiểu sao hắn lại nhớ kỹ những thứ nhỏ nhặt này đến vậy, cũng khó hiểu như việc hắn nhớ kỹ từng biểu cảm, từng nét mặt của Thẩm Tông.
Giữa một loạt hàng quán đang mở cửa, cửa hàng hoa của Thẩm Tông lại khóa kín, khiến nó nổi bật hẳn lên. Phương Diệc Dược ngó vào trong, thấy bên trong bày đầy cây cỏ, một vài cây đã héo vì lâu ngày không được tưới.
“Cậu muốn mua hoa hả? Nhà này đóng cửa hơn một tuần rồi.”
“Bác biết chủ nó đi đâu không?”
“Tôi bảo cho cậu nghe, tuần trước có người đến phá, la lối om sòm hung dữ lắm, mấy cô nhân viên trong tiệm sợ khóc hết cả lên.”
“Phá tiệm? Ai vậy ạ?”
“Ông nào ấy, tầm bốn năm mươi tuổi, tôi cũng không rõ lắm, sau đó cái cậu chủ tiệm tới dắt ổng đi nói chuyện.”
“À vâng, cảm ơn bác.”
Phương Diệc Dược mang theo tâm trạng phức tạp rời khỏi quảng trường, bắt xe về nhà.
Xe đi qua khu phố quảng trường rộn ràng, náo nức tiếng trẻ em vui đùa, tiếng đài phun nước và tiếng đập cánh của chim bồ câu, trời xanh mây trắng, một ngày đẹp.
Nhưng Phương Diệc Dược chỉ cảm thấy nóng nảy khó chịu.
Vừa về tới nhà hắn ngay lập tức sục sạo tìm chiếc chìa khóa Thẩm Tông đưa cho. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày dùng đến nó, bởi chỉ có Thẩm Tông đi tìm hắn chứ nào có hắn đi tìm Thẩm Tông bao giờ.
Dẫn tới lúc hắn bắt buộc phải đi tìm anh ta, hắn không biết làm sao để tìm.
***
Phương Diệc Dược nhấn chuông cửa hai lần, thấy bên trong không có động tĩnh gì liền mở cửa đi vào.
Phương Diệc Dược tìm khắp nhà, phát hiện bên trong không một bóng người. Hắn quay lại phòng khách, thấy mấy chậu cây bên cửa sổ héo rũ bèn tưới nước cho chúng. Tưới nước xong, hắn ngồi ngẩn người trên ghế sô pha, ngắm giá sách bên cạnh bàn trà.
Quyển album lần trước vẫn còn ở đó, Thẩm Tông thậm chí còn đặt nó ở vị trí bắt mắt nhất, phơi ra cho mọi người thấy mình mặc đồng phục đẹp đến mức nào.
Phương Diệc Dược cẩm quyển album nọ lên xem lại một cách tỉ mỉ.
Đương xem dở, hắn đột nhiên phát hiện bóng dáng người quen trong một bức ảnh tập thể, cố gắng hồi tưởng, hình như là một khách hàng của mình.
… Phó Nghị?
Hóa ra anh ta và Thẩm Tông là bạn cấp ba với nhau, trong bức ảnh này hai người họ đứng dưới khung bóng rổ nhìn thẳng vào ống kính cười rất tươi, ngoài trông hơi non ra thì không khác bây giờ là mấy.
“Ồ, té ra màu da của anh ta là do cha sinh mẹ đẻ.” Phương Diệc Dược tự nhủ.
Hắn ngồi ở nhà Thẩm Tông gần hai giờ đồng hồ, xem hết album ảnh và lật nhìn vài cuốn sách, mãi đến khi trung tâm chăm sóc thú nuôi gọi điện, hắn mới rời đi đón Lang Yên.
Sau khi đi công tác hắn được cho một ngày nghỉ phép, cả ngày này hắn như người mộng du, ngơ ngơ ngác ngác không làm được gì nên hồn.
Lang Yên không được gặp cậu chủ cả tuần rồi nên rất nhiệt tình âu yếm liếm mặt cậu chủ. Phương Diệc Dược cười cười dắt nó về nhà, bước vào cửa xém tí thì trượt chân ngã chổng vó.
Hắn tắm rửa xong xuôi liền leo lên giường, không an lòng tiến vào giấc ngủ.
Ting ting ting. Ting ting ting.
Tiếng di động reo vang, Phương Diệc Dược bật dậy cầm lên nghe, là Thẩm Tông.
“Diệc Dược, anh rất nhớ em.”
“Con mẹ nó anh còn biết gọi điện cho tôi cơ đấy!”
“Anh xin lỗi, mấy ngày nay anh đi Triều Tiên công tác, điện thoại bị cấm sử dụng nên không thể liên lạc với em…”
“Trước khi đi công tác không biết đường báo cho tôi một tiếng à? Về sau đừng có đi tìm tôi nữa, chúng ta tuyệt giao.”
“Diệc Dược! Em đừng giận anh mà!” Thẩm Tông nức nở muốn khóc.
“Tôi cúp đây.”
“Diệc Dược anh yêu em! Diệc Dược đừng cúp điện thoại mà, anh sai rồi anh sai thật rồi, anh sẽ tắm rửa sạch sẽ đến nhà em cho em được không, đêm nay chúng mình làm tình, em muốn chơi kiểu gì anh cũng chiều…”
Phương Diệc Dược thấy dễ chịu hơn một chút, “Họ Thẩm, đi công tác Triều Tiên làm gì vậy?”
“Trung-Triều hữu nghị, giữa hai nước thường xuyên có hội thảo giao lưu học thuật và hợp tác kinh tế, giúp cho hai nước giữ vững mối quan hệ hợp tác cùng phát triển…”
Phương Diệc Dược càng nghe càng thấy không đúng, đột nhiên “Đùng” một tiếng, hai mắt hắn tối đen, giọng Thẩm Tông biến mất.
Hắn mở mắt ra, tivi được hắn cài tự động mở thời sự vào sáng sớm đang đưa tin về cuộc hợp tác Trung-Triều, bên ngoài Lang yên đang chạy nhảy “gâu gâu” gọi hắn.
Đệt, quả nhiên là mộng.
“Lang Yên… Mày xuống ngay cho tao, ai cho nhảy lên tủ quần áo! Mẹ mày, dám đạp rơi đèn bàn hả…” Hắn vội vàng lôi ông giời con xuống khỏi tủ quần áo.
Xem ra con chó thúi này rời nhà lâu quá nên đâm ra nhớ, nhiệt tình với mọi thứ đồ trong nhà.
------oOo------
Hắn không liên lạc với Thẩm Tông gần một tuần liền, còn Thẩm Tông vẫn đều đặn hàng ngày gửi tin nhắn hỏi thăm cho hắn, nội dung vô thưởng vô phạt toàn chuyện tầm phào, Phương Diệc Dược chỉ đọc qua rồi thôi, không đáp lại cũng không xóa đi, đặt thư ở mục tin nhắn như cách hắn đặt Thẩm Tông ở một góc nhỏ trong tim.
Phương Diệc Dược tiếp tục trốn tránh như vậy, mãi cho đến một ngày nọ, hắn không còn nhận được tin nhắn của Thẩm Tông.
Trong vòng một ngày không hề nhận được tin nhắn nào của Thẩm Tông là một điều rất bất thường. Một kẻ cố chấp kiên trì như Thẩm Tông không bao giờ có thể “quên” nhắn tin được, cho dù anh ta bận vô cùng, bận sứt đầu mẻ trán, bận không còn thời gian để thở, anh ta cũng dành thời gian ra để nhắn tin cho Phương Diệc Dược.
“Tổ trưởng! Tổ trưởng! Nhìn gì vậy? Chúng ta phải vào họp rồi!”
Phương Diệc Dược buồn bực cầm tập tài liệu lên đi vào phòng họp, trước khi ra khỏi cửa hắn nhìn thoáng qua bình hoa hồng bên cửa sổ.
Đối tác muốn đàm phán dự án với công ty, các hạng mục công ty đề ra trước đó bên họ đều không đồng ý, rất khó chơi.
“Anh Phương, đối với dự án lần này, chúng tôi dự định bắt đầu từ đây…”
Phương Diệc Dược cố gắng tập trung vào nội dung cuộc họp. Hắn chăm chú ghi chép, phân tích phương án đối tác đề ra, định chờ chút nữa thẳng thừng phản biện.
Hắn chuyên tâm chưa được năm phút, điện thoại bỗng reo vang báo hiệu tin nhắn đến, nhiễu loạn đầu óc hắn.
Hắn cầm lòng chẳng đặng xem đồng hồ, tầm này có thể là tin nhắn của Thẩm Tông, có thể là tin nhắn tiếp thị, cũng có thể là dự báo thời tiết… Mẹ nó, tóm lại là vô cùng nhiều khả năng. Mạch suy nghĩ của hắn bị chuyện này cắt ngang, hoàn toàn không thể tập trung vào cuộc họp.
“Tiếp theo chính là điểm đặc sắc nhất của phương án này, mời mọi người chú ý lắng nghe…”
Tin nhắn này rốt cuộc có phải là của Thẩm Tông không nhỉ? Câu hỏi này như cái dằm đâm vào tay, muốn nhổ nó ra, nhưng càng cố càng đẩy nó sâu vào, muốn lờ nó đi, nó lại nhức nhối khó chịu.
“… Xin phép mọi người,” Phương Diệc Dược không nhịn nổi nữa, “Tôi ra ngoài nhận cuộc điện thoại.”
Không chỉ đối tác sững sờ mà các tổ viên cũng ngạc nhiên khó hiểu, bởi Phương Diệc Dược chưa bao giờ yêu cầu nghe điện thoại khi tham gia một buổi họp quan trọng.
Phương Diệc Dược ra khỏi phòng họp bèn cấp tốc mở điện thoại lên kiểm tra tin nhắn. Hóa ra tin nhắn chỉ là: “Chào anh, phí điện thoại tháng này của anh đã được chuyển tới hòm thư…”
“… Đậu má, đúng là ngu xuẩn…” Phương Diệc Dược đỡ trán, suýt quỳ sụp xuống sàn, chỉ vì cái tin rác này mà mình cắt ngang cuộc họp quan trọng chạy ra ngoài, đúng là tấu hài.
Ra cũng ra rồi, hắn dứt khoát tra danh bạ, tìm tới “Họ Thẩm”, bấm gọi.
“Xin chào, số điện thoại này hiện không liên lạc được, mời bạn…”
Phương Diệc Dược sửng sốt, một lần nữa tự mắng mình ngu xuẩn, quay người trở lại phòng họp.
Thế nhưng, mọi chuyện không dừng lại ở đây.
Suốt cả tuần sau Thẩm Tông không hề nhắn tin cho hắn, gọi điện thoại cũng tắt máy, tựa như anh ta chưa từng tồn tại trên đời.
Phương Diệc Dược nhận thấy có điều không ổn, tuy vậy hắn phải đi New York công tác một tuần nên không có thời gian làm sáng tỏ.
Ngay sau khi xuống máy bay điều đầu tiên hắn làm là bật điện thoại lên kiểm tra tin nhắn. Vẫn không có gì từ Thẩm Tông.
“Bác tài cho tôi tới sở thú gần nhất.” Phương Diệc Dược bắt taxi.
Lần cuối cùng hắn tới sở thú là từ bao giờ hắn cũng không còn nhớ nữa, chỉ biết lần đó hắn đến để làm tình với Thẩm Tông.
Hắn kéo vali quen đường đi thẳng tới văn phòng bác sĩ thú y, nào ngờ mở cửa ra nhìn, bên trong không phải Thẩm Tông mà là một cô bác sĩ lạ mặt.
“Xin hỏi anh tìm ai… A! Anh có phải là người bạn lần trước của bác sĩ Thẩm không ạ?” Cô bác sĩ ấn tượng sâu sắc với gương mặt đẹp trai của Phương Diệc Dược, lập tức nhận ra hắn.
“Anh ấy đâu rồi?”
“Anh ấy xin nghỉ rồi, hình như xin nghỉ tận một tháng lận.”
“Xin nghỉ lúc nào vậy?”
“Khoảng hơn một tuần trước, lý do trong nhà có việc.”
Đúng là khoảng thời gian hắn mất liên lạc với Thẩm Tông, Phương Diệc Dược phiền muộn nghĩ.
“Anh không biết ạ? Ôi bác sĩ Thẩm không ở đây, chúng em bận tối tăm mặt mày luôn, việc gì cũng xử lí chậm chạp…”
Cô bác sĩ được đà kể lể, Phương Diệc Dược nhanh chóng cảm ơn rồi cáo lui.
Hắn vịn rương hành lý đứng ngẩn người trước cổng sở thú một lúc rồi mới gọi xe.
“Đến quảng trường XX.”
Nơi đó là cửa hàng hoa của Thẩm Tông. Hắn nhớ rõ số nhà, khung cảnh lần đầu hắn bước vào cũng lẵng hoa Trầu Bà Vàng trang trí. Không hiểu sao hắn lại nhớ kỹ những thứ nhỏ nhặt này đến vậy, cũng khó hiểu như việc hắn nhớ kỹ từng biểu cảm, từng nét mặt của Thẩm Tông.
Giữa một loạt hàng quán đang mở cửa, cửa hàng hoa của Thẩm Tông lại khóa kín, khiến nó nổi bật hẳn lên. Phương Diệc Dược ngó vào trong, thấy bên trong bày đầy cây cỏ, một vài cây đã héo vì lâu ngày không được tưới.
“Cậu muốn mua hoa hả? Nhà này đóng cửa hơn một tuần rồi.”
“Bác biết chủ nó đi đâu không?”
“Tôi bảo cho cậu nghe, tuần trước có người đến phá, la lối om sòm hung dữ lắm, mấy cô nhân viên trong tiệm sợ khóc hết cả lên.”
“Phá tiệm? Ai vậy ạ?”
“Ông nào ấy, tầm bốn năm mươi tuổi, tôi cũng không rõ lắm, sau đó cái cậu chủ tiệm tới dắt ổng đi nói chuyện.”
“À vâng, cảm ơn bác.”
Phương Diệc Dược mang theo tâm trạng phức tạp rời khỏi quảng trường, bắt xe về nhà.
Xe đi qua khu phố quảng trường rộn ràng, náo nức tiếng trẻ em vui đùa, tiếng đài phun nước và tiếng đập cánh của chim bồ câu, trời xanh mây trắng, một ngày đẹp.
Nhưng Phương Diệc Dược chỉ cảm thấy nóng nảy khó chịu.
Vừa về tới nhà hắn ngay lập tức sục sạo tìm chiếc chìa khóa Thẩm Tông đưa cho. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày dùng đến nó, bởi chỉ có Thẩm Tông đi tìm hắn chứ nào có hắn đi tìm Thẩm Tông bao giờ.
Dẫn tới lúc hắn bắt buộc phải đi tìm anh ta, hắn không biết làm sao để tìm.
***
Phương Diệc Dược nhấn chuông cửa hai lần, thấy bên trong không có động tĩnh gì liền mở cửa đi vào.
Phương Diệc Dược tìm khắp nhà, phát hiện bên trong không một bóng người. Hắn quay lại phòng khách, thấy mấy chậu cây bên cửa sổ héo rũ bèn tưới nước cho chúng. Tưới nước xong, hắn ngồi ngẩn người trên ghế sô pha, ngắm giá sách bên cạnh bàn trà.
Quyển album lần trước vẫn còn ở đó, Thẩm Tông thậm chí còn đặt nó ở vị trí bắt mắt nhất, phơi ra cho mọi người thấy mình mặc đồng phục đẹp đến mức nào.
Phương Diệc Dược cẩm quyển album nọ lên xem lại một cách tỉ mỉ.
Đương xem dở, hắn đột nhiên phát hiện bóng dáng người quen trong một bức ảnh tập thể, cố gắng hồi tưởng, hình như là một khách hàng của mình.
… Phó Nghị?
Hóa ra anh ta và Thẩm Tông là bạn cấp ba với nhau, trong bức ảnh này hai người họ đứng dưới khung bóng rổ nhìn thẳng vào ống kính cười rất tươi, ngoài trông hơi non ra thì không khác bây giờ là mấy.
“Ồ, té ra màu da của anh ta là do cha sinh mẹ đẻ.” Phương Diệc Dược tự nhủ.
Hắn ngồi ở nhà Thẩm Tông gần hai giờ đồng hồ, xem hết album ảnh và lật nhìn vài cuốn sách, mãi đến khi trung tâm chăm sóc thú nuôi gọi điện, hắn mới rời đi đón Lang Yên.
Sau khi đi công tác hắn được cho một ngày nghỉ phép, cả ngày này hắn như người mộng du, ngơ ngơ ngác ngác không làm được gì nên hồn.
Lang Yên không được gặp cậu chủ cả tuần rồi nên rất nhiệt tình âu yếm liếm mặt cậu chủ. Phương Diệc Dược cười cười dắt nó về nhà, bước vào cửa xém tí thì trượt chân ngã chổng vó.
Hắn tắm rửa xong xuôi liền leo lên giường, không an lòng tiến vào giấc ngủ.
Ting ting ting. Ting ting ting.
Tiếng di động reo vang, Phương Diệc Dược bật dậy cầm lên nghe, là Thẩm Tông.
“Diệc Dược, anh rất nhớ em.”
“Con mẹ nó anh còn biết gọi điện cho tôi cơ đấy!”
“Anh xin lỗi, mấy ngày nay anh đi Triều Tiên công tác, điện thoại bị cấm sử dụng nên không thể liên lạc với em…”
“Trước khi đi công tác không biết đường báo cho tôi một tiếng à? Về sau đừng có đi tìm tôi nữa, chúng ta tuyệt giao.”
“Diệc Dược! Em đừng giận anh mà!” Thẩm Tông nức nở muốn khóc.
“Tôi cúp đây.”
“Diệc Dược anh yêu em! Diệc Dược đừng cúp điện thoại mà, anh sai rồi anh sai thật rồi, anh sẽ tắm rửa sạch sẽ đến nhà em cho em được không, đêm nay chúng mình làm tình, em muốn chơi kiểu gì anh cũng chiều…”
Phương Diệc Dược thấy dễ chịu hơn một chút, “Họ Thẩm, đi công tác Triều Tiên làm gì vậy?”
“Trung-Triều hữu nghị, giữa hai nước thường xuyên có hội thảo giao lưu học thuật và hợp tác kinh tế, giúp cho hai nước giữ vững mối quan hệ hợp tác cùng phát triển…”
Phương Diệc Dược càng nghe càng thấy không đúng, đột nhiên “Đùng” một tiếng, hai mắt hắn tối đen, giọng Thẩm Tông biến mất.
Hắn mở mắt ra, tivi được hắn cài tự động mở thời sự vào sáng sớm đang đưa tin về cuộc hợp tác Trung-Triều, bên ngoài Lang yên đang chạy nhảy “gâu gâu” gọi hắn.
Đệt, quả nhiên là mộng.
“Lang Yên… Mày xuống ngay cho tao, ai cho nhảy lên tủ quần áo! Mẹ mày, dám đạp rơi đèn bàn hả…” Hắn vội vàng lôi ông giời con xuống khỏi tủ quần áo.
Xem ra con chó thúi này rời nhà lâu quá nên đâm ra nhớ, nhiệt tình với mọi thứ đồ trong nhà.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất