Chương 2: Anh Nguyên
Người phụ nữ trẻ kéo đứa bé lại nhìn, cũng không thèm nhìn sang bên cạnh, nhưng khi cậu bé chạy đến ngã rẽ, quay đầu lại tò mò mà nhìn Ngô Lộc Minh.
Chủ nhân căn phòng không có nhà.
Ngô Lộc Minh dựa vào nội dung cuộc trò chuyện ngày hôm qua, tìm thấy phòng khách dành cho cậu.
Phòng khách và phòng ngủ chính nằm ở cùng một phía, hướng ra ánh nắng.
Phòng có kích thước vừa đủ, nhưng không có phòng tắm.
Khi Ngô Lộc Minh thu dọn xong tất cả mọi thứ,thì mặt trời cũng đã lặn đến đỉnh núi rồi.
Thành phố A tháng chín như cũ vẫn nóng nực làm người chịu không nổi, đặc biệt là vào một ngày nắng gắt vô cùng như hôm nay.
Vì không tìm được điều khiển từ xa của điều hòa, nên Ngô Lộc Minh bất chấp gió nóng thu dọn đồ đạc suốt một buổi trưa, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, như vừa mới được vớt lên khỏi mặt nước.
Gió chiều cuối cùng cũng mát hơn một chút, Ngô Lộc Minh kéo ghế dựa trong phòng ngủ đến ngồi xuống cạnh cửa sổ, cả người ngã ra sau, vươn cổ, nhắm mắt lại, cảm nhận gió lướt qua cần cổ, cố thổi đến áo phông trắng đã hoàn toàn bị mồ hôi ướt đẫm.
Ngay khi nhiệt độ sắp giảm xuống một chút, đột nhiên một loạt tiếng mở cửa vang lên.
Cửa là khóa điện tử, nên sẽ có hai tiếng " bíp" vang lên khi cửa mở.
Ngô Lộc Minh khi nghe thấy tiếng ding-dong liền lập tức mở mắt, con ngươi sáng màu của Ngô Lộc Minh từ từ giãn ra dưới hoàng hôn.
Có một tiếng “ cạch”.
Đó là tiếng cửa đóng lại.
Ngô Lộc Minh bỗng nhiên tỉnh táo lại, đứng dậy, thuận tay túm lấy một ít tóc trên cái đầu ướt, đi về phía cửa.
Đứng cạnh cửa có đặt một chiếc gương dài, nhìn không giống mới lắm, vì mặt gương đã bám bụi, cũng không nhìn rõ ràng được người trong gương.
Khi Ngô Lộc Minh đi ngang qua gương, dừng lại bước chân, quay đầu nhìn mình trong gương.
Thiếu niên trong gương ốm, nhưng lại cao ráo, trắng trẻo.
Sau cái nóng oi bức qua đi, làn da trắng trẻo cũng đỏ bừng, đặc biệt là mặt và cổ, đỏ đến mức sắp có thể chảy ra chút máu, nhìn cứ như vừa mới trải qua một cuộc vận động kịch liệt.
Tầm mắt của Ngô Lộc Minh dừng lại trên mặt chính mình trong gương một lúc, bất ngờ tiến lại gần gương, mặt gần như hoàn toàn muốn chạm vào.
Bên ngoài phòng có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Ngô Lộc Minh nhìn chăm chú vào gương, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, đôi mắt hơi cụp xuống, mãi đến khi hai má xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ, mới dừng lại.
Chàng trai trong gương có khuôn mặt ngoan ngoãn, nụ cười vô hại và chân thành, lúm đồng tiền thấp thoáng ở khóe miệng như có như không, xuất hiện trên khuôn mặt vốn có chút trẻ con kia, khiến người ta nhìn thấy rất dễ sinh ra cảm giác gần gũi.
Biểu cảm này không duy trì được lâu lắm, như thể đã luyện tập vô số lần, Ngô Lộc Minh nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, thu lại tầm mắt dừng ở trên gương, bước chân nhẹ nhàng mà đi về phía cửa.
Cửa phòng cho khách vừa lúc có thể nhìn thấy được cửa chính.
Ngô Lộc Minh mở cửa, vừa mới lộ ra nửa người, đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa.
Thân hình người đàn ông cao lớn, đỉnh đầu khi đứng thẳng gần như muốn chạm vào khung cửa, hơn nữa, các đường nét rõ ràng trên mặt như: tai, lông mày,... được kết hợp hài hòa đồng đều tạo nên vẻ đẹp hoàn hảo, vốn nên có vẻ ngoài tương đối cứng rắn, nhưng bởi vì cặp kính gọng vàng trên sống mũi, nên trông nhiều thêm vài phần lịch sự phong độ và trí thức.
Anh mặc một chiếc áo ngắn tay màu cà phê sẫm màu, sau khi gỡ túi du lịch trên lưng ra và đặt nó lên trên bàn trước cửa, liền cúi xuống định thay giày.
Ở cửa có một kệ giày.
Lúc Ngô Lộc Minh tiến vào thấy kệ chưa đầy, nên khi thu dọn đồ đạc đã tiện tay bỏ luôn đôi dép lê của mình vào.
Lúc này động tác cúi xuống của người đàn ông ngừng lại, hình như phát hiện trên kệ giày nhiều thêm một đôi dép lê xa lạ.
Chỉ thấy anh bất động hồi lâu, nhìn chằm chằm vào kệ giày, chậm rãi hơi chau mày, như đang suy nghĩ.
Vào lúc này Ngô Lộc Minh lên tiếng.
Cậu từ trong phòng ngủ bước ra, nhẹ giọng gọi: “Anh Nguyên?”
Chủ nhân căn phòng không có nhà.
Ngô Lộc Minh dựa vào nội dung cuộc trò chuyện ngày hôm qua, tìm thấy phòng khách dành cho cậu.
Phòng khách và phòng ngủ chính nằm ở cùng một phía, hướng ra ánh nắng.
Phòng có kích thước vừa đủ, nhưng không có phòng tắm.
Khi Ngô Lộc Minh thu dọn xong tất cả mọi thứ,thì mặt trời cũng đã lặn đến đỉnh núi rồi.
Thành phố A tháng chín như cũ vẫn nóng nực làm người chịu không nổi, đặc biệt là vào một ngày nắng gắt vô cùng như hôm nay.
Vì không tìm được điều khiển từ xa của điều hòa, nên Ngô Lộc Minh bất chấp gió nóng thu dọn đồ đạc suốt một buổi trưa, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, như vừa mới được vớt lên khỏi mặt nước.
Gió chiều cuối cùng cũng mát hơn một chút, Ngô Lộc Minh kéo ghế dựa trong phòng ngủ đến ngồi xuống cạnh cửa sổ, cả người ngã ra sau, vươn cổ, nhắm mắt lại, cảm nhận gió lướt qua cần cổ, cố thổi đến áo phông trắng đã hoàn toàn bị mồ hôi ướt đẫm.
Ngay khi nhiệt độ sắp giảm xuống một chút, đột nhiên một loạt tiếng mở cửa vang lên.
Cửa là khóa điện tử, nên sẽ có hai tiếng " bíp" vang lên khi cửa mở.
Ngô Lộc Minh khi nghe thấy tiếng ding-dong liền lập tức mở mắt, con ngươi sáng màu của Ngô Lộc Minh từ từ giãn ra dưới hoàng hôn.
Có một tiếng “ cạch”.
Đó là tiếng cửa đóng lại.
Ngô Lộc Minh bỗng nhiên tỉnh táo lại, đứng dậy, thuận tay túm lấy một ít tóc trên cái đầu ướt, đi về phía cửa.
Đứng cạnh cửa có đặt một chiếc gương dài, nhìn không giống mới lắm, vì mặt gương đã bám bụi, cũng không nhìn rõ ràng được người trong gương.
Khi Ngô Lộc Minh đi ngang qua gương, dừng lại bước chân, quay đầu nhìn mình trong gương.
Thiếu niên trong gương ốm, nhưng lại cao ráo, trắng trẻo.
Sau cái nóng oi bức qua đi, làn da trắng trẻo cũng đỏ bừng, đặc biệt là mặt và cổ, đỏ đến mức sắp có thể chảy ra chút máu, nhìn cứ như vừa mới trải qua một cuộc vận động kịch liệt.
Tầm mắt của Ngô Lộc Minh dừng lại trên mặt chính mình trong gương một lúc, bất ngờ tiến lại gần gương, mặt gần như hoàn toàn muốn chạm vào.
Bên ngoài phòng có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Ngô Lộc Minh nhìn chăm chú vào gương, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, đôi mắt hơi cụp xuống, mãi đến khi hai má xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ, mới dừng lại.
Chàng trai trong gương có khuôn mặt ngoan ngoãn, nụ cười vô hại và chân thành, lúm đồng tiền thấp thoáng ở khóe miệng như có như không, xuất hiện trên khuôn mặt vốn có chút trẻ con kia, khiến người ta nhìn thấy rất dễ sinh ra cảm giác gần gũi.
Biểu cảm này không duy trì được lâu lắm, như thể đã luyện tập vô số lần, Ngô Lộc Minh nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, thu lại tầm mắt dừng ở trên gương, bước chân nhẹ nhàng mà đi về phía cửa.
Cửa phòng cho khách vừa lúc có thể nhìn thấy được cửa chính.
Ngô Lộc Minh mở cửa, vừa mới lộ ra nửa người, đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa.
Thân hình người đàn ông cao lớn, đỉnh đầu khi đứng thẳng gần như muốn chạm vào khung cửa, hơn nữa, các đường nét rõ ràng trên mặt như: tai, lông mày,... được kết hợp hài hòa đồng đều tạo nên vẻ đẹp hoàn hảo, vốn nên có vẻ ngoài tương đối cứng rắn, nhưng bởi vì cặp kính gọng vàng trên sống mũi, nên trông nhiều thêm vài phần lịch sự phong độ và trí thức.
Anh mặc một chiếc áo ngắn tay màu cà phê sẫm màu, sau khi gỡ túi du lịch trên lưng ra và đặt nó lên trên bàn trước cửa, liền cúi xuống định thay giày.
Ở cửa có một kệ giày.
Lúc Ngô Lộc Minh tiến vào thấy kệ chưa đầy, nên khi thu dọn đồ đạc đã tiện tay bỏ luôn đôi dép lê của mình vào.
Lúc này động tác cúi xuống của người đàn ông ngừng lại, hình như phát hiện trên kệ giày nhiều thêm một đôi dép lê xa lạ.
Chỉ thấy anh bất động hồi lâu, nhìn chằm chằm vào kệ giày, chậm rãi hơi chau mày, như đang suy nghĩ.
Vào lúc này Ngô Lộc Minh lên tiếng.
Cậu từ trong phòng ngủ bước ra, nhẹ giọng gọi: “Anh Nguyên?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất