Chương 78: Vị hôn phu
Tô Ngự cũng không rõ chuyện của nhà họ Tô, cậu và nhà họ Tô sớm đã chẳng còn liên quan gì rồi, cũng không biết vì chuyện muốn nhận lại mình mà Tô Chấn đã cãi nhau với Tô phu nhân.
Ngồi trên xe, Tô Ngự vốn tưởng Tống Quân Ngật sẽ đưa mình về nhà, nhưng khi xe dừng ở trung tâm thương mại, cậu mới phát hiện ra không phải vậy.
Cậu ngây người.
“Mình không về nhà ạ?”
Trước đây, khái niệm “nhà” rất xa lạ với Tô Ngự.
“Mua một bộ vest, sau đó dẫn em đi mua sính lễ.” Quần áo Tô Ngự mua đều là loại hưu nhàn, mấy bộ đồ trang trọng thì không có mấy, không dùng nên cậu cũng lười mua.
Nghe nói sẽ mua vest, Tô Ngự sửng sốt.
“Mình sẽ đi đâu hả anh?”
“Dẫn em đi mua mấy lô đất.” Tống Quân Ngật thản nhiên nói, tựa như đang nói sẽ dẫn cậu đi ăn tối vậy.
Đất đai… Tô Ngự kinh ngạc, ai lại dùng đất làm sính lễ chứ? Hơn nữa, lại còn mấy lô…
Tô Ngự kéo tay áo Tống Quân Ngật nói: “Em không cần sính lễ.”
Tống Quân Ngật giơ tay xoa xoa đầu Tô Ngự: “Kết hôn bao giờ chả cần sính lễ, nếu người khác có thì anh cũng muốn tặng cho em.”
“Nhưng ai lại lấy đất đai làm sính lễ chứ…” Tô Ngự khẽ nói.
Ngón tay Tống Quân Ngật luồn vào tóc Tô Ngự: “Hiện tại đã có rồi đây.”
Tô Ngự cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay mình đang nắm.
Cậu nhìn Tống Quân Ngật, tim đập thình thịch, cảm thấy Tống Quân Ngật chiều chuộng mình quá mức rồi.
Bộ vest mua cho Tô Ngự là của Armani, vì sẽ dùng trong ngày nên không phải hàng đặt may riêng, mà là hàng thành phẩm.
May mà Tô Ngự xinh đẹp nên mặc gì cũng đẹp.
Cậu mặc bộ vest trắng, trông rất sạch sẽ và trẻ trung.
Giống như Tô Ngự, Tống Quân Ngật cũng mua một bộ âu phục màu trắng, hai người mặc cùng một bộ quần áo nhưng khí chất khác nhau, khí chất của Tống Quân Ngật càng thêm bá đạo, khiến người khác không thể bỏ qua.
Khoảnh khắc trông thấy Tống Quân Ngật mặc quần áo bước ra ngoài, Tô Ngự lập tức kéo anh đi thanh toán hóa đơn, anh ấy đẹp trai quá đi!
Khi Tô Ngự chuẩn bị rời khỏi trung tâm thương mại, cậu vô tình trông thấy một chiếc đồng hồ Rolex.
Cậu kéo Tống Quân Ngật vào.
Nữ nhân viên nhiệt tình chào đón.
“Xin chào, xin hỏi cậu muốn mua gì?”
Tô Ngự chỉ vào chiếc đồng hồ trong tủ trưng bày – chiếc đồng hồ Rolex Cosmograph Daytona Series 116500LN.
Đồng hồ màu bạc đen trông rất tinh xảo, mặt số màu trắng, vòng ngoài của đồng hồ màu đen, có ba vòng tròn thời gian màu đen, cảm giác như đang ở trong một dòng thời gian nhưng lại có thể đảo ngược và đột phá các thời không khác nhau vậy.
Cậu không biết ý tưởng thiết kế của chiếc đồng hồ này là gì, nhưng cậu có cảm giác như vậy.
“Gói cho tôi.” Tô Ngự nói rồi tháo đồng hồ trên tay ra.
Đó là chiếc đồng hồ Patek Philippe, còn đắt hơn Rolex một chút.
Chiếc đồng hồ mà cậu ưng mới chỉ có giá chín vạn sáu.
Tô Ngự đã mua thì kiểu gì cũng phải mua hai chiếc.
Nữ nhân viên cười toe toét: “Vâng.”
Có hai chiếc đồng hồ, một của Tô Ngự và một của Tống Quân Ngật, cả hai đều dùng đồ có kiểu dáng giống nhau từ đầu đến chân, nhưng không hề có cảm giác xấu hổ khi bị đụng hàng, ngược lại còn toát ra một cảm giác mơ hồ khó tả.
Sau khi đeo lên, nhân viên cửa hàng không ngừng khen ngợi cả hai.
Tô Ngự mỉm cười, nắm tay Tống Quân Ngật rời đi.
Tống Quân Ngật đưa cậu đến điểm dừng tiếp theo, bên ngoài một tòa nhà hình bán nguyệt có đủ loại xe hơi sang trọng đang đỗ.
Tô Ngự vốn định mở cửa tự mình đi ra ngoài, nhưng Tống Quân Ngật đã nhanh chóng mở cửa cho cậu, dẫn cậu xuống xe.
Tô Ngự cảm thấy mình đã bị Tống Quân Ngật nuôi thành nhóc vô dụng rồi.
Vừa xuống xe, một người đàn ông trung niên mặc vest, đeo cà vạt mỉm cười bước tới.
“Là ngài Tống phải không ạ?” Giọng điệu rất ân cần.
“Ừm.”
Chỉ có một âm mũi, nhưng người đàn ông trung niên lại không hề thấy khó chịu trước sự thờ ơ này. Thay vào đó, ông ta mỉm cười nhìn sang Tô Ngự.
“Vị này là?”
Nghe đối phương nhắc đến Tô Ngự, cuối cùng thì Tống Quân Ngật cũng nghiêm túc nhìn ông ta: “Vị hôn phu của tôi.”
Anh trả lời dứt khoát, không hề lo lắng người khác sẽ biết mối quan hệ giữa anh và Tô Ngự.
Có thể nói là vị hôn phu thì về cơ bản đều đã xác định rồi, hơn nữa còn nghiêm túc.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, ông ta sớm đã nhìn ra vẻ mơ hồ giữa hai người, đồng thời cũng nghe nói có một đứa trẻ nhà họ Tô được Tống Quân Ngật ưu ái, vốn tưởng chỉ là để chơi cho vui, nhưng không ngờ lại là nghiêm túc.
Ông ta là kẻ dày dạn kinh nghiệm, rất nhanh đã bình tĩnh lại, còn mỉm cười khen ngợi: “Hai người thật sự rất xứng đôi!”
Tống Quân Ngật khá thích những lời tâng bốc như vậy, vẻ mặt anh dịu đi.
Người đàn ông trung niên là người phụ trách buổi đấu giá, thấy vẻ mặt Tống Quân Ngật dịu lại, biết mình đang nịnh nọt đúng chỗ nên bắt đầu nói về chuyện này.
Quả nhiên, mỗi khi nhắc tới Tô Ngự, Tống Quân Ngật đều sẽ nói nhiều hơn.
Cũng vì vậy mà ông ta cũng thấy thích Tô Ngự hơn.
Nghe nói các ông chủ lớn đều rất khó tính, nhưng xét cho cùng thì cũng không khó đến thế! Người đàn ông trung niên thầm vui mừng.
Tô Ngự đi theo Tống Quân Ngật và được người đàn ông trung niên dẫn vào hội trường, chỗ ngồi của họ ở hàng ghế đầu, rất rõ ràng.
Những người đến đây đều là những người có danh tiếng. Để chiêu đãi họ, phía sau địa điểm đấu giá còn có một khu cung cấp đồ ăn nhẹ đặc biệt, khi đấu giá nhàm chán, họ có thể đi lấy đồ ăn nhẹ để ăn và chụp ảnh.
Nhưng ít người sẽ đi lấy đồ ăn.
Tất nhiên, ngoại trừ Tô Ngự.
Là một người thích ăn uống, đồ ăn nhẹ ở phía sau thực sự rất hấp dẫn. Cậu chịu đựng một lúc, sau đó khẽ nói một tiếng với Tống Quân Ngật rồi đi lấy đồ ăn.
Tô Tử Kính lái xe và định hướng một lúc lâu, cuối cùng cũng đến được phòng đấu giá.
Nhà họ Tô muốn vào kinh đô, trước tiên họ muốn bắt đầu từ bất động sản, cho nên phải mua đất để phát triển.
Tô Chấn cũng mới nhận được tin về vụ đấu giá đất này, cũng đã nhận được danh ngạch. Nhưng ông ta đang ở nhà họ Tô nên giao chuyện này cho Tô Tử Kính, đây cũng là một cách rèn luyện cậu ta.
Đây là lần đầu tiên Tô Tử Kính tiếp xúc với những người như vậy. Những người đến đây đều là những người rất có danh vọng, cậu ta đã vật lộn dưới tầng đáy tận hơn mười năm, tuy thích ứng rất tốt nhưng vẫn có hơi căng thẳng.
Chỗ ngồi của cậu ta được sắp xếp ở phía sau, bên cạnh là một cô gái xức nước hoa và một người đàn ông. Tô Tử Kính muốn nói vài câu với đối phương, nhưng đối phương chỉ liếc nhìn cậu ta một cái, không hề có ý định bắt chuyện.
Cậu ta học chuyên ngành tài chính, nhưng lại không thể hiểu được một từ nào trong số những từ được nói xung quanh mình.
Mà nhiệm vụ duy nhất của cậu ta là mua được lô đất đã được đánh số thứ tự bằng ngân sách tối đa mà Tô Chấn cấp cho mình.
Ngồi ở hàng sau nhìn mọi người trò chuyện rôm rả. Tô Tử Kính vốn không quen biết ai nên đều bị người khác làm lơ. Cậu ta chỉ đành ngồi mỉm cười, rồi vô tình nhìn thấy Tô Ngự từ hàng ghế đầu đi tới.
Ngọn đèn mờ ảo, nhưng chỉ nhìn thoáng qua cậu ta vẫn nhận ra, đó chính là Tô Ngự.
Khi Tô Ngự đi về phía sau, những người xung quanh cuối cùng cũng nói ra những lời mà cậu ta có thể hiểu được.
“Đây là người mà nhân vật lớn kia dẫn tới sao? Vừa rồi tôi thấy người phụ trách cuộc đấu giá này dẫn họ vào.”
“Có phải giờ cậu ấy định đi ăn gì không? Sao cậu ấy không lên trên nói vài lời nhỉ?”
“Nếu tôi quen biết cậu ấy sớm hơn thì có phải tốt không. Có lẽ tôi có thể nói được vài lời với nhân vật lớn kia.”
“Nghe nói thằng nhóc nhà họ Ngôn là bạn cùng phòng với cậu ấy. Mấy ngày trước tôi thậm chí còn gửi quà cho nhà họ Ngôn với hy vọng được lên chung thuyền, nhưng họ lại hoàn toàn phớt lờ tôi.”
Những lời bình luận của những người này đều xoay quanh Tô Ngự, như thể Tô Ngự lợi hại vô cùng.
Ngay cả bạn cùng phòng của Tô Ngự cũng có thể nhận được quà…
Bàn tay đặt trên đùi Tô Tử Kính nắm chặt lại, sau đó thả lỏng.
Không hiểu sao, cậu ta bỗng nói: “Tôi với cậu ấy rất thân nhau.”
Ngồi trên xe, Tô Ngự vốn tưởng Tống Quân Ngật sẽ đưa mình về nhà, nhưng khi xe dừng ở trung tâm thương mại, cậu mới phát hiện ra không phải vậy.
Cậu ngây người.
“Mình không về nhà ạ?”
Trước đây, khái niệm “nhà” rất xa lạ với Tô Ngự.
“Mua một bộ vest, sau đó dẫn em đi mua sính lễ.” Quần áo Tô Ngự mua đều là loại hưu nhàn, mấy bộ đồ trang trọng thì không có mấy, không dùng nên cậu cũng lười mua.
Nghe nói sẽ mua vest, Tô Ngự sửng sốt.
“Mình sẽ đi đâu hả anh?”
“Dẫn em đi mua mấy lô đất.” Tống Quân Ngật thản nhiên nói, tựa như đang nói sẽ dẫn cậu đi ăn tối vậy.
Đất đai… Tô Ngự kinh ngạc, ai lại dùng đất làm sính lễ chứ? Hơn nữa, lại còn mấy lô…
Tô Ngự kéo tay áo Tống Quân Ngật nói: “Em không cần sính lễ.”
Tống Quân Ngật giơ tay xoa xoa đầu Tô Ngự: “Kết hôn bao giờ chả cần sính lễ, nếu người khác có thì anh cũng muốn tặng cho em.”
“Nhưng ai lại lấy đất đai làm sính lễ chứ…” Tô Ngự khẽ nói.
Ngón tay Tống Quân Ngật luồn vào tóc Tô Ngự: “Hiện tại đã có rồi đây.”
Tô Ngự cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay mình đang nắm.
Cậu nhìn Tống Quân Ngật, tim đập thình thịch, cảm thấy Tống Quân Ngật chiều chuộng mình quá mức rồi.
Bộ vest mua cho Tô Ngự là của Armani, vì sẽ dùng trong ngày nên không phải hàng đặt may riêng, mà là hàng thành phẩm.
May mà Tô Ngự xinh đẹp nên mặc gì cũng đẹp.
Cậu mặc bộ vest trắng, trông rất sạch sẽ và trẻ trung.
Giống như Tô Ngự, Tống Quân Ngật cũng mua một bộ âu phục màu trắng, hai người mặc cùng một bộ quần áo nhưng khí chất khác nhau, khí chất của Tống Quân Ngật càng thêm bá đạo, khiến người khác không thể bỏ qua.
Khoảnh khắc trông thấy Tống Quân Ngật mặc quần áo bước ra ngoài, Tô Ngự lập tức kéo anh đi thanh toán hóa đơn, anh ấy đẹp trai quá đi!
Khi Tô Ngự chuẩn bị rời khỏi trung tâm thương mại, cậu vô tình trông thấy một chiếc đồng hồ Rolex.
Cậu kéo Tống Quân Ngật vào.
Nữ nhân viên nhiệt tình chào đón.
“Xin chào, xin hỏi cậu muốn mua gì?”
Tô Ngự chỉ vào chiếc đồng hồ trong tủ trưng bày – chiếc đồng hồ Rolex Cosmograph Daytona Series 116500LN.
Đồng hồ màu bạc đen trông rất tinh xảo, mặt số màu trắng, vòng ngoài của đồng hồ màu đen, có ba vòng tròn thời gian màu đen, cảm giác như đang ở trong một dòng thời gian nhưng lại có thể đảo ngược và đột phá các thời không khác nhau vậy.
Cậu không biết ý tưởng thiết kế của chiếc đồng hồ này là gì, nhưng cậu có cảm giác như vậy.
“Gói cho tôi.” Tô Ngự nói rồi tháo đồng hồ trên tay ra.
Đó là chiếc đồng hồ Patek Philippe, còn đắt hơn Rolex một chút.
Chiếc đồng hồ mà cậu ưng mới chỉ có giá chín vạn sáu.
Tô Ngự đã mua thì kiểu gì cũng phải mua hai chiếc.
Nữ nhân viên cười toe toét: “Vâng.”
Có hai chiếc đồng hồ, một của Tô Ngự và một của Tống Quân Ngật, cả hai đều dùng đồ có kiểu dáng giống nhau từ đầu đến chân, nhưng không hề có cảm giác xấu hổ khi bị đụng hàng, ngược lại còn toát ra một cảm giác mơ hồ khó tả.
Sau khi đeo lên, nhân viên cửa hàng không ngừng khen ngợi cả hai.
Tô Ngự mỉm cười, nắm tay Tống Quân Ngật rời đi.
Tống Quân Ngật đưa cậu đến điểm dừng tiếp theo, bên ngoài một tòa nhà hình bán nguyệt có đủ loại xe hơi sang trọng đang đỗ.
Tô Ngự vốn định mở cửa tự mình đi ra ngoài, nhưng Tống Quân Ngật đã nhanh chóng mở cửa cho cậu, dẫn cậu xuống xe.
Tô Ngự cảm thấy mình đã bị Tống Quân Ngật nuôi thành nhóc vô dụng rồi.
Vừa xuống xe, một người đàn ông trung niên mặc vest, đeo cà vạt mỉm cười bước tới.
“Là ngài Tống phải không ạ?” Giọng điệu rất ân cần.
“Ừm.”
Chỉ có một âm mũi, nhưng người đàn ông trung niên lại không hề thấy khó chịu trước sự thờ ơ này. Thay vào đó, ông ta mỉm cười nhìn sang Tô Ngự.
“Vị này là?”
Nghe đối phương nhắc đến Tô Ngự, cuối cùng thì Tống Quân Ngật cũng nghiêm túc nhìn ông ta: “Vị hôn phu của tôi.”
Anh trả lời dứt khoát, không hề lo lắng người khác sẽ biết mối quan hệ giữa anh và Tô Ngự.
Có thể nói là vị hôn phu thì về cơ bản đều đã xác định rồi, hơn nữa còn nghiêm túc.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, ông ta sớm đã nhìn ra vẻ mơ hồ giữa hai người, đồng thời cũng nghe nói có một đứa trẻ nhà họ Tô được Tống Quân Ngật ưu ái, vốn tưởng chỉ là để chơi cho vui, nhưng không ngờ lại là nghiêm túc.
Ông ta là kẻ dày dạn kinh nghiệm, rất nhanh đã bình tĩnh lại, còn mỉm cười khen ngợi: “Hai người thật sự rất xứng đôi!”
Tống Quân Ngật khá thích những lời tâng bốc như vậy, vẻ mặt anh dịu đi.
Người đàn ông trung niên là người phụ trách buổi đấu giá, thấy vẻ mặt Tống Quân Ngật dịu lại, biết mình đang nịnh nọt đúng chỗ nên bắt đầu nói về chuyện này.
Quả nhiên, mỗi khi nhắc tới Tô Ngự, Tống Quân Ngật đều sẽ nói nhiều hơn.
Cũng vì vậy mà ông ta cũng thấy thích Tô Ngự hơn.
Nghe nói các ông chủ lớn đều rất khó tính, nhưng xét cho cùng thì cũng không khó đến thế! Người đàn ông trung niên thầm vui mừng.
Tô Ngự đi theo Tống Quân Ngật và được người đàn ông trung niên dẫn vào hội trường, chỗ ngồi của họ ở hàng ghế đầu, rất rõ ràng.
Những người đến đây đều là những người có danh tiếng. Để chiêu đãi họ, phía sau địa điểm đấu giá còn có một khu cung cấp đồ ăn nhẹ đặc biệt, khi đấu giá nhàm chán, họ có thể đi lấy đồ ăn nhẹ để ăn và chụp ảnh.
Nhưng ít người sẽ đi lấy đồ ăn.
Tất nhiên, ngoại trừ Tô Ngự.
Là một người thích ăn uống, đồ ăn nhẹ ở phía sau thực sự rất hấp dẫn. Cậu chịu đựng một lúc, sau đó khẽ nói một tiếng với Tống Quân Ngật rồi đi lấy đồ ăn.
Tô Tử Kính lái xe và định hướng một lúc lâu, cuối cùng cũng đến được phòng đấu giá.
Nhà họ Tô muốn vào kinh đô, trước tiên họ muốn bắt đầu từ bất động sản, cho nên phải mua đất để phát triển.
Tô Chấn cũng mới nhận được tin về vụ đấu giá đất này, cũng đã nhận được danh ngạch. Nhưng ông ta đang ở nhà họ Tô nên giao chuyện này cho Tô Tử Kính, đây cũng là một cách rèn luyện cậu ta.
Đây là lần đầu tiên Tô Tử Kính tiếp xúc với những người như vậy. Những người đến đây đều là những người rất có danh vọng, cậu ta đã vật lộn dưới tầng đáy tận hơn mười năm, tuy thích ứng rất tốt nhưng vẫn có hơi căng thẳng.
Chỗ ngồi của cậu ta được sắp xếp ở phía sau, bên cạnh là một cô gái xức nước hoa và một người đàn ông. Tô Tử Kính muốn nói vài câu với đối phương, nhưng đối phương chỉ liếc nhìn cậu ta một cái, không hề có ý định bắt chuyện.
Cậu ta học chuyên ngành tài chính, nhưng lại không thể hiểu được một từ nào trong số những từ được nói xung quanh mình.
Mà nhiệm vụ duy nhất của cậu ta là mua được lô đất đã được đánh số thứ tự bằng ngân sách tối đa mà Tô Chấn cấp cho mình.
Ngồi ở hàng sau nhìn mọi người trò chuyện rôm rả. Tô Tử Kính vốn không quen biết ai nên đều bị người khác làm lơ. Cậu ta chỉ đành ngồi mỉm cười, rồi vô tình nhìn thấy Tô Ngự từ hàng ghế đầu đi tới.
Ngọn đèn mờ ảo, nhưng chỉ nhìn thoáng qua cậu ta vẫn nhận ra, đó chính là Tô Ngự.
Khi Tô Ngự đi về phía sau, những người xung quanh cuối cùng cũng nói ra những lời mà cậu ta có thể hiểu được.
“Đây là người mà nhân vật lớn kia dẫn tới sao? Vừa rồi tôi thấy người phụ trách cuộc đấu giá này dẫn họ vào.”
“Có phải giờ cậu ấy định đi ăn gì không? Sao cậu ấy không lên trên nói vài lời nhỉ?”
“Nếu tôi quen biết cậu ấy sớm hơn thì có phải tốt không. Có lẽ tôi có thể nói được vài lời với nhân vật lớn kia.”
“Nghe nói thằng nhóc nhà họ Ngôn là bạn cùng phòng với cậu ấy. Mấy ngày trước tôi thậm chí còn gửi quà cho nhà họ Ngôn với hy vọng được lên chung thuyền, nhưng họ lại hoàn toàn phớt lờ tôi.”
Những lời bình luận của những người này đều xoay quanh Tô Ngự, như thể Tô Ngự lợi hại vô cùng.
Ngay cả bạn cùng phòng của Tô Ngự cũng có thể nhận được quà…
Bàn tay đặt trên đùi Tô Tử Kính nắm chặt lại, sau đó thả lỏng.
Không hiểu sao, cậu ta bỗng nói: “Tôi với cậu ấy rất thân nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất