Chương 100: Phiên ngoại Trần Thiệu Vũ (hết)
“Nghe nói nhà họ Trần đang tìm người liên hôn?” Nghiêm Dữ Sâm nhẹ nhàng đặt tay lên đùi.
“Ý sếp Nghiêm là?” Ông ta nhớ là nhà họ Nghiêm không có thiếu nữ nào chưa chồng cả.
“Ông thấy tôi thế nào?” Nghiêm Dữ Sâm lười biếng dựa vào ghế sofa, nâng mắt nhìn Trần Hùng.
Trần Thiệu Vũ khựng lại.
Trần Hùng cũng dừng lại một chút, vẻ mặt vẻ mặt cực kỳ khó coi: “Nghiêm tổng vẫn luôn giễu cợt chúng tôi sao?”
“Ông nghĩ tôi đang nói đùa à?”
Vẻ mặt Nghiêm Dữ Sâm rất nghiêm túc, thật sự không giống như đang nói đùa.
“Chuyện này… nhưng hai người đều là nam.” Trần Hùng không biết nên nói gì, dù sao đây cũng là con trai ông, dù nhà họ Trần có khốn khổ đến thế nào cũng không nên…
Nghiêm Dữ Sâm liếc nhìn Trần Thiệu Vũ, dường như đang muốn nói với cậu: “Trần thị cần tiền, và tôi cần một người bạn đời.”
“Xin lỗi, tôi không thể đồng ý chuyện này được.” Trần Hùng nói: “Tuy Trần thị chúng tôi tuy thiếu tiền, nhưng chúng tôi tuyệt đối không bán con mình đâu.”
Nếu là thích thì còn đỡ, nhưng nếu vì lợi ích thì sao? Nam nữ còn có thể có con, hai người đàn ông thì có nghĩa gì chứ?
Trần Hùng không đồng ý chuyện này.
Nghiêm Dữ Sâm cười nói: “Chú Trần không cần từ chối nhanh như vậy, ông có thể suy nghĩ lại.”
Nói thì hay lắm, làm Trần thị làm gì có thời gian suy nghĩ lại nữa?
Trần Thiệu Vũ bên cạnh ông siết chặt tay: “Không cần nghĩ nữa.”
Nghiêm Dữ Sâm và Trần Hùng đều nhìn sang cậu.
“Tôi đồng ý gả.” Cậu nói chắc chắn.
Khi Trần Thiệu Vũ nói những lời này, Nghiêm Dữ Sâm không nói gì, chỉ mỉm cười rời đi.
Buổi tối, Trần Hùng nói chuyện với cậu, hỏi cậu làm như vậy có hối hận không. Cậu thì có gì phải hối hận đây?
Dù sao thì cũng phải ở bên người mình không thích, vậy nam nữ có khác gì nhau? Nói không chừng nam…
Hình ảnh Tô Ngự và tqn mà cậu hâm mộ lúc đó lại hiện lên trong đầu Trần Thiệu Vũ.
Nói không chừng…?
Cậu mỉm cười đáp lại Trần Hùng.
Trong lòng chua xót hay gì, chỉ có chính cậu biết.
Ngày hôm sau, cậu lại gặp Nghiêm Dữ Sâm.
Xe đậu bên ngoài biệt thự, như đang đợi cậu ra ngoài.
Trần Thiệu Vũ không chắc chắn lắm, vì vậy, cậu ngập ngừng bước về phía trước.
Cửa xe trước mặt cậu mở ra, một đôi chân thon dài bước ra trước, sau đó là toàn thân Nghiêm Dữ Sâm…
“Chào buổi sáng.” Trần Thiệu Vũ ngượng ngùng cười.
Họ vừa xác nhận chuyện… liên hôn tối qua.
“Ừm.” Nghiêm Dữ Sâm khẽ gật đầu.
“Lên xe đi.” Hắn mở cửa cho Trần Thiệu Vũ.
Trần Thiệu Vũ sửng sốt một lát, phải một lúc lâu mới phản ứng được: “Cảm ơn.”
Thì ra là xuống xe mở cửa cho cậu…
Cậu cúi xuống định bước vào xe, có lẽ trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó, suýt chút nữa đập vào đầu cửa, đưa đầu không đau như cậu tưởng tượng.
Cậu nhìn bàn tay trên nóc xe mà sửng sốt.
“Cẩn thận nào.” Nghiêm Dữ Sâm thì thầm.
Trong lòng Trần Thiệu Vũ dường như có một vết nứt, mũi hơi chua xót.
“Cảm ơn anh…”
Ngày liên hôn, Trần Thiệu Vũ đã chặn và xóa toàn bộ thông tin liên lạc của Sở Mạn.
Đó cũng là ngày cậu chuyển đến sống cùng theo yêu cầu của Nghiêm Dữ Sâm.
Có một điều mà cậu không thể hiểu được, đó là tại sao Nghiêm Dữ Sâm lại tìm đến cậu?
Ngày đó cậu đã hỏi.
Nhưng Nghiêm Dữ Sâm lại chỉ cười cười, không nói cho cậu biết.
Cũng phải, như lúc đầu họ đã nói, một bên cần vốn, một bên cần bạn đời, hai người chỉ cần có được thứ mình cần, quan tâm lý do làm gì? Có lẽ chỉ như thế này thôi, cậu đã nghĩ mọi chuyện quá phức tạp rồi.
Khi chuyển đến sống cùng nhau, những gì nên xảy ra sẽ luôn xảy ra.
Đêm đầu tiên không hề tuyệt đối với Trần Thiệu Vũ. Tuy cậu chưa quen, nhưng sẽ cố gắng làm quen. Dù sao sau này cũng phải làm thường xuyên.
Buổi sáng tỉnh dậy, cậu vốn tưởng, giữa hai người đàn ông sẽ không có nhiều sự quan tâm.
Nhưng cậu lại thấy Nghiêm Dữ Sâm không đi làm, mà đang hâm nóng cháo cho cậu. Không biết là do thắt lưng quá đau hay là do nguyên nhân gì khác, Trần Thiệu Vũ cảm thấy hốc mắt nóng lên.
… Cháo rất ấm
Thời gian trôi qua, cậu gần như đã quên mất Sở Mạn. Nhưng sau kỳ nghỉ đông, Sở Mạn đã đến trước cửa lớp cậu.
Lần này Tô Ngự đi vắng, nghe nói cậu ấy đi du học ở nước ngoài với tư cách là du học sinh trao đổi.
Tô Ngự rất giỏi, làm sinh viên trao đổi cũng là chuyện bình thường.
Nhưng sao Sở Mạn lại đến, chẳng lẽ không biết Tô Ngự đã đi rồi sao?
Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cậu nữa.
Chuông tan học reo lên, cậu thu dọn đồ đạc để rời đi. Khi bước ra khỏi cổng trường, Sở Mạn đã ngăn cậu lại.
“Trần Thiệu Vũ, anh giải thích rõ ràng cho tôi, liên hôn là chuyện gì!?” Cô ta chất vấn.
Nhìn Sở Mạn, Trần Thiệu Vũ đột nhiên phát hiện dường như bản thân đã thay đổi. Trước kia nhìn thấy Sở Mạn như vậy, cậu sẽ hoảng sợ, cũng sẽ giải thích. Nhưng bây giờ cậu lại không hoảng sợ gì, ngược lại chỉ thấy buồn cười.
“Liên quan gì đến cô?” Cậu nhẹ giọng nói.
Chẳng phải họ đã sớm không còn quan hệ gì nữa sao?
Sở Mạn sửng sốt, hai mắt đỏ hoe: “Sao không liên quan đến tôi? Chẳng phải anh rất thích tôi sao? Bây giờ anh liên hôn, vậy tôi phải làm sao đây!?”
Cô ta gần như phát điên.
Trần Thiệu Vũ nhìn Sở Mạn, ánh mắt nghiêm túc hơn bất kỳ lúc nào trong quá khứ.
Cậu phát hiện người trước mặt không tốt đẹp như mình vẫn nhớ, những điều sai trái mà cậu đã làm vì cô ta thật sự giống như một kẻ thiểu năng trí tuệ.
Cậu cười tự giễu.
Nước mắt Sở Mạn sắp rơi xuống, nhưng Trần Thiệu Vũ lại không có cảm giác gì, cậu đẩy cô ta ra.
Lần này Sở Mạn hoảng sợ thật rồi. Cô ta muốn nắm tay Trần Thiệu Vũ, nhưng cậu lại khéo léo tránh đi.
Chỉ bỏ lại một câu: “Cô với tôi thì có liên quan gì?”
Đúng, bọn họ không liên quan gì đến nhau cả… Nước mắt Sở Mạn rơi thành từng mảng lớn, cô ta không thể kìm nén được nỗi đau trong lòng.
Sau khi thoát khỏi Sở Mạn, Trần Thiệu Vũ đi về phía cổng trường.
Giờ cậu mới phát hiện, cuộc sống thực sự có thể tốt hơn nếu không có Sở Mạn. Cậu không còn khó chịu và bất bình nữa, cũng không còn phải cố ép mình nhịn xuống để lấy lòng cô ta.
Một chiếc xe quen thuộc đậu cách cổng trường không xa, vừa bước ra ngoài là cậu đã nhận ra, đó là xe của Nghiêm Dữ Sâm.
Là anh ấy tới…
Cậu vô thức bước nhanh hơn.
Khi cậu đến gần, Nghiêm Dữ Sâm xuống xe và mở cửa, giống hệt như cảnh tượng khi họ xác nhận liên hôn ấy.
Cậu vẫn vô tình va chạm giống như ngày đó, nhưng cũng giống như ngày hôm đó, Nghiêm Dữ Sâm vẫn che giúp cậu, cậu cũng không cảm thấy đau đớn gì.
Một năm nữa đã trôi qua.
Trong vô thức, Trần Thiệu Vũ đã trở nên phụ thuộc phần nào vào Nghiêm Dữ Sâm. Cậu rất sợ mình sẽ trở nên giống như lúc ở cùng Sở Mạn, cậu bắt đầu lo lắng, luôn sợ mình sẽ làm sai chuyện gì đó.
Nghiêm Dữ Sâm cũng nhận thấy cậu khác thường. Nhưng hắn không nói gì, chỉ cố gắng mang lại cảm giác an toàn cho cậu nhiều hơn.
Ngoại trừ thời gian cậu đi học, hai người gần như không hề tách rời.
Bất an trong lòng Trần Thiệu Vũ dần dần biến mất.
Cậu cũng càng dính lấy Nghiêm Dữ Sâm hơn, mà dường như Nghiêm Dữ Sâm cũng rất vui khi cậu dính lấy mình.
Một đêm nọ, sau khi bị Nghiêm Dữ Sâm lăn lộn, cậu chìm vào giấc ngủ, rồi nằm mơ.
Mơ về tuổi thơ của mình.
Trong giấc mơ, cậu chỉ vừa mới tập đi, cứ loạng choạng đến gần một thiếu niên trông giống hệt Nghiêm Dữ Sâm, vừa kéo ống quần hắn vừa nói: “Anh ơi, anh đẹp… em phải, gả, cho anh…”
Sau đó mẹ cậu bế cậu đi, cậu còn khóc ầm ĩ lên.
Khi giấc mơ kết thúc, Trần Thiệu Vũ ngơ ngác tỉnh lại. Trời còn chưa sáng, Nghiêm Dữ Sâm vẫn đang ôm cậu vào lòng, vì đang ngủ nên hắn ôm không được chặt lắm. Trần Thiệu Vũ vùi đầu vào ngực hắn cọ cọ.
Hóa ra… từ khi còn nhỏ xíu, cậu đã muốn gả cho anh ấy rồi nha…
Gió: mừng cho Vũ nhi, bé đã trở thành Nghiêm phu nhân thật gồi…
“Ý sếp Nghiêm là?” Ông ta nhớ là nhà họ Nghiêm không có thiếu nữ nào chưa chồng cả.
“Ông thấy tôi thế nào?” Nghiêm Dữ Sâm lười biếng dựa vào ghế sofa, nâng mắt nhìn Trần Hùng.
Trần Thiệu Vũ khựng lại.
Trần Hùng cũng dừng lại một chút, vẻ mặt vẻ mặt cực kỳ khó coi: “Nghiêm tổng vẫn luôn giễu cợt chúng tôi sao?”
“Ông nghĩ tôi đang nói đùa à?”
Vẻ mặt Nghiêm Dữ Sâm rất nghiêm túc, thật sự không giống như đang nói đùa.
“Chuyện này… nhưng hai người đều là nam.” Trần Hùng không biết nên nói gì, dù sao đây cũng là con trai ông, dù nhà họ Trần có khốn khổ đến thế nào cũng không nên…
Nghiêm Dữ Sâm liếc nhìn Trần Thiệu Vũ, dường như đang muốn nói với cậu: “Trần thị cần tiền, và tôi cần một người bạn đời.”
“Xin lỗi, tôi không thể đồng ý chuyện này được.” Trần Hùng nói: “Tuy Trần thị chúng tôi tuy thiếu tiền, nhưng chúng tôi tuyệt đối không bán con mình đâu.”
Nếu là thích thì còn đỡ, nhưng nếu vì lợi ích thì sao? Nam nữ còn có thể có con, hai người đàn ông thì có nghĩa gì chứ?
Trần Hùng không đồng ý chuyện này.
Nghiêm Dữ Sâm cười nói: “Chú Trần không cần từ chối nhanh như vậy, ông có thể suy nghĩ lại.”
Nói thì hay lắm, làm Trần thị làm gì có thời gian suy nghĩ lại nữa?
Trần Thiệu Vũ bên cạnh ông siết chặt tay: “Không cần nghĩ nữa.”
Nghiêm Dữ Sâm và Trần Hùng đều nhìn sang cậu.
“Tôi đồng ý gả.” Cậu nói chắc chắn.
Khi Trần Thiệu Vũ nói những lời này, Nghiêm Dữ Sâm không nói gì, chỉ mỉm cười rời đi.
Buổi tối, Trần Hùng nói chuyện với cậu, hỏi cậu làm như vậy có hối hận không. Cậu thì có gì phải hối hận đây?
Dù sao thì cũng phải ở bên người mình không thích, vậy nam nữ có khác gì nhau? Nói không chừng nam…
Hình ảnh Tô Ngự và tqn mà cậu hâm mộ lúc đó lại hiện lên trong đầu Trần Thiệu Vũ.
Nói không chừng…?
Cậu mỉm cười đáp lại Trần Hùng.
Trong lòng chua xót hay gì, chỉ có chính cậu biết.
Ngày hôm sau, cậu lại gặp Nghiêm Dữ Sâm.
Xe đậu bên ngoài biệt thự, như đang đợi cậu ra ngoài.
Trần Thiệu Vũ không chắc chắn lắm, vì vậy, cậu ngập ngừng bước về phía trước.
Cửa xe trước mặt cậu mở ra, một đôi chân thon dài bước ra trước, sau đó là toàn thân Nghiêm Dữ Sâm…
“Chào buổi sáng.” Trần Thiệu Vũ ngượng ngùng cười.
Họ vừa xác nhận chuyện… liên hôn tối qua.
“Ừm.” Nghiêm Dữ Sâm khẽ gật đầu.
“Lên xe đi.” Hắn mở cửa cho Trần Thiệu Vũ.
Trần Thiệu Vũ sửng sốt một lát, phải một lúc lâu mới phản ứng được: “Cảm ơn.”
Thì ra là xuống xe mở cửa cho cậu…
Cậu cúi xuống định bước vào xe, có lẽ trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó, suýt chút nữa đập vào đầu cửa, đưa đầu không đau như cậu tưởng tượng.
Cậu nhìn bàn tay trên nóc xe mà sửng sốt.
“Cẩn thận nào.” Nghiêm Dữ Sâm thì thầm.
Trong lòng Trần Thiệu Vũ dường như có một vết nứt, mũi hơi chua xót.
“Cảm ơn anh…”
Ngày liên hôn, Trần Thiệu Vũ đã chặn và xóa toàn bộ thông tin liên lạc của Sở Mạn.
Đó cũng là ngày cậu chuyển đến sống cùng theo yêu cầu của Nghiêm Dữ Sâm.
Có một điều mà cậu không thể hiểu được, đó là tại sao Nghiêm Dữ Sâm lại tìm đến cậu?
Ngày đó cậu đã hỏi.
Nhưng Nghiêm Dữ Sâm lại chỉ cười cười, không nói cho cậu biết.
Cũng phải, như lúc đầu họ đã nói, một bên cần vốn, một bên cần bạn đời, hai người chỉ cần có được thứ mình cần, quan tâm lý do làm gì? Có lẽ chỉ như thế này thôi, cậu đã nghĩ mọi chuyện quá phức tạp rồi.
Khi chuyển đến sống cùng nhau, những gì nên xảy ra sẽ luôn xảy ra.
Đêm đầu tiên không hề tuyệt đối với Trần Thiệu Vũ. Tuy cậu chưa quen, nhưng sẽ cố gắng làm quen. Dù sao sau này cũng phải làm thường xuyên.
Buổi sáng tỉnh dậy, cậu vốn tưởng, giữa hai người đàn ông sẽ không có nhiều sự quan tâm.
Nhưng cậu lại thấy Nghiêm Dữ Sâm không đi làm, mà đang hâm nóng cháo cho cậu. Không biết là do thắt lưng quá đau hay là do nguyên nhân gì khác, Trần Thiệu Vũ cảm thấy hốc mắt nóng lên.
… Cháo rất ấm
Thời gian trôi qua, cậu gần như đã quên mất Sở Mạn. Nhưng sau kỳ nghỉ đông, Sở Mạn đã đến trước cửa lớp cậu.
Lần này Tô Ngự đi vắng, nghe nói cậu ấy đi du học ở nước ngoài với tư cách là du học sinh trao đổi.
Tô Ngự rất giỏi, làm sinh viên trao đổi cũng là chuyện bình thường.
Nhưng sao Sở Mạn lại đến, chẳng lẽ không biết Tô Ngự đã đi rồi sao?
Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cậu nữa.
Chuông tan học reo lên, cậu thu dọn đồ đạc để rời đi. Khi bước ra khỏi cổng trường, Sở Mạn đã ngăn cậu lại.
“Trần Thiệu Vũ, anh giải thích rõ ràng cho tôi, liên hôn là chuyện gì!?” Cô ta chất vấn.
Nhìn Sở Mạn, Trần Thiệu Vũ đột nhiên phát hiện dường như bản thân đã thay đổi. Trước kia nhìn thấy Sở Mạn như vậy, cậu sẽ hoảng sợ, cũng sẽ giải thích. Nhưng bây giờ cậu lại không hoảng sợ gì, ngược lại chỉ thấy buồn cười.
“Liên quan gì đến cô?” Cậu nhẹ giọng nói.
Chẳng phải họ đã sớm không còn quan hệ gì nữa sao?
Sở Mạn sửng sốt, hai mắt đỏ hoe: “Sao không liên quan đến tôi? Chẳng phải anh rất thích tôi sao? Bây giờ anh liên hôn, vậy tôi phải làm sao đây!?”
Cô ta gần như phát điên.
Trần Thiệu Vũ nhìn Sở Mạn, ánh mắt nghiêm túc hơn bất kỳ lúc nào trong quá khứ.
Cậu phát hiện người trước mặt không tốt đẹp như mình vẫn nhớ, những điều sai trái mà cậu đã làm vì cô ta thật sự giống như một kẻ thiểu năng trí tuệ.
Cậu cười tự giễu.
Nước mắt Sở Mạn sắp rơi xuống, nhưng Trần Thiệu Vũ lại không có cảm giác gì, cậu đẩy cô ta ra.
Lần này Sở Mạn hoảng sợ thật rồi. Cô ta muốn nắm tay Trần Thiệu Vũ, nhưng cậu lại khéo léo tránh đi.
Chỉ bỏ lại một câu: “Cô với tôi thì có liên quan gì?”
Đúng, bọn họ không liên quan gì đến nhau cả… Nước mắt Sở Mạn rơi thành từng mảng lớn, cô ta không thể kìm nén được nỗi đau trong lòng.
Sau khi thoát khỏi Sở Mạn, Trần Thiệu Vũ đi về phía cổng trường.
Giờ cậu mới phát hiện, cuộc sống thực sự có thể tốt hơn nếu không có Sở Mạn. Cậu không còn khó chịu và bất bình nữa, cũng không còn phải cố ép mình nhịn xuống để lấy lòng cô ta.
Một chiếc xe quen thuộc đậu cách cổng trường không xa, vừa bước ra ngoài là cậu đã nhận ra, đó là xe của Nghiêm Dữ Sâm.
Là anh ấy tới…
Cậu vô thức bước nhanh hơn.
Khi cậu đến gần, Nghiêm Dữ Sâm xuống xe và mở cửa, giống hệt như cảnh tượng khi họ xác nhận liên hôn ấy.
Cậu vẫn vô tình va chạm giống như ngày đó, nhưng cũng giống như ngày hôm đó, Nghiêm Dữ Sâm vẫn che giúp cậu, cậu cũng không cảm thấy đau đớn gì.
Một năm nữa đã trôi qua.
Trong vô thức, Trần Thiệu Vũ đã trở nên phụ thuộc phần nào vào Nghiêm Dữ Sâm. Cậu rất sợ mình sẽ trở nên giống như lúc ở cùng Sở Mạn, cậu bắt đầu lo lắng, luôn sợ mình sẽ làm sai chuyện gì đó.
Nghiêm Dữ Sâm cũng nhận thấy cậu khác thường. Nhưng hắn không nói gì, chỉ cố gắng mang lại cảm giác an toàn cho cậu nhiều hơn.
Ngoại trừ thời gian cậu đi học, hai người gần như không hề tách rời.
Bất an trong lòng Trần Thiệu Vũ dần dần biến mất.
Cậu cũng càng dính lấy Nghiêm Dữ Sâm hơn, mà dường như Nghiêm Dữ Sâm cũng rất vui khi cậu dính lấy mình.
Một đêm nọ, sau khi bị Nghiêm Dữ Sâm lăn lộn, cậu chìm vào giấc ngủ, rồi nằm mơ.
Mơ về tuổi thơ của mình.
Trong giấc mơ, cậu chỉ vừa mới tập đi, cứ loạng choạng đến gần một thiếu niên trông giống hệt Nghiêm Dữ Sâm, vừa kéo ống quần hắn vừa nói: “Anh ơi, anh đẹp… em phải, gả, cho anh…”
Sau đó mẹ cậu bế cậu đi, cậu còn khóc ầm ĩ lên.
Khi giấc mơ kết thúc, Trần Thiệu Vũ ngơ ngác tỉnh lại. Trời còn chưa sáng, Nghiêm Dữ Sâm vẫn đang ôm cậu vào lòng, vì đang ngủ nên hắn ôm không được chặt lắm. Trần Thiệu Vũ vùi đầu vào ngực hắn cọ cọ.
Hóa ra… từ khi còn nhỏ xíu, cậu đã muốn gả cho anh ấy rồi nha…
Gió: mừng cho Vũ nhi, bé đã trở thành Nghiêm phu nhân thật gồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất