Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược

Chương 2: Sinh hoạt cá mặn

Trước Sau
Kế tiếp, Giản Úc được Trần Hoài đưa về nơi ở của Lục Chấp.

Lục Chấp không ở cùng người Lục gia, mà bản thân tự mua một căn biệt thự.

Căn biệt thự rộng rãi sáng sủa, mặt đất phủ kín đá cẩm thạch, phong cách trang hoàng vô cùng quạnh quẽ, cơ bản đều là màu sắc lạnh, giống y như tính cách của chủ nhân ngôi nhà vậy.

Người làm ở biệt thự cũng không nhiều lắm, hơn nữa mọi người đều vô cùng an tĩnh, từng người làm việc của chính mình.

Mọi thứ hết thảy đều có vẻ gọn gàng ngăn nắp.

Giản Úc được Trần Hoài dẫn đi tham quan biệt thự một chút.

Biệt thự tổng cộng có hai tầng lầu, lầu hai chính là thư phòng cùng với phòng ngủ.

Trần Hoài mở cửa một căn phòng ngủ trong đó, giới thiệu nói: " Giản tiên sinh, đây là phòng ngủ của cậu, cậu xem thế nào?"

Giản Úc đi vào phòng ngủ, đánh giá một vòng.

Căn phòng ngủ này ở vị trí ánh sáng rất tốt, thoạt nhìn khắp nơi đều rất thoải mái, đặc biệt là giường, chăn trên đó vừa thấy liền biết là rất ấm áp.

Trừ cái này ra, còn có một phòng vệ sinh độc lập và một phòng để quần áo, mấu chốt chính là có một cái cửa sổ sát đất rất rộng.

Giản Úc đối với căn phòng ngủ này vô cùng hài lòng, ý cười tràn đầy: " Rất tốt."

" Được." Trần Hoài tiếp tục giới thiệu, " Trong cả biệt thự này, ngoại trừ thư phòng tầng hai và phòng ngủ của Lục tổng, những nơi còn lại cậu đều có thể đi."

Giản Úc gật đầu, tỏ vẻ mình đã rõ.

Không cần nghĩ cũng biết, người giống như Lục Chấp, khẳng định cực kỳ chú trọng không gian riêng tư, nói không chừng nhặt tùy tiện một bản hợp đồng trong thư phòng cũng có thể trên trâm triệu.

Trần Hoài nói: " Còn lại thì không có gì nữa, cậu còn yêu cầu thêm gì khác không?"

Giản Úc suy nghĩ một chút, hỏi: " Tôi nghe nói tập đoàn Lục thị có đầu tư cho một loại robot trí năng đúng không, có thể đặt một người máy ở trong biệt thự này được không?"

Trần Hoài đối với yêu cầu này của Gián Úc có chút kinh ngạc, chỉ là thật nhanh thu lại chút cảm xúc kia, chính trực nói: " Được, tôi sẽ liên hệ với bên kia một chút, nhanh chóng đem một con robot tới đây."

Giản Úc cười vô cùng chân thành tình cảm: " Cảm ơn."

Mấy ngày kế tiếp, Giản Úc sinh hoạt ở biệt thự vô cùng tự do tự tại.

Mỗi ngày đều ngủ dến tự nhiên tỉnh, tỉnh xong xuống lầu ăn một cái gì đó, ngoài ra thì chơi trò chơi, nói là cuộc sống thần tiên cũng không nói quá.

Cậu cùng người làm ở trong biệt thự quan hệ rất tốt, trong đó, cậu thích nhất chính là dì Trương.

Dì Trương là người chuyên môn phụ trách nấu cơm, tay nghề vô cùng tốt, mỗi ngày đều thay đổi đa dạng món ăn, người cũng rất hiền từ.

Giữa trưa hôm nay, Giản Úc hưởng thụ một bữa cơm hoàn mỹ, tự đáy lòng nói: " dì Trương, cảm ơn dì, mỗi ngày đều làm nhiều đồ ăn ngon như vậy."

Nhiều ngày tiếp xúc, dì Trương đã thich đứa nhỏ Giản Úc này, nghe vậy, cười không khép miệng lại được: " Giản tiên sinh, cậu thích là tốt rồi. Lục tiên sinh ngài ấy thường xuyên không ở nhà, tôi muốn làm cơm cho ngài ấy ăn cũng không có cơ hội."

Giản Úc một tay chống cằm, lười biếng gật đầu một cái: " Lục tiên sinh là một người bận rộn."

Cậu tới đây đã mấy ngày, nhưng một lần cũng chưa gặp được Lục Chấp, nghe nói đa số thời gian Lục Chấp đều ngủ lại ở công ty, sẽ không về biệt thự.

Cậu nhớ rõ Lục Chấp cũng chỉ mới 28 tuổi, tuổi trẻ như vậy đã có được thành tựu mà người khác có mơ cũng chưa chắc có được, không nghĩ tới vậy mà vẫn nổ lực như thế.

Dì Trương tràn đầy đồng cảm, nhưng thật nhanh đã cao hứng nói: " Nhưng mà cũng chỉ là trước đây, hiện tại không giống, cậu cùng Lục tiên sinh kết hôn, ngài ấy nhất định sẽ thường xuyên về nhà."

Giản Úc ngơ ngẩn một giây, ngay sau đó cậu thả tay xuống, cậu ý thức được hình như dì Trương hiểu lầm rồi.

Cậu cùng Lục Chấp chỉ là hiệp nghị kết hôn mà thôi, Lục Chấp sao có thể vì cậu mà thường xuyên trở về được?

Chẳng qua cuối cùng cậu cũng không nói gì cả, không có đánh vỡ những ảo tưởng tốt đẹp của dì Trương.

Dì Trương không biết suy nghĩ của Giản Úc, còn đang cảm thán: " Mấy năm nay, Lục tiên sinh một mình quá cô độc, lạnh như băng, mỗi ngày lại rất bận. Tôi vẫn luôn vì ngài ấy mà lo lắng, cũng may hiện tại đã khác."

Giản Úc có chút không hiểu, theo lý dì Trương chỉ là người làm ở biệt thự, vì sao lại có thể chân thành quan tâm đến Lục Chấp như vậy?

Cũng may thật nhanh cậu đã được giải đáp nghi hoặc.

Có lẽ dì Trương muốn cậu hiểu thêm nhiều về Lục Chấp một chút, nên nói: " Kỳ thật, Lục tiên sinh là một người rất tốt. Mấy năm trước con trai của tôi bị bệnh, đầu óc xảy ra chút vấn đề, ba của nó bỏ lại hai mẹ con tôi rồi bỏ chạy. Cũng may gặp được Lục tiên sinh, ngài ấy cho chúng tôi chỗ ở và công việc hiện tại, bằng không, hai mẹ con chúng tôi sớm đã lưu lạc đầu đường rồi."

Dì nói tiếp: " Tuy rằng, ngày thường Lục tiên sinh nhìn không dễ ở chung cho lắm, cũng sẽ không cùng chúng ta nói chuyện, nhưng phần ân tình này, tôi vẫn luôn nhớ kỹ."

Giản Úc nghe xong có hơi bất ngờ, cậu thật sự không nghĩ tới, Lục Chấp còn có một mặt như vậy.

Vì thoạt nhìn Lục Chấp thật sự rất lạnh lùng, rất khó tưởng tượng được hắn giúp đỡ người khác sẽ là bộ dáng như thế nào.

Ăn cơm xong, Giản Úc liền lên lầu.

Sau khi cậu vào biệt thự ở, cố ý nhờ người mua một cái tatami bày ở gần cửa sổ sát đất trong phòng, mỗi ngày phần lớn thời gian cậu đều nằm ở trên đó lười biếng, hoặc là ngủ, hoặc là chơi rắn săn mồi.

Thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm, Giản Úc nằm trên tatami tắm ánh nắng mặt trời, vô cùng thích ý.

Tóm lại, cậu thật sự thấy biết ơn Lục Chấp.

Nếu không có phần hiệp nghị kết hôn cùng với Lục Chấp, cậu cũng không có được những ngày nhàn nhã như thế này.



Buổi chiều, nhân viên của công ty công nghệ cao đến biệt thự.

Là tới đưa robot

Giản Úc vô cùng vui vẻ, mang đôi dép cotton, cộp cộp cộp chạy xuống lầu.

Sau khi xuống tới nơi, cậu thở dốc dồn dập, đè đè ngực, ngay sau đó mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào con robot kia.

Không biết có phải do được đặc biệt định chế hay không, mà con robot này có ngoại hình vô cùng đáng yêu, chiều cao tầm 1m5, toàn thân là màu trắng kim loại, một cái đầu hình vuông phẳng, trong là một khuôn mặt đang nở nụ cười.

Nhân viên công tác nhìn thấy Giản Úc, khách khí nói: " Giản tiên sinh đúng không? Tôi giải thích một chút về con robot này cho cậu."

Giản Úc cẩn thận nghe giảng giải của nhân viên công tác, sau đó cầm tay của robot, cười hỏi: " Chào mày nha, cả người của mày đều là một màu trắng, tao gọi mày là tiểu Bạch nhé?"

Tiểu Bạch có một đôi mắt tròn xoe, chớp lóe lên, sau đó một giọng nam máy móc phát ra: " Vâng, chủ nhân."

Đêm khuya.

Một chiếc xe màu đen thương vụ đang chạy ở trên đường.

Trên ghế sau, Lục Chấp đang tựa lưng vào ghế da, nhắm mắt dưỡng thần,

Hắn đi công tác ở nước ngoài cũng được một tuần, đã chốt hạ được một hạng mục lớn, sau đó ngồi máy bay trở về, hơn 11 giờ đêm mới xuống tới nơi.

Ban đêm cả thành thị đều sáng ánh đèn, thỉnh thoảng sẽ xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của hắn.

Cho đến khi sắp đến biệt thự, hắn mới mở đôi mắt đen nhánh của mình ra.

Trần Hoài thấy hắn đã tỉnh, vội vàng quay đầu lại nói: " Lục tổng, tôi nói cho ngài một chút về tình huống của Giản tiên sinh mấy ngày nay."

Lục Chấp duỗi tay xoa xoa giữa mày, nhàn nhạt nói: " Nói đi."

Tuy rằng hắn cùng Giản Úc chỉ là hôn nhân hợp đồng, nhưng những tình huống cơ bản cần thiết vẫn phải biết đến, thói quen của hắn là khống chế mọi việc, không muốn xuất hiện những việc mà mình không biết.

Trần Hoài nói: " Giản tiên sinh trong khoảng thời gian này đều ở biệt thự, trên cơ bản là không ra khỏi cửa, tôi có đi qua biệt thự xem mấy lần, trạng thái của cậu ấy khá tốt, chỉ là....."

Lục Chấp ngước mắt: " Sao vậy."

Trần Hoài không quá xác định nói: " Giản tiên sinh hình như có bệnh hen suyễn? Có hai lần tôi bắt gặp cậu ấy hít thở khó khăn, bệnh trạng như vậy khá giống bệnh hen suyễn, chỉ là rất nhanh thì lại khôi phục bình thường."

Lục Chấp nghe xong, cũng chưa nói cái gì.

Trước gặp mặt một lần, trong ấn tượng của hắn, ngoại trừ tuổi tác của Giản ÚC còn nhỏ, tính cách ngoan, chính là thân thể hình như có chút yếu ớt.

Trần Hoài tiếp tục nói: " Còn có một việc, Giản tiên sinh nhờ tôi mang đến biệt thự một con robot, hôm nay hẳn là đã đến, không biết cậu ấy dùng để làm gì."

Lục Chấp không quá để ý nói: " Cứ tùy cậu ta đi."

Chỉ cần không phải chuyện ảnh hưởng đến nguyên tắc, hắn sẽ không để ý Giản Úc làm cái gì.

Mười phút sau, xe về tới biệt thự.

Lục Chấp xuống xe, lạnh giọng phân phó Trần Hoài: " Ngày mai, đem nhưng văn kiện cần xử lý gấp mang đến văn phòng của tôi, 8h tôi sẽ đến."

Từ trước đến nay hắn đều làm việc vô cùng nhanh chóng, đặc biệt là trong công việc. Rời đi hơn một tuần, khẳng định là đã tích lũy rất nhiều văn kiện, hắn cần dùng thời gian ngắn nhất để xử lý xong.

Trần Hoài đã đi theo hắn từ lâu, biết rõ thói quen của hắn, lập tức gật đầu đáp ứng: "Vâng."

Lục Chấp mở cửa xuống xe, sau đó đi vào biệt thự.

Hiện tại đã là rạng sáng 1 giờ, đèn trong biệt thự đều đã tắt, một mảnh hắc ám.

Lục Chấp đi tới cửa, dùng vân tay để mở khóa, sau đó đi vào biệt thự

Hắn không nghĩ tới chính là, bây giờ vẫn còn có người chưa ngủ.....

Giản Úc ban ngày ngủ nhiều, buổi tối liền không ngủ được, đang ngồi trong phòng khách xem phim.

Trong phòng khách có một màn hình chiếu, hiệu quả rất tốt, khá giống với cái ở rạp chiếu phim.

Vì để có bầu không khí, cậu không mở đèn, co chân ngồi ở trên sô pha, trên người quấn một cái chăn lông thật dày.

Cậu đang xem phim ma, đang đến đoạn dọa người, cậu liền nhanh tay che kín đôi mắt, trộm nhìn từ kẽ ngón tay.

Chờ sau khi hết đoạn dọa người, cậu mới nhẹ nhàng thở ra, dựa vào trên sô pha, sau đó nói: " Tiểu Bạch, xé cho tao một bịch khoai tây chiên."

" Vâng, chủ nhân."

Bên người Giản Úc xuất hiện một con robot màu trắng.

Lục Chấp nương theo ánh sáng của màn hình, thấy rõ được người máy kia, đúng là con robot mà Trần Hoài nhắc tới ở trên xe khi nãy.

Hiện tại hắn đã biết Giản Úc muốn con robot này để làm gì rồi.

Chỉ thấy Giản Úc lười biếng mà co người trong chăn lông, tay đều lười vươn ra: " Tiểu Bạch, đút tao."

Giây tiếp theo, con robot bắt đầu đút Giản Úc ăn, mà Giản Úc chỉ cần mở miệng là được.



Cái này còn chưa xong, sau khi ăn vài miếng, Giản Úc cảm thấy khô miệng, liền lại phân phó nói: " Xuống phòng bếp bưng nước cam lên đây."

Người máy lĩnh mệnh đi.

Lục Chấp đứng bên cạnh xem toàn bộ quá trình "......"

Lần đầu tiên hắn mới biết được, còn có người có thể lười biếng đến mức này.

Lục Chấp thu hồi cảm xúc phức tạp này lại, cất bước đi vào trong phòng khách.

Giản Úc một bên vừa ăn khoai tây chiên, một bên tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm màn hình, bị bóng đen từ bên ngoài làm cho hoảng sợ.

Chờ Lục Chấp đi tới chỗ có ánh sáng, Giản Úc mới thấy rõ người, vội vàng ngồi lại ngay ngắn: " Lục tiên sinh, ngài về rồi."

Thân hình Lục Chấp cao lớn, vạt áo còn mang theo nhiệt độ lạnh lẽo từ bên ngoài.

Đôi mắt của hắn giống như lớp băng tuyết dưới ánh trăng, lạnh mà sạch sẽ, thanh âm cũng mang theo chút lãnh ý: " Còn chưa ngủ?"

Lục Chấp như mang theo hiệu quả tỉnh táo tinh thần, Giản Úc vốn dĩ không buồn ngủ, hiện tại lại càng tươi tỉnh không ít, nhấp nhấp miệng trả lời nói: " Phim còn 10 phút nữa mới kết thúc."

Hai người cũng không có quá nhiều nội dung để giao lưu.

Lục Chấp lưu lại một câu: " Nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Nói xong liền lên lầu, ngay sau đó liền đi vào thư phòng.

Giản Úc nhìn cửa thư phòng đóng lại, không khỏi cảm khái.

Đã trể thế này, Lục tiên sinh còn muốn làm việc sao?

Trách không được, tập đoàn Lục thị luôn phát triển không ngừng, về vấn đề tài chính, khoa học kỹ thuật công nghệ cao cùng nhiều lĩnh vực khác, có một vị tổng tài luôn một lòng công tác như vậy, tập đoàn không trở thành hàng đầu cũng khó.

Giản Úc nhìn được vài giây, liền thu hồi tầm mắt.

Chẳng qua đó đều là việc của Lục Chấp, còn cậu á, coi như là một con cá mặn ăn no chờ chết là được rồi.

Vừa vặn lúc này, tiểu Bạch mang nước cam tới.

Giản Úc nhận lấy nước cam, mỹ mãn mà uống cho đến khi hết phim, cậu mới đóng máy chiếu, tay chân nhẹ nhàng mà lên lầu nghỉ ngơi.

Giản Úc nằm chưa được bao lâu, mơ hồ sắp lâm vào giấc ngủ, đột nhiên bừng tỉnh.

Cậu phát hiện bản thân không thở nổi.

Đây vẫn là lần đầu tiên từ khi xuyên qua, cậu gặp tình huống như vậy, nhất thời có chút mờ mịt.

Cậu ngồi dậy, liều mạng muốn hô hấp, nhưng mà tốn công vô ích, cả người của cậu cứ như đang bị ngâm ở trong nước biển lạnh bằng, hô hấp càng ngày càng khó khắn, thậm chí dần đần cảm thấy không thở được.

Cậu ý thức được hình như bệnh hen suyễn của bản thân phát tác.

Thân thể này có bệnh hen suyễn, mấy ngày trước cũng có phát tác qua, nhưng rất nhanh liền khôi phục, đêm nay không biết vì sao lại đột nhiên trở nên nghiêm trọng như vậy.

Giản Úc đổ mồ hôi lạnh đầy trán, lông mày và lông mi ướt sũng nước, cậu chống đỡ ý thức bò xuống giường đi lấy bình xịt hen suyễn, nhưng căn bản không động đậy được.

Trong lúc nhất thời, cậu phảng phất như cảm nhận được mình trở lại thế giới ban đầu, trong thời khắc bệnh tim tái phát, vừa tuyệt vọng vừa bất lực.

Một giây trước khi mất đi ý thức, cậu tích góp sức lực, đánh đổ ly nước đang để trên tủ đầu giường.......

Lục Chấp xử lý xong những công việc còn lại của dự án nước ngoài kia, liền ra khỏi thư phòng.

Ngay lúc hắn chuẩn bị tiến vào phòng ngủ của mình, đột nhiên nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng vỡ ly thủy tinh.

Lục Chấp ngừng bước, ngước mắt nhìn về căn phòng cách vách.

Hắn biết Giản Úc được an bài ở phòng ngủ bên cạnh hắn.

Hắn hướng phòng bên cạnh đi vài bước, đến trước cửa phòng ngủ của Giản Úc, đưa tay gõ cửa: " Giản Úc."

Bên trong không có trả lời.

Hắn lại gõ cửa lần nữa: " Giản Úc?"

Bên trong vẫn không có tiếng trả lời.

Lục Chấp có tính cảnh giác rất mạnh, ngay lập tức có thể phán đoán được bên trong đang xảy ra vấn đề khẳn cấp.

Hắn không hề do dự, duỗi tay vặn then chốt cửa.

Không thể mở được, cửa bị khóa từ bên trong.

Chìa khóa dự phòng ở chỗ dì Trương, hiện tại đi đánh thức dì thì cũng không kịp.

Lục Chấp thần sắc ngưng trọng, nhanh chóng quyết định, một chân dá vào trên cửa, ngay sau đó lại đạp thêm mấy cái, cửa bị đạp văng.

Chờ cửa mở ra, hắn bước nhanh vào trong, mở đèn lên.

Sau đó hắn thấy Giản Úc không nhúc nhích ngã xuống cạnh đầu giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau