Chương 21
Vụ việc Chung Kí Bạch cắt cổ tay khiến cha mẹ hắn đều kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác.
Triệu Tĩnh cầu xin nhìn hắn: "Mẹ xin con, con hãy sống tốt được không? Con muốn gì nói mẹ nghe, cho dù là là... tro cốt của nó thì chúng ta cũng có thể xin Từ gia đưa cho con...."
"Thật!" Bà vội vàng nói, "Thằng bé kia đang bị nhốt trong nhà, hay là mấy hôm nữa tới hỏi...."
Chung Kí Bạch nhắm mắt, không xem mẹ, cũng không nói lời nào.
Chung Đình Kính đột nhiên tức giận: "Mày đang ép bọn tao sao? Ép bọn tao nhốt mày vào bệnh viện tâm thần!?"
Thế nhưng nếu có người muốn chết thì dù có nhốt hắn thì hắn vẫn có thể chết thành công, chưa kể bọn họ không đành lòng giam nhốt con trai của họ. Một Chung Kí Bạch thông minh như vậy, chỉ cần không cách ly với thế giới, chắc chắn hắn sẽ xông pha ra mảng thành tựu nào đó như một thứ vũ khí sắc bén.
Sắc mặt của Chung Kí Bạch rất tái nhợt, trông còn suy yếu hơn cả lúc bị bệnh tim hồi nhỏ, hắn nhắm nghiền mắt nhưng khóe mắt lại vẽ ra một vệt nước, "Ba, mẹ, tim con đau quá, con chịu không nổi......"
Loại người lạnh lùng nhất lúc này đây đang khóc và nói rằng mình không thể chịu đựng nổi thêm nữa. Hắn không cầm được mà tự hại mình, muốn chảy máu, muốn nhìn thấy Tăng Thanh....
Dạo vạch lúc đầu không đau, nhưng máu chảy ra rất nhanh, tác dụng chậm cũng rất lớn, có thể khiến người ta cảm nhận rõ ràng máu từ trong cơ thể đang chảy ra khỏi mạch máu, quan trọng nhất là có thể nhìn thấy Tăng Thanh đang ngay sát bên cạnh hắn, mỉm cười với hắn, cơ thể càng lạnh đi vì mất máu, xúc cảm được chạm tới Tăng Thanh càng chân thực.
Chung Kí Bạch nghiêng mặt dán lên chiếc gối mềm mại nói: "Bọn con đã hứa sẽ không bao giờ xa nhau, em ấy sẽ không bao giờ rời bỏ con, con cũng sẽ không bao giờ rời bỏ em ấy."
Trong bốn tháng ngắn ngủi, Triệu Tĩnh đã tóc bạc hai bên thái dương, bà cúi xuống, ôm mặt khóc nức nở: "Con nói đúng, tất cả là lỗi của mẹ, mẹ không nên đối xử với nó như vậy..."
.....
Chung Kí Bạch nằm mơ thấy Tăng Thanh tám tuổi khi còn ở cô nhi viện.
Tăng Thanh được người khác đưa đến trước mặt Chung Kí Bạch, kỳ thật khi còn nhỏ Chung Kí Bạch chưa từng đến đó, khi lớn lên, hơn mười ngày trước hắn chỉ đến đó một lần, nhưng trong giấc mơ, cuối cùng hắn cũng quay trở lại nơi này vào năm chín tuổi.
Tăng Thanh rụt rè nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé của em đặt vào tay hắn, "Thật vậy ư? Anh sẽ luôn tốt với em chứ?"
Tay Chung Kí Bạch run run, hắn nỗ lực nắm chặt bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay, nói: "Anh sẽ... Anh sẽ luôn, sẽ luôn đối xử tốt với em."
Tăng Thanh mím môi, như rút tay lại: "Em không tin..."
"Em, em hãy tin anh!"
Chung Kí Bạch nắm chặt càng dùng sức, vẻ mặt hoảng loạn, đang lo sốt vó đến mức không biết phải làm gì thì đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, hắn kéo Tăng Thanh tám tuổi chạy ra ngoài.
Cô nhi viện được xây dựng bên ngoài thành phố, gió và cỏ lau lướt qua người hai đứa trẻ, Chung Kí Bạch kéo Tăng Thanh dừng lại trên đường ray xe lửa bỏ hoang, sỏi đá cộm chân và đường ray cũ phủ đầy cỏ dại. Hơi thở của họ gấp gáp, ánh hoàng hôn kéo dài cái bóng bọn họ cứ như bọn họ đột nhiên lớn thêm mười tuổi.
Đôi mắt hổ phách của Chung Kí Bạch ngậm nước mắt, hắn giơ ba ngón tay lên thề: "Tôi thề, cả cuộc đời Chung Kí Bạch sẽ luôn đối xử tốt với Thanh Thanh. Nếu tôi không làm được, hãy để tôi chết dưới đường ray xe lửa và trở thành thịt vụn không ai nhặt xác."
—— Không cần tế nhị, không cần lạnh lùng, hắn muốn thổ lộ tình cảm của mình thẳng thắn nhất.
Tăng Thanh không nói gì, đôi mắt to đen lúng liếng nhìn Chung Kí Bạch khiến trái tim hắn run lên, hắn đang định cố chấp hứa hẹn thêm lần nữa, nhưng từ xa đã truyền đến tiếng xe lửa "ầm ầm", chỉ trong nháy mắt, đoàn tàu lửa màu đỏ đến ngay trước mặt, hai mắt Chung Kí Bạch trừng lớn.
Chỉ trong tích tắc lại như pha chuyển động chậm, Chung Kí Bạch buông bàn tay nhỏ đang nắm chặt, đẩy ra Tăng Thanh không thuộc về hắn, quay ngang về phía đoàn tàu đang đến gần, trông thấy đứa nhỏ 8 tuổi kinh hoảng nhìn hắn. Chung Kí Bạch thật muốn an ủi đối phương, nói một câu không sao đâu.
Chung Kí Bạch mở miệng, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra thì bóng tối đã nhanh chóng ập đến cùng với tiếng tàu gầm rú.
Đau...... Rất đau.......
Như từ trên cao rơi xuống, thân thể rung chuyển, Chung Kí Bạch chậm rãi mở mắt, tay chân rã rời, toàn bộ cánh tay không thể cử động.
*****
P.s: Sập nguồn....
Triệu Tĩnh cầu xin nhìn hắn: "Mẹ xin con, con hãy sống tốt được không? Con muốn gì nói mẹ nghe, cho dù là là... tro cốt của nó thì chúng ta cũng có thể xin Từ gia đưa cho con...."
"Thật!" Bà vội vàng nói, "Thằng bé kia đang bị nhốt trong nhà, hay là mấy hôm nữa tới hỏi...."
Chung Kí Bạch nhắm mắt, không xem mẹ, cũng không nói lời nào.
Chung Đình Kính đột nhiên tức giận: "Mày đang ép bọn tao sao? Ép bọn tao nhốt mày vào bệnh viện tâm thần!?"
Thế nhưng nếu có người muốn chết thì dù có nhốt hắn thì hắn vẫn có thể chết thành công, chưa kể bọn họ không đành lòng giam nhốt con trai của họ. Một Chung Kí Bạch thông minh như vậy, chỉ cần không cách ly với thế giới, chắc chắn hắn sẽ xông pha ra mảng thành tựu nào đó như một thứ vũ khí sắc bén.
Sắc mặt của Chung Kí Bạch rất tái nhợt, trông còn suy yếu hơn cả lúc bị bệnh tim hồi nhỏ, hắn nhắm nghiền mắt nhưng khóe mắt lại vẽ ra một vệt nước, "Ba, mẹ, tim con đau quá, con chịu không nổi......"
Loại người lạnh lùng nhất lúc này đây đang khóc và nói rằng mình không thể chịu đựng nổi thêm nữa. Hắn không cầm được mà tự hại mình, muốn chảy máu, muốn nhìn thấy Tăng Thanh....
Dạo vạch lúc đầu không đau, nhưng máu chảy ra rất nhanh, tác dụng chậm cũng rất lớn, có thể khiến người ta cảm nhận rõ ràng máu từ trong cơ thể đang chảy ra khỏi mạch máu, quan trọng nhất là có thể nhìn thấy Tăng Thanh đang ngay sát bên cạnh hắn, mỉm cười với hắn, cơ thể càng lạnh đi vì mất máu, xúc cảm được chạm tới Tăng Thanh càng chân thực.
Chung Kí Bạch nghiêng mặt dán lên chiếc gối mềm mại nói: "Bọn con đã hứa sẽ không bao giờ xa nhau, em ấy sẽ không bao giờ rời bỏ con, con cũng sẽ không bao giờ rời bỏ em ấy."
Trong bốn tháng ngắn ngủi, Triệu Tĩnh đã tóc bạc hai bên thái dương, bà cúi xuống, ôm mặt khóc nức nở: "Con nói đúng, tất cả là lỗi của mẹ, mẹ không nên đối xử với nó như vậy..."
.....
Chung Kí Bạch nằm mơ thấy Tăng Thanh tám tuổi khi còn ở cô nhi viện.
Tăng Thanh được người khác đưa đến trước mặt Chung Kí Bạch, kỳ thật khi còn nhỏ Chung Kí Bạch chưa từng đến đó, khi lớn lên, hơn mười ngày trước hắn chỉ đến đó một lần, nhưng trong giấc mơ, cuối cùng hắn cũng quay trở lại nơi này vào năm chín tuổi.
Tăng Thanh rụt rè nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé của em đặt vào tay hắn, "Thật vậy ư? Anh sẽ luôn tốt với em chứ?"
Tay Chung Kí Bạch run run, hắn nỗ lực nắm chặt bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay, nói: "Anh sẽ... Anh sẽ luôn, sẽ luôn đối xử tốt với em."
Tăng Thanh mím môi, như rút tay lại: "Em không tin..."
"Em, em hãy tin anh!"
Chung Kí Bạch nắm chặt càng dùng sức, vẻ mặt hoảng loạn, đang lo sốt vó đến mức không biết phải làm gì thì đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, hắn kéo Tăng Thanh tám tuổi chạy ra ngoài.
Cô nhi viện được xây dựng bên ngoài thành phố, gió và cỏ lau lướt qua người hai đứa trẻ, Chung Kí Bạch kéo Tăng Thanh dừng lại trên đường ray xe lửa bỏ hoang, sỏi đá cộm chân và đường ray cũ phủ đầy cỏ dại. Hơi thở của họ gấp gáp, ánh hoàng hôn kéo dài cái bóng bọn họ cứ như bọn họ đột nhiên lớn thêm mười tuổi.
Đôi mắt hổ phách của Chung Kí Bạch ngậm nước mắt, hắn giơ ba ngón tay lên thề: "Tôi thề, cả cuộc đời Chung Kí Bạch sẽ luôn đối xử tốt với Thanh Thanh. Nếu tôi không làm được, hãy để tôi chết dưới đường ray xe lửa và trở thành thịt vụn không ai nhặt xác."
—— Không cần tế nhị, không cần lạnh lùng, hắn muốn thổ lộ tình cảm của mình thẳng thắn nhất.
Tăng Thanh không nói gì, đôi mắt to đen lúng liếng nhìn Chung Kí Bạch khiến trái tim hắn run lên, hắn đang định cố chấp hứa hẹn thêm lần nữa, nhưng từ xa đã truyền đến tiếng xe lửa "ầm ầm", chỉ trong nháy mắt, đoàn tàu lửa màu đỏ đến ngay trước mặt, hai mắt Chung Kí Bạch trừng lớn.
Chỉ trong tích tắc lại như pha chuyển động chậm, Chung Kí Bạch buông bàn tay nhỏ đang nắm chặt, đẩy ra Tăng Thanh không thuộc về hắn, quay ngang về phía đoàn tàu đang đến gần, trông thấy đứa nhỏ 8 tuổi kinh hoảng nhìn hắn. Chung Kí Bạch thật muốn an ủi đối phương, nói một câu không sao đâu.
Chung Kí Bạch mở miệng, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra thì bóng tối đã nhanh chóng ập đến cùng với tiếng tàu gầm rú.
Đau...... Rất đau.......
Như từ trên cao rơi xuống, thân thể rung chuyển, Chung Kí Bạch chậm rãi mở mắt, tay chân rã rời, toàn bộ cánh tay không thể cử động.
*****
P.s: Sập nguồn....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất