Chương 68
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Phân thân của Khúc Chí Văn và Khương Bình chưa đến được khu mộ, mây đen đã tan hết, lộ ra nắng sớm màu vàng nhạt, chỉ là không biết vì sao, trong khoảnh khắc này, tim Khúc Chí Văn chợt nảy lên, một cảm giác lạ lẫm tràn ngập toàn cơ thể.
“Sao vậy?”
Khương Bình đẩy đẩy Khúc Chí Văn đột nhiên đứng sững lại, nghi hoặc nói.
Khúc Chí Văn sực tỉnh, giấu đi sự khác lạ của mình, lắc lắc đầu nói
“Không có gì…… Nhưng mà…… Chỉ sợ Đàm Trình và bạn của anh ta lành ít dữ nhiều rồi.”
Nói xong, cả hai cùng im lặng, Khương Bình cũng chỉ biết thở dài:
“Chúng ta vẫn cứ đến đó xem thử đi, dù có xảy ra chuyện gì thì đám người kia không thoát khỏi dính líu đâu.”
Khúc Chí Văn liếc nhìn Khương Bình, gật gật đầu.
Tiếp tục đi về phía trước theo bồ câu dẫn đường, hai người nhanh chóng vòng ra sau núi, tìm được lối bậc thang kê bằng đá gần như bị che lấp mất.
Thật cẩn thận bước lên từng bậc thang đá đến hết đường, thông ra một bãi đất trống, nhưng bãi đất ngoại trừ một ít dụng cụ và lều tránh mưa bị vứt lại, thì chẳng có ai cả.
Lúc nãy lên lưng chừng núi, tôi gặp được hai người nông dân có vẻ như là cùng một bọn với những kẻ khống chế Đàm Trình, nghe bọn chúng nói đã ép cậu ta và bạn vào đại mộ này, theo cách nói chuyện thì có thể đoán có rất nhiều tên trong băng nhóm, nhưng sao ở đây lại không có ai? Chẳng lẽ chúng không ở đây?”
Khúc Chí Văn vốn sức khỏe kém, gương mặt lúc nào cũng tái nhợt. Nghe Khương Bình nói, cậu ta cười hừ:
“Bọn chúng có ở đây nhưng trốn đi rất mau, tôi e là trong số bọn chúng có người có thể cảm nhận được chân khí, phát hiện ra sự tồn tại của tôi, hoặc là……” Phát hiện ra hơi thở của ba bán tiên bám theo cậu……
Khúc Chí Văn lại nhớ đến một hơi thở rất quen thuộc ẩn ẩn trong đại mộ này, nhưng cậu lại chẳng thể nào dùng thuật để xác định hơi thở này là gì, giống như Đại Mộ này cố ý che dấu, không cho cậu cảm nhận được vậy, mà cái người đã ‘ngửi’ được sự hiện diện của cậu và Khương Bình lại biết được.
Rất nhiều người đến đây, vậy chẳng lẽ này Đại Mộ này cũng có Ngột cốt?!
Chợt nhận ra điều này, tim Khúc Chí Văn đập nhanh lên vài nhịp.
Ngột cốt rất khó tìm, đế vương thời cổ đại hao phí rất nhiều sức lực còn không tìm được một chút manh mối, vậy mà cậu lại tìm ra hai nơi cất giấu nó?!
Có khi nào đây là điều được định sẵn cho sống mạng của cậu không!
Cậu ta không động được vào Ngột cốt trong mộ Túc Cảnh Mặc, nhưng chỗ này, có lẽ cậu có biện pháp!
Chỉ là, Khúc Chí Văn không phải kẻ ngốc, người có thể cảm nhận được sự tồn tại của cậu, năng lực chắc chắn không yếu, nhưng kẻ đó lại không tự mình vào mộ mà giăng bẫy dẫn Đàm Trình vào, dĩ nhiên là vì phần mộ này cũng rất nguy hiểm.
Và tại sao phải là Đàm Trình?Có lẽ người này cũng biết Đàm Trình từng vào đại mộ của Túc Cảnh Mặc và an toàn đi ra nên muốn anh ta thay mình vào trong đại mộ này
Nhìn đường hầm trước mặt, Khúc Chí Văn quay sang Khương Bình, nói: “Tôi nghĩ Đàm Trình đang ở trong mộ. Đám người kia biết chúng ta đến đây nên đã trốn đi hết rồi. Muốn biết Đàm Trình ra sao, chỉ có thể vào Đại Mộ này xem thử. Khu mộ này cùng một thời đại với khu mộ thôn Ninh Hóa, sẽ không an toàn một chút nào. Anh không biết thuật pháp, nên chỉ có thể nhờ anh đứng bên ngoài……”
Khương Bình dĩ nhiên không muốn như vậy, đối với hắn cảnh sát không chỉ là nghề nghiệp, mà gần như là một sứ mệnh. Từ trước đến nay hắn đều là người đầu tiên xông vào nguy hiểm, chưa từng co vòi núp sau lưng người khác.
“Tôi đi với câu, nếu có vấn đề gì còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
“Những kẻ trộm mộ đó chắc chắn không đi xa, cũng có khi chúng đang nấp ở đâu đó quan sát chúng ta.” Dừng một lúc, Khúc Chí Văn tiếp tục nói, “Bên ngoài mộ là người, anh có kinh nghiệm đối phó với người hơn tôi, còn bên trong mộ này, có rất nhiều quỷ hồn hoặc trận pháp, đó là thứ tôi am hiểu nhất. Anh canh gác ở đây cũng là để đề phòng bọn chúng xuống tay với chúng ta từ bên ngoài.”
Nói tới đây Khúc Chí Văn chuyển giọng trêu đùa: “Với cả, tôi ra tay thì toàn là chiêu để kết liễu, tôi giết quỷ nhiều nhưng vẫn chưa giết người, nếu anh để tôi đụng phải bọn trộm mộ kia, nhỡ đâu tôi lỡ tay giết chết bọn chúng, anh là cảnh sát vậy có bắt tôi luôn không?”
Khúc Chí Văn đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng Khương Bình, nhưng đứng trên góc độ thực tế, vì an toàn của cả hai, cũng chỉ có cách này là tối ưu nhất.
Khương Bình nhíu nhíu mày,dĩ nhiên vẫn chưa đồng ý với ý kiến của Khúc Chí Văn, nhưng đang chuẩn bị nói tiếp gì đó, bỗng một giọng rống giận vang lên: “Khúc tiểu nhi! Còn không mau trả Thần Khí lại cho ta!”
Âm thanh rõ mồn một, rõ ràng không nhìn thấy ai, mà giọng nói nghe như đang kề sát bên lỗ tai, làm người ta phải rùng mình một cái.
(má cái thuật truyền âm ngàn dặm này chíu khọ vl t ghét ai kề sát tai t nói chuyện lắm luôn =]]])
Tuy giọng nói bảo Khúc Chí Văn trả đồ, nhưng lại chẳng chừa thời gian cho người ta đem đến trả, một đòn pháp thuật ngay lập tức phóng thẳng vào Khúc Chí Văn!
khúc Chí Văn quỷ mị né tránh những đòn pháp, phân thân từ diều giấy không thể phản đòn lại những bán tiên này, nên chỉ có thể né tránh. Nhưng dù tình tình như thế, biểu cảm trên gương mặt Khúc Chí Văn lại rất thoải mái nhởn nhơ, cảm giác được ‘bản gốc’ của mình đã đến rồi, đang giấu kín hơi thở nấp trong một chỗ trên núi, miệng Khúc Chí Văn lại càng cười tươi hơn.
“Tôi thật sự không biết, tôi có thể lấy đi Thần Khí gì của tiên gia vậy, e là có hiểu lầm thôi, chi bằng mấy vị tiên gia nói với tôi thần khí bị mất là vật gì được không? Có lẽ tôi có thể hỗ trợ ba vị tìm lại đó?”
Câu của Khúc Chí Văn càng chọc giận ba vị bán tiên này. Thần Khí của bọn hắn là vật ‘nhặt được’ sau đó không trả lại cho thiên đình, sao có thể huỵch toẹt ra? Nhãi nhép Khúc Chí Văn rõ ràng biết lại giả vờ hồ đồ, thực sự làm người khó chịu kinh khủng.
Mấy bán tiên cũng biết không thể đấu lại mồm mép của Khúc Chí Văn. Càng nói sẽ càng thêm tức giận mà thôi, vì thế bọn hắn im lặng, chỉ chăm chăm nhào tới tấn công Khúc Chí Văn.
Khúc Chí Văn dĩ nhiên nhiên là đấu không lại ba người, cậu chỉ chạy trốn cho ba bán tiên đuổi theo, chờ đến khi phân thân của mình dẫn ba bán tiên kia rời xa ngọn núi, Khúc Chí Văn ‘bản gốc’ mới đột nhiên xuất hiện, chẳng nói chẳng rằng chui tọt vào cửa đường hầm.
Đến khi ba bán tiên phát hiện mình bị lừa, Khúc Chí Văn đã đi sâu vào mộ.
Chuyện đột nhiên phát sinh ngoài sức tưởng tượng làm Khương Bình đứng ngơ người tại chỗ, nhưng khi ba bán tiên đang định xông vào mộ, Khương Bình lại bước lên nhanh chóng đứng chắn trước cửa đường hầm….
Tiên có thể ra tay với phàm nhân biết thuật pháp, nhưng lại không thể động thủ với phàm nhân chân chính, huống chi, phàm nhân này lại là người có danh vọng trên nhân gian……
Bên ngoài mộ không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, cũng giống như bên trong mộ không biết chuyện gì đang diễn ra bên ngoài.
Đàm Trình phát hiện ký ức của mình dần biến mất, cậu càng sợ hãi ‘sự thật’ rằng mình đã ‘chết đi’, sợ hãi cùng cực, hối hận tận cùng, tại sao cậu lại có thể đến đây cơ chứ. Sao cậu vào được đây, là ai bắt cậu phải vào đây!
Đàm Trình không thể nhớ được gì, và chỉ một chốc sau, cậu thậm chí không thể nhớ được mình học trường gì, đang đứng ở chỗ nào, nhà cậu ở đâu.
Đầu đau muốn nứt ra, giống như có thứ gì đang gặm cắn não bộ, nuốt mất ký ức của cậu. Mà trong đó có một phần ký ức rất quan trọng, ký ức về một người mà cậu không muốn quên đi. Cậu cố gắng nhớ lại, nhưng dù có làm cách nào cũng không thể nhớ nổi. Đau đớn làm Đàm Trình không chịu nổi nữa, cậu đập đầu xuống sàn đá, muốn giảm bớt sự đau đớn bên trong.
Trong thống khổ, cậu không hề để ý đến nguy hiểm đang cận kề, chiếc quan tài bịt kín dần được mở toang, một vị tướng mặc áo giáp bạc cầm thương dài bước ra, từng bước từng bước lại gần hai kẻ đột nhập đang bị ảo giác hành hạ.
Nếu lúc này Đàm Trình tỉnh táo, cậu chắc chắn sẽ nhận ra, bên trong bộ áo giáp hoa mỹ này, trống rỗng……
Bộ áo giáp đang tự chuyển động, bước từng bước tới gần.
Và bộ áo giáp di động này, đang muốn giết chết hai cậu.……
Đàm Trình đứng gần bộ giáp nhất, ‘hắn’ đi đến bên hông Đàm Trình, không hề do dự nâng cây thương sắt bén đâm thẳng vào tin cậu!
Nhưng ngoài dự đoán, máu tươi giàn giụa không hề xảy ra, mà ngược lại cây thương dài của ‘hắn’ vừa chạm vào Đàm Trình thì bị một lực đẩy vô hình rất lớn hất văng ra, mạnh đến mức phần giáp cánh tay bẻ ngoặc ra sau.
Áo giáp hoa mỹ lóe sáng lên, không biết vì sao hai kẻ trước mặt lại không bị thương tích. ‘Hắn’ khựng lại một lúc, sau đó nhẹ chạm vào yết hầu. Bằng một cách nào đó, ảo giác của Đàm Trình và Ngô Hải như bị ấn tắt công tắc, chấm dứt ngay lập tức.
Đau đớn biến mất, ký ức như vừa bị cắn nuốt của Đàm Trình lại trở về dần dần, khiến cho cậu cảm thấy kiệt sức, ngã xuống mặt đất.
Cố gắng thở hổn hển từng hơi, quay đầu nhìn lại cửa đường hầm, nhưng không nhìn thấy gì cả, làm gì có xác chết của mình? Đàm Trình dù ngốc cách mấy cũng biết là mình đã bị chi phối đầu óc.
Chờ hô hấp đã ổn định lại, Đàm Trình mới phát hiện, mộ thất vừa nãy vẫn còn tối mịt lúc này lại sáng ngời dị thường, nhưng chỗ của cậu lại bị bóng của thứ gì đó che tối lại.
Đàm Trình chậm rãi ngẩng đầu, hình ảnh đập vào mắt cậu làm cậu phải hít một hơi khí lạnh.
Nhờ ngọc bội Đàm Trình có thể thấy được quỷ quái, nhưng thứ trước mắt kia là cái gì?!
Không có hài cốt, cũng không có linh hồn, bên trong bộ áo giáp trống trơn, nhưng nó lại có thể hoạt động! Mà bộ giáp quái dị này đang vươn tay muốn túm lấy Đàm Trình!
Vừa mới thoát được ra khỏi ảo ảnh đau đớn, lại bị tấn công như thế, Đàm Trình không kịp ngồi dậy, chỉ biết lăn hai vòng tránh cánh tay giáp kim loại.
Vội vàng bò dậy, Đàm Trình thấy Ngô Hải vừa tỉnh lại cũng bị cảnh này dọa đông cứng tại chỗ, cậu bất chấp đau đớn bởi vết thương bên hông, điên cuồng chạy đến bắt lấy cánh tay Ngô Hải: “Mau tỉnh lại!”
Cái áo giáp này quá mức kỳ quái, cậu và Ngô Hải không phải thiên sư đạo sĩ nên không hiểu vì sao bộ áo giáo này có thể cử động.
Đàm Trình vội vàng kéo Ngô Hải lùi về sau, nhưng ngoài dự đoán, bộ áo giáp lại không đuổi theo, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hết.. hết cử động được rồi à? Đàm Trình cũng không dám chắc, nên vẫn chưa nới lỏng cảnh giác. Mộ thất này vốn dĩ phải lạnh lẽo, nhưng mồ hôi Đàm Trình lại lặng lẽ chảy xuống từng giọt.
Nhưng còn không chờ Đàm Trình và Ngô Hải suy đoán linh tinh, áo giáp trước mặt đột nhiên phát ra âm thanh.
Một giọng nam trầm và mạnh mẽ truyền đến tai Đàm Trình và Ngô Hải:
“Kẻ nào dám tự tiện xông vào lăng mộ!”
—
Á á á á á
Phân thân của Khúc Chí Văn và Khương Bình chưa đến được khu mộ, mây đen đã tan hết, lộ ra nắng sớm màu vàng nhạt, chỉ là không biết vì sao, trong khoảnh khắc này, tim Khúc Chí Văn chợt nảy lên, một cảm giác lạ lẫm tràn ngập toàn cơ thể.
“Sao vậy?”
Khương Bình đẩy đẩy Khúc Chí Văn đột nhiên đứng sững lại, nghi hoặc nói.
Khúc Chí Văn sực tỉnh, giấu đi sự khác lạ của mình, lắc lắc đầu nói
“Không có gì…… Nhưng mà…… Chỉ sợ Đàm Trình và bạn của anh ta lành ít dữ nhiều rồi.”
Nói xong, cả hai cùng im lặng, Khương Bình cũng chỉ biết thở dài:
“Chúng ta vẫn cứ đến đó xem thử đi, dù có xảy ra chuyện gì thì đám người kia không thoát khỏi dính líu đâu.”
Khúc Chí Văn liếc nhìn Khương Bình, gật gật đầu.
Tiếp tục đi về phía trước theo bồ câu dẫn đường, hai người nhanh chóng vòng ra sau núi, tìm được lối bậc thang kê bằng đá gần như bị che lấp mất.
Thật cẩn thận bước lên từng bậc thang đá đến hết đường, thông ra một bãi đất trống, nhưng bãi đất ngoại trừ một ít dụng cụ và lều tránh mưa bị vứt lại, thì chẳng có ai cả.
Lúc nãy lên lưng chừng núi, tôi gặp được hai người nông dân có vẻ như là cùng một bọn với những kẻ khống chế Đàm Trình, nghe bọn chúng nói đã ép cậu ta và bạn vào đại mộ này, theo cách nói chuyện thì có thể đoán có rất nhiều tên trong băng nhóm, nhưng sao ở đây lại không có ai? Chẳng lẽ chúng không ở đây?”
Khúc Chí Văn vốn sức khỏe kém, gương mặt lúc nào cũng tái nhợt. Nghe Khương Bình nói, cậu ta cười hừ:
“Bọn chúng có ở đây nhưng trốn đi rất mau, tôi e là trong số bọn chúng có người có thể cảm nhận được chân khí, phát hiện ra sự tồn tại của tôi, hoặc là……” Phát hiện ra hơi thở của ba bán tiên bám theo cậu……
Khúc Chí Văn lại nhớ đến một hơi thở rất quen thuộc ẩn ẩn trong đại mộ này, nhưng cậu lại chẳng thể nào dùng thuật để xác định hơi thở này là gì, giống như Đại Mộ này cố ý che dấu, không cho cậu cảm nhận được vậy, mà cái người đã ‘ngửi’ được sự hiện diện của cậu và Khương Bình lại biết được.
Rất nhiều người đến đây, vậy chẳng lẽ này Đại Mộ này cũng có Ngột cốt?!
Chợt nhận ra điều này, tim Khúc Chí Văn đập nhanh lên vài nhịp.
Ngột cốt rất khó tìm, đế vương thời cổ đại hao phí rất nhiều sức lực còn không tìm được một chút manh mối, vậy mà cậu lại tìm ra hai nơi cất giấu nó?!
Có khi nào đây là điều được định sẵn cho sống mạng của cậu không!
Cậu ta không động được vào Ngột cốt trong mộ Túc Cảnh Mặc, nhưng chỗ này, có lẽ cậu có biện pháp!
Chỉ là, Khúc Chí Văn không phải kẻ ngốc, người có thể cảm nhận được sự tồn tại của cậu, năng lực chắc chắn không yếu, nhưng kẻ đó lại không tự mình vào mộ mà giăng bẫy dẫn Đàm Trình vào, dĩ nhiên là vì phần mộ này cũng rất nguy hiểm.
Và tại sao phải là Đàm Trình?Có lẽ người này cũng biết Đàm Trình từng vào đại mộ của Túc Cảnh Mặc và an toàn đi ra nên muốn anh ta thay mình vào trong đại mộ này
Nhìn đường hầm trước mặt, Khúc Chí Văn quay sang Khương Bình, nói: “Tôi nghĩ Đàm Trình đang ở trong mộ. Đám người kia biết chúng ta đến đây nên đã trốn đi hết rồi. Muốn biết Đàm Trình ra sao, chỉ có thể vào Đại Mộ này xem thử. Khu mộ này cùng một thời đại với khu mộ thôn Ninh Hóa, sẽ không an toàn một chút nào. Anh không biết thuật pháp, nên chỉ có thể nhờ anh đứng bên ngoài……”
Khương Bình dĩ nhiên không muốn như vậy, đối với hắn cảnh sát không chỉ là nghề nghiệp, mà gần như là một sứ mệnh. Từ trước đến nay hắn đều là người đầu tiên xông vào nguy hiểm, chưa từng co vòi núp sau lưng người khác.
“Tôi đi với câu, nếu có vấn đề gì còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
“Những kẻ trộm mộ đó chắc chắn không đi xa, cũng có khi chúng đang nấp ở đâu đó quan sát chúng ta.” Dừng một lúc, Khúc Chí Văn tiếp tục nói, “Bên ngoài mộ là người, anh có kinh nghiệm đối phó với người hơn tôi, còn bên trong mộ này, có rất nhiều quỷ hồn hoặc trận pháp, đó là thứ tôi am hiểu nhất. Anh canh gác ở đây cũng là để đề phòng bọn chúng xuống tay với chúng ta từ bên ngoài.”
Nói tới đây Khúc Chí Văn chuyển giọng trêu đùa: “Với cả, tôi ra tay thì toàn là chiêu để kết liễu, tôi giết quỷ nhiều nhưng vẫn chưa giết người, nếu anh để tôi đụng phải bọn trộm mộ kia, nhỡ đâu tôi lỡ tay giết chết bọn chúng, anh là cảnh sát vậy có bắt tôi luôn không?”
Khúc Chí Văn đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng Khương Bình, nhưng đứng trên góc độ thực tế, vì an toàn của cả hai, cũng chỉ có cách này là tối ưu nhất.
Khương Bình nhíu nhíu mày,dĩ nhiên vẫn chưa đồng ý với ý kiến của Khúc Chí Văn, nhưng đang chuẩn bị nói tiếp gì đó, bỗng một giọng rống giận vang lên: “Khúc tiểu nhi! Còn không mau trả Thần Khí lại cho ta!”
Âm thanh rõ mồn một, rõ ràng không nhìn thấy ai, mà giọng nói nghe như đang kề sát bên lỗ tai, làm người ta phải rùng mình một cái.
(má cái thuật truyền âm ngàn dặm này chíu khọ vl t ghét ai kề sát tai t nói chuyện lắm luôn =]]])
Tuy giọng nói bảo Khúc Chí Văn trả đồ, nhưng lại chẳng chừa thời gian cho người ta đem đến trả, một đòn pháp thuật ngay lập tức phóng thẳng vào Khúc Chí Văn!
khúc Chí Văn quỷ mị né tránh những đòn pháp, phân thân từ diều giấy không thể phản đòn lại những bán tiên này, nên chỉ có thể né tránh. Nhưng dù tình tình như thế, biểu cảm trên gương mặt Khúc Chí Văn lại rất thoải mái nhởn nhơ, cảm giác được ‘bản gốc’ của mình đã đến rồi, đang giấu kín hơi thở nấp trong một chỗ trên núi, miệng Khúc Chí Văn lại càng cười tươi hơn.
“Tôi thật sự không biết, tôi có thể lấy đi Thần Khí gì của tiên gia vậy, e là có hiểu lầm thôi, chi bằng mấy vị tiên gia nói với tôi thần khí bị mất là vật gì được không? Có lẽ tôi có thể hỗ trợ ba vị tìm lại đó?”
Câu của Khúc Chí Văn càng chọc giận ba vị bán tiên này. Thần Khí của bọn hắn là vật ‘nhặt được’ sau đó không trả lại cho thiên đình, sao có thể huỵch toẹt ra? Nhãi nhép Khúc Chí Văn rõ ràng biết lại giả vờ hồ đồ, thực sự làm người khó chịu kinh khủng.
Mấy bán tiên cũng biết không thể đấu lại mồm mép của Khúc Chí Văn. Càng nói sẽ càng thêm tức giận mà thôi, vì thế bọn hắn im lặng, chỉ chăm chăm nhào tới tấn công Khúc Chí Văn.
Khúc Chí Văn dĩ nhiên nhiên là đấu không lại ba người, cậu chỉ chạy trốn cho ba bán tiên đuổi theo, chờ đến khi phân thân của mình dẫn ba bán tiên kia rời xa ngọn núi, Khúc Chí Văn ‘bản gốc’ mới đột nhiên xuất hiện, chẳng nói chẳng rằng chui tọt vào cửa đường hầm.
Đến khi ba bán tiên phát hiện mình bị lừa, Khúc Chí Văn đã đi sâu vào mộ.
Chuyện đột nhiên phát sinh ngoài sức tưởng tượng làm Khương Bình đứng ngơ người tại chỗ, nhưng khi ba bán tiên đang định xông vào mộ, Khương Bình lại bước lên nhanh chóng đứng chắn trước cửa đường hầm….
Tiên có thể ra tay với phàm nhân biết thuật pháp, nhưng lại không thể động thủ với phàm nhân chân chính, huống chi, phàm nhân này lại là người có danh vọng trên nhân gian……
Bên ngoài mộ không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, cũng giống như bên trong mộ không biết chuyện gì đang diễn ra bên ngoài.
Đàm Trình phát hiện ký ức của mình dần biến mất, cậu càng sợ hãi ‘sự thật’ rằng mình đã ‘chết đi’, sợ hãi cùng cực, hối hận tận cùng, tại sao cậu lại có thể đến đây cơ chứ. Sao cậu vào được đây, là ai bắt cậu phải vào đây!
Đàm Trình không thể nhớ được gì, và chỉ một chốc sau, cậu thậm chí không thể nhớ được mình học trường gì, đang đứng ở chỗ nào, nhà cậu ở đâu.
Đầu đau muốn nứt ra, giống như có thứ gì đang gặm cắn não bộ, nuốt mất ký ức của cậu. Mà trong đó có một phần ký ức rất quan trọng, ký ức về một người mà cậu không muốn quên đi. Cậu cố gắng nhớ lại, nhưng dù có làm cách nào cũng không thể nhớ nổi. Đau đớn làm Đàm Trình không chịu nổi nữa, cậu đập đầu xuống sàn đá, muốn giảm bớt sự đau đớn bên trong.
Trong thống khổ, cậu không hề để ý đến nguy hiểm đang cận kề, chiếc quan tài bịt kín dần được mở toang, một vị tướng mặc áo giáp bạc cầm thương dài bước ra, từng bước từng bước lại gần hai kẻ đột nhập đang bị ảo giác hành hạ.
Nếu lúc này Đàm Trình tỉnh táo, cậu chắc chắn sẽ nhận ra, bên trong bộ áo giáp hoa mỹ này, trống rỗng……
Bộ áo giáp đang tự chuyển động, bước từng bước tới gần.
Và bộ áo giáp di động này, đang muốn giết chết hai cậu.……
Đàm Trình đứng gần bộ giáp nhất, ‘hắn’ đi đến bên hông Đàm Trình, không hề do dự nâng cây thương sắt bén đâm thẳng vào tin cậu!
Nhưng ngoài dự đoán, máu tươi giàn giụa không hề xảy ra, mà ngược lại cây thương dài của ‘hắn’ vừa chạm vào Đàm Trình thì bị một lực đẩy vô hình rất lớn hất văng ra, mạnh đến mức phần giáp cánh tay bẻ ngoặc ra sau.
Áo giáp hoa mỹ lóe sáng lên, không biết vì sao hai kẻ trước mặt lại không bị thương tích. ‘Hắn’ khựng lại một lúc, sau đó nhẹ chạm vào yết hầu. Bằng một cách nào đó, ảo giác của Đàm Trình và Ngô Hải như bị ấn tắt công tắc, chấm dứt ngay lập tức.
Đau đớn biến mất, ký ức như vừa bị cắn nuốt của Đàm Trình lại trở về dần dần, khiến cho cậu cảm thấy kiệt sức, ngã xuống mặt đất.
Cố gắng thở hổn hển từng hơi, quay đầu nhìn lại cửa đường hầm, nhưng không nhìn thấy gì cả, làm gì có xác chết của mình? Đàm Trình dù ngốc cách mấy cũng biết là mình đã bị chi phối đầu óc.
Chờ hô hấp đã ổn định lại, Đàm Trình mới phát hiện, mộ thất vừa nãy vẫn còn tối mịt lúc này lại sáng ngời dị thường, nhưng chỗ của cậu lại bị bóng của thứ gì đó che tối lại.
Đàm Trình chậm rãi ngẩng đầu, hình ảnh đập vào mắt cậu làm cậu phải hít một hơi khí lạnh.
Nhờ ngọc bội Đàm Trình có thể thấy được quỷ quái, nhưng thứ trước mắt kia là cái gì?!
Không có hài cốt, cũng không có linh hồn, bên trong bộ áo giáp trống trơn, nhưng nó lại có thể hoạt động! Mà bộ giáp quái dị này đang vươn tay muốn túm lấy Đàm Trình!
Vừa mới thoát được ra khỏi ảo ảnh đau đớn, lại bị tấn công như thế, Đàm Trình không kịp ngồi dậy, chỉ biết lăn hai vòng tránh cánh tay giáp kim loại.
Vội vàng bò dậy, Đàm Trình thấy Ngô Hải vừa tỉnh lại cũng bị cảnh này dọa đông cứng tại chỗ, cậu bất chấp đau đớn bởi vết thương bên hông, điên cuồng chạy đến bắt lấy cánh tay Ngô Hải: “Mau tỉnh lại!”
Cái áo giáp này quá mức kỳ quái, cậu và Ngô Hải không phải thiên sư đạo sĩ nên không hiểu vì sao bộ áo giáo này có thể cử động.
Đàm Trình vội vàng kéo Ngô Hải lùi về sau, nhưng ngoài dự đoán, bộ áo giáp lại không đuổi theo, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hết.. hết cử động được rồi à? Đàm Trình cũng không dám chắc, nên vẫn chưa nới lỏng cảnh giác. Mộ thất này vốn dĩ phải lạnh lẽo, nhưng mồ hôi Đàm Trình lại lặng lẽ chảy xuống từng giọt.
Nhưng còn không chờ Đàm Trình và Ngô Hải suy đoán linh tinh, áo giáp trước mặt đột nhiên phát ra âm thanh.
Một giọng nam trầm và mạnh mẽ truyền đến tai Đàm Trình và Ngô Hải:
“Kẻ nào dám tự tiện xông vào lăng mộ!”
—
Á á á á á
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất